Có thể là do có cảm tình nhiều năm, hoặc cũng có thể là do không thể lấy cô ta vào cửa nên Quan Tâm rất sủng ái Vương Tân Dĩnh. Sau khi ăn cơm xong, hắn đuổi Vương Tân Dĩnh ra khỏi phòng bếp, tự mình rửa chén bát, lau bàn. Vương Tân Dĩnh thay một bộ áo T-shirt màu trắng rộng thùng thình, ở dưới không mặc quần, hơn nửa cặp đùi tuyết trắng ẩn hiện trước mắt Quan Tâm.
Quan Tâm rất nhanh khơi dậy tình, kéo cô ta lên lầu làm phát tắm uyên ương, đang chuẩn bị đại chiến với cô trong phòng tắm một hồi thì đột nhiên Vương Tân Dĩnh ngăn cản:
- Có phải điện thoại của anh kêu không? Em nghe được tiếng chuông thì phải.
Quan Tâm lắng nghe, đúng là tiếng chuông điện thoại của mình. Nhưng càng chôn sâu đầu trước ngực cô ta nói:
- Mặc kệ nó.
Vương Tân Dĩnh bị hắn cắn cười khanh khách, nói:
- Hay là đi xem một chút. Biết đâu có chuyện gì thì sao.
Quan Tâm nghĩ đến chút chuyện mình đang phải chịu trách nhiệm, có chút mất hứng nói:
- Anh đi nghe điện thoại.
- Đi đi.
Vương Tân Dĩnh dùng sức vỗ vào mông hắn một phát.
Quan Tâm trừng mắt cô ta, lập tức cô ta ra vẻ đáng thương, nói:
- Em cảm thấy bờ mông anh rất gợi cảm cho nên nhịn không được đánh một phát. Nếu không anh cũng đánh mông em cho hoà.
Lửa nóng dưới bụng Quan Tâm bốc cháy, hận không thể lập tức quay lại phát mông cô.
Hắn mặc áo tắm đi ra ngoài, tìm được điện thoại trên giường lớn đã đổ chuông từ lâu. Có chút phiền não nhìn hiển thị trên màn hình, lập tức cung kính nghe, nói:
- Ba, ba tìm con? Quan Ý không ở chỗ con. Nó ăn cơm tối xong liền đi về. Cái gì? Quan Ý mất tích. Con hiểu rồi, con về ngay.
Quan Tâm cúp điện thoại, vội vàng thay quần áo.
Vương Tân Dĩnh đứng ở cửa phòng tắm nghe được nội dung cuộc điện thoại, gấp giọng hỏi:
- Quan Tâm, anh vừa nói Quan Ý mất tích sao?
- Ừ.
- Vừa rồi anh ấy còn ăn cơm ở đây mà?
- Ừ.
- Vậy anh ấy…..
- Không nên hỏi điều không nên hỏi.
Quan Tâm lạnh lùng nói.
Mặc dù Vương Tân Dĩnh có ý tốt với Quan Ý nhưng cũng không dám tỏ vẻ quan tâm nhiều khi Quan Tâm đang tức giận.
Cô đi tới giúp Quan Tâm thay quần áo, xỏ tất, giống như một người vợ ôn nhu, hiền thục.
Quan Tâm mặc chỉnh tề, vỗ vỗ khuôn mặt Vương Tân Dĩnh, nói:
- Không có việc gì. Bọn hắn chỉ muốn tiền thôi.
Nói xong liền rời đi ngay.
Lúc Quan Tâm lái xe về nhà đã thấy ba mình và ba người chú khác đang ngồi trong phòng khách.
- Chú hai, Quan Ý mất tích lúc nào?
Quan Tâm đi vào phòng khách, vội vàng hỏi chú hai, cha Quan Ý, Quan Nhị Thủ.
- Vừa rồi nhận được điện thoại của cảnh sát, nói bên Tây Hoàn phát hiện xe của Quan Ý. Xe rơi vào trong khe nhưng người thì không thấy.
Quan Nhị Thủ nói.
- Có phải do xe đâm vào trong khe, còn chính Quan Ý thoát ra ngoài rồi không?
Quan Tâm hỏi.
Thấy mấy người nhìn mình, Quan Tâm mới biết được vừa rồi mình đã hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn.
Bình thường Quan Ý mang theo rất nhiều bảo tiêu, cho dù hắn không cẩn thận lái xe đâm vào khe thì bảo tiêu của hắn cũng sẽ kịp thời cứu hắn.
Nhưng bây giờ bọn họ đã xác định Quan Ý mất tích, vậy chứng mình mấy tên bảo tiêu đi theo sau hắn kia cũng không tìm thấy Quan Ý.
- Mấy tên bảo tiêu kia…đều chết rồi.
Quan Nhị Thủ trầm giọng nói.
- Đã chết sao?
- Ừ. Tạo hiện trường tai nạn giao thông, người trong xe toàn bộ chết hết, không một người sống.
Lúc này Quan Tâm không nói nữa, hắn biết, chuyện lớn rồi.
Kẻ có thể giết chết hết bầy sói bên người Quan Ý sẽ là dạng đối thủ gì đây?
- Chú đã phái người đi tìm.
Quan Tam Việt là người mặt chữ quốc, tiếng nói nghe như tiếng sét. Lúc này cũng khó được ôn nhu:
- Chú đã dặn, nếu có tin tức gì thì phải báo lại cho chú biết trước. Quan Ý sẽ không có việc gì. Hơn nữa, cho dù Quan Ý thật sự bị người ta bắt cóc… thì những tên cướp kia cần cái gì? Đơn giản là cần tiền. Cho bọn chúng ít tiền, làm chút việc cho bọn chúng, đối với chúng ta cũng không đáng gì. Bọn chúng cũng không thể bắt người về mà không muốn gì đã giết người đi?
- Tam Việt, chú nói ít đi.
Quan Nhất Bình hừ lạnh nói.
Tên của mấy anh em nhà họ Quan theo thứ tự là, anh cả Quan Nhất Bình, thứ hai Quan Nhị Thủ, thứ ba Quan Tam Việt, thứ tư Quan Tứ Cường. Ý là bình thiên hạ, bảo vệ non sông, vượt qua người đời trước, người sau hơn người trước.
Không thể nghi ngờ, trong bốn anh em, lão đại Quan Nhất Bình có uy tín lớn nhất. Hắn vừa mở miệng, lão tam Quan Tam Việt liền im lặng.
Quan Nhất Bình nhìn Quan Tâm hỏi:
- Con cùng Quan Ý hay nói chuyện, nghe nói tối hôm nay nó còn đến chỗ con ăn cơm… nó có nói nó từng đắc tội với ai không?
Quan Tâm nghĩ, nói:
- Đúng là đã đắc tội người ta.
- Ai?
Quan Nhị Thủ hung ác hỏi.
- Đường Trọng.
Quan Tâm nói:
- Hôm nay cảm xúc của Quan Ý có chút kém, còn cố ý tới tìm con uống rượu. Nó nói hôm nay khi nó dẫn một người phụ nữ đến vạn vật thành, bởi vì tranh một chỗ đỗ xe mà chạm trán. Người phụ nữ bên cạnh nó kia bị nó nuông chiều sinh hư đã xông lên đá vỡ đèn xe của Đường Trọng. Đường Trọng rất tức giận, nghe nói đã tát cô ta một cái…
- Đường Trọng sao?
Quan Nhất Bình nghĩ, hỏi:
- Đường Trọng nhà họ Khương kia sao?
- Chính là hắn.
Quan Tâm gật đầu.
- Em đi tìm hắn.
Quan Nhị Thủ nói. Khi nói chuyện cũng không đứng lên ngay mà nhìn sắc mặt của Quan Nhất Bình.
Nếu Quan Nhất Bình không lên tiếng thì hắn có thể làm như đã nói. Nếu Quan Nhất Bình phản đối thì những lời này chỉ là hỏi ý kiến thôi.
- Nhị Thủ, đừng vội.
Quan Nhất Bình nói:
- Chỉ vì một chỗ đỗ xe mà bắt cóc người ta, thằng đó là ông trời sao?
- Em cũng nghĩ không phải hắn.
Quan Tam Việt nói:
- Thằng Đường Trọng kia là ngốc sao? Bởi vì một chỗ đỗ xe mà muốn bắt cóc giết người, hắn không muốn sống nữa à?
- Không phải hắn, vậy là ai?
Mọi người lại nhìn về phía Quan Tâm, đợi hắn tiếp tục đưa ra người hiềm nghi tiếp theo.
Quan Tâm lắc đầu nói:
- Con cũng không nghĩ ra ai khác.
Quan Nhất Bình quyết định nói:
- Chúng ta chia ra cùng hành động. Nhị Thủ ở nhà chờ, có thể bọn cướp sẽ gọi điện đến. Tam Việt cùng Tứ Cường đi tìm người, có manh mối phải gọi điện báo ngay. Quan Tâm, con tra xem tối hôm nay tên Đường Trọng kia làm gì….
Mọi người đồng ý, sau đó tự chia ra làm việc của mình.
Đổng Tiểu Bảo đến rất nhanh. Không chỉ thế, hắn không đến đây một mình.
Phía sau hắn đi theo hai người đàn ông khoẻ mạnh trông bình thường, để ý kĩ sẽ thấy hai người đàn ông hơi xấu này là một đôi song sinh.
Với mắt quan sát của Đường Trọng từ tư thế đi đường của hai người này thì thân thủ của hai người cũng rất tốt.
Có thể thấy, Đổng Tiểu Bảo rất đề phòng Đường Trọng.
Đổng Tiểu Bảo thấy Đường Trọng đứng chờ ở cửa miếu Gái Lỡ Thì, cười ha hả nói:
- Tới bây giờ, tao cứ nghĩ tao đã là người tao nhã. Cho đến tận hôm nay tao mới biết được, so với mày thì tao còn kém quá xa. Tối đa tao chỉ chơi đùa phụ nữ, còn mày thì lại bắt đầu chơi bắt cóc tống tiền,…. sao rồi? Hình dáng con tin này như thế nào? Đã từng gặp chưa?
- Gặp hay chưa thì sao tao lại lôi anh Đổng đây từ trong nhuyễn ngọc ôn hương ra chứ?
Đường Trọng cười nói:
- Chỉ cần mày nhìn là sẽ thích ngay.
- Vậy ư?
Đổng Tiểu Bảo cười càng vui vẻ hơn:
- Tao ngày càng mong đợi rồi đây.
- Dù sao người ở ngay trong phòng, nhìn là biết liền.
Đường Trọng nói.
- Nhất định sẽ không khiến mày thất vọng.
Đổng Tiểu Bảo đi theo sau Đường Trọng vào nhà, liền thấy được Quan Ý đang ngồi trên chiếc ghế cũ nát giữa phòng.
Thấy trước mặt Quan Ý một bãi máu, Đổng Tiểu Bảo chấn động, trầm giọng nói:
- Đường Trọng, mày đang chơi cái xiếc gì hả?
Dọc theo đường đi, Đổng Tiểu Bảo vẫn luôn suy đoán xem Đường Trọng bắt cóc người nào. Thế nhưng, đoán đến đoán đi cũng không có một cái đáp án chính xác. Thậm chí hắn cũng không xác định ‘bắt cóc’ theo lời Đường Trọng là thật hay giả.
Hiện tại, xuất hiện trước mặt lại là Quan Nhị thiếu của nhà họ Quan. Thằng này cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu xử lý không tốt thì có thể sẽ dẫn đến chiến tranh lớn. Thậm chí nhà họ Đổng cũng sẽ bị liên luỵ vào.
Mày bắt cóc Quan Ý nhà họ Quan thì người nhà họ Quan sẽ không liều mạng với mày hả?
- Nào, để tao giới thiệu cho mày.
Đường Trọng cười to nói:
- Thân phận của vị này có thể tôn quý lắm, nhị thiếu gia nhà họ Quan, Quan Ý, chắc Đổng đại ca không xa lạ gì?
- Tao đúng là không xa lạ gì?
Thấy vẻ mặt Đường Trọng bình tĩnh, trong lòng Đổng Tiểu Bảo càng nghi ngờ thêm. Chẳng lẽ hắn không quan tâm hậu quả sao?
- Sao? Mày thích loại hình này à?
- Tao thích. Tao nghĩ Đổng đại ca cũng sẽ thích. Cho nên liền gọi điện mời Đổng đại ca tới cùng hưởng thụ.
Đường Trọng nói.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra nói:
- Ở đây có một đoạn hội thoại, nếu mày không ngại thì nghe trước.
Vừa nói chuyện Đường Trọng vừa bật nút ghi âm.
- Đổng Tân Hàng không phải do ba mày làm bị thương, một phát súng kia chỉ đánh vào đầu xe chứ không trúng vào lốp xe.
- Vậy do ai làm bị thương?
- Là chú ba của tao…Quan Tam Việt của nhà họ Quan.
- Quan Tam Việt làm Đổng Tân Hàng bị thương như thế nào?
- Động tay chân trên xe của hắn. Lúc ấy cũng không phải chỉ có một chiếc xe đuổi theo ba mẹ mày.
- Vì sao Quan Tam Việt phải làm như vậy? Vì sao hắn phải làm Đổng Tân Hàng bị thương?
- Bởi vì…nhà họ Quan cần nhà họ Khương và nhà họ Đổng mâu thuẫn với nhau, chỉ có như vậy….nhà họ Quan mới có cơ hội….
Đổng Tiểu Bảo âm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Đường Trọng, nói:
- Thông tin là thật?
- Bí mật này đổi lấy cái mạng của hắn, mày cảm thấy nó là thật sao?
Đường Trọng cười nói. Hắn chỉ Quan Ý đã hôn mê, nói:
- Không phải tao đã nói rồi sao? Bên chỗ tao đang cần thêm một tên cướp nhập bọn. Nếu Đổng đại ca không ngại thì…có thể tâm sự cùng hắn, xem trên người hắn còn có bảo bối gì vơ vét được không? Mày có hứng thú sao?
- Đây là vinh hạnh của tao.
Đổng Tiểu Bảo hung ác nói.
Quan Tâm rất nhanh khơi dậy tình, kéo cô ta lên lầu làm phát tắm uyên ương, đang chuẩn bị đại chiến với cô trong phòng tắm một hồi thì đột nhiên Vương Tân Dĩnh ngăn cản:
- Có phải điện thoại của anh kêu không? Em nghe được tiếng chuông thì phải.
Quan Tâm lắng nghe, đúng là tiếng chuông điện thoại của mình. Nhưng càng chôn sâu đầu trước ngực cô ta nói:
- Mặc kệ nó.
Vương Tân Dĩnh bị hắn cắn cười khanh khách, nói:
- Hay là đi xem một chút. Biết đâu có chuyện gì thì sao.
Quan Tâm nghĩ đến chút chuyện mình đang phải chịu trách nhiệm, có chút mất hứng nói:
- Anh đi nghe điện thoại.
- Đi đi.
Vương Tân Dĩnh dùng sức vỗ vào mông hắn một phát.
Quan Tâm trừng mắt cô ta, lập tức cô ta ra vẻ đáng thương, nói:
- Em cảm thấy bờ mông anh rất gợi cảm cho nên nhịn không được đánh một phát. Nếu không anh cũng đánh mông em cho hoà.
Lửa nóng dưới bụng Quan Tâm bốc cháy, hận không thể lập tức quay lại phát mông cô.
Hắn mặc áo tắm đi ra ngoài, tìm được điện thoại trên giường lớn đã đổ chuông từ lâu. Có chút phiền não nhìn hiển thị trên màn hình, lập tức cung kính nghe, nói:
- Ba, ba tìm con? Quan Ý không ở chỗ con. Nó ăn cơm tối xong liền đi về. Cái gì? Quan Ý mất tích. Con hiểu rồi, con về ngay.
Quan Tâm cúp điện thoại, vội vàng thay quần áo.
Vương Tân Dĩnh đứng ở cửa phòng tắm nghe được nội dung cuộc điện thoại, gấp giọng hỏi:
- Quan Tâm, anh vừa nói Quan Ý mất tích sao?
- Ừ.
- Vừa rồi anh ấy còn ăn cơm ở đây mà?
- Ừ.
- Vậy anh ấy…..
- Không nên hỏi điều không nên hỏi.
Quan Tâm lạnh lùng nói.
Mặc dù Vương Tân Dĩnh có ý tốt với Quan Ý nhưng cũng không dám tỏ vẻ quan tâm nhiều khi Quan Tâm đang tức giận.
Cô đi tới giúp Quan Tâm thay quần áo, xỏ tất, giống như một người vợ ôn nhu, hiền thục.
Quan Tâm mặc chỉnh tề, vỗ vỗ khuôn mặt Vương Tân Dĩnh, nói:
- Không có việc gì. Bọn hắn chỉ muốn tiền thôi.
Nói xong liền rời đi ngay.
Lúc Quan Tâm lái xe về nhà đã thấy ba mình và ba người chú khác đang ngồi trong phòng khách.
- Chú hai, Quan Ý mất tích lúc nào?
Quan Tâm đi vào phòng khách, vội vàng hỏi chú hai, cha Quan Ý, Quan Nhị Thủ.
- Vừa rồi nhận được điện thoại của cảnh sát, nói bên Tây Hoàn phát hiện xe của Quan Ý. Xe rơi vào trong khe nhưng người thì không thấy.
Quan Nhị Thủ nói.
- Có phải do xe đâm vào trong khe, còn chính Quan Ý thoát ra ngoài rồi không?
Quan Tâm hỏi.
Thấy mấy người nhìn mình, Quan Tâm mới biết được vừa rồi mình đã hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn.
Bình thường Quan Ý mang theo rất nhiều bảo tiêu, cho dù hắn không cẩn thận lái xe đâm vào khe thì bảo tiêu của hắn cũng sẽ kịp thời cứu hắn.
Nhưng bây giờ bọn họ đã xác định Quan Ý mất tích, vậy chứng mình mấy tên bảo tiêu đi theo sau hắn kia cũng không tìm thấy Quan Ý.
- Mấy tên bảo tiêu kia…đều chết rồi.
Quan Nhị Thủ trầm giọng nói.
- Đã chết sao?
- Ừ. Tạo hiện trường tai nạn giao thông, người trong xe toàn bộ chết hết, không một người sống.
Lúc này Quan Tâm không nói nữa, hắn biết, chuyện lớn rồi.
Kẻ có thể giết chết hết bầy sói bên người Quan Ý sẽ là dạng đối thủ gì đây?
- Chú đã phái người đi tìm.
Quan Tam Việt là người mặt chữ quốc, tiếng nói nghe như tiếng sét. Lúc này cũng khó được ôn nhu:
- Chú đã dặn, nếu có tin tức gì thì phải báo lại cho chú biết trước. Quan Ý sẽ không có việc gì. Hơn nữa, cho dù Quan Ý thật sự bị người ta bắt cóc… thì những tên cướp kia cần cái gì? Đơn giản là cần tiền. Cho bọn chúng ít tiền, làm chút việc cho bọn chúng, đối với chúng ta cũng không đáng gì. Bọn chúng cũng không thể bắt người về mà không muốn gì đã giết người đi?
- Tam Việt, chú nói ít đi.
Quan Nhất Bình hừ lạnh nói.
Tên của mấy anh em nhà họ Quan theo thứ tự là, anh cả Quan Nhất Bình, thứ hai Quan Nhị Thủ, thứ ba Quan Tam Việt, thứ tư Quan Tứ Cường. Ý là bình thiên hạ, bảo vệ non sông, vượt qua người đời trước, người sau hơn người trước.
Không thể nghi ngờ, trong bốn anh em, lão đại Quan Nhất Bình có uy tín lớn nhất. Hắn vừa mở miệng, lão tam Quan Tam Việt liền im lặng.
Quan Nhất Bình nhìn Quan Tâm hỏi:
- Con cùng Quan Ý hay nói chuyện, nghe nói tối hôm nay nó còn đến chỗ con ăn cơm… nó có nói nó từng đắc tội với ai không?
Quan Tâm nghĩ, nói:
- Đúng là đã đắc tội người ta.
- Ai?
Quan Nhị Thủ hung ác hỏi.
- Đường Trọng.
Quan Tâm nói:
- Hôm nay cảm xúc của Quan Ý có chút kém, còn cố ý tới tìm con uống rượu. Nó nói hôm nay khi nó dẫn một người phụ nữ đến vạn vật thành, bởi vì tranh một chỗ đỗ xe mà chạm trán. Người phụ nữ bên cạnh nó kia bị nó nuông chiều sinh hư đã xông lên đá vỡ đèn xe của Đường Trọng. Đường Trọng rất tức giận, nghe nói đã tát cô ta một cái…
- Đường Trọng sao?
Quan Nhất Bình nghĩ, hỏi:
- Đường Trọng nhà họ Khương kia sao?
- Chính là hắn.
Quan Tâm gật đầu.
- Em đi tìm hắn.
Quan Nhị Thủ nói. Khi nói chuyện cũng không đứng lên ngay mà nhìn sắc mặt của Quan Nhất Bình.
Nếu Quan Nhất Bình không lên tiếng thì hắn có thể làm như đã nói. Nếu Quan Nhất Bình phản đối thì những lời này chỉ là hỏi ý kiến thôi.
- Nhị Thủ, đừng vội.
Quan Nhất Bình nói:
- Chỉ vì một chỗ đỗ xe mà bắt cóc người ta, thằng đó là ông trời sao?
- Em cũng nghĩ không phải hắn.
Quan Tam Việt nói:
- Thằng Đường Trọng kia là ngốc sao? Bởi vì một chỗ đỗ xe mà muốn bắt cóc giết người, hắn không muốn sống nữa à?
- Không phải hắn, vậy là ai?
Mọi người lại nhìn về phía Quan Tâm, đợi hắn tiếp tục đưa ra người hiềm nghi tiếp theo.
Quan Tâm lắc đầu nói:
- Con cũng không nghĩ ra ai khác.
Quan Nhất Bình quyết định nói:
- Chúng ta chia ra cùng hành động. Nhị Thủ ở nhà chờ, có thể bọn cướp sẽ gọi điện đến. Tam Việt cùng Tứ Cường đi tìm người, có manh mối phải gọi điện báo ngay. Quan Tâm, con tra xem tối hôm nay tên Đường Trọng kia làm gì….
Mọi người đồng ý, sau đó tự chia ra làm việc của mình.
Đổng Tiểu Bảo đến rất nhanh. Không chỉ thế, hắn không đến đây một mình.
Phía sau hắn đi theo hai người đàn ông khoẻ mạnh trông bình thường, để ý kĩ sẽ thấy hai người đàn ông hơi xấu này là một đôi song sinh.
Với mắt quan sát của Đường Trọng từ tư thế đi đường của hai người này thì thân thủ của hai người cũng rất tốt.
Có thể thấy, Đổng Tiểu Bảo rất đề phòng Đường Trọng.
Đổng Tiểu Bảo thấy Đường Trọng đứng chờ ở cửa miếu Gái Lỡ Thì, cười ha hả nói:
- Tới bây giờ, tao cứ nghĩ tao đã là người tao nhã. Cho đến tận hôm nay tao mới biết được, so với mày thì tao còn kém quá xa. Tối đa tao chỉ chơi đùa phụ nữ, còn mày thì lại bắt đầu chơi bắt cóc tống tiền,…. sao rồi? Hình dáng con tin này như thế nào? Đã từng gặp chưa?
- Gặp hay chưa thì sao tao lại lôi anh Đổng đây từ trong nhuyễn ngọc ôn hương ra chứ?
Đường Trọng cười nói:
- Chỉ cần mày nhìn là sẽ thích ngay.
- Vậy ư?
Đổng Tiểu Bảo cười càng vui vẻ hơn:
- Tao ngày càng mong đợi rồi đây.
- Dù sao người ở ngay trong phòng, nhìn là biết liền.
Đường Trọng nói.
- Nhất định sẽ không khiến mày thất vọng.
Đổng Tiểu Bảo đi theo sau Đường Trọng vào nhà, liền thấy được Quan Ý đang ngồi trên chiếc ghế cũ nát giữa phòng.
Thấy trước mặt Quan Ý một bãi máu, Đổng Tiểu Bảo chấn động, trầm giọng nói:
- Đường Trọng, mày đang chơi cái xiếc gì hả?
Dọc theo đường đi, Đổng Tiểu Bảo vẫn luôn suy đoán xem Đường Trọng bắt cóc người nào. Thế nhưng, đoán đến đoán đi cũng không có một cái đáp án chính xác. Thậm chí hắn cũng không xác định ‘bắt cóc’ theo lời Đường Trọng là thật hay giả.
Hiện tại, xuất hiện trước mặt lại là Quan Nhị thiếu của nhà họ Quan. Thằng này cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu xử lý không tốt thì có thể sẽ dẫn đến chiến tranh lớn. Thậm chí nhà họ Đổng cũng sẽ bị liên luỵ vào.
Mày bắt cóc Quan Ý nhà họ Quan thì người nhà họ Quan sẽ không liều mạng với mày hả?
- Nào, để tao giới thiệu cho mày.
Đường Trọng cười to nói:
- Thân phận của vị này có thể tôn quý lắm, nhị thiếu gia nhà họ Quan, Quan Ý, chắc Đổng đại ca không xa lạ gì?
- Tao đúng là không xa lạ gì?
Thấy vẻ mặt Đường Trọng bình tĩnh, trong lòng Đổng Tiểu Bảo càng nghi ngờ thêm. Chẳng lẽ hắn không quan tâm hậu quả sao?
- Sao? Mày thích loại hình này à?
- Tao thích. Tao nghĩ Đổng đại ca cũng sẽ thích. Cho nên liền gọi điện mời Đổng đại ca tới cùng hưởng thụ.
Đường Trọng nói.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra nói:
- Ở đây có một đoạn hội thoại, nếu mày không ngại thì nghe trước.
Vừa nói chuyện Đường Trọng vừa bật nút ghi âm.
- Đổng Tân Hàng không phải do ba mày làm bị thương, một phát súng kia chỉ đánh vào đầu xe chứ không trúng vào lốp xe.
- Vậy do ai làm bị thương?
- Là chú ba của tao…Quan Tam Việt của nhà họ Quan.
- Quan Tam Việt làm Đổng Tân Hàng bị thương như thế nào?
- Động tay chân trên xe của hắn. Lúc ấy cũng không phải chỉ có một chiếc xe đuổi theo ba mẹ mày.
- Vì sao Quan Tam Việt phải làm như vậy? Vì sao hắn phải làm Đổng Tân Hàng bị thương?
- Bởi vì…nhà họ Quan cần nhà họ Khương và nhà họ Đổng mâu thuẫn với nhau, chỉ có như vậy….nhà họ Quan mới có cơ hội….
Đổng Tiểu Bảo âm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Đường Trọng, nói:
- Thông tin là thật?
- Bí mật này đổi lấy cái mạng của hắn, mày cảm thấy nó là thật sao?
Đường Trọng cười nói. Hắn chỉ Quan Ý đã hôn mê, nói:
- Không phải tao đã nói rồi sao? Bên chỗ tao đang cần thêm một tên cướp nhập bọn. Nếu Đổng đại ca không ngại thì…có thể tâm sự cùng hắn, xem trên người hắn còn có bảo bối gì vơ vét được không? Mày có hứng thú sao?
- Đây là vinh hạnh của tao.
Đổng Tiểu Bảo hung ác nói.