Lần này Levin Melbourne tới chủ yếu là để khảo sát tình hình thực tế của thị trường điện ảnh Trung Quốc, bàn việc làm ăn với một số công ty điện ảnh lớn và thương lượng với nghệ sĩ hắn coi trọng.
Bởi vì nơi đến đầu tiên của bọn họ là công ty giải trí Hoa Thanh nên bên Hoa Thanh cần làm tốt công tác tiếp đón.
Cần phải suy nghĩ trước về hạng mục nào cần hợp tác, nguồn lực nào có thể trao đổi. Người ta đã đến thì cũng không thể để người ta cưỡi ngựa xem hoa, du lịch một chút rồi tiễn người ta về được.
Không chỉ thế, giải trí Hoa Thanh vẫn chuẩn bị cho việc đưa lên thị trường chứng khoán. Levin Melbourne đến chính là dệt hoa trên gấm, có thể giúp cho các nhà đầu tư nước ngoài hiểu rõ thêm về Hoa Thanh và có thể bỏ thêm tiền mua cổ phiếu cho công ty Hoa Thanh.
Nếu làm thoả đáng thì giải trí Hoa Thanh sẽ có một khởi đầu tốt đẹp khi đưa ra thị trường chứng khoán.
- Đại khái chương trình là như vậy. Chi tiết thì do bộ phận PR đưa ra quá trình tiếp đón, chúng ta sẽ căn cứ vào quá trình đó bàn bạc thêm.
- Được, vậy tôi đi trước.
Ngô Thư nói:
- Bạch tổng nhớ khuyên Đường Trọng, về sau đừng tuỳ tiện nói sẽ rời đi đấy. Bây giờ chúng ta còn phải nghĩ biện pháp xoá bỏ của việc lần này nữa.
Ngô Thư vẫn nhớ kĩ chuyện này nên nhờ Bạch Tố khuyên Đường Trọng.
- Được.
Bạch Tố sảng khoái đồng ý.
Đợi đến khi Ngô Thư lái xe rời đi, Bạch Tố mới đi đến ngồi cạnh Đường Trọng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi của hắn, cười nói:
- Phải rời đi thật sao?
- Người khác không hiểu, chẳng lẽ em cũng không hiểu sao?
- Ai, em cũng biết, cái ao này quá nhỏ không giữ chân anh được.
Bạch Tố thở dài:
- Em biết đây là anh thông báo trước để mọi người có tâm lý chuẩn bị, chỉ là vẫn có chút tiếc nuối thôi.
- Có gì mà tiếc chứ?
Đường Trọng cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang tác quái của cô, cười nói:
- Lúc em tới Hận Sơn, gạt thiếu niên chất phác như anh nói thế nào nhỉ? Ít thì một hai tháng, nhiều thì ba năm tháng là Đường Tâm sẽ trở về, khi đó anh có thể khôi phục tự do. Em thử tính xem, từ lúc đó đến bây giờ đã qua bao lâu rồi?
- Vâng, vâng, em biết.
Bạch Tố được hắn cầm tay, ánh mắt hai người gặp nhau, cô đã cảm thấy phía dưới đùi đang ẩm ướt rồi. Có ăn mới biết ngon. Trước khi bị phá thân còn không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Bây giờ mới không gặp Đường Trọng một thời gian mà đã cảm thấy trống vắng rất nhiều.
- Em còn nhớ rõ nợ anh một nhân tình to lớn đây.
Khi Bạch Tố nói những lời này thì hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Đường Trọng tất nhiên biết biến hoá của cơ thể cô, nói:
- Vậy em định lấy gì báo đấp đây?
- Nợ nhân tình…
Bạch Tố nhào người về phía trước đè lên Đường Trọng, cắn vành tai của hắn, rên rỉ nói:
- Em dùng thân báo đáp vậy.
Xe thể thao đỏ chót phát ra âm thanh trầm thấp như một con hồ ly lao thẳng đến.
Két…………
Xe thể thao dừng lại bên bờ sông, cô gái lái xe tháo kính râm trên mũi mở cửa xe bước xuống.
Một người giữ xe ở bãi đỗ xe cung kính đón, cười nói:
- Lâm tổng đến rồi ạ.
Lâm Vi Tiếu ném chiếc chìa khoá trong tay cho hắn rồi bước nhanh về hướng Cẩm Tú Quán.
Giày cao gót gõ mặt đất, bờ mông vặn vẹo trông rất phong tình.
- Lâm tổng đến rồi ạ.
- Nữ vương Lâm, lát uống một ly nhé.
- Vi Tiếu, giới thiệu một người bạn làm quen với cô.
Lâm Vi Tiếu vừa đi nhanh vừa hàn huyên với mấy người quen gặp bên đường.
Thật vất vả đi đến cửa phòng làm việc của mình, nhìn trợ lý đứng lên đón, hỏi:
- Người đâu rồi?
- Anh Đường đang ở trong phòng trà ạ.
Trợ lý nói.
- Không cần pha trà. Tôi đi qua đó luôn.
Trên mặt Lâm Vi Tiếu tràn đầy phong tình vạn chủng, lấy từ ngăn kéo một tập tài liệu đi ra ngoài.
Nữ trợ lý cầm ly của Lâm Vi Tiếu, nhìn bóng lưng của cô có chút suy nghĩ.
Từ khi Đường Trọng tiếp nhận quán này liền làm ông chủ vung tay mà giao cho Tô Sơn quản lý. Tô Sơn biết Đường Trọng không tin mình nên tự xin sang bất động sản Cẩm Tú. Mà bây giờ các vụ làm ăn của bất động sản Cẩm Tú chủ yếu là hợp tác với Hồng Đại nên Tô Sơn cũng không cần quan tâm nhiều đến bên này.
Hiện tại, người phụ trách là Lâm Vi Tiếu, một cô gái mới tốt nghiệp đại học và bị bạn trai bán đứng mà trưởng thành sớm.
Đường Trọng dùng Lâm Vi Tiếu, một là vì hai người là bạn học, mà ấn tượng của hắn với cô cũng khá tốt. Khi cô dẫn chương trình trong tiệc mừng tân sinh viên ở Nam Đại, lời nói khôi hài, cử chỉ phóng khoáng, cả thầy và trò đều yêu quý cô. Hai là, lúc đó Đường Trọng thật sự cũng không có người đáng tin để dùng. Nên dùng Lâm Vi Tiếu theo dõi Tô Sơn là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Nhưng quyết định của Tô Sơn lại khiến hắn có cảm giác như một quyền bị đánh trượt. Thực chất Tô Sơn không thèm để ý đến Cẩm Tú quán. Tuy cô đồng ý làm Tổng Giám Đốc nhưng lại mặc trợ lý Lâm Vi Tiếu của cô quản lý tất cả.
Vì thế, Lâm Vi Tiếu lâm vào tình trạng không thể lui, chỉ có thể giang tay tiếp nhận cửa hàng lớn này.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Vi Tiếu còn chưa có kinh nghiệm nên có chút lúng túng. Bây giờ Lâm Vi Tiếu đã dần thành thục, trở thành Cẩm Tú nữ vương nổi danh ở Minh Châu này.
Đường Trọng cũng không ngờ, hắn chỉ tiện tay nhặt một tảng đá thế mà lại nhận được một viên ngọc quý lớn như vậy.
Đường Trọng ngồi uống trà bên cửa sổ, Lâm Vi Tiếu ôm một đống lớn sổ sách đi vào, cười nói:
- Đàn em, cuối cùng cậu cũng nhớ có một nơi như thế này và đàn chị này. Dù hôm nay cậu có bận thế nào cũng phải cho tôi một chút thời gian. Tôi có rất nhiều việc phải báo cáo với em đấy.
- Được thôi, toàn bộ thời gian hôm nay đều cho chị khóa trên đấy.
Đường Trọng cười nói.
- Thật sao?
Ánh mắt Lâm Vi Tiếu phát sáng. Cô cầm đống sổ sách để lên bàn, nói:
- Vậy tôi cũng không cần nóng vội, trước cứ nói chuyện uống trà với cậu đã.
Đường Trọng nhìn một đống tài liệu dày cộp kia nói:
- Cái gì vậy? Nhìn thôi mà đã chóng hết cả mặt.
- Sổ sách đấy. Công việc trọng yếu của công ty thì phải định kỳ báo cáo với cậu chứ.
Lâm Vi Tiếu cười nói:
- Làm gì có ông chủ nào như cậu? Công ty có lợi nhuận hay thua lỗ hay kiếm được bao nhiêu tiền mà cũng không biết, vậy cậu còn mở công ty làm gì?
- Không phải bảo chị báo cáo với Tô Sơn sao?
Đường Trọng nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Vi Tiếu cứng đờ, nói:
- Cô ấy là cô ấy. Cậu là cậu. Cô ấy cũng như tôi, đều là người làm thuê, cậu mới là ông chủ. Tôi làm việc cho cậu cơ mà.
- Thôi được rồi.
Đường Trọng nghe xong lời của Lâm Vi Tiếu mới biết người này là đang ghen. Muốn hai người phụ nữ xinh đẹp ở chung hoà thuận là việc còn khó hơn hái sao trên trời.
- Vậy sau này em trực tiếp báo cáo cho tôi đi.
- Nên sớm làm như vậy.
Lâm Vi Tiếu cười nói:
- Bây giờ cô ấy là lãnh đạo cấp cao của bất động sản Cẩm Tú thì làm gì có thời gian quản lý cửa hàng nhỏ này của chúng ta?
Đường Trọng nhíu mày, đột nhiên ý thức được có rất nhiều việc mà mình không quan tâm đến.
Lâm Vi Tiếu vẫn quan sát sắc mặt của Đường Trọng, thấy hắn nhíu mày rồi lại rất nhanh buông lỏng thì trong lòng hơi lo lắng.
- Chẳng lẽ mình nói sai cái gì khiến hắn không vui à? Trong lòng hắn, địa vị của mình cách xa Tô Sơn như vậy sao?
Nghĩ tới điều này nên trong long có chút chua xót.
Cô biết Tô Sơn tài giỏi hơn người, năng lực xuất chúng. Cô biết mình không xinh đẹp bằng Tô Sơn, cũng không giỏi bằng Tô Sơn.
Nhưng cô vẫn không phục. Tô Sơn là phụ nữ, cô cũng là phụ nữ. Những điều Tô Sơn có thể làm thì cô cũng có thể làm.
Từ khi tiếp nhận Cẩm Tú quán, cô liền toàn tâm toàn ý gắn bó với nó. Ăn ở Cẩm Tú, ngủ ở Cẩm Tú, tất cả tâm trí đều đặt vào Cẩm Tú quán.
Cô khiến cho doanh thu của nhà hàng này tăng gấp đôi so với năm trước. Cô mở thêm chi nhánh ngoài Minh Châu, chi nhánh của Cẩm Tú ở Dương thành cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị khai trương.
Có phải mình làm không tốt, có phải mình làm chưa nhiều không?
- Không thể như vậy nữa.
Đường Trọng nói.
- Vâng, tôi biết rồi.
Hốc mắt Lâm Vi Tiếu đỏ lên, rất muốn khóc. Rất lâu rồi cô không khóc, nhất là từ sau khi trở thành Cẩm Tú nữ vương thì càng không khóc. Nữ vương thì sao có thể khóc chứ?
Nhưng chỉ một câu nói hời hợt của Đường Trọng lại có thể kích thích tuyến lệ của cô.
Đường Trọng đang suy nghĩ, đột nhiên thấy biểu lộ bi thương của Lâm Vi Tiếu thì không khỏi kinh ngạc, hói:
- Sao cô lại khóc?
- Cậu nói tôi đều hiểu rồi. Về sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.
Lâm Vi Tiếu hít một hơi thật sâu, ngừng nước mắt, nói.
- Nhưng tôi không biết cô mắc lỗi gì vậy?
Đường Trọng ngạc nhiên.
- Cậu… về sau tôi sẽ tiếp tục báo cáo với Tô Sơn.
Lâm Vi Tiếu nói.
Tâm tư của phụ nữ như kim dưới đáy bể. Thông qua những lời này, Đường Trọng đã biết nguyên nhân khiến Lâm Vi Tiếu thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Hắn xoa tay cô, cười nói:
- Em hiểu lầm ý của tôi rồi.
- Hiểu lầm hả?
- Ừ.
Đường Trọng gật đầu.
- Tôi cảm thấy chúng ta cần phải bắt đầu kết hợp các nguồn lực lại rồi.
- Kết hợp các nguồn lực?
- Ừ, kết hợp nguồn lực.
Đường Trọng nói:
- Trên tay chúng ta đang có Cẩm Tú quán, một phần cổ phần công ty Giang Nam, bất động sản Cẩm Tú, giải trí Hoa Thanh…
- Cái gì cơ?
Lâm Vi Tiếu kinh hô:
- Giải trí Hoa Thanh cũng là của cậu hả?
- Coi là vậy đi.
Đường Trọng cười, cũng không giải thích vì sao giả trí Hoa Thanh lại là của hắn.
- Những công ty này cần kết hợp với nhau. Tôi nghĩ, chúng ta phải thành lập một tập đoàn thống nhất quản lý các nguồn lực. Sau đó, mỗi công ty lại tự do phân phối các nguồn lực và có chuyên gia phụ trách riêng. À, em thấy gọi là tập đoàn Cẩm Tú thì thế nào?
- Hay lắm.
Lâm Vi Tiếu vui vẻ cười nói. Tuy cô vẫn đang khiếp sợ việc giải trí Hoa Thanh tiếng tăm lừng lẫy là tài sản của Đường Trọng nhưng lời nói của Đường Trọng vẫn khiến cô rất vui vẻ. Biệt danh của cô là Cẩm Tú nữ vương, nếu tập đoàn tên gọi là Cẩm Tú thì không phải có hai chữ trùng với biệt danh của mình sao?
- Tên này hay, tôi ủng hộ.
- Ừ. Đây chỉ là tên gọi tạm thời. Còn cuối cùng muốn đặt tên là gì thì cần suy nghĩ thêm. Tôi nghĩ sát nhập Cẩm Tú Quán và công ty cổ phần Giang Nam thành một công ty chuyên kinh doanh các dịch vụ cao cấp. Bất động sản Cẩm Tú và giải trí Hoa Thanh cũng sát nhập thành một phần của tập đoàn Cẩm Tú. Nếu là vậy thì có thể thống nhất quản lý, tất cả cùng chung một lãnh đạo mà không phải lo lắng quản lý bị chồng chéo.
- Vậy thì tốt quá.
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách.
- Nếu thế thì công ty của chúng ta sẽ ngày càng phát triển. Thành lập được tập đoàn thì chúng ta đã có tư cách đi cạnh trạnh với các tập đoàn lớn kia rồi.
Bởi vì nơi đến đầu tiên của bọn họ là công ty giải trí Hoa Thanh nên bên Hoa Thanh cần làm tốt công tác tiếp đón.
Cần phải suy nghĩ trước về hạng mục nào cần hợp tác, nguồn lực nào có thể trao đổi. Người ta đã đến thì cũng không thể để người ta cưỡi ngựa xem hoa, du lịch một chút rồi tiễn người ta về được.
Không chỉ thế, giải trí Hoa Thanh vẫn chuẩn bị cho việc đưa lên thị trường chứng khoán. Levin Melbourne đến chính là dệt hoa trên gấm, có thể giúp cho các nhà đầu tư nước ngoài hiểu rõ thêm về Hoa Thanh và có thể bỏ thêm tiền mua cổ phiếu cho công ty Hoa Thanh.
Nếu làm thoả đáng thì giải trí Hoa Thanh sẽ có một khởi đầu tốt đẹp khi đưa ra thị trường chứng khoán.
- Đại khái chương trình là như vậy. Chi tiết thì do bộ phận PR đưa ra quá trình tiếp đón, chúng ta sẽ căn cứ vào quá trình đó bàn bạc thêm.
- Được, vậy tôi đi trước.
Ngô Thư nói:
- Bạch tổng nhớ khuyên Đường Trọng, về sau đừng tuỳ tiện nói sẽ rời đi đấy. Bây giờ chúng ta còn phải nghĩ biện pháp xoá bỏ của việc lần này nữa.
Ngô Thư vẫn nhớ kĩ chuyện này nên nhờ Bạch Tố khuyên Đường Trọng.
- Được.
Bạch Tố sảng khoái đồng ý.
Đợi đến khi Ngô Thư lái xe rời đi, Bạch Tố mới đi đến ngồi cạnh Đường Trọng, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi của hắn, cười nói:
- Phải rời đi thật sao?
- Người khác không hiểu, chẳng lẽ em cũng không hiểu sao?
- Ai, em cũng biết, cái ao này quá nhỏ không giữ chân anh được.
Bạch Tố thở dài:
- Em biết đây là anh thông báo trước để mọi người có tâm lý chuẩn bị, chỉ là vẫn có chút tiếc nuối thôi.
- Có gì mà tiếc chứ?
Đường Trọng cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang tác quái của cô, cười nói:
- Lúc em tới Hận Sơn, gạt thiếu niên chất phác như anh nói thế nào nhỉ? Ít thì một hai tháng, nhiều thì ba năm tháng là Đường Tâm sẽ trở về, khi đó anh có thể khôi phục tự do. Em thử tính xem, từ lúc đó đến bây giờ đã qua bao lâu rồi?
- Vâng, vâng, em biết.
Bạch Tố được hắn cầm tay, ánh mắt hai người gặp nhau, cô đã cảm thấy phía dưới đùi đang ẩm ướt rồi. Có ăn mới biết ngon. Trước khi bị phá thân còn không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Bây giờ mới không gặp Đường Trọng một thời gian mà đã cảm thấy trống vắng rất nhiều.
- Em còn nhớ rõ nợ anh một nhân tình to lớn đây.
Khi Bạch Tố nói những lời này thì hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Đường Trọng tất nhiên biết biến hoá của cơ thể cô, nói:
- Vậy em định lấy gì báo đấp đây?
- Nợ nhân tình…
Bạch Tố nhào người về phía trước đè lên Đường Trọng, cắn vành tai của hắn, rên rỉ nói:
- Em dùng thân báo đáp vậy.
Xe thể thao đỏ chót phát ra âm thanh trầm thấp như một con hồ ly lao thẳng đến.
Két…………
Xe thể thao dừng lại bên bờ sông, cô gái lái xe tháo kính râm trên mũi mở cửa xe bước xuống.
Một người giữ xe ở bãi đỗ xe cung kính đón, cười nói:
- Lâm tổng đến rồi ạ.
Lâm Vi Tiếu ném chiếc chìa khoá trong tay cho hắn rồi bước nhanh về hướng Cẩm Tú Quán.
Giày cao gót gõ mặt đất, bờ mông vặn vẹo trông rất phong tình.
- Lâm tổng đến rồi ạ.
- Nữ vương Lâm, lát uống một ly nhé.
- Vi Tiếu, giới thiệu một người bạn làm quen với cô.
Lâm Vi Tiếu vừa đi nhanh vừa hàn huyên với mấy người quen gặp bên đường.
Thật vất vả đi đến cửa phòng làm việc của mình, nhìn trợ lý đứng lên đón, hỏi:
- Người đâu rồi?
- Anh Đường đang ở trong phòng trà ạ.
Trợ lý nói.
- Không cần pha trà. Tôi đi qua đó luôn.
Trên mặt Lâm Vi Tiếu tràn đầy phong tình vạn chủng, lấy từ ngăn kéo một tập tài liệu đi ra ngoài.
Nữ trợ lý cầm ly của Lâm Vi Tiếu, nhìn bóng lưng của cô có chút suy nghĩ.
Từ khi Đường Trọng tiếp nhận quán này liền làm ông chủ vung tay mà giao cho Tô Sơn quản lý. Tô Sơn biết Đường Trọng không tin mình nên tự xin sang bất động sản Cẩm Tú. Mà bây giờ các vụ làm ăn của bất động sản Cẩm Tú chủ yếu là hợp tác với Hồng Đại nên Tô Sơn cũng không cần quan tâm nhiều đến bên này.
Hiện tại, người phụ trách là Lâm Vi Tiếu, một cô gái mới tốt nghiệp đại học và bị bạn trai bán đứng mà trưởng thành sớm.
Đường Trọng dùng Lâm Vi Tiếu, một là vì hai người là bạn học, mà ấn tượng của hắn với cô cũng khá tốt. Khi cô dẫn chương trình trong tiệc mừng tân sinh viên ở Nam Đại, lời nói khôi hài, cử chỉ phóng khoáng, cả thầy và trò đều yêu quý cô. Hai là, lúc đó Đường Trọng thật sự cũng không có người đáng tin để dùng. Nên dùng Lâm Vi Tiếu theo dõi Tô Sơn là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Nhưng quyết định của Tô Sơn lại khiến hắn có cảm giác như một quyền bị đánh trượt. Thực chất Tô Sơn không thèm để ý đến Cẩm Tú quán. Tuy cô đồng ý làm Tổng Giám Đốc nhưng lại mặc trợ lý Lâm Vi Tiếu của cô quản lý tất cả.
Vì thế, Lâm Vi Tiếu lâm vào tình trạng không thể lui, chỉ có thể giang tay tiếp nhận cửa hàng lớn này.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Vi Tiếu còn chưa có kinh nghiệm nên có chút lúng túng. Bây giờ Lâm Vi Tiếu đã dần thành thục, trở thành Cẩm Tú nữ vương nổi danh ở Minh Châu này.
Đường Trọng cũng không ngờ, hắn chỉ tiện tay nhặt một tảng đá thế mà lại nhận được một viên ngọc quý lớn như vậy.
Đường Trọng ngồi uống trà bên cửa sổ, Lâm Vi Tiếu ôm một đống lớn sổ sách đi vào, cười nói:
- Đàn em, cuối cùng cậu cũng nhớ có một nơi như thế này và đàn chị này. Dù hôm nay cậu có bận thế nào cũng phải cho tôi một chút thời gian. Tôi có rất nhiều việc phải báo cáo với em đấy.
- Được thôi, toàn bộ thời gian hôm nay đều cho chị khóa trên đấy.
Đường Trọng cười nói.
- Thật sao?
Ánh mắt Lâm Vi Tiếu phát sáng. Cô cầm đống sổ sách để lên bàn, nói:
- Vậy tôi cũng không cần nóng vội, trước cứ nói chuyện uống trà với cậu đã.
Đường Trọng nhìn một đống tài liệu dày cộp kia nói:
- Cái gì vậy? Nhìn thôi mà đã chóng hết cả mặt.
- Sổ sách đấy. Công việc trọng yếu của công ty thì phải định kỳ báo cáo với cậu chứ.
Lâm Vi Tiếu cười nói:
- Làm gì có ông chủ nào như cậu? Công ty có lợi nhuận hay thua lỗ hay kiếm được bao nhiêu tiền mà cũng không biết, vậy cậu còn mở công ty làm gì?
- Không phải bảo chị báo cáo với Tô Sơn sao?
Đường Trọng nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Vi Tiếu cứng đờ, nói:
- Cô ấy là cô ấy. Cậu là cậu. Cô ấy cũng như tôi, đều là người làm thuê, cậu mới là ông chủ. Tôi làm việc cho cậu cơ mà.
- Thôi được rồi.
Đường Trọng nghe xong lời của Lâm Vi Tiếu mới biết người này là đang ghen. Muốn hai người phụ nữ xinh đẹp ở chung hoà thuận là việc còn khó hơn hái sao trên trời.
- Vậy sau này em trực tiếp báo cáo cho tôi đi.
- Nên sớm làm như vậy.
Lâm Vi Tiếu cười nói:
- Bây giờ cô ấy là lãnh đạo cấp cao của bất động sản Cẩm Tú thì làm gì có thời gian quản lý cửa hàng nhỏ này của chúng ta?
Đường Trọng nhíu mày, đột nhiên ý thức được có rất nhiều việc mà mình không quan tâm đến.
Lâm Vi Tiếu vẫn quan sát sắc mặt của Đường Trọng, thấy hắn nhíu mày rồi lại rất nhanh buông lỏng thì trong lòng hơi lo lắng.
- Chẳng lẽ mình nói sai cái gì khiến hắn không vui à? Trong lòng hắn, địa vị của mình cách xa Tô Sơn như vậy sao?
Nghĩ tới điều này nên trong long có chút chua xót.
Cô biết Tô Sơn tài giỏi hơn người, năng lực xuất chúng. Cô biết mình không xinh đẹp bằng Tô Sơn, cũng không giỏi bằng Tô Sơn.
Nhưng cô vẫn không phục. Tô Sơn là phụ nữ, cô cũng là phụ nữ. Những điều Tô Sơn có thể làm thì cô cũng có thể làm.
Từ khi tiếp nhận Cẩm Tú quán, cô liền toàn tâm toàn ý gắn bó với nó. Ăn ở Cẩm Tú, ngủ ở Cẩm Tú, tất cả tâm trí đều đặt vào Cẩm Tú quán.
Cô khiến cho doanh thu của nhà hàng này tăng gấp đôi so với năm trước. Cô mở thêm chi nhánh ngoài Minh Châu, chi nhánh của Cẩm Tú ở Dương thành cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị khai trương.
Có phải mình làm không tốt, có phải mình làm chưa nhiều không?
- Không thể như vậy nữa.
Đường Trọng nói.
- Vâng, tôi biết rồi.
Hốc mắt Lâm Vi Tiếu đỏ lên, rất muốn khóc. Rất lâu rồi cô không khóc, nhất là từ sau khi trở thành Cẩm Tú nữ vương thì càng không khóc. Nữ vương thì sao có thể khóc chứ?
Nhưng chỉ một câu nói hời hợt của Đường Trọng lại có thể kích thích tuyến lệ của cô.
Đường Trọng đang suy nghĩ, đột nhiên thấy biểu lộ bi thương của Lâm Vi Tiếu thì không khỏi kinh ngạc, hói:
- Sao cô lại khóc?
- Cậu nói tôi đều hiểu rồi. Về sau sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.
Lâm Vi Tiếu hít một hơi thật sâu, ngừng nước mắt, nói.
- Nhưng tôi không biết cô mắc lỗi gì vậy?
Đường Trọng ngạc nhiên.
- Cậu… về sau tôi sẽ tiếp tục báo cáo với Tô Sơn.
Lâm Vi Tiếu nói.
Tâm tư của phụ nữ như kim dưới đáy bể. Thông qua những lời này, Đường Trọng đã biết nguyên nhân khiến Lâm Vi Tiếu thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Hắn xoa tay cô, cười nói:
- Em hiểu lầm ý của tôi rồi.
- Hiểu lầm hả?
- Ừ.
Đường Trọng gật đầu.
- Tôi cảm thấy chúng ta cần phải bắt đầu kết hợp các nguồn lực lại rồi.
- Kết hợp các nguồn lực?
- Ừ, kết hợp nguồn lực.
Đường Trọng nói:
- Trên tay chúng ta đang có Cẩm Tú quán, một phần cổ phần công ty Giang Nam, bất động sản Cẩm Tú, giải trí Hoa Thanh…
- Cái gì cơ?
Lâm Vi Tiếu kinh hô:
- Giải trí Hoa Thanh cũng là của cậu hả?
- Coi là vậy đi.
Đường Trọng cười, cũng không giải thích vì sao giả trí Hoa Thanh lại là của hắn.
- Những công ty này cần kết hợp với nhau. Tôi nghĩ, chúng ta phải thành lập một tập đoàn thống nhất quản lý các nguồn lực. Sau đó, mỗi công ty lại tự do phân phối các nguồn lực và có chuyên gia phụ trách riêng. À, em thấy gọi là tập đoàn Cẩm Tú thì thế nào?
- Hay lắm.
Lâm Vi Tiếu vui vẻ cười nói. Tuy cô vẫn đang khiếp sợ việc giải trí Hoa Thanh tiếng tăm lừng lẫy là tài sản của Đường Trọng nhưng lời nói của Đường Trọng vẫn khiến cô rất vui vẻ. Biệt danh của cô là Cẩm Tú nữ vương, nếu tập đoàn tên gọi là Cẩm Tú thì không phải có hai chữ trùng với biệt danh của mình sao?
- Tên này hay, tôi ủng hộ.
- Ừ. Đây chỉ là tên gọi tạm thời. Còn cuối cùng muốn đặt tên là gì thì cần suy nghĩ thêm. Tôi nghĩ sát nhập Cẩm Tú Quán và công ty cổ phần Giang Nam thành một công ty chuyên kinh doanh các dịch vụ cao cấp. Bất động sản Cẩm Tú và giải trí Hoa Thanh cũng sát nhập thành một phần của tập đoàn Cẩm Tú. Nếu là vậy thì có thể thống nhất quản lý, tất cả cùng chung một lãnh đạo mà không phải lo lắng quản lý bị chồng chéo.
- Vậy thì tốt quá.
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách.
- Nếu thế thì công ty của chúng ta sẽ ngày càng phát triển. Thành lập được tập đoàn thì chúng ta đã có tư cách đi cạnh trạnh với các tập đoàn lớn kia rồi.