Vệ Phong thở dài, hắn biết Hoa Minh chưa hiểu ý hắn.
Hoặc là, còn chưa hiểu hoàn toàn.
Hắn biết, trong đại học thịnh hành xưng hô lão nhị lão đại gì đó, đây là cách gọi "đào viên kết nghĩa" cùi bắp gì đó. Nhưng mà, trạng thái quan hệ như thế không thích hợp cho bọn họ.
Người giống bọn họ, chỉ có thể kết giao với người có thân phận giống mình hoặc là cao hơn mới có thể đạt được lợi ích. Nước chảy chỗ trũng, người thì thích trèo cao, đây là chân lý. Lấy bối cảnh và lai lịch của Hoa Minh, sao lại xứng làm anh em với cái lũ sinh viên đại học tầm thường này chứ?
Trừ việc đạt được ít tình hữu nghị giá rẻ cùng với một cái đám vỏ bọc, hắn có được cái gì nữa?
Hơn nữa, một bên là Du Mục có lai lịch lớn, một bên là Đường Trọng. Đứa ngốc cũng biết lựa chọn thế nào.
Vệ Phong coi trọng Hoa Minh, cho nên mới không hy vọng Hoa Minh vì Đường Trọng mà đắc tội Du Mục.
Không đáng!
- Vệ Phong, người anh em của anh thật thú vị. - Du Mục cười nói:
- Thoạt nhìn hơi ngu ngu.
Hắn học động tác vừa rồi của Hoa Minh, vỗ vỗ ngực nói:
- Để tao tiếp mày. Ha ha...
- Câm miệng. - Hoa Minh đỏ mặt tía tai quát:
- Con mẹ nó, mày vô học à? Anh em chúng tao nói chuyện đến lượt mày chõ mõm vào à?
- Tiền Minh. - Vệ Phong cau mày nói. Hắn đi tới trước mặt Hoa Minh, ôm lấy cổ hắn, thì thầm mấy câu vào bên tai.
Hoa Minh kinh ngạc nhìn Du Mục một cái, sau đó lại trừng mắt, cả giận nói:
- Thế thì sao? Trẻ con đánh nhau còn phải nhờ mấy người già đứng ra hỗ trợ à? Không sợ mất mặt à?
-...
Vệ Phong không biết nói gì với người này. Chỉ biết tính tình hắn bướng bỉnh, không ngờ hắn còn hơi ngu ngốc.
- Nói rất hay. - Du Mục vỗ tay khen ngợi:
- Trẻ con đánh nhau cần gì phải gọi người lớn hỗ trợ? Chúng ta đánh nhau, cần gì biết những người khác nghĩ thế nào?
Vệ Phong biết quan hệ của cha mình và chú của Hoa Minh, nói:
- Tiền Minh, nếu mày không nghe tao khuyên, vậy thì tao chỉ có thể gọi điện thoại cho bố tao.
Có trưởng bối đứng ra ngăn cản Hoa Minh thì sẽ tránh khỏi chuyện hắn đắc tội Du Mục quá nặng.
Hắn vốn nên trực tiếp gọi điện cho chú của Hoa Minh, nhưng mà hắn không có số của người ta, nhưng có thể để cha mình nói chuyện hộ.
Lại nói, cha mình cũng nên biết chuyện này. Bởi vì hôm nay Du Mục tới nhà bái phỏng, là cha hắn để hắn chở Du Mục về Nam Đại.
- Tùy mày. - Hoa Minh rất lưu manh nói. Hắn đi tới phía trước Đường Trọng, dùng thân thể cao lớn của mình che chắn, nhỏ giọng nói:
- Lão nhị, chúng mày té trước đi, giao chỗ này cho tao. Tao hổ báo lắm, chúng nó không dám làm gì tao đâu.
Mặc dù Đường Trọng cũng nhìn ra thân phận Hoa Minh không đơn giản, nhưng nếu cứ bỏ Hoa Minh lại ở chỗ này thì thật có lỗi với động tác vỗ ngực nói "để tao tiếp mày" của hắn.
- Người nó muốn tìm là tao. Người nên té khẩn là mày mới đúng. - Đường Trọng cự tuyệt, hắn vỗ vỗ vai Hoa Minh, chân thành nói:
- Mày không cần xen vào chuyện này, chẳng liên quan gì tới mày cả. Hoa Minh, tránh ra đi.
Hắn biết, tiểu nhân vật có bi ai của tiểu nhân vật, đại nhân vật có cái khó của đại nhân vật.
Mâu thuẫn của hắn và Kiều Lỗi là do Hoa Minh dựng lên, Hoa Minh nhảy ra hỗ trợ, hắn không phản đối.
Nhưng hôm nay, hắn thuần túy gặp tai bay vạ gió, chuyện này chẳng liên quan gì đến Hoa Minh cả, cho nên, hắn không hy vọng Hoa Minh dính vào, thậm chí vì mình mà chọc tới phiền toái không cần thiết cho gia đình.
- Nói như thế nữa thì không phải anh em. - Hoa Minh xoay người, tức giận nói.
Vệ Phong thấy Hoa Minh cứ cứng đầu cứng cổ, đi qua một bên gọi điện thoại.
Có thể là do Vệ Lưu Thành vô cùng coi trọng chuyện này, Vệ Phong phải nói hai ba phút mới cúp máy.
Rất nhanh, điện thoại trong túi quần Hoa Minh vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thoáng cái rồi quái dị nhìn Vệ Phong.
'Bà già bắn máy bay, không may đứt chun quần..' Nhạc điện thoại không ngừng thúc giục, Hoa Minh do dự một chút, rồi nhấn nút trả lời.
- Con đây. - Hoa Minh nói.
- Mày muốn làm gì? Nói, rốt cuộc mày muốn làm gì? - Thanh âm của người đàn ông trong điện thoại có vẻ như đang đè nén tiếng gầm.
- Có muốn làm gì đâu? - Hoa Minh cười ha hả, giả ngu:
- Chỉ đi ăn chút đồ nướng, thấy có người đánh nhau thì tới xem náo nhiệt. Sao thế? Bố đang ở Yến Kinh mà cũng nghe nói ạ? Nhiều chuyện lớn như thế, lại đặc biệt gọi điện tới vì chuyện nhỏ như vậy, có cần như thế không?
- Có phải mày ăn nó rồi rửng mỡ hay không? Cả ngày hết gây chuyện rồi lại gây chuyện, không muốn đọc sách thì trở về, không cần ở đó làm mất mặt bố. Còn có, bố bất kể thế nào đi nữa, mày lập tức xin lỗi Du Mục. Chuyện của người khác, mày đừng có xen vào.
- Dạ dạ. Bố nói cái gì thì là cái đó. - Hoa Minh gật đầu lia lịa, giống như thằng cháu trai biết điều vậy.
- Tự giải quyết cho tốt đi.
Cạch.
Cúp máy.
Hoa Minh thở phào nhẹ nhõm, đang định cho điện thoại vào trong túi thì tiếng chuông "bà già bắn máy bay" lại vang lên.
Hoa Minh liếc màn hình, cười khổ đón điện thoại:
- Chú, chú cũng biết chuyện này?
- Lão Vệ đánh điện cho bố cháu. Cháu là con của bố, chú Vệ cảm thấy cần phải nói cho bố cháu biết. - Chú của Hoa Minh nói trong điện thoại, thanh âm coi như ôn hòa:
- Sau đó lão Vệ lại gọi điện cho chú. Chú cũng biết, bố cháu gọi điện đến mắng cháu, cháu ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng trong lòng không phục.
- Mẹ cháu sinh ra cháu, hiểu cháu lại chỉ có chú a. - Hoa Minh vỗ mông ngựa.
- Cháu nghĩ sao? - Người đàn ông hỏi.
- Người bị ức hiếp sỉ nhục là anh em cháu, cháu không thể không quản. - Hoa Minh thẳng thắn nói, hắn vẫn còn biết ăn ngay nói thật với chú, còn với ông bố kia thì chỉ nói cho có lệ.
- Lại là Đường Trọng?
- Đúng, chính là nó. - Hoa Minh nói.
- Chú nói một chút ý kiến nhé. - Chú Hoa Minh nói:
- Bạn Đường Trọng kia của hắn có thể gặp phải chuyện này, lại còn không tiếc trở mặt với Du Mục, nói rõ chính hắn cũng có một chút thực lực. Cháu tình nguyện đổi tên thành Hoa Minh cũng không muốn theo họ Tiền của chúng ta, nói rõ trong lòng cháu không muốn người khác biết thân phận của mình, cũng không thích khoác da hổ của Tiền gia đi dọa người. Nếu như không có Tiền gia ủng hộ, cháu đấu đá với Du Mục kiểu gì? Cho nên, cháu đừng có xen vào chuyện này. Nếu như xen vào, cũng có nghĩa là thay đổi ước nguyện ban đầu của cháu. Cháu nghĩ bọn Tiền Lượng Tiền Táp sẽ nhìn cháu như thế nào?
- Còn có, cháu chắc đã nghe qua thằng bé Du gia kia, tính tình khá ương bướng, cũng không dễ chịu thua ai. Nếu như hôm nay cháu đứng ra, quan hệ của các cháu chính là không chết không ngừng, có đáng không? Chắc cháu cũng hiểu, tình cảm bạn học là cái thứ không bền chắc, ở trong trường uống rượu ăn thịt, mày tới tao đi cũng chẳng chết ai, nhưng sau khi tốt nghiệp còn mấy người liên lạc với nhau chứ?
- Chú, cháu hiểu. - Hoa Minh nói:
- Cháu biết phải làm gì rồi.
- Biệt thật chứ? - Chú của Hoa Minh cười hỏi. Hoa Minh cũng nghe ra, ông rất vui mừng.
- Hiểu. - Hoa Minh chắc chắn nói.
- Vậy thì tốt. - Người đàn ông nói xong thì cúp máy.
Đợi đến khi Hoa Minh cúp máy, Vệ Phong cười nói:
- Sao? Đổi ý chưa? Nghe chú nói không sai đâu, bọn họ không hại chúng ta.
Hoa Minh đút điện thoại vào túi, vỗ vỗ ngực:
- Vệ Phong, tao biết mày cũng khó xử. Coi như lúc trước chúng ta chưa nhận ra. Đến đi, tao tiếp mày. Hôm nay đánh xong, ngày mai chúng ta lại tiếp tục uống rượu.
-... - Vệ Phong biến sắc.
Nhiều người tình cảm gọi điện khuyến cáo hắn như vậy, đều chỉ là vô ích sao?
- Vệ Phong, ôn chuyện xong chưa? - Du Mục cười lạnh hỏi, những người này làm hắn hơi không thoải mái. Hơn nữa là cái thằng người quen của Vệ Phong này, lại dám nói mình vô học. Cho tới nay, toàn là mình nói như thế với mọi người mà.
Vệ Phong gật đầu nói:
- Xin lỗi.
Nói xong, hắn liền vọt tới chỗ Đường Trọng.
Hoa Minh định ngăn chặn, nhưng hắn đã lách một cái, lướt qua người Hoa Minh, nhanh đến nỗi làm người ta kinh ngạc.
- Đồ hèn. - Hoa Minh nổi giận.
Hắn cướp luôn nửa cục gạch trong tay Lương Đào, vọt về phía Du Mục, muốn đáp gạch vào cái mặt chó của Du Mục.
Du Mục mặc dù bị thọt, nhưng thân thể lại vô cùng linh hoạt.
Hắn chống lên sườn xe, cái chân phải cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu kia đá về trước ngực Hoa Minh nhanh như chớp.
Sau đó lại lộn ngược ra sau, người dựa vào phía bên phải của xe Audi.
Một cước này của Du Mục cực mạnh, thân thể Hoa Minh liên tiếp lui lại, sau đó té dập mông lên đất.
Một cú đáp gạch thất bại, lại còn bị người ta đá ngược một cước, trong lòng Hoa Minh xấu hổ và giận dữ cực kỳ.
Hắn vung gạch, hung hăng đập về phía cửa kính trước của xe Audi.
Loảng xoảng.
Kính xe bể tan tành, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.
Hệ thống báo động của xe hơi được kích hoạt, phát ra thanh âm "ò e ò e" chói tai.
Vệ Phong vốn đang vọt về phía Đường Trọng dừng bước, Đường Trọng đang chuẩn bị nghênh chiến cũng kinh ngạc nhìn sang.
Sắc mặt Du Mục đại biến, trở nên âm lệ ác độc. Hoa Minh dám cầm gạch đập xe, chẳng khác nào tát vào mặt hắn ngay trước mặt mọi người.
Lông mày Lục Quân Trác hơi nhướng, nhìn Du Mục kinh ngạc, hắn vẫn rất vui vẻ.
Tô San nhìn Đường Trọng một chút, lại nhìn Hoa Minh một chút, nói:
- Có tài liệu của hắn hay không?
- Là do sự thiếu sót của công tác chúng ta. - Lục Quân Trác giải thích:
- Nếu như hắn họ Tiền, vậy thì cũng không có tìm ra thân phận.
- Người như vậy hẳn nên tiến vào hệ thống khảo hạch của Hồng Ưng. - Tô San nói.
- Tôi sẽ cho người chú trọng thu thập tài liệu của hắn, sau đó tiến hành đánh giá. - Lục Quân Trác đáp ứng.
- Tao là cái bọc của nó. - Hoa Minh đứng nguyên tại chỗ, uy phong lẫm lẫm gầm nhẹ:
- Ai dám động đến anh em của tao?
Hoặc là, còn chưa hiểu hoàn toàn.
Hắn biết, trong đại học thịnh hành xưng hô lão nhị lão đại gì đó, đây là cách gọi "đào viên kết nghĩa" cùi bắp gì đó. Nhưng mà, trạng thái quan hệ như thế không thích hợp cho bọn họ.
Người giống bọn họ, chỉ có thể kết giao với người có thân phận giống mình hoặc là cao hơn mới có thể đạt được lợi ích. Nước chảy chỗ trũng, người thì thích trèo cao, đây là chân lý. Lấy bối cảnh và lai lịch của Hoa Minh, sao lại xứng làm anh em với cái lũ sinh viên đại học tầm thường này chứ?
Trừ việc đạt được ít tình hữu nghị giá rẻ cùng với một cái đám vỏ bọc, hắn có được cái gì nữa?
Hơn nữa, một bên là Du Mục có lai lịch lớn, một bên là Đường Trọng. Đứa ngốc cũng biết lựa chọn thế nào.
Vệ Phong coi trọng Hoa Minh, cho nên mới không hy vọng Hoa Minh vì Đường Trọng mà đắc tội Du Mục.
Không đáng!
- Vệ Phong, người anh em của anh thật thú vị. - Du Mục cười nói:
- Thoạt nhìn hơi ngu ngu.
Hắn học động tác vừa rồi của Hoa Minh, vỗ vỗ ngực nói:
- Để tao tiếp mày. Ha ha...
- Câm miệng. - Hoa Minh đỏ mặt tía tai quát:
- Con mẹ nó, mày vô học à? Anh em chúng tao nói chuyện đến lượt mày chõ mõm vào à?
- Tiền Minh. - Vệ Phong cau mày nói. Hắn đi tới trước mặt Hoa Minh, ôm lấy cổ hắn, thì thầm mấy câu vào bên tai.
Hoa Minh kinh ngạc nhìn Du Mục một cái, sau đó lại trừng mắt, cả giận nói:
- Thế thì sao? Trẻ con đánh nhau còn phải nhờ mấy người già đứng ra hỗ trợ à? Không sợ mất mặt à?
-...
Vệ Phong không biết nói gì với người này. Chỉ biết tính tình hắn bướng bỉnh, không ngờ hắn còn hơi ngu ngốc.
- Nói rất hay. - Du Mục vỗ tay khen ngợi:
- Trẻ con đánh nhau cần gì phải gọi người lớn hỗ trợ? Chúng ta đánh nhau, cần gì biết những người khác nghĩ thế nào?
Vệ Phong biết quan hệ của cha mình và chú của Hoa Minh, nói:
- Tiền Minh, nếu mày không nghe tao khuyên, vậy thì tao chỉ có thể gọi điện thoại cho bố tao.
Có trưởng bối đứng ra ngăn cản Hoa Minh thì sẽ tránh khỏi chuyện hắn đắc tội Du Mục quá nặng.
Hắn vốn nên trực tiếp gọi điện cho chú của Hoa Minh, nhưng mà hắn không có số của người ta, nhưng có thể để cha mình nói chuyện hộ.
Lại nói, cha mình cũng nên biết chuyện này. Bởi vì hôm nay Du Mục tới nhà bái phỏng, là cha hắn để hắn chở Du Mục về Nam Đại.
- Tùy mày. - Hoa Minh rất lưu manh nói. Hắn đi tới phía trước Đường Trọng, dùng thân thể cao lớn của mình che chắn, nhỏ giọng nói:
- Lão nhị, chúng mày té trước đi, giao chỗ này cho tao. Tao hổ báo lắm, chúng nó không dám làm gì tao đâu.
Mặc dù Đường Trọng cũng nhìn ra thân phận Hoa Minh không đơn giản, nhưng nếu cứ bỏ Hoa Minh lại ở chỗ này thì thật có lỗi với động tác vỗ ngực nói "để tao tiếp mày" của hắn.
- Người nó muốn tìm là tao. Người nên té khẩn là mày mới đúng. - Đường Trọng cự tuyệt, hắn vỗ vỗ vai Hoa Minh, chân thành nói:
- Mày không cần xen vào chuyện này, chẳng liên quan gì tới mày cả. Hoa Minh, tránh ra đi.
Hắn biết, tiểu nhân vật có bi ai của tiểu nhân vật, đại nhân vật có cái khó của đại nhân vật.
Mâu thuẫn của hắn và Kiều Lỗi là do Hoa Minh dựng lên, Hoa Minh nhảy ra hỗ trợ, hắn không phản đối.
Nhưng hôm nay, hắn thuần túy gặp tai bay vạ gió, chuyện này chẳng liên quan gì đến Hoa Minh cả, cho nên, hắn không hy vọng Hoa Minh dính vào, thậm chí vì mình mà chọc tới phiền toái không cần thiết cho gia đình.
- Nói như thế nữa thì không phải anh em. - Hoa Minh xoay người, tức giận nói.
Vệ Phong thấy Hoa Minh cứ cứng đầu cứng cổ, đi qua một bên gọi điện thoại.
Có thể là do Vệ Lưu Thành vô cùng coi trọng chuyện này, Vệ Phong phải nói hai ba phút mới cúp máy.
Rất nhanh, điện thoại trong túi quần Hoa Minh vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thoáng cái rồi quái dị nhìn Vệ Phong.
'Bà già bắn máy bay, không may đứt chun quần..' Nhạc điện thoại không ngừng thúc giục, Hoa Minh do dự một chút, rồi nhấn nút trả lời.
- Con đây. - Hoa Minh nói.
- Mày muốn làm gì? Nói, rốt cuộc mày muốn làm gì? - Thanh âm của người đàn ông trong điện thoại có vẻ như đang đè nén tiếng gầm.
- Có muốn làm gì đâu? - Hoa Minh cười ha hả, giả ngu:
- Chỉ đi ăn chút đồ nướng, thấy có người đánh nhau thì tới xem náo nhiệt. Sao thế? Bố đang ở Yến Kinh mà cũng nghe nói ạ? Nhiều chuyện lớn như thế, lại đặc biệt gọi điện tới vì chuyện nhỏ như vậy, có cần như thế không?
- Có phải mày ăn nó rồi rửng mỡ hay không? Cả ngày hết gây chuyện rồi lại gây chuyện, không muốn đọc sách thì trở về, không cần ở đó làm mất mặt bố. Còn có, bố bất kể thế nào đi nữa, mày lập tức xin lỗi Du Mục. Chuyện của người khác, mày đừng có xen vào.
- Dạ dạ. Bố nói cái gì thì là cái đó. - Hoa Minh gật đầu lia lịa, giống như thằng cháu trai biết điều vậy.
- Tự giải quyết cho tốt đi.
Cạch.
Cúp máy.
Hoa Minh thở phào nhẹ nhõm, đang định cho điện thoại vào trong túi thì tiếng chuông "bà già bắn máy bay" lại vang lên.
Hoa Minh liếc màn hình, cười khổ đón điện thoại:
- Chú, chú cũng biết chuyện này?
- Lão Vệ đánh điện cho bố cháu. Cháu là con của bố, chú Vệ cảm thấy cần phải nói cho bố cháu biết. - Chú của Hoa Minh nói trong điện thoại, thanh âm coi như ôn hòa:
- Sau đó lão Vệ lại gọi điện cho chú. Chú cũng biết, bố cháu gọi điện đến mắng cháu, cháu ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng trong lòng không phục.
- Mẹ cháu sinh ra cháu, hiểu cháu lại chỉ có chú a. - Hoa Minh vỗ mông ngựa.
- Cháu nghĩ sao? - Người đàn ông hỏi.
- Người bị ức hiếp sỉ nhục là anh em cháu, cháu không thể không quản. - Hoa Minh thẳng thắn nói, hắn vẫn còn biết ăn ngay nói thật với chú, còn với ông bố kia thì chỉ nói cho có lệ.
- Lại là Đường Trọng?
- Đúng, chính là nó. - Hoa Minh nói.
- Chú nói một chút ý kiến nhé. - Chú Hoa Minh nói:
- Bạn Đường Trọng kia của hắn có thể gặp phải chuyện này, lại còn không tiếc trở mặt với Du Mục, nói rõ chính hắn cũng có một chút thực lực. Cháu tình nguyện đổi tên thành Hoa Minh cũng không muốn theo họ Tiền của chúng ta, nói rõ trong lòng cháu không muốn người khác biết thân phận của mình, cũng không thích khoác da hổ của Tiền gia đi dọa người. Nếu như không có Tiền gia ủng hộ, cháu đấu đá với Du Mục kiểu gì? Cho nên, cháu đừng có xen vào chuyện này. Nếu như xen vào, cũng có nghĩa là thay đổi ước nguyện ban đầu của cháu. Cháu nghĩ bọn Tiền Lượng Tiền Táp sẽ nhìn cháu như thế nào?
- Còn có, cháu chắc đã nghe qua thằng bé Du gia kia, tính tình khá ương bướng, cũng không dễ chịu thua ai. Nếu như hôm nay cháu đứng ra, quan hệ của các cháu chính là không chết không ngừng, có đáng không? Chắc cháu cũng hiểu, tình cảm bạn học là cái thứ không bền chắc, ở trong trường uống rượu ăn thịt, mày tới tao đi cũng chẳng chết ai, nhưng sau khi tốt nghiệp còn mấy người liên lạc với nhau chứ?
- Chú, cháu hiểu. - Hoa Minh nói:
- Cháu biết phải làm gì rồi.
- Biệt thật chứ? - Chú của Hoa Minh cười hỏi. Hoa Minh cũng nghe ra, ông rất vui mừng.
- Hiểu. - Hoa Minh chắc chắn nói.
- Vậy thì tốt. - Người đàn ông nói xong thì cúp máy.
Đợi đến khi Hoa Minh cúp máy, Vệ Phong cười nói:
- Sao? Đổi ý chưa? Nghe chú nói không sai đâu, bọn họ không hại chúng ta.
Hoa Minh đút điện thoại vào túi, vỗ vỗ ngực:
- Vệ Phong, tao biết mày cũng khó xử. Coi như lúc trước chúng ta chưa nhận ra. Đến đi, tao tiếp mày. Hôm nay đánh xong, ngày mai chúng ta lại tiếp tục uống rượu.
-... - Vệ Phong biến sắc.
Nhiều người tình cảm gọi điện khuyến cáo hắn như vậy, đều chỉ là vô ích sao?
- Vệ Phong, ôn chuyện xong chưa? - Du Mục cười lạnh hỏi, những người này làm hắn hơi không thoải mái. Hơn nữa là cái thằng người quen của Vệ Phong này, lại dám nói mình vô học. Cho tới nay, toàn là mình nói như thế với mọi người mà.
Vệ Phong gật đầu nói:
- Xin lỗi.
Nói xong, hắn liền vọt tới chỗ Đường Trọng.
Hoa Minh định ngăn chặn, nhưng hắn đã lách một cái, lướt qua người Hoa Minh, nhanh đến nỗi làm người ta kinh ngạc.
- Đồ hèn. - Hoa Minh nổi giận.
Hắn cướp luôn nửa cục gạch trong tay Lương Đào, vọt về phía Du Mục, muốn đáp gạch vào cái mặt chó của Du Mục.
Du Mục mặc dù bị thọt, nhưng thân thể lại vô cùng linh hoạt.
Hắn chống lên sườn xe, cái chân phải cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu kia đá về trước ngực Hoa Minh nhanh như chớp.
Sau đó lại lộn ngược ra sau, người dựa vào phía bên phải của xe Audi.
Một cước này của Du Mục cực mạnh, thân thể Hoa Minh liên tiếp lui lại, sau đó té dập mông lên đất.
Một cú đáp gạch thất bại, lại còn bị người ta đá ngược một cước, trong lòng Hoa Minh xấu hổ và giận dữ cực kỳ.
Hắn vung gạch, hung hăng đập về phía cửa kính trước của xe Audi.
Loảng xoảng.
Kính xe bể tan tành, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.
Hệ thống báo động của xe hơi được kích hoạt, phát ra thanh âm "ò e ò e" chói tai.
Vệ Phong vốn đang vọt về phía Đường Trọng dừng bước, Đường Trọng đang chuẩn bị nghênh chiến cũng kinh ngạc nhìn sang.
Sắc mặt Du Mục đại biến, trở nên âm lệ ác độc. Hoa Minh dám cầm gạch đập xe, chẳng khác nào tát vào mặt hắn ngay trước mặt mọi người.
Lông mày Lục Quân Trác hơi nhướng, nhìn Du Mục kinh ngạc, hắn vẫn rất vui vẻ.
Tô San nhìn Đường Trọng một chút, lại nhìn Hoa Minh một chút, nói:
- Có tài liệu của hắn hay không?
- Là do sự thiếu sót của công tác chúng ta. - Lục Quân Trác giải thích:
- Nếu như hắn họ Tiền, vậy thì cũng không có tìm ra thân phận.
- Người như vậy hẳn nên tiến vào hệ thống khảo hạch của Hồng Ưng. - Tô San nói.
- Tôi sẽ cho người chú trọng thu thập tài liệu của hắn, sau đó tiến hành đánh giá. - Lục Quân Trác đáp ứng.
- Tao là cái bọc của nó. - Hoa Minh đứng nguyên tại chỗ, uy phong lẫm lẫm gầm nhẹ:
- Ai dám động đến anh em của tao?