Gia tộc Cadillac là một trong những quý tộc lâu đời nhất của nước Pháp. Ô tô Cadillac là lấy tên của gia tộc này, nhãn hiệu của họ cũng thể hiện thực lực của gia tộc họ.
Gia tộc Cadillac có rất nhiều thành tựu lớn trong nhiều lĩnh vực và có địa vị cực lớn trong thị trường hàng xa xỉ. Có hai nhãn hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới là thuộc gia tộc của bọn họ. Nếu dùng ngày kiếm ngàn kim để hình dung bọn họ thì đúng là coi thường năng lực quay vòng vốn của bọn họ rồi.
Sở dĩ El Raffarin chọn Luzi Cadillac để giúp mình vượt qua khó khăn là vì Luzi có cha là hội trưởng danh dự của uỷ ban Kobell. Còn hội trưởng danh nghĩa chỉ là một con rối của gia tộc Cadillac mà thôi.
Bất kì một lĩnh vực nào đều có vòng tròn quan hệ. Bất kì một vòng tròn quan hệ nào cũng có một trần nhà. Trong ngành hàng xa xỉ thì uỷ ban Kobell tồn tại bảy mươi lăm năm chính là trần nhà đó. Một nhãn hiệu mới muốn được thể hiện thì cần phải xuyên qua được tầng trần nhà này.
Thêm một nhãn hiệu, tức là thêm một đối thủ cạnh tranh. Một chiếc bánh dù lớn đến đâu thì chỉ cần thêm một chiếc thìa thì phần của mỗi người cũng sẽ ít đi.
Cho nên, bình thường, một nhãn hiệu hàng xa xỉ mới muốn tồn tại là rất khó khăn. Không chỉ là vấn đề của bản thân mà quan trọng hơn là chướng ngại trong ngành kinh doanh. Những người này kết thành một đội hình vững chắc, người mới nếu muốn khiêu chiến thì đâu có dễ?
El Raffarin biết, mình đã không thể tự cản trở Đường Trọng. Ngược lại, vì bản hợp đồng kia mà tại một số phương diện hắn còn phải ủng hộ Đường Trọng nữa. Dù sao, trên danh nghĩa, ANGEL là nhãn hiệu phụ của nhãn hiệu Guge. Người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ là người một nhà tương thân tương ái.
Nếu Luzi Cadillac có thể đứng chung một chiến tuyến với mình, hoặc mình có thể làm cho Luzi mâu thuẫn Đường Trọng thì dù Đường Trọng có bản hợp đồng kia cũng khó mà kinh doanh nổi nhãn hiệu mới ở Paris được. Nên biết, hiệp hội Kobell còn có quyền đề nghị phê chuẩn giấy phép của hàng xa xỉ. Nếu bọn họ cảm thấy anh không đủ tư cách thì có khả năng giấy phép kinh doanh của anh sẽ không được cấp.
Đã không có giấy phép kinh doanh thì anh làm sao kinh doanh được?
Không chỉ thế, là hội trưởng danh dự của uỷ ban Kobell, gia tộc này có thể làm được rất nhiều chuyện. Bọn họ có thể điều khiển toàn bộ qúa trình sản xuất của ngành này. Chỉ cần bọn họ nói một tiếng, thì không có một nhà thiết kế nào nguyện ý làm việc cho anh, không có chuyên gia đánh bóng da, mà thậm chí không một người cung cấp da nào dám bán da cho anh.
Nghĩ các loại khả năng như vậy, ánh mắt El Raffarin nhìn về phía Luzi càng thêm nhiệt tình.
- Luzi, tôi đúng là rất thích cô ấy. Đó là một cô gái giống như thiên sứ vậy.
Vẻ mặt El Raffarin tiếc nuối nói. Trong ánh mắt hắn còn có nhàn nhạt đau thương, giống như chính mình rất thâm tình vậy.
- Đáng tiếc, cô ấy không thích đàn ông nước Pháp.
- Cái gì? Không thích đàn ông nước Pháp hả?
Luzi Cadillac nhíu mày. Hắn là điển hình cho loại người phân biệt chủng tộc. Trong lòng hắn luôn cho rằng, người châu Âu là người có huyết thống cao quý nhất trên thế giới, mà người Pháp là quý tộc trong quý tộc, là đứa con được thượng đế yêu thương nhất. Nếu không, vì sao thượng đế lại thiên vị người Pháp như vậy?
- Đúng thế. Đây đúng điều khiến người ta bất đắc dĩ.
El Raffarin lắc đầu thở dài.
- Cô ấy nói, cô ấy chỉ tiếp nhận lời nói yêu thương của đàn ông Trung Quốc, còn đàn ông nước khác thì không cần suy nghĩ. Anh cũng biết, huyết thống là do trời ban, tôi làm sao có thể thay đổi được? Cho nên, chỉ có thể không công mà rút lui thôi.
- Nói vậy tức là anh bị mấy kẻ Trung Quốc ngu xuẩn kia đánh bại à?
Luzi Cadillac mỉa mai nói.
Tuy Luzi Cadillac nói khiến hắn rất không thoải mái nhưng hắn vẫn thích nghe hắn ta nói như vậy.
Hắn đã thấy địch ý của Luzi với đàn ông Trung Quốc, nếu hắn châm ngòi thêm một chút thì mọi việc có thể thuận lợi rồi.
Trên mặt hắn hiện vẻ tức giận nói:
- Luzi, đây là việc mà ngay cả thượng đế cũng không thể thay đổi thì tôi có thể làm gì được?
- Đó là bởi vì anh vô dụng.
Luzi nói chuyện không khách khí chút nào. Gia tộc Raffrin tuy là nhà quyền quý số một số hai nước Pháp nhưng nếu so với gia tộc Cadillac thì còn kém xa.
- Vậy sao? Nếu không anh thử xem?
- Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với những người phụ nữ Trung Quốc ngực nhỏ mông nhỏ kia.
Luzi cười ha hả nói:
- Hay là tôi cũng thử một lần. À, phải là để bọn họ thử một lần hương vị của đàn ông nước Pháp chứ.
- Các cô ấy sẽ không đồng ý.
- Tôi không tin lý dó đó.
Luzi nói:
- Mặc dù có chán ghét thì cũng phải là chúng ta chán ghét những người da vàng kia mới đúng. Bọn họ có tư cách gì mà đòi ghét chúng ta? El, Anh không cần phủ nhận, đây chẳng qua là họ muốn từ chối anh thôi, thế mà lại tìm một lý do vô lý như vậy. Thật đúng là không tôn trọng anh gì cả.
Không nửa câu nói tốt.
Sắc mặt El rất khó chịu, im lặng uống rượu.
Luzi cười ha hả nhìn El, nói:
- Có cơ hội tôi sẽ tìm hiểu về đàn ông Trung Quốc một chút,
- Vậy thật trùng hợp.
El Raffarin không thay đổi sắc mặt nói:
- Tôi vừa mời bọn họ tham gia tiệc rượu này.
- Anh mời rồi hả?
Long mày Luzi nhảy lên.
- Anh mời bọn họ tới đây làm gì? Anh biết quy củ ở đây không vậy?
- Tôi biết. Không phải là thành viên của hiệp hội thì không thể đi vào. Nhưng bọn họ có thể xem như là thành viên trong hiệp hội rồi, tôi muốn mời họ đến để mở mang tầm mắt.
- Hả?
- Gia tôc Raffarin hợp tác với bọn họ thành lập nhãn hiệu phụ cho nhã hiệu Guge.
El Raffarin nói năng lưu loát.
Luzi tức giận, nói:
- El, anh điên rồi hả? Sao anh lại hợp tác với đám người Trung Quốc tạo nhãn hiệu phụ của Guge? Anh có biết hay không, bọn họ có thể huỷ diệt nhãn hiệu Guge?
- Aiz, cha tôi đã quyết đinh, tôi khó mà thay đổi được.
El thở dài nói.
- Vớ vẩn.
Luzi cảm giác mình bị rất lớn vũ nhục:
- Chẳng lẽ các anh không biết như vậy sẽ hạ thấp và làm bẩn hình tượng nhãn hiệu của chúng ta sao? Những kẻ Trung Quốc kia sẽ khiến chúng ta tổn thất hàng trăm triệu đô mỗi năm đấy, thế mà anh vẫn cùng bọn họ chế tạo nhãn hiệu phụ…anh đúng là điên rồi.
Thấy Luzi tức giận, El Raffarin biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tên ranh con kia sập bẫy.
Két…
Một chiếc xe thể thao bốn chỗ đỗ trước cửa một toà lâu đài cổ kính, Đường Trọng đi giày tây xuống xe, rất nhanh hỗ trợ mở ra cửa xe phía sau.
Dẫn đầu bước xuống là Thu Ý Hàn một thân màu đỏ dạ hội. Bình thường Thu Ý Hàn sẽ ăn mặc đơn giản tuỳ ý, thêm vào đó, da thịt cô phấn nộn, vẻ mặt như trẻ con, ngũ quan tinh xảo không có một khuyết điểm, làm cho người ta thoạt nhìn giống như một con búp bê xinh đẹp. Nhưng bây giờ, khi cô thay đổi lễ phục đã làm lộ rõ khí chất cao quý, như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Thu Tĩnh Văn mặc chính là một bộ lễ phục dạ hội màu đen, phần trước lộ ra cổ áo hình trái tim, hơn nửa phía sau lưng lại phơi bày trong không khí, gợi cảm hào phóng, mười phần khí chất nữ thần.
Cô không xuống theo phía Đường Trọng mở cửa mà chọn phía bên kia trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
Đường Trọng vươn tay, Thu Ý Hàn tự nhiên tiến lên khoác lên cánh tay của hắn. Hai người nhìn nhau ngọt ngào cười.
Đường Trọng vươn ra cánh tay còn lại tới trước mặt Thu Tĩnh Văn, Thu Tĩnh Văn nhìn hắn một cái liền không đưa tay tiếp đón.
- Đi lên thôi. Tôi sẽ không để cô ăn sàm sỡ tôi.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu nghĩ thì hay lắm.
Thu Tĩnh Văn cười lạnh:
- Là tôi không để cậu lại sàm sỡ tôi thì có.
Đường Trọng trừng cô, lúc này Thu Tĩnh Văn mới phát hiện mình nói sai.
Cô dùng chữ ‘lại’, đó chẳng phải nói trước kia Đường Trọng đã từng sàm sỡ cô sao?
Cô vội nhìn Thu Ý Hàn, thấy cô cười hì hì nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt không thay đổi gì thì mới an tâm.
Đem thiệp mời giao cho một vị quản gia mặc áo bành tô, sau đó, dưới sự dẫn đường của lão quản gia, ba người đi vào toà lâu đài cổ kính này.
- Cô nói xem đây có phải là Hồng Môn Yến không?
Đường Trọng cười hỏi:
- Chó không sửa được thói ăn cứt, El Raffarin cũng không thể quên đi cừu hận với tôi. Tôi không tin anh ta mời chúng ta tới tiệc rượu này là để giới thiệu chúng ta với những người trong ngành khác.
- Dù là Hồng Môn Yến thì cậu cũng phải tới.
Thu Tĩnh Văn nói:
- Đã muốn giành miếng ăn trong bát canh của người ta thì sao có thể không đến gặp những người này được? Quyền lợi của uỷ ban Kobell rất lớn. Nếu có thể quan hệ tốt với một số người trong đó thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của chúng ta.
- Vậy chúng ta thử cố gắng.
Đường Trọng cười nói:
- Hi vọng hôm nay có thể có niềm vui bất ngờ.
Bọn họ nói là dùng tiếng Trung nên không sợ người quản gia dẫn đường phía trước nhe hiểu.
- Hi vọng El Raffarin không làm chúng ta thất vọng.
Đường Trọng cười nói.
Lúc Đường Trọng tới, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Bởi vì phương thức Đường Trọng xuất hiện quá cá tính rồi.
Khi những đàn ông khác tới đều là đi một mình, cũng có người dẫn theo bạn gái. Nhưng Đường Trọng không chỉ đến mà còn trái ôm phải ấp.
Quan trọng nhất là, hai người phụ nữ này, một người so với một người xinh đẹp hơn. Một người tươi mát như đinh hương, một người kiều diễm như hoa hồng, thật sự quá hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Thấy Thu Ý Hàn chăm chú ôm cánh tay Đường Trọng cười tươi như hoa, trái tim El Raffarin có cảm giác đau đớn, cơ bắp trên mặt đã có nho nhỏ run rẩy.
Dù rất nóng rát nhưng hơi lạnh trong lâu đài này cũng rất nhiều.
Lúc hắn đang chuẩn bị đứng dậy ra đón thì lại thấy Luzi ngồi đối diện đã cầm chén rượu đi về phía mấy người Đường Trọng.
El Raffarin ngẩn người, sau đó nhếch môi cười không ra tiếng.
- Trò hay bắt đầu rồi.
Gia tộc Cadillac có rất nhiều thành tựu lớn trong nhiều lĩnh vực và có địa vị cực lớn trong thị trường hàng xa xỉ. Có hai nhãn hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới là thuộc gia tộc của bọn họ. Nếu dùng ngày kiếm ngàn kim để hình dung bọn họ thì đúng là coi thường năng lực quay vòng vốn của bọn họ rồi.
Sở dĩ El Raffarin chọn Luzi Cadillac để giúp mình vượt qua khó khăn là vì Luzi có cha là hội trưởng danh dự của uỷ ban Kobell. Còn hội trưởng danh nghĩa chỉ là một con rối của gia tộc Cadillac mà thôi.
Bất kì một lĩnh vực nào đều có vòng tròn quan hệ. Bất kì một vòng tròn quan hệ nào cũng có một trần nhà. Trong ngành hàng xa xỉ thì uỷ ban Kobell tồn tại bảy mươi lăm năm chính là trần nhà đó. Một nhãn hiệu mới muốn được thể hiện thì cần phải xuyên qua được tầng trần nhà này.
Thêm một nhãn hiệu, tức là thêm một đối thủ cạnh tranh. Một chiếc bánh dù lớn đến đâu thì chỉ cần thêm một chiếc thìa thì phần của mỗi người cũng sẽ ít đi.
Cho nên, bình thường, một nhãn hiệu hàng xa xỉ mới muốn tồn tại là rất khó khăn. Không chỉ là vấn đề của bản thân mà quan trọng hơn là chướng ngại trong ngành kinh doanh. Những người này kết thành một đội hình vững chắc, người mới nếu muốn khiêu chiến thì đâu có dễ?
El Raffarin biết, mình đã không thể tự cản trở Đường Trọng. Ngược lại, vì bản hợp đồng kia mà tại một số phương diện hắn còn phải ủng hộ Đường Trọng nữa. Dù sao, trên danh nghĩa, ANGEL là nhãn hiệu phụ của nhãn hiệu Guge. Người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ là người một nhà tương thân tương ái.
Nếu Luzi Cadillac có thể đứng chung một chiến tuyến với mình, hoặc mình có thể làm cho Luzi mâu thuẫn Đường Trọng thì dù Đường Trọng có bản hợp đồng kia cũng khó mà kinh doanh nổi nhãn hiệu mới ở Paris được. Nên biết, hiệp hội Kobell còn có quyền đề nghị phê chuẩn giấy phép của hàng xa xỉ. Nếu bọn họ cảm thấy anh không đủ tư cách thì có khả năng giấy phép kinh doanh của anh sẽ không được cấp.
Đã không có giấy phép kinh doanh thì anh làm sao kinh doanh được?
Không chỉ thế, là hội trưởng danh dự của uỷ ban Kobell, gia tộc này có thể làm được rất nhiều chuyện. Bọn họ có thể điều khiển toàn bộ qúa trình sản xuất của ngành này. Chỉ cần bọn họ nói một tiếng, thì không có một nhà thiết kế nào nguyện ý làm việc cho anh, không có chuyên gia đánh bóng da, mà thậm chí không một người cung cấp da nào dám bán da cho anh.
Nghĩ các loại khả năng như vậy, ánh mắt El Raffarin nhìn về phía Luzi càng thêm nhiệt tình.
- Luzi, tôi đúng là rất thích cô ấy. Đó là một cô gái giống như thiên sứ vậy.
Vẻ mặt El Raffarin tiếc nuối nói. Trong ánh mắt hắn còn có nhàn nhạt đau thương, giống như chính mình rất thâm tình vậy.
- Đáng tiếc, cô ấy không thích đàn ông nước Pháp.
- Cái gì? Không thích đàn ông nước Pháp hả?
Luzi Cadillac nhíu mày. Hắn là điển hình cho loại người phân biệt chủng tộc. Trong lòng hắn luôn cho rằng, người châu Âu là người có huyết thống cao quý nhất trên thế giới, mà người Pháp là quý tộc trong quý tộc, là đứa con được thượng đế yêu thương nhất. Nếu không, vì sao thượng đế lại thiên vị người Pháp như vậy?
- Đúng thế. Đây đúng điều khiến người ta bất đắc dĩ.
El Raffarin lắc đầu thở dài.
- Cô ấy nói, cô ấy chỉ tiếp nhận lời nói yêu thương của đàn ông Trung Quốc, còn đàn ông nước khác thì không cần suy nghĩ. Anh cũng biết, huyết thống là do trời ban, tôi làm sao có thể thay đổi được? Cho nên, chỉ có thể không công mà rút lui thôi.
- Nói vậy tức là anh bị mấy kẻ Trung Quốc ngu xuẩn kia đánh bại à?
Luzi Cadillac mỉa mai nói.
Tuy Luzi Cadillac nói khiến hắn rất không thoải mái nhưng hắn vẫn thích nghe hắn ta nói như vậy.
Hắn đã thấy địch ý của Luzi với đàn ông Trung Quốc, nếu hắn châm ngòi thêm một chút thì mọi việc có thể thuận lợi rồi.
Trên mặt hắn hiện vẻ tức giận nói:
- Luzi, đây là việc mà ngay cả thượng đế cũng không thể thay đổi thì tôi có thể làm gì được?
- Đó là bởi vì anh vô dụng.
Luzi nói chuyện không khách khí chút nào. Gia tộc Raffrin tuy là nhà quyền quý số một số hai nước Pháp nhưng nếu so với gia tộc Cadillac thì còn kém xa.
- Vậy sao? Nếu không anh thử xem?
- Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với những người phụ nữ Trung Quốc ngực nhỏ mông nhỏ kia.
Luzi cười ha hả nói:
- Hay là tôi cũng thử một lần. À, phải là để bọn họ thử một lần hương vị của đàn ông nước Pháp chứ.
- Các cô ấy sẽ không đồng ý.
- Tôi không tin lý dó đó.
Luzi nói:
- Mặc dù có chán ghét thì cũng phải là chúng ta chán ghét những người da vàng kia mới đúng. Bọn họ có tư cách gì mà đòi ghét chúng ta? El, Anh không cần phủ nhận, đây chẳng qua là họ muốn từ chối anh thôi, thế mà lại tìm một lý do vô lý như vậy. Thật đúng là không tôn trọng anh gì cả.
Không nửa câu nói tốt.
Sắc mặt El rất khó chịu, im lặng uống rượu.
Luzi cười ha hả nhìn El, nói:
- Có cơ hội tôi sẽ tìm hiểu về đàn ông Trung Quốc một chút,
- Vậy thật trùng hợp.
El Raffarin không thay đổi sắc mặt nói:
- Tôi vừa mời bọn họ tham gia tiệc rượu này.
- Anh mời rồi hả?
Long mày Luzi nhảy lên.
- Anh mời bọn họ tới đây làm gì? Anh biết quy củ ở đây không vậy?
- Tôi biết. Không phải là thành viên của hiệp hội thì không thể đi vào. Nhưng bọn họ có thể xem như là thành viên trong hiệp hội rồi, tôi muốn mời họ đến để mở mang tầm mắt.
- Hả?
- Gia tôc Raffarin hợp tác với bọn họ thành lập nhãn hiệu phụ cho nhã hiệu Guge.
El Raffarin nói năng lưu loát.
Luzi tức giận, nói:
- El, anh điên rồi hả? Sao anh lại hợp tác với đám người Trung Quốc tạo nhãn hiệu phụ của Guge? Anh có biết hay không, bọn họ có thể huỷ diệt nhãn hiệu Guge?
- Aiz, cha tôi đã quyết đinh, tôi khó mà thay đổi được.
El thở dài nói.
- Vớ vẩn.
Luzi cảm giác mình bị rất lớn vũ nhục:
- Chẳng lẽ các anh không biết như vậy sẽ hạ thấp và làm bẩn hình tượng nhãn hiệu của chúng ta sao? Những kẻ Trung Quốc kia sẽ khiến chúng ta tổn thất hàng trăm triệu đô mỗi năm đấy, thế mà anh vẫn cùng bọn họ chế tạo nhãn hiệu phụ…anh đúng là điên rồi.
Thấy Luzi tức giận, El Raffarin biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tên ranh con kia sập bẫy.
Két…
Một chiếc xe thể thao bốn chỗ đỗ trước cửa một toà lâu đài cổ kính, Đường Trọng đi giày tây xuống xe, rất nhanh hỗ trợ mở ra cửa xe phía sau.
Dẫn đầu bước xuống là Thu Ý Hàn một thân màu đỏ dạ hội. Bình thường Thu Ý Hàn sẽ ăn mặc đơn giản tuỳ ý, thêm vào đó, da thịt cô phấn nộn, vẻ mặt như trẻ con, ngũ quan tinh xảo không có một khuyết điểm, làm cho người ta thoạt nhìn giống như một con búp bê xinh đẹp. Nhưng bây giờ, khi cô thay đổi lễ phục đã làm lộ rõ khí chất cao quý, như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Thu Tĩnh Văn mặc chính là một bộ lễ phục dạ hội màu đen, phần trước lộ ra cổ áo hình trái tim, hơn nửa phía sau lưng lại phơi bày trong không khí, gợi cảm hào phóng, mười phần khí chất nữ thần.
Cô không xuống theo phía Đường Trọng mở cửa mà chọn phía bên kia trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
Đường Trọng vươn tay, Thu Ý Hàn tự nhiên tiến lên khoác lên cánh tay của hắn. Hai người nhìn nhau ngọt ngào cười.
Đường Trọng vươn ra cánh tay còn lại tới trước mặt Thu Tĩnh Văn, Thu Tĩnh Văn nhìn hắn một cái liền không đưa tay tiếp đón.
- Đi lên thôi. Tôi sẽ không để cô ăn sàm sỡ tôi.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu nghĩ thì hay lắm.
Thu Tĩnh Văn cười lạnh:
- Là tôi không để cậu lại sàm sỡ tôi thì có.
Đường Trọng trừng cô, lúc này Thu Tĩnh Văn mới phát hiện mình nói sai.
Cô dùng chữ ‘lại’, đó chẳng phải nói trước kia Đường Trọng đã từng sàm sỡ cô sao?
Cô vội nhìn Thu Ý Hàn, thấy cô cười hì hì nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt không thay đổi gì thì mới an tâm.
Đem thiệp mời giao cho một vị quản gia mặc áo bành tô, sau đó, dưới sự dẫn đường của lão quản gia, ba người đi vào toà lâu đài cổ kính này.
- Cô nói xem đây có phải là Hồng Môn Yến không?
Đường Trọng cười hỏi:
- Chó không sửa được thói ăn cứt, El Raffarin cũng không thể quên đi cừu hận với tôi. Tôi không tin anh ta mời chúng ta tới tiệc rượu này là để giới thiệu chúng ta với những người trong ngành khác.
- Dù là Hồng Môn Yến thì cậu cũng phải tới.
Thu Tĩnh Văn nói:
- Đã muốn giành miếng ăn trong bát canh của người ta thì sao có thể không đến gặp những người này được? Quyền lợi của uỷ ban Kobell rất lớn. Nếu có thể quan hệ tốt với một số người trong đó thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của chúng ta.
- Vậy chúng ta thử cố gắng.
Đường Trọng cười nói:
- Hi vọng hôm nay có thể có niềm vui bất ngờ.
Bọn họ nói là dùng tiếng Trung nên không sợ người quản gia dẫn đường phía trước nhe hiểu.
- Hi vọng El Raffarin không làm chúng ta thất vọng.
Đường Trọng cười nói.
Lúc Đường Trọng tới, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Bởi vì phương thức Đường Trọng xuất hiện quá cá tính rồi.
Khi những đàn ông khác tới đều là đi một mình, cũng có người dẫn theo bạn gái. Nhưng Đường Trọng không chỉ đến mà còn trái ôm phải ấp.
Quan trọng nhất là, hai người phụ nữ này, một người so với một người xinh đẹp hơn. Một người tươi mát như đinh hương, một người kiều diễm như hoa hồng, thật sự quá hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Thấy Thu Ý Hàn chăm chú ôm cánh tay Đường Trọng cười tươi như hoa, trái tim El Raffarin có cảm giác đau đớn, cơ bắp trên mặt đã có nho nhỏ run rẩy.
Dù rất nóng rát nhưng hơi lạnh trong lâu đài này cũng rất nhiều.
Lúc hắn đang chuẩn bị đứng dậy ra đón thì lại thấy Luzi ngồi đối diện đã cầm chén rượu đi về phía mấy người Đường Trọng.
El Raffarin ngẩn người, sau đó nhếch môi cười không ra tiếng.
- Trò hay bắt đầu rồi.