Nghe được tiếng quát của Hoa Minh, Đường Trọng mới biết chuyện gì đang diễn ra.
Hoá ra lại là một kẻ bị gia đình ép duyên. Những người này sao cứ thích dùng chiêu này thế nhỉ? Chẳng lẽ ngoài chiêu này không còn biện pháp nào củng cố mối quan hệ giữa hai bên sao?
Nếu như các nhà phú quý chỉ biết dùng một chiêu này.. thì quả thật khiến Đường Trọng phải xem thường rồi.
Tất nhiên, sau khi Đường Trọng tiếp xúc với một số con cháu nhà phú quý thì cũng hiểu rõ, không phải bọn họ chỉ biết dùng một chiêu này mà là bọn họ không bỏ sót bất kì một biện pháp có hiệu quả nào.
Bọn họ có thể bán đứng bất kì ai, kể cả chính mình.
Thanh quan cũng khó xử việc nhà người khác, huống chi là việc nhà người ta.
Mặc dù Đường Trọng muốn giúp Hoa Minh nhưng cũng không có biện pháp đơn giản nào.
Nghe được lời nói của Hoa Minh, Tiền Quân giễu cợt, nói:
- Không coi mình là người nhà họ Tiền hả? Đã đi ra khỏi nhà họ Tiền thì mày cho rằng mày là ai? Nếu không có người giúp đỡ thì chỉ sợ ngay cả tư cách bước vào cánh cửa nhà hàng này mày cũng không có.
- Rời khỏi nhà họ Tiền tôi còn là Hoa Minh.
Hoa Minh mỉa mai nói.
- Cũng còn tốt hơn cái kẻ muốn cả thế giới biết mình luôn chăm lo cho việc của gia tộc. Những lời này hẳn là để tôi hỏi anh mới đúng. Nếu rời khỏi nhà họ Tiền thì anh là cái gì?
- Vậy sao?
Tiền Quân bị tức vui vẻ. Hắn cầm điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số, sau đó ném điện thoại cho Hoa Minh nói:
- Nếu mày có dũng khí thì hãy nói lại những lời vừa rồi trước mặt ông già một lần nữa đi. Không phải mày nói cho đến bây giờ cũng không coi mình là người nhà họ Tiền sao? Mày hãy nói lại không sót một câu cho ông già nghe đi.
Hoa Minh cầm điện thoại, mặt đỏ tía tai nói:
- Trước mặt ai tôi cũng dám nói như vậy…
Hoa Minh nói xong, cầm điện thoại lên tai, chuẩn bị đem suy nghĩ thà chết cũng không chịu khuất phục trước điều kiện của bọn hắn nói ra.
Muốn ép ông mày à, không có cửa đâu.
Pựt…
Điện thoại trong tay biến mất.
Hoa Minh xoay người sang, phát hiện điện thoại đã nằm trong tay Đường Trọng.
- Alo, Tiền Quân, nói đi.
Điện thoại đã được thông, trong loa truyền đến thanh âm một người đàn ông đang tức giận.
Hoá ra người này còn tưởng cuộc điện thoại này là do Tiền Quân gọi đến. Nhưng Alo vài tiếng mà không có người đáp liền tức giận.
Đường Trọng cười cười, cầm điện thoại ném vào bờ tường.
Cộp…
Điện thoại bị đập nát, rơi xuống trên mặt đất.
- Đường Trọng, mày làm gì vậy hả?
Rốt cuộc Tiền Quân không nhịn được, nhảy dựng lên nhìn chằm chằm vào Đường Trọng quát. Cái điện thoại này là của hắn cơ mà.
- Anh hận em trai của mình như vậy sao?
Đường Trọng nhìn Tiền Quân cười ha hả hỏi.
- Mày có ý gì?
Nghe được câu hỏi của Đường Trọng, Tiền Quân liền bình tĩnh lại. Hắn biết kẻ trước mặt này không dễ đối phó như thằng em trai ngu ngốc của mình.
Chắc hắn đã nhìn ra kế hoạch của mình rồi. Nếu không hắn cũng không hỏi vấn đề tối nghĩa như vậy.
- Nếu anh không hận cậu ấy thì sao phải vội vã ra tay độc ác với em trai mình như thế?
Đường Trọng cười nói.
- Tao độc ác với nó thế nào hả? Muốn nó kết hôn với con gái nhà họ Kiều là ý của người lớn trong nhà, tao chỉ là một kẻ thuyết khách, chuyện này thì liên quan gì đến tao?
Tiền Quân cười lạnh nói.
- Vậy ư? Thế anh bức cậu ấy gọi cuộc điện thoại này thì sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Hoa Minh quá non, cậu ấy không phải đối thủ của anh. Đầu tiên anh cố ý chọc giận cậu ấy, kích thích cậu ấy nói ra những lời bất hiếu. Sau đó bấm số của người lớn, khiến cho cậu ấy không thể sống yên ổn ở nhà họ Tiền. Nếu như tôi không đoán sai thì chắc anh muốn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà họ Tiền chứ gì?
- Đúng là buồn cười. Lời nói là từ chính miệng nó nói ra, liên quan gì đến tao? Không phải nó nói dù trước mặt ai nó cũng nói như vậy sao? Tao gọi cho cha, nó có ý kiến gì thì có thể trực tiếp nói với ông ấy. Đây mà là tao muốn đuổi nó ra khỏi nhà họ Tiền à? Muốn gán tội cho người khác mà cái gì cũng dám nói à.
Tiền Quân lạnh nhạt nhìn Đường Trọng nói:
- Có phải mày đóng phim nhiều quá nên không thể đi ra khỏi phim ảnh không? Nếu không sao thấy ai cũng cho là người xấu vậy chứ? Hơn nữa, việc nhà họ Tiền lúc nào đến phiên một người ngoài nhúng tay vào hả?
- Tôi không phải người ngoài, tôi là bạn của Hoa Minh.
Đường Trọng cười nói.
- Được một người bạn tốt thế, tao đúng là vui thay cho Hoa Minh.
- Cảm ơn. Nhưng tôi cũng chỉ có thể cảm thấy tiếc cho Hoa Minh, cậu ấy có một người anh xảo trá muốn đẩy cậu ấy vào chỗ chết.
- Cơm có thể ăn bậy chứ lời nói thì đừng nên nói lung tung.
- Anh có bằng chứng gì chứng minh tôi ăn nói lung tung?
Đường Trọng hỏi.
- Mày…
Bây giờ Tiền Quân biết rõ, bàn về đấu võ mồm thì mình không phải đối thủ của tên ranh này. Hắn hoài nghi mình làm chuyện xấu, lại khiến mình phải lấy chứng cớ chứng minh mình trong sạch. Đầu của hắn khi còn bé bị chó ăn sao?
- Tôi biết mình không nên nhúng tay vào chuyện của nhà cậu.
Đường Trọng vỗ vai Hoa Minh, ý bảo anh ta hãy bình tĩnh lại:
- Nhưng tôi càng không muốn nhìn bạn bè của mình bị anh trai gài bẫy mà còn thờ ơ mặc kệ. Các người có bao nhiêu lý do phản đối tôi làm như vậy, tôi cũng chỉ cần có một lý do khiến tôi không thể không làm là được. Cuộc điện thoại này không phải do Hoa Minh gọi. Muốn gọi thì tự anh gọi. Anh muốn nói thế nào chúng tôi cũng không xen vào. Hoa Minh sẽ tự có giải thích của mình.
Tiền Quân lạnh nhạt không nói. Sự việc phát triển không giống như hắn tưởng tượng.
Hắn biết đứa em trai này của mình tính nóng như lửa nên cố ý không bảo trước với bảo vệ của hội sở Tây Lâm,rồi để hắn ra ngoài đi đón nó.
Hắn biết, lúc đó trong lòng Hoa Minh sẽ rất tức giận.
Mặc dù không phát tiết tại chỗ nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.
Sau đó, mình nhắc lại quyết định của người lớn trong nhà, rồi ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa…
Chính Hoa Minh không muốn cuộc hôn nhân này, mà hắn cũng không hi vọng Hoa Minh đồng ý.
Nếu Hoa Minh cưới con gái nhà họ Kiều thì địa vị trong nhà của mình sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nếu Hoa Minh lại thay đổi, hoặc có một ngày hắn đã nghĩ thông suốt đi kinh doanh hay làm quan, lại có nhà họ Tiền và nhà họ Kiều giúp đỡ thì biết đâu lại làm ra trò trống gì thì sao.
Lúc đó, một người anh như hắn chắc chắn không nói nổi lời chúc mừng đi.
Hơn nữa, con gái nhà họ Kiều cũng là một người đẹp. Tuy Hoa Minh gọi người ta là ‘xe ta-xi’ nhưng vậy thì sao chứ?
Những người như bọn hắn, ai mà không chơi cái này? Có mấy công tử phong lưu mà bên ngoài không nuôi mấy người phụ nữ? Lại có mấy cái tiểu thư không dưỡng hai ba cái trai bao ở bên ngoài?
Tình yêu ư?
Đó là cái gì? Có thể ăn không? Có mặn hay không?
Buồn cười chính là, tên em trai ngu ngốc của hắn còn tưởng rằng hắn cũng giống người trong nhà muốn tới bắt hắn đồng ý việc hôn nhân này nữa chứ?
Cha và chú đồng ý cuộc hôn nhân này đồng là có ý muốn hi sinh tình cảm của Hoa Minh. Nhưng trong đó cũng là có suy nghĩ cho tương lai của nó.
Còn mình có cần thiết để ý những điều này không?
Anh em cùng cha khác mẹ vốn trời sinh là đối thủ rồi. Dù là ông trời cũng không cho phép bọn họ thân thiết đâu.
Kế hoạch của hắn hoàn mỹ như vậy, lại bị tên người ngoài Đường Trọng lại phá hỏng mất rồi.
Hắn không thể hiểu được, sao Đường Trọng lại đi cùng với Hoa Minh chứ? Không phải hắn bận rộn lắm sao?
- Đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Đây là suy nghĩ của Đường Trọng.
May mắn hôm nay mình đã đồng ý đến nhà cô giáo ăn cơm, may mắn có một màn ôm trong mưa bị ướt hết quần áo với Tiêu Nam Tâm, may mắn khi mình về phòng ngủ thì Hoa Minh nhận được điện thoại của anh trai, may mắn mình thấy tình huống không ổn nên dù đã ăn xong cơm tối vẫn cùng Hoa Minh ở đây.
Nếu tối hôm nay, dưới tình huống cảm xúc của Hoa Minh bị kích động mà làm ra lựa chọn thì có lẽ cuộc sống của cậu ấy từ đây sẽ thay đổi lớn.
Nếu cậu ấy nhắc lại câu ‘cho tới bây giờ tôi không coi mình là người nhà họ Tiền’ trước mặt ông già nhà bọn họ, thì dù ai nghe được cũng sẽ mắng to là con cháu bất hiếu đấy.
Đường Trọng cười với Tiền Quân, nói:
- Cám ơn bữa tối của anh, rượu không tồi, món ăn cũng rất được.
Sau đó nhìn sang Lý Sắt, cười ha hả nói:
- Chúng ta còn gặp lại.
- A…
Lý Sắt kinh hoảng gật đầu.
- Đúng vậy, hai ngày này còn phải ra ngoài tuyên truyền nữa mà.
Không biết có chuyện gì, nhưng khi nghe được lời nói của Đường Trọng ‘chúng ta còn gặp lại’ thì trong lòng cô cảm thấy như bị dã thú rình rập.
Trên ngọn núi vô danh lúc trước, cô bị Đường Trọng dốc ngược hai chân treo cả người lơ lửng trên vách núi đen. Vĩnh viễn cô cũng không thể quên được cảm giác bước chân mất đi trọng lượng, đầu bị chúc xuống, cả người như sắp rớt xuống núi ấy. Giống như cô đang ở giữa ranh giới cái chết và sự sống vậy.
Đây là cơn ác mộng khiến cô thức giấc bao lần lúc nửa đêm. Cô trốn không thoát, vứt đi không được.
Cô biết, chắc chắn anh ta đã biết điều gì đó. Dù là nghi ngờ hay xác định thì đây cũng là điều bất lợi đối với cô.
- Đã đến lúc đưa ra quyết định.
Trong lòng cô thầm nghĩ.
Nói xong, Đường Trọng vỗ vai Hoa Minh, dẫn đầu đi ra ngoài.
Hoa Minh thâm ý nhìn anh trai của mình, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Trải qua Đường Trọng nhắc nhở, nếu hắn vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra thì hắn không phải ngu ngốc mà là đần độn.
Tình cảm anh em của bọn họ không hoà thuận, tất cả chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Như bây giờ vậy, chỉ là một vết dao nhỏ, đây là kinh nghiệm lần đầu của hắn.
Hoa Minh nở nụ cười.
Cười thật to.
Cơ bắp trên mặt đang run rẩy, thoạt nhìn thật giống một con tinh tinh vui vẻ.
- Anh sợ.
Hoa Minh cười lớn.
- Tao thì sợ cái gì?
Tiền Quân mỉa mai hỏi lại. Hắn còn kiêng kị Đường Trọng, chứ với đứa em trai này thì không coi vào đâu.
- Anh sợ tôi giỏi hơn anh.
Hoa Minh nói:
- Tôi còn chưa làm cái gì đâu mà anh đã sợ như vậy rồi. Thực ra trong lòng tôi vẫn nghĩ anh là một con hổ. Nhưng bây giờ mới biết anh chỉ là một con hổ giấy mà thôi. Chỉ cẩn đâm một phát liền tan nát và trở nên vô dụng.
Hoá ra lại là một kẻ bị gia đình ép duyên. Những người này sao cứ thích dùng chiêu này thế nhỉ? Chẳng lẽ ngoài chiêu này không còn biện pháp nào củng cố mối quan hệ giữa hai bên sao?
Nếu như các nhà phú quý chỉ biết dùng một chiêu này.. thì quả thật khiến Đường Trọng phải xem thường rồi.
Tất nhiên, sau khi Đường Trọng tiếp xúc với một số con cháu nhà phú quý thì cũng hiểu rõ, không phải bọn họ chỉ biết dùng một chiêu này mà là bọn họ không bỏ sót bất kì một biện pháp có hiệu quả nào.
Bọn họ có thể bán đứng bất kì ai, kể cả chính mình.
Thanh quan cũng khó xử việc nhà người khác, huống chi là việc nhà người ta.
Mặc dù Đường Trọng muốn giúp Hoa Minh nhưng cũng không có biện pháp đơn giản nào.
Nghe được lời nói của Hoa Minh, Tiền Quân giễu cợt, nói:
- Không coi mình là người nhà họ Tiền hả? Đã đi ra khỏi nhà họ Tiền thì mày cho rằng mày là ai? Nếu không có người giúp đỡ thì chỉ sợ ngay cả tư cách bước vào cánh cửa nhà hàng này mày cũng không có.
- Rời khỏi nhà họ Tiền tôi còn là Hoa Minh.
Hoa Minh mỉa mai nói.
- Cũng còn tốt hơn cái kẻ muốn cả thế giới biết mình luôn chăm lo cho việc của gia tộc. Những lời này hẳn là để tôi hỏi anh mới đúng. Nếu rời khỏi nhà họ Tiền thì anh là cái gì?
- Vậy sao?
Tiền Quân bị tức vui vẻ. Hắn cầm điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số, sau đó ném điện thoại cho Hoa Minh nói:
- Nếu mày có dũng khí thì hãy nói lại những lời vừa rồi trước mặt ông già một lần nữa đi. Không phải mày nói cho đến bây giờ cũng không coi mình là người nhà họ Tiền sao? Mày hãy nói lại không sót một câu cho ông già nghe đi.
Hoa Minh cầm điện thoại, mặt đỏ tía tai nói:
- Trước mặt ai tôi cũng dám nói như vậy…
Hoa Minh nói xong, cầm điện thoại lên tai, chuẩn bị đem suy nghĩ thà chết cũng không chịu khuất phục trước điều kiện của bọn hắn nói ra.
Muốn ép ông mày à, không có cửa đâu.
Pựt…
Điện thoại trong tay biến mất.
Hoa Minh xoay người sang, phát hiện điện thoại đã nằm trong tay Đường Trọng.
- Alo, Tiền Quân, nói đi.
Điện thoại đã được thông, trong loa truyền đến thanh âm một người đàn ông đang tức giận.
Hoá ra người này còn tưởng cuộc điện thoại này là do Tiền Quân gọi đến. Nhưng Alo vài tiếng mà không có người đáp liền tức giận.
Đường Trọng cười cười, cầm điện thoại ném vào bờ tường.
Cộp…
Điện thoại bị đập nát, rơi xuống trên mặt đất.
- Đường Trọng, mày làm gì vậy hả?
Rốt cuộc Tiền Quân không nhịn được, nhảy dựng lên nhìn chằm chằm vào Đường Trọng quát. Cái điện thoại này là của hắn cơ mà.
- Anh hận em trai của mình như vậy sao?
Đường Trọng nhìn Tiền Quân cười ha hả hỏi.
- Mày có ý gì?
Nghe được câu hỏi của Đường Trọng, Tiền Quân liền bình tĩnh lại. Hắn biết kẻ trước mặt này không dễ đối phó như thằng em trai ngu ngốc của mình.
Chắc hắn đã nhìn ra kế hoạch của mình rồi. Nếu không hắn cũng không hỏi vấn đề tối nghĩa như vậy.
- Nếu anh không hận cậu ấy thì sao phải vội vã ra tay độc ác với em trai mình như thế?
Đường Trọng cười nói.
- Tao độc ác với nó thế nào hả? Muốn nó kết hôn với con gái nhà họ Kiều là ý của người lớn trong nhà, tao chỉ là một kẻ thuyết khách, chuyện này thì liên quan gì đến tao?
Tiền Quân cười lạnh nói.
- Vậy ư? Thế anh bức cậu ấy gọi cuộc điện thoại này thì sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Hoa Minh quá non, cậu ấy không phải đối thủ của anh. Đầu tiên anh cố ý chọc giận cậu ấy, kích thích cậu ấy nói ra những lời bất hiếu. Sau đó bấm số của người lớn, khiến cho cậu ấy không thể sống yên ổn ở nhà họ Tiền. Nếu như tôi không đoán sai thì chắc anh muốn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà họ Tiền chứ gì?
- Đúng là buồn cười. Lời nói là từ chính miệng nó nói ra, liên quan gì đến tao? Không phải nó nói dù trước mặt ai nó cũng nói như vậy sao? Tao gọi cho cha, nó có ý kiến gì thì có thể trực tiếp nói với ông ấy. Đây mà là tao muốn đuổi nó ra khỏi nhà họ Tiền à? Muốn gán tội cho người khác mà cái gì cũng dám nói à.
Tiền Quân lạnh nhạt nhìn Đường Trọng nói:
- Có phải mày đóng phim nhiều quá nên không thể đi ra khỏi phim ảnh không? Nếu không sao thấy ai cũng cho là người xấu vậy chứ? Hơn nữa, việc nhà họ Tiền lúc nào đến phiên một người ngoài nhúng tay vào hả?
- Tôi không phải người ngoài, tôi là bạn của Hoa Minh.
Đường Trọng cười nói.
- Được một người bạn tốt thế, tao đúng là vui thay cho Hoa Minh.
- Cảm ơn. Nhưng tôi cũng chỉ có thể cảm thấy tiếc cho Hoa Minh, cậu ấy có một người anh xảo trá muốn đẩy cậu ấy vào chỗ chết.
- Cơm có thể ăn bậy chứ lời nói thì đừng nên nói lung tung.
- Anh có bằng chứng gì chứng minh tôi ăn nói lung tung?
Đường Trọng hỏi.
- Mày…
Bây giờ Tiền Quân biết rõ, bàn về đấu võ mồm thì mình không phải đối thủ của tên ranh này. Hắn hoài nghi mình làm chuyện xấu, lại khiến mình phải lấy chứng cớ chứng minh mình trong sạch. Đầu của hắn khi còn bé bị chó ăn sao?
- Tôi biết mình không nên nhúng tay vào chuyện của nhà cậu.
Đường Trọng vỗ vai Hoa Minh, ý bảo anh ta hãy bình tĩnh lại:
- Nhưng tôi càng không muốn nhìn bạn bè của mình bị anh trai gài bẫy mà còn thờ ơ mặc kệ. Các người có bao nhiêu lý do phản đối tôi làm như vậy, tôi cũng chỉ cần có một lý do khiến tôi không thể không làm là được. Cuộc điện thoại này không phải do Hoa Minh gọi. Muốn gọi thì tự anh gọi. Anh muốn nói thế nào chúng tôi cũng không xen vào. Hoa Minh sẽ tự có giải thích của mình.
Tiền Quân lạnh nhạt không nói. Sự việc phát triển không giống như hắn tưởng tượng.
Hắn biết đứa em trai này của mình tính nóng như lửa nên cố ý không bảo trước với bảo vệ của hội sở Tây Lâm,rồi để hắn ra ngoài đi đón nó.
Hắn biết, lúc đó trong lòng Hoa Minh sẽ rất tức giận.
Mặc dù không phát tiết tại chỗ nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.
Sau đó, mình nhắc lại quyết định của người lớn trong nhà, rồi ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa…
Chính Hoa Minh không muốn cuộc hôn nhân này, mà hắn cũng không hi vọng Hoa Minh đồng ý.
Nếu Hoa Minh cưới con gái nhà họ Kiều thì địa vị trong nhà của mình sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nếu Hoa Minh lại thay đổi, hoặc có một ngày hắn đã nghĩ thông suốt đi kinh doanh hay làm quan, lại có nhà họ Tiền và nhà họ Kiều giúp đỡ thì biết đâu lại làm ra trò trống gì thì sao.
Lúc đó, một người anh như hắn chắc chắn không nói nổi lời chúc mừng đi.
Hơn nữa, con gái nhà họ Kiều cũng là một người đẹp. Tuy Hoa Minh gọi người ta là ‘xe ta-xi’ nhưng vậy thì sao chứ?
Những người như bọn hắn, ai mà không chơi cái này? Có mấy công tử phong lưu mà bên ngoài không nuôi mấy người phụ nữ? Lại có mấy cái tiểu thư không dưỡng hai ba cái trai bao ở bên ngoài?
Tình yêu ư?
Đó là cái gì? Có thể ăn không? Có mặn hay không?
Buồn cười chính là, tên em trai ngu ngốc của hắn còn tưởng rằng hắn cũng giống người trong nhà muốn tới bắt hắn đồng ý việc hôn nhân này nữa chứ?
Cha và chú đồng ý cuộc hôn nhân này đồng là có ý muốn hi sinh tình cảm của Hoa Minh. Nhưng trong đó cũng là có suy nghĩ cho tương lai của nó.
Còn mình có cần thiết để ý những điều này không?
Anh em cùng cha khác mẹ vốn trời sinh là đối thủ rồi. Dù là ông trời cũng không cho phép bọn họ thân thiết đâu.
Kế hoạch của hắn hoàn mỹ như vậy, lại bị tên người ngoài Đường Trọng lại phá hỏng mất rồi.
Hắn không thể hiểu được, sao Đường Trọng lại đi cùng với Hoa Minh chứ? Không phải hắn bận rộn lắm sao?
- Đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Đây là suy nghĩ của Đường Trọng.
May mắn hôm nay mình đã đồng ý đến nhà cô giáo ăn cơm, may mắn có một màn ôm trong mưa bị ướt hết quần áo với Tiêu Nam Tâm, may mắn khi mình về phòng ngủ thì Hoa Minh nhận được điện thoại của anh trai, may mắn mình thấy tình huống không ổn nên dù đã ăn xong cơm tối vẫn cùng Hoa Minh ở đây.
Nếu tối hôm nay, dưới tình huống cảm xúc của Hoa Minh bị kích động mà làm ra lựa chọn thì có lẽ cuộc sống của cậu ấy từ đây sẽ thay đổi lớn.
Nếu cậu ấy nhắc lại câu ‘cho tới bây giờ tôi không coi mình là người nhà họ Tiền’ trước mặt ông già nhà bọn họ, thì dù ai nghe được cũng sẽ mắng to là con cháu bất hiếu đấy.
Đường Trọng cười với Tiền Quân, nói:
- Cám ơn bữa tối của anh, rượu không tồi, món ăn cũng rất được.
Sau đó nhìn sang Lý Sắt, cười ha hả nói:
- Chúng ta còn gặp lại.
- A…
Lý Sắt kinh hoảng gật đầu.
- Đúng vậy, hai ngày này còn phải ra ngoài tuyên truyền nữa mà.
Không biết có chuyện gì, nhưng khi nghe được lời nói của Đường Trọng ‘chúng ta còn gặp lại’ thì trong lòng cô cảm thấy như bị dã thú rình rập.
Trên ngọn núi vô danh lúc trước, cô bị Đường Trọng dốc ngược hai chân treo cả người lơ lửng trên vách núi đen. Vĩnh viễn cô cũng không thể quên được cảm giác bước chân mất đi trọng lượng, đầu bị chúc xuống, cả người như sắp rớt xuống núi ấy. Giống như cô đang ở giữa ranh giới cái chết và sự sống vậy.
Đây là cơn ác mộng khiến cô thức giấc bao lần lúc nửa đêm. Cô trốn không thoát, vứt đi không được.
Cô biết, chắc chắn anh ta đã biết điều gì đó. Dù là nghi ngờ hay xác định thì đây cũng là điều bất lợi đối với cô.
- Đã đến lúc đưa ra quyết định.
Trong lòng cô thầm nghĩ.
Nói xong, Đường Trọng vỗ vai Hoa Minh, dẫn đầu đi ra ngoài.
Hoa Minh thâm ý nhìn anh trai của mình, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Trải qua Đường Trọng nhắc nhở, nếu hắn vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra thì hắn không phải ngu ngốc mà là đần độn.
Tình cảm anh em của bọn họ không hoà thuận, tất cả chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Như bây giờ vậy, chỉ là một vết dao nhỏ, đây là kinh nghiệm lần đầu của hắn.
Hoa Minh nở nụ cười.
Cười thật to.
Cơ bắp trên mặt đang run rẩy, thoạt nhìn thật giống một con tinh tinh vui vẻ.
- Anh sợ.
Hoa Minh cười lớn.
- Tao thì sợ cái gì?
Tiền Quân mỉa mai hỏi lại. Hắn còn kiêng kị Đường Trọng, chứ với đứa em trai này thì không coi vào đâu.
- Anh sợ tôi giỏi hơn anh.
Hoa Minh nói:
- Tôi còn chưa làm cái gì đâu mà anh đã sợ như vậy rồi. Thực ra trong lòng tôi vẫn nghĩ anh là một con hổ. Nhưng bây giờ mới biết anh chỉ là một con hổ giấy mà thôi. Chỉ cẩn đâm một phát liền tan nát và trở nên vô dụng.