Trời đất chứng giám, Đường Trọng không hề có ý muốn khoe khoang gì cả. Mà bởi vì bên cạnh hắn lại có tới 2 cô gái, mà hai cô gái này lại xinh đẹp đến như vậy—thôi được rồi, tạm gác cái đề tài này tại đây đã.
Hắn biết rõ mình đến đây vì cái gì, hắn đến đây là bởi hắn muốn kiếm tiền, hắn đến đây để mở rộng mối quan hệ, là bởi vì muốn cùng những người này hợp tác làm ăn.
Hắn phải phải tỏ ra thân thiết, chan hòa, phải tỏ ra là người có học thức, phải lễ phép nho nhã. Tất nhiên, hắn còn muốn cho mọi người biết rằng vị thế của hắn không hề nhỏ, đừng có dại mà trêu chọc tôi, không thì tôi quyết không tha cho lũ rùa các người.
Đường Trọng quyết định dùng kiến thức uyên bác, tướng mạo tuấn tú và nụ cười say đắm lòng người của mình để thuyết phục họ. Trong khi mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, hắn nhìn vào người đối diện rồi gật đầu làm quen với họ, hắn hỏi nhỏ Thu Ý Hàn:
- Thấy anh cười thế nào?”
- Thật ngốc.
Thu Ý Hàn khẽ trả lời.
- Sao mà ngốc chứ?
- Giống như nhân viên gạ gẫm mọi người mua bảo hiểm vậy.
Thu Ý Hàn nói rõ.
- ……………………………
Nụ cười trên mặt Đường Trọng dần dần tắt. Bởi vì hắn phát hiện có một người đang cười với hắn.
Một cái cười nhạt.
Người đó liền cầm chén rượu tới trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ mặt mỉa mai.
- Thằng này có bị bệnh không đây?
Đường Trọng thầm nghĩ. Tôi trêu anh, khiêu khích anh chưa? Tôi cười chân thực không chút giả dối, anh lại không hề cảm nhận được chút chân thành và thanh khiết nào từ tôi hay sao?
Luzi Cadillac nhìn Đường Trọng không thốt lên lời, Đường Trọng cũng không nói gì cả.
Hơn nữa, nói đúng ra hắn căn bản cũng chẳng biết nói sao nữa.
Hắn rất muốn hỏi người đó:
- Anh có phải là yêu quái mà Quan Âm Bồ Tát phái tới không?
Tiếc là hắn không biết Quan Âm Bồ Tát tiếng Anh nói thế nào.
- Ngài Cadillac, rất vui khi được gặp ngài.
Thu Tĩnh Văn lên tiếng trước. Cô biết được vị thế của người đàn ông đứng trước mặt mình, hắn có quyền lực không chỉ ở Paris mà là toàn bộ nước Pháp. Vì sự nghiệp trước mắt, đành phải chủ động chào hỏi làm quen vậy.
Luzi nhìn Thu Tĩnh Văn gật đầu mỉm cười, ánh mắt lần nữa hướng tới Đường Trọng rồi nói:
- Cũng chả ra sao cả.
Hắn nói bằng tiếng Pháp nên Đường Trọng không hiểu. Nhưng Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn đều hiểu cả.
Họ hiểu mà thực chất lại chả hiểu gì.
Họ hiểu được ý tứ của những lời này, nhưng họ không biết hắn nói thế rốt cuộc là có dụng ý gì.
- Ngài Cadillac, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thu Tịnh Văn cười hỏi.
- Đây là bạn tôi Đường Trọng.
Trong lúc Thu Tịnh Văn giới thiệu Đường Trọng với Luzi Cadillac, Thu Ý Hàn cũng nhỏ giọng dịch cho Đường Trọng. Cô biết rõ Đường Trọng không biết tiếng Pháp.
Tôi nói, đàn ông Trung Hoa chỉ có vậy thôi sao? Có gì hơn đàn ông Pháp chúng tôi đâu?
Luzi Cadillac bật cười ha hả mà hỏi.
Hắn cứ sử dụng tiếng Pháp, nếu như vậy, chỉ có Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn có thể nói chuyện với hắn. Hắn hoàn toàn không hề có ý muốn nói chuyện với Đường Trọng.
- Thằng ngốc này đang luyên thuyên cái gì thế?
Đường Trọng nhìn về phía Thu Tĩnh Văn hỏi:
- Có phải hắn có ý kiến với tôi không?
Thu Tĩnh Văn còn chưa kịp trả lời, Luzi Cadillac cũng nhạy cảm hỏi rằng:
- Hắn ta đang nói cái gì vậy?
- Hắn nói, hắn hy vọng có thể được kết bạn với ngài.
Thu Tĩnh Văn lập tức trả lời. Cô nghĩ thầm, may mà Đường Trọng không biết tiếng Pháp, không thì hai người này đánh nhau to rồi. Nếu mà xảy ra ẩu đả thật, thì cái thương hiệu Angel của họ thật sự tiêu luôn rồi.
- Bạn ư?
Luzi Cadillac lại quay về với điệu bộ không ai sánh bằng, cười khẩy nói:
- Tôi không kết bạn với đàn ông Trung Hoa.
Rồi hắn hướng ánh mắt sang Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn, cười cười nói:
- Thế nhưng tôi rất bằng lòng được kết bạn với những cô gái Trung Hoa. Đặc biệt là với hai mỹ nhân xinh đẹp nóng bỏng đây. Sắc đẹp của hai em quả khiến tôi say đắm.
Luzi Cadillac quả thực không nói dối. Trước đây, hắn không có chút hứng thú nào với con gái Trung Hoa. Cũng như vừa nãy hắn cũng nói với El Raffarin như vậy, hắn cho rằng con gái Trung Quốc chỉ toàn “ngực lép mông bé”.
Tuy nhiên, khi Đường Trọng dẫn theo Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn bước vào, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập xốn xang miệng lưỡi đắng ngắt.
Hắn biết rất rõ, phía dưới của hắn đã có phản ứng.
Bởi vì sự túng dục quá độ so với bình thường, nên cần phải nhờ vào thuốc thì cậu nhỏ của hắn mới ngỏng lên được, nên chuyện này đối với Luzi Cadillac mà nói đó thật sự là một kết quả quá đỗi ngạc nhiên, nên hắn đã có ý định muốn gần gũi hai cô cô này.
- Đổi khẩu vị một chút cũng không tệ.
Hắn nghĩ thầm.
Tiếng Pháp của Thu Ý Hàn tuy không tốt, nhưng cũng biết rằng Luzi Cadillac đang xúc phạm tới người đàn ông của mình.
Thu Tĩnh Văn tiếng Pháp lại rất tốt, nên cô lại càng hiểu rõ từng chữ từng từ hắn nói.
Hai người họ cùng nhíu mày, thấy vậy Luzi Cadillac cũng nhíu mày theo.
- Sao thế? Tôi nói gì sai sao?
Luzi Cadillac nhìn Thu Tịnh Văn cười hỏi.
- Ngài Cadillac, chúng tôi rất tôn trọng ngài, nhưng xin ngài cũng nên tôn trọng bạn của chúng tôi.
Thu Ý Hàn đanh mặt, giọng điệu trở nên lạnh lùng. Cô không còn quan tâm người trước mặt là ai nữa, cô chỉ để tâm thái độ của người đó với Đường Trọng ra sao.
- Nếu tôi đoán không lầm, ngài mới gặp bạn tôi lần đầu. Tôi thấy khó hiểu, trước giờ anh ấy chưa hề gây hấn chọc giận gì ngài, vậy tại sao ngài lại có ác cảm với anh ấy như thế?
- Ác cảm ư?.
Luzi cười khẩy.
- Tôi chả muốn để tâm tới hắn kìa. Với tôi, đàn ông Trung Hoa không thể nào so sánh được. Tôi biết hắn đến đây vì cái gì, tôi nghĩ hai cô nên khuyên hắn dập tắt ngay cái ý đồ ngu ngốc đó đi. Tôi không thể hợp tác cùng Trung Quốc kinh doanh những mặt hàng xa xỉ. Chúng tôi cũng không thể đưa giấy phép kinh doanh cho các người—bởi điều đó sẽ ảnh hưởng tới danh dự của chúng tôi, hủy hoại thương hiệu của công ty chúng tôi.
- Ngài không thể làm như vậy được.
Thu Tĩnh Văn tức giận nói.
- Tôi có thể.
Cadillac cười ha ha nói.
- Cô biết đấy. Tôi có thể.
Đường Trọng cảm thấy phiền muộn và cũng rất cô độc.
Biết rõ con người này không hề lương thiện, hơn nữa hắn cũng nhận ra Thu Tĩnh Văn, Thu Ý Hàn đang giao tranh với hắn, nhưng hắn đứng cạnh mà không hiểu bọn họ đang nói những gì.
Mấy câu trước Thu Ý Hàn còn dịch giùm, còn mấy câu tiếp theo cô hoàn toàn không để ý tới. Cho dù Đường Trọng có nhìn cô chằm chằm, cô cứ hằm hằm nhìn người kia, không thèm để tâm tới Đường Trọng.
- Quảng bá tiếng Hoa cho cả thế giới biết tới quả không dễ dàng.
Đường Trọng nghĩ thầm trong lòng.
- Ý Hàn, nãy giờ hắn nói cái quái gì thế?
Đường Trọng cất tiếng hỏi.
- Hắn nói sẽ không cấp giấy phép cho chúng ta.
Thu Ý Hàn trả lời.
- Giấy phép kinh doanh là do họ phê chuẩn sao?
Mí mắt Đường Trọng khép lại thành 1 đường.
- Không phải do bọn họ phê chuẩn, nhưng họ có quyền kiến nghị.
Thu Tĩnh Văn đáp lại.
- Quyền kiến nghị rất có trọng lượng. Nếu như họ nói công ty chúng ta ko đủ tiêu chuẩn thì chính phủ Pháp sẽ không phê duyệt.
- Vậy bọn họ không phải là ức hiếp người quá đáng hay sao?
Đường Trọng căm phẫn nói. Hắn chuẩn bị bao lâu như vậy, sao có thể để đám hỗn đản này quấy nhiễu hả?
Con người thất bại thì không nản lòng, việc mà hỏng thì rất cấp bách.
- Để tôi đàm phán lại với hắn xem sao.
Tĩnh Văn nói. Nếu đã quyết tâm gia nhập, cô sẽ là một thành viên của Angel. Bây giờ Angel còn chưa được đấu thầu đã gặp phải khó khăn này, khiến cô cảm thấy rất tức giận.
- Hay để tôi đi.
Đường Trọng nói.
- Anh đàm phán ư?
Thu Tịnh Văn có một dự cảm không tốt.
Hắn quay sang nói với Luzi Cadillac:
- Này cái thằng ngu đần kia, tôi đắc tội với anh hồi nào, sao lại đối xử với tôi như vậy?
Đường Trọng sử dụng tiếng Hán đã khiến cho Luzi Cadillac mê hoặc. Hắn hỏi Thu Tĩnh Văn:
- Hắn nói cái gì thế?
- Hắn nói, thưa tiên sinh, sao ngài cứ phải nhằm vào tôi như vậy?
Thu Tịnh Văn dịch, ánh mắt không che giấu được nụ cười ẩn ý.
Luzi Cadillac không tin Thu Tĩnh Văn phiên dịch, hét lên:
- Kêu anh ta nói tiếng Anh cho tôi.
- Ok thôi.
Thu Tĩnh Văn gật đầu mỉm cười. Cô nghĩ thầm, bây giờ thì không chịu nổi rồi phải không? Nếu như lúc đầu không dùng tiếng Pháp để khiêu khích người khác, thì người ta cũng đã không dùng tiếng Hán để khiêu khích lại ngươi.
Nghe thấy Luzi Cadillac yêu cầu nói bằng tiếng Anh, Đường Trọng mới thôi không dùng tiếng Hán nữa, rồi nói:
- Ngài Cadillac, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, sao ngài cứ gây khó dễ cho tôi, phải chăng đã xảy ra sự hiều lầm nào?
- Tôi chỉ thấy rằng đàn ông Trung Quốc không có sức cạnh tranh mà thôi.
Luzi Cadillac là một người khá thẳng thắn.
Đứng trước mặt Đường Trọng liền thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.
- Các người ngoại trừ chỉ biết làm hàng giả, còn làm được gì nữa?
Nếu như hắn chỉ xúc phạm mình, Đường Trọng—cũng không thể chấp nhận được.
Bây giờ hắn đang xúc phạm tới tất cả đàn ông Trung Hoa, một dân tộc có tinh thần đoàn kết sâu sắc, Đường Trọng càng cảm thấy khó chịu.
Hắn cứ trừng trừng nhìn Luzi Cadillac rồi cười lớn:
- Những việc ngài làm được thì tôi cũng có thể làm được. Thế nhưng những gì ngài không thể làm tôi vẫn có thể làm được.
Luzi Cadillac cười lớn, nói:
- Hóa ra các người không chỉ biết làm hàng giả, mà còn biết nói khoác. Tôi đang rất tò mò, cái gì mà anh đây làm được mà tôi không làm được thế?
- Rất nhiều chuyện, nếu ngài không tin, vậy chúng ta đánh cược nhé?
Đường Trọng nhìn Lazi Cadillac cười tủm tỉm.
- Đánh cược thế nào?
- Nếu như tôi thắng, ngài phải giúp tôi xin giấy phép kinh doanh những mặt hàng xa xỉ và những giấy tờ có liên quan khác.
- Được.
Luzi Cadillac cười sảng khoái. Chuyện này với hắn quá dễ dàng.
- Còn nếu anh thua thì sao?
- Thì tôi không cần tới giấy phép kinh doanh nữa, tôi sẽ tự nghĩ cách.
Luzi Cadillac nổi giận quát lên:
- Anh cho rằng tôi ngu đến mức đó sao?
- Ngài đương nhiên không ngốc rôi. Tôi chỉ muốn đùa để thay đổi không khí chút thôi.
Đường Trọng cười.
- Nếu như tôi thua, tôi sẽ xin lỗi ngài, thừa nhận những gì ngài nói là đúng, sau đó tôi sẽ quay về nước, không bao giờ đặt chân tới Paris nữa. Ngài thấy sao?
- Được.
Luzi Cadillac vừa cười vừa nói.
- Vậy thì cuộc đấu của chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
- Đã bắt đầu rồi đó thưa ngài.
Đường Trọng nói.
- Vậy là ý gì?
Luzi Cadillac hỏi Đường Trọng với vẻ nghi hoặc.
Đường Trọng quơ quơ thứ đang nắm trong tay trước mặt Luzi Cadillac nói:
- Tôi vừa nhổ một sợi lông mũi của mình. Nếu như ngài cũng có thể nhổ được một sợi lông mũi của tôi, tôi sẽ nhận thua.
Hắn biết rõ mình đến đây vì cái gì, hắn đến đây là bởi hắn muốn kiếm tiền, hắn đến đây để mở rộng mối quan hệ, là bởi vì muốn cùng những người này hợp tác làm ăn.
Hắn phải phải tỏ ra thân thiết, chan hòa, phải tỏ ra là người có học thức, phải lễ phép nho nhã. Tất nhiên, hắn còn muốn cho mọi người biết rằng vị thế của hắn không hề nhỏ, đừng có dại mà trêu chọc tôi, không thì tôi quyết không tha cho lũ rùa các người.
Đường Trọng quyết định dùng kiến thức uyên bác, tướng mạo tuấn tú và nụ cười say đắm lòng người của mình để thuyết phục họ. Trong khi mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, hắn nhìn vào người đối diện rồi gật đầu làm quen với họ, hắn hỏi nhỏ Thu Ý Hàn:
- Thấy anh cười thế nào?”
- Thật ngốc.
Thu Ý Hàn khẽ trả lời.
- Sao mà ngốc chứ?
- Giống như nhân viên gạ gẫm mọi người mua bảo hiểm vậy.
Thu Ý Hàn nói rõ.
- ……………………………
Nụ cười trên mặt Đường Trọng dần dần tắt. Bởi vì hắn phát hiện có một người đang cười với hắn.
Một cái cười nhạt.
Người đó liền cầm chén rượu tới trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ mặt mỉa mai.
- Thằng này có bị bệnh không đây?
Đường Trọng thầm nghĩ. Tôi trêu anh, khiêu khích anh chưa? Tôi cười chân thực không chút giả dối, anh lại không hề cảm nhận được chút chân thành và thanh khiết nào từ tôi hay sao?
Luzi Cadillac nhìn Đường Trọng không thốt lên lời, Đường Trọng cũng không nói gì cả.
Hơn nữa, nói đúng ra hắn căn bản cũng chẳng biết nói sao nữa.
Hắn rất muốn hỏi người đó:
- Anh có phải là yêu quái mà Quan Âm Bồ Tát phái tới không?
Tiếc là hắn không biết Quan Âm Bồ Tát tiếng Anh nói thế nào.
- Ngài Cadillac, rất vui khi được gặp ngài.
Thu Tĩnh Văn lên tiếng trước. Cô biết được vị thế của người đàn ông đứng trước mặt mình, hắn có quyền lực không chỉ ở Paris mà là toàn bộ nước Pháp. Vì sự nghiệp trước mắt, đành phải chủ động chào hỏi làm quen vậy.
Luzi nhìn Thu Tĩnh Văn gật đầu mỉm cười, ánh mắt lần nữa hướng tới Đường Trọng rồi nói:
- Cũng chả ra sao cả.
Hắn nói bằng tiếng Pháp nên Đường Trọng không hiểu. Nhưng Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn đều hiểu cả.
Họ hiểu mà thực chất lại chả hiểu gì.
Họ hiểu được ý tứ của những lời này, nhưng họ không biết hắn nói thế rốt cuộc là có dụng ý gì.
- Ngài Cadillac, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thu Tịnh Văn cười hỏi.
- Đây là bạn tôi Đường Trọng.
Trong lúc Thu Tịnh Văn giới thiệu Đường Trọng với Luzi Cadillac, Thu Ý Hàn cũng nhỏ giọng dịch cho Đường Trọng. Cô biết rõ Đường Trọng không biết tiếng Pháp.
Tôi nói, đàn ông Trung Hoa chỉ có vậy thôi sao? Có gì hơn đàn ông Pháp chúng tôi đâu?
Luzi Cadillac bật cười ha hả mà hỏi.
Hắn cứ sử dụng tiếng Pháp, nếu như vậy, chỉ có Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn có thể nói chuyện với hắn. Hắn hoàn toàn không hề có ý muốn nói chuyện với Đường Trọng.
- Thằng ngốc này đang luyên thuyên cái gì thế?
Đường Trọng nhìn về phía Thu Tĩnh Văn hỏi:
- Có phải hắn có ý kiến với tôi không?
Thu Tĩnh Văn còn chưa kịp trả lời, Luzi Cadillac cũng nhạy cảm hỏi rằng:
- Hắn ta đang nói cái gì vậy?
- Hắn nói, hắn hy vọng có thể được kết bạn với ngài.
Thu Tĩnh Văn lập tức trả lời. Cô nghĩ thầm, may mà Đường Trọng không biết tiếng Pháp, không thì hai người này đánh nhau to rồi. Nếu mà xảy ra ẩu đả thật, thì cái thương hiệu Angel của họ thật sự tiêu luôn rồi.
- Bạn ư?
Luzi Cadillac lại quay về với điệu bộ không ai sánh bằng, cười khẩy nói:
- Tôi không kết bạn với đàn ông Trung Hoa.
Rồi hắn hướng ánh mắt sang Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn, cười cười nói:
- Thế nhưng tôi rất bằng lòng được kết bạn với những cô gái Trung Hoa. Đặc biệt là với hai mỹ nhân xinh đẹp nóng bỏng đây. Sắc đẹp của hai em quả khiến tôi say đắm.
Luzi Cadillac quả thực không nói dối. Trước đây, hắn không có chút hứng thú nào với con gái Trung Hoa. Cũng như vừa nãy hắn cũng nói với El Raffarin như vậy, hắn cho rằng con gái Trung Quốc chỉ toàn “ngực lép mông bé”.
Tuy nhiên, khi Đường Trọng dẫn theo Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn bước vào, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập xốn xang miệng lưỡi đắng ngắt.
Hắn biết rất rõ, phía dưới của hắn đã có phản ứng.
Bởi vì sự túng dục quá độ so với bình thường, nên cần phải nhờ vào thuốc thì cậu nhỏ của hắn mới ngỏng lên được, nên chuyện này đối với Luzi Cadillac mà nói đó thật sự là một kết quả quá đỗi ngạc nhiên, nên hắn đã có ý định muốn gần gũi hai cô cô này.
- Đổi khẩu vị một chút cũng không tệ.
Hắn nghĩ thầm.
Tiếng Pháp của Thu Ý Hàn tuy không tốt, nhưng cũng biết rằng Luzi Cadillac đang xúc phạm tới người đàn ông của mình.
Thu Tĩnh Văn tiếng Pháp lại rất tốt, nên cô lại càng hiểu rõ từng chữ từng từ hắn nói.
Hai người họ cùng nhíu mày, thấy vậy Luzi Cadillac cũng nhíu mày theo.
- Sao thế? Tôi nói gì sai sao?
Luzi Cadillac nhìn Thu Tịnh Văn cười hỏi.
- Ngài Cadillac, chúng tôi rất tôn trọng ngài, nhưng xin ngài cũng nên tôn trọng bạn của chúng tôi.
Thu Ý Hàn đanh mặt, giọng điệu trở nên lạnh lùng. Cô không còn quan tâm người trước mặt là ai nữa, cô chỉ để tâm thái độ của người đó với Đường Trọng ra sao.
- Nếu tôi đoán không lầm, ngài mới gặp bạn tôi lần đầu. Tôi thấy khó hiểu, trước giờ anh ấy chưa hề gây hấn chọc giận gì ngài, vậy tại sao ngài lại có ác cảm với anh ấy như thế?
- Ác cảm ư?.
Luzi cười khẩy.
- Tôi chả muốn để tâm tới hắn kìa. Với tôi, đàn ông Trung Hoa không thể nào so sánh được. Tôi biết hắn đến đây vì cái gì, tôi nghĩ hai cô nên khuyên hắn dập tắt ngay cái ý đồ ngu ngốc đó đi. Tôi không thể hợp tác cùng Trung Quốc kinh doanh những mặt hàng xa xỉ. Chúng tôi cũng không thể đưa giấy phép kinh doanh cho các người—bởi điều đó sẽ ảnh hưởng tới danh dự của chúng tôi, hủy hoại thương hiệu của công ty chúng tôi.
- Ngài không thể làm như vậy được.
Thu Tĩnh Văn tức giận nói.
- Tôi có thể.
Cadillac cười ha ha nói.
- Cô biết đấy. Tôi có thể.
Đường Trọng cảm thấy phiền muộn và cũng rất cô độc.
Biết rõ con người này không hề lương thiện, hơn nữa hắn cũng nhận ra Thu Tĩnh Văn, Thu Ý Hàn đang giao tranh với hắn, nhưng hắn đứng cạnh mà không hiểu bọn họ đang nói những gì.
Mấy câu trước Thu Ý Hàn còn dịch giùm, còn mấy câu tiếp theo cô hoàn toàn không để ý tới. Cho dù Đường Trọng có nhìn cô chằm chằm, cô cứ hằm hằm nhìn người kia, không thèm để tâm tới Đường Trọng.
- Quảng bá tiếng Hoa cho cả thế giới biết tới quả không dễ dàng.
Đường Trọng nghĩ thầm trong lòng.
- Ý Hàn, nãy giờ hắn nói cái quái gì thế?
Đường Trọng cất tiếng hỏi.
- Hắn nói sẽ không cấp giấy phép cho chúng ta.
Thu Ý Hàn trả lời.
- Giấy phép kinh doanh là do họ phê chuẩn sao?
Mí mắt Đường Trọng khép lại thành 1 đường.
- Không phải do bọn họ phê chuẩn, nhưng họ có quyền kiến nghị.
Thu Tĩnh Văn đáp lại.
- Quyền kiến nghị rất có trọng lượng. Nếu như họ nói công ty chúng ta ko đủ tiêu chuẩn thì chính phủ Pháp sẽ không phê duyệt.
- Vậy bọn họ không phải là ức hiếp người quá đáng hay sao?
Đường Trọng căm phẫn nói. Hắn chuẩn bị bao lâu như vậy, sao có thể để đám hỗn đản này quấy nhiễu hả?
Con người thất bại thì không nản lòng, việc mà hỏng thì rất cấp bách.
- Để tôi đàm phán lại với hắn xem sao.
Tĩnh Văn nói. Nếu đã quyết tâm gia nhập, cô sẽ là một thành viên của Angel. Bây giờ Angel còn chưa được đấu thầu đã gặp phải khó khăn này, khiến cô cảm thấy rất tức giận.
- Hay để tôi đi.
Đường Trọng nói.
- Anh đàm phán ư?
Thu Tịnh Văn có một dự cảm không tốt.
Hắn quay sang nói với Luzi Cadillac:
- Này cái thằng ngu đần kia, tôi đắc tội với anh hồi nào, sao lại đối xử với tôi như vậy?
Đường Trọng sử dụng tiếng Hán đã khiến cho Luzi Cadillac mê hoặc. Hắn hỏi Thu Tĩnh Văn:
- Hắn nói cái gì thế?
- Hắn nói, thưa tiên sinh, sao ngài cứ phải nhằm vào tôi như vậy?
Thu Tịnh Văn dịch, ánh mắt không che giấu được nụ cười ẩn ý.
Luzi Cadillac không tin Thu Tĩnh Văn phiên dịch, hét lên:
- Kêu anh ta nói tiếng Anh cho tôi.
- Ok thôi.
Thu Tĩnh Văn gật đầu mỉm cười. Cô nghĩ thầm, bây giờ thì không chịu nổi rồi phải không? Nếu như lúc đầu không dùng tiếng Pháp để khiêu khích người khác, thì người ta cũng đã không dùng tiếng Hán để khiêu khích lại ngươi.
Nghe thấy Luzi Cadillac yêu cầu nói bằng tiếng Anh, Đường Trọng mới thôi không dùng tiếng Hán nữa, rồi nói:
- Ngài Cadillac, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, sao ngài cứ gây khó dễ cho tôi, phải chăng đã xảy ra sự hiều lầm nào?
- Tôi chỉ thấy rằng đàn ông Trung Quốc không có sức cạnh tranh mà thôi.
Luzi Cadillac là một người khá thẳng thắn.
Đứng trước mặt Đường Trọng liền thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.
- Các người ngoại trừ chỉ biết làm hàng giả, còn làm được gì nữa?
Nếu như hắn chỉ xúc phạm mình, Đường Trọng—cũng không thể chấp nhận được.
Bây giờ hắn đang xúc phạm tới tất cả đàn ông Trung Hoa, một dân tộc có tinh thần đoàn kết sâu sắc, Đường Trọng càng cảm thấy khó chịu.
Hắn cứ trừng trừng nhìn Luzi Cadillac rồi cười lớn:
- Những việc ngài làm được thì tôi cũng có thể làm được. Thế nhưng những gì ngài không thể làm tôi vẫn có thể làm được.
Luzi Cadillac cười lớn, nói:
- Hóa ra các người không chỉ biết làm hàng giả, mà còn biết nói khoác. Tôi đang rất tò mò, cái gì mà anh đây làm được mà tôi không làm được thế?
- Rất nhiều chuyện, nếu ngài không tin, vậy chúng ta đánh cược nhé?
Đường Trọng nhìn Lazi Cadillac cười tủm tỉm.
- Đánh cược thế nào?
- Nếu như tôi thắng, ngài phải giúp tôi xin giấy phép kinh doanh những mặt hàng xa xỉ và những giấy tờ có liên quan khác.
- Được.
Luzi Cadillac cười sảng khoái. Chuyện này với hắn quá dễ dàng.
- Còn nếu anh thua thì sao?
- Thì tôi không cần tới giấy phép kinh doanh nữa, tôi sẽ tự nghĩ cách.
Luzi Cadillac nổi giận quát lên:
- Anh cho rằng tôi ngu đến mức đó sao?
- Ngài đương nhiên không ngốc rôi. Tôi chỉ muốn đùa để thay đổi không khí chút thôi.
Đường Trọng cười.
- Nếu như tôi thua, tôi sẽ xin lỗi ngài, thừa nhận những gì ngài nói là đúng, sau đó tôi sẽ quay về nước, không bao giờ đặt chân tới Paris nữa. Ngài thấy sao?
- Được.
Luzi Cadillac vừa cười vừa nói.
- Vậy thì cuộc đấu của chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
- Đã bắt đầu rồi đó thưa ngài.
Đường Trọng nói.
- Vậy là ý gì?
Luzi Cadillac hỏi Đường Trọng với vẻ nghi hoặc.
Đường Trọng quơ quơ thứ đang nắm trong tay trước mặt Luzi Cadillac nói:
- Tôi vừa nhổ một sợi lông mũi của mình. Nếu như ngài cũng có thể nhổ được một sợi lông mũi của tôi, tôi sẽ nhận thua.