Cẩn thận nghĩ tới phản ứng dây chuyền mà yêu cầu nho nhỏ này của Đường Trọng mang lại, William Vance có cảm giác giác cực kỳ vớ vẩn.
Đây là một sinh viên trẻ tuổi sao? Dù là những chính khách Washington đã chìm nổi hơn mười năm ở Nhà Trắng cũng không hơn thế này đi.
Không chỉ thế, William Vance còn nhớ tới một việc kinh khủng hơn: Chẳng lẽ, trong trận đấu thi biện luận tại Yale, khi Đường Trọng đưa ra yêu cầu dùng tiếng Trung để biện luận là nhằm làm đá lót đường cho vở kịch ngày hôm nay sao?
Nếu không phải thì vì sao tất cả các thành viên khác của đoàn đại biểu Trung Quốc đều im lặng, giống như nhẫn nhịn, chấp nhận qui tắc kia, mà hắn hết lần này tới lần khác lại đưa ra ý kiến trái ngược?
Còn nếu phải,…vậy tâm kế hắn thâm trầm đến mức độ nào?
Còn nữa, chẳng lẽ hắn đã biết trước được rằng Yale sẽ cử phái đoàn sang thăm đáp lễ sao? Hắn biết trước sẽ có một trận thi biện luận sao?
Người trẻ tuổi này, rốt cuộc hắn muốn mang đến bao nhiêu kinh hãi cho người khác đây?
Trong lòng William Vance tràn ngập sóng gió, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
Hắn không chủ động mở miệng giải vây cho sinh viên của mình. Bởi vì, đây là đang ở Nam Đại, hắn cho rằng, ông bạn cũ viện trưởng Tiêu Dục Hằng của hắn sẽ càng sốt ruột hơn hắn.
Nếu sinh viên của Yale xảy ra sự cố ở Nam Đại, nếu sinh viên Nam Đại vây lại đánh sinh viên đại biểu của Yale thì ông sẽ phải gánh chịu trách nhiệm không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, hắn không vội thì Tiêu Dục Hằng lại càng không sốt ruột.
Hai người vẫn chăm chú nhìn các sinh viên trên đài, giống như trên đó có chuyện gì khiến bọn họ không thể dời mắt.
- Yêu cầu này quá hoang đường.
- Lúc các anh yêu cầu chúng tôi dùng tiếng Anh để biện luận, sao lại không phải hoang đường?
- Bởi vì chúng tôi biết các anh biết nói tiếng Anh. Trong chương trình học của các anh không có môn tiếng Anh sao? Còn trong chương trình học của chúng tôi thì không có môn tiếng Trung.
- Đây là viện cớ thôi. Nếu muốn học thì nhất định có thể học được.
- Ừ đấy, chúng tôi chính là không muốn học.
- Ý của anh là gì? Các anh kỳ thị chúng tôi hả?
- Tôi không có ý đó.
Vốn William Vance muốn trông cậy vào Tiêu Dục Hằng đứng ra giải vây, bởi dù sao đây cũng là sân nhà người ta mà.
Nhưng không ngờ, Tiêu Dục Hằng chỉ là ngồi xem, căn bản không định nói chuyện. Nhưng còn hắn, nếu không nói câu nào thì không được rồi. Bởi vì hắn sợ, những sinh viên tâm cao khí ngạo của hắn kia, dưới sự tức giận mà làm ra việc gì khác người thì đó chính là trách nhiệm của hắn.
- Ông bạn già, ông thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?
William Vance cười ha hả nhìn Tiêu Dục Hằng, hỏi.
Tiêu Dục Hằng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nói thật, chuyện này khiến tôi rất khó xử. Cũng bởi vì chưa nghĩ ra cách giải quyết cho nên vẫn chưa đứng ra…ý của viện trưởng William là gì?
- Hay là dùng tiếng Anh biện luận một trận? Ông xem, có nhiều sinh viên tới xem như vậy, nếu cứ tranh chấp thế này thì cũng không có ý nghĩ, đúng không?
William Vance cười ha hả nói.
- Tôi thì không có ý kiến với việc này.
Tiêu Dục Hằng nói:
- Nhưng bây giờ ông cũng thấy đấy, Đường Trọng đưa ra yêu cầu này rất trùng hợp với cách nghĩ của rất nhiều sinh viên. Bọn họ cũng đang muốn dùng tiếng Trung để biện luận. Nếu lúc này tôi đứng ra cố ý muốn dùng tiếng Anh để thi đấu thì viện trưởng như tôi thật thất trách. Bọn họ sẽ hỏi tôi, viện trưởng, sinh viên của ta có thể dùng tiếng Anh để biện luận với bọn họ, vậy vì sao đã đến Trung Quốc rồi mà bọn họ lại không chịu dùng tiếng Trung thi biện luận với chúng ta? Ngài William, ông nói xem tôi nên trả lời vấn đề này như thế nào?
“…….”
William Vance cũng khó xử, nói:
- Nếu vậy, thì chỉ có thể tạm thời huỷ bỏ trận thi đấu này.
- Cũng chỉ đành như thế.
Tiêu Dục Hằng gật đầu phụ hoạ:
- Viện trưởng William không cần lo lắng, tôi sẽ làm tốt công tác tư tưởng với các sinh viên, sẽ không để bọn họ có thành kiến với đại học Yale. Tình hữu nghị của hai trường chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
- Aiz.
William Vance thở dài. Huỷ bỏ thi biện luận, thực ra là Tâm lý học Yale thua, bởi vì bọn hắn không thể đồng ý ‘yêu cầu nho nhỏ’ của người ta nên mới huỷ bỏ. Nhưng khi ở Yale, bọn họ đưa ra yêu cầu dùng tiếng Anh để biện luận thì người ta lại làm được.
- Những đứa trẻ này…thật khiến người khác đau đầu.
Tiêu Dục Hằng lắc đầu thở dài, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.
Chơi so tâm kế với Đường Trọng ư? Các người nghĩ mình là tổ ong vò vẽ sao?
Choang!
Một chén trà màu đỏ bằng sứ xinh đẹp bị ném lên tường, rơi vỡ nát.
Bush kinh hô:
- Carter, đây là cái ly cậu thích nhất. Cậu nói muốn mang nó về trường học cơ mà?
Cái ly đồ sứ này làm ở Minh Châu, Trung Quốc, trên mặt còn được thợ thủ công điêu khắc hình một con Cự Long. Lúc Carter đi dạo phố đã mua nó trong một cửa hàng đồ sứ, chuẩn bị mang nó về Yale để làm chén uống nước cho mình.
Đáng tiếc, vừa mới dùng một ngày đã vỡ nát trên mặt đất.
- Mang về làm gì?
Carter trầm mặt nói:
- Để nó luôn nhắc nhở chúng ta đã bị sỉ nhục ở Trung Quốc hả?
- Chúng ta không thua.
Bush cố chấp nói. Cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một thanh niên hiếu thắng mà thôi.
Carter hừ lạnh một tiếng, nói:
- Việc này so với bị thua càng khó chấp nhận.
- Đúng vậy, tên Đường Trọng thật đáng ghét.
Lewis nói:
- Khó trách hắn đồng ý sảng khoái như vậy, còn đề nghị tăng lượng người xem nữa. Hoá ra hắn đã có ý định khiến chúng ta mất mặt rồi.
- Chúng ta cần đề nghị hiệu trưởng huỷ bỏ tình hữu nghị và buổi giao lưu với Nam Đại.
- Hiệu trưởng không thể đồng ý.
Carter lắc đầu nói:
- Có một số việc không phải do ông ấy làm chủ.
- Chẳng lẽ cứ để chuyện này kết thúc như vậy sao?
Bush tức giận.
- Sẽ không kết thúc như vậy.
Trong mắt Carter hiện lên sát khí, nói:
- Đường Trọng, tao sẽ không tha cho mày.
Câu lạc bộ ngoại ngữ. Đây là hoạt động luyện tập giao tiếp của khoa ngoại ngữ, mỗi tuần có ba ngày, diễn ra từ năm đến tám giờ tối. Đây là nơi tụ tập của những sinh viên yêu thích ngoại ngữ và muốn nâng cao trình độ giao tiếp. Tất cả mọi người nhất định phải dùng ngoại ngữ để trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ.
Hoạt động này thường được tổ chức cạnh đài phun nước bên cạnh trường, sinh viên có thể tự do ra vào, tự do tìm kiếm đối tượng nói chuyện, thỉnh thoảng cũng có thầy cô hoặc anh chị khoá trên tới giảng bài.
Lúc Carter đi tới, bởi vì hắn trông khá đẹp trai, lại là người ngoại quốc, nên lập tức có hai nữ sinh viên Trung Quốc tới làm quen hắn.
- Chào anh, rất vinh hạnh được gặp anh. Tôi là Tang Minh, cô ấy là Trương Thanh. Xin hỏi, anh có thể nói chuyện với chúng tôi không?
Tang Minh là cô gái có đôi má hơi mập, làn da trắng nõn, khiến người ta có cảm giác đầy đặn.
Mỗi một lần diễn ra loại hoạt động này, người được hoan nghênh nhất chính là những sinh viên ngoại quốc kia. Một là vì đa số bọn họ đều trông rất đẹp trai, được con gái yêu thích. Mặt khác, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, muốn nâng cao trình độ ngoại ngữ thì làm gì tốt hơn là tìm một người bạn trai là người ngoại quốc chứ?
Ở một số trường ngoại ngữ, thầy giáo ngoại quốc thường được nữ sinh yêu thích hơn. Trong một lớp học, thậm chí có hơn một nửa số nữ sinh tự nguyện lên giường cùng hắn.
Carter nhìn thoáng qua hai người nữ sinh, xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi, tôi đã hẹn bạn rồi.
- Thật xin lỗi, là chúng tôi làm phiền.
Vẻ mặt Tang Minh tiếc nuối, kéo bạn mình đi tới chỗ một nam sinh ngoại quốc khác.
Hiện trường của hoạt động có không ít người ngoại quốc, cho nên Carter cũng không phải người quá nổi bật.
Carter từ chối lời mời của mấy nhóm nữ sinh, một mình đi đến ngồi ở một nơi hẻo lánh.
Hắn nhìn bốn phía nhưng không thấy mục tiêu mình tìm kiếm. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi thất lạc trong lòng.
- Chẳng lẽ hắn không muốn đi ra?
Trong lòng Carter thầm nghĩ.
- Anh tìm tôi à?
Đột nhiên một thanh âm vang lên sau lưng hắn.
Cả người Carter run rẩy mạnh, quay mặt lại, liền thấy một cô gái mặc bộ đồ đen đứng sau lưng mình.
Cô vốn là người da đen, lại mặc quần áo màu đen, đứng ở nơi không có ánh đèn, nên gần như hoà thành một thể với đêm tối.
Carter không biết cô ta đến lúc nào, càng không biết cô ta tới như thế nào. Thậm chí, hắn không thể xác định, trước khi mình đến thì có phải cô ta đã ngồi ở đây rồi không. Cô gái này mang lại cảm giác gần như không tồn tại nha, đặc biệt là những đêm tối không có ánh trăng.
- Cô là ai?
Carter hỏi một câu rất vớ vẩn.
- Sóc.
Hiển nhiên cô gái rất không hài lòng với phản ứng của Carter, nói.
- Cô chính là sóc sao? Cô là con gái à?
Carter không ngờ người cùng hắn hợp tác lại là một cô gái, hơn thế nữa, còn là một cô gái da đen.
- Đúng vậy.
Sóc nói:
- Nếu anh chỉ đến để xác nhận giới tính của tôi thì…tôi nghĩ tôi có thể đi.
- Không phải.
Carter phủ nhận:
- Tôi cần cô giúp.
- Giúp gì?
Sóc hỏi.
Thấy Carter cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sóc nói:
- Không cần lo lắng. Trước khi tôi rời đi thì anh an toàn.
- Tôi muốn giết Đường Trọng.
Carter nói.
Sóc nhíu mày, nói:
- Đây là nhiệm vụ mà tổ chức giao cho anh à?
- Không phải.
Carter nói:
- Nhưng tôi muốn giết hắn, không muốn chờ thêm phút nào nữa. Tôi đã nghĩ kĩ biện pháp rồi. Tối ngày mai chúng tôi sẽ bay về. Cô cho tôi một loại thuốc tăng lực hoặc cái gì đó, tôi sẽ nghĩ biện pháp để Đường Trọng ăn. Tuy hắn với tôi có mâu thuẫn, nhưng nhất định hắn sẽ không ngờ tôi sẽ hại hắn. Loại dược này tốt nhất là loại dược mạnh. Chờ sau khi chúng ta rời đi, hắn sẽ chết mà không để lại dấu vết gì.
- Tôi không thể giúp anh.
Sóc nói:
- Tôi tới gặp anh đã là không tuân theo quy định rồi. Anh là sinh viên, khi không nhận được nhiệm vụ đặc biệt thì anh nên làm tốt chuyện của mình.
- Vì sao không thể giúp tôi?
- Tôi không nhận được lệnh giúp anh giết chết Đường Trọng.
Sóc nói:
- Tôi chỉ nhận được lệnh là phải tự tay giết chết hắn.
ảm giác rất rõ ràng, khi sinh viên Nam Đại đối mặt với đoàn đại biểu của Yale thì sẽ hơi lo lắng, không thể đoán trước, lúc nói chuyện còn mang theo chút nịnh nọt, thậm chí là a dua.
Nói những sinh viên trẻ tuổi này như vậy là hơi chút tàn nhân, nhưng bọn họ đúng là cho hắn cảm giác như thế, giống như những sinh viên của Yale là tài giỏi hơn người vậy.
Đường Trọng muốn dùng hành động của mình để nói cho đồng bào, bạn học của hắn biết, bọn họ cũng không kém hơn người khác. Nếu mọi người công bằng ngay từ đầu thì biết đâu người thắng sẽ là chúng ta đấy.
Chúng ta có thể đồng thời học tập hai thứ tiếng, chúng ta có thể dùng tiếng Anh để biện luận cùng bọn họ, vậy sao bọn họ lại không dám dùng tiếng Trung Quốc để biện luận với chúng ta?
Người không thể có ngạo khí nhưng nhất định phải có sĩ khí.
Sĩ khí là căn cơ, là tinh thần của một quốc gia, một dân tộc.
Đường Trọng đúng là một tên yêu quái.
Đây là một sinh viên trẻ tuổi sao? Dù là những chính khách Washington đã chìm nổi hơn mười năm ở Nhà Trắng cũng không hơn thế này đi.
Không chỉ thế, William Vance còn nhớ tới một việc kinh khủng hơn: Chẳng lẽ, trong trận đấu thi biện luận tại Yale, khi Đường Trọng đưa ra yêu cầu dùng tiếng Trung để biện luận là nhằm làm đá lót đường cho vở kịch ngày hôm nay sao?
Nếu không phải thì vì sao tất cả các thành viên khác của đoàn đại biểu Trung Quốc đều im lặng, giống như nhẫn nhịn, chấp nhận qui tắc kia, mà hắn hết lần này tới lần khác lại đưa ra ý kiến trái ngược?
Còn nếu phải,…vậy tâm kế hắn thâm trầm đến mức độ nào?
Còn nữa, chẳng lẽ hắn đã biết trước được rằng Yale sẽ cử phái đoàn sang thăm đáp lễ sao? Hắn biết trước sẽ có một trận thi biện luận sao?
Người trẻ tuổi này, rốt cuộc hắn muốn mang đến bao nhiêu kinh hãi cho người khác đây?
Trong lòng William Vance tràn ngập sóng gió, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
Hắn không chủ động mở miệng giải vây cho sinh viên của mình. Bởi vì, đây là đang ở Nam Đại, hắn cho rằng, ông bạn cũ viện trưởng Tiêu Dục Hằng của hắn sẽ càng sốt ruột hơn hắn.
Nếu sinh viên của Yale xảy ra sự cố ở Nam Đại, nếu sinh viên Nam Đại vây lại đánh sinh viên đại biểu của Yale thì ông sẽ phải gánh chịu trách nhiệm không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, hắn không vội thì Tiêu Dục Hằng lại càng không sốt ruột.
Hai người vẫn chăm chú nhìn các sinh viên trên đài, giống như trên đó có chuyện gì khiến bọn họ không thể dời mắt.
- Yêu cầu này quá hoang đường.
- Lúc các anh yêu cầu chúng tôi dùng tiếng Anh để biện luận, sao lại không phải hoang đường?
- Bởi vì chúng tôi biết các anh biết nói tiếng Anh. Trong chương trình học của các anh không có môn tiếng Anh sao? Còn trong chương trình học của chúng tôi thì không có môn tiếng Trung.
- Đây là viện cớ thôi. Nếu muốn học thì nhất định có thể học được.
- Ừ đấy, chúng tôi chính là không muốn học.
- Ý của anh là gì? Các anh kỳ thị chúng tôi hả?
- Tôi không có ý đó.
Vốn William Vance muốn trông cậy vào Tiêu Dục Hằng đứng ra giải vây, bởi dù sao đây cũng là sân nhà người ta mà.
Nhưng không ngờ, Tiêu Dục Hằng chỉ là ngồi xem, căn bản không định nói chuyện. Nhưng còn hắn, nếu không nói câu nào thì không được rồi. Bởi vì hắn sợ, những sinh viên tâm cao khí ngạo của hắn kia, dưới sự tức giận mà làm ra việc gì khác người thì đó chính là trách nhiệm của hắn.
- Ông bạn già, ông thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?
William Vance cười ha hả nhìn Tiêu Dục Hằng, hỏi.
Tiêu Dục Hằng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nói thật, chuyện này khiến tôi rất khó xử. Cũng bởi vì chưa nghĩ ra cách giải quyết cho nên vẫn chưa đứng ra…ý của viện trưởng William là gì?
- Hay là dùng tiếng Anh biện luận một trận? Ông xem, có nhiều sinh viên tới xem như vậy, nếu cứ tranh chấp thế này thì cũng không có ý nghĩ, đúng không?
William Vance cười ha hả nói.
- Tôi thì không có ý kiến với việc này.
Tiêu Dục Hằng nói:
- Nhưng bây giờ ông cũng thấy đấy, Đường Trọng đưa ra yêu cầu này rất trùng hợp với cách nghĩ của rất nhiều sinh viên. Bọn họ cũng đang muốn dùng tiếng Trung để biện luận. Nếu lúc này tôi đứng ra cố ý muốn dùng tiếng Anh để thi đấu thì viện trưởng như tôi thật thất trách. Bọn họ sẽ hỏi tôi, viện trưởng, sinh viên của ta có thể dùng tiếng Anh để biện luận với bọn họ, vậy vì sao đã đến Trung Quốc rồi mà bọn họ lại không chịu dùng tiếng Trung thi biện luận với chúng ta? Ngài William, ông nói xem tôi nên trả lời vấn đề này như thế nào?
“…….”
William Vance cũng khó xử, nói:
- Nếu vậy, thì chỉ có thể tạm thời huỷ bỏ trận thi đấu này.
- Cũng chỉ đành như thế.
Tiêu Dục Hằng gật đầu phụ hoạ:
- Viện trưởng William không cần lo lắng, tôi sẽ làm tốt công tác tư tưởng với các sinh viên, sẽ không để bọn họ có thành kiến với đại học Yale. Tình hữu nghị của hai trường chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
- Aiz.
William Vance thở dài. Huỷ bỏ thi biện luận, thực ra là Tâm lý học Yale thua, bởi vì bọn hắn không thể đồng ý ‘yêu cầu nho nhỏ’ của người ta nên mới huỷ bỏ. Nhưng khi ở Yale, bọn họ đưa ra yêu cầu dùng tiếng Anh để biện luận thì người ta lại làm được.
- Những đứa trẻ này…thật khiến người khác đau đầu.
Tiêu Dục Hằng lắc đầu thở dài, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.
Chơi so tâm kế với Đường Trọng ư? Các người nghĩ mình là tổ ong vò vẽ sao?
Choang!
Một chén trà màu đỏ bằng sứ xinh đẹp bị ném lên tường, rơi vỡ nát.
Bush kinh hô:
- Carter, đây là cái ly cậu thích nhất. Cậu nói muốn mang nó về trường học cơ mà?
Cái ly đồ sứ này làm ở Minh Châu, Trung Quốc, trên mặt còn được thợ thủ công điêu khắc hình một con Cự Long. Lúc Carter đi dạo phố đã mua nó trong một cửa hàng đồ sứ, chuẩn bị mang nó về Yale để làm chén uống nước cho mình.
Đáng tiếc, vừa mới dùng một ngày đã vỡ nát trên mặt đất.
- Mang về làm gì?
Carter trầm mặt nói:
- Để nó luôn nhắc nhở chúng ta đã bị sỉ nhục ở Trung Quốc hả?
- Chúng ta không thua.
Bush cố chấp nói. Cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một thanh niên hiếu thắng mà thôi.
Carter hừ lạnh một tiếng, nói:
- Việc này so với bị thua càng khó chấp nhận.
- Đúng vậy, tên Đường Trọng thật đáng ghét.
Lewis nói:
- Khó trách hắn đồng ý sảng khoái như vậy, còn đề nghị tăng lượng người xem nữa. Hoá ra hắn đã có ý định khiến chúng ta mất mặt rồi.
- Chúng ta cần đề nghị hiệu trưởng huỷ bỏ tình hữu nghị và buổi giao lưu với Nam Đại.
- Hiệu trưởng không thể đồng ý.
Carter lắc đầu nói:
- Có một số việc không phải do ông ấy làm chủ.
- Chẳng lẽ cứ để chuyện này kết thúc như vậy sao?
Bush tức giận.
- Sẽ không kết thúc như vậy.
Trong mắt Carter hiện lên sát khí, nói:
- Đường Trọng, tao sẽ không tha cho mày.
Câu lạc bộ ngoại ngữ. Đây là hoạt động luyện tập giao tiếp của khoa ngoại ngữ, mỗi tuần có ba ngày, diễn ra từ năm đến tám giờ tối. Đây là nơi tụ tập của những sinh viên yêu thích ngoại ngữ và muốn nâng cao trình độ giao tiếp. Tất cả mọi người nhất định phải dùng ngoại ngữ để trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ.
Hoạt động này thường được tổ chức cạnh đài phun nước bên cạnh trường, sinh viên có thể tự do ra vào, tự do tìm kiếm đối tượng nói chuyện, thỉnh thoảng cũng có thầy cô hoặc anh chị khoá trên tới giảng bài.
Lúc Carter đi tới, bởi vì hắn trông khá đẹp trai, lại là người ngoại quốc, nên lập tức có hai nữ sinh viên Trung Quốc tới làm quen hắn.
- Chào anh, rất vinh hạnh được gặp anh. Tôi là Tang Minh, cô ấy là Trương Thanh. Xin hỏi, anh có thể nói chuyện với chúng tôi không?
Tang Minh là cô gái có đôi má hơi mập, làn da trắng nõn, khiến người ta có cảm giác đầy đặn.
Mỗi một lần diễn ra loại hoạt động này, người được hoan nghênh nhất chính là những sinh viên ngoại quốc kia. Một là vì đa số bọn họ đều trông rất đẹp trai, được con gái yêu thích. Mặt khác, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, muốn nâng cao trình độ ngoại ngữ thì làm gì tốt hơn là tìm một người bạn trai là người ngoại quốc chứ?
Ở một số trường ngoại ngữ, thầy giáo ngoại quốc thường được nữ sinh yêu thích hơn. Trong một lớp học, thậm chí có hơn một nửa số nữ sinh tự nguyện lên giường cùng hắn.
Carter nhìn thoáng qua hai người nữ sinh, xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi, tôi đã hẹn bạn rồi.
- Thật xin lỗi, là chúng tôi làm phiền.
Vẻ mặt Tang Minh tiếc nuối, kéo bạn mình đi tới chỗ một nam sinh ngoại quốc khác.
Hiện trường của hoạt động có không ít người ngoại quốc, cho nên Carter cũng không phải người quá nổi bật.
Carter từ chối lời mời của mấy nhóm nữ sinh, một mình đi đến ngồi ở một nơi hẻo lánh.
Hắn nhìn bốn phía nhưng không thấy mục tiêu mình tìm kiếm. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi thất lạc trong lòng.
- Chẳng lẽ hắn không muốn đi ra?
Trong lòng Carter thầm nghĩ.
- Anh tìm tôi à?
Đột nhiên một thanh âm vang lên sau lưng hắn.
Cả người Carter run rẩy mạnh, quay mặt lại, liền thấy một cô gái mặc bộ đồ đen đứng sau lưng mình.
Cô vốn là người da đen, lại mặc quần áo màu đen, đứng ở nơi không có ánh đèn, nên gần như hoà thành một thể với đêm tối.
Carter không biết cô ta đến lúc nào, càng không biết cô ta tới như thế nào. Thậm chí, hắn không thể xác định, trước khi mình đến thì có phải cô ta đã ngồi ở đây rồi không. Cô gái này mang lại cảm giác gần như không tồn tại nha, đặc biệt là những đêm tối không có ánh trăng.
- Cô là ai?
Carter hỏi một câu rất vớ vẩn.
- Sóc.
Hiển nhiên cô gái rất không hài lòng với phản ứng của Carter, nói.
- Cô chính là sóc sao? Cô là con gái à?
Carter không ngờ người cùng hắn hợp tác lại là một cô gái, hơn thế nữa, còn là một cô gái da đen.
- Đúng vậy.
Sóc nói:
- Nếu anh chỉ đến để xác nhận giới tính của tôi thì…tôi nghĩ tôi có thể đi.
- Không phải.
Carter phủ nhận:
- Tôi cần cô giúp.
- Giúp gì?
Sóc hỏi.
Thấy Carter cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sóc nói:
- Không cần lo lắng. Trước khi tôi rời đi thì anh an toàn.
- Tôi muốn giết Đường Trọng.
Carter nói.
Sóc nhíu mày, nói:
- Đây là nhiệm vụ mà tổ chức giao cho anh à?
- Không phải.
Carter nói:
- Nhưng tôi muốn giết hắn, không muốn chờ thêm phút nào nữa. Tôi đã nghĩ kĩ biện pháp rồi. Tối ngày mai chúng tôi sẽ bay về. Cô cho tôi một loại thuốc tăng lực hoặc cái gì đó, tôi sẽ nghĩ biện pháp để Đường Trọng ăn. Tuy hắn với tôi có mâu thuẫn, nhưng nhất định hắn sẽ không ngờ tôi sẽ hại hắn. Loại dược này tốt nhất là loại dược mạnh. Chờ sau khi chúng ta rời đi, hắn sẽ chết mà không để lại dấu vết gì.
- Tôi không thể giúp anh.
Sóc nói:
- Tôi tới gặp anh đã là không tuân theo quy định rồi. Anh là sinh viên, khi không nhận được nhiệm vụ đặc biệt thì anh nên làm tốt chuyện của mình.
- Vì sao không thể giúp tôi?
- Tôi không nhận được lệnh giúp anh giết chết Đường Trọng.
Sóc nói:
- Tôi chỉ nhận được lệnh là phải tự tay giết chết hắn.
ảm giác rất rõ ràng, khi sinh viên Nam Đại đối mặt với đoàn đại biểu của Yale thì sẽ hơi lo lắng, không thể đoán trước, lúc nói chuyện còn mang theo chút nịnh nọt, thậm chí là a dua.
Nói những sinh viên trẻ tuổi này như vậy là hơi chút tàn nhân, nhưng bọn họ đúng là cho hắn cảm giác như thế, giống như những sinh viên của Yale là tài giỏi hơn người vậy.
Đường Trọng muốn dùng hành động của mình để nói cho đồng bào, bạn học của hắn biết, bọn họ cũng không kém hơn người khác. Nếu mọi người công bằng ngay từ đầu thì biết đâu người thắng sẽ là chúng ta đấy.
Chúng ta có thể đồng thời học tập hai thứ tiếng, chúng ta có thể dùng tiếng Anh để biện luận cùng bọn họ, vậy sao bọn họ lại không dám dùng tiếng Trung Quốc để biện luận với chúng ta?
Người không thể có ngạo khí nhưng nhất định phải có sĩ khí.
Sĩ khí là căn cơ, là tinh thần của một quốc gia, một dân tộc.
Đường Trọng đúng là một tên yêu quái.