- Toàn Cầu bắt tay với Bác Nghệ muốn chế tạo nên tàu chiến điện ảnh và truyền hình cấp thế giới.
- Hai tập đoàn lớn liên hợp, Bác Nghệ trở thành người thắng lớn nhất Trung Quốc.
- Bác Nghệ góp cổ phần vào Toàn Cầu, Levin cười nói đã tìm được tình yêu đích thực.
Tin tức Bác Nghệ nhập cổ phần vào Toàn Cầu được ông chủ điện ảnh Toàn Cầu, Levin công bố, sau đó thông qua Nhật báo Trung Quốc nhanh chóng truyền đến mọi nơi trên thế giới. Mà trước khi mọi người hiểu hết về ‘hành trình cảm ơn’ của Levin thì nó đã biến thành ‘hành trình tìm vàng’ rồi.
Toàn Cầu đúng là đang thiếu tài chính. Bởi vì bọn họ luôn dùng vốn tự có nên hay bị hạn chế trong thị trường điện ảnh truyền hình và tuyển dụng diễn viên. Những năm gần đầy, thành tích đạt được ngày càng kém nên họ sắp bị loại khỏi danh sách năm tập đoàn điện ảnh lớn nhất Hollywood.
Nhưng vì bọn họ có lực ảnh hưởng rất lớn trên thế giới và có một kho điện ảnh cùng phim truyền hình ăn khách nên có không ít nhà đầu tư tìm đến bọn họ muốn góp vốn.
Nhưng kết quả, tất cả những người đó đều bị Toàn Cầu từ chối.
Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Toàn Cầu đã đến thời kỳ đen tối thì Levin hành động. Hắn đến Trung Quốc và chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã ký hợp đồng hợp tác với một trong ba công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc là Bác Nghệ.
Levin từng nói: Bọn họ quá nhiệt tình khiến cho người ta khó mà từ chối được.
Thế nào là nhiệt tình? Tất nhiên là nhiệt tình rót tiền rồi.
Nếu Levin hợp tác với mấy nhà đầu tư nước Mỹ thì những kẻ hà khắc, khôn khéo kia sẽ đưa ra đủ các loại điều kiện khiến người ta khó chấp nhận nổi. Nhưng người Trung Quốc thì không như vậy.
Bọn họ bỏ ra rất nhiều nhưng họ muốn lại rất ít. Điều này sao không khiến hắn vui vẻ cơ chứ. Làm sao hắn lại từ chối sự nhiệt tình như vậy được?
Vốn Quách Vân Tung muốn tự mình công bố tin tức này nhưng không ngờ khi Levin được phỏng vấn đã trực tiếp nói ra mất rồi.
Việc làm của đối phương càng khiến hắn cảm thấy việc đầu tư của mình là đáng giá. Đây là một đối tác thật hiểu lòng người nha.
Không chỉ thế, tin này được công bố bởi một người trong cuộc như Levin thì không phải càng chứng minh độ tin cậy sao?
Vì thế, mấy ngày nay, ông chủ Quách Vân Tung của Bác Nghệ rất nổi bật, thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo lớn cùng với các cuộc phỏng vấn trên truyền hình. Qua hoạt động của phòng quan hệ công chúng của công ty Bác Nghệ, tất cả các nhà truyền thông liên tục đưa tin về việc hợp tác giữa Bác Nghệ với tập đoàn điện ảnh Toàn Cầu.
Tất nhiên, trong quá trình này, bọn họ cũng không quên nhắc đến đối thủ cạnh tranh của Bác Nghệ là giải trí Hoa Thanh.
Mọi người đều biết, nơi viếng thăm đầu tiên của Levin ở Trung Quốc là Hoa Thanh, tức là đối tượng Levin muốn hợp tác đầu tiên là công ty Hoa Thanh.
Nhưng chỉ sau vài ngày, Levin lại bỏ qua Hoa Thanh mà đồng ý hợp tác với người đến sau là Bác Nghệ. Điều này có ý nghĩa gì?
Điều này có nghĩa giải trí Hoa Thanh không tốt, điện ảnh Toàn Cầu không thích Hoa Thanh.
Khách sạn Ánh Sao Bác Nghệ.
Khách sạn Ánh Sao Bác Nghệ là một khách sạn năm sao do tập đoàn Bác Nghệ thành lập. Đặc sắc của khách sạn chủ yếu là thường xuyên có các ngôi sao của Bác Nghệ vào ở. Không chỉ thế, các nơi trong khách sạn còn đặt ảnh chụp của các ngôi sao lớn, thậm chí có một số phòng còn là nơi mà các ngôi sao đó từng ở nên khách sạn này đã thu hút được rất nhiều khách hàng. Từ khi khai trương, các phòng ở và đồ ăn thức uống ở đây luôn trong trạng thái đắt khách.
Phòng hội nghị của Ánh Sao thường là nơi để các nghệ sĩ của tập đoàn Bác Nghệ dùng để mở các cuộc họp phóng viên. Hôm nay, nơi đây lại được tổ chức một buổi kí kết hợp đồng đầu tư lớn.
Bác Nghệ hợp tác với điện ảnh Toàn Cầu là một việc lớn được nhiều người quan tâm, cũng là một sự kiện đáng chúc mừng cho nên Bác nghệ chủ động đưa ra ý kiến thực hiện lễ kí kết thật long trọng tại Trung Quốc.
Tất nhiên, hợp đồng chính thức đã được bọn họ lén kí trước rồi. Hôm nay chỉ là một cuộc nghi thức để rêu rao mà thôi.
Levin rất coi trọng đối tác mới này nên đã sảng khoái đáp ứng loại yêu cầu này.
Không chỉ thế, tất cả các công việc cần chuẩn bị đều do Bác Nghệ đảm nhiệm, Toàn Cầu không cần bỏ một đồng tiền lại có thể được toàn bộ giới truyền thông trên thế giới đưa tin cùng với Bác Nghệ. Dùng câu nói của Levin thì bọn họ không có lý do gì để từ chối cả.
Quách Vân Tung rất coi trọng lễ kí kết này nên đã giao cho một vị phó tổng tới chủ trì và một tổng giám đốc chịu trách nhiệm chuẩn bị các công việc cần thiết. Không chỉ thế, hắn còn mời rất nhiều ngôi sao, các quan chức lớn và bạn bè thân thích đến cổ vũ. Thậm chí, lần này bọn họ còn mời đến hơn hai trăm phóng viên, mỗi phóng viên đều được nhận một phong bì dày.
Là một người trong ngành, lại là một ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn nên Đường Trọng cũng nhận được thiệp mời của Bác Nghệ.
Lúc Ngô Thư cầm thiệp mời, chỉ còn kém nước xé nát nó tại chỗ.
- Thật quá đáng. Bọn họ còn biết xấu hổ không vậy?
Ngô Thư tức giận nói.
- Trên báo chí bọn họ nói xấu chúng ta còn chưa tính, thế mà còn muốn chúng ta mất mặt trước mặt mọi người nữa hả? Không đi. Nhất quyết không đi. Sẽ không để quỷ kế của bọn họ thực hiện được.
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn Ngô Thư, nói:
- Được. Chị Ngô nói không đi thì chúng ta sẽ không đi. Xé cái thiếp mời kia ra là được.
Nghe Đường Trọng phụ hoạ lời của mình, Ngô Thư liền tỉnh táo lại.
Cô nhìn thiệp mời trên tay mình, lại nhìn Đường Trọng, cười nói:
- Cái cậu này, không phải định làm quân lính của tôi đấy chứ? Tôi nói không đi thì thật sự không đi hả?
- Chị là người đại diện của tôi. Chị nói không đi vậy chúng ta liền không đi. Tôi hoàn toàn nghe theo sắp xếp của chị mà.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói.
Ngô Thư xua tay nói:
- Tôi chỉ nói vậy thôi. Tuy biết rõ âm mưu của bọn họ nhưng chúng ta vẫn phải đi, không thể không cổ vũ cho hoạt động lần này của bọn họ được. Bây giờ bên ngoài mọi người đều biết Hoa Thanh cạnh tranh thất bại bởi Bác nghệ. Nếu chúng ta nhận được thiệp mời mà không đi thì không phải sẽ khiến người ta chỉ trích sao? Bọn họ sẽ nói chúng ta thua không dậy nổi. Vậy chúng ta không thể để cái việc xấu này dính vào người mình được.
- Chị xem, nói không đi là chị, nói đi cũng là chị.
Đường Trọng cố ý giả vờ oan uổng nói.
- Được rồi, Đường đại thiếu gia của tôi. Tôi biết tôi nói sai rồi. Không phải do tôi quá tức giận sao?
Cô biết Đường Trọng đang nói đùa cùng mình nên cười to nói:
- Để tôi đi gọi điện thoại báo cho bọn họ rằng chúng ta sẽ đến đúng giờ.
- Ok.
Đường Trọng gật đầu.
Đường Trọng đi cùng Lâm Hồi Âm và Tôn Văn Lâm. Vốn Bác Nghệ muốn mời toàn bộ nhóm Hồ Điệp nhưng Trương Hách Bản phải đi quay bộ phim mới của Hàn Tứ Bình là Thái Cực, chỉ có Lâm Hồi Âm mới đi công tác về nên Bạch Tố để hai người cùng tới.
Trong lòng Bạch Tố còn tức giận, không muốn nhìn mặt của Quách Vân Tung nên để chủ tịch của Hoa Thanh là Tôn Văn Lâm tự mình dẫn đoàn.
Lúc ba người Đường Trọng tới nơi đã có rất nhiều phóng viên tới trước rồi.
Không biết là do người tổ chức buổi lễ hay do ý kiến của Quách Vân Tung mà từ cửa khách sạn đã trải một tấm thảm đỏ lớn. Các phóng viên chờ ở hai bên thảm đỏ, mỗi một vị khách quý đến đều sẽ đi trên thảm đỏ tiến vào.
Ba người Đường Trọng cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa bước vào thảm đỏ, các phóng viên liền giơ camera điên cuồng chụp ảnh.
Trong số này cũng có một số fans hâm mộ chờ ở bên cạnh, khi thấy Đường Trọng mặc âu phục đen nắm tay Lâm Hồi Âm trong bộ dạ hội màu trắng bước vào liền gọi to tên của bọn họ.
- Ngài Tôn Văn Lâm, ông cảm thấy nguyên nhân Hoa Thanh thất bại là gì?
- Là các ông đưa ra giá quá thấp hay Hoa Thanh không có vốn để hợp tác với Toàn Cầu?
- Chủ tịch Tôn, xin hỏi ông có ý kiến gì về việc Bác Nghệ góp vốn vào Toàn Cầu? Ông sẽ thật lòng chúc mừng sao?
Các phóng viên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mặc dù cách một tấm thảm đỏ nhưng bọn họ vẫn đưa ra các câu hỏi hóc búa cho Tôn Văn Lâm.
Đường Trọng âm thầm may mắn, may mắn người ngoài không biết ông trùm giấu mặt Hoa Thanh là mình, nếu không, người hiện tại bị các phóng viên bao vây chính là bản thân mình rồi.
Chẳng qua, loại chuyện này chắc không giấu giếm được quá lâu. Bởi vì hắn là chủ sở hữu thực sự của công ty này, nên khi công ty đưa ra thị trường chứng khoán thì tất nhiên sẽ phải khai báo trung thực toàn bộ thông tin của công ty. Lúc đó, mọi việc sẽ bị lộ rõ.
- Còn phải nghĩ biện pháp ngăn cản loại chuyện này mới được.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
Tôn Văn Lâm là cáo già trong ngành này, nên khi đối mặt với sự truy hỏi của các phóng viên thì ông ta vẫn bình tĩnh, gật đầu mỉm cười rồi liền đi vào khách sạn.
Trong đại sảnh Ánh Sao lập loè các ngôi sao, rất nhiều gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên TV chào hỏi lẫn nhau. Mà ngay cả Hàn Tứ Bình, Ngô Sâm Lâm cũng nhận được thiệp mời, vị trí của bọn họ còn ở hàng ghế đầu nữa.
Vị trí của Tôn Văn Lâm cũng ở hàng thứ nhất, nhưng Đường Trọng và Lâm Hồi Âm lại ngồi ở hàng ghế thứ ba. Đây là nơi dành cho những ngôi sao thuộc cấp hai, Bác Nghệ không muốn Đường Trọng quá thoải mái.
Tôn Văn Lâm thấy vị trí của Đường Trọng và Lâm Hồi Âm liền nhíu mày nói:
- Khinh người quá đấy.
Vừa nói xong những lời này liền thấy ông chủ của Bác Nghệ, Quách Vân Tung bước nhanh về hướng này, từ xa đã bắt tay với Tôn Văn Lâm, nói:
- Ông chủ Tôn, hoan nghênh, hoan nghênh. Ngài quý nhân nhiều việc, tôi chỉ lo ngài không tới được.
- Hôm nay là ngày vui của ông chủ Quách thì dù nhiều việc tôi cũng phải tới chúc mừng chứ.
Tôn Văn Lâm cười ha hả nói.
- Cám ơn ông chủ Tôn.
Quách Vân Tung cười to nói:
- Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm. Tuy cuối cùng Toàn Cầu chọn hợp tác với Bác Nghệ chúng tôi nhưng tôi biết điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và ông chủ Tôn đúng không?
- Tất nhiên rồi.
Tôn Văn Lâm gật đầu.
Lúc này Quách Vân Tung mới nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Còn nhớ rõ cậu đã nói gì không?
Đường Trọng biết đã đến lúc đùa giỡn, nói:
- Tôi nói rất nhiều câu, không thể nhớ rõ từng câu được.
- Tôi nhớ giúp cậu rồi.
Quách Vân Tung cười nhạo:
- Cậu nói, việc cậu muốn làm thì không ai ngăn cản được. Chắc cậu không quên chứ?
Đường Trọng kinh ngạc nhìn Quách Vân Tung, nói:
- Không phải ông chủ Quách là fan hâm mộ của tôi đấy chứ? Chỉ có fan hâm mộ mới có thể nhớ rõ từng câu nói của thần tượng thôi.
-Tôi nhớ rõ, chỉ là để tìm cơ hội nói trước mặt cho cậu biết…lời cậu nói vô dụng thôi.
Quách Vân Tung đắc ý nói, nhìn giống như một con gà trống kiêu ngạo vậy.
- Hai tập đoàn lớn liên hợp, Bác Nghệ trở thành người thắng lớn nhất Trung Quốc.
- Bác Nghệ góp cổ phần vào Toàn Cầu, Levin cười nói đã tìm được tình yêu đích thực.
Tin tức Bác Nghệ nhập cổ phần vào Toàn Cầu được ông chủ điện ảnh Toàn Cầu, Levin công bố, sau đó thông qua Nhật báo Trung Quốc nhanh chóng truyền đến mọi nơi trên thế giới. Mà trước khi mọi người hiểu hết về ‘hành trình cảm ơn’ của Levin thì nó đã biến thành ‘hành trình tìm vàng’ rồi.
Toàn Cầu đúng là đang thiếu tài chính. Bởi vì bọn họ luôn dùng vốn tự có nên hay bị hạn chế trong thị trường điện ảnh truyền hình và tuyển dụng diễn viên. Những năm gần đầy, thành tích đạt được ngày càng kém nên họ sắp bị loại khỏi danh sách năm tập đoàn điện ảnh lớn nhất Hollywood.
Nhưng vì bọn họ có lực ảnh hưởng rất lớn trên thế giới và có một kho điện ảnh cùng phim truyền hình ăn khách nên có không ít nhà đầu tư tìm đến bọn họ muốn góp vốn.
Nhưng kết quả, tất cả những người đó đều bị Toàn Cầu từ chối.
Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Toàn Cầu đã đến thời kỳ đen tối thì Levin hành động. Hắn đến Trung Quốc và chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã ký hợp đồng hợp tác với một trong ba công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc là Bác Nghệ.
Levin từng nói: Bọn họ quá nhiệt tình khiến cho người ta khó mà từ chối được.
Thế nào là nhiệt tình? Tất nhiên là nhiệt tình rót tiền rồi.
Nếu Levin hợp tác với mấy nhà đầu tư nước Mỹ thì những kẻ hà khắc, khôn khéo kia sẽ đưa ra đủ các loại điều kiện khiến người ta khó chấp nhận nổi. Nhưng người Trung Quốc thì không như vậy.
Bọn họ bỏ ra rất nhiều nhưng họ muốn lại rất ít. Điều này sao không khiến hắn vui vẻ cơ chứ. Làm sao hắn lại từ chối sự nhiệt tình như vậy được?
Vốn Quách Vân Tung muốn tự mình công bố tin tức này nhưng không ngờ khi Levin được phỏng vấn đã trực tiếp nói ra mất rồi.
Việc làm của đối phương càng khiến hắn cảm thấy việc đầu tư của mình là đáng giá. Đây là một đối tác thật hiểu lòng người nha.
Không chỉ thế, tin này được công bố bởi một người trong cuộc như Levin thì không phải càng chứng minh độ tin cậy sao?
Vì thế, mấy ngày nay, ông chủ Quách Vân Tung của Bác Nghệ rất nổi bật, thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo lớn cùng với các cuộc phỏng vấn trên truyền hình. Qua hoạt động của phòng quan hệ công chúng của công ty Bác Nghệ, tất cả các nhà truyền thông liên tục đưa tin về việc hợp tác giữa Bác Nghệ với tập đoàn điện ảnh Toàn Cầu.
Tất nhiên, trong quá trình này, bọn họ cũng không quên nhắc đến đối thủ cạnh tranh của Bác Nghệ là giải trí Hoa Thanh.
Mọi người đều biết, nơi viếng thăm đầu tiên của Levin ở Trung Quốc là Hoa Thanh, tức là đối tượng Levin muốn hợp tác đầu tiên là công ty Hoa Thanh.
Nhưng chỉ sau vài ngày, Levin lại bỏ qua Hoa Thanh mà đồng ý hợp tác với người đến sau là Bác Nghệ. Điều này có ý nghĩa gì?
Điều này có nghĩa giải trí Hoa Thanh không tốt, điện ảnh Toàn Cầu không thích Hoa Thanh.
Khách sạn Ánh Sao Bác Nghệ.
Khách sạn Ánh Sao Bác Nghệ là một khách sạn năm sao do tập đoàn Bác Nghệ thành lập. Đặc sắc của khách sạn chủ yếu là thường xuyên có các ngôi sao của Bác Nghệ vào ở. Không chỉ thế, các nơi trong khách sạn còn đặt ảnh chụp của các ngôi sao lớn, thậm chí có một số phòng còn là nơi mà các ngôi sao đó từng ở nên khách sạn này đã thu hút được rất nhiều khách hàng. Từ khi khai trương, các phòng ở và đồ ăn thức uống ở đây luôn trong trạng thái đắt khách.
Phòng hội nghị của Ánh Sao thường là nơi để các nghệ sĩ của tập đoàn Bác Nghệ dùng để mở các cuộc họp phóng viên. Hôm nay, nơi đây lại được tổ chức một buổi kí kết hợp đồng đầu tư lớn.
Bác Nghệ hợp tác với điện ảnh Toàn Cầu là một việc lớn được nhiều người quan tâm, cũng là một sự kiện đáng chúc mừng cho nên Bác nghệ chủ động đưa ra ý kiến thực hiện lễ kí kết thật long trọng tại Trung Quốc.
Tất nhiên, hợp đồng chính thức đã được bọn họ lén kí trước rồi. Hôm nay chỉ là một cuộc nghi thức để rêu rao mà thôi.
Levin rất coi trọng đối tác mới này nên đã sảng khoái đáp ứng loại yêu cầu này.
Không chỉ thế, tất cả các công việc cần chuẩn bị đều do Bác Nghệ đảm nhiệm, Toàn Cầu không cần bỏ một đồng tiền lại có thể được toàn bộ giới truyền thông trên thế giới đưa tin cùng với Bác Nghệ. Dùng câu nói của Levin thì bọn họ không có lý do gì để từ chối cả.
Quách Vân Tung rất coi trọng lễ kí kết này nên đã giao cho một vị phó tổng tới chủ trì và một tổng giám đốc chịu trách nhiệm chuẩn bị các công việc cần thiết. Không chỉ thế, hắn còn mời rất nhiều ngôi sao, các quan chức lớn và bạn bè thân thích đến cổ vũ. Thậm chí, lần này bọn họ còn mời đến hơn hai trăm phóng viên, mỗi phóng viên đều được nhận một phong bì dày.
Là một người trong ngành, lại là một ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn nên Đường Trọng cũng nhận được thiệp mời của Bác Nghệ.
Lúc Ngô Thư cầm thiệp mời, chỉ còn kém nước xé nát nó tại chỗ.
- Thật quá đáng. Bọn họ còn biết xấu hổ không vậy?
Ngô Thư tức giận nói.
- Trên báo chí bọn họ nói xấu chúng ta còn chưa tính, thế mà còn muốn chúng ta mất mặt trước mặt mọi người nữa hả? Không đi. Nhất quyết không đi. Sẽ không để quỷ kế của bọn họ thực hiện được.
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn Ngô Thư, nói:
- Được. Chị Ngô nói không đi thì chúng ta sẽ không đi. Xé cái thiếp mời kia ra là được.
Nghe Đường Trọng phụ hoạ lời của mình, Ngô Thư liền tỉnh táo lại.
Cô nhìn thiệp mời trên tay mình, lại nhìn Đường Trọng, cười nói:
- Cái cậu này, không phải định làm quân lính của tôi đấy chứ? Tôi nói không đi thì thật sự không đi hả?
- Chị là người đại diện của tôi. Chị nói không đi vậy chúng ta liền không đi. Tôi hoàn toàn nghe theo sắp xếp của chị mà.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói.
Ngô Thư xua tay nói:
- Tôi chỉ nói vậy thôi. Tuy biết rõ âm mưu của bọn họ nhưng chúng ta vẫn phải đi, không thể không cổ vũ cho hoạt động lần này của bọn họ được. Bây giờ bên ngoài mọi người đều biết Hoa Thanh cạnh tranh thất bại bởi Bác nghệ. Nếu chúng ta nhận được thiệp mời mà không đi thì không phải sẽ khiến người ta chỉ trích sao? Bọn họ sẽ nói chúng ta thua không dậy nổi. Vậy chúng ta không thể để cái việc xấu này dính vào người mình được.
- Chị xem, nói không đi là chị, nói đi cũng là chị.
Đường Trọng cố ý giả vờ oan uổng nói.
- Được rồi, Đường đại thiếu gia của tôi. Tôi biết tôi nói sai rồi. Không phải do tôi quá tức giận sao?
Cô biết Đường Trọng đang nói đùa cùng mình nên cười to nói:
- Để tôi đi gọi điện thoại báo cho bọn họ rằng chúng ta sẽ đến đúng giờ.
- Ok.
Đường Trọng gật đầu.
Đường Trọng đi cùng Lâm Hồi Âm và Tôn Văn Lâm. Vốn Bác Nghệ muốn mời toàn bộ nhóm Hồ Điệp nhưng Trương Hách Bản phải đi quay bộ phim mới của Hàn Tứ Bình là Thái Cực, chỉ có Lâm Hồi Âm mới đi công tác về nên Bạch Tố để hai người cùng tới.
Trong lòng Bạch Tố còn tức giận, không muốn nhìn mặt của Quách Vân Tung nên để chủ tịch của Hoa Thanh là Tôn Văn Lâm tự mình dẫn đoàn.
Lúc ba người Đường Trọng tới nơi đã có rất nhiều phóng viên tới trước rồi.
Không biết là do người tổ chức buổi lễ hay do ý kiến của Quách Vân Tung mà từ cửa khách sạn đã trải một tấm thảm đỏ lớn. Các phóng viên chờ ở hai bên thảm đỏ, mỗi một vị khách quý đến đều sẽ đi trên thảm đỏ tiến vào.
Ba người Đường Trọng cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa bước vào thảm đỏ, các phóng viên liền giơ camera điên cuồng chụp ảnh.
Trong số này cũng có một số fans hâm mộ chờ ở bên cạnh, khi thấy Đường Trọng mặc âu phục đen nắm tay Lâm Hồi Âm trong bộ dạ hội màu trắng bước vào liền gọi to tên của bọn họ.
- Ngài Tôn Văn Lâm, ông cảm thấy nguyên nhân Hoa Thanh thất bại là gì?
- Là các ông đưa ra giá quá thấp hay Hoa Thanh không có vốn để hợp tác với Toàn Cầu?
- Chủ tịch Tôn, xin hỏi ông có ý kiến gì về việc Bác Nghệ góp vốn vào Toàn Cầu? Ông sẽ thật lòng chúc mừng sao?
Các phóng viên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mặc dù cách một tấm thảm đỏ nhưng bọn họ vẫn đưa ra các câu hỏi hóc búa cho Tôn Văn Lâm.
Đường Trọng âm thầm may mắn, may mắn người ngoài không biết ông trùm giấu mặt Hoa Thanh là mình, nếu không, người hiện tại bị các phóng viên bao vây chính là bản thân mình rồi.
Chẳng qua, loại chuyện này chắc không giấu giếm được quá lâu. Bởi vì hắn là chủ sở hữu thực sự của công ty này, nên khi công ty đưa ra thị trường chứng khoán thì tất nhiên sẽ phải khai báo trung thực toàn bộ thông tin của công ty. Lúc đó, mọi việc sẽ bị lộ rõ.
- Còn phải nghĩ biện pháp ngăn cản loại chuyện này mới được.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
Tôn Văn Lâm là cáo già trong ngành này, nên khi đối mặt với sự truy hỏi của các phóng viên thì ông ta vẫn bình tĩnh, gật đầu mỉm cười rồi liền đi vào khách sạn.
Trong đại sảnh Ánh Sao lập loè các ngôi sao, rất nhiều gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên TV chào hỏi lẫn nhau. Mà ngay cả Hàn Tứ Bình, Ngô Sâm Lâm cũng nhận được thiệp mời, vị trí của bọn họ còn ở hàng ghế đầu nữa.
Vị trí của Tôn Văn Lâm cũng ở hàng thứ nhất, nhưng Đường Trọng và Lâm Hồi Âm lại ngồi ở hàng ghế thứ ba. Đây là nơi dành cho những ngôi sao thuộc cấp hai, Bác Nghệ không muốn Đường Trọng quá thoải mái.
Tôn Văn Lâm thấy vị trí của Đường Trọng và Lâm Hồi Âm liền nhíu mày nói:
- Khinh người quá đấy.
Vừa nói xong những lời này liền thấy ông chủ của Bác Nghệ, Quách Vân Tung bước nhanh về hướng này, từ xa đã bắt tay với Tôn Văn Lâm, nói:
- Ông chủ Tôn, hoan nghênh, hoan nghênh. Ngài quý nhân nhiều việc, tôi chỉ lo ngài không tới được.
- Hôm nay là ngày vui của ông chủ Quách thì dù nhiều việc tôi cũng phải tới chúc mừng chứ.
Tôn Văn Lâm cười ha hả nói.
- Cám ơn ông chủ Tôn.
Quách Vân Tung cười to nói:
- Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm. Tuy cuối cùng Toàn Cầu chọn hợp tác với Bác Nghệ chúng tôi nhưng tôi biết điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và ông chủ Tôn đúng không?
- Tất nhiên rồi.
Tôn Văn Lâm gật đầu.
Lúc này Quách Vân Tung mới nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Còn nhớ rõ cậu đã nói gì không?
Đường Trọng biết đã đến lúc đùa giỡn, nói:
- Tôi nói rất nhiều câu, không thể nhớ rõ từng câu được.
- Tôi nhớ giúp cậu rồi.
Quách Vân Tung cười nhạo:
- Cậu nói, việc cậu muốn làm thì không ai ngăn cản được. Chắc cậu không quên chứ?
Đường Trọng kinh ngạc nhìn Quách Vân Tung, nói:
- Không phải ông chủ Quách là fan hâm mộ của tôi đấy chứ? Chỉ có fan hâm mộ mới có thể nhớ rõ từng câu nói của thần tượng thôi.
-Tôi nhớ rõ, chỉ là để tìm cơ hội nói trước mặt cho cậu biết…lời cậu nói vô dụng thôi.
Quách Vân Tung đắc ý nói, nhìn giống như một con gà trống kiêu ngạo vậy.