Đường Trọng đã đến từ sớm, chỉ là đứng sau cánh cửa không nói gì.
Người có đường người, chó có chuồng chó. Hắn sẽ không vì mình đi đường người mà cản chó chui vào chuồng chó.
Nhưng phải với điều kiện là con chó này không trêu chọc đến mình.
Đầu tiên nghe ông ta nói Cẩm Tú quán có sát khí thì hắn đã thấy không thoải mái rồi. Bây giờ ông ta còn nói Lâm Vi Tiếu có điềm xấu đổ máu thì lại càng khiến hắn không nhịn được.
Tuy hắn trẻ tuổi nhưng cũng là kẻ tinh ranh.
Mọi người đều là đàn ông, ánh mắt háo sắc của tên đại sư kia làm sao lừa được mình?
Đầu tiên, ông ta nói chuyện quái lạ muốn lừa Lâm Vi Tiếu đến Tiểu Ý Sơn của lão ta. Mà nếu đã đến địa bàn của lão ta thì lão ta có thể thoả sức dùng mọi thủ đoạn. Đến lúc đó, Lâm Vi Tiếu không phải đã rơi vào tay lão ta sao?
Tất nhiên, việc đó chỉ xảy ra khi lão không biết thủ đoạn của Lâm Vi Tiếu. Lão cứ nghĩ Lâm Vi Tiếu chỉ là chú thỏ trắng mà lại không biết, thực ra cô ấy mới là con sói xám đấy.
Ngay cả loại đàn ông giống sư tử như mình đây còn bị cô ấy làm thịt nữa là…Tất nhiên, Lâm Vi Tiếu sẽ không thèm ăn loại đại sư chó má này. Cô ấy không thích loại hàng trâu già như thế.
Chẳng qua, Đường Trọng thấy tên đại sư đã quá quen khi làm việc này, nên đoán có lẽ có không ít cô gái hay vợ bé cũng bị hắn dùng thủ đoạn này lừa bịp rồi.
Đột nhiên Đường Trọng cất tiếng nói liền khiến cho tất cả mọi người đều dồn chú ý vào hắn.
- Chàng trai trẻ này nhìn có chút quen quen.
Mã Long nhìn Đường Trọng nói.
- Đường Trọng.
Lâm Vi Tiếu giới thiệu:
- Ông chủ của tôi.
- À, tôi nhớ ra rồi. Ngôi sao lớn Đường Trọng.
Mã Long nhanh chóng đưa tay về phía Đường Trọng:
- Tôi biết cậu, còn xem phim cậu đóng nữa. Cậu ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trong phim khiến tôi suýt chút nữa thì không nhận ra.
Mã Long rất biết giao tiếp, mỗi một câu nói đều trúng tâm lý của con người.
- Tôi vẫn luôn tò mò không biết ông chủ của Cẩm Tú quán là ai mà khi nói về kinh doanh thì tôi còn lâu mới bằng. Không ngờ đó lại là ngôi sao thần tượng của chúng ta.
Mã Long bắt tay Đường Trọng chưa chịu buông ra:
- Hôm nay có duyên gặp mặt, chúng ta nhất định phải uống một chén.
- Ông chủ Mã là khách, tôi tất nhiên sẽ uống với ông đến tận hứng rồi.
Đường Trọng cười nói. Hắn cũng rất thích làm quen với những người giàu có này. Muốn chế tạo phú quý cho mình thì hợp tác với những người này có lẽ là một biện pháp tốt.
- Nào, đến đây. Tôi giới thiệu hai người với mấy người bạn.
Mã Long nói rồi giới thiệu Đường Trọng và Lâm Vi Tiếu cho mấy người khách mà ông ta mang tới, không là quan thì cũng là thương, toàn là nhân vật quan trọng.
Những người này là khách hàng chủ yếu chịu bỏ tiền vào quán, Lâm Vi Tiếu tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, liền lấy danh thiếp phát cho mọi người.
Cuối cùng Mã Long chỉ vào lão già mặc trang phục thời Đường, nói:
- Vị này rất giỏi, hai người phải phục vụ tốt vào. Đại sư Vương Nhất, đây chính là thần tiên có thể đằng vân giá vũ đấy.
- Thật sao?
Vẻ mặt Đường Trọng ngưỡng mộ nhìn đại sư Vương Nhất, nói:
- Ông biết bảy mươi hai phép biến hoá sao?
“………….”
Trên trán mỗi người mồ hôi chảy ròng ròng.
Sắc mặt đại sư Vương Nhất liền khó chịu, hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, giống như rất khinh thường nói chuyện với loại người như Đường Trọng.
- Thật vô ý quá.
Lúc này Đường Trọng mới ra vẻ thấy mình nói sai, nói:
- Tôi nghe người khác nói đến đằng vân giá vũ liền không nhịn được nghĩ đến Tôn Ngộ Không. Không phải Tôn Ngộ Không cũng biết bảy mươi hai phép biến hoá sao? Vậy nên tôi mới nghĩ đại sư chắc cũng biết.
Mã Long cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi tôi chỉ ví dụ như vậy thôi chứ đằng vân giá vũ thì làm gì có thực. Còn phải tu luyện nhiều, còn phải tu luyện nhiều. Chẳng qua, nếu cậu muốn hỏi về phong thuỷ của Cẩm Tú quán thì có thể xin đại sư chỉ giúp một chút.
Ánh mắt Đường Trọng lại toả sáng, vẻ mặt cung kính nhìn ông già, nói:
- Kính xin đại sư chỉ bảo.
Không biết vì sao mà Vương Nhất rất không thích Đường Trọng.
Vừa thấy hắn lần đầu đã không thích rồi.
Hắn vốn có thể nói dối như thật, kén ăn, tinh mắt. Hắn cảm thấy tên nhãi rannh này cũng không phải kẻ dễ chọc.
Tín đồ tin anh thì ngươi mới là thần. Còn tín đồ không tin anh thì anh chảng là cái thá gì.
Hắn không tin người như Đường Trọng sẽ tin mình. Từ câu hỏi ‘ông biết bảy mươi hai phép biến hoá sao’ là có thể thấy, tuy câu nói đó có vẻ ngưỡng mộ mình nhưng thực tế lại khiến người ta muốn tức hộc máu.
Đây là thái độ tôn kính thần sao?
Cho nên khi nghe Đường Trọng muốn hắn chỉ bảo thì hắn vẫn im lặng.
Thứ nhất, hắn không muốn liên quan với kẻ như vậy.
Thứ hai, đôi khi im lặng cũng là một loại giả vờ làm cho người ta nghĩ mình cao thâm khó lường.
Số lần giả thần giả quỷ quá nhiều nên bản thân hắn cũng tự coi mình là thần là quỷ rồi.
Thấy đại sư không để ý đến mình, Đường Trọng lại quay sang Mã Long xin giúp đỡ:
- Ông chủ Mã, ông mau giúp tôi xin đại sư đi. Vừa rồi tôi mới chỉ nghe được một nửa, thấy đại sư nói phong thuỷ của Cẩm Tú quán rất xấu khiến tôi sợ đến nỗi chân mềm nhũn. Kiếm tiền là việc nhỏ, mạng sống mới là việc lớn. Điều này sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của tôi chứ?
Mã Long đúng là một người dễ nói chuyện, ông ta nghe xong lời của Đường Trọng, liền thành khẩn nhìn về phía đại sư, nói:
- Đại sư, chúng ta là có duyên. Nếu đã đến địa bàn của người ta thì ngài hãy rủ lòng từ bi giúp cậu ấy một chút được không. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trong lòng chúng ta cũng sẽ không thoải mái đúng không?
Đại sư có thể bỏ qua Đường Trọng nhưng không thể không nể mặt Mã Long. Tiền cúng bái của hắn còn cần những người giàu như bọn họ quyên góp đấy.
- Vốn những việc này đều là cơ mật, mấy người tri kỉ nghiên cứu thảo luận với nhau thì được chứ nói ra sẽ dễ gây hỗn loạn.
Vẻ mặt đại sư nghiêm túc nói:
- Chẳng qua, ông chủ Mã đã nhờ thì tôi sẽ không từ chối.
Đại sư nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Tôi vừa mới nói, sông Hoàng Phố này là long mạch, vậy mọi người đoán xem vị trí của Cẩm Tú quán sẽ là gì?
- Thân rồng.
- Trảo rồng.
- Không, là vảy rồng.
Đại sư tự nói ra đáp án.
- Mà vảy rồng thì không thể lật ngược, nếu ngược lại thì sẽ gặp xui xẻo.
- Vậy chỉ có Cẩm Tú quán của chúng tôi có điềm xấu thôi ạ?
Đường Trọng hỏi.
- Mấy nhà khác cũng có điềm xấu nhưng Cẩm Tú quán là nghiêm trọng nhất.
- Kiến trúc của chúng tôi đều ở chung một trục đường thì vì sao Cẩm Tú quán lại bị nặng nhất.
Đường Trọng khó hiểu hỏi.
- Tôi nói chính là vấn đề kiến trúc phòng ốc. Nhìn từ bên ngoài thì Cẩm Tú quán giống cái gì?
- Giống một chiếc quạt.
Đường Trọng nói. Cẩm Tú quán là một toà nhà hình bầu dục, thoạt nhìn đúng là hơi giống chiếc quạt.
- Giống một cái búa.
Đại sư cười lạnh nói:
- Búa dùng để đập gạch mà xây, giống như muốn đào đất lấy vảy rồng vậy. Bởi thế, rồng đau thì cậu có thể yên lành được không?
Đường Trọng sợ hãi nói:
- Đại sư, có cách nào hoá giải hay không?
- Thiên cơ bất khả lộ.
Đại sư nghiêm mặt nói.
- Ông chủ Mã.
Đường Trọng lại xin giúp đỡ từ Mã Long.
- Vừa rồi tôi đã nói với cô gái kia, hữu duyên thì sẽ gặp lại. Ngày gặp lại cũng là ngày hoá giải.
- Vậy là tôi phải đưa tiểu thư Lâm cho ông sao?
Đường Trọng híp mắt cười.
Đại sư im lặng không đáp. Vấn đề như thế hắn sẽ không trả lời đâu.
Có thể khiến người đẹp chủ động tới cửa mới là đại sư.
Nếu hắn gật đầu đồng ý thì sẽ hạ thấp cấp bậc của mình rồi.
Trước kia có không ít người tin điều này tự động đưa con dâu hoặc con dâu tự động đi đến Tiểu Ý Sơn của mình. Sau khi chính mình ‘thi pháp’ thì tại nạn của bọn hắn mới có thể mất đi.
- Đại sư, vậy chúng ta là đồng nghiệp rồi.
Đường Trọng cười to nói.
- Cậu cũng hiểu sự huyền bí trong phong thuỷ sao?
Mã Long ngạc nhiên hỏi.
- Không, tôi biết tâm lý học.
Đường Trọng nói.
“………..”
- Đối tượng nghiên cứu của tâm lý học chính là nhân tính, mà đại sư suy đoán chính là nhân tâm. Đều là giống nhau. Tôi cùng ông ta đều là lừa đảo.
Đường Trọng nói:
- Từ góc độ tâm lý học tôi phân tích tâm lý của đại sư một chút nhé. Tên của đại sư là gì?
- Thiên Cơ.
Tên đại sư nói. Hắn rất không vui khi Đường Trọng nói hắn lừa đảo, hắn là đại sư cơ mà.
- À, Thiên Cơ. Tên rất hay.
Đường Trọng rung đùi đắc ý nói, trông thật giống một pháp sư.
- Tách chữ Thiên có hai nghĩa, một nghĩa là ‘hại người’, một cách khác nghĩa là ‘nhất’. ‘Hại người’ gần với người hại. Đại sư là đang mắng người tin tưởng ông hay đang mắng chính mình?
- Còn về ‘nhất’ thì dễ hiểu hơn. Nhìn ngũ quan của đại sư, mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng. Miệng rộng ăn tứ phương, câu ngạn ngữ này để nói về đại sư thì quá phù hợp rồi.
- Chữ Cơ thì càng dễ hiểu. Cơ bỏ một nét thành mộc, kết hợp với đầu thành mộc đầu. Mộc đầu là gì? Đó là chỉ một người đần thế nào? Tên Thiên Cơ thật không tốt, đại sư nên nhanh đổi tên đi thôi nếu không sẽ có chuyện xấu đổ máu đấy.
- Không nói lý lẽ.
Tên đại sư bị Đường Trọng làm cho tức giận, cảm giác mình bị sỉ nhục, phất tay áo muốn rời đi.
- Từ từ, chờ một chút.
Đường Trọng hô:
- Xin lỗi.
- Cậu muốn làm gì?
Tên đại sư tức giận quay lại, hung dữ nhìn chằm chằm Đường Trọng quát.
Hắn nổi danh trong giới thượng lưu, kết giao với rất nhiều nhà giàu quyền quý. Những người kia đều cung kính hắn nên đã dưỡng thành tính cách kẻ cả, bề trên không ai bì nổi của hắn. Bây giờ Đường Trọng lại dám khiêu chiến quyền uy của hắn thì tất nhiên hắn sẽ rất tức giận.
- Tôi bảo ông xin lỗi.
Đường Trọng nói:
- Cái nhà hàng giải trí này của tôi đang làm ăn tốt mà ông lại nói là mảnh đất xấu, có sát khí, nếu chuyện này bị truyền ra thì về sau ai còn dám đến đây chơi nữa?
- Tôi nói là sự thật.
Đại sư vẫn không chịu thua. Đại sư bị thua thì còn là đại sư sao?
- Vậy ông đưa ra chứng cứ đi.
Đường Trọng vươn tay về phía hắn.
- Thiên cơ đại sự thì sao có thể để mấy kẻ bình thường như cậu thấy được?
Tên đại sư tỏ vẻ xem thường hành vi ngu xuẩn này của Đường Trọng.
- Nhưng tôi nói ông có điềm xấu phải đổ máu thì có chứng cứ đấy.
Đường Trọng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Trọng.
Chẳng lẽ tâm lý học còn lợi hại hơn thầy phong thuỷ sao? Hắn muốn lấy cái gì để chứng minh đại sư có điềm xấu phải đổ máu đây?
Chỉ thấy bóng dáng Đường Trọng nhoáng lên, cả người đã tiến lên một đoạn dài, thuận tay cầm lấy một bình rượu đỏ, rồi đập vào đầu đại sư.
Bộp bộp…
Đại sư đầu rơi máu chảy.
Đúng là điềm xấu đổ máu nha.
khi mà ông chủ của Điện ảnh thế giới Hollywood muốn tham gia buổi phỏng vấn cùng một diễn viễn đó, Đường Trọng này cơ hội lần này chúng ta nhất định phải nắm bắt chắc chắn nha.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Dù cho Điện ảnh thế giới mấy năm gần đây có xuống dốc nhưng mà sự ảnh hưởng của bọn họ vẫn khiến cho người ta sợ hãi.
Hành trình tới Trung Hoa lần này của Levin Melbourne tiên sinh tất nhiên sẽ gây ảnh hưởng lớn tới các ngành sản xuất, khiến cho thế giới giải trí chịu một hồi oanh động.
Đường Trọng, người mà ông ta yêu cầu được gặp mặt đó, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
A, phải là…..tiêu điểm thế giới!
Người có đường người, chó có chuồng chó. Hắn sẽ không vì mình đi đường người mà cản chó chui vào chuồng chó.
Nhưng phải với điều kiện là con chó này không trêu chọc đến mình.
Đầu tiên nghe ông ta nói Cẩm Tú quán có sát khí thì hắn đã thấy không thoải mái rồi. Bây giờ ông ta còn nói Lâm Vi Tiếu có điềm xấu đổ máu thì lại càng khiến hắn không nhịn được.
Tuy hắn trẻ tuổi nhưng cũng là kẻ tinh ranh.
Mọi người đều là đàn ông, ánh mắt háo sắc của tên đại sư kia làm sao lừa được mình?
Đầu tiên, ông ta nói chuyện quái lạ muốn lừa Lâm Vi Tiếu đến Tiểu Ý Sơn của lão ta. Mà nếu đã đến địa bàn của lão ta thì lão ta có thể thoả sức dùng mọi thủ đoạn. Đến lúc đó, Lâm Vi Tiếu không phải đã rơi vào tay lão ta sao?
Tất nhiên, việc đó chỉ xảy ra khi lão không biết thủ đoạn của Lâm Vi Tiếu. Lão cứ nghĩ Lâm Vi Tiếu chỉ là chú thỏ trắng mà lại không biết, thực ra cô ấy mới là con sói xám đấy.
Ngay cả loại đàn ông giống sư tử như mình đây còn bị cô ấy làm thịt nữa là…Tất nhiên, Lâm Vi Tiếu sẽ không thèm ăn loại đại sư chó má này. Cô ấy không thích loại hàng trâu già như thế.
Chẳng qua, Đường Trọng thấy tên đại sư đã quá quen khi làm việc này, nên đoán có lẽ có không ít cô gái hay vợ bé cũng bị hắn dùng thủ đoạn này lừa bịp rồi.
Đột nhiên Đường Trọng cất tiếng nói liền khiến cho tất cả mọi người đều dồn chú ý vào hắn.
- Chàng trai trẻ này nhìn có chút quen quen.
Mã Long nhìn Đường Trọng nói.
- Đường Trọng.
Lâm Vi Tiếu giới thiệu:
- Ông chủ của tôi.
- À, tôi nhớ ra rồi. Ngôi sao lớn Đường Trọng.
Mã Long nhanh chóng đưa tay về phía Đường Trọng:
- Tôi biết cậu, còn xem phim cậu đóng nữa. Cậu ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trong phim khiến tôi suýt chút nữa thì không nhận ra.
Mã Long rất biết giao tiếp, mỗi một câu nói đều trúng tâm lý của con người.
- Tôi vẫn luôn tò mò không biết ông chủ của Cẩm Tú quán là ai mà khi nói về kinh doanh thì tôi còn lâu mới bằng. Không ngờ đó lại là ngôi sao thần tượng của chúng ta.
Mã Long bắt tay Đường Trọng chưa chịu buông ra:
- Hôm nay có duyên gặp mặt, chúng ta nhất định phải uống một chén.
- Ông chủ Mã là khách, tôi tất nhiên sẽ uống với ông đến tận hứng rồi.
Đường Trọng cười nói. Hắn cũng rất thích làm quen với những người giàu có này. Muốn chế tạo phú quý cho mình thì hợp tác với những người này có lẽ là một biện pháp tốt.
- Nào, đến đây. Tôi giới thiệu hai người với mấy người bạn.
Mã Long nói rồi giới thiệu Đường Trọng và Lâm Vi Tiếu cho mấy người khách mà ông ta mang tới, không là quan thì cũng là thương, toàn là nhân vật quan trọng.
Những người này là khách hàng chủ yếu chịu bỏ tiền vào quán, Lâm Vi Tiếu tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, liền lấy danh thiếp phát cho mọi người.
Cuối cùng Mã Long chỉ vào lão già mặc trang phục thời Đường, nói:
- Vị này rất giỏi, hai người phải phục vụ tốt vào. Đại sư Vương Nhất, đây chính là thần tiên có thể đằng vân giá vũ đấy.
- Thật sao?
Vẻ mặt Đường Trọng ngưỡng mộ nhìn đại sư Vương Nhất, nói:
- Ông biết bảy mươi hai phép biến hoá sao?
“………….”
Trên trán mỗi người mồ hôi chảy ròng ròng.
Sắc mặt đại sư Vương Nhất liền khó chịu, hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, giống như rất khinh thường nói chuyện với loại người như Đường Trọng.
- Thật vô ý quá.
Lúc này Đường Trọng mới ra vẻ thấy mình nói sai, nói:
- Tôi nghe người khác nói đến đằng vân giá vũ liền không nhịn được nghĩ đến Tôn Ngộ Không. Không phải Tôn Ngộ Không cũng biết bảy mươi hai phép biến hoá sao? Vậy nên tôi mới nghĩ đại sư chắc cũng biết.
Mã Long cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi tôi chỉ ví dụ như vậy thôi chứ đằng vân giá vũ thì làm gì có thực. Còn phải tu luyện nhiều, còn phải tu luyện nhiều. Chẳng qua, nếu cậu muốn hỏi về phong thuỷ của Cẩm Tú quán thì có thể xin đại sư chỉ giúp một chút.
Ánh mắt Đường Trọng lại toả sáng, vẻ mặt cung kính nhìn ông già, nói:
- Kính xin đại sư chỉ bảo.
Không biết vì sao mà Vương Nhất rất không thích Đường Trọng.
Vừa thấy hắn lần đầu đã không thích rồi.
Hắn vốn có thể nói dối như thật, kén ăn, tinh mắt. Hắn cảm thấy tên nhãi rannh này cũng không phải kẻ dễ chọc.
Tín đồ tin anh thì ngươi mới là thần. Còn tín đồ không tin anh thì anh chảng là cái thá gì.
Hắn không tin người như Đường Trọng sẽ tin mình. Từ câu hỏi ‘ông biết bảy mươi hai phép biến hoá sao’ là có thể thấy, tuy câu nói đó có vẻ ngưỡng mộ mình nhưng thực tế lại khiến người ta muốn tức hộc máu.
Đây là thái độ tôn kính thần sao?
Cho nên khi nghe Đường Trọng muốn hắn chỉ bảo thì hắn vẫn im lặng.
Thứ nhất, hắn không muốn liên quan với kẻ như vậy.
Thứ hai, đôi khi im lặng cũng là một loại giả vờ làm cho người ta nghĩ mình cao thâm khó lường.
Số lần giả thần giả quỷ quá nhiều nên bản thân hắn cũng tự coi mình là thần là quỷ rồi.
Thấy đại sư không để ý đến mình, Đường Trọng lại quay sang Mã Long xin giúp đỡ:
- Ông chủ Mã, ông mau giúp tôi xin đại sư đi. Vừa rồi tôi mới chỉ nghe được một nửa, thấy đại sư nói phong thuỷ của Cẩm Tú quán rất xấu khiến tôi sợ đến nỗi chân mềm nhũn. Kiếm tiền là việc nhỏ, mạng sống mới là việc lớn. Điều này sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của tôi chứ?
Mã Long đúng là một người dễ nói chuyện, ông ta nghe xong lời của Đường Trọng, liền thành khẩn nhìn về phía đại sư, nói:
- Đại sư, chúng ta là có duyên. Nếu đã đến địa bàn của người ta thì ngài hãy rủ lòng từ bi giúp cậu ấy một chút được không. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trong lòng chúng ta cũng sẽ không thoải mái đúng không?
Đại sư có thể bỏ qua Đường Trọng nhưng không thể không nể mặt Mã Long. Tiền cúng bái của hắn còn cần những người giàu như bọn họ quyên góp đấy.
- Vốn những việc này đều là cơ mật, mấy người tri kỉ nghiên cứu thảo luận với nhau thì được chứ nói ra sẽ dễ gây hỗn loạn.
Vẻ mặt đại sư nghiêm túc nói:
- Chẳng qua, ông chủ Mã đã nhờ thì tôi sẽ không từ chối.
Đại sư nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Tôi vừa mới nói, sông Hoàng Phố này là long mạch, vậy mọi người đoán xem vị trí của Cẩm Tú quán sẽ là gì?
- Thân rồng.
- Trảo rồng.
- Không, là vảy rồng.
Đại sư tự nói ra đáp án.
- Mà vảy rồng thì không thể lật ngược, nếu ngược lại thì sẽ gặp xui xẻo.
- Vậy chỉ có Cẩm Tú quán của chúng tôi có điềm xấu thôi ạ?
Đường Trọng hỏi.
- Mấy nhà khác cũng có điềm xấu nhưng Cẩm Tú quán là nghiêm trọng nhất.
- Kiến trúc của chúng tôi đều ở chung một trục đường thì vì sao Cẩm Tú quán lại bị nặng nhất.
Đường Trọng khó hiểu hỏi.
- Tôi nói chính là vấn đề kiến trúc phòng ốc. Nhìn từ bên ngoài thì Cẩm Tú quán giống cái gì?
- Giống một chiếc quạt.
Đường Trọng nói. Cẩm Tú quán là một toà nhà hình bầu dục, thoạt nhìn đúng là hơi giống chiếc quạt.
- Giống một cái búa.
Đại sư cười lạnh nói:
- Búa dùng để đập gạch mà xây, giống như muốn đào đất lấy vảy rồng vậy. Bởi thế, rồng đau thì cậu có thể yên lành được không?
Đường Trọng sợ hãi nói:
- Đại sư, có cách nào hoá giải hay không?
- Thiên cơ bất khả lộ.
Đại sư nghiêm mặt nói.
- Ông chủ Mã.
Đường Trọng lại xin giúp đỡ từ Mã Long.
- Vừa rồi tôi đã nói với cô gái kia, hữu duyên thì sẽ gặp lại. Ngày gặp lại cũng là ngày hoá giải.
- Vậy là tôi phải đưa tiểu thư Lâm cho ông sao?
Đường Trọng híp mắt cười.
Đại sư im lặng không đáp. Vấn đề như thế hắn sẽ không trả lời đâu.
Có thể khiến người đẹp chủ động tới cửa mới là đại sư.
Nếu hắn gật đầu đồng ý thì sẽ hạ thấp cấp bậc của mình rồi.
Trước kia có không ít người tin điều này tự động đưa con dâu hoặc con dâu tự động đi đến Tiểu Ý Sơn của mình. Sau khi chính mình ‘thi pháp’ thì tại nạn của bọn hắn mới có thể mất đi.
- Đại sư, vậy chúng ta là đồng nghiệp rồi.
Đường Trọng cười to nói.
- Cậu cũng hiểu sự huyền bí trong phong thuỷ sao?
Mã Long ngạc nhiên hỏi.
- Không, tôi biết tâm lý học.
Đường Trọng nói.
“………..”
- Đối tượng nghiên cứu của tâm lý học chính là nhân tính, mà đại sư suy đoán chính là nhân tâm. Đều là giống nhau. Tôi cùng ông ta đều là lừa đảo.
Đường Trọng nói:
- Từ góc độ tâm lý học tôi phân tích tâm lý của đại sư một chút nhé. Tên của đại sư là gì?
- Thiên Cơ.
Tên đại sư nói. Hắn rất không vui khi Đường Trọng nói hắn lừa đảo, hắn là đại sư cơ mà.
- À, Thiên Cơ. Tên rất hay.
Đường Trọng rung đùi đắc ý nói, trông thật giống một pháp sư.
- Tách chữ Thiên có hai nghĩa, một nghĩa là ‘hại người’, một cách khác nghĩa là ‘nhất’. ‘Hại người’ gần với người hại. Đại sư là đang mắng người tin tưởng ông hay đang mắng chính mình?
- Còn về ‘nhất’ thì dễ hiểu hơn. Nhìn ngũ quan của đại sư, mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng. Miệng rộng ăn tứ phương, câu ngạn ngữ này để nói về đại sư thì quá phù hợp rồi.
- Chữ Cơ thì càng dễ hiểu. Cơ bỏ một nét thành mộc, kết hợp với đầu thành mộc đầu. Mộc đầu là gì? Đó là chỉ một người đần thế nào? Tên Thiên Cơ thật không tốt, đại sư nên nhanh đổi tên đi thôi nếu không sẽ có chuyện xấu đổ máu đấy.
- Không nói lý lẽ.
Tên đại sư bị Đường Trọng làm cho tức giận, cảm giác mình bị sỉ nhục, phất tay áo muốn rời đi.
- Từ từ, chờ một chút.
Đường Trọng hô:
- Xin lỗi.
- Cậu muốn làm gì?
Tên đại sư tức giận quay lại, hung dữ nhìn chằm chằm Đường Trọng quát.
Hắn nổi danh trong giới thượng lưu, kết giao với rất nhiều nhà giàu quyền quý. Những người kia đều cung kính hắn nên đã dưỡng thành tính cách kẻ cả, bề trên không ai bì nổi của hắn. Bây giờ Đường Trọng lại dám khiêu chiến quyền uy của hắn thì tất nhiên hắn sẽ rất tức giận.
- Tôi bảo ông xin lỗi.
Đường Trọng nói:
- Cái nhà hàng giải trí này của tôi đang làm ăn tốt mà ông lại nói là mảnh đất xấu, có sát khí, nếu chuyện này bị truyền ra thì về sau ai còn dám đến đây chơi nữa?
- Tôi nói là sự thật.
Đại sư vẫn không chịu thua. Đại sư bị thua thì còn là đại sư sao?
- Vậy ông đưa ra chứng cứ đi.
Đường Trọng vươn tay về phía hắn.
- Thiên cơ đại sự thì sao có thể để mấy kẻ bình thường như cậu thấy được?
Tên đại sư tỏ vẻ xem thường hành vi ngu xuẩn này của Đường Trọng.
- Nhưng tôi nói ông có điềm xấu phải đổ máu thì có chứng cứ đấy.
Đường Trọng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Trọng.
Chẳng lẽ tâm lý học còn lợi hại hơn thầy phong thuỷ sao? Hắn muốn lấy cái gì để chứng minh đại sư có điềm xấu phải đổ máu đây?
Chỉ thấy bóng dáng Đường Trọng nhoáng lên, cả người đã tiến lên một đoạn dài, thuận tay cầm lấy một bình rượu đỏ, rồi đập vào đầu đại sư.
Bộp bộp…
Đại sư đầu rơi máu chảy.
Đúng là điềm xấu đổ máu nha.
khi mà ông chủ của Điện ảnh thế giới Hollywood muốn tham gia buổi phỏng vấn cùng một diễn viễn đó, Đường Trọng này cơ hội lần này chúng ta nhất định phải nắm bắt chắc chắn nha.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Dù cho Điện ảnh thế giới mấy năm gần đây có xuống dốc nhưng mà sự ảnh hưởng của bọn họ vẫn khiến cho người ta sợ hãi.
Hành trình tới Trung Hoa lần này của Levin Melbourne tiên sinh tất nhiên sẽ gây ảnh hưởng lớn tới các ngành sản xuất, khiến cho thế giới giải trí chịu một hồi oanh động.
Đường Trọng, người mà ông ta yêu cầu được gặp mặt đó, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
A, phải là…..tiêu điểm thế giới!