Thu Ý Hàn đang chìm đắm trong niềm vui xa cách lâu ngày gặp lại, đột nhiên nghe giọng nói quen thuộc này liền run lên, nhanh chóng ngồi thẳng dậy tạo khoảng cách với Đường Trọng.
Hành động của cô nhanh và trông rất đáng yêu.
Nhìn Thu Tĩnh Văn đang cười lạnh đứng trước mặt mình, Thu Ý Hàn có cảm giác da dầu run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nhìn Thu Tĩnh Văn, nói:
- Cô, sao cô lại ở đây?
- Phải là cô hỏi cháu câu này mới đúng.
Thu Tĩnh Văn không khách khí nói.
Quần jean màu xanh da trời bó sát người làm lộ rõ đường cong mê người cùng cặp đùi thon dài của cô. Trên người là một chiếc T-shirt màu bạc cổ tròn, lộ ra một phần da thịt tuyết trắng trước ngực. Bên ngoài khoác một chiếc áo màu cà phê, khoá áo được tuỳ ý buông hai bên. Trang phục của cô tạo cảm giác gọn gàng mà không đơn giản.
Trên cổ còn thêm một chiếc khăn lụa màu trắng thắt thành nơ con bướm giúp cô trông linh động hơn.
Tóc dài xoã vai, lông mày nhướn lên, khuôn mặt như trăng rằm, đôi mắt tựa thu thuỷ, hai tay chống ngang eo, bộ dáng đang rất tức giận, thoạt nhìn khiến người ta thấy yêu thương.
- Cô…
Thu Ý Hàn bị Thu Tĩnh Văn hỏi vặn lại, trên mặt liền ngập tràn xấu hổ, nịnh nọt gọi cô một tiếng, mong cô bỏ qua cho một lần.
- Không phải cháu nói hôm nay phải đi họp lớp sao? Là họp ở chỗ này à? Ngồi bên cạnh cháu là bạn học của cháu hả?
Thu Tĩnh Văn cũng không định tha, ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận nhìn Thu Ý Hàn, nói:
- Bạn học này tên là gì vậy? Cậu có thể giới thiệu chút không? Sao nhìn quen quen nhỉ?
Cô rất tức giận.
Rất rất tức giận.
Hôm nay là thứ sáu, Thu Ý Hàn không có tiết học ở trường. Sáng sớm Thu Tĩnh Văn đã vào phòng Thu Ý Hàn, muốn cô lát nữa đi triển lãm tranh với mình. Nhưng Thu Ý Hàn ấp úng từ chối, nói hôm nay cô không rảnh, đã hẹn với bạn, muốn đi họp lớp rồi.
Họp lớp?
Thu Tĩnh Văn là người từng trải, lúc học đại học cũng đã nhiều lần tham gia mấy bữa tiệc kiểu này. Nếu Thu Ý Hàn đã sớm hẹn người khác thì cô cũng không thể để Thu Ý Hàn vì mình mà lỡ hẹn với người ta. Hơn thế nữa, để nó đi tiếp xúc với bạn bè cùng lứa thì đó không phải trách nhiệm của mình sao?
Tuy Thu Ý Hàn biểu lộ có chút quái dị nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Cô còn nghĩ rằng Thu Ý Hàn gặp được bạn trai hợp ý, không muốn mình biết nên còn đang chờ cơ hội để hỏi thăm đây.
Việc của Thu Ý Hàn không phải việc nhỏ, chuyện yêu đương của nó sẽ tác động thần kinh của toàn gia tộc.
Nhưng đây mà là họp lớp như lời nó nói hả? Nó vì muốn gặp thằng này mà lại nói dối mình sao?
- Cháu…cháu…
Đầu Thu Ý Hàn đã sắp cúi xuống mặt bàn. Bị người khác bắt quả tang tại chỗ, cô không biết phải giải thích thế nào. Không những thế, cô cũng không có kinh nghiệm giải quyết loại chuyện này mà.
Thấy Thu Ý Hàn khó xử, Đường Trọng chủ động đứng lên.
Hắn ân cần kéo một cái ghế ra, cười nói:
- Chào cô, cháu là Đường Trọng, là bạn học ở trường đại học Nam Đại của Thu Ý Hàn. Ý Hàn không nói dối cô, cô ấy đúng là đi họp lớp.
- Đường Trọng.
Thu Tĩnh Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô sỉ trước mặt này.
Trong lòng cô rất hiểu, Thu Ý Hàn không phải nói đến loại họp lớp này. Thế mà hắn lại dùng lời của mình mà phản bác lại. Thu Tĩnh Văn đúng là không làm gì được hắn.
Vừa rồi Đường Trọng không nói sai. Hắn đúng là bạn học của Thu Ý Hàn. Chẳng qua, là đã từng là bạn học thôi.
- Vậy đúng là khó hiểu. Họp lớp sao chỉ có hai đứa đến thế?
Thu Tĩnh Văn không cam lòng nhận thua, hỏi.
- Thực ra chúng cháu hẹn rất nhiều người. Nhưng rất không may, hôm nay tất cả bọn họ đều bận rồi, cho nên chỉ có hai chúng cháu đến.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Nào, nếu đã đến thì ngồi xuống uống chén cà phê đã. Hương vị cà phê nhà hàng này rất được.
Tình nguyện tin tưởng trên đời này có quỷ, cũng tuyệt đối không thể tin những lời Đường Trọng nói.
Thu Tĩnh Văn đứng tại chỗ cũ bất động, vẻ mặt biến hoá không ngừng.
- À, nếu cô bận thì chúng ta gặp lại sau nhé.
Đường Trọng nói.
Hắn vừa nói như vậy, Thu Tĩnh Văn liền đặt mông ngồi xuống ghế.
Cô mới không đi đâu. Nếu đi rồi thì không phải đúng ý tên ranh này sao?
Thu Tĩnh Văn nhìn chằm chằm Đường Trọng giống như nhìn chằm chằm vào con chuột có ý định ăn vụng gạo của nhà bọn họ vậy.
Thu Ý Hàn sợ ánh mắt như vậy của cô mình, muốn nói sang chuyện khác:
- Cô, sao cô biết cháu ở đây?
- Sao cô biết hả? Cô đương nhiên là biết.
Thu Tĩnh Văn tức giận, nói:
- Cháu mở túi của cháu xem có rơi cái gì không?
- Có ư?
Cô mở túi, kinh hô:
- A, không thấy ví tiền của cháu rồi.
Thu Tĩnh Văn mở túi của mình, từ bên trong lấy ra một túi tiền rồi ném qua, nói:
- Nhìn xem có phải cái này hay không?
- Đúng rồi. Sao nó lại ở trong tay cô?
Thu Ý Hàn cầm ví tiền, khó hiểu hỏi.
- Khi cháu đi xe đã để quên ví trên taxi, tài xế dựa theo địa chỉ trên chứng minh thư của cháu mà tìm đến nhà mình. Cô lấy ví tiền rồi bảo tài xế chở cô đến nơi mà cháu đã đến. Cuối cùng tìm được quán cà phê cháu họp lớp.
“……..”
Thấy Thu Ý Hàn không nói lời nào, Thu Tĩnh Văn nhìn Đường Trọng, nói:
- Ý Hàn ngốc nhưng chúng tôi không ngốc. Cậu đừng nghĩ bắt nạt con bé.
Cô không thể không nói những lời này dù cô biết uy hiếp của mình không có tác dụng.
Nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy, cho dù tên ranh này thật sự bắt nạt Ý Hàn thì con bé ngốc này cũng nguyện ý chấp nhận đấy.
- Cháu không bắt nạt cô ấy, cháu chờ cô ấy bắt nạt cháu đấy chứ.
Đường Trọng cười nói. Hắn hiểu ý của Thu Tĩnh Văn. Hắn cũng không vội muốn gạo nấu thành cơm với Thu Ý Hàn. Nếu là vậy, thì sau này Thu Ý Hàn sẽ bị kẹp giữa mình và người nhà, lúc đó cô sẽ càng khó xử hơn.
- Vậy cậu đến đây làm gì?
Thu Tĩnh Văn hỏi.
- Vì để họp lớp, cũng là để gặp cô.
Đường Trọng nói.
Thu Tĩnh Văn càng tức giận hơn, thằng này còn dám trêu chọc cả mình nữa hả?
- Gặp tôi à?
Thu Tĩnh Văn cười lạnh:
- Có gì mà phải gặp tôi hả? Tôi không nghĩ giao tình giữa chúng ta tốt đến thế.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi cùng gia tộc Raffarin đã bàn bạc xong. Tôi nghĩ trong năm nay sẽ đưa nhãn hiệu mới ra thị trường.
- Việc đó thì liên quan gì đến tôi?
Thu Tĩnh Văn cười lạnh.
- Tôi muốn cô giúp.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi muốn giao nhãn hiệu mới này cho cô.
- Không phải tôi đã từ chối rồi à?
Thu Tĩnh Văn nói.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Thu Tĩnh Văn, nói:
- Nhưng cô không hoàn toàn từ chối nha.
- Cậu…
Thu Tĩnh Văn suýt bị lời này làm cho nghẹn chết.
Sau khi Đường Trọng đàm phán với Raffarin xong đã đi tìm cô, muốn mời cô đến làm quản lý nhãn hiệu này. Lúc đó cô đã từ chối ngay.
Nhưng như lời Đường Trọng nói, cô cũng không hoàn toàn từ chối. Bởi vì trong lòng cô thật sự rất hứng thú với việc này.
Cô gái nào không thích cái đẹp? Lại có cô gái nào không thích quần áo đẹp?
Mà sản phẩm mình thiết kế sẽ trở thành model của thế giới. Đây không chỉ là lý tưởng của mỗi chuyên gia thiết kế thời trang, cũng là mơ ước của bất kỳ một hoạ sĩ nào.
Cô biết mình có thể bay xa trên con đường hoạ sĩ, nhưng không biết mình có thể vươn cao trong lĩnh vực thiết kế thời trang hay không.
Không chỉ thế, dù cô tiếp nhận quản lý nhãn hiệu này thì cũng không ảnh hưởng đến con đường theo đuổi nghệ thuật của mình mà.
Mặc dù hơi do dự nhưng cô biết mình không thể dễ dàng đồng ý được. Cô biết ông anh trai cố chấp của mình và bà ngoại của Thu Ý Hàn đều phản đối Đường Trọng. Nếu cô nhận lời mời của Đường Trọng thì chỉ sợ sẽ phải đứng ở mặt đối lập với bọn họ.
Thu Ý Hàn có thể làm như vậy mà mọi người vẫn yêu quý con bé, bởi vì con bé là tiểu công chúa của nhà họ Thu.
Nhưng cô thì không. Cô cần phải cân nhắc đến nhân tố tình cảm nữa.
- Tôi học tâm lý học đấy, cô không thể lừa được tôi.
Đường Trọng cười tủm tỉm.
- Với tính cách của cô, nếu muốn từ chối thật thì không cần bất luận lý do gì. Nếu cô còn đắn đo được mất trong chuyện này thì chứng minh thật ra trong lòng cô rất muốn làm.
-Tâm lý học thì sao? Tâm lý học cũng không phải là thuật đọc tâm.
Thu Tĩnh Văn mạnh miệng:
- Nói thật cho cậu biết, cậu đoán sai rồi.
- Cửa hàng đầu tiên của nhãn hiệu ANGEL sẽ mở tại đường Chanel, Paris.
Đường Trọng nói.
- Chúc mừng.
- Tuy tôi không hiểu lắm về thiết kế thời trang nhưng tôi lại có một số kế hoạch cho tương lai của ANGEL. Nó sẽ là sự kết hợp giữa văn hoá phương Đông và phương Tây. Tất nhiên, cũng có thể thêm chút hoạ tiết hoặc tranh vẽ.
- Vậy sao?
- Người tôi muốn tìm sẽ có được 1/3 cổ phần của ANGEL.
- Thật hào phóng.
- 1/3 sẽ thuộc về Thu Ý Hàn.
Đường Trọng nói.
- A, sao phải cho em?
Vốn Thu Ý Hàn đang ngoan ngoãn ngồi nghe. Trong lòng cô cũng rất hi vọng cô mình có thể giúp Đường Trọng. Cô biết, Đường Trọng lại bay sang Pháp đến tìm cô của cô là vì anh ấy nhất định không tìm được người thích hợp rồi.
Không những thế, nếu cô của cô đồng ý giúp đỡ thì chẳng phải sẽ chung một chiến thuyền với bọn họ sao? Vậy thì con đường làm trái ý gia đình của cô cũng có thể tìm được một đồng minh mạnh mẽ nha.
- Bởi vì em là ANGEL cơ mà.
Đường Trọng nắm chặt tay Thu Ý Hàn, thâm tình nói.
Khuôn mặt Thu Ý Hàn thoáng cái liền đỏ bừng.
- Em đâu có phải ANGEL.
Tuy ngoài miệng cô nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn Đường Trọng lại có thể khiến người ta mềm nhũn.
Hoá ra Đường Trọng đặt tên nhãn hiệu này là vì mình ư. Mặc dù cũng đoán trước được nhưng khi tận tai nghe được Đường Trọng nói ra lại khiến cô có cảm giác hạnh phúc khi bị đánh bại vậy.
Tất cả mong nhớ, tất cả chờ đợi đều đáng giá.
- Nhãn hiệu này có thể thành công hay không rất có ý nghĩa với tôi, với Ý Hàn. Nếu cô có thể thành công thì nó cũng rất có ý nghĩa với cô. Có thể toàn bộ thế giới không nhất định thưởng thức tranh của cô nhưng cô có thể để toàn thế giới mặc quần áo do cô thiết kế.
Thu Tĩnh Văn gắt gao nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu cố ý hấp dẫn tôi hả?
- Đúng vậy.
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu.
- Tôi đồng ý.
Thu Tĩnh Văn nói.
Đường Trọng vươn tay hướng về phía cô, nói:
- Hợp tác vui vẻ.
Hành động của cô nhanh và trông rất đáng yêu.
Nhìn Thu Tĩnh Văn đang cười lạnh đứng trước mặt mình, Thu Ý Hàn có cảm giác da dầu run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nhìn Thu Tĩnh Văn, nói:
- Cô, sao cô lại ở đây?
- Phải là cô hỏi cháu câu này mới đúng.
Thu Tĩnh Văn không khách khí nói.
Quần jean màu xanh da trời bó sát người làm lộ rõ đường cong mê người cùng cặp đùi thon dài của cô. Trên người là một chiếc T-shirt màu bạc cổ tròn, lộ ra một phần da thịt tuyết trắng trước ngực. Bên ngoài khoác một chiếc áo màu cà phê, khoá áo được tuỳ ý buông hai bên. Trang phục của cô tạo cảm giác gọn gàng mà không đơn giản.
Trên cổ còn thêm một chiếc khăn lụa màu trắng thắt thành nơ con bướm giúp cô trông linh động hơn.
Tóc dài xoã vai, lông mày nhướn lên, khuôn mặt như trăng rằm, đôi mắt tựa thu thuỷ, hai tay chống ngang eo, bộ dáng đang rất tức giận, thoạt nhìn khiến người ta thấy yêu thương.
- Cô…
Thu Ý Hàn bị Thu Tĩnh Văn hỏi vặn lại, trên mặt liền ngập tràn xấu hổ, nịnh nọt gọi cô một tiếng, mong cô bỏ qua cho một lần.
- Không phải cháu nói hôm nay phải đi họp lớp sao? Là họp ở chỗ này à? Ngồi bên cạnh cháu là bạn học của cháu hả?
Thu Tĩnh Văn cũng không định tha, ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận nhìn Thu Ý Hàn, nói:
- Bạn học này tên là gì vậy? Cậu có thể giới thiệu chút không? Sao nhìn quen quen nhỉ?
Cô rất tức giận.
Rất rất tức giận.
Hôm nay là thứ sáu, Thu Ý Hàn không có tiết học ở trường. Sáng sớm Thu Tĩnh Văn đã vào phòng Thu Ý Hàn, muốn cô lát nữa đi triển lãm tranh với mình. Nhưng Thu Ý Hàn ấp úng từ chối, nói hôm nay cô không rảnh, đã hẹn với bạn, muốn đi họp lớp rồi.
Họp lớp?
Thu Tĩnh Văn là người từng trải, lúc học đại học cũng đã nhiều lần tham gia mấy bữa tiệc kiểu này. Nếu Thu Ý Hàn đã sớm hẹn người khác thì cô cũng không thể để Thu Ý Hàn vì mình mà lỡ hẹn với người ta. Hơn thế nữa, để nó đi tiếp xúc với bạn bè cùng lứa thì đó không phải trách nhiệm của mình sao?
Tuy Thu Ý Hàn biểu lộ có chút quái dị nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Cô còn nghĩ rằng Thu Ý Hàn gặp được bạn trai hợp ý, không muốn mình biết nên còn đang chờ cơ hội để hỏi thăm đây.
Việc của Thu Ý Hàn không phải việc nhỏ, chuyện yêu đương của nó sẽ tác động thần kinh của toàn gia tộc.
Nhưng đây mà là họp lớp như lời nó nói hả? Nó vì muốn gặp thằng này mà lại nói dối mình sao?
- Cháu…cháu…
Đầu Thu Ý Hàn đã sắp cúi xuống mặt bàn. Bị người khác bắt quả tang tại chỗ, cô không biết phải giải thích thế nào. Không những thế, cô cũng không có kinh nghiệm giải quyết loại chuyện này mà.
Thấy Thu Ý Hàn khó xử, Đường Trọng chủ động đứng lên.
Hắn ân cần kéo một cái ghế ra, cười nói:
- Chào cô, cháu là Đường Trọng, là bạn học ở trường đại học Nam Đại của Thu Ý Hàn. Ý Hàn không nói dối cô, cô ấy đúng là đi họp lớp.
- Đường Trọng.
Thu Tĩnh Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô sỉ trước mặt này.
Trong lòng cô rất hiểu, Thu Ý Hàn không phải nói đến loại họp lớp này. Thế mà hắn lại dùng lời của mình mà phản bác lại. Thu Tĩnh Văn đúng là không làm gì được hắn.
Vừa rồi Đường Trọng không nói sai. Hắn đúng là bạn học của Thu Ý Hàn. Chẳng qua, là đã từng là bạn học thôi.
- Vậy đúng là khó hiểu. Họp lớp sao chỉ có hai đứa đến thế?
Thu Tĩnh Văn không cam lòng nhận thua, hỏi.
- Thực ra chúng cháu hẹn rất nhiều người. Nhưng rất không may, hôm nay tất cả bọn họ đều bận rồi, cho nên chỉ có hai chúng cháu đến.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Nào, nếu đã đến thì ngồi xuống uống chén cà phê đã. Hương vị cà phê nhà hàng này rất được.
Tình nguyện tin tưởng trên đời này có quỷ, cũng tuyệt đối không thể tin những lời Đường Trọng nói.
Thu Tĩnh Văn đứng tại chỗ cũ bất động, vẻ mặt biến hoá không ngừng.
- À, nếu cô bận thì chúng ta gặp lại sau nhé.
Đường Trọng nói.
Hắn vừa nói như vậy, Thu Tĩnh Văn liền đặt mông ngồi xuống ghế.
Cô mới không đi đâu. Nếu đi rồi thì không phải đúng ý tên ranh này sao?
Thu Tĩnh Văn nhìn chằm chằm Đường Trọng giống như nhìn chằm chằm vào con chuột có ý định ăn vụng gạo của nhà bọn họ vậy.
Thu Ý Hàn sợ ánh mắt như vậy của cô mình, muốn nói sang chuyện khác:
- Cô, sao cô biết cháu ở đây?
- Sao cô biết hả? Cô đương nhiên là biết.
Thu Tĩnh Văn tức giận, nói:
- Cháu mở túi của cháu xem có rơi cái gì không?
- Có ư?
Cô mở túi, kinh hô:
- A, không thấy ví tiền của cháu rồi.
Thu Tĩnh Văn mở túi của mình, từ bên trong lấy ra một túi tiền rồi ném qua, nói:
- Nhìn xem có phải cái này hay không?
- Đúng rồi. Sao nó lại ở trong tay cô?
Thu Ý Hàn cầm ví tiền, khó hiểu hỏi.
- Khi cháu đi xe đã để quên ví trên taxi, tài xế dựa theo địa chỉ trên chứng minh thư của cháu mà tìm đến nhà mình. Cô lấy ví tiền rồi bảo tài xế chở cô đến nơi mà cháu đã đến. Cuối cùng tìm được quán cà phê cháu họp lớp.
“……..”
Thấy Thu Ý Hàn không nói lời nào, Thu Tĩnh Văn nhìn Đường Trọng, nói:
- Ý Hàn ngốc nhưng chúng tôi không ngốc. Cậu đừng nghĩ bắt nạt con bé.
Cô không thể không nói những lời này dù cô biết uy hiếp của mình không có tác dụng.
Nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy, cho dù tên ranh này thật sự bắt nạt Ý Hàn thì con bé ngốc này cũng nguyện ý chấp nhận đấy.
- Cháu không bắt nạt cô ấy, cháu chờ cô ấy bắt nạt cháu đấy chứ.
Đường Trọng cười nói. Hắn hiểu ý của Thu Tĩnh Văn. Hắn cũng không vội muốn gạo nấu thành cơm với Thu Ý Hàn. Nếu là vậy, thì sau này Thu Ý Hàn sẽ bị kẹp giữa mình và người nhà, lúc đó cô sẽ càng khó xử hơn.
- Vậy cậu đến đây làm gì?
Thu Tĩnh Văn hỏi.
- Vì để họp lớp, cũng là để gặp cô.
Đường Trọng nói.
Thu Tĩnh Văn càng tức giận hơn, thằng này còn dám trêu chọc cả mình nữa hả?
- Gặp tôi à?
Thu Tĩnh Văn cười lạnh:
- Có gì mà phải gặp tôi hả? Tôi không nghĩ giao tình giữa chúng ta tốt đến thế.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi cùng gia tộc Raffarin đã bàn bạc xong. Tôi nghĩ trong năm nay sẽ đưa nhãn hiệu mới ra thị trường.
- Việc đó thì liên quan gì đến tôi?
Thu Tĩnh Văn cười lạnh.
- Tôi muốn cô giúp.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi muốn giao nhãn hiệu mới này cho cô.
- Không phải tôi đã từ chối rồi à?
Thu Tĩnh Văn nói.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Thu Tĩnh Văn, nói:
- Nhưng cô không hoàn toàn từ chối nha.
- Cậu…
Thu Tĩnh Văn suýt bị lời này làm cho nghẹn chết.
Sau khi Đường Trọng đàm phán với Raffarin xong đã đi tìm cô, muốn mời cô đến làm quản lý nhãn hiệu này. Lúc đó cô đã từ chối ngay.
Nhưng như lời Đường Trọng nói, cô cũng không hoàn toàn từ chối. Bởi vì trong lòng cô thật sự rất hứng thú với việc này.
Cô gái nào không thích cái đẹp? Lại có cô gái nào không thích quần áo đẹp?
Mà sản phẩm mình thiết kế sẽ trở thành model của thế giới. Đây không chỉ là lý tưởng của mỗi chuyên gia thiết kế thời trang, cũng là mơ ước của bất kỳ một hoạ sĩ nào.
Cô biết mình có thể bay xa trên con đường hoạ sĩ, nhưng không biết mình có thể vươn cao trong lĩnh vực thiết kế thời trang hay không.
Không chỉ thế, dù cô tiếp nhận quản lý nhãn hiệu này thì cũng không ảnh hưởng đến con đường theo đuổi nghệ thuật của mình mà.
Mặc dù hơi do dự nhưng cô biết mình không thể dễ dàng đồng ý được. Cô biết ông anh trai cố chấp của mình và bà ngoại của Thu Ý Hàn đều phản đối Đường Trọng. Nếu cô nhận lời mời của Đường Trọng thì chỉ sợ sẽ phải đứng ở mặt đối lập với bọn họ.
Thu Ý Hàn có thể làm như vậy mà mọi người vẫn yêu quý con bé, bởi vì con bé là tiểu công chúa của nhà họ Thu.
Nhưng cô thì không. Cô cần phải cân nhắc đến nhân tố tình cảm nữa.
- Tôi học tâm lý học đấy, cô không thể lừa được tôi.
Đường Trọng cười tủm tỉm.
- Với tính cách của cô, nếu muốn từ chối thật thì không cần bất luận lý do gì. Nếu cô còn đắn đo được mất trong chuyện này thì chứng minh thật ra trong lòng cô rất muốn làm.
-Tâm lý học thì sao? Tâm lý học cũng không phải là thuật đọc tâm.
Thu Tĩnh Văn mạnh miệng:
- Nói thật cho cậu biết, cậu đoán sai rồi.
- Cửa hàng đầu tiên của nhãn hiệu ANGEL sẽ mở tại đường Chanel, Paris.
Đường Trọng nói.
- Chúc mừng.
- Tuy tôi không hiểu lắm về thiết kế thời trang nhưng tôi lại có một số kế hoạch cho tương lai của ANGEL. Nó sẽ là sự kết hợp giữa văn hoá phương Đông và phương Tây. Tất nhiên, cũng có thể thêm chút hoạ tiết hoặc tranh vẽ.
- Vậy sao?
- Người tôi muốn tìm sẽ có được 1/3 cổ phần của ANGEL.
- Thật hào phóng.
- 1/3 sẽ thuộc về Thu Ý Hàn.
Đường Trọng nói.
- A, sao phải cho em?
Vốn Thu Ý Hàn đang ngoan ngoãn ngồi nghe. Trong lòng cô cũng rất hi vọng cô mình có thể giúp Đường Trọng. Cô biết, Đường Trọng lại bay sang Pháp đến tìm cô của cô là vì anh ấy nhất định không tìm được người thích hợp rồi.
Không những thế, nếu cô của cô đồng ý giúp đỡ thì chẳng phải sẽ chung một chiến thuyền với bọn họ sao? Vậy thì con đường làm trái ý gia đình của cô cũng có thể tìm được một đồng minh mạnh mẽ nha.
- Bởi vì em là ANGEL cơ mà.
Đường Trọng nắm chặt tay Thu Ý Hàn, thâm tình nói.
Khuôn mặt Thu Ý Hàn thoáng cái liền đỏ bừng.
- Em đâu có phải ANGEL.
Tuy ngoài miệng cô nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn Đường Trọng lại có thể khiến người ta mềm nhũn.
Hoá ra Đường Trọng đặt tên nhãn hiệu này là vì mình ư. Mặc dù cũng đoán trước được nhưng khi tận tai nghe được Đường Trọng nói ra lại khiến cô có cảm giác hạnh phúc khi bị đánh bại vậy.
Tất cả mong nhớ, tất cả chờ đợi đều đáng giá.
- Nhãn hiệu này có thể thành công hay không rất có ý nghĩa với tôi, với Ý Hàn. Nếu cô có thể thành công thì nó cũng rất có ý nghĩa với cô. Có thể toàn bộ thế giới không nhất định thưởng thức tranh của cô nhưng cô có thể để toàn thế giới mặc quần áo do cô thiết kế.
Thu Tĩnh Văn gắt gao nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu cố ý hấp dẫn tôi hả?
- Đúng vậy.
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu.
- Tôi đồng ý.
Thu Tĩnh Văn nói.
Đường Trọng vươn tay hướng về phía cô, nói:
- Hợp tác vui vẻ.