Từ Vệ Hoa là một quản lý trong khu vực 3 của ngành tài vụ tập đoàn Đông Điện, ở trong Đông Điện coi như cũng là một người có tiếng tăm, nhưng nếu so với bên ngoài thì mới được gọi là có chút thành tựu. Những người bình thường làm việc cung cấp hàng kia nếu muốn nhanh chóng nhận được kết toán hàng tháng thì phải có quan hệ tốt với mấy người bên tài vụ. Ngày ngày mời rượu, xã giao không ngừng. Như lời vợ hắn hay nói, thân thể là của mình, nhưng mà dạ dày thì lại là của Đông Điện.
Hôm nay là ngày chủ nhật, hắn liền mang theo vợ và con trai đi Vạn Vật thành chơi. Con trai hắn thì đòi đi ăn bánh ngọt, hắn nhìn quanh bốn phía một lượt, mới thấy cách đó không xa, phía trong góc có một cửa hàng bán bánh ngọt.
- Đi nào. Hôm nay cho hai mẹ con ăn no thì thôi.
Thời gian ở với vợ con của Từ Vệ Hoa rất ít, nên trong lòng cũng có chút áy náy. Hôm nay nhân tiện đi ra ngoài, hắn cũng muốn đền bù cho hai mẹ con một chút.
Một nhà ba người cùng hướng tới cửa hàng banh ngọt đi tới, vừa mới đẩy được cánh cửa thủy tinh, chân vừa giơ lên còn chưa có bước vào, thì Từ Vệ Hoa liền dừng ngay lại không có bước tiếp nữa.
Vợ Từ Vệ Hoa đi sau lưng liền đẩy hắn một cái rồi hỏi:
- Lão Từ, sao không đi nữa?
- Cha sẽ không đổi ý đó chứ? Con không biết đâu, hôm nay nhất định con phải được ăn bánh ngọt cơ.
Tâm tư trẻ con khá là mẫn cảm nên nó tưởng cha nó sẽ không cho nó đi ăn bánh ngọt, nên vội nói.
Từ Vệ Hoa như không hề nghe thấy vợ con nói gì, hắn chỉ suy nghĩ một chuyện duy nhất trong đầu: sao bà ta lại ở đây?
Hắn cũng muốn tới chào hỏi một câu, nhưng mà nếu như người ta không nhận ra mình thì sao bây giờ? Nếu người ta chẳng thèm để ý mình thì thế nào? Nhỡ bà ta đi gặp gỡ tình nhân thì không phải là mình xong đời rồi hay sao chứ?
Thế nhưng đã gặp phải thì cũng nên nói một câu, chú không nói gì thì cũng thất lễ. Có thể khiến người ta lưu lại ấn tượng xấu với mình hay không đây? Đang lúc mà Từ Vệ Hoa đang khó xử thì hắn thấy người phụ nữ kia nhìn qua phía hắn.
Chính ánh mắt đó đã cho hắn có thêm động lực quyết tâm. Không quan trọng bà ấy làm ra quyết định gì thì mình cũng vẫn sẽ lên tiếng mà chào.
Nếu như mà người ta biết mình thì chuyện đó tự nhiên là chuyện tốt. Nếu không có nhớ mình là ai, thế thì mình cũng có thể cho người ta thêm chút ấn tượng chứ nhỉ?
Từ Vệ Hoa khẽ khom người, nhẹ nhàng tới trước mặt người phụ nữ đó, điệu bộ cung kính nói:
- Khương đổng, bà cũng tới đây ăn bánh ngọt sao?
- Đúng thế.
Khương Khả Nhân cũng đã sớm phát hiện ra người đàn ông này cứ nhìn mình mãi, giống như đã gặp rồi nhưng mình không biết thân phận ông ta thế nào. Bây giờ người ta chủ động tới chào thì mình cũng phải ứng phó thôi.
- Tôi là Từ Vệ Hoa của bộ phận tài vụ, cũng được coi là một binh sĩ dưới tay Khương đổng đây. Có thể gặp Khương đổng ở đây quả là vinh hạnh cho tôi.
Từ Vệ Hoa thấy người phụ nữ đứng trên vạn người của Đông Điện kia lại không hề bài xích mình thì có chút sung sướng, nói chuyện đã có chút tự nhiên.
Nếu như là đồng sự, Khương Khả Nhân cũng sẽ đứng dậy bắt tay hắn, bà cũng cười nói:
- Chào cậu. Cũng đưa vợ con đi dạo sao? Như vậy là tốt, kết hợp lao động và nghỉ ngơi thực hợp lý.
Khi bắt tay Khương Khả Nhân, Từ Vệ Hoa có cảm giác hoa mất rồi, bởi hắn thấy đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Do những chuyện xảy ra ở bộ tài vụ của Đông Điện, nên trong một thời gian ngắn trước kia, Khương Khả Nhân chủ yếu tập trung quản lý bộ tài vụ. Hắn cũng từng được thấy những cách làm của vị chủ tịch mỹ nữ kia, khiến cho những kẻ có chút già đời cũng không thể nào ngóc đầu lên được, không dám phô bày gì hết. Những người khác đến tư cách tới gần người ta cũng không có.
Cách nói chuyện và làm việc của bà cũng đều lạnh như băng, giống như chẳng thèm để ai vào mắt vậy. Đương nhiên vị chủ tịch xinh đẹp của Đông Điện cũng rất nổi danh, dù cho là những nhân viên tầng thấp nhất của công ty cũng đã nghe nhiều lời đồn về bà.
Thế mà bây giờ người ta đang bắt tay với mình ư?
Cũng bởi sự thất thần của hắn, nên nắm tay Khương Khả Nhân hơi lâu một chút. Cảm giác được ánh mắt bất mãn của người đàn ông kia, lúc này hắn mới sực tỉnh lại, liền buông tay Khương Khả Nhân ra, cam đoan nói:
- Xin Khương đổng an tâm. Tôi nhất định sẽ nghe mệnh lệnh của bà, cuối tuần sẽ dành thời gian đưa người nhà ra ngoài dạo chơi.
- Tốt.
Khương Khả Nhân cười gật đầu. Rồi bà chỉ Đường Trọng ngồi đối diện nói:
- Đây là con tôi, Đường Trọng.
- Nha, nguyên lai là Đường công tử, Đường công tử quả nhiên là tuấn tú, lịch thiệp, trông còn đẹp trai hơn những minh tinh trên TV kia. Từ cậu toát lên vẻ rất đặc biệt, sau này tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.
Từ Vệ Hoa chủ động vươn tay ra với Đường Trọng.
Đường Trọng cũng cầm tay hắn mà nói:
- Cám ơn.
Từ Vệ Hoa còn muốn nói nữa nhưng vợ hắn khẽ kéo áo hắn ở phía sau, hắn đành phải chào tạm biệt Khương Khả Nhân và Đường Trọng rồi kéo tay vợ con bước tới cửa hàng bánh ngọt.
Thẳng đến khi ngồi được xuống ghế salon, Từ Vệ Hoa mới cảm thấy hai chân như nhũn ra, y phục trên người do đổ mồ hôi mà cũng bị ướt.
- Lão Từ, người phụ nữ đó là ai?
Vợ Từ Vệ Hoa hỏi.
- Ai? Đấy là chủ quản của Đông Điện đó. Chủ tịch Khương Khả Nhân đó. Anh nói cho em biết người ta bình thường đều cao ngạo lắm, đến những lão đại đầu ngành muốn được bắt tay cũng khó lắm.
Vẻ mặt Từ Vệ Hoa kiêu ngạo nói. Có thể được bắt tay và nói chuyện với người lãnh đạo của tập đoàn khiến hắn cảm thấy mặt mũi của mình trước mặt vợ tăng lên không ít, nếu những người trong công ty mà biết thì mấy người đứng đầu kia cũng sẽ kính trọng hắn vài phần.
- Vậy người đàn ông kia sao?
- Đường Trọng đó. Là con trai của Khương đổng đó, mà vừa rồi em kéo anh làm gì? Anh còn muốn nói vài câu với Đường công tử mà.
- Anh nói hố rồi.
- Anh nói gì sai đâu?
- Anh nói hắn trông tuấn tú, lịch thiệp, so với minh tinh trên TV còn tốt hơn.
- Cái này thì có gì sai?
- Tên đó vốn là minh tinh đó. Hắn là đại minh tinh Đường Trọng.
Bà vợ vốn có hiểu biết sâu sắc về ngành giải trí nhỏ giọng nói.
- …………………………………
Vẻ mặt Từ Vệ Hoa trở nên đau khổ. Chẳng lẽ vỗ nhầm đùi ngựa rồi hay sao?
Sự lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, bởi Khương Khả Nhân và Đường Trọng khó có khả năng chỉ vì chút sai sót nhỏ của hắn mà gây phiền phức làm gì.
Ngược lại thì trong lòng Khương Khả Nhân lại có chút cảm kích hắn.
- Một người đồng sự.
Khương Khả Nhân giải thích.
- Ừm.
Kỳ thật Khương Khả Nhân không cần giới thiệu thân phận mình, nhưng bà vẫn làm như vậy.
Bà hận không thể cho toàn bộ thế giới được biết, đây chính là con trai bà. Đứa con mà bà tự hào nhất.
Tâm tư của bà hắn cũng hiểu, nhưng cũng không nói ra làm gì.
Khương Khả Nhân ăn xong chiếc bánh ngọt trước mặt liền nói:
- Chúng ta đi dạo tiếp đi?
- Được thôi.
Đường Trọng trả lời rồi tranh thủ ra trả tiền. Mặc dù bị hai con ruồi quấy rối, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ vị của chén canh. Đường Trọng và Khương Khả Nhân rất vui vẻ đi dạo, toàn tâm toàn ý bước trên hành trình đầy thâm ý này.
Tâm tư của Khương Khả Nhân tất cả đều ở trên người Đường Trọng, mỗi khi vào một cửa hàng nào đó, liền chú ý đồ cho nam, bộ y phục này hắn mặc có đẹp không, cái cà vạ hắn đeo đẹp hay không rồi cái bít tất này hắn đi có thoải mái hay không……
Đợi đến khi chuyến đi kết thúc thì trên tay Đường Trọng đã mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, đa số đều dành cho hắn. Có một chiếc khăn lụa hắn chọn cho Khương Khả Nhân, bà vui đến mức quàng luôn lên cổ mình.
- Đợi khi Đường Tâm trở về, chúng ta lại đi dạo nữa nhé.
Mặt Khương Khả Nhân tràn đầy chờ mong.
- Còn thiếu một người.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đúng thế. Còn thiếu một người.
Nụ cười trên mặt Khương Khả Nhân dần thu lại, giọng ôn nhu nói.
---------------------
Ngõ Đồng Lạc Cổ Hương.
Nơi đây là một trong những con phố cổ nổi danh của Yến Kinh, bây giờ đang được chính phủ khai phát về mặt du lịch.
Đường Trọng sau khi được ngụy trang liền hối hả đi vào giữa đám người đang qua lại, cảm thụ được sự náo nhiệt và phồn hoa nơi đây. Nếu như không thể lấy được cái khẩu trang và cái mũ của hắn, không ai có thể nhận ra được đây chính là đại minh tinh đang nổi danh như mặt trời ban trưa Đường Trọng.
Đường Trọng bước tới một phố nhỏ vắng vẻ, quạnh quẽ, sau đó ngừng lại trước cửa nhỏ của căn nhà thứ ba.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa đại môn vừa mở ra, Đường Trọng rất nhanh liền lách người đi vào.
Mở cửa là một gã đầu trọc, hắn vui vẻ nhìn Đường Trọng. Nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì đó lại có thêm một gã to con khoác đồ đen từ trong phòng bước ra ngoài.
- Gọi tôi tới gấp như thế, chắc là có thu hoạch gì đúng không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đừng vội, muốn trà hay nước nào?
Đầu trọc cười hỏi.
- Trà thì cũng uống rồi.
Trong lúc nói chuyện thì Đường Trọng đã bước tới ngồi xuống chiếc ghế dưới giàn nho giữa sân.
- Nơi này quả thực là khá tốt đấy, rất là yên tĩnh.
- Hề hề, tiền thuê không có rẻ đâu.
Gã hòa thượng cười:
- Có câu nói gì nhỉ? Có thể ở nhà cấp bốn của Yến Kinh, hoặc là người Yến Kinh, không là người không bình thường.
- Thế thì mấy người đều là kẻ bất thường đó.
Đường Trọng tán thưởng.
- Thế nên mới phải làm ít chuyện báo đáp cậu chớ sao. Vụ án kia chúng tôi đã xem xét khá lâu rồi, giờ cũng có chút manh mối.
- Đã tìm được kẻ chủ mưu sau lưng tên Độc Nhãn đó rồi.
Người mặc đồ đen vẫn tính tình đạm mạc, vẻ mặt thành thực báo cáo:
m- Hắn thuộc một tổ chức tên là Kim Cương, tổ chức sát thủ xuyên quốc gia, không chỉ gây án nhiều ở Trung Hoa, nà các nước ở vùng Đông Dương, Hàn Quốc cũng có liên quan bọn hắn, bọn hắn chỉ tiếp thụ những phi vụ được người trung gian giới thiệu qua mạng thôi, rất là ẩn bí.
Lần khi Khương Khả Nhân bị bắt cóc thì Đường Trọng cũng bị Độc Nhãn tập kích khi đi taxi. Tuy hắn đem chậu nước bẩn này đổ cho Khương Như Long nhưng đến cùng có phải tên đó làm không thì Đường Trọng cũng không thể xác định được.
Cho nên khi hắn rời khỏi Yến Kinh thì vẫn cho người âm thầm điều tra mọi chuyện. Qua một khoảng thời gian cố gắng, cũng đã đến lúc thu hoạch rồi.
- Thế mọi người làm thế nào để chúng lòi đuôi ra?
- Chỉ cần có tiếp xúc là chắc chắn để lại đầu mối.
Người mặc đồ đen vẻ mặt tự phụ nói:
- Bọn tôi đã tìm được một người trung gian ở Trung Hoa này.
- Ai?
- Quan Ý.
- Quan Ý sao?
Kết quả này tuy ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
- Xem ra chúng ta rất nhanh sẽ được gặp lại rồi.
Hôm nay là ngày chủ nhật, hắn liền mang theo vợ và con trai đi Vạn Vật thành chơi. Con trai hắn thì đòi đi ăn bánh ngọt, hắn nhìn quanh bốn phía một lượt, mới thấy cách đó không xa, phía trong góc có một cửa hàng bán bánh ngọt.
- Đi nào. Hôm nay cho hai mẹ con ăn no thì thôi.
Thời gian ở với vợ con của Từ Vệ Hoa rất ít, nên trong lòng cũng có chút áy náy. Hôm nay nhân tiện đi ra ngoài, hắn cũng muốn đền bù cho hai mẹ con một chút.
Một nhà ba người cùng hướng tới cửa hàng banh ngọt đi tới, vừa mới đẩy được cánh cửa thủy tinh, chân vừa giơ lên còn chưa có bước vào, thì Từ Vệ Hoa liền dừng ngay lại không có bước tiếp nữa.
Vợ Từ Vệ Hoa đi sau lưng liền đẩy hắn một cái rồi hỏi:
- Lão Từ, sao không đi nữa?
- Cha sẽ không đổi ý đó chứ? Con không biết đâu, hôm nay nhất định con phải được ăn bánh ngọt cơ.
Tâm tư trẻ con khá là mẫn cảm nên nó tưởng cha nó sẽ không cho nó đi ăn bánh ngọt, nên vội nói.
Từ Vệ Hoa như không hề nghe thấy vợ con nói gì, hắn chỉ suy nghĩ một chuyện duy nhất trong đầu: sao bà ta lại ở đây?
Hắn cũng muốn tới chào hỏi một câu, nhưng mà nếu như người ta không nhận ra mình thì sao bây giờ? Nếu người ta chẳng thèm để ý mình thì thế nào? Nhỡ bà ta đi gặp gỡ tình nhân thì không phải là mình xong đời rồi hay sao chứ?
Thế nhưng đã gặp phải thì cũng nên nói một câu, chú không nói gì thì cũng thất lễ. Có thể khiến người ta lưu lại ấn tượng xấu với mình hay không đây? Đang lúc mà Từ Vệ Hoa đang khó xử thì hắn thấy người phụ nữ kia nhìn qua phía hắn.
Chính ánh mắt đó đã cho hắn có thêm động lực quyết tâm. Không quan trọng bà ấy làm ra quyết định gì thì mình cũng vẫn sẽ lên tiếng mà chào.
Nếu như mà người ta biết mình thì chuyện đó tự nhiên là chuyện tốt. Nếu không có nhớ mình là ai, thế thì mình cũng có thể cho người ta thêm chút ấn tượng chứ nhỉ?
Từ Vệ Hoa khẽ khom người, nhẹ nhàng tới trước mặt người phụ nữ đó, điệu bộ cung kính nói:
- Khương đổng, bà cũng tới đây ăn bánh ngọt sao?
- Đúng thế.
Khương Khả Nhân cũng đã sớm phát hiện ra người đàn ông này cứ nhìn mình mãi, giống như đã gặp rồi nhưng mình không biết thân phận ông ta thế nào. Bây giờ người ta chủ động tới chào thì mình cũng phải ứng phó thôi.
- Tôi là Từ Vệ Hoa của bộ phận tài vụ, cũng được coi là một binh sĩ dưới tay Khương đổng đây. Có thể gặp Khương đổng ở đây quả là vinh hạnh cho tôi.
Từ Vệ Hoa thấy người phụ nữ đứng trên vạn người của Đông Điện kia lại không hề bài xích mình thì có chút sung sướng, nói chuyện đã có chút tự nhiên.
Nếu như là đồng sự, Khương Khả Nhân cũng sẽ đứng dậy bắt tay hắn, bà cũng cười nói:
- Chào cậu. Cũng đưa vợ con đi dạo sao? Như vậy là tốt, kết hợp lao động và nghỉ ngơi thực hợp lý.
Khi bắt tay Khương Khả Nhân, Từ Vệ Hoa có cảm giác hoa mất rồi, bởi hắn thấy đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Do những chuyện xảy ra ở bộ tài vụ của Đông Điện, nên trong một thời gian ngắn trước kia, Khương Khả Nhân chủ yếu tập trung quản lý bộ tài vụ. Hắn cũng từng được thấy những cách làm của vị chủ tịch mỹ nữ kia, khiến cho những kẻ có chút già đời cũng không thể nào ngóc đầu lên được, không dám phô bày gì hết. Những người khác đến tư cách tới gần người ta cũng không có.
Cách nói chuyện và làm việc của bà cũng đều lạnh như băng, giống như chẳng thèm để ai vào mắt vậy. Đương nhiên vị chủ tịch xinh đẹp của Đông Điện cũng rất nổi danh, dù cho là những nhân viên tầng thấp nhất của công ty cũng đã nghe nhiều lời đồn về bà.
Thế mà bây giờ người ta đang bắt tay với mình ư?
Cũng bởi sự thất thần của hắn, nên nắm tay Khương Khả Nhân hơi lâu một chút. Cảm giác được ánh mắt bất mãn của người đàn ông kia, lúc này hắn mới sực tỉnh lại, liền buông tay Khương Khả Nhân ra, cam đoan nói:
- Xin Khương đổng an tâm. Tôi nhất định sẽ nghe mệnh lệnh của bà, cuối tuần sẽ dành thời gian đưa người nhà ra ngoài dạo chơi.
- Tốt.
Khương Khả Nhân cười gật đầu. Rồi bà chỉ Đường Trọng ngồi đối diện nói:
- Đây là con tôi, Đường Trọng.
- Nha, nguyên lai là Đường công tử, Đường công tử quả nhiên là tuấn tú, lịch thiệp, trông còn đẹp trai hơn những minh tinh trên TV kia. Từ cậu toát lên vẻ rất đặc biệt, sau này tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.
Từ Vệ Hoa chủ động vươn tay ra với Đường Trọng.
Đường Trọng cũng cầm tay hắn mà nói:
- Cám ơn.
Từ Vệ Hoa còn muốn nói nữa nhưng vợ hắn khẽ kéo áo hắn ở phía sau, hắn đành phải chào tạm biệt Khương Khả Nhân và Đường Trọng rồi kéo tay vợ con bước tới cửa hàng bánh ngọt.
Thẳng đến khi ngồi được xuống ghế salon, Từ Vệ Hoa mới cảm thấy hai chân như nhũn ra, y phục trên người do đổ mồ hôi mà cũng bị ướt.
- Lão Từ, người phụ nữ đó là ai?
Vợ Từ Vệ Hoa hỏi.
- Ai? Đấy là chủ quản của Đông Điện đó. Chủ tịch Khương Khả Nhân đó. Anh nói cho em biết người ta bình thường đều cao ngạo lắm, đến những lão đại đầu ngành muốn được bắt tay cũng khó lắm.
Vẻ mặt Từ Vệ Hoa kiêu ngạo nói. Có thể được bắt tay và nói chuyện với người lãnh đạo của tập đoàn khiến hắn cảm thấy mặt mũi của mình trước mặt vợ tăng lên không ít, nếu những người trong công ty mà biết thì mấy người đứng đầu kia cũng sẽ kính trọng hắn vài phần.
- Vậy người đàn ông kia sao?
- Đường Trọng đó. Là con trai của Khương đổng đó, mà vừa rồi em kéo anh làm gì? Anh còn muốn nói vài câu với Đường công tử mà.
- Anh nói hố rồi.
- Anh nói gì sai đâu?
- Anh nói hắn trông tuấn tú, lịch thiệp, so với minh tinh trên TV còn tốt hơn.
- Cái này thì có gì sai?
- Tên đó vốn là minh tinh đó. Hắn là đại minh tinh Đường Trọng.
Bà vợ vốn có hiểu biết sâu sắc về ngành giải trí nhỏ giọng nói.
- …………………………………
Vẻ mặt Từ Vệ Hoa trở nên đau khổ. Chẳng lẽ vỗ nhầm đùi ngựa rồi hay sao?
Sự lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, bởi Khương Khả Nhân và Đường Trọng khó có khả năng chỉ vì chút sai sót nhỏ của hắn mà gây phiền phức làm gì.
Ngược lại thì trong lòng Khương Khả Nhân lại có chút cảm kích hắn.
- Một người đồng sự.
Khương Khả Nhân giải thích.
- Ừm.
Kỳ thật Khương Khả Nhân không cần giới thiệu thân phận mình, nhưng bà vẫn làm như vậy.
Bà hận không thể cho toàn bộ thế giới được biết, đây chính là con trai bà. Đứa con mà bà tự hào nhất.
Tâm tư của bà hắn cũng hiểu, nhưng cũng không nói ra làm gì.
Khương Khả Nhân ăn xong chiếc bánh ngọt trước mặt liền nói:
- Chúng ta đi dạo tiếp đi?
- Được thôi.
Đường Trọng trả lời rồi tranh thủ ra trả tiền. Mặc dù bị hai con ruồi quấy rối, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ vị của chén canh. Đường Trọng và Khương Khả Nhân rất vui vẻ đi dạo, toàn tâm toàn ý bước trên hành trình đầy thâm ý này.
Tâm tư của Khương Khả Nhân tất cả đều ở trên người Đường Trọng, mỗi khi vào một cửa hàng nào đó, liền chú ý đồ cho nam, bộ y phục này hắn mặc có đẹp không, cái cà vạ hắn đeo đẹp hay không rồi cái bít tất này hắn đi có thoải mái hay không……
Đợi đến khi chuyến đi kết thúc thì trên tay Đường Trọng đã mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, đa số đều dành cho hắn. Có một chiếc khăn lụa hắn chọn cho Khương Khả Nhân, bà vui đến mức quàng luôn lên cổ mình.
- Đợi khi Đường Tâm trở về, chúng ta lại đi dạo nữa nhé.
Mặt Khương Khả Nhân tràn đầy chờ mong.
- Còn thiếu một người.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đúng thế. Còn thiếu một người.
Nụ cười trên mặt Khương Khả Nhân dần thu lại, giọng ôn nhu nói.
---------------------
Ngõ Đồng Lạc Cổ Hương.
Nơi đây là một trong những con phố cổ nổi danh của Yến Kinh, bây giờ đang được chính phủ khai phát về mặt du lịch.
Đường Trọng sau khi được ngụy trang liền hối hả đi vào giữa đám người đang qua lại, cảm thụ được sự náo nhiệt và phồn hoa nơi đây. Nếu như không thể lấy được cái khẩu trang và cái mũ của hắn, không ai có thể nhận ra được đây chính là đại minh tinh đang nổi danh như mặt trời ban trưa Đường Trọng.
Đường Trọng bước tới một phố nhỏ vắng vẻ, quạnh quẽ, sau đó ngừng lại trước cửa nhỏ của căn nhà thứ ba.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa đại môn vừa mở ra, Đường Trọng rất nhanh liền lách người đi vào.
Mở cửa là một gã đầu trọc, hắn vui vẻ nhìn Đường Trọng. Nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì đó lại có thêm một gã to con khoác đồ đen từ trong phòng bước ra ngoài.
- Gọi tôi tới gấp như thế, chắc là có thu hoạch gì đúng không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đừng vội, muốn trà hay nước nào?
Đầu trọc cười hỏi.
- Trà thì cũng uống rồi.
Trong lúc nói chuyện thì Đường Trọng đã bước tới ngồi xuống chiếc ghế dưới giàn nho giữa sân.
- Nơi này quả thực là khá tốt đấy, rất là yên tĩnh.
- Hề hề, tiền thuê không có rẻ đâu.
Gã hòa thượng cười:
- Có câu nói gì nhỉ? Có thể ở nhà cấp bốn của Yến Kinh, hoặc là người Yến Kinh, không là người không bình thường.
- Thế thì mấy người đều là kẻ bất thường đó.
Đường Trọng tán thưởng.
- Thế nên mới phải làm ít chuyện báo đáp cậu chớ sao. Vụ án kia chúng tôi đã xem xét khá lâu rồi, giờ cũng có chút manh mối.
- Đã tìm được kẻ chủ mưu sau lưng tên Độc Nhãn đó rồi.
Người mặc đồ đen vẫn tính tình đạm mạc, vẻ mặt thành thực báo cáo:
m- Hắn thuộc một tổ chức tên là Kim Cương, tổ chức sát thủ xuyên quốc gia, không chỉ gây án nhiều ở Trung Hoa, nà các nước ở vùng Đông Dương, Hàn Quốc cũng có liên quan bọn hắn, bọn hắn chỉ tiếp thụ những phi vụ được người trung gian giới thiệu qua mạng thôi, rất là ẩn bí.
Lần khi Khương Khả Nhân bị bắt cóc thì Đường Trọng cũng bị Độc Nhãn tập kích khi đi taxi. Tuy hắn đem chậu nước bẩn này đổ cho Khương Như Long nhưng đến cùng có phải tên đó làm không thì Đường Trọng cũng không thể xác định được.
Cho nên khi hắn rời khỏi Yến Kinh thì vẫn cho người âm thầm điều tra mọi chuyện. Qua một khoảng thời gian cố gắng, cũng đã đến lúc thu hoạch rồi.
- Thế mọi người làm thế nào để chúng lòi đuôi ra?
- Chỉ cần có tiếp xúc là chắc chắn để lại đầu mối.
Người mặc đồ đen vẻ mặt tự phụ nói:
- Bọn tôi đã tìm được một người trung gian ở Trung Hoa này.
- Ai?
- Quan Ý.
- Quan Ý sao?
Kết quả này tuy ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
- Xem ra chúng ta rất nhanh sẽ được gặp lại rồi.