Đây là lần đầu tiên Đường Trọng đi dạo phố với Khương Khả Nhân. Việc này rất có ý nghĩa với bọn họ dù bề ngoài bọn họ đều biểu hiện không quan tâm đến nó.
Thế nhưng, gặp được chuyện như vậy, lửa giận trong lòng Đường Trọng không khống chế được mà bùng lên, lệ khí trong người cũng phóng lên tận trời, hận không thể xé xác cái người phụ nữ càn rỡ, ngang ngược kia.
Rõ ràng là tao thấy chỗ đỗ xe trước, mày chen vào đã là sai rồi. Nhưng sai rồi còn không nhận sai, lại chạy đến đạp xe tao, khóc lóc om sòm. Mày dựa vào cái gì? Chẳng lẽ mày tài giỏi hơn người sao?
Cô ta đã đá hỏng đèn xe còn chưa hết giận, lại chạy tới cửa sổ xe hét lớn:
- Xuống xe. Xuống xe cho tao. Mắt mù hả? Có biết lái xe không hả? Một chiếc Mercesdes – Benz có cái gì mà kiêu căng, xe bảo mẫu của bà cô này còn tốt hơn vạn lần…
Rầm…
Đường Trọng đẩy cửa xe, cô ta không kịp tránh, cả người bị cửa xe đập vào, lảo đảo ngã ra đằng sau.
Cộp cộp cộp…
Giày cao gót nhanh chóng lui lại mấy bước, gót giày ‘rắc’ một tiếng rồi đứt gãy.
Bịch…
Cô gái tóc dài mặc chiếc váy ngắn té ngã dập mông trên mặt đất, hai chân giang rộng ra, lộ ra đồ lót màu đen hình chữ T bên trong. Vải đồ lót thật sự quá ít, một mảng cảnh sắc tuyết trắng liền bại lộ bị Đường Trọng nhìn rõ không sót một chút gì.
Hiển nhiên, cô ta không ngờ chủ xe bá đạo như vậy, vừa ra tay đã ác như thế. Bờ mông đập vào trên mặt đất, đầu óc cô ta choáng váng. Lúc cô ta đang tự hỏi không biết nên tiếp tục chửi bậy hay cùng hắn liều mạng thì chủ xe Mercesdes cũng đã đi tới trước mặt cô ta.
Đường Trọng không nói lời nào, liền túm tóc cô ta nhấc lên.
- A….
Cô gái hét lên:
- Thả tao ra, đồ lưu manh, thả tao ra.
Tóc bị túm đau đớn giống như toàn bộ da trên người đều bị tróc ra vậy.
Bây giờ Đường Trọng cũng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc, túm tóc cô ta nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó dùng sức ném thân thể cô ta lên đầu xe.
Rầm rầm.
Cả người cô ta nằm trên đầu xe, Đường Trọng cũng lao theo đè lên người cô ta.
- Xin lỗi.
Đường Trọng hung ác nói.
- Thả tao ra, cái tên lưu manh khốn kiếp nhà mày. Mày biết tao là ai không? Mày sẽ bị báo ứng. Tao sẽ cho mày sống không bằng chết…
Cô ta hổn hển mắng. Hiện tại đầu óc cô ta tỉnh táo hơn nên mắng chửi người cũng rõ ràng hơn.
Chát…
Đường Trọng tát một cái vào mặt cô ta.
- Xin lỗi.
Đường Trọng càng hung dữ hơn.
Có vô số người muốn Đường Trọng sống không bằng chết. Nhưng cuối cùng, Đường Trọng sống còn bọn hắn lại chết.
- Mày thả tao ra, mày thả tao ra…cứu mạng với…sàm sỡ này…
Chát…
Đường Trọng lại dứt khoát tát vào mặt cô ta một cái.
- Xin lỗi.
Đường Trọng lạnh lùng nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía cô ta như một con dao nhỏ giết người.
- Anh bạn, bắt nạt một cô gái như vậy thật không phong độ đi?
Cửa xe tay lái phụ của chiếc Porsche bị người đẩy ra, một người thanh niên nhã nhặn đeo kính bước xuống.
Hắn bất thiện nhìn một màn trước mắt, khó mà bảo toàn bình tĩnh trên mặt được.
Vốn Đường Trọng còn đang tràn ngập tức giận, nhưng khi hắn quay người sang nhìn người trước mặt thì không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì hắn biết người thanh niên đứng sau hắn này, đúng là cùng với Quan Tâm được xưng là song kiệt nhà họ Quan, Quan Ý.
Khó trách cô gái này kiêu ngạo như vậy, hoá ra có chỗ dựa lớn ở đằng sau, dù cô ta làm việc quá đáng hơn cũng là điều dễ hiểu.
Quan Ý không nhận ra Đường Trọng nhưng khi thấy hắn quỷ dị nhìn về phía mình thì nhíu mày, hỏi:
- Anh biết tôi?
- Có liên quan gì đến chuyện này?
Đường Trọng cười lạnh:
- Bảo cô ta xin lỗi.
- Dù chuyện này Tiểu Tuyết sai, nhưng anh đánh cũng đánh rồi, tát cũng tát rồi, chuyện cứ kết thúc ở đây thôi.
Cứ kết thúc ở đây?
Cô gái bị Đường Trọng ép chặt mặt xuống kia suýt chút thì tức giận hỏng mất, khàn giọng nói:
- Ý ca, không thể kết thúc như vậy, không thể kết thúc như vậy. Hắn bắt nạt em, hắn tát em…anh phải giúp em báo thù. Phải đánh gãy chân hắn.
- Tao nói, bảo cô ta xin lỗi.
Đường Trọng nói.
- Tao đánh cô ta là cô ta đáng đời. Cô ta xin lỗi tao là cô ta phải làm.
- Sao vậy? Không chịu bỏ qua hả?
Quan Ý mỉa mai nói. Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi, chuẩn bị ấn một dãy số.
- A, Quan Nhị thiếu thật uy phong. Sao thế? Là muốn tìm cảnh sát hay tìm quân đội? Hay trực tiếp tìm vũ trang?
Đường Trọng thấy hành động của hắn liền biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Người này căn bản không coi mình ra gì. Hắn không muốn dây dưa với mình nên định tìm người khác tới để giải quyết cái phiền toái là mình đây.
Quan Ý đang chuẩn bị bấm số điện thoại liền dừng lại, nghiêm túc đánh giá Đường Trọng, nói:
- Thứ cho tôi mắt mờ, thật không biết người bạn nào đang nói đùa cùng tôi đây?
Có thể gọi lên biệt hiệu ‘Quan nhị thiếu’ vậy chứng minh đối phương biết thân phận của mình. Mà đã biết thân phận của mình rồi vẫn còn không tha ép người phụ nữ của mình xin lỗi, thì Quan Ý biết người này cũng không đơn giản. Nếu lại gọi người tới giúp đỡ thì không phải vẽ rắn thêm chân sao? Thật không muốn trở thành trò cười cho người trong hội ở Yến Kinh.
- Tôi không phải bạn của anh, cũng không nói đùa với anh.
Đường Trọng nói. Hắn vỗ vỗ mặt cô gái, nhìn Quan Ý, nói:
- Tôi là Đường Trọng, tôi muốn một lời xin lỗi.
- Đường Trọng.
Quan Ý cố gắng đọc lên cái tên này.
Sắc mặt hắn biến đổi, sau đó cười ha hả, chủ động bắt tay với Đường Trọng, nói:
- Đúng là nước trôi miếu Long Vương, người một nhà đánh người một nhà. Khi anh tôi cùng chị dâu Di Nhiên đính hôn tôi có việc ra ngoài, không ở Yến Kinh. Về sau nghe nói ngày đó rất náo nhiệt, anh Đường cũng đã về Yến Kinh…
Đường Trọng không bắt tay hắn, một tay bóp cổ cô gái tên Tiểu Tuyết, một tay khác đặt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
- Chúng ta rất quen sao?
Đường Trọng cười hỏi.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng cứng lại, khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Tuyết, xin lỗi anh Đường. Là em sai trước.
Bình thường Tiểu Tuyết ỷ vào nhà họ Quan giễu võ dương oai, ít khi coi ai ra gì. Bởi vì cô phục vụ đúng chỗ, mà Quan Ý cũng thường sủng ái cô. Trước kia, dù phát sinh mâu thuẫn với người khác nhưng Quan Ý vẫn luôn cho cô một kết quả tương đương thoải mái, còn đối phương thì chỉ có thể mất mặt,
Không ngờ hôm nay, khi gặp được người thanh niên này, Quan Ý không chỉ không giúp cô lấy lại danh dự còn bắt cô xin lỗi người ta.
Tuy trong lòng cảm thấy oan uổng nhưng cũng không dám trái ý Quan Ý, hốc mắt đỏ lên, nói:
- Anh Đường, thật xin lỗi. Là em sai rồi.
Lúc này Đường Trọng mới buông cô ta ra, nói:
- Tất nhiên là cô sai rồi, chẳng lẽ là tôi sai à?
Quan Ý cũng bắt đầu lạnh nhạt với Đường Trọng, nói:
- Nếu Tiểu Tuyết sai thì chiếc xe này liền do chúng tôi mang đi sửa đi.
- Không cần.
Đường Trọng trực tiếp từ chối:
- Có công ty bảo hiểm.
- Vậy không làm phiền nữa.
Quan Ý nhẹ gật đầu, rồi quay lại xe Porsche.
Tiểu Tuyết sợ hãi nhìn Đường Trọng một cái rồi cũng bước nhanh theo.
Porsche lại khởi động, sau đó theo con đường bên cạnh chạy nhanh ra khỏi siêu thị.
Đường Trọng đi qua nhìn đầu xe, ngoại trừ đèn bị đập bẹp, còn lại không sao cả.
Hắn lái xe vào chỗ đỗ xe, sau đó gửi cho Văn Tịnh một tin nhắn.
Hắn biết Văn Tịnh sẽ xử lý tốt chuyện này.
Khương Khả Nhân nhìn rõ quá trình sự việc, nói:
- Lão nhị nhà họ Quan à?
- Vâng. Quan Ý.
Đường Trọng gật đầu nói.
Khương Khả Nhân nhẹ thở dài, nói:
- Sao phải làm căng như thế?
Dù sao Quan Tâm cũng là chồng sắp cưới của Di Nhiên mà.
Đường Trọng cười nói:
- Bọn họ coi con là bạn thì con mới coi bọn họ là bạn. Bọn họ coi con là địch mà con còn muốn làm hoà với bọn họ thì bọn họ sẽ không tôn trọng con, ngược lại còn khinh con nữa.
- Con có lý của con.
Khương Khả Nhân thở dài:
- Tự mình xem rồi làm đi.
Dù thế nào, dòng máu trong người Khương Khả Nhân cũng là của nhà họ Khương, là cô của Khương Di Nhiên. Đứng trên lập trường của cô thì cô không hi vọng con của mình sẽ có mâu thuẫn với nhà họ Khương như vậy.
- Chúng ta đi dạo phố.
Đường Trọng cười nói.
- Ừ, đi dạo phố.
Khương Khả Nhân cười gật đầu.
Lúc này Quan Ý lái xe, Hàn Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh.
- Ý ca, có phải em đã gây rắc rối cho anh không?
Hàn Tiểu Tuyết nhìn liếc sắc mặt của Quan Ý, nhỏ giọng hỏi.
- Không sao.
Quan Ý cười lắc đầu.
- Người kia là ai vậy?
Thấy Quan Ý cười, dũng khí của Hàn Tiểu Tuyết lại lớn hơn một chút.
- Đường Trọng.
- Là cái tên ca sĩ Đường Trọng sao?
- Cũng là Đường Trọng nhà họ Khương.
- Đường Trọng nhà họ Khương?
Hàn Tiểu Tuyết không hiểu. Cô không thuộc vòng tròn kia nên tự nhiên không biết một số câu chuyện trong đó.
- Hắn rất giỏi sao?
- Rất giỏi.
Quan Ý nói.
- Em cảm thấy anh Quan Ý mới giỏi nhất, chỉ là Ý ca không muốn chấp nhặt với loại người như vậy, nếu không, ít nhất phải đánh gãy hai chân hắn…
Két…….
Quan Ý giẫm mạnh chân phanh, xe lập tức liền dừng ở ven đường.
- Xuống xe.
Quan Ý nói.
- Ý ca, có phải em nói sai cái gì rồi không?
Mặt Hàn Tiểu Tuyết trắng bệch:
- Thật xin lỗi, em sai rồi. Em không nói nữa, em sẽ im lặng.
- Cô không nói sai cái gì.
Quan Ý chán ghét nhìn cô ta nói:
- Nhưng thân thể cô đã bẩn. Cô để hắn nhìn thấy đùi, thân thể cô bị hắn đè qua, cô cũng từng bị hắn sờ mặt. Phụ nữ như vậy, cô cảm thấy tôi có thể còn muốn hay không?
- Em…em sẽ tắm sạch. Trở về em sẽ tắm…
- Tắm cũng không sạch.
Quan Ý lắc đầu:
- Xuống xe.
Hàn Tiểu Tuyết ngồi ở ven đường ô ô khóc lớn. Khói trắng tuôn ra từ sau xe Porsche tuyệt trần mà đi.
- Đường Trọng, mày nhất định sẽ không biết đi?
Tại nơi không ai nhìn thấy, vẻ mặt Quan Tâm dữ tợn, tràn đầy sát khí:
- Sát thủ thông minh, người khác cũng không nghĩ hắn là sát thủ đâu.
ng lái xe tới bãi đỗ xe của Vạn Vật, thật vất vả mới thấy được một chỗ trống khi một chiếc xe con chạy ra ngoài, đang chuẩn bị chạy vào thì một chiếc Porsche màu đen cũng lao vèo tới.
Đầu hai chiếc xe đụng nhau cái “uỳnh”, thân xe rung lên mạnh mẽ.
Đường Trọng tràn đầy tức giận, nhưng vẫn quay người lại nhìn xem Khương Khả Nhân ở phía sau có bị làm sao hay không.
- Mẹ không sao.
Khương Khả Nhân cầm tay đỡ trên trần xe rồi quay sang an ủi Đường Trọng.
Đúng lúc đó, cửa chiếc xe Porsche thể thao đối diện chợt mở ra, một cô gái lao tới, hướng chiếc Mercedes đen Đường Trọng đang ngồi mà đá mấy cái.
Hơn nữa vị trí mà cô ta đá chính là chỗ yếu nhất của chiếc xe, đèn xe.
Rắc rắc…………
Thế nhưng, gặp được chuyện như vậy, lửa giận trong lòng Đường Trọng không khống chế được mà bùng lên, lệ khí trong người cũng phóng lên tận trời, hận không thể xé xác cái người phụ nữ càn rỡ, ngang ngược kia.
Rõ ràng là tao thấy chỗ đỗ xe trước, mày chen vào đã là sai rồi. Nhưng sai rồi còn không nhận sai, lại chạy đến đạp xe tao, khóc lóc om sòm. Mày dựa vào cái gì? Chẳng lẽ mày tài giỏi hơn người sao?
Cô ta đã đá hỏng đèn xe còn chưa hết giận, lại chạy tới cửa sổ xe hét lớn:
- Xuống xe. Xuống xe cho tao. Mắt mù hả? Có biết lái xe không hả? Một chiếc Mercesdes – Benz có cái gì mà kiêu căng, xe bảo mẫu của bà cô này còn tốt hơn vạn lần…
Rầm…
Đường Trọng đẩy cửa xe, cô ta không kịp tránh, cả người bị cửa xe đập vào, lảo đảo ngã ra đằng sau.
Cộp cộp cộp…
Giày cao gót nhanh chóng lui lại mấy bước, gót giày ‘rắc’ một tiếng rồi đứt gãy.
Bịch…
Cô gái tóc dài mặc chiếc váy ngắn té ngã dập mông trên mặt đất, hai chân giang rộng ra, lộ ra đồ lót màu đen hình chữ T bên trong. Vải đồ lót thật sự quá ít, một mảng cảnh sắc tuyết trắng liền bại lộ bị Đường Trọng nhìn rõ không sót một chút gì.
Hiển nhiên, cô ta không ngờ chủ xe bá đạo như vậy, vừa ra tay đã ác như thế. Bờ mông đập vào trên mặt đất, đầu óc cô ta choáng váng. Lúc cô ta đang tự hỏi không biết nên tiếp tục chửi bậy hay cùng hắn liều mạng thì chủ xe Mercesdes cũng đã đi tới trước mặt cô ta.
Đường Trọng không nói lời nào, liền túm tóc cô ta nhấc lên.
- A….
Cô gái hét lên:
- Thả tao ra, đồ lưu manh, thả tao ra.
Tóc bị túm đau đớn giống như toàn bộ da trên người đều bị tróc ra vậy.
Bây giờ Đường Trọng cũng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc, túm tóc cô ta nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó dùng sức ném thân thể cô ta lên đầu xe.
Rầm rầm.
Cả người cô ta nằm trên đầu xe, Đường Trọng cũng lao theo đè lên người cô ta.
- Xin lỗi.
Đường Trọng hung ác nói.
- Thả tao ra, cái tên lưu manh khốn kiếp nhà mày. Mày biết tao là ai không? Mày sẽ bị báo ứng. Tao sẽ cho mày sống không bằng chết…
Cô ta hổn hển mắng. Hiện tại đầu óc cô ta tỉnh táo hơn nên mắng chửi người cũng rõ ràng hơn.
Chát…
Đường Trọng tát một cái vào mặt cô ta.
- Xin lỗi.
Đường Trọng càng hung dữ hơn.
Có vô số người muốn Đường Trọng sống không bằng chết. Nhưng cuối cùng, Đường Trọng sống còn bọn hắn lại chết.
- Mày thả tao ra, mày thả tao ra…cứu mạng với…sàm sỡ này…
Chát…
Đường Trọng lại dứt khoát tát vào mặt cô ta một cái.
- Xin lỗi.
Đường Trọng lạnh lùng nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía cô ta như một con dao nhỏ giết người.
- Anh bạn, bắt nạt một cô gái như vậy thật không phong độ đi?
Cửa xe tay lái phụ của chiếc Porsche bị người đẩy ra, một người thanh niên nhã nhặn đeo kính bước xuống.
Hắn bất thiện nhìn một màn trước mắt, khó mà bảo toàn bình tĩnh trên mặt được.
Vốn Đường Trọng còn đang tràn ngập tức giận, nhưng khi hắn quay người sang nhìn người trước mặt thì không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì hắn biết người thanh niên đứng sau hắn này, đúng là cùng với Quan Tâm được xưng là song kiệt nhà họ Quan, Quan Ý.
Khó trách cô gái này kiêu ngạo như vậy, hoá ra có chỗ dựa lớn ở đằng sau, dù cô ta làm việc quá đáng hơn cũng là điều dễ hiểu.
Quan Ý không nhận ra Đường Trọng nhưng khi thấy hắn quỷ dị nhìn về phía mình thì nhíu mày, hỏi:
- Anh biết tôi?
- Có liên quan gì đến chuyện này?
Đường Trọng cười lạnh:
- Bảo cô ta xin lỗi.
- Dù chuyện này Tiểu Tuyết sai, nhưng anh đánh cũng đánh rồi, tát cũng tát rồi, chuyện cứ kết thúc ở đây thôi.
Cứ kết thúc ở đây?
Cô gái bị Đường Trọng ép chặt mặt xuống kia suýt chút thì tức giận hỏng mất, khàn giọng nói:
- Ý ca, không thể kết thúc như vậy, không thể kết thúc như vậy. Hắn bắt nạt em, hắn tát em…anh phải giúp em báo thù. Phải đánh gãy chân hắn.
- Tao nói, bảo cô ta xin lỗi.
Đường Trọng nói.
- Tao đánh cô ta là cô ta đáng đời. Cô ta xin lỗi tao là cô ta phải làm.
- Sao vậy? Không chịu bỏ qua hả?
Quan Ý mỉa mai nói. Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi, chuẩn bị ấn một dãy số.
- A, Quan Nhị thiếu thật uy phong. Sao thế? Là muốn tìm cảnh sát hay tìm quân đội? Hay trực tiếp tìm vũ trang?
Đường Trọng thấy hành động của hắn liền biết suy nghĩ trong lòng hắn.
Người này căn bản không coi mình ra gì. Hắn không muốn dây dưa với mình nên định tìm người khác tới để giải quyết cái phiền toái là mình đây.
Quan Ý đang chuẩn bị bấm số điện thoại liền dừng lại, nghiêm túc đánh giá Đường Trọng, nói:
- Thứ cho tôi mắt mờ, thật không biết người bạn nào đang nói đùa cùng tôi đây?
Có thể gọi lên biệt hiệu ‘Quan nhị thiếu’ vậy chứng minh đối phương biết thân phận của mình. Mà đã biết thân phận của mình rồi vẫn còn không tha ép người phụ nữ của mình xin lỗi, thì Quan Ý biết người này cũng không đơn giản. Nếu lại gọi người tới giúp đỡ thì không phải vẽ rắn thêm chân sao? Thật không muốn trở thành trò cười cho người trong hội ở Yến Kinh.
- Tôi không phải bạn của anh, cũng không nói đùa với anh.
Đường Trọng nói. Hắn vỗ vỗ mặt cô gái, nhìn Quan Ý, nói:
- Tôi là Đường Trọng, tôi muốn một lời xin lỗi.
- Đường Trọng.
Quan Ý cố gắng đọc lên cái tên này.
Sắc mặt hắn biến đổi, sau đó cười ha hả, chủ động bắt tay với Đường Trọng, nói:
- Đúng là nước trôi miếu Long Vương, người một nhà đánh người một nhà. Khi anh tôi cùng chị dâu Di Nhiên đính hôn tôi có việc ra ngoài, không ở Yến Kinh. Về sau nghe nói ngày đó rất náo nhiệt, anh Đường cũng đã về Yến Kinh…
Đường Trọng không bắt tay hắn, một tay bóp cổ cô gái tên Tiểu Tuyết, một tay khác đặt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
- Chúng ta rất quen sao?
Đường Trọng cười hỏi.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng cứng lại, khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Tuyết, xin lỗi anh Đường. Là em sai trước.
Bình thường Tiểu Tuyết ỷ vào nhà họ Quan giễu võ dương oai, ít khi coi ai ra gì. Bởi vì cô phục vụ đúng chỗ, mà Quan Ý cũng thường sủng ái cô. Trước kia, dù phát sinh mâu thuẫn với người khác nhưng Quan Ý vẫn luôn cho cô một kết quả tương đương thoải mái, còn đối phương thì chỉ có thể mất mặt,
Không ngờ hôm nay, khi gặp được người thanh niên này, Quan Ý không chỉ không giúp cô lấy lại danh dự còn bắt cô xin lỗi người ta.
Tuy trong lòng cảm thấy oan uổng nhưng cũng không dám trái ý Quan Ý, hốc mắt đỏ lên, nói:
- Anh Đường, thật xin lỗi. Là em sai rồi.
Lúc này Đường Trọng mới buông cô ta ra, nói:
- Tất nhiên là cô sai rồi, chẳng lẽ là tôi sai à?
Quan Ý cũng bắt đầu lạnh nhạt với Đường Trọng, nói:
- Nếu Tiểu Tuyết sai thì chiếc xe này liền do chúng tôi mang đi sửa đi.
- Không cần.
Đường Trọng trực tiếp từ chối:
- Có công ty bảo hiểm.
- Vậy không làm phiền nữa.
Quan Ý nhẹ gật đầu, rồi quay lại xe Porsche.
Tiểu Tuyết sợ hãi nhìn Đường Trọng một cái rồi cũng bước nhanh theo.
Porsche lại khởi động, sau đó theo con đường bên cạnh chạy nhanh ra khỏi siêu thị.
Đường Trọng đi qua nhìn đầu xe, ngoại trừ đèn bị đập bẹp, còn lại không sao cả.
Hắn lái xe vào chỗ đỗ xe, sau đó gửi cho Văn Tịnh một tin nhắn.
Hắn biết Văn Tịnh sẽ xử lý tốt chuyện này.
Khương Khả Nhân nhìn rõ quá trình sự việc, nói:
- Lão nhị nhà họ Quan à?
- Vâng. Quan Ý.
Đường Trọng gật đầu nói.
Khương Khả Nhân nhẹ thở dài, nói:
- Sao phải làm căng như thế?
Dù sao Quan Tâm cũng là chồng sắp cưới của Di Nhiên mà.
Đường Trọng cười nói:
- Bọn họ coi con là bạn thì con mới coi bọn họ là bạn. Bọn họ coi con là địch mà con còn muốn làm hoà với bọn họ thì bọn họ sẽ không tôn trọng con, ngược lại còn khinh con nữa.
- Con có lý của con.
Khương Khả Nhân thở dài:
- Tự mình xem rồi làm đi.
Dù thế nào, dòng máu trong người Khương Khả Nhân cũng là của nhà họ Khương, là cô của Khương Di Nhiên. Đứng trên lập trường của cô thì cô không hi vọng con của mình sẽ có mâu thuẫn với nhà họ Khương như vậy.
- Chúng ta đi dạo phố.
Đường Trọng cười nói.
- Ừ, đi dạo phố.
Khương Khả Nhân cười gật đầu.
Lúc này Quan Ý lái xe, Hàn Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh.
- Ý ca, có phải em đã gây rắc rối cho anh không?
Hàn Tiểu Tuyết nhìn liếc sắc mặt của Quan Ý, nhỏ giọng hỏi.
- Không sao.
Quan Ý cười lắc đầu.
- Người kia là ai vậy?
Thấy Quan Ý cười, dũng khí của Hàn Tiểu Tuyết lại lớn hơn một chút.
- Đường Trọng.
- Là cái tên ca sĩ Đường Trọng sao?
- Cũng là Đường Trọng nhà họ Khương.
- Đường Trọng nhà họ Khương?
Hàn Tiểu Tuyết không hiểu. Cô không thuộc vòng tròn kia nên tự nhiên không biết một số câu chuyện trong đó.
- Hắn rất giỏi sao?
- Rất giỏi.
Quan Ý nói.
- Em cảm thấy anh Quan Ý mới giỏi nhất, chỉ là Ý ca không muốn chấp nhặt với loại người như vậy, nếu không, ít nhất phải đánh gãy hai chân hắn…
Két…….
Quan Ý giẫm mạnh chân phanh, xe lập tức liền dừng ở ven đường.
- Xuống xe.
Quan Ý nói.
- Ý ca, có phải em nói sai cái gì rồi không?
Mặt Hàn Tiểu Tuyết trắng bệch:
- Thật xin lỗi, em sai rồi. Em không nói nữa, em sẽ im lặng.
- Cô không nói sai cái gì.
Quan Ý chán ghét nhìn cô ta nói:
- Nhưng thân thể cô đã bẩn. Cô để hắn nhìn thấy đùi, thân thể cô bị hắn đè qua, cô cũng từng bị hắn sờ mặt. Phụ nữ như vậy, cô cảm thấy tôi có thể còn muốn hay không?
- Em…em sẽ tắm sạch. Trở về em sẽ tắm…
- Tắm cũng không sạch.
Quan Ý lắc đầu:
- Xuống xe.
Hàn Tiểu Tuyết ngồi ở ven đường ô ô khóc lớn. Khói trắng tuôn ra từ sau xe Porsche tuyệt trần mà đi.
- Đường Trọng, mày nhất định sẽ không biết đi?
Tại nơi không ai nhìn thấy, vẻ mặt Quan Tâm dữ tợn, tràn đầy sát khí:
- Sát thủ thông minh, người khác cũng không nghĩ hắn là sát thủ đâu.
ng lái xe tới bãi đỗ xe của Vạn Vật, thật vất vả mới thấy được một chỗ trống khi một chiếc xe con chạy ra ngoài, đang chuẩn bị chạy vào thì một chiếc Porsche màu đen cũng lao vèo tới.
Đầu hai chiếc xe đụng nhau cái “uỳnh”, thân xe rung lên mạnh mẽ.
Đường Trọng tràn đầy tức giận, nhưng vẫn quay người lại nhìn xem Khương Khả Nhân ở phía sau có bị làm sao hay không.
- Mẹ không sao.
Khương Khả Nhân cầm tay đỡ trên trần xe rồi quay sang an ủi Đường Trọng.
Đúng lúc đó, cửa chiếc xe Porsche thể thao đối diện chợt mở ra, một cô gái lao tới, hướng chiếc Mercedes đen Đường Trọng đang ngồi mà đá mấy cái.
Hơn nữa vị trí mà cô ta đá chính là chỗ yếu nhất của chiếc xe, đèn xe.
Rắc rắc…………