Rầm
Cửa phòng bị đóng lại.
Quan Tâm cùng Lý Gia nhìn nhau, Lý Gia hỏi:
- Đại thiếu gia, Kim Cương sẽ hành động sao?
- Sẽ.
Quan Tâm khẳng định nói.
- Nhưng, không phải anh nói chưa chắc là Đường Trọng bắt cóc nhị thiếu gia mà.
Lý Gia khó hiểu hỏi.
- Chúng ta không thể làm rõ, nhưng Kim Cương thì có thể làm rõ.
Quan Tâm không biểu lộ nói:
- Bọn chúng giết một người thì cần lý do sao? Tôi đã đưa người ra, bọn chúng liền sẽ giết hắn. Bọn chúng biểu hiện thành ý của mình thì chúng ta mới có thể biểu hiện thành ý của chúng ta.
- Thành ý sao?
- Không sai.
Quan Tâm gật đầu:
- Chẳng lẽ bây giờ Kim Cương mới biết Quan Ý mất tích sao? Sự việc đã qua mấy ngày Kim Cương mới tìm đến, chứng minh bọn chúng cũng đã điều tra chuyện này, biết chúng ta cũng không giở trò trong việc này. Việc Quan Ý mất tích đã khiến chúng ta bị tổn thất nặng. Nhưng Kim Cương vẫn cần một người đại diện hợp cách ở châu Á. Vì thế, Kim Cương liền phái con gái của mình tới.
- Bọn chúng chọn ai làm người phát ngôn?
- Nếu tôi không đoán sai… thì tôi chính là người mà bọn chúng lựa chọn.
Quan Tâm cười khổ.
- Đoạn thời gian này chắc bọn chúng đã bí mật kiểm tra tôi? Còn nữa, cô gái này xuất hiện, chứng minh kết quả kiểm tra vẫn khiến chúng khá thoả mãn đây.
- Nhưng, vừa rồi cô ta không nói gì…
- Cô ta nhận tập tài liệu kia nên không cần nói gì nữa.
Quan Tâm thở dài:
- Cô ta biết chúng ta không thể từ chối. Không những thế, cô ta không muốn mở miệng nhờ chúng ta.
- Vậy, sau này đại thiếu gia chính là người đại diện ở châu Á sao?
- Có thể không phải.
Quan Tâm nói:
- Tuy nhiên, hi vọng này rất xa vời. Nhưng lại làm cho người ta không thể không kí thác hi vọng vào nó.
- Hi vọng gì?
- Nếu bọn chúng không giết được Đường Trọng.
Quan Tâm nói.
- Đường Trọng giỏi như vậy sao?
- Như tôi đã nói, tương đối khó giải quyết.
Sắc mặt Quan Tâm âm trầm nói:
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem nhẹ hắn. Nhưng hiện tại tôi mới biết, mình còn chưa đủ coi trọng hắn.
- Kim Cương cũng không được à?
- Kim Cương cũng chưa chắc.
Quan Tâm lắc đầu:
- Cô và Quan Ý không phải đã từng thử sao? Cô còn không biết kết quả à? Cảm giác thật kì quái, vừa hi vọng Đường Trọng chết đi, lại hi vọng hắn có thể tránh được kiếp này.
Lý Gia ngẩng đầu nhìn Quan Tâm, vẻ mặt thành thật nói:
- Đại thiếu gia, tôi nguyện ý làm mọi nhiệm vụ anh giao.
Quan Tâm nhìn Lý Gia không nói gì.
- Đại thiếu gia, xin tin tưởng lòng trung thành của tôi.
Lý Gia lại nói tiếp.
Quan Tâm nhẹ gật đầu, nói:
- Vừa rồi cô nói tay nghề cô không kém à?
Trong lòng Lý Gia vui mừng:
- Vâng, đại thiếu gia. Anh mệt mỏi ạ? Em giúp anh thoải mái hơn.
Lý Gia bước nhanh đến sau lưng Quan Tâm, vươn hai bàn tay trắng nõn nhỏ bé giúp Quan Tâm mát-xa hai bên thái dương.
Quan Tâm thoải mái nhắm hai mắt lại, một tay đưa ra đằng sau, dọc theo thân váy ngắn của Lý Gia hướng lên trên.
- Tay nghề cũng được. Về sau tôi sẽ thường xuyên đến tìm cô mát – xa.
Quan Tâm nói.
- Cám ơn đại thiếu gia. Đây là vinh hạnh của em.
Lý Gia cố nén kích động trong lòng, ôn nhu nói.
Cô ta cúi người xuống, duỗi cái lưỡi thơm dọc theo lỗ tai Quan Tâm mà liếm mút giống như một đứa trẻ tham ăn.
Cửa trường đại học Nam Đại, treo băng rôn đỏ tươi: Chào mừng đoàn đại biểu học viện tâm lý Yale tới thăm Nam Đại.
Hiệu phó Lưu Khải Quân cùng trưởng khoa khoa tâm lý học Tiêu Dục Hằng tự mình dẫn người đến cổng nghênh đón. Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm làm đại biểu học sinh đứng ở hàng sau.
Ngoại trừ Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm, ba sinh viên lần trước đại biểu cho khoa tâm lý học của Nam Đại tới Yale: Kim Sâm, Roman, Vương Địch Âu cũng trong đội ngũ tiếp đón.
Theo lời Tiêu Dục Hằng, lần này Yale vội vã phái người tới thăm đáp lễ cũng có nguyên nhân liên quan đến bọn hắn. Tuy đại học Yale cùng Nam Đại là hai trường hữu nghị nhưng hai trường luôn ở vị trí Yale mạnh, Nam Đại yếu, Yale chính, Nam Đại phụ. Địa vị của bọn họ không phải ngang hàng.
Lần trước, nhóm sinh viên Đường Trọng đến thăm Yale, đã cho thầy trò Yale xúc động cùng áp lực lớn. Bọn họ không ngờ, bây giờ khoa tâm lý học của Nam Đại lại mãnh như vậy. Những sinh viên kia kiêu ngạo, tự tin, kiến thức uyên bác, năng lực xuất chúng.
Sau khi bàn bạc, lãnh đạo Tâm lý học viện Yale quyết định cử một đoàn sinh viên đến Nam Đại thăm đáp lễ, đồng thời tìm hiểu đội ngũ giáo viên giảng giạy ở Nam Đại hiện tại. Nếu bọn hắn có phương pháp giáo dục tốt thì bọn họ sẽ không để ý mà mang về Yale để giảng dạy.
Đoàn đại biểu Yale do trưởng khoa Tâm lý học Yale William Vance tự mình dẫn đội. Ngoài mấy thầy giáo dẫn đội còn có thêm mười sinh viên cùng tới. Đoàn đại biểu của bọn hắn còn nhiều hơn đội ngũ Đường Trọng lúc đến thăm Yale.
Lúc mọi người đang nhỏ giọng bàn tán thì hai chiếc Mercesdes-Benz màu đen chậm rãi đi tới.
Phó trưởng khoa Tâm lý học Sư Vĩnh Cương của Nam Đại phụ trách việc đón máy bay từ trong xe bước xuống đầu tiên, sau đó là trưởng khoa Tâm lý học của Yale, William Vance.
Lưu Khải Quân cùng Tiêu Dục Hằng bước nhanh về đằng trước, Tiêu Dục Hằng đi đầu nắm chặt tay William Vance, cười nói:
- Ngài Vance, chào mừng đến Trung Quốc.
- Viện trưởng Tiêu, ông bạn cũ, chúng ta lại gặp mặt.
William Vance cùng Tiêu Dục Hằng đã quen biết nhiều năm nên không cần giới thiệu nhiều.
Tiêu Dục Hằng chỉ vào Lưu Khải Quân đứng bên cạnh nói:
- Đây là hiệu phó Nam Đại, Lưu Khải Quân.
Nếu dựa theo quy củ Trung Quốc thì dù là cục trưởng hay cục phó, hiệu trưởng hay hiệu phó thì khi giới thiệu đều được giới thiệu là cục trưởng, hiệu trưởng và phải bỏ chữ ‘phó’ ở đằng trước đi.
Nhưng khi giao tiếp với người ngoại quốc thì chữ ‘phó’ này lại phải được nhắc đến. Bởi vì bọn họ sẽ nghĩ rằng đây là cục trưởng hoặc hiệu trưởng thật, như vậy sẽ mang lại phiền phức không cần thiết.
- Lưu hiệu phó, chào anh, rất vinh hạnh được gặp anh.
William Vance mỉm cười bắt tay cùng Lưu Khải Quân.
Lãnh đạo chào hỏi nhau xong, William Vance lại hướng Lưu Khải Quân cùng Tiêu Dục Hằng giới thiệu thành viên đoàn đại biểu của bọn hắn.
Trong mười sinh viên đại biểu của đại học Yale, Đường Trọng biết năm người. Trừ người đẹp Mỹ Phù là fans trung thành của hắn thì còn có mấy tên nam sinh viên lần trước tiếp đãi bọn hắn như Carter, Bush, Lewis…
Mỹ Phù thấy Đường Trọng, con mắt lập tức sáng lên.
Nhiều ngày không thấy, bộ ngực cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh này ngày càng lớn.
À, đó không phải vì bạn học Đường Trọng luôn thích nhìn vào bộ ngực người ta, mà là bởi vì khi Mỹ Phù bước nhanh tới chỗ hắn, bộ dạng vốn nóng bỏng của cô càng lắc lư, bộ ngực phập phồng, giống như có thể rời khỏi trói buộc của quấn áo thoát ra ngoài bất cứ lúc nào.
- Đường thân yêu, chúng ta lại gặp mặt.
Mỹ Phù chủ động giang hai tay lao về phía Đường Trọng.
- Mỹ Phù, chào mừng đến Nam Đại.
Đường Trọng cười nói.
Hắn biết đây là phép lịch sự của nước Mỹ nên vươn tay ôm cô một cái.
William Vance nhìn thấy cảnh này liền cười nói:
- Mọi người xem, tuy hai trường học chúng ta cách xa nhau nghìn trùng núi non nhưng chúng ta vẫn là bạn bè thân thiết nhất. Ai có thể nói không phải chứ?
Lưu Khải Quân cùng Tiêu Dục Hằng đồng thời cười to. Những người khác cũng cười theo, không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
Mỹ Phù lại không làm khó Đường Trọng trước mặt mọi người. Hai người ôm xong, cô liền đi đến bên cạnh Tiêu Nam Tâm, nói:
- Tiêu, cô sẽ không không chào đón tôi chứ?
- Sao thế được?
Tiêu Nam Tâm cười nói:
- Tôi thật vui khi có thể nhìn thấy cô ở Trung Quốc. Lần trước được cô chiếu cô nên lần này nhất định phải để tôi tận hết nghĩa chủ nhà đi.
- Vậy thì tốt quá.
Mỹ Phù vui vẻ nói. Cô chỉ Đường Trọng, nói thêm:
- Bây giờ hai người các cô ở cùng một chỗ sao?
Tiêu Nam Tâm không ngờ Mỹ Phù sẽ trước mặt mọi người hỏi như vậy, trên mặt liền hiện lên rặng mây đỏ, lại tỏ vẻ trấn định nói:
- Tôi với anh ấy chỉ là bạn học.
- Nha. Bạn học sao?
Mỹ Phù kinh hô. Cô giương tay múa chân làm ra một tư thế thân mật, nói:
- Lúc trước hai người đã như vậy…thế mà chỉ là quan hệ bạn học sao? Hay là, Nam Đại không cho phép học sinh tự do yêu đương?
Tiêu Dục Hằng đang nói chuyện với William Vance cũng nghe được lời nói của Mỹ Phù, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm thấy ánh mắt của ông mình liền rất muốn khóc.
Cái cô gái này làm sao vậy? Tại sao hết lần này tới lần khác lại nhắc tới chuyện kia chứ?
Cô chỉ vào Roman đứng sau lưng, nói:
- Mỹ Phù, đây là Roman, cô còn nhớ không?
- Nhớ chứ. Lúc đấy tôi cảm thấy khi cô ấy mặc váy trông rất đẹp. Con gái nước Mỹ chúng tôi sẽ rất khó mặc thành cảm giác như vậy.
Mỹ Phù cười nói rồi vươn tay ôm Roman.
Lúc Vương Địch Âu ôm Mỹ Phù, cười nói:
- Vừa rồi cô nói Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm hôn nhau sao? Việc đó xảy ra lúc nào vậy? vì sao chúng tôi không biết?
- À. Đó là ở sân nhảy của trường. Lúc tôi với Đường đang khiêu vũ thì Tiêu xông tới ôm lấy Đường. Anh cũng biết, tôi là fans hâm mộ của Đường, vẫn rất yêu thích anh ấy,. Nhưng không ngờ Tiêu lại thích anh ấy như vậy nên tôi đành từ bỏ.
Mỹ Phù đúng là cô gái thẳng thắn. Ai hỏi gì cô đều trả lời cái đấy.
Nghe lời nói của Mỹ Phù, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Dục Hằng không muốn cháu gái mình quá xấu hổ, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười nói:
- Các học sinh Yale đi đường xa xất vả, chúng tôi đã đặt trước phòng. Mọi người trước về phòng chuẩn bị một chút rồi chúng ta tới khách sạn ăn cơm. Trưa hôm nay, tôi muốn mời mọi người ăn đồ ăn Trung Quốc, hy vọng có thể phù hợp khẩu vị của mọi người.
- A, đồ ăn Trung Quốc sao.
William Vance tỏ vẻ tham ăn:
- Đúng là làm tôi nhớ mãi không quên, là đồ ăn ngon nhất thế gian.
Đường Trọng đi đến trước mặt Carter, cười nói:
- Carter, chào mừng anh đến Nam Đại. Đây là lần đầu tiên anh đến Trung Quốc à?
- Đúng vậy. Lần đầu tiên tới Trung Quốc.
Carter bắt tay với Đường Trọng, nói.
Cửa phòng bị đóng lại.
Quan Tâm cùng Lý Gia nhìn nhau, Lý Gia hỏi:
- Đại thiếu gia, Kim Cương sẽ hành động sao?
- Sẽ.
Quan Tâm khẳng định nói.
- Nhưng, không phải anh nói chưa chắc là Đường Trọng bắt cóc nhị thiếu gia mà.
Lý Gia khó hiểu hỏi.
- Chúng ta không thể làm rõ, nhưng Kim Cương thì có thể làm rõ.
Quan Tâm không biểu lộ nói:
- Bọn chúng giết một người thì cần lý do sao? Tôi đã đưa người ra, bọn chúng liền sẽ giết hắn. Bọn chúng biểu hiện thành ý của mình thì chúng ta mới có thể biểu hiện thành ý của chúng ta.
- Thành ý sao?
- Không sai.
Quan Tâm gật đầu:
- Chẳng lẽ bây giờ Kim Cương mới biết Quan Ý mất tích sao? Sự việc đã qua mấy ngày Kim Cương mới tìm đến, chứng minh bọn chúng cũng đã điều tra chuyện này, biết chúng ta cũng không giở trò trong việc này. Việc Quan Ý mất tích đã khiến chúng ta bị tổn thất nặng. Nhưng Kim Cương vẫn cần một người đại diện hợp cách ở châu Á. Vì thế, Kim Cương liền phái con gái của mình tới.
- Bọn chúng chọn ai làm người phát ngôn?
- Nếu tôi không đoán sai… thì tôi chính là người mà bọn chúng lựa chọn.
Quan Tâm cười khổ.
- Đoạn thời gian này chắc bọn chúng đã bí mật kiểm tra tôi? Còn nữa, cô gái này xuất hiện, chứng minh kết quả kiểm tra vẫn khiến chúng khá thoả mãn đây.
- Nhưng, vừa rồi cô ta không nói gì…
- Cô ta nhận tập tài liệu kia nên không cần nói gì nữa.
Quan Tâm thở dài:
- Cô ta biết chúng ta không thể từ chối. Không những thế, cô ta không muốn mở miệng nhờ chúng ta.
- Vậy, sau này đại thiếu gia chính là người đại diện ở châu Á sao?
- Có thể không phải.
Quan Tâm nói:
- Tuy nhiên, hi vọng này rất xa vời. Nhưng lại làm cho người ta không thể không kí thác hi vọng vào nó.
- Hi vọng gì?
- Nếu bọn chúng không giết được Đường Trọng.
Quan Tâm nói.
- Đường Trọng giỏi như vậy sao?
- Như tôi đã nói, tương đối khó giải quyết.
Sắc mặt Quan Tâm âm trầm nói:
- Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem nhẹ hắn. Nhưng hiện tại tôi mới biết, mình còn chưa đủ coi trọng hắn.
- Kim Cương cũng không được à?
- Kim Cương cũng chưa chắc.
Quan Tâm lắc đầu:
- Cô và Quan Ý không phải đã từng thử sao? Cô còn không biết kết quả à? Cảm giác thật kì quái, vừa hi vọng Đường Trọng chết đi, lại hi vọng hắn có thể tránh được kiếp này.
Lý Gia ngẩng đầu nhìn Quan Tâm, vẻ mặt thành thật nói:
- Đại thiếu gia, tôi nguyện ý làm mọi nhiệm vụ anh giao.
Quan Tâm nhìn Lý Gia không nói gì.
- Đại thiếu gia, xin tin tưởng lòng trung thành của tôi.
Lý Gia lại nói tiếp.
Quan Tâm nhẹ gật đầu, nói:
- Vừa rồi cô nói tay nghề cô không kém à?
Trong lòng Lý Gia vui mừng:
- Vâng, đại thiếu gia. Anh mệt mỏi ạ? Em giúp anh thoải mái hơn.
Lý Gia bước nhanh đến sau lưng Quan Tâm, vươn hai bàn tay trắng nõn nhỏ bé giúp Quan Tâm mát-xa hai bên thái dương.
Quan Tâm thoải mái nhắm hai mắt lại, một tay đưa ra đằng sau, dọc theo thân váy ngắn của Lý Gia hướng lên trên.
- Tay nghề cũng được. Về sau tôi sẽ thường xuyên đến tìm cô mát – xa.
Quan Tâm nói.
- Cám ơn đại thiếu gia. Đây là vinh hạnh của em.
Lý Gia cố nén kích động trong lòng, ôn nhu nói.
Cô ta cúi người xuống, duỗi cái lưỡi thơm dọc theo lỗ tai Quan Tâm mà liếm mút giống như một đứa trẻ tham ăn.
Cửa trường đại học Nam Đại, treo băng rôn đỏ tươi: Chào mừng đoàn đại biểu học viện tâm lý Yale tới thăm Nam Đại.
Hiệu phó Lưu Khải Quân cùng trưởng khoa khoa tâm lý học Tiêu Dục Hằng tự mình dẫn người đến cổng nghênh đón. Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm làm đại biểu học sinh đứng ở hàng sau.
Ngoại trừ Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm, ba sinh viên lần trước đại biểu cho khoa tâm lý học của Nam Đại tới Yale: Kim Sâm, Roman, Vương Địch Âu cũng trong đội ngũ tiếp đón.
Theo lời Tiêu Dục Hằng, lần này Yale vội vã phái người tới thăm đáp lễ cũng có nguyên nhân liên quan đến bọn hắn. Tuy đại học Yale cùng Nam Đại là hai trường hữu nghị nhưng hai trường luôn ở vị trí Yale mạnh, Nam Đại yếu, Yale chính, Nam Đại phụ. Địa vị của bọn họ không phải ngang hàng.
Lần trước, nhóm sinh viên Đường Trọng đến thăm Yale, đã cho thầy trò Yale xúc động cùng áp lực lớn. Bọn họ không ngờ, bây giờ khoa tâm lý học của Nam Đại lại mãnh như vậy. Những sinh viên kia kiêu ngạo, tự tin, kiến thức uyên bác, năng lực xuất chúng.
Sau khi bàn bạc, lãnh đạo Tâm lý học viện Yale quyết định cử một đoàn sinh viên đến Nam Đại thăm đáp lễ, đồng thời tìm hiểu đội ngũ giáo viên giảng giạy ở Nam Đại hiện tại. Nếu bọn hắn có phương pháp giáo dục tốt thì bọn họ sẽ không để ý mà mang về Yale để giảng dạy.
Đoàn đại biểu Yale do trưởng khoa Tâm lý học Yale William Vance tự mình dẫn đội. Ngoài mấy thầy giáo dẫn đội còn có thêm mười sinh viên cùng tới. Đoàn đại biểu của bọn hắn còn nhiều hơn đội ngũ Đường Trọng lúc đến thăm Yale.
Lúc mọi người đang nhỏ giọng bàn tán thì hai chiếc Mercesdes-Benz màu đen chậm rãi đi tới.
Phó trưởng khoa Tâm lý học Sư Vĩnh Cương của Nam Đại phụ trách việc đón máy bay từ trong xe bước xuống đầu tiên, sau đó là trưởng khoa Tâm lý học của Yale, William Vance.
Lưu Khải Quân cùng Tiêu Dục Hằng bước nhanh về đằng trước, Tiêu Dục Hằng đi đầu nắm chặt tay William Vance, cười nói:
- Ngài Vance, chào mừng đến Trung Quốc.
- Viện trưởng Tiêu, ông bạn cũ, chúng ta lại gặp mặt.
William Vance cùng Tiêu Dục Hằng đã quen biết nhiều năm nên không cần giới thiệu nhiều.
Tiêu Dục Hằng chỉ vào Lưu Khải Quân đứng bên cạnh nói:
- Đây là hiệu phó Nam Đại, Lưu Khải Quân.
Nếu dựa theo quy củ Trung Quốc thì dù là cục trưởng hay cục phó, hiệu trưởng hay hiệu phó thì khi giới thiệu đều được giới thiệu là cục trưởng, hiệu trưởng và phải bỏ chữ ‘phó’ ở đằng trước đi.
Nhưng khi giao tiếp với người ngoại quốc thì chữ ‘phó’ này lại phải được nhắc đến. Bởi vì bọn họ sẽ nghĩ rằng đây là cục trưởng hoặc hiệu trưởng thật, như vậy sẽ mang lại phiền phức không cần thiết.
- Lưu hiệu phó, chào anh, rất vinh hạnh được gặp anh.
William Vance mỉm cười bắt tay cùng Lưu Khải Quân.
Lãnh đạo chào hỏi nhau xong, William Vance lại hướng Lưu Khải Quân cùng Tiêu Dục Hằng giới thiệu thành viên đoàn đại biểu của bọn hắn.
Trong mười sinh viên đại biểu của đại học Yale, Đường Trọng biết năm người. Trừ người đẹp Mỹ Phù là fans trung thành của hắn thì còn có mấy tên nam sinh viên lần trước tiếp đãi bọn hắn như Carter, Bush, Lewis…
Mỹ Phù thấy Đường Trọng, con mắt lập tức sáng lên.
Nhiều ngày không thấy, bộ ngực cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh này ngày càng lớn.
À, đó không phải vì bạn học Đường Trọng luôn thích nhìn vào bộ ngực người ta, mà là bởi vì khi Mỹ Phù bước nhanh tới chỗ hắn, bộ dạng vốn nóng bỏng của cô càng lắc lư, bộ ngực phập phồng, giống như có thể rời khỏi trói buộc của quấn áo thoát ra ngoài bất cứ lúc nào.
- Đường thân yêu, chúng ta lại gặp mặt.
Mỹ Phù chủ động giang hai tay lao về phía Đường Trọng.
- Mỹ Phù, chào mừng đến Nam Đại.
Đường Trọng cười nói.
Hắn biết đây là phép lịch sự của nước Mỹ nên vươn tay ôm cô một cái.
William Vance nhìn thấy cảnh này liền cười nói:
- Mọi người xem, tuy hai trường học chúng ta cách xa nhau nghìn trùng núi non nhưng chúng ta vẫn là bạn bè thân thiết nhất. Ai có thể nói không phải chứ?
Lưu Khải Quân cùng Tiêu Dục Hằng đồng thời cười to. Những người khác cũng cười theo, không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
Mỹ Phù lại không làm khó Đường Trọng trước mặt mọi người. Hai người ôm xong, cô liền đi đến bên cạnh Tiêu Nam Tâm, nói:
- Tiêu, cô sẽ không không chào đón tôi chứ?
- Sao thế được?
Tiêu Nam Tâm cười nói:
- Tôi thật vui khi có thể nhìn thấy cô ở Trung Quốc. Lần trước được cô chiếu cô nên lần này nhất định phải để tôi tận hết nghĩa chủ nhà đi.
- Vậy thì tốt quá.
Mỹ Phù vui vẻ nói. Cô chỉ Đường Trọng, nói thêm:
- Bây giờ hai người các cô ở cùng một chỗ sao?
Tiêu Nam Tâm không ngờ Mỹ Phù sẽ trước mặt mọi người hỏi như vậy, trên mặt liền hiện lên rặng mây đỏ, lại tỏ vẻ trấn định nói:
- Tôi với anh ấy chỉ là bạn học.
- Nha. Bạn học sao?
Mỹ Phù kinh hô. Cô giương tay múa chân làm ra một tư thế thân mật, nói:
- Lúc trước hai người đã như vậy…thế mà chỉ là quan hệ bạn học sao? Hay là, Nam Đại không cho phép học sinh tự do yêu đương?
Tiêu Dục Hằng đang nói chuyện với William Vance cũng nghe được lời nói của Mỹ Phù, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm thấy ánh mắt của ông mình liền rất muốn khóc.
Cái cô gái này làm sao vậy? Tại sao hết lần này tới lần khác lại nhắc tới chuyện kia chứ?
Cô chỉ vào Roman đứng sau lưng, nói:
- Mỹ Phù, đây là Roman, cô còn nhớ không?
- Nhớ chứ. Lúc đấy tôi cảm thấy khi cô ấy mặc váy trông rất đẹp. Con gái nước Mỹ chúng tôi sẽ rất khó mặc thành cảm giác như vậy.
Mỹ Phù cười nói rồi vươn tay ôm Roman.
Lúc Vương Địch Âu ôm Mỹ Phù, cười nói:
- Vừa rồi cô nói Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm hôn nhau sao? Việc đó xảy ra lúc nào vậy? vì sao chúng tôi không biết?
- À. Đó là ở sân nhảy của trường. Lúc tôi với Đường đang khiêu vũ thì Tiêu xông tới ôm lấy Đường. Anh cũng biết, tôi là fans hâm mộ của Đường, vẫn rất yêu thích anh ấy,. Nhưng không ngờ Tiêu lại thích anh ấy như vậy nên tôi đành từ bỏ.
Mỹ Phù đúng là cô gái thẳng thắn. Ai hỏi gì cô đều trả lời cái đấy.
Nghe lời nói của Mỹ Phù, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Dục Hằng không muốn cháu gái mình quá xấu hổ, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười nói:
- Các học sinh Yale đi đường xa xất vả, chúng tôi đã đặt trước phòng. Mọi người trước về phòng chuẩn bị một chút rồi chúng ta tới khách sạn ăn cơm. Trưa hôm nay, tôi muốn mời mọi người ăn đồ ăn Trung Quốc, hy vọng có thể phù hợp khẩu vị của mọi người.
- A, đồ ăn Trung Quốc sao.
William Vance tỏ vẻ tham ăn:
- Đúng là làm tôi nhớ mãi không quên, là đồ ăn ngon nhất thế gian.
Đường Trọng đi đến trước mặt Carter, cười nói:
- Carter, chào mừng anh đến Nam Đại. Đây là lần đầu tiên anh đến Trung Quốc à?
- Đúng vậy. Lần đầu tiên tới Trung Quốc.
Carter bắt tay với Đường Trọng, nói.