- Tôi lại không có gia nghiệp lớn giống cô nên tất nhiên phải kiếm lợi nhuận trước rồi.
Đằng sau Đổng Tiểu Bảo dùng một số thủ đoạn, Đường Trọng biết một ít, cũng có một số không biết. Thật vất vả có cơ hội lừa hắn thì Đường Trọng sao có thể nhẹ tay được.
Nếu không phải về sau còn hợp tác với nhà họ Đổng thì Đường Trọng đâu chỉ nhận 1000 vạn mà đã thả người chứ? Dù là mấy kẻ cướp tạm thời cũng sẽ không đòi nhà họ Quan số tiền ít ỏi đấy.
- Tên ranh xấu xa, sự nghiệp của cậu còn nhỏ hả? Khoảng hai năm nữa chắc cậu sẽ bỏ rơi tôi xa rồi.
Khương Khả Khanh tức giận nói:
- Nếu bên kia đã tìm được Đổng Tiểu Bảo, vậy cậu định tìm ai bên nhà họ Khương?
- Không phải bây giờ cô chủ động tìm tới cửa rồi sao?
Đường Trọng cười nhìn Khương Khả Khanh nói.
Giờ Khương Khả Khanh mới biết chính mình rơi vào bẫy rồi, nói:
- Tại sao tôi phải làm người trung gian? Sao cậu không tự đi tìm ông cụ đi?
- Cô cảm thấy ông ấy sẽ tin tôi sao?
Đường Trọng hỏi lại.
- Không thử thì làm sao biết?
Khương Khả Khanh nói.
- Cho tới bây giờ ông ấy chưa từng tin tôi. Trước kia không tin, về sau càng không tin.
Đường Trọng lắc đầu:
- Dù sao tôi cũng chỉ là cháu ngoại mà không phải cháu nội.
Khương Khả Khanh bĩu môi:
- Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. Cháu nội thì sao? Còn không phải bị đánh gãy chân rồi đuổi khỏi nhà họ Khương hả? Chuyện này, tôi có thể nói giúp cậu một câu, nhưng cậu phải cho tôi một chút chứng cứ chứ? Nếu như không có chứng cứ gì thì tôi nói cũng không ai tin.
- Tất nhiên là có chứng cứ.
Đường Trọng nói:
- Tôi có ghi âm. Mặt khác, bên nhà họ Đổng chắc chắn sẽ liên lạc với ông cụ. Lời nói của bọn họ còn có trọng lượng hơn tôi với cô cộng lại.
- Cậu đúng là người thành thật.
Khương Khả Khanh tức giận nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
- Thành thật khiến người ta đau đớn.
- Vậy phải cố chấp nhận đi. Đây chính là số mệnh của chúng ta.
Khương Khả Khanh cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:
- Tối hôm nay cậu định ngủ ghế sô pha à?
- Có ý gì?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi mệt, không muốn động đậy.
Khương Khả Khanh nói.
Đường Trọng nóng vội nói:
- Như vậy sao được? Nếu…
- Nếu để mẹ cậu biết thì làm sao bây giờ?
Khương Khả Khanh nói.
- Đúng vậy. Cô không sợ à?
- Tôi sợ cái gì? Tôi là một xử nữ thành thục, nếu như không nhịn được đi tìm đàn ông để giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện rất bình thường. Chị ấy cũng là phụ nữ nên sẽ hiểu.
Khương Khả Khanh không để ý nói.
“………”
- Cho cậu hai lựa chọn. Một là, tôi với cậu cùng ngủ ở đây, hoặc cậu ôm tôi sang phòng bên. Dù sao tôi cũng không đi nổi nữa rồi.
Khương Khả Khanh ngáp một cái, lười biếng nói.
Đường Trọng suy nghĩ, quyết định vẫn là ôm cô về phòng của chính cô. Tuy hắn không từ chối một bảo vật tuyệt sắc, nhưng…nghĩ đến một thân phận khác của cô, hắn liền bắt đầu khủng khoảng.
Không chỉ thế, Khương Khả Nhân cũng ở tầng này, nếu bà phát hiện thì sẽ không tốt lắm.
Chính mình thanh niên phong nhã hào hoa làm sao có thể bị bà trâu già này ăn được chứ?
Nếu Khương Khả Khanh biết trong lòng Đường Trọng so sánh cô với trâu già thì.. chắc chắn sẽ nhảy dựng lên đại chiến với hắn 300 hiệp, xé rách quần áo hắn, cào mặt hắn kêu to ‘ lưu manh, cứu mạng, cưỡng hiếp này…’
- Tôi ôm cô về.
Đường Trọng nói.
- Tuỳ thôi.
Khương Khả Khanh cuộn tròn người, nhắm mắt lại, nói.
Đường Trọng đi đến trên giường, vươn tay muốn bế Khương Khả Khanh khỏi giường.
Vốn muốn luồn tay từ dưới eo cô, nhưng cô đang nằm nghiêng, mà một bên phong nhũ lại dán vào trên giường, nên khi Đường Trọng vươn tay đến lại vừa vặn sờ trúng, cái loại cảm giác kích thích đó suýt chút khiến hắn không nhịn được mà muốn ôm thật chặt.
Khương Khả Khanh mở to mắt, trừng hắn một cái nói:
- Cậu cố ý hả?
- Không phải. Tôi….
Đường Trọng còn muốn giải thích thêm, nhưng lại thấy Khương Khả Khanh đã nhắm mắt rồi, căn bản không định nghe hắn nói tiếp.
Đường Trọng nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay dời vị trí, sau đó một tay ôm eo cô, còn một tay đỡ chân cô, ôm cô ra ngoài.
Vừa mới đi đến hành lang, của phòng đối diện liền mở ra, Khương Khả Nhân mắt còn mông lung đi ra, hỏi:
- Đường Trọng, con đang cùng ai…Khả Khanh, em làm sao vậy?
- Dì trẻ uống rượu. Con bế dì về phòng ngủ.
Đường Trọng vội giải thích.
- Uống rượu à? Bữa tối nay không uống rượu mà.
Khương Khả Nhân nói.
- Vừa mới uống.
Đường Trọng cười nói:
- Dì ấy thích một người đàn ông nhưng người ta không thích dì, liền mượn rượu giải sầu…con bế dì đi ngủ đã, ngày mai mẹ hãy an ủi dì ấy.
Mặc dù bên hông Đường Trọng đã bị một cái tay nhỏ bé véo nhưng Đường Trọng vẫn vui vẻ cho cô một ánh mắt an ủi.
Ai bảo cô hấp dẫn tôi làm gì?
Sân bay Yến Kinh. Lối ra chuyến bay quốc tế.
- Tiểu thư, tôi bấm chỉ tay tính toán biết cô là tới sân bay đón người. Không những thế, thân phận của người cô đón không đơn giản.
Một chàng trai tuấn tú đứng trước một cô gái xinh đẹp, chủ động bắt chuyện với cô.
Cô gái nhìn chàng trai, hỏi:
- Sao anh biết thân phận của anh ấy không đơn giản?
- Bởi vì tôi nhìn cách ăn mặc của cô đã biết cô không phải người bình thường. Mà người có thể khiến cô tự mình tới đón thì tất nhiên thân phận cũng không đơn giản rồi.
Chàng trai đắc ý cười nói.
- Anh đoán đúng rồi.
Cô gái cho chàng trai một ánh mắt cổ vũ.
Chàng trai được ủng họ liền chủ động bắt tay với cô gái, nói:
- Chào cô, tôi là Đổng Hãn Thanh, rất vinh hạnh có thể biết người bất phàm như cô.
- Tên thì tôi sẽ không nói cho anh.
Cô gái bắt tay với hắn, nói:
- Bạn trai tôi sẽ tức giận.
Nói xong cô liền xoay người phất tay với một chàng trai cao lớn mặc âu phục đen, gọi:
- Diệp Sơ Dương, em ở đây.
Diệp Sơ Dương thấy cô gái liền bước nhanh tới chỗ cô.
- Tiểu Mộng, anh này là…?
Diệp Sơ Dương cảnh giác nhìn chằm chằm Đổng Tiểu Bảo, hỏi.
- Tôi là người theo đuổi Tiểu Mộng.
Đổng Tiểu Bảo chủ động bắt tay với Diệp Sơ Dương:
- Tất nhiên là chưa thành công. Anh có một người bạn gái rất tốt. Tôi rất hâm mộ anh.
- Cám ơn.
Diệp Sơ Dương qua loa bắt tay với hắn, rồi vội vàng kéo bạn gái xinh đẹp của mình rời đi.
- Đồ háo sắc.
Diệp Sơ Dương thầm mắng.
Đây chỉ là chút chuyện nhỏ trong đời của Đổng Tiểu Bảo. Sau khi đôi tình nhân rời đi, hắn lại nhìn về dòng người đang qua lại.
Mấy phút sau, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, gọi to:
- Bồ Đề. Bồ Đề. Ở đây. Ở đây.
Một người mặc áo dài vải thô màu trắng, dáng người cao gầy, khí chất trác tuyệt, khi đi tay áo bồng bềnh rất có phong vị tiên nữ nhìn thoáng qua hắn, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng khác.
- Bồ Đề. Ở đây. Anh là anh trai em mà. Anh là anh trai em.
Đổng Tiểu Bảo chạy tới nghênh đón, chủ động vươn tay đi cầm hành lý trong tay Đổng Bồ Đề.
- Tiểu thư.
Một thanh âm đột ngột vang lên từ đằng sau.
Đổng Tiểu Bảo quay người liền thấy Tiểu Kiểm đen gầy, lặng yên không một tiếng động đang đứng đằng sau.
Biết rõ quan hệ giữa người phụ nữ này với em gái nên Đổng Tiểu Bảo không dám đắc tội, cười ha hả nói:
- Tiểu Kiểm cũng tới à? Nếu sớm biết cô cũng tới thì tôi đi với cô là được rồi.
Tiểu Kiểm không trả lời, chỉ là thuận tay nhận hành lý từ tay Đổng Bồ Đề.
- Xe ở đâu?
Đổng Bồ Đề nhìn Tiểu Kiểm hỏi.
- Tại gara trong tầng hầm.
Tiểu Kiểm nói.
- Đi thôi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Từ từ, chờ một tí, chờ một tí.
Đổng Tiểu Bảo ngăn cô nói:
- Bồ Đề, xe của anh ở cửa ra vào, ngay tại cửa ra vào. Vài bước là tới…em lên xe của anh, anh có chuyện muốn nói với em. Chuyện rất quan trọng.
- Không cần.
Đổng Bồ Đề nói, cũng không thèm liếc Đổng Tiểu Bảo một cái.
- Bồ Đề, em gái tốt, em cứ lên xe của anh đi. Xe của anh rất thoải mái, còn có rượu đỏ mà em thích…đúng rồi, còn có bánh ngọt của ông Vương đầu phố tây nữa.
Đổng Tiểu Bảo vẫn chưa từ bỏ.
Nhưng Đổng Bồ Đề vẫn bước đi, căn bản không nghe hắn nói.
- Em không muốn biết trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Đổng Tiểu Bảo nóng nảy, gọi theo:
- Em không muốn biết tin tức của Đường Trọng sao?
Bước chân Đổng Bồ Đề dừng lại, sau đó nói với Tiểu Kiểm:
- Chị lái xe đi theo.
- Dạ, tiểu thư.
Tiểu Kiểm đồng ý nói.
- Dẫn đường.
Đổng Bồ Đề quay lại nhìn Đổng Tiểu Bảo nói.
- Vang vâng, tuân lệnh, tuân lệnh.
Đổng Tiểu Bảo cúi đầu khom lưng nói.
Đổng Tiểu Bảo đi một chiếc BMW X9, hắn tự lái xe, Đổng Bồ Đề ngồi đằng sau.
Đổng Tiểu Bảo vẫn thông qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Đổng Bồ Đề, thấy cô ngoài gầy hơn chút thì đôi mắt so với trước càng thêm sáng ngời.
Hơn thế nữa, hắn cảm giác cả người cô đã có thay đổi lớn, nhưng nhất thời không tìm được nơi nào có thay đổi.
Cô vẫn là Đổng Bồ Đề, Đổng Bồ Đề kiêu ngạo, xinh đẹp, thất khiếu lung linh.
Đổng Tiểu Bảo thấy mình nhìn trộm đã bị phát hiện liền vội nói:
- Em gái, em ngày càng xinh đẹp.
- Trong nhà xảy ra chuyện gì? Đường Trọng làm sao?
Đổng Bồ Đề hỏi.
Đổng Tiểu Bảo nhẹ thở dài nói:
- Chết tiệt, nếu có thể anh thật sự không muốn nhắc đến tên…Đường Trọng không sao cả, chỉ là trong nhà đã xảy ra một số chuyện. Những chuyện này có liên quan đến Đường Trọng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Nhà họ Đổng đã hoà giải với nhà họ Khương.
Đổng Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
- Sao có thể?
Đổng Bồ Đề kinh hãi:
- Sao có thể như vậy?
Cô biết cừu hận giữa hai nhà sâu như thế nào, cô cũng biết nhà họ Đổng vì báo thù đã trả một cái giá lớn đến mức nào.
Cô luôn cho rằng, theo thời gian, chiếc bình cất chứa cừu hận này sẽ lên men, ngày càng hoá thành sát khí nồng đậm.
- Sao lại hoà giải? Còn nữa, sao chuyện này lại liên quan đến Đường Trọng? Đường Trọng có năng lực khiến hai nhà có thể bắt tay giảng hoà sao?
Vô số câu hỏi xoay quanh trong lòng Đổng Bồ Đề.
Đằng sau Đổng Tiểu Bảo dùng một số thủ đoạn, Đường Trọng biết một ít, cũng có một số không biết. Thật vất vả có cơ hội lừa hắn thì Đường Trọng sao có thể nhẹ tay được.
Nếu không phải về sau còn hợp tác với nhà họ Đổng thì Đường Trọng đâu chỉ nhận 1000 vạn mà đã thả người chứ? Dù là mấy kẻ cướp tạm thời cũng sẽ không đòi nhà họ Quan số tiền ít ỏi đấy.
- Tên ranh xấu xa, sự nghiệp của cậu còn nhỏ hả? Khoảng hai năm nữa chắc cậu sẽ bỏ rơi tôi xa rồi.
Khương Khả Khanh tức giận nói:
- Nếu bên kia đã tìm được Đổng Tiểu Bảo, vậy cậu định tìm ai bên nhà họ Khương?
- Không phải bây giờ cô chủ động tìm tới cửa rồi sao?
Đường Trọng cười nhìn Khương Khả Khanh nói.
Giờ Khương Khả Khanh mới biết chính mình rơi vào bẫy rồi, nói:
- Tại sao tôi phải làm người trung gian? Sao cậu không tự đi tìm ông cụ đi?
- Cô cảm thấy ông ấy sẽ tin tôi sao?
Đường Trọng hỏi lại.
- Không thử thì làm sao biết?
Khương Khả Khanh nói.
- Cho tới bây giờ ông ấy chưa từng tin tôi. Trước kia không tin, về sau càng không tin.
Đường Trọng lắc đầu:
- Dù sao tôi cũng chỉ là cháu ngoại mà không phải cháu nội.
Khương Khả Khanh bĩu môi:
- Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. Cháu nội thì sao? Còn không phải bị đánh gãy chân rồi đuổi khỏi nhà họ Khương hả? Chuyện này, tôi có thể nói giúp cậu một câu, nhưng cậu phải cho tôi một chút chứng cứ chứ? Nếu như không có chứng cứ gì thì tôi nói cũng không ai tin.
- Tất nhiên là có chứng cứ.
Đường Trọng nói:
- Tôi có ghi âm. Mặt khác, bên nhà họ Đổng chắc chắn sẽ liên lạc với ông cụ. Lời nói của bọn họ còn có trọng lượng hơn tôi với cô cộng lại.
- Cậu đúng là người thành thật.
Khương Khả Khanh tức giận nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
- Thành thật khiến người ta đau đớn.
- Vậy phải cố chấp nhận đi. Đây chính là số mệnh của chúng ta.
Khương Khả Khanh cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:
- Tối hôm nay cậu định ngủ ghế sô pha à?
- Có ý gì?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi mệt, không muốn động đậy.
Khương Khả Khanh nói.
Đường Trọng nóng vội nói:
- Như vậy sao được? Nếu…
- Nếu để mẹ cậu biết thì làm sao bây giờ?
Khương Khả Khanh nói.
- Đúng vậy. Cô không sợ à?
- Tôi sợ cái gì? Tôi là một xử nữ thành thục, nếu như không nhịn được đi tìm đàn ông để giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện rất bình thường. Chị ấy cũng là phụ nữ nên sẽ hiểu.
Khương Khả Khanh không để ý nói.
“………”
- Cho cậu hai lựa chọn. Một là, tôi với cậu cùng ngủ ở đây, hoặc cậu ôm tôi sang phòng bên. Dù sao tôi cũng không đi nổi nữa rồi.
Khương Khả Khanh ngáp một cái, lười biếng nói.
Đường Trọng suy nghĩ, quyết định vẫn là ôm cô về phòng của chính cô. Tuy hắn không từ chối một bảo vật tuyệt sắc, nhưng…nghĩ đến một thân phận khác của cô, hắn liền bắt đầu khủng khoảng.
Không chỉ thế, Khương Khả Nhân cũng ở tầng này, nếu bà phát hiện thì sẽ không tốt lắm.
Chính mình thanh niên phong nhã hào hoa làm sao có thể bị bà trâu già này ăn được chứ?
Nếu Khương Khả Khanh biết trong lòng Đường Trọng so sánh cô với trâu già thì.. chắc chắn sẽ nhảy dựng lên đại chiến với hắn 300 hiệp, xé rách quần áo hắn, cào mặt hắn kêu to ‘ lưu manh, cứu mạng, cưỡng hiếp này…’
- Tôi ôm cô về.
Đường Trọng nói.
- Tuỳ thôi.
Khương Khả Khanh cuộn tròn người, nhắm mắt lại, nói.
Đường Trọng đi đến trên giường, vươn tay muốn bế Khương Khả Khanh khỏi giường.
Vốn muốn luồn tay từ dưới eo cô, nhưng cô đang nằm nghiêng, mà một bên phong nhũ lại dán vào trên giường, nên khi Đường Trọng vươn tay đến lại vừa vặn sờ trúng, cái loại cảm giác kích thích đó suýt chút khiến hắn không nhịn được mà muốn ôm thật chặt.
Khương Khả Khanh mở to mắt, trừng hắn một cái nói:
- Cậu cố ý hả?
- Không phải. Tôi….
Đường Trọng còn muốn giải thích thêm, nhưng lại thấy Khương Khả Khanh đã nhắm mắt rồi, căn bản không định nghe hắn nói tiếp.
Đường Trọng nuốt một ngụm nước bọt, cánh tay dời vị trí, sau đó một tay ôm eo cô, còn một tay đỡ chân cô, ôm cô ra ngoài.
Vừa mới đi đến hành lang, của phòng đối diện liền mở ra, Khương Khả Nhân mắt còn mông lung đi ra, hỏi:
- Đường Trọng, con đang cùng ai…Khả Khanh, em làm sao vậy?
- Dì trẻ uống rượu. Con bế dì về phòng ngủ.
Đường Trọng vội giải thích.
- Uống rượu à? Bữa tối nay không uống rượu mà.
Khương Khả Nhân nói.
- Vừa mới uống.
Đường Trọng cười nói:
- Dì ấy thích một người đàn ông nhưng người ta không thích dì, liền mượn rượu giải sầu…con bế dì đi ngủ đã, ngày mai mẹ hãy an ủi dì ấy.
Mặc dù bên hông Đường Trọng đã bị một cái tay nhỏ bé véo nhưng Đường Trọng vẫn vui vẻ cho cô một ánh mắt an ủi.
Ai bảo cô hấp dẫn tôi làm gì?
Sân bay Yến Kinh. Lối ra chuyến bay quốc tế.
- Tiểu thư, tôi bấm chỉ tay tính toán biết cô là tới sân bay đón người. Không những thế, thân phận của người cô đón không đơn giản.
Một chàng trai tuấn tú đứng trước một cô gái xinh đẹp, chủ động bắt chuyện với cô.
Cô gái nhìn chàng trai, hỏi:
- Sao anh biết thân phận của anh ấy không đơn giản?
- Bởi vì tôi nhìn cách ăn mặc của cô đã biết cô không phải người bình thường. Mà người có thể khiến cô tự mình tới đón thì tất nhiên thân phận cũng không đơn giản rồi.
Chàng trai đắc ý cười nói.
- Anh đoán đúng rồi.
Cô gái cho chàng trai một ánh mắt cổ vũ.
Chàng trai được ủng họ liền chủ động bắt tay với cô gái, nói:
- Chào cô, tôi là Đổng Hãn Thanh, rất vinh hạnh có thể biết người bất phàm như cô.
- Tên thì tôi sẽ không nói cho anh.
Cô gái bắt tay với hắn, nói:
- Bạn trai tôi sẽ tức giận.
Nói xong cô liền xoay người phất tay với một chàng trai cao lớn mặc âu phục đen, gọi:
- Diệp Sơ Dương, em ở đây.
Diệp Sơ Dương thấy cô gái liền bước nhanh tới chỗ cô.
- Tiểu Mộng, anh này là…?
Diệp Sơ Dương cảnh giác nhìn chằm chằm Đổng Tiểu Bảo, hỏi.
- Tôi là người theo đuổi Tiểu Mộng.
Đổng Tiểu Bảo chủ động bắt tay với Diệp Sơ Dương:
- Tất nhiên là chưa thành công. Anh có một người bạn gái rất tốt. Tôi rất hâm mộ anh.
- Cám ơn.
Diệp Sơ Dương qua loa bắt tay với hắn, rồi vội vàng kéo bạn gái xinh đẹp của mình rời đi.
- Đồ háo sắc.
Diệp Sơ Dương thầm mắng.
Đây chỉ là chút chuyện nhỏ trong đời của Đổng Tiểu Bảo. Sau khi đôi tình nhân rời đi, hắn lại nhìn về dòng người đang qua lại.
Mấy phút sau, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, gọi to:
- Bồ Đề. Bồ Đề. Ở đây. Ở đây.
Một người mặc áo dài vải thô màu trắng, dáng người cao gầy, khí chất trác tuyệt, khi đi tay áo bồng bềnh rất có phong vị tiên nữ nhìn thoáng qua hắn, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng khác.
- Bồ Đề. Ở đây. Anh là anh trai em mà. Anh là anh trai em.
Đổng Tiểu Bảo chạy tới nghênh đón, chủ động vươn tay đi cầm hành lý trong tay Đổng Bồ Đề.
- Tiểu thư.
Một thanh âm đột ngột vang lên từ đằng sau.
Đổng Tiểu Bảo quay người liền thấy Tiểu Kiểm đen gầy, lặng yên không một tiếng động đang đứng đằng sau.
Biết rõ quan hệ giữa người phụ nữ này với em gái nên Đổng Tiểu Bảo không dám đắc tội, cười ha hả nói:
- Tiểu Kiểm cũng tới à? Nếu sớm biết cô cũng tới thì tôi đi với cô là được rồi.
Tiểu Kiểm không trả lời, chỉ là thuận tay nhận hành lý từ tay Đổng Bồ Đề.
- Xe ở đâu?
Đổng Bồ Đề nhìn Tiểu Kiểm hỏi.
- Tại gara trong tầng hầm.
Tiểu Kiểm nói.
- Đi thôi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Từ từ, chờ một tí, chờ một tí.
Đổng Tiểu Bảo ngăn cô nói:
- Bồ Đề, xe của anh ở cửa ra vào, ngay tại cửa ra vào. Vài bước là tới…em lên xe của anh, anh có chuyện muốn nói với em. Chuyện rất quan trọng.
- Không cần.
Đổng Bồ Đề nói, cũng không thèm liếc Đổng Tiểu Bảo một cái.
- Bồ Đề, em gái tốt, em cứ lên xe của anh đi. Xe của anh rất thoải mái, còn có rượu đỏ mà em thích…đúng rồi, còn có bánh ngọt của ông Vương đầu phố tây nữa.
Đổng Tiểu Bảo vẫn chưa từ bỏ.
Nhưng Đổng Bồ Đề vẫn bước đi, căn bản không nghe hắn nói.
- Em không muốn biết trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Đổng Tiểu Bảo nóng nảy, gọi theo:
- Em không muốn biết tin tức của Đường Trọng sao?
Bước chân Đổng Bồ Đề dừng lại, sau đó nói với Tiểu Kiểm:
- Chị lái xe đi theo.
- Dạ, tiểu thư.
Tiểu Kiểm đồng ý nói.
- Dẫn đường.
Đổng Bồ Đề quay lại nhìn Đổng Tiểu Bảo nói.
- Vang vâng, tuân lệnh, tuân lệnh.
Đổng Tiểu Bảo cúi đầu khom lưng nói.
Đổng Tiểu Bảo đi một chiếc BMW X9, hắn tự lái xe, Đổng Bồ Đề ngồi đằng sau.
Đổng Tiểu Bảo vẫn thông qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Đổng Bồ Đề, thấy cô ngoài gầy hơn chút thì đôi mắt so với trước càng thêm sáng ngời.
Hơn thế nữa, hắn cảm giác cả người cô đã có thay đổi lớn, nhưng nhất thời không tìm được nơi nào có thay đổi.
Cô vẫn là Đổng Bồ Đề, Đổng Bồ Đề kiêu ngạo, xinh đẹp, thất khiếu lung linh.
Đổng Tiểu Bảo thấy mình nhìn trộm đã bị phát hiện liền vội nói:
- Em gái, em ngày càng xinh đẹp.
- Trong nhà xảy ra chuyện gì? Đường Trọng làm sao?
Đổng Bồ Đề hỏi.
Đổng Tiểu Bảo nhẹ thở dài nói:
- Chết tiệt, nếu có thể anh thật sự không muốn nhắc đến tên…Đường Trọng không sao cả, chỉ là trong nhà đã xảy ra một số chuyện. Những chuyện này có liên quan đến Đường Trọng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Nhà họ Đổng đã hoà giải với nhà họ Khương.
Đổng Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
- Sao có thể?
Đổng Bồ Đề kinh hãi:
- Sao có thể như vậy?
Cô biết cừu hận giữa hai nhà sâu như thế nào, cô cũng biết nhà họ Đổng vì báo thù đã trả một cái giá lớn đến mức nào.
Cô luôn cho rằng, theo thời gian, chiếc bình cất chứa cừu hận này sẽ lên men, ngày càng hoá thành sát khí nồng đậm.
- Sao lại hoà giải? Còn nữa, sao chuyện này lại liên quan đến Đường Trọng? Đường Trọng có năng lực khiến hai nhà có thể bắt tay giảng hoà sao?
Vô số câu hỏi xoay quanh trong lòng Đổng Bồ Đề.