Cảnh sát đến vô cùng nhanh, cũng rất kịp thời.
Giai cấp đặc quyền thì ở bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có. Mỗi một tòa nhà ở khu vực này đều không khác gì thành bảo vậy, người có mặt được ở đây không phải phú thì là quý, nên nơi đây rất được cảnh sát Paris quan tâm tới phương diện an toàn.
Không biết những người báo động kia đã nói thế nào, nhưng chỉ một thoáng mà có tới sáu gã cảnh sát lao vào trong phòng. Bọn họ đều lâm vào đề phòng, ánh mắt nhìn Đường Trọng đầy địch ý. Thậm chí còn có người rút súng ngắn từ bên hông ra.
Nếu như Đường Trọng mà dám làm trò xằng bậy thì bọn họ khiến biến hắn thành cái tổ ong cho xem.
Võ công có cao tới đâu, thì cũng không thể đọ được với đạn.
Thu Ý Hàn lo lắng Đường Trọng sẽ bị cảnh sát mang đi nên bước vội tới, chắn trước người hắn, bộ dáng như gà mẹ bảo vệ đàn con vậy.
Thu Tĩnh Văn cũng bước tới, cô cũng lo Đường Trọng sẽ bị cảnh sát đưa đi, nhưng cô càng lo Thu Ý Hàn gặp phải thương tổn hơn.
Một gã cảnh sát cầm đầu lông tay màu vàng tiến tới nói chuyện với những người kia một lúc, rồi mới hướng tới chỗ Đường Trọng mà đi tới. Hai cảnh sát khác thì đem tên bảo tiêu to con bị Đường Trọng dùng kiếm đánh bị thương ra ngoài để cho bác sĩ trị liệu.
- Chúng tôi nhận được thông báo, nói rằng anh dùng kiếm đả thương người.
Người cảnh sát trung niên bước tới trước mặt Đường Trọng dùng tiếng Pháp hỏi.
Đường Trọng không hiểu tiếng Pháp nhưng Thu Tĩnh Văn lại hiểu.
Cô đứng sau lưng Đường Trọng, nhìn tên cảnh sát nói:
- Vị tiên sinh này, xin nghe chúng tôi giải thích đã………
- Hắn là bạn của cô sao?
Trung niên cảnh sát cắt ngang câu nói của Thu Tĩnh Văn.
- Đúng thế.
- Vậy thì cô cũng đi theo chúng tôi tới cục cảnh sát đi.
- Huo Mande cảnh quan, đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Luzi Caddillac tới trước mặt người trung niên cảnh sát, cười nói.
Huo Mande tất nhiên biết rõ người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình này là ai. Bởi hắn đang đứng nói chuyện trong lâu đài của người ta mà. Những người trẻ tuổi này thường coi trời bằng vung, lúc mà mình cầu hắn thì hắn không quan tâm lắm. Nhưng mà nếu mình không cẩn thận đắc tội hắn thì thật xin lỗi, bản thân chắc chắn sẽ nhận được sự “trả thù ngọt ngào” đó.
Huo Mande thường xuyên phải làm việc với những người trẻ tuổi như thế này, cho nên hắn cũng hiểu rõ nên dùng cách thức gì để đối phó với mấy gã này.
- Tiên sinh Cadillac, hiểu nhầm ở chỗ nào vậy?
Huo Mande lên tiếng hỏi.
- Huo Mande cảnh quan, người bị thương là bảo tiêu của tôi. Rất xin lỗi khi chuyện này xảy ra nhưng, Dupu Si cũng không phải là do bị người khác đâm, mà là chính hắn làm bản thân mình bị thương đó.
- Chính hắn làm bản thân bị thương sao?
Huo Mande nhíu mày, nhìn cái tên to còn mà máu vẫn đang chảy ra từ ngực mà hỏi.
- Đúng thế đó. Khi mà hắn giúp tôi tập kiếm, đã không cẩn thận bị ngã, nên bị kiếm đâm vào ngực. Tôi định đưa hắn đi bênh viện ai dè mấy người đã tới đây rồi.
Luzi Cadillac vẻ mặt tiếc nuối nói.
- Tự hắn ngã ư?
Huo Mande suýt chút nữa thì chửi ầm lên. Chúng mày nghĩ ông đây là thằng ngu à? Làm sao bị ngã mà có thể gây ra được vết thương như thế chứ?
- Đúng thế mà. Không tin ông hỏi Depu Si đi. Hắn có thể chứng minh xem lời tôi nói có là thật hay không.
Huo Mande đành phải tới trước mặt gã bảo tiêu bị thương hỏi:
- Cậu là Dupu Si?
- Đúng thế thưa Huo Mande cảnh quan.
Tuy bị kiếm đâm bị thương nhưng Dupu Si vẫn giữ được thanh tỉnh.
- Vì sao cậu lại bị thương?
Huo Mande chỉ vào ngực Dupu Si, hỏi.
Dupu Si đương nhiên biết mình vì sao lại bị thương. Nhưng hắn không thể nói ngược với Luzi Cadillac được. Nếu không thì cuộc sống sau này của hắn sẽ đi tong.
- Chính là giống như lời thiếu gia Luzi nói đó, lúc tôi với cậu ấy luyện kiếm không cẩn thận nên bị ngã đó mà.
- Cậu xác định chứ?
- Tôi xác định.
Kỳ thật thì Huo Mande cũng đã nhận ra được chân tướng của chuyện này, vì hắn đã hỏi những người chung quanh rồi. Thế nhưng hắn cũng hiểu nếu như chính mình cứ quyết làm chuyện này ầm ĩ lên chắc chắn sẽ đắc tội với Luzi Cadillac.
Hơn nữa hắn cũng hiểu buổi tiệc rượu tối nay sẽ kết thúc ra sao. Với thực lực gia tộc Cadillac thì chỉ sợ ở nơi này chẳng có ai dám đắc tội họ đâu.
Huo Mande khoát tay nói:
- Dù cho có bị thương hay không thì cũng nên đưa hắn tới bệnh viện trị liệu đi. Còn có sau khi kết thuc trị liệu tôi sẽ cho người tới lấy bổ sung khẩu cung của hắn vậy.
- Tất nhiên rồi. Tôi nghĩ Dupu Si nhất định sẽ tích cực phối hợp với ông.
Cảnh sát đến rồi lại đi, Dupu Si bị thương cũng được người ta đưa đến bệnh viện rồi.
Đường Trọng liếc Luzi Cadillac nói:
- Cadillac tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã giúp tôi rửa sạch nghi ngờ. Bởi ta biết rằng gia tộc Cadillac là những người quý tộc hào phóng và ngay thẳng nhất.
- Đường ạ, đây chỉ là đền bù lỗi lầm của tôi thôi.
Khi nói đến cái chữ “lỗi lầm” ấy, Luzi Cadillac liền nhấn mạnh âm thanh lên:
- Cậu cũng đừng để trong lòng bởi kẻ gây ra mọi chuyện chính là tôi.
- Không. Không phải ngài, mà cũng không phải tôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Luzi cũng cười theo rồi nói:
- Đúng thế. Không phải lỗi của cậu, cũng không phải của tôi.
Hai người nhìn nhau rồi cười lớn, cứ như bạn hữu tri giao nhiều năm vậy.
Đường Trọng lấy ra một bản khế ước từ trong túi của mình, sau đó dùng tiếng Anh nói:
- Vì cảm tạ sự trợ giúp vô tư của Cadillac tiên sinh, và chúc mừng tình hữu nghị với ngài, tôi xin mọi người hãy chứng kiến, tôi sẽ xóa bỏ hiệp ước này, để chúng ta sẽ trở thành bạn bè khăng khít nhất.
Nói xong, Đường Trọng chuẩn bị xé bản hiệp ước trong tay đi.
- Ừm, chờ đã.
Luzi Cadillac gấp gáp hô.
Bây giờ hắn không hề cảm nhận được nỗi đau trên người mình, cũng quên rằng chính mình đang chật vật đến mức nào. Bởi hành vi này của Đường Trọng khiến cho hắn cảm thấy chính mình được tôn trọng, rất là có mặt mũi trước mặt mọi người.
Kệ người khác có thái độ như thế nào với ta, thua thì đã sao chứ?
- Đường, cậu không thể làm thế được.
Luzi Cadillac cầm chặt tay Đường Trọng nói:
- Tôi rất cám ơn ý tốt của cậu, cũng nguyện ý chấp nhận tình hữu nghị của hai ta. Chính là từ hôm nay chúng ta sẽ trở thành những người bạn gắn bó nhất.
- Nhưng bản hiệp ước này thì cậu không thể xé được. Cậu có cách nghĩ của cậu, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm của mình. Bản hiệp ước đó đã được ký kết dưới sự chứng kiến của mọi người ở đây, nếu như giờ cậu xé nó đi, sẽ khiến cho tôi có cảm giác như chính mình đang thất tín với người khác đó.
- Tôi trọng cậu, cậu cũng tôn trọng tôi là được, đúng không? Người của gia tộc Cadillac không thể làm mất đi danh dự của một người quý tộc dù có thua trận.
- Nếu ngài nói vậy.
Đường Trọng vẻ mặt khó xử.
- Tôi sẽ thu bản hiệp ước lại. Thực ra ngài cứ coi nó như tờ giấy lộn cũng được, không nhất thiết phải tuân theo đâu.
- Không nên. Tôi nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. Một năm sau, tôi sẽ lại mở một tiệc rượu, lúc đó tôi sẽ cấp cho cậu một phần bồi thường sau khi kiểm tra một năm buôn bán của Angel.
- Tôi chỉ có thể mong rằng sinh ý của Angel không quá cao.
- Còn tôi thì chúc sinh ý của Angel như hỏa tiễn phóng thẳng lên trời.
Thấy một màn như vậy, Thu Ý Hàn và Thu Tĩnh Văn cảm thấy rất là vui vẻ.
Đường Trọng không bị cảnh sát mang đi đã khiến cho Thu Ý Hàn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đường Trọng không những không bị mang đi mà còn có thể lập nên quan hệ không tệ với người của gia tộc Cadillac, điều này khiến cho Thu Tĩnh Văn cảm thấy buổi tối hôm nay quả thực chính mình đã nhận được một sự kinh hỉ sâu sắc.
Kẻ khó khăn nhất ngay tại nơi này chính là El Raffarin rồi, thấy cái tên Luzi Cadillac bị mình xúi giục đang xưng huynh gọi đệ với Đường Trọng, khiến cho El Raffarin cảm thấy rất là đau lòng.
Nơi này không nên ở lâu, hắn chuẩn bị khi không có ai chú ý thì lặng lẽ ra khỏi nơi này.
Khi hắn chuẩn bị hành động thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc hô lên sau lưng:
- Raffarin tiên sinh------------- Raffarin tiên sinh.
El Raffarin quay người, liền thấy được Đường Trọng và Luzi Cadillac đang sóng vai bước tới phía hắn.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ trấn tĩnh, vui vẻ nhìn Luzi Cadillac rồi nói:
- Quả thực là một trận quyết đấu tuyệt đỉnh, khiến cho tôi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào đó.
- Thế anh không có chút tiếc nuối gì hay sao?
Luzi Cadillac nhìn thẳng vào mắt El Raffarin, vẻ mặt xem thường hỏi.
Trái tim của El Raffarin bỗng nhiên đập mạnh, nhưng mặt hắn không có gì khác thường, cười nói:
- Có chút tiếc nuối thôi. Nếu như cậu có thể đánh bại Đường thì tốt hơn, dù sao tôi vẫn nghiêng về phía cậu hơn mà. Tuy Đường cũng là bạn tôi, nhưng hắn không thể có cả mỹ nhân lại có cả giang sơn được. Chuyện này đối với chúng ta không công bằng, Luzi cậu thấy thế nào?
- El, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?
Luzi Cadillac hỏi.
- Ờm, chuyện này đúng là làm khó tôi mà, hẳn là từ khi chúng ta sinh ra nhỉ?
- Được đó. Tôi biết anh vẫn nghĩ chính mình là người đàn ông thông minh nhất Paris này.
- Luzi, tôi không có cho rằng như vậy.
- Như anh mới nói đó, chúng ta khi sinh ra đã quen nhau rồi, tôi sao lại không hiểu được anh là người như thế nào chứ? El lúc này tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này. Một ngày nào đó anh sẽ biết chính mình không phải là người thông minh nhất Paris. Đương nhiên tôi cũng chẳng phải, chẳng qua tôi sẽ cho anh hối hận vì những gì đã xảy ra vào hôm nay.
Sau này?
Trong từ của Đường Trọng không hề có hai chữ sau này.
Hắn cười lớn nhìn Luzi Cadillac rồi nói:
- Luzi, chúng ta đặt cược lần nữa nhá?
- Đánh cuộc cái gì?
- Tôi cho rằng dù tôi tát El Raffarin tiên sinh một cái thì với sự hữu hảo của chúng tôi, anh ta sẽ hợp tác với tôi. Cậu có tin được hay không?
- Tôi……………
Luzi Cadillac sững sờ nói:
- Tôi không tin.
CHÁT!!!!
Đường Trọng liền cho El Raffarin một tát rồi nói:
- Tiếp theo, chúng ta sẽ được thấy thời khắc mà kỳ tích được sinh ra.
Bọn họ đều là những quý tộc, quý tộc làm sao lại có thể bị người khác tùy tiện tát một cái cơ chứ?
Đối với những người này, danh dự so với tính mạng có khi còn quan trọng hơn rất nhiều. Nếu như ở trước mặt mọi người mà tát người kia một cái có khác nào cầm dao đâm người ta ngay cho xong, bởi điều này khiến kẻ đó không thể chấp nhận được.
Coi như là kiêu ngạo như Luzi Cadillac, nhưng hắn có biết mình bị El Raffarin chơi xấu thì cũng chỉ âm thầm chờ đợi cơ hội trả thù mà thôi.
Thế nhưng cái tên tiểu tử người Hoa này lại dám ra tay đánh người sao?
Giai cấp đặc quyền thì ở bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có. Mỗi một tòa nhà ở khu vực này đều không khác gì thành bảo vậy, người có mặt được ở đây không phải phú thì là quý, nên nơi đây rất được cảnh sát Paris quan tâm tới phương diện an toàn.
Không biết những người báo động kia đã nói thế nào, nhưng chỉ một thoáng mà có tới sáu gã cảnh sát lao vào trong phòng. Bọn họ đều lâm vào đề phòng, ánh mắt nhìn Đường Trọng đầy địch ý. Thậm chí còn có người rút súng ngắn từ bên hông ra.
Nếu như Đường Trọng mà dám làm trò xằng bậy thì bọn họ khiến biến hắn thành cái tổ ong cho xem.
Võ công có cao tới đâu, thì cũng không thể đọ được với đạn.
Thu Ý Hàn lo lắng Đường Trọng sẽ bị cảnh sát mang đi nên bước vội tới, chắn trước người hắn, bộ dáng như gà mẹ bảo vệ đàn con vậy.
Thu Tĩnh Văn cũng bước tới, cô cũng lo Đường Trọng sẽ bị cảnh sát đưa đi, nhưng cô càng lo Thu Ý Hàn gặp phải thương tổn hơn.
Một gã cảnh sát cầm đầu lông tay màu vàng tiến tới nói chuyện với những người kia một lúc, rồi mới hướng tới chỗ Đường Trọng mà đi tới. Hai cảnh sát khác thì đem tên bảo tiêu to con bị Đường Trọng dùng kiếm đánh bị thương ra ngoài để cho bác sĩ trị liệu.
- Chúng tôi nhận được thông báo, nói rằng anh dùng kiếm đả thương người.
Người cảnh sát trung niên bước tới trước mặt Đường Trọng dùng tiếng Pháp hỏi.
Đường Trọng không hiểu tiếng Pháp nhưng Thu Tĩnh Văn lại hiểu.
Cô đứng sau lưng Đường Trọng, nhìn tên cảnh sát nói:
- Vị tiên sinh này, xin nghe chúng tôi giải thích đã………
- Hắn là bạn của cô sao?
Trung niên cảnh sát cắt ngang câu nói của Thu Tĩnh Văn.
- Đúng thế.
- Vậy thì cô cũng đi theo chúng tôi tới cục cảnh sát đi.
- Huo Mande cảnh quan, đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Luzi Caddillac tới trước mặt người trung niên cảnh sát, cười nói.
Huo Mande tất nhiên biết rõ người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình này là ai. Bởi hắn đang đứng nói chuyện trong lâu đài của người ta mà. Những người trẻ tuổi này thường coi trời bằng vung, lúc mà mình cầu hắn thì hắn không quan tâm lắm. Nhưng mà nếu mình không cẩn thận đắc tội hắn thì thật xin lỗi, bản thân chắc chắn sẽ nhận được sự “trả thù ngọt ngào” đó.
Huo Mande thường xuyên phải làm việc với những người trẻ tuổi như thế này, cho nên hắn cũng hiểu rõ nên dùng cách thức gì để đối phó với mấy gã này.
- Tiên sinh Cadillac, hiểu nhầm ở chỗ nào vậy?
Huo Mande lên tiếng hỏi.
- Huo Mande cảnh quan, người bị thương là bảo tiêu của tôi. Rất xin lỗi khi chuyện này xảy ra nhưng, Dupu Si cũng không phải là do bị người khác đâm, mà là chính hắn làm bản thân mình bị thương đó.
- Chính hắn làm bản thân bị thương sao?
Huo Mande nhíu mày, nhìn cái tên to còn mà máu vẫn đang chảy ra từ ngực mà hỏi.
- Đúng thế đó. Khi mà hắn giúp tôi tập kiếm, đã không cẩn thận bị ngã, nên bị kiếm đâm vào ngực. Tôi định đưa hắn đi bênh viện ai dè mấy người đã tới đây rồi.
Luzi Cadillac vẻ mặt tiếc nuối nói.
- Tự hắn ngã ư?
Huo Mande suýt chút nữa thì chửi ầm lên. Chúng mày nghĩ ông đây là thằng ngu à? Làm sao bị ngã mà có thể gây ra được vết thương như thế chứ?
- Đúng thế mà. Không tin ông hỏi Depu Si đi. Hắn có thể chứng minh xem lời tôi nói có là thật hay không.
Huo Mande đành phải tới trước mặt gã bảo tiêu bị thương hỏi:
- Cậu là Dupu Si?
- Đúng thế thưa Huo Mande cảnh quan.
Tuy bị kiếm đâm bị thương nhưng Dupu Si vẫn giữ được thanh tỉnh.
- Vì sao cậu lại bị thương?
Huo Mande chỉ vào ngực Dupu Si, hỏi.
Dupu Si đương nhiên biết mình vì sao lại bị thương. Nhưng hắn không thể nói ngược với Luzi Cadillac được. Nếu không thì cuộc sống sau này của hắn sẽ đi tong.
- Chính là giống như lời thiếu gia Luzi nói đó, lúc tôi với cậu ấy luyện kiếm không cẩn thận nên bị ngã đó mà.
- Cậu xác định chứ?
- Tôi xác định.
Kỳ thật thì Huo Mande cũng đã nhận ra được chân tướng của chuyện này, vì hắn đã hỏi những người chung quanh rồi. Thế nhưng hắn cũng hiểu nếu như chính mình cứ quyết làm chuyện này ầm ĩ lên chắc chắn sẽ đắc tội với Luzi Cadillac.
Hơn nữa hắn cũng hiểu buổi tiệc rượu tối nay sẽ kết thúc ra sao. Với thực lực gia tộc Cadillac thì chỉ sợ ở nơi này chẳng có ai dám đắc tội họ đâu.
Huo Mande khoát tay nói:
- Dù cho có bị thương hay không thì cũng nên đưa hắn tới bệnh viện trị liệu đi. Còn có sau khi kết thuc trị liệu tôi sẽ cho người tới lấy bổ sung khẩu cung của hắn vậy.
- Tất nhiên rồi. Tôi nghĩ Dupu Si nhất định sẽ tích cực phối hợp với ông.
Cảnh sát đến rồi lại đi, Dupu Si bị thương cũng được người ta đưa đến bệnh viện rồi.
Đường Trọng liếc Luzi Cadillac nói:
- Cadillac tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã giúp tôi rửa sạch nghi ngờ. Bởi ta biết rằng gia tộc Cadillac là những người quý tộc hào phóng và ngay thẳng nhất.
- Đường ạ, đây chỉ là đền bù lỗi lầm của tôi thôi.
Khi nói đến cái chữ “lỗi lầm” ấy, Luzi Cadillac liền nhấn mạnh âm thanh lên:
- Cậu cũng đừng để trong lòng bởi kẻ gây ra mọi chuyện chính là tôi.
- Không. Không phải ngài, mà cũng không phải tôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Luzi cũng cười theo rồi nói:
- Đúng thế. Không phải lỗi của cậu, cũng không phải của tôi.
Hai người nhìn nhau rồi cười lớn, cứ như bạn hữu tri giao nhiều năm vậy.
Đường Trọng lấy ra một bản khế ước từ trong túi của mình, sau đó dùng tiếng Anh nói:
- Vì cảm tạ sự trợ giúp vô tư của Cadillac tiên sinh, và chúc mừng tình hữu nghị với ngài, tôi xin mọi người hãy chứng kiến, tôi sẽ xóa bỏ hiệp ước này, để chúng ta sẽ trở thành bạn bè khăng khít nhất.
Nói xong, Đường Trọng chuẩn bị xé bản hiệp ước trong tay đi.
- Ừm, chờ đã.
Luzi Cadillac gấp gáp hô.
Bây giờ hắn không hề cảm nhận được nỗi đau trên người mình, cũng quên rằng chính mình đang chật vật đến mức nào. Bởi hành vi này của Đường Trọng khiến cho hắn cảm thấy chính mình được tôn trọng, rất là có mặt mũi trước mặt mọi người.
Kệ người khác có thái độ như thế nào với ta, thua thì đã sao chứ?
- Đường, cậu không thể làm thế được.
Luzi Cadillac cầm chặt tay Đường Trọng nói:
- Tôi rất cám ơn ý tốt của cậu, cũng nguyện ý chấp nhận tình hữu nghị của hai ta. Chính là từ hôm nay chúng ta sẽ trở thành những người bạn gắn bó nhất.
- Nhưng bản hiệp ước này thì cậu không thể xé được. Cậu có cách nghĩ của cậu, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm của mình. Bản hiệp ước đó đã được ký kết dưới sự chứng kiến của mọi người ở đây, nếu như giờ cậu xé nó đi, sẽ khiến cho tôi có cảm giác như chính mình đang thất tín với người khác đó.
- Tôi trọng cậu, cậu cũng tôn trọng tôi là được, đúng không? Người của gia tộc Cadillac không thể làm mất đi danh dự của một người quý tộc dù có thua trận.
- Nếu ngài nói vậy.
Đường Trọng vẻ mặt khó xử.
- Tôi sẽ thu bản hiệp ước lại. Thực ra ngài cứ coi nó như tờ giấy lộn cũng được, không nhất thiết phải tuân theo đâu.
- Không nên. Tôi nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. Một năm sau, tôi sẽ lại mở một tiệc rượu, lúc đó tôi sẽ cấp cho cậu một phần bồi thường sau khi kiểm tra một năm buôn bán của Angel.
- Tôi chỉ có thể mong rằng sinh ý của Angel không quá cao.
- Còn tôi thì chúc sinh ý của Angel như hỏa tiễn phóng thẳng lên trời.
Thấy một màn như vậy, Thu Ý Hàn và Thu Tĩnh Văn cảm thấy rất là vui vẻ.
Đường Trọng không bị cảnh sát mang đi đã khiến cho Thu Ý Hàn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đường Trọng không những không bị mang đi mà còn có thể lập nên quan hệ không tệ với người của gia tộc Cadillac, điều này khiến cho Thu Tĩnh Văn cảm thấy buổi tối hôm nay quả thực chính mình đã nhận được một sự kinh hỉ sâu sắc.
Kẻ khó khăn nhất ngay tại nơi này chính là El Raffarin rồi, thấy cái tên Luzi Cadillac bị mình xúi giục đang xưng huynh gọi đệ với Đường Trọng, khiến cho El Raffarin cảm thấy rất là đau lòng.
Nơi này không nên ở lâu, hắn chuẩn bị khi không có ai chú ý thì lặng lẽ ra khỏi nơi này.
Khi hắn chuẩn bị hành động thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc hô lên sau lưng:
- Raffarin tiên sinh------------- Raffarin tiên sinh.
El Raffarin quay người, liền thấy được Đường Trọng và Luzi Cadillac đang sóng vai bước tới phía hắn.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ trấn tĩnh, vui vẻ nhìn Luzi Cadillac rồi nói:
- Quả thực là một trận quyết đấu tuyệt đỉnh, khiến cho tôi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào đó.
- Thế anh không có chút tiếc nuối gì hay sao?
Luzi Cadillac nhìn thẳng vào mắt El Raffarin, vẻ mặt xem thường hỏi.
Trái tim của El Raffarin bỗng nhiên đập mạnh, nhưng mặt hắn không có gì khác thường, cười nói:
- Có chút tiếc nuối thôi. Nếu như cậu có thể đánh bại Đường thì tốt hơn, dù sao tôi vẫn nghiêng về phía cậu hơn mà. Tuy Đường cũng là bạn tôi, nhưng hắn không thể có cả mỹ nhân lại có cả giang sơn được. Chuyện này đối với chúng ta không công bằng, Luzi cậu thấy thế nào?
- El, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?
Luzi Cadillac hỏi.
- Ờm, chuyện này đúng là làm khó tôi mà, hẳn là từ khi chúng ta sinh ra nhỉ?
- Được đó. Tôi biết anh vẫn nghĩ chính mình là người đàn ông thông minh nhất Paris này.
- Luzi, tôi không có cho rằng như vậy.
- Như anh mới nói đó, chúng ta khi sinh ra đã quen nhau rồi, tôi sao lại không hiểu được anh là người như thế nào chứ? El lúc này tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này. Một ngày nào đó anh sẽ biết chính mình không phải là người thông minh nhất Paris. Đương nhiên tôi cũng chẳng phải, chẳng qua tôi sẽ cho anh hối hận vì những gì đã xảy ra vào hôm nay.
Sau này?
Trong từ của Đường Trọng không hề có hai chữ sau này.
Hắn cười lớn nhìn Luzi Cadillac rồi nói:
- Luzi, chúng ta đặt cược lần nữa nhá?
- Đánh cuộc cái gì?
- Tôi cho rằng dù tôi tát El Raffarin tiên sinh một cái thì với sự hữu hảo của chúng tôi, anh ta sẽ hợp tác với tôi. Cậu có tin được hay không?
- Tôi……………
Luzi Cadillac sững sờ nói:
- Tôi không tin.
CHÁT!!!!
Đường Trọng liền cho El Raffarin một tát rồi nói:
- Tiếp theo, chúng ta sẽ được thấy thời khắc mà kỳ tích được sinh ra.
Bọn họ đều là những quý tộc, quý tộc làm sao lại có thể bị người khác tùy tiện tát một cái cơ chứ?
Đối với những người này, danh dự so với tính mạng có khi còn quan trọng hơn rất nhiều. Nếu như ở trước mặt mọi người mà tát người kia một cái có khác nào cầm dao đâm người ta ngay cho xong, bởi điều này khiến kẻ đó không thể chấp nhận được.
Coi như là kiêu ngạo như Luzi Cadillac, nhưng hắn có biết mình bị El Raffarin chơi xấu thì cũng chỉ âm thầm chờ đợi cơ hội trả thù mà thôi.
Thế nhưng cái tên tiểu tử người Hoa này lại dám ra tay đánh người sao?