Hồi trước khi Đường Trọng xem phim trên TV, thường thấy mấy tên cướp khi tóm người thì liền đưa đến một cái nhà kho bỏ hoang nào đó ở ngoại thành. Điều này khiến cho hắn có chút nghi hoặc trong lòng, ở đâu ra mà lắm nhà kho bỏ hoang để cho mấy thằng cướp tiện nghi như thế chứ?
Bây giờ sau bao nhiêu ngày tháng, nhân vật thay đổi, Đường Trọng từ một người xem đã trở thành nam chính, phần tử khủng bố, nên hắn liền lệnh cho hai trợ thủ là Lôi Đả và hòa thượng mệnh lệnh đầu tiên: đó là tìm một cái nhà kho không có người.
Vẻ mặt hòa thượng trở nên khó xử:
- Chỉ sợ không dễ đâu.
- Vì sao lại không dễ? Không phải mấy tên bắt cóc giống chúng ta thường hay đưa người đến những chỗ này hay sao? Mấy cái chỗ đó vắng vẻ không phải có phải là có lực uy hiếp, mấy tên bị bắt cóc sẽ phải trợn mắt lên mà nghĩ tại sao bọn hắn lại tìm được chứ? Chẳng lẽ năng lực của mấy người còn không bằng mấy con mèo ba chân?
- Đó chỉ là đóng phim mà thôi.
Hòa thượng cười nói.
- Nơi này là nơi nào? Là Yến Kinh đó. Dù có là ngoại thành thì cũng là Yến Kinh. Ở cái nơi này thì tấc đất tấc vàng, làm gì có cái nhà kho vứt đi đây? Nếu như mà có thì đã sớm bị người ta sửa thành mấy tòa nhà để bán hoặc cho thuê rồi.
- Nói cũng đúng.
Đường Trọng cũng hiểu chính mình cũng đã quá ngây thơ rồi.
- Thế chúng ta đưa người đi đâu đây?
- Ngũ Lăng Sơn. Chỗ đó khá tiện.
Hòa thượng nói.
- Chỗ ấy có thu vé vào cửa. Chỉ sợ chúng ta không trà trộn vào được.
- Thế thì tới núi “Gái Ế” đi, tôi kiểm tra rồi, chỗ đó không có thu phí, mà lại thích hợp cho chúng ta thẩm vấn người.
Đường Trọng vỗ vỗ vai của Quan Ý hỏi:
- Anh bạn thấy núi “Gái Ế” thế nào? Cái tên này không hay cho lắm, không biết có khiến Quan nhị thiếu cảm thấy ủy khuất không đây?
Quan Ý đã bị Đường Trọng nhét vào trong mồm một cái khăn không biết là hắn móc đâu ra, trong mắt tràn đầy nỗi hận, còn mặt thì tràn đầy vẻ biệt khuất.
Nào có tên cướp nào bắt cóc tống tiền mà đi lại hỏi con tin có yêu cầu gì với chỗ thẩm vấn hay sao? Đừng có mà không tôn trọng người ta thế chứ? Nếu không nhất định tôi sẽ cho rằng các người thích gợi lên cừu hận.
Thực ra không cần thiết Đường Trọng phải nói thì trong nội tâm Quan Ý cũng đã nổi bão rồi.
Nếu như không phải là Lôi Đả ngồi ở phía trước, khoảng cách cũng xa, thì hắn đã bị mấy cái tàn thuốc lá kia đốt cháy rồi.
- Không có ý kiến tức là đồng ý ha. Chúng ta đi núi “Gái Ế” đi thôi.
Hòa thượng không hổ trước kia đã từng làm lính trinh sát tinh anh, đối với địa hình núi “Gái Ế” hắn cũng khá là hiểu rõ. Đi cả quãng đường luôn thông suốt, không lạc đường, không rẽ nhầm, còn biết trên núi có một tòa miếu.
Theo truyền thuyết thì người con gái vì một mảnh tình ý với người yêu nghèo khổ mà cự tuyệt cưới thằng con ngu ngốc nhà địa chủ kia rồi đào hôn tới nơi này. Nơi này được mọi người xây dựng một ngôi miếu để tưởng niệm người con gái vì một tình yêu của chính mình mà bỏ lỡ cả một cuộc đời.
Hòa thượng mở cửa miếu ra, Lôi Đả liền giúp vác Quan Ý vào.
Đường Trọng ngửi thấy mùi nấm mốc trong phòng liền thốt lên:
- Đã lâu rồi không có người đến.
- Ai mà thèm đến?
Hòa thượng cười lớn.
- Gái ế thì cả đời cũng không thể nào chờ được người đàn ông của mình tới, ế cả đời luôn. Đây không phải là điềm tốt với cả đàn ông, đàn bà, ai mà dám đến bái tế nàng ấy chứ?
- Không bái tế thì còn xây miếu làm gì? Không phải trêu người à?
Đường trọng cũng cười, hắn liếc tên Quan Ý đang dò xét bốn phía hỏi:
- Quan nhị thiếu, cái chỗ này cũng coi như là ổn ha? So với cái nhà kho vứt đi còn tốt hơn, nếu có máy quay chúng ta có thể làm được phim kinh dị rồi.
Quan Ý cũng chẳng nói gì. Hắn cũng chẳng có lời gì để nói.
- Phía trước là đường núi, phía sau chính là vách núi, hai bên đều là rừng cây, chỉ cần có thể vào trong miếu này, dù cho có chạy lên trước hay chạy về sau, sang trái hay sang phải thì cũng không tránh nổi sự đuổi bắt của chúng tôi đâu. Vấn đề chính là cậu có thể tránh thoát được sự trông coi của chúng tôi mà trốn ra khỏi miếu này được hay không?
Quan Ý muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nghĩ tới chính mình còn bị bịt miệng nên thôi.
Đường Trọng cũng muốn gây sự, đến trước mặt Quan Ý, giật cái khăn trong miệng hắn xuống.
Một mùi vị buồn nôn, gay mũi của xăng cuối cùng cũng biến mất, Quan Ý tham lam hít thở không khí trong lành.
Tuy cái mùi nơi này vẫn còn đầy hương vị của hương nhang và tro bụi hòa quyện lấy nhau nhưng đối với Quan Ý đó quả thực là sự hưởng thụ to lớn vô cùng.
Đường Trọng ném cái khăn cho hòa thượng rồi nói:
- Cất kỹ nha, giẻ lau xe đó.
Tuy đã nghĩ tới khả năng này nhưng khi nghe được chính miệng Đường Trọng nói ra, Quan Ý vẫn không thể nào chịu đựng được.
Dạ dày hắn sôi trào, nước chua ứ lên trên cổ họng rồi lại nhịn xuống. Hắn chỉ vào Đường Trọng, đỏ mặt tía tai quát:
- Đường Trọng mày muốn làm gì? Làm người nên lưu lại đường lui, để ngày sau còn dễ nhìn mặt nhau. Tao khuyên mày đừng làm việc quá tuyệt tình. Mày nghĩ là có Khương gia ủng hộ thì sẽ có thể làm xằng bậy được sao? Tao nói cho mày biết, người Quan gia chúng tao không dễ chọc đâu. Bọn họ sẽ rất nhanh phát hiện ra tao đã mất tích, rất nhanh sẽ tìm tới, mày mà hại tao, chắc chắn mày sẽ chạy không thoát đâu……
Đường Trọng túm lấy cái ngón tay đang chỉ vào mặt hắn của Quan Ý, dùng sức mà bẻ.
Răng rắc.
Một tiếng xương cốt nứt gãy truyền đến, sau đó là tiếng Quan Ý kêu lên thảm thiết.
- Á á á á á………
Thanh niên thê lương như một anh hai tám đẹp trai bị một ông lão tám mươi phi lễ vậy đó.
Đường Trọng cầm ngón tay gẫy kia của Quan Ý cười nói:
- Thứ nhất, tôi không thích người ta chỉ ngón tay vào tôi. Thứ hai, tôi muốn ra oai với cậu, thuận tiện cho cậu biết rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình. Đến nơi này rồi thì cậu cũng chẳng còn là Quan nhị thiếu uy phong như trước nữa, mà chỉ là một con tin của tôi thôi. Tôi muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết.
Đau đớn thấu tận tâm can, nhưng trên trán Quan Ý lại chảy mồ hôi ròng ròng.
Hắn liều mạng hít thở, thân thể run rẩy, hét lên:
- Đường Trọng……mày dám làm hại tao……mày dám làm thế với tao à (nghe như bị hấp diêm quá)
Hắn không nghĩ tới Đường Trọng lại dám làm như thế với hắn. Đối với mấy tên công tử ca nhà phú hào này thì chỉ đánh người chứ không đánh mặt. Dù cho là có bị người ta đâm sau lưng mình thì cũng muốn duy trì mặt mũi một chút. Dù cho người ta có biết được mình bị mất mặt mũi nhưng chỉ cần không có chứng cớ ắt sẽ không sao.
Đường Trọng dám can đảm bắt cóc hắn, đã vượt qua được tưởng tượng của hắn. Thằng ngốc này tại sao lại có thể tự mình động thủ được cơ chứ? Chẳng lẽ hắn không biết rằng mình mà có chuyện thì hắn cũng sẽ bị kéo vào ngay?
Bây giờ Đường Trọng đã bẻ gãy ngón tay của hắn, nếu như mà hắn dám bẻ thêm một lần nữa thì hắn thực muốn cười với Đường Trọng một câu:
- Anh bạn à, vẫn là đánh vào mặt người à.
- Quan nhị thiếu, sao không chịu nổi à?
Đường Trọng cười lạnh.
- Nếu so với những chuyện mà cậu gây ra cho tôi thì, mấy chuyện này nhỏ nhặt lắm. Chỉ sợ Quan nhị thiếu lại chê cười thôi.
- Tao đã làm gì mày? Tao đã làm những gì với mày? Mày nói cho rõ đi, tao đã làm gì mày?
Quan Ý gấp giọng mà hỏi.
- Đừng có kích động, kích động quá nha. Cậu không hỏi, tôi cũng sẽ giải thích cho rõ ràng cho xem. Thật là khổ ải như thế mới có thể mời cậu tới, cũng nên chơi chút trò chơi để cái vụ bắt cóc tống tiền này có thêm chút giá trị chứ?
Đường Trọng quay người nhìn về hòa thượng, hắn liền móc từ trong người ra một tờ giấy gấp đưa tới.
Hắn mở trang giấy ra, rồi đưa tới trước mặt Quan Ý.
Quan Ý liếc một cái rồi nói:
- Tôi không biết đây là cái gì?
- Lang Vương?
Đường Trọng giễu cợt.
- Cái ngoại hiệu này cũng hay đấy. Tôi cũng thích lắm. So với cái danh hiệu “Tiểu Hoàng Đế” của tôi thì còn uy phong hơn. Người đại diện của tổ chức sát thủ Kim Cương của quốc tế ở Á Châu. Thật sự là khiến cho người ta kinh hãi mà.
- Tao chẳng biết mày đang nói gì cả.
Quan Ý lột bỏ cái vẻ luống cuống lúc trước, trở nên tỉnh táo trở lại.
- Tao không phải là Lang Vương, cũng chẳng phải người đại diện của tổ chức sát thủ gì hết. Tao là thương nhân.
- Phía dưới Lang Vương là đàn sói, mà thủ lĩnh đàn sói chắc là tên Đao Mổ kia? Còn cái thằng lùn lùn đó, nếu như tôi đoán không sai thì chắc là hắn cùng với mấy kẻ tập kích tôi cùng thuộc một tổ chức nhỉ?
- Tao nói, mày tìm nhầm người rồi.
Quan Ý lạnh lùng nói. Suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, lời nói lại thêm cẩn trọng.
- Quan Ý này, cậu thông minh lắm, nhưng tôi cũng không phải là kẻ ngu ngốc đâu. Cậu trực tiếp không chế đàn sói, nhưng ngoài ra còn phụ trách thêm một đoàn đội nghiệp vụ khác gọi là hồ ly nhỉ. Mà thủ lĩnh của hồ ly không phải là tình nhân của cậu, Lý Gia chủ tịch khách sạn Hải Thiên hay sao?
- Lý Gia đúng là người phụ nữ của tao. Nhưng không phải thủ lĩnh gì của hồ ly hết.
- Quan nhị thiếu có biết chính mình sơ hở chỗ nào hay không?
Đường Trọng không tranh chấp với hắn nữa, mà chăm chú hỏi hắn một câu.
- Muốn gán tội cho người ta sao?
- Cậu không phải là một kẻ chung tình, tần suất đổi tình nhân còn hơn cả đổi giày nữa đó. Thế nhưng chỉ có mỗi cô Lý Gia này thì cậu lại luôn quan tâm đến. Sự tình khác thường thì thường có quỷ mà, nên chúng tôi sau khi phát hiện chuyện này liền tập trung âm thầm điều tra Lý Gia, phát hiện cô ta có rất nhiều tài khoản ở nước ngoài. Mà các tài khoản đó chính là để giúp cậu thu tiền thuê của Kim Cương tại thị trường Á Châu này. Đó là vì sao cậu luôn chung tình với cô ta, không có thay người mới.
- Nực cười. Dùng thân phận và địa vị của tao bây giờ thì làm sao mà phải kiếm tiền bằng cái cách làm người đại diện cho tổ chức sát thủ cơ chứ?
Quan Ý cười lạnh.
- Đường Trọng có phải mày đang diễn trò hả? Sự tình ngu xuẩn như thế mà cũng nghĩ ra được hay sao?
- Cậu không cần làm. Cậu cũng không muốn làm. Nhưng có người bức cậu làm. Mà cậu lại không thể không làm.
Trong lòng Quan Ý bỗng dậy sóng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường nói:
- Trên đời này chẳng có ai có thể áp bức được tao.
Bây giờ sau bao nhiêu ngày tháng, nhân vật thay đổi, Đường Trọng từ một người xem đã trở thành nam chính, phần tử khủng bố, nên hắn liền lệnh cho hai trợ thủ là Lôi Đả và hòa thượng mệnh lệnh đầu tiên: đó là tìm một cái nhà kho không có người.
Vẻ mặt hòa thượng trở nên khó xử:
- Chỉ sợ không dễ đâu.
- Vì sao lại không dễ? Không phải mấy tên bắt cóc giống chúng ta thường hay đưa người đến những chỗ này hay sao? Mấy cái chỗ đó vắng vẻ không phải có phải là có lực uy hiếp, mấy tên bị bắt cóc sẽ phải trợn mắt lên mà nghĩ tại sao bọn hắn lại tìm được chứ? Chẳng lẽ năng lực của mấy người còn không bằng mấy con mèo ba chân?
- Đó chỉ là đóng phim mà thôi.
Hòa thượng cười nói.
- Nơi này là nơi nào? Là Yến Kinh đó. Dù có là ngoại thành thì cũng là Yến Kinh. Ở cái nơi này thì tấc đất tấc vàng, làm gì có cái nhà kho vứt đi đây? Nếu như mà có thì đã sớm bị người ta sửa thành mấy tòa nhà để bán hoặc cho thuê rồi.
- Nói cũng đúng.
Đường Trọng cũng hiểu chính mình cũng đã quá ngây thơ rồi.
- Thế chúng ta đưa người đi đâu đây?
- Ngũ Lăng Sơn. Chỗ đó khá tiện.
Hòa thượng nói.
- Chỗ ấy có thu vé vào cửa. Chỉ sợ chúng ta không trà trộn vào được.
- Thế thì tới núi “Gái Ế” đi, tôi kiểm tra rồi, chỗ đó không có thu phí, mà lại thích hợp cho chúng ta thẩm vấn người.
Đường Trọng vỗ vỗ vai của Quan Ý hỏi:
- Anh bạn thấy núi “Gái Ế” thế nào? Cái tên này không hay cho lắm, không biết có khiến Quan nhị thiếu cảm thấy ủy khuất không đây?
Quan Ý đã bị Đường Trọng nhét vào trong mồm một cái khăn không biết là hắn móc đâu ra, trong mắt tràn đầy nỗi hận, còn mặt thì tràn đầy vẻ biệt khuất.
Nào có tên cướp nào bắt cóc tống tiền mà đi lại hỏi con tin có yêu cầu gì với chỗ thẩm vấn hay sao? Đừng có mà không tôn trọng người ta thế chứ? Nếu không nhất định tôi sẽ cho rằng các người thích gợi lên cừu hận.
Thực ra không cần thiết Đường Trọng phải nói thì trong nội tâm Quan Ý cũng đã nổi bão rồi.
Nếu như không phải là Lôi Đả ngồi ở phía trước, khoảng cách cũng xa, thì hắn đã bị mấy cái tàn thuốc lá kia đốt cháy rồi.
- Không có ý kiến tức là đồng ý ha. Chúng ta đi núi “Gái Ế” đi thôi.
Hòa thượng không hổ trước kia đã từng làm lính trinh sát tinh anh, đối với địa hình núi “Gái Ế” hắn cũng khá là hiểu rõ. Đi cả quãng đường luôn thông suốt, không lạc đường, không rẽ nhầm, còn biết trên núi có một tòa miếu.
Theo truyền thuyết thì người con gái vì một mảnh tình ý với người yêu nghèo khổ mà cự tuyệt cưới thằng con ngu ngốc nhà địa chủ kia rồi đào hôn tới nơi này. Nơi này được mọi người xây dựng một ngôi miếu để tưởng niệm người con gái vì một tình yêu của chính mình mà bỏ lỡ cả một cuộc đời.
Hòa thượng mở cửa miếu ra, Lôi Đả liền giúp vác Quan Ý vào.
Đường Trọng ngửi thấy mùi nấm mốc trong phòng liền thốt lên:
- Đã lâu rồi không có người đến.
- Ai mà thèm đến?
Hòa thượng cười lớn.
- Gái ế thì cả đời cũng không thể nào chờ được người đàn ông của mình tới, ế cả đời luôn. Đây không phải là điềm tốt với cả đàn ông, đàn bà, ai mà dám đến bái tế nàng ấy chứ?
- Không bái tế thì còn xây miếu làm gì? Không phải trêu người à?
Đường trọng cũng cười, hắn liếc tên Quan Ý đang dò xét bốn phía hỏi:
- Quan nhị thiếu, cái chỗ này cũng coi như là ổn ha? So với cái nhà kho vứt đi còn tốt hơn, nếu có máy quay chúng ta có thể làm được phim kinh dị rồi.
Quan Ý cũng chẳng nói gì. Hắn cũng chẳng có lời gì để nói.
- Phía trước là đường núi, phía sau chính là vách núi, hai bên đều là rừng cây, chỉ cần có thể vào trong miếu này, dù cho có chạy lên trước hay chạy về sau, sang trái hay sang phải thì cũng không tránh nổi sự đuổi bắt của chúng tôi đâu. Vấn đề chính là cậu có thể tránh thoát được sự trông coi của chúng tôi mà trốn ra khỏi miếu này được hay không?
Quan Ý muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nghĩ tới chính mình còn bị bịt miệng nên thôi.
Đường Trọng cũng muốn gây sự, đến trước mặt Quan Ý, giật cái khăn trong miệng hắn xuống.
Một mùi vị buồn nôn, gay mũi của xăng cuối cùng cũng biến mất, Quan Ý tham lam hít thở không khí trong lành.
Tuy cái mùi nơi này vẫn còn đầy hương vị của hương nhang và tro bụi hòa quyện lấy nhau nhưng đối với Quan Ý đó quả thực là sự hưởng thụ to lớn vô cùng.
Đường Trọng ném cái khăn cho hòa thượng rồi nói:
- Cất kỹ nha, giẻ lau xe đó.
Tuy đã nghĩ tới khả năng này nhưng khi nghe được chính miệng Đường Trọng nói ra, Quan Ý vẫn không thể nào chịu đựng được.
Dạ dày hắn sôi trào, nước chua ứ lên trên cổ họng rồi lại nhịn xuống. Hắn chỉ vào Đường Trọng, đỏ mặt tía tai quát:
- Đường Trọng mày muốn làm gì? Làm người nên lưu lại đường lui, để ngày sau còn dễ nhìn mặt nhau. Tao khuyên mày đừng làm việc quá tuyệt tình. Mày nghĩ là có Khương gia ủng hộ thì sẽ có thể làm xằng bậy được sao? Tao nói cho mày biết, người Quan gia chúng tao không dễ chọc đâu. Bọn họ sẽ rất nhanh phát hiện ra tao đã mất tích, rất nhanh sẽ tìm tới, mày mà hại tao, chắc chắn mày sẽ chạy không thoát đâu……
Đường Trọng túm lấy cái ngón tay đang chỉ vào mặt hắn của Quan Ý, dùng sức mà bẻ.
Răng rắc.
Một tiếng xương cốt nứt gãy truyền đến, sau đó là tiếng Quan Ý kêu lên thảm thiết.
- Á á á á á………
Thanh niên thê lương như một anh hai tám đẹp trai bị một ông lão tám mươi phi lễ vậy đó.
Đường Trọng cầm ngón tay gẫy kia của Quan Ý cười nói:
- Thứ nhất, tôi không thích người ta chỉ ngón tay vào tôi. Thứ hai, tôi muốn ra oai với cậu, thuận tiện cho cậu biết rõ ràng tình cảnh bây giờ của mình. Đến nơi này rồi thì cậu cũng chẳng còn là Quan nhị thiếu uy phong như trước nữa, mà chỉ là một con tin của tôi thôi. Tôi muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết.
Đau đớn thấu tận tâm can, nhưng trên trán Quan Ý lại chảy mồ hôi ròng ròng.
Hắn liều mạng hít thở, thân thể run rẩy, hét lên:
- Đường Trọng……mày dám làm hại tao……mày dám làm thế với tao à (nghe như bị hấp diêm quá)
Hắn không nghĩ tới Đường Trọng lại dám làm như thế với hắn. Đối với mấy tên công tử ca nhà phú hào này thì chỉ đánh người chứ không đánh mặt. Dù cho là có bị người ta đâm sau lưng mình thì cũng muốn duy trì mặt mũi một chút. Dù cho người ta có biết được mình bị mất mặt mũi nhưng chỉ cần không có chứng cớ ắt sẽ không sao.
Đường Trọng dám can đảm bắt cóc hắn, đã vượt qua được tưởng tượng của hắn. Thằng ngốc này tại sao lại có thể tự mình động thủ được cơ chứ? Chẳng lẽ hắn không biết rằng mình mà có chuyện thì hắn cũng sẽ bị kéo vào ngay?
Bây giờ Đường Trọng đã bẻ gãy ngón tay của hắn, nếu như mà hắn dám bẻ thêm một lần nữa thì hắn thực muốn cười với Đường Trọng một câu:
- Anh bạn à, vẫn là đánh vào mặt người à.
- Quan nhị thiếu, sao không chịu nổi à?
Đường Trọng cười lạnh.
- Nếu so với những chuyện mà cậu gây ra cho tôi thì, mấy chuyện này nhỏ nhặt lắm. Chỉ sợ Quan nhị thiếu lại chê cười thôi.
- Tao đã làm gì mày? Tao đã làm những gì với mày? Mày nói cho rõ đi, tao đã làm gì mày?
Quan Ý gấp giọng mà hỏi.
- Đừng có kích động, kích động quá nha. Cậu không hỏi, tôi cũng sẽ giải thích cho rõ ràng cho xem. Thật là khổ ải như thế mới có thể mời cậu tới, cũng nên chơi chút trò chơi để cái vụ bắt cóc tống tiền này có thêm chút giá trị chứ?
Đường Trọng quay người nhìn về hòa thượng, hắn liền móc từ trong người ra một tờ giấy gấp đưa tới.
Hắn mở trang giấy ra, rồi đưa tới trước mặt Quan Ý.
Quan Ý liếc một cái rồi nói:
- Tôi không biết đây là cái gì?
- Lang Vương?
Đường Trọng giễu cợt.
- Cái ngoại hiệu này cũng hay đấy. Tôi cũng thích lắm. So với cái danh hiệu “Tiểu Hoàng Đế” của tôi thì còn uy phong hơn. Người đại diện của tổ chức sát thủ Kim Cương của quốc tế ở Á Châu. Thật sự là khiến cho người ta kinh hãi mà.
- Tao chẳng biết mày đang nói gì cả.
Quan Ý lột bỏ cái vẻ luống cuống lúc trước, trở nên tỉnh táo trở lại.
- Tao không phải là Lang Vương, cũng chẳng phải người đại diện của tổ chức sát thủ gì hết. Tao là thương nhân.
- Phía dưới Lang Vương là đàn sói, mà thủ lĩnh đàn sói chắc là tên Đao Mổ kia? Còn cái thằng lùn lùn đó, nếu như tôi đoán không sai thì chắc là hắn cùng với mấy kẻ tập kích tôi cùng thuộc một tổ chức nhỉ?
- Tao nói, mày tìm nhầm người rồi.
Quan Ý lạnh lùng nói. Suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, lời nói lại thêm cẩn trọng.
- Quan Ý này, cậu thông minh lắm, nhưng tôi cũng không phải là kẻ ngu ngốc đâu. Cậu trực tiếp không chế đàn sói, nhưng ngoài ra còn phụ trách thêm một đoàn đội nghiệp vụ khác gọi là hồ ly nhỉ. Mà thủ lĩnh của hồ ly không phải là tình nhân của cậu, Lý Gia chủ tịch khách sạn Hải Thiên hay sao?
- Lý Gia đúng là người phụ nữ của tao. Nhưng không phải thủ lĩnh gì của hồ ly hết.
- Quan nhị thiếu có biết chính mình sơ hở chỗ nào hay không?
Đường Trọng không tranh chấp với hắn nữa, mà chăm chú hỏi hắn một câu.
- Muốn gán tội cho người ta sao?
- Cậu không phải là một kẻ chung tình, tần suất đổi tình nhân còn hơn cả đổi giày nữa đó. Thế nhưng chỉ có mỗi cô Lý Gia này thì cậu lại luôn quan tâm đến. Sự tình khác thường thì thường có quỷ mà, nên chúng tôi sau khi phát hiện chuyện này liền tập trung âm thầm điều tra Lý Gia, phát hiện cô ta có rất nhiều tài khoản ở nước ngoài. Mà các tài khoản đó chính là để giúp cậu thu tiền thuê của Kim Cương tại thị trường Á Châu này. Đó là vì sao cậu luôn chung tình với cô ta, không có thay người mới.
- Nực cười. Dùng thân phận và địa vị của tao bây giờ thì làm sao mà phải kiếm tiền bằng cái cách làm người đại diện cho tổ chức sát thủ cơ chứ?
Quan Ý cười lạnh.
- Đường Trọng có phải mày đang diễn trò hả? Sự tình ngu xuẩn như thế mà cũng nghĩ ra được hay sao?
- Cậu không cần làm. Cậu cũng không muốn làm. Nhưng có người bức cậu làm. Mà cậu lại không thể không làm.
Trong lòng Quan Ý bỗng dậy sóng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường nói:
- Trên đời này chẳng có ai có thể áp bức được tao.