Gió ngừng, mưa tan, nước trà còn ấm.
Lúc ba người Đường Trọng chuẩn bị đứng dậy tính tiền rời đi thì có người gõ cửa.
- Mời vào.
Hoa Minh nói to.
Quản lý Tây Lâm hội sở, Minh Nhã đẩy cửa đi vào, trên mặt tươi cười nhìn Đường Trọng nói:
- Anh Đường, tôi mang thẻ hội viên vip đến cho anh.
- Gì?
Đường Trọng khó hiểu nhìn Minh Nhã.
Lúc trước hắn nói có thẻ hội viên Tây Lâm hội sở là muốn Hoa Minh không phải xin giúp đỡ từ tên anh trai lập mưu gài bẫy hắn thôi.
Chứ thực ra hắn biết mình cũng không có loại thẻ họi viên này.
Chẳng lẽ là Cơ Uy Liêm giúp hắn lấy?
- Anh Đường, ông chủ của tôi tự mình gọi điện tới bảo chúng tôi nhất định phải đưa cho anh thẻ khách vip này. Mong anh Đường đừng từ chối. Anh cũng biết, những người làm công như chúng tôi cũng không dễ làm. Anh là ngôi sao thần tượng, tôi là fans hâm mộ trung thành của anh. Anh nhất định sẽ không từ chối ý tốt của chúng tôi đúng không?
Minh Nhã rất biết nói chuyện, ngay cả ngôi sao và fans hâm mộ cũng lôi ra.
- Vậy thì cảm ơn.
Lúc này Đường Trọng mới nhận thẻ hội viên. Hắn biết ở nhà hàng xa hoa Tây Lâm này, phí hội viên hàng năm đều là con số chục vạn, nếu là khách vip thì con số còn lớn hơn nữa. Ông chủ này vừa ra tay đã tặng ngay thẻ vip đúng là xa xỉ.
- Xin hỏi ông chủ của cô là ai?
Minh Nhã cười khanh khách, nói:
- Anh Đường, ông chủ không bảo tôi nói thân phận của ông ấy với anh, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất. Mọi người cứ từ từ ăn uống, chi phí hôm nay đã trừ vào thẻ vip rồi. Không quấy rầy nữa.
Nói xong, Minh Nhã đi ra ngoài.
Hoa Minh cùng Lương Đào đầy hâm mộ nhìn Đường Trọng, nói:
- Cuộc sống người nổi tiếng, mày đúng là người nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người tự đưa lên cửa…
- Chỉ là đưa một chiếc thẻ vip mà thôi.
Đường Trọng cười nói. Trong lòng cũng đang nghĩ không biết ông chủ của Tây Lâm là ai nhỉ? Ai mà thần bí như vậy.
- Nếu mày nguyện ý ngoắc ngón tay thì cô ta liền chủ động ngay.
Hoa Minh chắc chắn nói.
- Với kinh nghiệm tung hoành tình trường vài chục năm thì chuyện này không lừa được tao đâu.
Đường Trọng và Lương Đào dứt khoát quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
Hoa Minh và Lương Đào về trước, Đường Trọng vẫn ngồi bên cửa sổ uống trà. Uống hết một ấm lại pha một ấm. Mỗi một ấm chỉ uống hai chén bởi đến chén thứ ba thì nước trong ấm đã nguội và hương vị cũng biến đổi rồi.
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng lại có người gõ, một người con trai anh tuấn cao lớn đẩy cửa phòng đi vào, cười ha hả nói:
- Đại thiếu gia đang cố ý chờ tôi sao?
- Tôi nghĩ, vừa ra tay đã tặng ngay hơn mười vạn thì cũng nên nói đôi lời chứ.
Đường Trọng cười nói, đồng thời chỉ thẻ khách vip trên mặt bàn.
- Ơ, thẻ khách vip kim cương cơ à. Cái thẻ này đúng là cao cấp đấy. Của tôi cũng chỉ là bạch kim thôi.
Cơ Uy Liêm cười lớn nói:
- Cậu nói oan cho tôi rồi. Cái thẻ này không phải tôi đưa, Tây Lâm hội sở cũng không phải của tôi.
- Vậy thì thật thú vị.
Đường Trọng cười.
- Một người bạn thú vị, về sau cậu sẽ biết.
Cơ Uy Liêm nói:
- Còn nữa, một tấm thẻ mà thôi, cũng cần để nó trong lòng. Muốn dùng liền dùng, muốn vứt thì vứt vào thùng rác cũng được. Chúng ta không thiếu cái đồ chơi này, cũng không cần cảm thấy nợ ai.
- Lão đại Minh Châu nói chuyện đúng là khí phách.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Tôi mà là lão đại Minh Châu cái gì? Chỉ là chân chạy cho người ta.
Cơ Uy Liêm cười khổ.
- Mà cậu đấy, bây giờ là người nổi tiếng như cồn rồi. Tuỳ tiện đóng một bộ phim cũng có thể thu được hơn một tỷ, danh lợi đều tăng. Thậm chí tôi nghĩ cũng nên đi đóng phim như cậu đây.
- Nhưng anh chỉ có tiêu chuẩn làm thần tượng thôi.
Đường Trọng nói.
- Cậu thì sao?
- Tôi là thần tượng có năng lực.
Hai người nhìn nhau cười to. Vốn là một đôi trời sinh đại địch, vậy mà ở chung một thời gian lại ngày càng ăn ý.
- Sao vậy? Còn có người làm khó được Đường thiếu gia sao?
Cơ Uy Liêm cầm lên chén trà Đường Trọng đưa tới, cười hỏi.
- Không tính là làm khó tôi, chỉ là làm khó một người bạn của tôi thôi.
Đường Trọng nói:
-Anh biết Tiền Quân không?
- Tiền Quân ư?
Cơ Uy Liêm nghĩ, nói:
- Gặp qua mấy lần. Chẳng qua cậu cũng biết, hắn ở Yến Kinh, tôi ở Minh Châu, không cùng một vòng tròn. Hơn thế nữa, hắn đi quan trường, còn tôi làm kinh doanh. Trong vòng tròn của chúng ta…
- Là vòng tròn của các anh.
Đường Trọng giải thích:
- Đừng đem tôi kéo vào vòng tròn các công tử của anh.
- Ha ha, bây giờ ai không biết vị trí của cậu ở nhà họ Khương như mặt trời ban trưa chứ.
Cơ Uy Liêm cười lớn. Địa vị của Đường Trọng trong nhà họ Khương đã được nâng cao thì hắn cũng chúc mừng cho hắn. Thực lực của bạn bè càng mạnh thì an toàn và lợi ích của mình cũng được đảm bảo hơn.
- Mẹ cậu là Hoàng Hậu của Yến Kinh, dì nhỏ của cậu lại là Ma phi tiếng tăm lừng lẫy, không ai dám trêu chọc. Cậu biết người ta gọi cậu là gì không?
- Gọi tôi là gì?
Đường Trọng hỏi. Nếu Cơ Uy Liêm không nói thì hắn cũng không biết chuyện này.
Xét đến cùng, do người của mình ở Yến Kinh quá ít.
Dù là Khương Như Long hay Đổng Tiểu Bảo thì đều là đối thủ, bạn bè thì đúng là không tìm được.
- Thái tử.
- Tôi không thích cách gọi này.
Đường Trọng lắc đầu:
- Vẫn là bạn bè trong ngành giải trí nể mặt, trực tiếp gọi tôi là tiểu hoàng đế.
Cơ Uy Liêm biết Đường Trọng thực sự không thích biệt hiệu này nên không nói thêm gì về vấn đề này nữa.
- Tuy tiếp xúc với Tiền Quân không nhiều nhưng với cách làm việc của người này thì cũng biết một chút. Có chút thủ đoạn, chỉ là thủ đoạn nhỏ. Có chút thông minh nhưng chỉ là tiểu thông minh. Bây giờ đang rất thuận lợi trên con đường làm quan, đó là do nhà họ Tiền tận lực bồi dưỡng.
- Chẳng qua cậu cũng biết, quan trường như chiến trường, giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Bây giờ hắn thuận buồm xuôi gió là vì hắn còn ở tầng dưới chót, những người cạnh tranh với hắn không ai có bối cảnh hơn hắn. Nếu muốn tiến xa hơn thì không chỉ mỗi bối cảnh mà được. Không có lý tưởng lớn, không có trí tuệ rộng thì muốn được như người đời trước của nhà họ Tiền là rất khó khăn.
- Ừ, đánh giá rất đúng trọng tâm.
Đường Trọng nói. Mặc dù tiếp xúc lần đầu nhưng Đường Trọng nhận xét về Tiền Quân cũng gần như thế. So với nhìn rõ được một nửa Khương Như Long và hoàn toàn không hiểu Đổng Tiểu Bảo thì không phải cùng cấp độ.
Nhưng, một kẻ tư chất bình thường, trí tuệ không lớn thì có liên quan gì đến trận nổ lựu đạn trước kia không? Vì sao hắn muốn mình đi vào chỗ chết?
Hắn là người đàn ông bên cạnh Lý Sắt. Điều này không thể chối cãi. Nhưng hắn có phải người đàn ông đứng sau Lý Sắt hay không thì còn cần quan sát.
- Giúp tôi để ý hắn.
Đường Trọng nhìn Cơ Uy Liêm nói.
Để ý chính là điều tra thêm đấy.
- Được.
Cơ Uy Liêm sảng khoái đáp ứng.
- Tôi không phải là đến giải nạn cho cậu. Cậu nói loại hành vi này có phải rất kinh người không?
- Những lời này suýt chút nữa thì giật chết tôi rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Anh Đường, anh cảm thấy Hắc Hiệp có thể phá kỷ lục phòng bán vé hay không?
- Thưa cô phóng viên, tôi cảm thấy câu hỏi của cô có vấn đề. Nếu cô cứ hỏi tôi như vậy…Anh Đường, anh cảm thấy Hắc Hiệp có thể vượt qua lỷ lục phòng bán vé bao nhiêu? Cô xem, những người khác đều hỏi có thể vượt qua không mà cô lại hỏi vượt qua bao nhiêu. Như thế có phải chứng minh cô còn thông minh hơn bọn họ một chút không?
- Anh Đường Trọng, lúc trước vì sao anh dự đoán phòng vé Hắc Hiệp sẽ qua một tỷ? Lúc ấy rất nhiều người không tin được mà còn đặt cho anhh biệt hiệu là nhị pháo. Bây giờ anh muốn nói với những kia cái gì?
Đường Trọng suy nghĩ nói:
- Thứ nhất, nhị pháo như một.
Mọi người cười to.
- Thứ hai, sự thật chứng minh, những người khinh thường tôi, công kích tôi mới là nhị…
Mọi người lại cười to.
- Anh Đường, bây giờ anh đã thăng cấp lên là một ngôi sao cấp quốc gia…
- Tôi vẫn luôn là thế.
Đường Trọng cắt ngang lời hắn.
- Anh Đường, anh cảm thấy phòng vé Nhạc phụ vạn tuế sẽ vượt qua Hắc Hiệp sao?
-Có thể.
- Vì sao anh lại khẳng định như vậy?
- Bởi tôi hi vọng thành tích ngày càng tốt hơn.
Đường Trọng nói:
- Vượt qua chính mình mới có thể sáng tạo kỳ tích. Tôi thích cảm giác tạo ra kì tích.
- Anh Đường, có phải về sau anh chú trọng điện ảnh hơn không? Anh còn có thể hát tiếp không?
- Tôi hát hay như vậy mà không hát nữa thì thật đáng tiếc.
- Anh Đường, nếu Đường Tâm trở về thì anh còn ở lại ngành giải trí không?
Một người đẹp phóng viên đứng lên lớn tiếng hỏi.
Vẻ mặt Đường Trọng nghiêm túc, im lặng chốc lát.
Đường Tâm ư, có lẽ cô ấy cũng sắp trở về rồi.
Lúc đó cũng là lúc mình rời khỏi ngành giải trí.
- Không biết.
Đường Trọng nói:
- Tôi chính là một cái thế thân, cô ấy về thì tôi liền rời đi.
Xôn xao….
Toàn trường xôn xao.
Ai cũng không ngờ Đường Trọng sẽ ở cuộc họp báo nói ra lời này.
Người đại diện cho nhóm Hồ Điệp ở dưới đài lại nóng lòng như lửa đốt, hận không thể xông lên hành hung Đường Trọng một trận.
Sự nghiệp đang phát triển tốt thì sao có thể nói đi là đi? Cho dù không thay thế Đường Tâm thì tự mình bay lên cũng được mà.
Các phóng viên thì cực kỳ hưng phấn. Bọn họ đã sớm biết, đi theo Đường Trọng thì nhất định có tin tức, nhất định có thịt ăn.
Đột nhiên, vô số phóng viên giơ camera chụp ảnh Đường Trọng khiến hắn không mở nổi mắt.
Sau 19 ngày công chiếuHắc Hiệp phần 4, phòng vé đã đạt được 1,34 tỷ, vượt qua bộ phim đứng đầu trước đó.
Trước đó, Hắc Hiệp đã đạt được thành tựu khiến mọi người quan tâm.
Hắc Hiệp là bộ phim Trung Quốc phá kỷ lục 100 triệu nhanh nhất, kỷ lục 300 triệu nhanh nhất, kỷ lục 1 tỷ nhanh nhất.
Bây giờ lại trở thành doanh thu phòng bán vé cao nhất, khiến nó đạt được danh hiệu bộ phim có lượng vé cao nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc.
Lúc ba người Đường Trọng chuẩn bị đứng dậy tính tiền rời đi thì có người gõ cửa.
- Mời vào.
Hoa Minh nói to.
Quản lý Tây Lâm hội sở, Minh Nhã đẩy cửa đi vào, trên mặt tươi cười nhìn Đường Trọng nói:
- Anh Đường, tôi mang thẻ hội viên vip đến cho anh.
- Gì?
Đường Trọng khó hiểu nhìn Minh Nhã.
Lúc trước hắn nói có thẻ hội viên Tây Lâm hội sở là muốn Hoa Minh không phải xin giúp đỡ từ tên anh trai lập mưu gài bẫy hắn thôi.
Chứ thực ra hắn biết mình cũng không có loại thẻ họi viên này.
Chẳng lẽ là Cơ Uy Liêm giúp hắn lấy?
- Anh Đường, ông chủ của tôi tự mình gọi điện tới bảo chúng tôi nhất định phải đưa cho anh thẻ khách vip này. Mong anh Đường đừng từ chối. Anh cũng biết, những người làm công như chúng tôi cũng không dễ làm. Anh là ngôi sao thần tượng, tôi là fans hâm mộ trung thành của anh. Anh nhất định sẽ không từ chối ý tốt của chúng tôi đúng không?
Minh Nhã rất biết nói chuyện, ngay cả ngôi sao và fans hâm mộ cũng lôi ra.
- Vậy thì cảm ơn.
Lúc này Đường Trọng mới nhận thẻ hội viên. Hắn biết ở nhà hàng xa hoa Tây Lâm này, phí hội viên hàng năm đều là con số chục vạn, nếu là khách vip thì con số còn lớn hơn nữa. Ông chủ này vừa ra tay đã tặng ngay thẻ vip đúng là xa xỉ.
- Xin hỏi ông chủ của cô là ai?
Minh Nhã cười khanh khách, nói:
- Anh Đường, ông chủ không bảo tôi nói thân phận của ông ấy với anh, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất. Mọi người cứ từ từ ăn uống, chi phí hôm nay đã trừ vào thẻ vip rồi. Không quấy rầy nữa.
Nói xong, Minh Nhã đi ra ngoài.
Hoa Minh cùng Lương Đào đầy hâm mộ nhìn Đường Trọng, nói:
- Cuộc sống người nổi tiếng, mày đúng là người nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người tự đưa lên cửa…
- Chỉ là đưa một chiếc thẻ vip mà thôi.
Đường Trọng cười nói. Trong lòng cũng đang nghĩ không biết ông chủ của Tây Lâm là ai nhỉ? Ai mà thần bí như vậy.
- Nếu mày nguyện ý ngoắc ngón tay thì cô ta liền chủ động ngay.
Hoa Minh chắc chắn nói.
- Với kinh nghiệm tung hoành tình trường vài chục năm thì chuyện này không lừa được tao đâu.
Đường Trọng và Lương Đào dứt khoát quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
Hoa Minh và Lương Đào về trước, Đường Trọng vẫn ngồi bên cửa sổ uống trà. Uống hết một ấm lại pha một ấm. Mỗi một ấm chỉ uống hai chén bởi đến chén thứ ba thì nước trong ấm đã nguội và hương vị cũng biến đổi rồi.
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng lại có người gõ, một người con trai anh tuấn cao lớn đẩy cửa phòng đi vào, cười ha hả nói:
- Đại thiếu gia đang cố ý chờ tôi sao?
- Tôi nghĩ, vừa ra tay đã tặng ngay hơn mười vạn thì cũng nên nói đôi lời chứ.
Đường Trọng cười nói, đồng thời chỉ thẻ khách vip trên mặt bàn.
- Ơ, thẻ khách vip kim cương cơ à. Cái thẻ này đúng là cao cấp đấy. Của tôi cũng chỉ là bạch kim thôi.
Cơ Uy Liêm cười lớn nói:
- Cậu nói oan cho tôi rồi. Cái thẻ này không phải tôi đưa, Tây Lâm hội sở cũng không phải của tôi.
- Vậy thì thật thú vị.
Đường Trọng cười.
- Một người bạn thú vị, về sau cậu sẽ biết.
Cơ Uy Liêm nói:
- Còn nữa, một tấm thẻ mà thôi, cũng cần để nó trong lòng. Muốn dùng liền dùng, muốn vứt thì vứt vào thùng rác cũng được. Chúng ta không thiếu cái đồ chơi này, cũng không cần cảm thấy nợ ai.
- Lão đại Minh Châu nói chuyện đúng là khí phách.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Tôi mà là lão đại Minh Châu cái gì? Chỉ là chân chạy cho người ta.
Cơ Uy Liêm cười khổ.
- Mà cậu đấy, bây giờ là người nổi tiếng như cồn rồi. Tuỳ tiện đóng một bộ phim cũng có thể thu được hơn một tỷ, danh lợi đều tăng. Thậm chí tôi nghĩ cũng nên đi đóng phim như cậu đây.
- Nhưng anh chỉ có tiêu chuẩn làm thần tượng thôi.
Đường Trọng nói.
- Cậu thì sao?
- Tôi là thần tượng có năng lực.
Hai người nhìn nhau cười to. Vốn là một đôi trời sinh đại địch, vậy mà ở chung một thời gian lại ngày càng ăn ý.
- Sao vậy? Còn có người làm khó được Đường thiếu gia sao?
Cơ Uy Liêm cầm lên chén trà Đường Trọng đưa tới, cười hỏi.
- Không tính là làm khó tôi, chỉ là làm khó một người bạn của tôi thôi.
Đường Trọng nói:
-Anh biết Tiền Quân không?
- Tiền Quân ư?
Cơ Uy Liêm nghĩ, nói:
- Gặp qua mấy lần. Chẳng qua cậu cũng biết, hắn ở Yến Kinh, tôi ở Minh Châu, không cùng một vòng tròn. Hơn thế nữa, hắn đi quan trường, còn tôi làm kinh doanh. Trong vòng tròn của chúng ta…
- Là vòng tròn của các anh.
Đường Trọng giải thích:
- Đừng đem tôi kéo vào vòng tròn các công tử của anh.
- Ha ha, bây giờ ai không biết vị trí của cậu ở nhà họ Khương như mặt trời ban trưa chứ.
Cơ Uy Liêm cười lớn. Địa vị của Đường Trọng trong nhà họ Khương đã được nâng cao thì hắn cũng chúc mừng cho hắn. Thực lực của bạn bè càng mạnh thì an toàn và lợi ích của mình cũng được đảm bảo hơn.
- Mẹ cậu là Hoàng Hậu của Yến Kinh, dì nhỏ của cậu lại là Ma phi tiếng tăm lừng lẫy, không ai dám trêu chọc. Cậu biết người ta gọi cậu là gì không?
- Gọi tôi là gì?
Đường Trọng hỏi. Nếu Cơ Uy Liêm không nói thì hắn cũng không biết chuyện này.
Xét đến cùng, do người của mình ở Yến Kinh quá ít.
Dù là Khương Như Long hay Đổng Tiểu Bảo thì đều là đối thủ, bạn bè thì đúng là không tìm được.
- Thái tử.
- Tôi không thích cách gọi này.
Đường Trọng lắc đầu:
- Vẫn là bạn bè trong ngành giải trí nể mặt, trực tiếp gọi tôi là tiểu hoàng đế.
Cơ Uy Liêm biết Đường Trọng thực sự không thích biệt hiệu này nên không nói thêm gì về vấn đề này nữa.
- Tuy tiếp xúc với Tiền Quân không nhiều nhưng với cách làm việc của người này thì cũng biết một chút. Có chút thủ đoạn, chỉ là thủ đoạn nhỏ. Có chút thông minh nhưng chỉ là tiểu thông minh. Bây giờ đang rất thuận lợi trên con đường làm quan, đó là do nhà họ Tiền tận lực bồi dưỡng.
- Chẳng qua cậu cũng biết, quan trường như chiến trường, giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Bây giờ hắn thuận buồm xuôi gió là vì hắn còn ở tầng dưới chót, những người cạnh tranh với hắn không ai có bối cảnh hơn hắn. Nếu muốn tiến xa hơn thì không chỉ mỗi bối cảnh mà được. Không có lý tưởng lớn, không có trí tuệ rộng thì muốn được như người đời trước của nhà họ Tiền là rất khó khăn.
- Ừ, đánh giá rất đúng trọng tâm.
Đường Trọng nói. Mặc dù tiếp xúc lần đầu nhưng Đường Trọng nhận xét về Tiền Quân cũng gần như thế. So với nhìn rõ được một nửa Khương Như Long và hoàn toàn không hiểu Đổng Tiểu Bảo thì không phải cùng cấp độ.
Nhưng, một kẻ tư chất bình thường, trí tuệ không lớn thì có liên quan gì đến trận nổ lựu đạn trước kia không? Vì sao hắn muốn mình đi vào chỗ chết?
Hắn là người đàn ông bên cạnh Lý Sắt. Điều này không thể chối cãi. Nhưng hắn có phải người đàn ông đứng sau Lý Sắt hay không thì còn cần quan sát.
- Giúp tôi để ý hắn.
Đường Trọng nhìn Cơ Uy Liêm nói.
Để ý chính là điều tra thêm đấy.
- Được.
Cơ Uy Liêm sảng khoái đáp ứng.
- Tôi không phải là đến giải nạn cho cậu. Cậu nói loại hành vi này có phải rất kinh người không?
- Những lời này suýt chút nữa thì giật chết tôi rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Anh Đường, anh cảm thấy Hắc Hiệp có thể phá kỷ lục phòng bán vé hay không?
- Thưa cô phóng viên, tôi cảm thấy câu hỏi của cô có vấn đề. Nếu cô cứ hỏi tôi như vậy…Anh Đường, anh cảm thấy Hắc Hiệp có thể vượt qua lỷ lục phòng bán vé bao nhiêu? Cô xem, những người khác đều hỏi có thể vượt qua không mà cô lại hỏi vượt qua bao nhiêu. Như thế có phải chứng minh cô còn thông minh hơn bọn họ một chút không?
- Anh Đường Trọng, lúc trước vì sao anh dự đoán phòng vé Hắc Hiệp sẽ qua một tỷ? Lúc ấy rất nhiều người không tin được mà còn đặt cho anhh biệt hiệu là nhị pháo. Bây giờ anh muốn nói với những kia cái gì?
Đường Trọng suy nghĩ nói:
- Thứ nhất, nhị pháo như một.
Mọi người cười to.
- Thứ hai, sự thật chứng minh, những người khinh thường tôi, công kích tôi mới là nhị…
Mọi người lại cười to.
- Anh Đường, bây giờ anh đã thăng cấp lên là một ngôi sao cấp quốc gia…
- Tôi vẫn luôn là thế.
Đường Trọng cắt ngang lời hắn.
- Anh Đường, anh cảm thấy phòng vé Nhạc phụ vạn tuế sẽ vượt qua Hắc Hiệp sao?
-Có thể.
- Vì sao anh lại khẳng định như vậy?
- Bởi tôi hi vọng thành tích ngày càng tốt hơn.
Đường Trọng nói:
- Vượt qua chính mình mới có thể sáng tạo kỳ tích. Tôi thích cảm giác tạo ra kì tích.
- Anh Đường, có phải về sau anh chú trọng điện ảnh hơn không? Anh còn có thể hát tiếp không?
- Tôi hát hay như vậy mà không hát nữa thì thật đáng tiếc.
- Anh Đường, nếu Đường Tâm trở về thì anh còn ở lại ngành giải trí không?
Một người đẹp phóng viên đứng lên lớn tiếng hỏi.
Vẻ mặt Đường Trọng nghiêm túc, im lặng chốc lát.
Đường Tâm ư, có lẽ cô ấy cũng sắp trở về rồi.
Lúc đó cũng là lúc mình rời khỏi ngành giải trí.
- Không biết.
Đường Trọng nói:
- Tôi chính là một cái thế thân, cô ấy về thì tôi liền rời đi.
Xôn xao….
Toàn trường xôn xao.
Ai cũng không ngờ Đường Trọng sẽ ở cuộc họp báo nói ra lời này.
Người đại diện cho nhóm Hồ Điệp ở dưới đài lại nóng lòng như lửa đốt, hận không thể xông lên hành hung Đường Trọng một trận.
Sự nghiệp đang phát triển tốt thì sao có thể nói đi là đi? Cho dù không thay thế Đường Tâm thì tự mình bay lên cũng được mà.
Các phóng viên thì cực kỳ hưng phấn. Bọn họ đã sớm biết, đi theo Đường Trọng thì nhất định có tin tức, nhất định có thịt ăn.
Đột nhiên, vô số phóng viên giơ camera chụp ảnh Đường Trọng khiến hắn không mở nổi mắt.
Sau 19 ngày công chiếuHắc Hiệp phần 4, phòng vé đã đạt được 1,34 tỷ, vượt qua bộ phim đứng đầu trước đó.
Trước đó, Hắc Hiệp đã đạt được thành tựu khiến mọi người quan tâm.
Hắc Hiệp là bộ phim Trung Quốc phá kỷ lục 100 triệu nhanh nhất, kỷ lục 300 triệu nhanh nhất, kỷ lục 1 tỷ nhanh nhất.
Bây giờ lại trở thành doanh thu phòng bán vé cao nhất, khiến nó đạt được danh hiệu bộ phim có lượng vé cao nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc.