- Không. Hoàn toàn ngược lại. Tôi muốn cậu từ chối cuộc hôn nhân này.
Đường Trọng nuốt chỗ rượu trong họng xuống, trầm giọng nói.
Đường Trọng như suy nghĩ nhìn kĩ Đổng Tiểu Bảo, không nói câu nào.
- Sao? Cậu cũng bị bọn họ thuyết phục à?
Đổng Tiểu Bảo giễu cợt:
- Vết xe đổ từ chuyện của ba mẹ cậu với chú ba của tôi, cậu vẫn chưa rút được kinh nghiệm à? Biết rõ là cái hố lửa mà cậu vẫn nhảy vào sao?
Roạt…
Đường Trọng hất chén rượu trong tay vào mặt Đổng Tiểu Bảo.
Chất lỏng màu da cam theo khuôn mặt chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi trắng trên người, Đổng Tiểu Bảo cũng không để ý, ánh mắt sắc bén mang theo trào phúng nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
- Phép khích tướng không có tác dụng với tôi.
Đường Trọng đặt chén rượu trong tay xuống nói.
- Đường Trọng, cậu biết Đổng Bồ Đề hận cậu.
Đổng Tiểu Bảo hung ác nói:
- Hận cậu đến nỗi muốn giết chết cậu. Cậu cảm thấy hôn nhân như vậy, hai người sẽ hạnh phúc sao? Cậu cảm thấy về sau hai người sẽ cười nói với nhau là xong sao? Lợi ích? Bọn hắn cho cậu bao nhiêu lợi ích?
- Như thế nào? Anh muốn đưa ra giá tiền cao hơn à?
Đường Trọng cười nhìn Đổng Tiểu Bảo, nói.
Đổng Tiểu Bảo vừa định nổi bão nhưng cố nén lửa giận trong lòng.
Hắn tự tay lau vết rượu trên mặt, nói:
- Tôi sẽ không ra giá với cậu, tôi cũng không trả nổi một cái giá.
Trong lòng Đường Trọng thầm kêu đáng tiếc, vốn định lừa thêm của Đổng Tiểu Bảo một khoản nữa đây. Tài sản danh nghĩa tên này trải rộng khắp nước, là tỷ phú của Trung Quốc đấy.
- Dựa vào cái gì mà tôi phải đồng ý với anh?
Đường Trọng hỏi lại.
- Chỉ bằng việc cậu là Đường Trọng.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Cậu là loại người cam tâm bị người khác sắp đặt sao? Cậu không phải.
- Chỉ cần ra giá hợp lý thì có gì mà không thể được.
- Không. Cậu không như thế.
Đổng Tiểu Bảo cố chấp nói:
- Ít nhất, ở loại việc này cậu sẽ không.
“………”
Người hiểu rõ bạn nhất chính là đối thủ của bạn. Những lời này quả thật rất có lý.
- Sao phải khổ như vậy?
Đường Trọng nói:
- Lúc trước, khi các người đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy sao lại không nghĩ đến cảm thụ của cô ấy?
Trên mặt Đổng Tiểu Bảo hiện lên vẻ xấu hổ, nói:
- Đứng ở góc độ lợi ích, nói thật, tôi rất tán thành cuộc hôn nhân này. Bởi vì, việc này rất quan trọng với cả hai nhà chúng ta. Hơn nữa, dù sao phụ nữ cũng phải lấy chồng, gả cho ai mà không phải gả?
- Nhưng, là anh trai của nó, là một người đàn ông, tôi lại bị loại hi sinh này bức cho sắp điên. Tôi đã bán đứng nó một lần, không muốn lại bán nó thêm lần nữa. Một người đàn ông luôn bán đứng người thân của mình, thì dù cuối cùng có thắng lợi, đứng trên đỉnh núi cao nhất thì còn ý nghĩa gì?
Đường Trọng nhìn kĩ Đổng Tiểu Bảo, thật lâu không nói gì.
Trong hội này, mọi người đều tuân theo nguyên tắc, chỉ nói ba phần chứ không nói ra toàn bộ ý nghĩ của mình. Thật không ngờ, hôm nay Đổng Tiểu Bảo lại thẳng thắn, thành khẩn như vậy. Ngay cả việc lần trước hắn bán đứng Đổng Bồ Đề cũng thừa nhận.
Hay là hắn có ý đồ khác?
- Nếu anh đã không muốn hi sinh em gái của mình thì vì sao không trực tiếp khuyên bọn họ từ bỏ ý định thông gia?
- Tôi không làm được.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Chưa thử sao biết?
- Hiện tại, chú ba hơi kiên trì chút.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Ông có vẻ ủng hộ chú ấy.
Đường Trọng lại im lặng.
Hiện tại, hầu như tất cả áp lực đều đổ lên người hắn rồi. Vì hắn là một người đàn ông sao?
- Tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đường Trọng nói.
- Tôi biết là cậu sẽ không đồng ý mà.
Đổng Tiểu Bảo cực vui. Hắn cầm chai rượu lên, rót cho mình và Đường Trọng:
- Đây coi như lời hứa của cậu với tôi phải không?
- Tôi không phải vì lời khuyên của anh mà đồng ý. Tôi không thân với anh như vậy. Tôi từ chối là vì chính mình.
Đường Trọng nói:
- Anh nói đúng, tôi sẽ không để người khác sắp đặt vận mệnh của mình. Kể cả hôn nhân. Còn nữa, tôi nợ Đổng Bồ Đề một lời xin lỗi.
- Được, được, được. Dù là vì ai, chỉ cần cậu đồng ý thì chúng ta vẫn là bạn tốt.
Đổng Tiểu Bảo vui vẻ chết mất. Hắn cầm một ly rượu tây nhét vào tay Đường Trọng, còn mình thì cầm một ly khác, nói:
- Nào, chúng ta cạn một ly. Dù đằng sau có bao nhiêu áp lực thì cậu đều sẽ gánh hết. Đàn ông không thể nói không giữ lời. Tôi tin cậu.
- Tôi không thích uống rượu tây.
Đường Trọng nói.
- Thế không nói sớm. Tôi cũng thấy loại rượu này hơi đắng. Nào, chúng ta uống rượu đỏ. Tôi mua được ít rượu đỏ booc-đô Pháp, tặng người ta một ít, còn lại mình uống, hương vị cũng được. Cậu cũng thử xem, khi về thì lấy một hộp đi.
- Hay là uống trà.
Đường Trọng nói:
- Tất nhiên, anh cứ sai người mang hộp rượu kia để vào xe tôi đi.
- Không thành vấn đề. Tuy tôi không hay uống trà nhưng cũng có mấy hộp trà ngon.
Lúc Đường Trọng về, phát hiện trong xe đúng là có thêm hai hộp rượu đỏ đã đóng bọc cẩn thận. Xem ra. Đổng Tiểu Bảo đúng là kẻ rat ay hào phóng.
Đương nhiên, so với việc hắn yêu cầu Đường Trọng làm thì hai hộp rượu này không đáng kể đến.
Về đến nhà, hai chị em Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh đang ngồi trên ghế salon nghe một tiết mục ca nhạc, đang tranh luận gì đó. Chắc là hai người yêu thích ca sĩ khác nhau.
Khương Khả Nhân thấy Đường Trọng ở cửa, lập tức không tranh luận cùng Khương Khả Nhân nữa, đứng lên nói:
- Về rồi à? Có đói bụng không?
- Không đói.
Đường Trọng cười nói.
- Vậy thì đi tắm đi, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm.
Khương Khả Nhân nói.
- Vâng.
Đường Trọng gật đầu.
Vốn Đường Trọng nghĩ, Khương Khả Nhân sẽ khuyên mình đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng từ khi hắn về, cô lại không hề nhắc đến chuyện kia, giống như cô không hề biết vậy.
Đường Trọng vì muốn thăm dò nên sau khi tắm xong còn chạy ra phòng khách xem tivi cùng hai cô. Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh ngoài việc cùng Đường Trọng thảo luận xem ai đẹp, ai hát hay, ai thanh âm tốt thì không cùng hắn nói đến những chuyện khác.
Đến 12h, Khương Khả Nhân liền giục Đường Trọng về phòng ngủ.
Khương Khả Khanh ngáp một cái, nói:
- Em cũng mệt. Ngủ đây.
Vì thế, hai người một trước một sau đi lên lầu.
- Có phải trong lòng không hiểu rõ hay không?
Khương Khả Khanh đi theo sau lưng Đường Trọng, nhỏ giọng hỏi.
- Không hiểu rõ cái gì?
- Chúng tôi không tỏ thái độ với cuộc hôn nhân này nên cậu cảm thấy trong lòng khó hiểu phải không?
- Đúng là tôi muốn biết thái độ của hai người.
Đường Trọng thoải mái thừa nhận. Hắn biết, hoàn toàn không cần chơi chữ với người dì trẻ này. Đợi khi cô nói rõ tâm đen của anh thì anh sẽ cảm giác rất bị tổn thương.
- Tôi và mẹ cậu đã nói về chuyện này. Chị ấy nói chị ấy tôn trọng sự lựa chọn của cậu.
Khương Khả Khanh nói.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Chẳng qua, tôi cảm thấy cô gái họ Đổng kia cũng được. Dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt cũng xinh đẹp, là một đại mỹ nhân khó gặp. Muốn ngực có ngực, muốn mặt có mặt, quan trọng là có chỗ dựa vững chắc nhà họ Đổng. Nếu cậu cưới cô ta thì đó cũng là một việc rất tốt đối với cậu. Ít nhất, con đường chế tạo quyền quý của mình sẽ thêm trợ giúp đúng không?
- Tôi đã có người yêu.
Đường Trọng nói.
- Cậu nói là Thu Ý Hàn, con gái Thu Hồng Đồ à?
Khương Khả Khanh hiển nhiên là hiểu rõ mọi việc của Đường Trọng. Cô lắc đầu nói:
- Cũng là cô gái tốt, nhưng lại không thích hợp với cậu.
- Nhưng tôi lại thích.
Đường Trọng cười nói.
- Thôi được rồi, ngàn vàng khó mua tự nguyện.
Khương Khả Khanh duỗi lưng một cái, nói:
- Tuỳ cậu. Dù cậu cưới toàn bộ bọn họ thì tôi cũng không ý kiến. Dù sao trong biệt thự này cũng còn nhiều phòng trống, không dùng cũng là để không.
“……..”
Đường Trọng đi.
Trước khi ông cụ tìm hắn nói chuyện lần nữa thì hắn đã rời Yến Kinh. Hắn dùng phương thức như vậy để biểu lộ thái độ của mình.
Các người thích làm thông gia thì tuỳ thôi. Nhưng nếu muốn coi tôi là quân cờ để thông gia thì không có cửa đâu.
Lúc Đường Trọng đến sân bay Minh Châu, là A Ken đến đón.
- Bé heo đâu?
Đường Trọng hỏi.
Bé heo là lái xe của Đường Trọng. Bởi vì có khuôn mặt tròn trĩnh, lại có một đôi tai gây hoạ nên được ngoại hiệu là bé heo.
- Ôi giời, cậu vừa về đến đã hỏi bé heo rồi. Sao cậu không hỏi tôi nha?
A Ken cười hì hì nói. Hắn lắc bờ eo thon bé nhỏ, muốn đi tới giúp Đường Trọng xách vali, nói:
- Hôm nay, tôi chính là cận vệ phụ trách lái xe kiêm trợ lý của cậu. Không cho cậu không đồng ý.
- Để tôi xách đi.
Đường Trọng cầm thật chặt vali không buông:
- Người của anh…nhìn hơi gầy chút.
Trong vali là mấy bộ trang phục mùa thu mà Khương Khả Nhân tìm chuyên gia thiết kế thời trang đến trong nhà vội may cho Đường Trọng, vẫn hơi nặng chút. Đường Trọng sợ A Ken tay chân lèo khèo không xách nổi.
- Hừ, thật khinh người.
A Ken không hài lòng, nói:
- Tôi rất khoẻ đấy, không tin cậu nhìn thử xem.
Vừa nói chuyện vừa cướp vali từ tay Đường Trọng.
Đường Trọng liền mặc anh ta kéo, nói:
- Anh chạy tới đón tôi là có chuyện gì vậy?
- Ơ này này, nhìn cậu nói xem, không có việc gì thì tôi không thể tới đón à? Tôi nhớ cậu nên muốn đến gặp cậu không được à? Đường Tâm, cậu nói vậy khiến tôi rất đau lòng đấy. Cậu sờ sờ đi, trái tim tôi tan nát mất rồi, thành từng mảnh rồi đây này, làm sao ghép được chứ?
Vì thế, Đường Trọng rất muốn đánh nát đầu anh ta luôn. Hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc người này suy nghĩ cái gì?
- Được rồi, là tôi sai rồi.
Tuy đã có sức miễn dịch nhất định, nhưng khi nghe thanh âm ỏn ẻn của A Ken thì hắn vẫn không nhịn được mà nổi da gà:
- Cám ơn anh đã tới đón. Tôi rất cảm động.
- Này mới đúng thôi.
A Ken vui vẻ ra mặt:
- Đường Tâm, cậu giúp tôi một việc được không?
- Giúp việc gì?
- Người ta ngại nói ra.
- Anh không nói thì tôi làm sao giúp được?
Đường Trọng cố nén xúc động muốn đánh người.
- Tôi thích một người.
A Ken cúi đầu, vô cùng thẹn thùng nói.
- Thật sao?
Đường Trọng kinh hãi:
- Nam hay nữ vậy?
Đường Trọng nuốt chỗ rượu trong họng xuống, trầm giọng nói.
Đường Trọng như suy nghĩ nhìn kĩ Đổng Tiểu Bảo, không nói câu nào.
- Sao? Cậu cũng bị bọn họ thuyết phục à?
Đổng Tiểu Bảo giễu cợt:
- Vết xe đổ từ chuyện của ba mẹ cậu với chú ba của tôi, cậu vẫn chưa rút được kinh nghiệm à? Biết rõ là cái hố lửa mà cậu vẫn nhảy vào sao?
Roạt…
Đường Trọng hất chén rượu trong tay vào mặt Đổng Tiểu Bảo.
Chất lỏng màu da cam theo khuôn mặt chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi trắng trên người, Đổng Tiểu Bảo cũng không để ý, ánh mắt sắc bén mang theo trào phúng nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
- Phép khích tướng không có tác dụng với tôi.
Đường Trọng đặt chén rượu trong tay xuống nói.
- Đường Trọng, cậu biết Đổng Bồ Đề hận cậu.
Đổng Tiểu Bảo hung ác nói:
- Hận cậu đến nỗi muốn giết chết cậu. Cậu cảm thấy hôn nhân như vậy, hai người sẽ hạnh phúc sao? Cậu cảm thấy về sau hai người sẽ cười nói với nhau là xong sao? Lợi ích? Bọn hắn cho cậu bao nhiêu lợi ích?
- Như thế nào? Anh muốn đưa ra giá tiền cao hơn à?
Đường Trọng cười nhìn Đổng Tiểu Bảo, nói.
Đổng Tiểu Bảo vừa định nổi bão nhưng cố nén lửa giận trong lòng.
Hắn tự tay lau vết rượu trên mặt, nói:
- Tôi sẽ không ra giá với cậu, tôi cũng không trả nổi một cái giá.
Trong lòng Đường Trọng thầm kêu đáng tiếc, vốn định lừa thêm của Đổng Tiểu Bảo một khoản nữa đây. Tài sản danh nghĩa tên này trải rộng khắp nước, là tỷ phú của Trung Quốc đấy.
- Dựa vào cái gì mà tôi phải đồng ý với anh?
Đường Trọng hỏi lại.
- Chỉ bằng việc cậu là Đường Trọng.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Cậu là loại người cam tâm bị người khác sắp đặt sao? Cậu không phải.
- Chỉ cần ra giá hợp lý thì có gì mà không thể được.
- Không. Cậu không như thế.
Đổng Tiểu Bảo cố chấp nói:
- Ít nhất, ở loại việc này cậu sẽ không.
“………”
Người hiểu rõ bạn nhất chính là đối thủ của bạn. Những lời này quả thật rất có lý.
- Sao phải khổ như vậy?
Đường Trọng nói:
- Lúc trước, khi các người đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy sao lại không nghĩ đến cảm thụ của cô ấy?
Trên mặt Đổng Tiểu Bảo hiện lên vẻ xấu hổ, nói:
- Đứng ở góc độ lợi ích, nói thật, tôi rất tán thành cuộc hôn nhân này. Bởi vì, việc này rất quan trọng với cả hai nhà chúng ta. Hơn nữa, dù sao phụ nữ cũng phải lấy chồng, gả cho ai mà không phải gả?
- Nhưng, là anh trai của nó, là một người đàn ông, tôi lại bị loại hi sinh này bức cho sắp điên. Tôi đã bán đứng nó một lần, không muốn lại bán nó thêm lần nữa. Một người đàn ông luôn bán đứng người thân của mình, thì dù cuối cùng có thắng lợi, đứng trên đỉnh núi cao nhất thì còn ý nghĩa gì?
Đường Trọng nhìn kĩ Đổng Tiểu Bảo, thật lâu không nói gì.
Trong hội này, mọi người đều tuân theo nguyên tắc, chỉ nói ba phần chứ không nói ra toàn bộ ý nghĩ của mình. Thật không ngờ, hôm nay Đổng Tiểu Bảo lại thẳng thắn, thành khẩn như vậy. Ngay cả việc lần trước hắn bán đứng Đổng Bồ Đề cũng thừa nhận.
Hay là hắn có ý đồ khác?
- Nếu anh đã không muốn hi sinh em gái của mình thì vì sao không trực tiếp khuyên bọn họ từ bỏ ý định thông gia?
- Tôi không làm được.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Chưa thử sao biết?
- Hiện tại, chú ba hơi kiên trì chút.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Ông có vẻ ủng hộ chú ấy.
Đường Trọng lại im lặng.
Hiện tại, hầu như tất cả áp lực đều đổ lên người hắn rồi. Vì hắn là một người đàn ông sao?
- Tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đường Trọng nói.
- Tôi biết là cậu sẽ không đồng ý mà.
Đổng Tiểu Bảo cực vui. Hắn cầm chai rượu lên, rót cho mình và Đường Trọng:
- Đây coi như lời hứa của cậu với tôi phải không?
- Tôi không phải vì lời khuyên của anh mà đồng ý. Tôi không thân với anh như vậy. Tôi từ chối là vì chính mình.
Đường Trọng nói:
- Anh nói đúng, tôi sẽ không để người khác sắp đặt vận mệnh của mình. Kể cả hôn nhân. Còn nữa, tôi nợ Đổng Bồ Đề một lời xin lỗi.
- Được, được, được. Dù là vì ai, chỉ cần cậu đồng ý thì chúng ta vẫn là bạn tốt.
Đổng Tiểu Bảo vui vẻ chết mất. Hắn cầm một ly rượu tây nhét vào tay Đường Trọng, còn mình thì cầm một ly khác, nói:
- Nào, chúng ta cạn một ly. Dù đằng sau có bao nhiêu áp lực thì cậu đều sẽ gánh hết. Đàn ông không thể nói không giữ lời. Tôi tin cậu.
- Tôi không thích uống rượu tây.
Đường Trọng nói.
- Thế không nói sớm. Tôi cũng thấy loại rượu này hơi đắng. Nào, chúng ta uống rượu đỏ. Tôi mua được ít rượu đỏ booc-đô Pháp, tặng người ta một ít, còn lại mình uống, hương vị cũng được. Cậu cũng thử xem, khi về thì lấy một hộp đi.
- Hay là uống trà.
Đường Trọng nói:
- Tất nhiên, anh cứ sai người mang hộp rượu kia để vào xe tôi đi.
- Không thành vấn đề. Tuy tôi không hay uống trà nhưng cũng có mấy hộp trà ngon.
Lúc Đường Trọng về, phát hiện trong xe đúng là có thêm hai hộp rượu đỏ đã đóng bọc cẩn thận. Xem ra. Đổng Tiểu Bảo đúng là kẻ rat ay hào phóng.
Đương nhiên, so với việc hắn yêu cầu Đường Trọng làm thì hai hộp rượu này không đáng kể đến.
Về đến nhà, hai chị em Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh đang ngồi trên ghế salon nghe một tiết mục ca nhạc, đang tranh luận gì đó. Chắc là hai người yêu thích ca sĩ khác nhau.
Khương Khả Nhân thấy Đường Trọng ở cửa, lập tức không tranh luận cùng Khương Khả Nhân nữa, đứng lên nói:
- Về rồi à? Có đói bụng không?
- Không đói.
Đường Trọng cười nói.
- Vậy thì đi tắm đi, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm.
Khương Khả Nhân nói.
- Vâng.
Đường Trọng gật đầu.
Vốn Đường Trọng nghĩ, Khương Khả Nhân sẽ khuyên mình đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng từ khi hắn về, cô lại không hề nhắc đến chuyện kia, giống như cô không hề biết vậy.
Đường Trọng vì muốn thăm dò nên sau khi tắm xong còn chạy ra phòng khách xem tivi cùng hai cô. Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh ngoài việc cùng Đường Trọng thảo luận xem ai đẹp, ai hát hay, ai thanh âm tốt thì không cùng hắn nói đến những chuyện khác.
Đến 12h, Khương Khả Nhân liền giục Đường Trọng về phòng ngủ.
Khương Khả Khanh ngáp một cái, nói:
- Em cũng mệt. Ngủ đây.
Vì thế, hai người một trước một sau đi lên lầu.
- Có phải trong lòng không hiểu rõ hay không?
Khương Khả Khanh đi theo sau lưng Đường Trọng, nhỏ giọng hỏi.
- Không hiểu rõ cái gì?
- Chúng tôi không tỏ thái độ với cuộc hôn nhân này nên cậu cảm thấy trong lòng khó hiểu phải không?
- Đúng là tôi muốn biết thái độ của hai người.
Đường Trọng thoải mái thừa nhận. Hắn biết, hoàn toàn không cần chơi chữ với người dì trẻ này. Đợi khi cô nói rõ tâm đen của anh thì anh sẽ cảm giác rất bị tổn thương.
- Tôi và mẹ cậu đã nói về chuyện này. Chị ấy nói chị ấy tôn trọng sự lựa chọn của cậu.
Khương Khả Khanh nói.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Chẳng qua, tôi cảm thấy cô gái họ Đổng kia cũng được. Dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt cũng xinh đẹp, là một đại mỹ nhân khó gặp. Muốn ngực có ngực, muốn mặt có mặt, quan trọng là có chỗ dựa vững chắc nhà họ Đổng. Nếu cậu cưới cô ta thì đó cũng là một việc rất tốt đối với cậu. Ít nhất, con đường chế tạo quyền quý của mình sẽ thêm trợ giúp đúng không?
- Tôi đã có người yêu.
Đường Trọng nói.
- Cậu nói là Thu Ý Hàn, con gái Thu Hồng Đồ à?
Khương Khả Khanh hiển nhiên là hiểu rõ mọi việc của Đường Trọng. Cô lắc đầu nói:
- Cũng là cô gái tốt, nhưng lại không thích hợp với cậu.
- Nhưng tôi lại thích.
Đường Trọng cười nói.
- Thôi được rồi, ngàn vàng khó mua tự nguyện.
Khương Khả Khanh duỗi lưng một cái, nói:
- Tuỳ cậu. Dù cậu cưới toàn bộ bọn họ thì tôi cũng không ý kiến. Dù sao trong biệt thự này cũng còn nhiều phòng trống, không dùng cũng là để không.
“……..”
Đường Trọng đi.
Trước khi ông cụ tìm hắn nói chuyện lần nữa thì hắn đã rời Yến Kinh. Hắn dùng phương thức như vậy để biểu lộ thái độ của mình.
Các người thích làm thông gia thì tuỳ thôi. Nhưng nếu muốn coi tôi là quân cờ để thông gia thì không có cửa đâu.
Lúc Đường Trọng đến sân bay Minh Châu, là A Ken đến đón.
- Bé heo đâu?
Đường Trọng hỏi.
Bé heo là lái xe của Đường Trọng. Bởi vì có khuôn mặt tròn trĩnh, lại có một đôi tai gây hoạ nên được ngoại hiệu là bé heo.
- Ôi giời, cậu vừa về đến đã hỏi bé heo rồi. Sao cậu không hỏi tôi nha?
A Ken cười hì hì nói. Hắn lắc bờ eo thon bé nhỏ, muốn đi tới giúp Đường Trọng xách vali, nói:
- Hôm nay, tôi chính là cận vệ phụ trách lái xe kiêm trợ lý của cậu. Không cho cậu không đồng ý.
- Để tôi xách đi.
Đường Trọng cầm thật chặt vali không buông:
- Người của anh…nhìn hơi gầy chút.
Trong vali là mấy bộ trang phục mùa thu mà Khương Khả Nhân tìm chuyên gia thiết kế thời trang đến trong nhà vội may cho Đường Trọng, vẫn hơi nặng chút. Đường Trọng sợ A Ken tay chân lèo khèo không xách nổi.
- Hừ, thật khinh người.
A Ken không hài lòng, nói:
- Tôi rất khoẻ đấy, không tin cậu nhìn thử xem.
Vừa nói chuyện vừa cướp vali từ tay Đường Trọng.
Đường Trọng liền mặc anh ta kéo, nói:
- Anh chạy tới đón tôi là có chuyện gì vậy?
- Ơ này này, nhìn cậu nói xem, không có việc gì thì tôi không thể tới đón à? Tôi nhớ cậu nên muốn đến gặp cậu không được à? Đường Tâm, cậu nói vậy khiến tôi rất đau lòng đấy. Cậu sờ sờ đi, trái tim tôi tan nát mất rồi, thành từng mảnh rồi đây này, làm sao ghép được chứ?
Vì thế, Đường Trọng rất muốn đánh nát đầu anh ta luôn. Hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc người này suy nghĩ cái gì?
- Được rồi, là tôi sai rồi.
Tuy đã có sức miễn dịch nhất định, nhưng khi nghe thanh âm ỏn ẻn của A Ken thì hắn vẫn không nhịn được mà nổi da gà:
- Cám ơn anh đã tới đón. Tôi rất cảm động.
- Này mới đúng thôi.
A Ken vui vẻ ra mặt:
- Đường Tâm, cậu giúp tôi một việc được không?
- Giúp việc gì?
- Người ta ngại nói ra.
- Anh không nói thì tôi làm sao giúp được?
Đường Trọng cố nén xúc động muốn đánh người.
- Tôi thích một người.
A Ken cúi đầu, vô cùng thẹn thùng nói.
- Thật sao?
Đường Trọng kinh hãi:
- Nam hay nữ vậy?