Tâm tình Quách Vân Tung rất tốt. Hắn cảm thấy sự oan ức trong lòng thoáng cái liền tan thành mây khói.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi đi đến trước mặt Đường Trọng, nói những lời châm chọc khiêu khích mà hắn cũng không phản bác được một câu làm cho hắn cảm thấy thoải mái giống như đang khát khô họng mà được uống một ngụm nước mát vậy.
Tiết mục vấn đáp sau lễ ký kết này là do chính hắn tự thêm vào chương trình. Những kẻ thông minh của công ty biết mục đích của hắn nên mỗi một câu hỏi mà Lý Khang Nhiên đưa ra đều là một nhát đao đâm vào mặt Hoa Thanh, đâm cho bọn họ vết thương chồng chất, thay hình đổi dạng.
Xiwen Levin Melbourne là một đối tác rất khôn khéo. Tuy những người Mỹ này tham lam nhưng khi đã thu tiền của bọn họ thì lại biểu hiện rất đúng với chức trách của mình. Bọn hắn vẫn đang tự khen lẫn nhau.
Lúc Xiwen Levin Melbourne khen Bác Nghệ là một trong những công ty giải trí tốt nhất Trung Quốc, trong lòng hắn có chút không thoải mái nhưng biết đây là nơi nên nói lời khách sáo. Chứ nếu ông ta nói Bác Nghệ là công ty giải trí tốt nhất Trung Quốc thì chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người đang ngồi dưới kia.
Nhưng khi hắn nghe được Xiwen Levin Melbourne nhắc tới Hoa Thanh, mà còn so sánh Bác Nghệ với Hoa Thanh thì trong lòng hắn có chút tức giận.
Sự tức giận này chưa kịp lên men thì lời nói tiếp theo của Xiwen Levin Melbourne lại khiến hắn như bị sét đánh.
Ba ngày sau, tập đoàn điện ảnh Toàn Cầu sẽ ký hợp đồng hợp tác với Hoa Thanh. Vì sao mình không biết chuyện này?
Bọn họ đã hợp tác với mình thì vì sao lại còn hợp tác với Hoa Thanh nữa?
Trong nháy mắt đó, Quách Vân Tung chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, muốn xông tới túm cổ lão già kia hỏi cho rõ ràng?
Nhưng, ở nơi này, hắn chỉ có thể cố gắng tỉnh táo, nhẫn nại và chờ đợi.
Hắn biết, Xiwen Levin Melbourne nhất định sẽ cho mình một lời giải thích, ông ta nhất định phải giải thích với mình.
Không chỉ một mình Quách Vân Tung khó hiểu, mà tất cả mọi người ở hiện trường đều bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
- Chuyện gì vậy nhỉ? Không phải nói Hoa Thanh đã bị nốc-ao rồi sao? Vì sao bọn họ cũng hợp tác với Toàn Cầu?
- Những tên người Mỹ này thật cáo già, chẳng lẽ muốn chân đứng hai thuyền à?
- Sao có dự cảm xấu nhỉ? Có phải Bác Nghệ bị người ta lừa rồi không?
Những tiếng bàn tán này liên tục vang lên, đa số mọi người đều nhìn về phía Xiwen Levin Melbourne trên đài, cùng đợi ông ta giải thích. Cũng có một số người nhìn về phía Tôn Văn Lâm nhưng lại thấy vẻ mặt Tôn Văn Lâm rất kinh ngạc.
- Chẳng lẽ ông ta không biết gì?
Có người khó hiểu thầm nghĩ.
Nếu ông ta không biết gì thì chuyện này do ai làm chủ?
Hay là ông ta đang đóng kịch? Nhưng đến lúc này rồi còn cần giả vờ sao?
Bọn họ không tin Xiwen Levin Melbourne sẽ nói dối bởi ba ngày trôi qua rất nhanh. Nếu đến lúc đó mà bọn họ không ký hợp đồng với Hoa Thanh thì người mất mặt không phải điện ảnh Toàn Cầu sẽ là ai?
Tôn Văn Lâm có thể thấy được nghi vấn trong mắt đồng nghiệp nhưng hắn đúng là không biết có một vở kịch như vậy chờ mình mà.
Hắn biết,loại chuyện này nhất định là do Đường Trọng làm rồi.
Trừ cậu ta và mình thì ai có thể đại biểu cho Hoa Thanh quyết định một chuyện quan trọng như vậy chứ?
Hắn chưa từng đánh giá thấp cậu thanh niên này nhưng mỗi hắn đều bị cậu ta làm cho kinh hãi.
- Không phải đã bị nốc –ao rồi sao? Cậu ta nói gì mà khiến cho Xiwen Levin Melbourne thay đổi vậy?
Lúc này, trong đầu Tôn Văn Lâm tràn ngập nghi vấn.
- Ngài Levin, ông nói ba ngày sau Toàn Cầu sẽ ký hợp đồng với giải trí Hoa Thanh à?
Lý Khang Nghiên không thể tin vào lỗ tai mình. Nếu không phải dưới sân khấu đang ồn ào thì cô nhất định sẽ cho rằng tai mình có vấn đề.
Tại sao có thể như vậy?
Bọn họ đã hợp tác với Bác Nghệ thì sao có thể hợp tác với đối thủ cạnh tranh của Bác Nghệ nữa chứ?
- Là thế này.
Xiwen Levin Melbourne thản nhiên cười:
- Bác Nghệ là một công ty lớn mà Hoa Thanh cũng là một công ty lớn. Tôi tin rằng, ba nhà chúng tôi cùng liên kết thì chắc chắn sẽ thay đổi được toàn bộ cơ cấu của thị trường điện ảnh truyền hình và đạt được thành tựu tốt nhất.
- Nhưng…
Lý Khang Nghiên cũng không sợ đắc tội tập đoàn lớn này nói:
- Nhưng Toàn Cầu đã ký hợp đồng với Bác Nghệ rồi thì sao có thể ký hợp đồng với một công ty khác nữa? Đây không phải là vi phạm tinh thần của hiệp ước sao?
- Tôi hiểu rõ nghi vấn của cô.
Xiwen Levin Melbourne nói:
- Nhưng lo lắng này là dư thừa. Toàn Cầu là công ty lớn cấp thế giới, đội luật sư của chúng tôi rất giỏi. Chúng tôi sẽ không vi phạm tinh thần của hiệp ước bởi nó còn quan trọng hơn tính mạng của chúng tôi nữa. Chúng tôi ký hợp đồng với Bác Nghệ, Bác Nghệ sẽ đầu tư tài chính vào Toàn Cầu, còn Toàn Cầu sẽ cung cấp cho Bác Nghệ nguồn lực ở các phương diện, hai bên cùng có lợi. Nhưng hợp đồng này không có tính duy nhất và tính thứ tự. Chúng tôi có thể ký với Bác Nghệ và cũng có thể ký với Hoa Thanh hay các công ty lớn khác. Toàn Cầu là một sân khấu tốt, chúng tôi nguyện ý đào tạo càng nhiều hơn nữa các ngôi sao lớn để phục vụ cho các khán giả mê điện ảnh trên toàn thế giới.
“………….”
Quách Vân Tung choáng váng. Lý Khang Nhiên choáng váng. Tất cả mọi người đều choáng váng.
Hợp đồng vốn không phải có tính duy nhất và tính thứ tự sao? Nếu không, chỉ cần Toàn Cầu đồng ý thì tại Trung Quốc cũng có đến tám hay mười công ty góp vốn rồi. Một bên xuất tiền, một bên xuất kỹ thuật, tất cả mọi người đều có thể tuân theo nguyên tắc hai bên hợp tác cùng có lợi.
Sắc mặt Quách Vân Tung tái nhợt, tâm tình như cơn sóng vỗ bờ.
Hắn biết, hắn đã bị chơi xỏ.
Bị những tên người Mỹ này đùa bỡn, và cũng bị Đường Trọng đùa bỡn.
Như có dự cảm, hắn xuyên qua hai hàng ghế đầu nhìn về phía người thanh niên ngồi hàng thứ ba kia.
Vẻ mặt cậu ta vui sướng, sau đó làm một cái thủ thế OK với Quách Vân Tung.
- Thế là có ý gì?
Lâm Hồi Âm ngồi bên cạnh Đường Trọng hỏi.
Cô biết chuyện Hoa Thanh cạnh tranh với Bác Nghệ và thất bại. Nhưng tính cô lãnh đạm nên dù biết cũng không quan tâm lắm.
Hôm nay được mời tới dự lễ ký kết giữa Bác Nghệ và Toàn Cầu rồi rơi vào cảnh bị xa lánh nhưng cô cũng không nói gì nhiều. Cho dù bọn họ có mời cô ngồi ở hàng ghế thứ nhất thì hai bên cũng không thể trở thành bạn bè được.
Nhưng từ vui chuyển sang buồn quá nhanh khiến người ta khó mà tiếp nhận được. Vừa mới Quách Vân Tung đắc ý chạy đến trước mặt bọn họ châm chọc khiêu khích nhưng giờ phút này sắc mặt lại tái nhợt ngồi trên đài, nụ cười cứng nhắc, thân thể lung lay sắp đổ, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn lúc này, Lâm Hồi Âm rất muốn cười.
- Tôi thắc mắc, không biết hắn có bị trĩ hay không mà ngồi cũng không yên như thế?
Đường Trọng cười nói.
“………..”
Đúng là tiểu nhân mắc trĩ.
Chẳng qua, trong mắt Lâm Hồi Âm, Đường Trọng lúc này trông thật giống kẻ tiểu nhân nha.
Buổi lễ ký kết chấm dứt, dưới sự hướng dẫn của quản lý cấp cao của Bác Nghệ, các vị khách mời mới đến phòng tiệc của khách sạn dùng bữa.
Quách Vân Tung phải cố khôi phục bình tĩnh, phải cố mỉm cười, phải cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi hắn muốn mỉm cười thì lại phát hiện cơ bắp cứng ngắc, kéo cũng không lên.
Cái gì gọi là lấy đá tự đập chân mình? Đây tuyệt đối là cảm giác lúc này của Quách Vân Tung.
Nhưng nếu chỉ đập một lần thì Quách Vân Tung đâu có khó chịu như vậy?
Điều này gọi là gì? Điều này là nhục nhã, là gậy ông đập lưng ông, là…trả thù.
Hắn vừa tát Đường Trọng một cái, Đường Trọng liền tát lại hắn một cái mạnh hơn.
Hắn biết, đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào Quách Vân Tung hắn, vào tập đoàn Bác Nghệ của hắn.
Lúc bọn hắn ký hợp đồng với Toàn Cầu thì phòng luật sư của hắn cũng đã nhắc nhở, tốt nhất là nên yêu cầu Toàn Cầu ký hợp đồng duy nhất ở Trung Quốc với bọn hắn.
Nhưng Toàn Cầu quá cường đại, cản bản không thèm suy nghĩ tới yêu cầu của bọn hắn. Tất nhiên, bọn họ cũng đã cam đoan, bởi vì Hoa Thanh không lịch sự nên sẽ không ký kết với loại công ty như vậy.
Lời đã nói ra, sao có thể vừa quay người đã nói dối như thế?
Nếu là một số công ty trong nước dám làm thế với hắn thì hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp chỉnh chết bọn họ.
Nhưng bây giờ, đối thủ của hắn là tập đoàn Toàn Cầu, là chim đầu đàn của Hollywood. Hơn thế nữa, hợp đồng của bọn hắn là giấy trắng mực đen nên hắn không thể chống lại tập đoàn lớn như vậy.
Thậm chí, ngay cả tâm tình tìm Xiwen Levin Melbourne để đòi một cái công đạo hắn cũng không có. Cho dù đi thì hắn có thể nói gì?
Lão cáo già kia không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Hợp đồng này không có tính duy nhất, bọn họ có quyền hợp tác với những công ty khác.
- Chạy trốn.
Trong lòng Quách Vân Tung thầm nghĩ:
- Lựa chọn tốt nhất là mau chóng chạy trốn.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy liền lập tức theo cửa sau phòng họp chạy đi. Đó là con đường an toàn, sẽ không gặp bất kì ai.
Cốp!
Cả người hắn đâm vào một cơ thể cứng rắn, sự tức giận trong lòng thoáng cái bộc phát, lớn tiếng chửi:
- Con mẹ ngươi mắt mù hả? Có phải mắt mọc ở đũng quần rồi không?...
Hắn không chửi được nữa. Bởi vì khi hắn ngẩng đầu liền thấy người đang đứng trước mặt mình chính là người mà hắn không muốn thấy nhất: Đường Trọng.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Quách Vân Tung đang thở gấp, nói:
- Quách tổng đang định đi đâu thế? Thoạt nhìn không được thoải mái, có chuyện gì xảy ra vậy?
“……..” Quách Vân Tung cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sắp ngã xuống đất. Hắn còn mặt mũi mà hỏi mình có chuyện gì nữa à?
- Sắc mặt Quách tổng không được tốt lắm, chắc là bị bệnh rồi.
Đường Trọng quan tâm nói:
- Nếu không thoải mái thì Quách tổng nên nhanh đi bệnh viện thôi, đừng kéo dài khiến bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng đấy, rồi lúc đó liền khó mà chữa khỏi.
“………”
- Đúng rồi, về sau chúng ta là đối tác, còn mong Quách tổng chiếu cố nhiều hơn.
- Đường Trọng, mày chơi đủ chưa?
Quách Vân Tung không nhịn được nữa, tức giận quát.
- Chơi à.
Đường Trọng cười ha hả, nói:
- Nhưng còn chưa chơi chán đâu.
Tao chơi mày nhưng còn chưa chơi chán đâu.
“…..”Quách Vân Tung dứt khoát chọn ngất xỉu. Hắn cảm thấy mình nên đến bệnh viện để chữa trị một phen.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi đi đến trước mặt Đường Trọng, nói những lời châm chọc khiêu khích mà hắn cũng không phản bác được một câu làm cho hắn cảm thấy thoải mái giống như đang khát khô họng mà được uống một ngụm nước mát vậy.
Tiết mục vấn đáp sau lễ ký kết này là do chính hắn tự thêm vào chương trình. Những kẻ thông minh của công ty biết mục đích của hắn nên mỗi một câu hỏi mà Lý Khang Nhiên đưa ra đều là một nhát đao đâm vào mặt Hoa Thanh, đâm cho bọn họ vết thương chồng chất, thay hình đổi dạng.
Xiwen Levin Melbourne là một đối tác rất khôn khéo. Tuy những người Mỹ này tham lam nhưng khi đã thu tiền của bọn họ thì lại biểu hiện rất đúng với chức trách của mình. Bọn hắn vẫn đang tự khen lẫn nhau.
Lúc Xiwen Levin Melbourne khen Bác Nghệ là một trong những công ty giải trí tốt nhất Trung Quốc, trong lòng hắn có chút không thoải mái nhưng biết đây là nơi nên nói lời khách sáo. Chứ nếu ông ta nói Bác Nghệ là công ty giải trí tốt nhất Trung Quốc thì chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người đang ngồi dưới kia.
Nhưng khi hắn nghe được Xiwen Levin Melbourne nhắc tới Hoa Thanh, mà còn so sánh Bác Nghệ với Hoa Thanh thì trong lòng hắn có chút tức giận.
Sự tức giận này chưa kịp lên men thì lời nói tiếp theo của Xiwen Levin Melbourne lại khiến hắn như bị sét đánh.
Ba ngày sau, tập đoàn điện ảnh Toàn Cầu sẽ ký hợp đồng hợp tác với Hoa Thanh. Vì sao mình không biết chuyện này?
Bọn họ đã hợp tác với mình thì vì sao lại còn hợp tác với Hoa Thanh nữa?
Trong nháy mắt đó, Quách Vân Tung chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, muốn xông tới túm cổ lão già kia hỏi cho rõ ràng?
Nhưng, ở nơi này, hắn chỉ có thể cố gắng tỉnh táo, nhẫn nại và chờ đợi.
Hắn biết, Xiwen Levin Melbourne nhất định sẽ cho mình một lời giải thích, ông ta nhất định phải giải thích với mình.
Không chỉ một mình Quách Vân Tung khó hiểu, mà tất cả mọi người ở hiện trường đều bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
- Chuyện gì vậy nhỉ? Không phải nói Hoa Thanh đã bị nốc-ao rồi sao? Vì sao bọn họ cũng hợp tác với Toàn Cầu?
- Những tên người Mỹ này thật cáo già, chẳng lẽ muốn chân đứng hai thuyền à?
- Sao có dự cảm xấu nhỉ? Có phải Bác Nghệ bị người ta lừa rồi không?
Những tiếng bàn tán này liên tục vang lên, đa số mọi người đều nhìn về phía Xiwen Levin Melbourne trên đài, cùng đợi ông ta giải thích. Cũng có một số người nhìn về phía Tôn Văn Lâm nhưng lại thấy vẻ mặt Tôn Văn Lâm rất kinh ngạc.
- Chẳng lẽ ông ta không biết gì?
Có người khó hiểu thầm nghĩ.
Nếu ông ta không biết gì thì chuyện này do ai làm chủ?
Hay là ông ta đang đóng kịch? Nhưng đến lúc này rồi còn cần giả vờ sao?
Bọn họ không tin Xiwen Levin Melbourne sẽ nói dối bởi ba ngày trôi qua rất nhanh. Nếu đến lúc đó mà bọn họ không ký hợp đồng với Hoa Thanh thì người mất mặt không phải điện ảnh Toàn Cầu sẽ là ai?
Tôn Văn Lâm có thể thấy được nghi vấn trong mắt đồng nghiệp nhưng hắn đúng là không biết có một vở kịch như vậy chờ mình mà.
Hắn biết,loại chuyện này nhất định là do Đường Trọng làm rồi.
Trừ cậu ta và mình thì ai có thể đại biểu cho Hoa Thanh quyết định một chuyện quan trọng như vậy chứ?
Hắn chưa từng đánh giá thấp cậu thanh niên này nhưng mỗi hắn đều bị cậu ta làm cho kinh hãi.
- Không phải đã bị nốc –ao rồi sao? Cậu ta nói gì mà khiến cho Xiwen Levin Melbourne thay đổi vậy?
Lúc này, trong đầu Tôn Văn Lâm tràn ngập nghi vấn.
- Ngài Levin, ông nói ba ngày sau Toàn Cầu sẽ ký hợp đồng với giải trí Hoa Thanh à?
Lý Khang Nghiên không thể tin vào lỗ tai mình. Nếu không phải dưới sân khấu đang ồn ào thì cô nhất định sẽ cho rằng tai mình có vấn đề.
Tại sao có thể như vậy?
Bọn họ đã hợp tác với Bác Nghệ thì sao có thể hợp tác với đối thủ cạnh tranh của Bác Nghệ nữa chứ?
- Là thế này.
Xiwen Levin Melbourne thản nhiên cười:
- Bác Nghệ là một công ty lớn mà Hoa Thanh cũng là một công ty lớn. Tôi tin rằng, ba nhà chúng tôi cùng liên kết thì chắc chắn sẽ thay đổi được toàn bộ cơ cấu của thị trường điện ảnh truyền hình và đạt được thành tựu tốt nhất.
- Nhưng…
Lý Khang Nghiên cũng không sợ đắc tội tập đoàn lớn này nói:
- Nhưng Toàn Cầu đã ký hợp đồng với Bác Nghệ rồi thì sao có thể ký hợp đồng với một công ty khác nữa? Đây không phải là vi phạm tinh thần của hiệp ước sao?
- Tôi hiểu rõ nghi vấn của cô.
Xiwen Levin Melbourne nói:
- Nhưng lo lắng này là dư thừa. Toàn Cầu là công ty lớn cấp thế giới, đội luật sư của chúng tôi rất giỏi. Chúng tôi sẽ không vi phạm tinh thần của hiệp ước bởi nó còn quan trọng hơn tính mạng của chúng tôi nữa. Chúng tôi ký hợp đồng với Bác Nghệ, Bác Nghệ sẽ đầu tư tài chính vào Toàn Cầu, còn Toàn Cầu sẽ cung cấp cho Bác Nghệ nguồn lực ở các phương diện, hai bên cùng có lợi. Nhưng hợp đồng này không có tính duy nhất và tính thứ tự. Chúng tôi có thể ký với Bác Nghệ và cũng có thể ký với Hoa Thanh hay các công ty lớn khác. Toàn Cầu là một sân khấu tốt, chúng tôi nguyện ý đào tạo càng nhiều hơn nữa các ngôi sao lớn để phục vụ cho các khán giả mê điện ảnh trên toàn thế giới.
“………….”
Quách Vân Tung choáng váng. Lý Khang Nhiên choáng váng. Tất cả mọi người đều choáng váng.
Hợp đồng vốn không phải có tính duy nhất và tính thứ tự sao? Nếu không, chỉ cần Toàn Cầu đồng ý thì tại Trung Quốc cũng có đến tám hay mười công ty góp vốn rồi. Một bên xuất tiền, một bên xuất kỹ thuật, tất cả mọi người đều có thể tuân theo nguyên tắc hai bên hợp tác cùng có lợi.
Sắc mặt Quách Vân Tung tái nhợt, tâm tình như cơn sóng vỗ bờ.
Hắn biết, hắn đã bị chơi xỏ.
Bị những tên người Mỹ này đùa bỡn, và cũng bị Đường Trọng đùa bỡn.
Như có dự cảm, hắn xuyên qua hai hàng ghế đầu nhìn về phía người thanh niên ngồi hàng thứ ba kia.
Vẻ mặt cậu ta vui sướng, sau đó làm một cái thủ thế OK với Quách Vân Tung.
- Thế là có ý gì?
Lâm Hồi Âm ngồi bên cạnh Đường Trọng hỏi.
Cô biết chuyện Hoa Thanh cạnh tranh với Bác Nghệ và thất bại. Nhưng tính cô lãnh đạm nên dù biết cũng không quan tâm lắm.
Hôm nay được mời tới dự lễ ký kết giữa Bác Nghệ và Toàn Cầu rồi rơi vào cảnh bị xa lánh nhưng cô cũng không nói gì nhiều. Cho dù bọn họ có mời cô ngồi ở hàng ghế thứ nhất thì hai bên cũng không thể trở thành bạn bè được.
Nhưng từ vui chuyển sang buồn quá nhanh khiến người ta khó mà tiếp nhận được. Vừa mới Quách Vân Tung đắc ý chạy đến trước mặt bọn họ châm chọc khiêu khích nhưng giờ phút này sắc mặt lại tái nhợt ngồi trên đài, nụ cười cứng nhắc, thân thể lung lay sắp đổ, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn lúc này, Lâm Hồi Âm rất muốn cười.
- Tôi thắc mắc, không biết hắn có bị trĩ hay không mà ngồi cũng không yên như thế?
Đường Trọng cười nói.
“………..”
Đúng là tiểu nhân mắc trĩ.
Chẳng qua, trong mắt Lâm Hồi Âm, Đường Trọng lúc này trông thật giống kẻ tiểu nhân nha.
Buổi lễ ký kết chấm dứt, dưới sự hướng dẫn của quản lý cấp cao của Bác Nghệ, các vị khách mời mới đến phòng tiệc của khách sạn dùng bữa.
Quách Vân Tung phải cố khôi phục bình tĩnh, phải cố mỉm cười, phải cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi hắn muốn mỉm cười thì lại phát hiện cơ bắp cứng ngắc, kéo cũng không lên.
Cái gì gọi là lấy đá tự đập chân mình? Đây tuyệt đối là cảm giác lúc này của Quách Vân Tung.
Nhưng nếu chỉ đập một lần thì Quách Vân Tung đâu có khó chịu như vậy?
Điều này gọi là gì? Điều này là nhục nhã, là gậy ông đập lưng ông, là…trả thù.
Hắn vừa tát Đường Trọng một cái, Đường Trọng liền tát lại hắn một cái mạnh hơn.
Hắn biết, đây là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào Quách Vân Tung hắn, vào tập đoàn Bác Nghệ của hắn.
Lúc bọn hắn ký hợp đồng với Toàn Cầu thì phòng luật sư của hắn cũng đã nhắc nhở, tốt nhất là nên yêu cầu Toàn Cầu ký hợp đồng duy nhất ở Trung Quốc với bọn hắn.
Nhưng Toàn Cầu quá cường đại, cản bản không thèm suy nghĩ tới yêu cầu của bọn hắn. Tất nhiên, bọn họ cũng đã cam đoan, bởi vì Hoa Thanh không lịch sự nên sẽ không ký kết với loại công ty như vậy.
Lời đã nói ra, sao có thể vừa quay người đã nói dối như thế?
Nếu là một số công ty trong nước dám làm thế với hắn thì hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp chỉnh chết bọn họ.
Nhưng bây giờ, đối thủ của hắn là tập đoàn Toàn Cầu, là chim đầu đàn của Hollywood. Hơn thế nữa, hợp đồng của bọn hắn là giấy trắng mực đen nên hắn không thể chống lại tập đoàn lớn như vậy.
Thậm chí, ngay cả tâm tình tìm Xiwen Levin Melbourne để đòi một cái công đạo hắn cũng không có. Cho dù đi thì hắn có thể nói gì?
Lão cáo già kia không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Hợp đồng này không có tính duy nhất, bọn họ có quyền hợp tác với những công ty khác.
- Chạy trốn.
Trong lòng Quách Vân Tung thầm nghĩ:
- Lựa chọn tốt nhất là mau chóng chạy trốn.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy liền lập tức theo cửa sau phòng họp chạy đi. Đó là con đường an toàn, sẽ không gặp bất kì ai.
Cốp!
Cả người hắn đâm vào một cơ thể cứng rắn, sự tức giận trong lòng thoáng cái bộc phát, lớn tiếng chửi:
- Con mẹ ngươi mắt mù hả? Có phải mắt mọc ở đũng quần rồi không?...
Hắn không chửi được nữa. Bởi vì khi hắn ngẩng đầu liền thấy người đang đứng trước mặt mình chính là người mà hắn không muốn thấy nhất: Đường Trọng.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Quách Vân Tung đang thở gấp, nói:
- Quách tổng đang định đi đâu thế? Thoạt nhìn không được thoải mái, có chuyện gì xảy ra vậy?
“……..” Quách Vân Tung cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sắp ngã xuống đất. Hắn còn mặt mũi mà hỏi mình có chuyện gì nữa à?
- Sắc mặt Quách tổng không được tốt lắm, chắc là bị bệnh rồi.
Đường Trọng quan tâm nói:
- Nếu không thoải mái thì Quách tổng nên nhanh đi bệnh viện thôi, đừng kéo dài khiến bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng đấy, rồi lúc đó liền khó mà chữa khỏi.
“………”
- Đúng rồi, về sau chúng ta là đối tác, còn mong Quách tổng chiếu cố nhiều hơn.
- Đường Trọng, mày chơi đủ chưa?
Quách Vân Tung không nhịn được nữa, tức giận quát.
- Chơi à.
Đường Trọng cười ha hả, nói:
- Nhưng còn chưa chơi chán đâu.
Tao chơi mày nhưng còn chưa chơi chán đâu.
“…..”Quách Vân Tung dứt khoát chọn ngất xỉu. Hắn cảm thấy mình nên đến bệnh viện để chữa trị một phen.