Đổng Tiểu Bảo đang đứng ở một vách núi không xa lắm, đang cúi đầu thấp giọng nói chuyện điện thoại…
Đường Trọng tựa người vào cổng, ngửi mùi hoa cỏ thơm ngát trong không khí, gió núi mạnh mẽ thét gào thổi tới, trong lòng hắn rất là sung sướng.
Lôi Đả đang ngồi chồm hỗm bên cạnh Đường Trọng, đưa hộp thuốc của mình qua nói:
- Trong lòng vui vẻ thì nên làm điếu.
Đường Trọng liền rút một điếu thuốc trong bao ra nhét vào miệng, Lôi Đả liền giúp hắn châm lửa.
- Huấn luyện viên có thể được thả ra?
Lôi Đả lên tiếng hỏi.
- Có thể.
Đường Trọng cười nói:
- Chỉ cần lão ta chịu đi ra.
- Thế thì tốt rồi.
Lôi Đả nhếch miệng cười.
- Ừm, tốt rồi.
Đường Trọng cảm thán nói.
Lúc trước khi tra ra được chuyện Quan Ý và cái tên Độc Nhãn ám sát mình kia có quan hệ, nhưng lại không nghĩ ra rằng lại có thể tìm ra một chuyện lớn như vậy.
Đường Trọng sau khi xác định được tính chân thật của sự việc liền gọi điện ngay cho Đổng Tiểu Bảo. Nếu như có thể cho hắn biết chân tướng của sự việc thì có thể khiến cho hận thù của hai nhà Khương Đổng kết thúc hay không?
Tranh đấu nhiều năm như vậy, đã khiến cho cả hai nhà đều có tổn thất vô cùng lớn. Thế nhưng chỉ vì mối thù đó mà không thể nào có thể giảng hòa được. Hai gia tộc đã từng là minh hữu của nhau lại rơi vào tình trạng như thế khiến cho người cảm thán không thôi.
Lão râu dài thì sao? Bị oan nhiều năm như vậy, có lẽ lão sẽ có thể thoát được cái lệnh cấm đó, tự do ra vào Hận Sơn, thậm chí là đoàn tụ gia đình?
Nghĩ tới có nhiều chỗ tốt như thế, Đường Trọng chỉ muốn được hát thật lớn lên.
- Đúng rồi, cần phải ra một album mới mới được.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.
Đổng Tiểu Bảo sau khi nói chuyện xong, cũng tới trước mặt Đường Trọng ngồi xổm xuống, chìa tay ra với Lôi Đả:
- Cho tôi điếu thuốc nào.
Lôi Đả liền đưa cả thuốc lẫn bật lửa cho hắn, Đổng Tiểu Bảo liền làm một cây, hít một hơi thật sâu, đến nỗi hai mắt híp lại mới hỏi Đường Trọng:
- Cậu định xử lý ra sao?
Đường Trọng nhìn Đổng Tiểu Bảo rồi nói:
- Nếu mà đã là ăn cướp thì chúng ta cần có giác ngộ của ăn cướp chứ. 3000 vạn thì sao nhỉ? Chúng ta đòi Quan gia 3000 vạn, rồi tôi và anh mỗi người một nửa ha.
Đổng Tiểu Bảo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Để người cho tôi……
Đường Trọng cười lớn nhìn Đổng Tiểu Bảo rồi trả lời:
- Đổng đại ca của tôi à, cậu nói thế có vẻ không hợp lý đâu nha? Tôi tốt bụng kéo cậu nhập bọn mà cậu lại muốn đá tôi ra ngoài sao?
- Đương nhiên là Đổng đại ca đây muốn nhờ thì thằng em này cũng không thể không giúp. Thế nhưng tôi còn phải nuôi sống huynh đệ của tôi nữa. Bọn hắn phải chịu bao khó nhọc mới có thể kiếm được một mối làm ăn, nếu tôi cứ chắp tay đưa cho người ngoài. Chẳng phải sẽ khiến cho họ không được vui hay sao. Đúng không?
Đổng Tiểu Bảo gật đầu nói:
- 1000 vạn xem như là tiền trà nước cho các anh em, còn về hai chúng ta, coi như là tôi nợ cậu một cái nhân tình.
- Đổng đại ca quả nhiên là người sảng khoái. Nếu như anh đã nói như thế thì thằng em đây xin được đáp ứng.
Đổng Tiểu Bảo rút trong túi ra một tập chi phiếu, xoạt xoạt mấy cái liền viết xong một tấm, sau đó đưa nó cho Lôi Đả đang ngồi bên cạnh Đường Trọng.
- Thành giao. Người anh có thể mang đi.
Đổng Tiểu Bảo khoát khoát tay, liền có hai gã mặc đồ đen bước nhanh vào nhà mang Quan Ý đi.
Đổng Tiểu Bảo lại quay sang nhìn Đường Trọng cười:
- Có cơ hội thì tới quán tôi uống rượu. Mỹ nữ, rượu ngon đủ hết. Đương nhiên uống trà cũng được thôi.
- Nhất định phụng bồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đợi ba người biến mất vào trong rừng rậm, hòa thượng nhìn Đường Trọng cười vui vẻ:
- Cứ thế để cho họ mang người đi hay sao?
- Vốn là chúng ta muốn mang thằng đó đi chôn sống. Nhưng giờ có người muốn giải quyết hộ, không bắt mấy người đi đào hố, lại có thêm 1000 vạn nữa, chẳng lẽ còn gì không vui hay sao?
- Chỉ sợ là tiện nghi cho thằng nhóc đó.
Lôi Đả đưa tấm chi phiếu cho Đường Trọng. Đường Trọng không có nhận mà chỉ nói:
- Yên tâm đi, thằng đó không sống được đâu.
- Bọn họ dám ra tay tàn nhẫn với người Quan gia hay sao?
- Sao lại không dám? Bọn họ còn hận Quan gia hơn là chúng ta đó.
Đường Trọng cười lạnh.
Quan Ý bị cái cảm giác ngón tay bị cắt kích thich, cứ như là một ngón tay bị ai đó chặt đứt vậy. Nhưng đáng mừng là, không phải chỉ chặt có một ngón, mà là chặt hết cả bốn ngón.
Hắn mở to mắt ra nhìn, nhưng bị ánh sáng mãnh liệt trước mắt khiến cho chính mình phải nhắm mắt lại.
- Trời sáng rồi?
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
- Hay là chính mình đã chết?
Hắn vội vàng mở to hai mắt, như muốn tìm kiếm một đáp án cho chính mình.
Là ánh đèn, ánh đèn thủy tinh hoa lệ.
Thiết bị được lắp đặt theo phong cách Châu Âu, hắn hẳn là đang ở một nhà ai đó, bất kể là nhà ai thì chỉ cần không phải là ở cái miếu Gái Ế, cái nơi mà kêu trời trời không biết, kêu đất đất không thương, thì dù cho thế nào hắn cũng có thể tiếp nhận được.
- Tỉnh rồi đó hả?
Khi mà hắn đang ngẫm nghĩ thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy được một đôi mắt đang nhìn mình.
Đôi mắt đục ngầu, mà lại âm trầm, toát lên khí tức tang thương, đang nhìn hắn. Giống như một ông già háo sắc tham lam nhìn thấy được mỹ nữ tuyệt sắc vậy, càng giống một con kền kền thấy được một bữa ăn ngon lành.
Bị cái ánh mắt đó tập trung nhìn khiến cho Quan Ý cảm thấy toàn thân phát lạnh, trên da rất nhanh liền nổi cả da gà.
Tham lam?
Đúng, ánh mắt đó chính là những chữ này.
Quan Ý nghĩ mãi mà không ra, sao một người đàn ông lại có thể nhìn mình với cái ánh mắt như vậy được chứ?
Chẳng lẽ cái tên này có cái sở thích đặc thù đó hay sao?
Nghĩ đến loại chuyện này khiến cho Quan Ý không tự chủ được cảm thấy hoa cúc đang tự xiết chặt.
- Tỉnh rồi hả?
Người đàn ông đó chủ động lên tiếng. Nhưng giọng ông ta khàn khàn, giống như là bị người ta nhét nắm cát vào trong họng vậy.
- Ông là ai?
Quan Ý lên tiếng hỏi.
- Đổng Tân Hàng. Một cái tên đã đi vào lãng quên rồi.
- Ông chính là Đổng Tân Hàng sao?
Quan Ý sợ hãi hỏi.
Đổng Tân Hàng, hai mươi năm trước đây là một truyền kỳ.
Lúc ấy hắn là một người thanh niên oai hùng, khí vũ hiên ngang, từng được ngợi ca là Yến Kinh đệ nhất mỹ nam tử.
Đổng Tân Hàng lúc đó nổi tiếng cứ như mặt trời ban trưa vậy đó, tiền đồ vô lượng, được biết bao nhiêu người ở Yến Kinh này trầm trồ thán phục, ngợi ca.
Việc cưới công chúa của Khương gia, Khương Khả Nhân, liền trở thành chuyện lớn của Yến Kinh trong 20 năm gần đây, được mọi người ngợi ca là “Yến Kinh đệ nhất hôn lễ”
Thế nhưng cuộc hôn nhân mà bao người hâm mộ này lại mang đến cho hắn một tai nạn, mà khiến cho hắn rơi vào địa ngục trần gian, một tai nạn xe cộ đã khiến hắn mất đi đôi chân, từ đó biến mất khỏi con mắt thế nhân.
Dù cho có người đề cập tới, nhưng rất ít người có thể nhớ ra hắn. Cũng chỉ khi Khương Khả Nhân làm ra chuyện lớn gì đó thì mọi người mới nhớ tới hắn, một người đàn ông có một quá khứ đau thương.
Quan hệ của Quan gia và Đổng gia cũng bình thường, Quan Ý chỉ là tiểu bối trong nhà, do tuổi tác và duyên phận, hai người sẽ không thể nào cùng xuất hiện, mà hắn cũng sẽ không chủ động tới thăm Đổng Tân Hàng.
Hai mươi mấy năm trôi qua rồi, Đổng Tân Hàng tuy còn sống nhưng không thể tin được lại trông già nua đến như thế.
Hắn có chỗ nào giống một người tráng niên chính trực đâu? Đây rõ ràng là một ông già sắp xuống mồ rồi.
- Cậu biết tôi sao?
Đổng Tân Hàng liền cười. Hắn lâu lắm không có cười rồi, nên khi cười cơ bắp trên mặt bắt đầu co rút, con mắt cũng hơi mất tự nhiên. Thế nhưng bây giờ thì hắn thực muốn cười. Nghẹn không nín được, mà nhẫn thì không nhịn được:
- Cũng đúng. Cậu nên biết tôi là ai.
- Sao ông lại bắt tôi? Đường Trọng đâu? Sao tôi lại ở nơi này?
Quan Ý gấp giọng hỏi.
- Những vấn đề đó đều sẽ có đáp án thôi.
Đổng Tân Hàng vừa cười vừa nói.
- Tôi cho cậu chút thời gian, cậu tự ngẫm lại đi. Tôi tin người Quan gia sẽ không khiến người khác phải thất vọng đâu.
Quan Ý cũng đã tỉnh táo lại.
- Là Đường Trọng tìm mấy người phải không? Nếu như tôi đoán không nhầm thì hắn phải tìm Đổng Tiểu Bảo chứ?
Quan Ý trầm giọng nói.
- Đúng thế, hắn chắc chắn sẽ tìm tới mấy người. Nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế. Bởi từ nay về sau cừu hận hai nhà Khương Đổng sẽ tan biến, cùng nhau đối kháng Quan gia. Đường Trọng đâu? Hắn đồng ý không có giết tôi rồi, hắn còn thiếu tôi một mạng.
m- Hắn đúng là không có giết cậu. Nếu cậu bị giết rồi thì cũng không còn ngồi đây mà suy nghĩ được đâu. Chẳng qua hắn cũng không muốn bỏ qua cho cậu đâu. Cho nên Tiểu Bảo đã dùng 1000 vạn để mua cậu về đây đấy. Không thể không nói các người chọn sai đối thủ rồi. Cái tên Đường Trọng đó không phải là kẻ yếu kém gì đâu. Chúng ta bỏ tiền ra mua phiền phức của hắn, mà lại còn thiếu nhân tình của hắn nữa chứ, sinh ý như thế không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Ánh mắt Quan Ý liền lộ vẻ đề phòng Đổng Tân Hàng:
- Vậy ông thì sao? Ông muốn làm gì?
- Cậu đều có thể tự lý giải được mà.
Đổng Tân Hàng trầm giọng nói ra.
- Ông muốn giết tôi sao?
- Sao lại không được nhỉ?
Đổng Tân Hàng vỗ vỗ bắp đùi của mình rồi nói tiếp:
- Cậu nhìn xem, cậu nhìn đi, năm đó chúng ta không cừu không oán thế mà các người lại xuống tay ác độc như vậy. Giờ ta lấy máu trả máu, có gì mà không đúng đây?
- Đó cũng không phải là do tôi làm. Đó là Tam thúc của tôi làm mà. Sao lại có thể liên quan tới tôi cơ chứ.
Quan Ý liền thanh minh cho bản thân.
Đổng Tân Hàng lắc đầu:
- Cậu xem ra còn kém hơn Đường Trọng với Tiểu Bảo, so với anh trai cậu cũng vẫn còn kém lắm, nếu là bọn hắn, nhất định sẽ không vội vã trốn tránh trách nhiệm đâu. Loại chuyện này, sao mà có thể bỏ qua được chứ. Dù gì cậu cũng là người của Quan gia, điều này thì không ai có thể thay đổi được đâu.
- Vậy sao chúng ta không làm một cuộc giao dịch đi? Chỉ cần ông có thể đưa tôi về Quan gia, họ sẽ cho ông một cái giá hợp lý.
- Tôi giống như một hoạt tử nhân rồi, cậu nghĩ tôi cần cái gì nhất đây?
Đổng Tân Hàng vừa hỏi vừa đẩy xe lăn tới gần Quan Ý.
- Ông cần gì? Ông muốn cái gì đây?
Quan Ý giãy giụa liên hồi, nhưng cả tứ chi đều bị buộc chặt vào cái ghế đó khiến cho hắn không tài nào thoát được.
Xe lăn của Đổng Tân Hàng dừng trước mặt Quan Ý, hai tay ông ta nhẹ nhàng vuốt ve chân của hắn, nhẹ giọng nói:
- Thứ tôi cần nhất là sự giải thoát.
Ông ta ấn mạnh lên một cái nút đỏ trên tay ghế, một lưỡi dao hình quạt liền phóng ra.
Lưỡi dao bắn thẳng vào bụng của Quan Ý mà không hề bị trở ngại, sau đó lưỡi dao bắt đầu quay tròn giống như cánh quạt vậy.
Ruột Quan Ý liền bị xoắn lại thành vòng sau đó bị lưỡi dao đó cắt cho tan nát, từng dòng máu chảy ròng ròng từ lưỡi dao xuống đất.
Khuôn mặt Quan Ý vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, ánh mắt kinh sợ, máu chảy liên tục, đầu hắn liền ngoặt sang một bên.
Chết không nhắm mắt!
Đổng Tân Hàng nhấn cái nút đó thêm lần nữa, lưỡi dao liền từ trong bụng Quan Ý rút trở lại lần nữa, mang theo máu thịt bầy nhầy.
- Cám ơn.
Đổng Tân Hàng nhìn Quan Ý đã chết, nhìn vào đôi mắt không cam tâm của hắn mà trong lòng bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Cám ơn vì đã để cho tôi giết cậu..
Đường Trọng tựa người vào cổng, ngửi mùi hoa cỏ thơm ngát trong không khí, gió núi mạnh mẽ thét gào thổi tới, trong lòng hắn rất là sung sướng.
Lôi Đả đang ngồi chồm hỗm bên cạnh Đường Trọng, đưa hộp thuốc của mình qua nói:
- Trong lòng vui vẻ thì nên làm điếu.
Đường Trọng liền rút một điếu thuốc trong bao ra nhét vào miệng, Lôi Đả liền giúp hắn châm lửa.
- Huấn luyện viên có thể được thả ra?
Lôi Đả lên tiếng hỏi.
- Có thể.
Đường Trọng cười nói:
- Chỉ cần lão ta chịu đi ra.
- Thế thì tốt rồi.
Lôi Đả nhếch miệng cười.
- Ừm, tốt rồi.
Đường Trọng cảm thán nói.
Lúc trước khi tra ra được chuyện Quan Ý và cái tên Độc Nhãn ám sát mình kia có quan hệ, nhưng lại không nghĩ ra rằng lại có thể tìm ra một chuyện lớn như vậy.
Đường Trọng sau khi xác định được tính chân thật của sự việc liền gọi điện ngay cho Đổng Tiểu Bảo. Nếu như có thể cho hắn biết chân tướng của sự việc thì có thể khiến cho hận thù của hai nhà Khương Đổng kết thúc hay không?
Tranh đấu nhiều năm như vậy, đã khiến cho cả hai nhà đều có tổn thất vô cùng lớn. Thế nhưng chỉ vì mối thù đó mà không thể nào có thể giảng hòa được. Hai gia tộc đã từng là minh hữu của nhau lại rơi vào tình trạng như thế khiến cho người cảm thán không thôi.
Lão râu dài thì sao? Bị oan nhiều năm như vậy, có lẽ lão sẽ có thể thoát được cái lệnh cấm đó, tự do ra vào Hận Sơn, thậm chí là đoàn tụ gia đình?
Nghĩ tới có nhiều chỗ tốt như thế, Đường Trọng chỉ muốn được hát thật lớn lên.
- Đúng rồi, cần phải ra một album mới mới được.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.
Đổng Tiểu Bảo sau khi nói chuyện xong, cũng tới trước mặt Đường Trọng ngồi xổm xuống, chìa tay ra với Lôi Đả:
- Cho tôi điếu thuốc nào.
Lôi Đả liền đưa cả thuốc lẫn bật lửa cho hắn, Đổng Tiểu Bảo liền làm một cây, hít một hơi thật sâu, đến nỗi hai mắt híp lại mới hỏi Đường Trọng:
- Cậu định xử lý ra sao?
Đường Trọng nhìn Đổng Tiểu Bảo rồi nói:
- Nếu mà đã là ăn cướp thì chúng ta cần có giác ngộ của ăn cướp chứ. 3000 vạn thì sao nhỉ? Chúng ta đòi Quan gia 3000 vạn, rồi tôi và anh mỗi người một nửa ha.
Đổng Tiểu Bảo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Để người cho tôi……
Đường Trọng cười lớn nhìn Đổng Tiểu Bảo rồi trả lời:
- Đổng đại ca của tôi à, cậu nói thế có vẻ không hợp lý đâu nha? Tôi tốt bụng kéo cậu nhập bọn mà cậu lại muốn đá tôi ra ngoài sao?
- Đương nhiên là Đổng đại ca đây muốn nhờ thì thằng em này cũng không thể không giúp. Thế nhưng tôi còn phải nuôi sống huynh đệ của tôi nữa. Bọn hắn phải chịu bao khó nhọc mới có thể kiếm được một mối làm ăn, nếu tôi cứ chắp tay đưa cho người ngoài. Chẳng phải sẽ khiến cho họ không được vui hay sao. Đúng không?
Đổng Tiểu Bảo gật đầu nói:
- 1000 vạn xem như là tiền trà nước cho các anh em, còn về hai chúng ta, coi như là tôi nợ cậu một cái nhân tình.
- Đổng đại ca quả nhiên là người sảng khoái. Nếu như anh đã nói như thế thì thằng em đây xin được đáp ứng.
Đổng Tiểu Bảo rút trong túi ra một tập chi phiếu, xoạt xoạt mấy cái liền viết xong một tấm, sau đó đưa nó cho Lôi Đả đang ngồi bên cạnh Đường Trọng.
- Thành giao. Người anh có thể mang đi.
Đổng Tiểu Bảo khoát khoát tay, liền có hai gã mặc đồ đen bước nhanh vào nhà mang Quan Ý đi.
Đổng Tiểu Bảo lại quay sang nhìn Đường Trọng cười:
- Có cơ hội thì tới quán tôi uống rượu. Mỹ nữ, rượu ngon đủ hết. Đương nhiên uống trà cũng được thôi.
- Nhất định phụng bồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đợi ba người biến mất vào trong rừng rậm, hòa thượng nhìn Đường Trọng cười vui vẻ:
- Cứ thế để cho họ mang người đi hay sao?
- Vốn là chúng ta muốn mang thằng đó đi chôn sống. Nhưng giờ có người muốn giải quyết hộ, không bắt mấy người đi đào hố, lại có thêm 1000 vạn nữa, chẳng lẽ còn gì không vui hay sao?
- Chỉ sợ là tiện nghi cho thằng nhóc đó.
Lôi Đả đưa tấm chi phiếu cho Đường Trọng. Đường Trọng không có nhận mà chỉ nói:
- Yên tâm đi, thằng đó không sống được đâu.
- Bọn họ dám ra tay tàn nhẫn với người Quan gia hay sao?
- Sao lại không dám? Bọn họ còn hận Quan gia hơn là chúng ta đó.
Đường Trọng cười lạnh.
Quan Ý bị cái cảm giác ngón tay bị cắt kích thich, cứ như là một ngón tay bị ai đó chặt đứt vậy. Nhưng đáng mừng là, không phải chỉ chặt có một ngón, mà là chặt hết cả bốn ngón.
Hắn mở to mắt ra nhìn, nhưng bị ánh sáng mãnh liệt trước mắt khiến cho chính mình phải nhắm mắt lại.
- Trời sáng rồi?
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
- Hay là chính mình đã chết?
Hắn vội vàng mở to hai mắt, như muốn tìm kiếm một đáp án cho chính mình.
Là ánh đèn, ánh đèn thủy tinh hoa lệ.
Thiết bị được lắp đặt theo phong cách Châu Âu, hắn hẳn là đang ở một nhà ai đó, bất kể là nhà ai thì chỉ cần không phải là ở cái miếu Gái Ế, cái nơi mà kêu trời trời không biết, kêu đất đất không thương, thì dù cho thế nào hắn cũng có thể tiếp nhận được.
- Tỉnh rồi đó hả?
Khi mà hắn đang ngẫm nghĩ thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy được một đôi mắt đang nhìn mình.
Đôi mắt đục ngầu, mà lại âm trầm, toát lên khí tức tang thương, đang nhìn hắn. Giống như một ông già háo sắc tham lam nhìn thấy được mỹ nữ tuyệt sắc vậy, càng giống một con kền kền thấy được một bữa ăn ngon lành.
Bị cái ánh mắt đó tập trung nhìn khiến cho Quan Ý cảm thấy toàn thân phát lạnh, trên da rất nhanh liền nổi cả da gà.
Tham lam?
Đúng, ánh mắt đó chính là những chữ này.
Quan Ý nghĩ mãi mà không ra, sao một người đàn ông lại có thể nhìn mình với cái ánh mắt như vậy được chứ?
Chẳng lẽ cái tên này có cái sở thích đặc thù đó hay sao?
Nghĩ đến loại chuyện này khiến cho Quan Ý không tự chủ được cảm thấy hoa cúc đang tự xiết chặt.
- Tỉnh rồi hả?
Người đàn ông đó chủ động lên tiếng. Nhưng giọng ông ta khàn khàn, giống như là bị người ta nhét nắm cát vào trong họng vậy.
- Ông là ai?
Quan Ý lên tiếng hỏi.
- Đổng Tân Hàng. Một cái tên đã đi vào lãng quên rồi.
- Ông chính là Đổng Tân Hàng sao?
Quan Ý sợ hãi hỏi.
Đổng Tân Hàng, hai mươi năm trước đây là một truyền kỳ.
Lúc ấy hắn là một người thanh niên oai hùng, khí vũ hiên ngang, từng được ngợi ca là Yến Kinh đệ nhất mỹ nam tử.
Đổng Tân Hàng lúc đó nổi tiếng cứ như mặt trời ban trưa vậy đó, tiền đồ vô lượng, được biết bao nhiêu người ở Yến Kinh này trầm trồ thán phục, ngợi ca.
Việc cưới công chúa của Khương gia, Khương Khả Nhân, liền trở thành chuyện lớn của Yến Kinh trong 20 năm gần đây, được mọi người ngợi ca là “Yến Kinh đệ nhất hôn lễ”
Thế nhưng cuộc hôn nhân mà bao người hâm mộ này lại mang đến cho hắn một tai nạn, mà khiến cho hắn rơi vào địa ngục trần gian, một tai nạn xe cộ đã khiến hắn mất đi đôi chân, từ đó biến mất khỏi con mắt thế nhân.
Dù cho có người đề cập tới, nhưng rất ít người có thể nhớ ra hắn. Cũng chỉ khi Khương Khả Nhân làm ra chuyện lớn gì đó thì mọi người mới nhớ tới hắn, một người đàn ông có một quá khứ đau thương.
Quan hệ của Quan gia và Đổng gia cũng bình thường, Quan Ý chỉ là tiểu bối trong nhà, do tuổi tác và duyên phận, hai người sẽ không thể nào cùng xuất hiện, mà hắn cũng sẽ không chủ động tới thăm Đổng Tân Hàng.
Hai mươi mấy năm trôi qua rồi, Đổng Tân Hàng tuy còn sống nhưng không thể tin được lại trông già nua đến như thế.
Hắn có chỗ nào giống một người tráng niên chính trực đâu? Đây rõ ràng là một ông già sắp xuống mồ rồi.
- Cậu biết tôi sao?
Đổng Tân Hàng liền cười. Hắn lâu lắm không có cười rồi, nên khi cười cơ bắp trên mặt bắt đầu co rút, con mắt cũng hơi mất tự nhiên. Thế nhưng bây giờ thì hắn thực muốn cười. Nghẹn không nín được, mà nhẫn thì không nhịn được:
- Cũng đúng. Cậu nên biết tôi là ai.
- Sao ông lại bắt tôi? Đường Trọng đâu? Sao tôi lại ở nơi này?
Quan Ý gấp giọng hỏi.
- Những vấn đề đó đều sẽ có đáp án thôi.
Đổng Tân Hàng vừa cười vừa nói.
- Tôi cho cậu chút thời gian, cậu tự ngẫm lại đi. Tôi tin người Quan gia sẽ không khiến người khác phải thất vọng đâu.
Quan Ý cũng đã tỉnh táo lại.
- Là Đường Trọng tìm mấy người phải không? Nếu như tôi đoán không nhầm thì hắn phải tìm Đổng Tiểu Bảo chứ?
Quan Ý trầm giọng nói.
- Đúng thế, hắn chắc chắn sẽ tìm tới mấy người. Nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế. Bởi từ nay về sau cừu hận hai nhà Khương Đổng sẽ tan biến, cùng nhau đối kháng Quan gia. Đường Trọng đâu? Hắn đồng ý không có giết tôi rồi, hắn còn thiếu tôi một mạng.
m- Hắn đúng là không có giết cậu. Nếu cậu bị giết rồi thì cũng không còn ngồi đây mà suy nghĩ được đâu. Chẳng qua hắn cũng không muốn bỏ qua cho cậu đâu. Cho nên Tiểu Bảo đã dùng 1000 vạn để mua cậu về đây đấy. Không thể không nói các người chọn sai đối thủ rồi. Cái tên Đường Trọng đó không phải là kẻ yếu kém gì đâu. Chúng ta bỏ tiền ra mua phiền phức của hắn, mà lại còn thiếu nhân tình của hắn nữa chứ, sinh ý như thế không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Ánh mắt Quan Ý liền lộ vẻ đề phòng Đổng Tân Hàng:
- Vậy ông thì sao? Ông muốn làm gì?
- Cậu đều có thể tự lý giải được mà.
Đổng Tân Hàng trầm giọng nói ra.
- Ông muốn giết tôi sao?
- Sao lại không được nhỉ?
Đổng Tân Hàng vỗ vỗ bắp đùi của mình rồi nói tiếp:
- Cậu nhìn xem, cậu nhìn đi, năm đó chúng ta không cừu không oán thế mà các người lại xuống tay ác độc như vậy. Giờ ta lấy máu trả máu, có gì mà không đúng đây?
- Đó cũng không phải là do tôi làm. Đó là Tam thúc của tôi làm mà. Sao lại có thể liên quan tới tôi cơ chứ.
Quan Ý liền thanh minh cho bản thân.
Đổng Tân Hàng lắc đầu:
- Cậu xem ra còn kém hơn Đường Trọng với Tiểu Bảo, so với anh trai cậu cũng vẫn còn kém lắm, nếu là bọn hắn, nhất định sẽ không vội vã trốn tránh trách nhiệm đâu. Loại chuyện này, sao mà có thể bỏ qua được chứ. Dù gì cậu cũng là người của Quan gia, điều này thì không ai có thể thay đổi được đâu.
- Vậy sao chúng ta không làm một cuộc giao dịch đi? Chỉ cần ông có thể đưa tôi về Quan gia, họ sẽ cho ông một cái giá hợp lý.
- Tôi giống như một hoạt tử nhân rồi, cậu nghĩ tôi cần cái gì nhất đây?
Đổng Tân Hàng vừa hỏi vừa đẩy xe lăn tới gần Quan Ý.
- Ông cần gì? Ông muốn cái gì đây?
Quan Ý giãy giụa liên hồi, nhưng cả tứ chi đều bị buộc chặt vào cái ghế đó khiến cho hắn không tài nào thoát được.
Xe lăn của Đổng Tân Hàng dừng trước mặt Quan Ý, hai tay ông ta nhẹ nhàng vuốt ve chân của hắn, nhẹ giọng nói:
- Thứ tôi cần nhất là sự giải thoát.
Ông ta ấn mạnh lên một cái nút đỏ trên tay ghế, một lưỡi dao hình quạt liền phóng ra.
Lưỡi dao bắn thẳng vào bụng của Quan Ý mà không hề bị trở ngại, sau đó lưỡi dao bắt đầu quay tròn giống như cánh quạt vậy.
Ruột Quan Ý liền bị xoắn lại thành vòng sau đó bị lưỡi dao đó cắt cho tan nát, từng dòng máu chảy ròng ròng từ lưỡi dao xuống đất.
Khuôn mặt Quan Ý vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, ánh mắt kinh sợ, máu chảy liên tục, đầu hắn liền ngoặt sang một bên.
Chết không nhắm mắt!
Đổng Tân Hàng nhấn cái nút đó thêm lần nữa, lưỡi dao liền từ trong bụng Quan Ý rút trở lại lần nữa, mang theo máu thịt bầy nhầy.
- Cám ơn.
Đổng Tân Hàng nhìn Quan Ý đã chết, nhìn vào đôi mắt không cam tâm của hắn mà trong lòng bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Cám ơn vì đã để cho tôi giết cậu..