Nghe Sóc từ chối mình, Carter cực kỳ tức giận, nói:
- Có gì khác nhau? Mục tiêu của chúng ta là giống nhau. Tôi muốn hắn chết, cô cũng vậy.
- Không giống nhau.
Sóc lạnh giọng nói:
- Tôi giết hắn theo phương thức của tôi, mà không phải nghe theo cách của anh.
- Lúc nào thì cô giết hắn? Giết hắn bằng cách nào?
- Không thể trả lời.
- Chẳng lẽ còn tốt hơn phương pháp của tôi hả?
Carter nói:
- Tôi có thể dễ dàng tiếp cận hắn, rồi có thể cho thuốc độc vào trong nước trà hoặc cà phê của hắn. Tôi có rất nhiều cách tiếp cận hắn, còn các người thì sao?
Sóc nhẹ thở dài, nói:
- Anh biết không? Anh tìm tôi tới là một sai lầm ngu xuẩn.
- Sai lầm ngu xuẩn gì?
- Bọn họ chỉ cho phép anh liên lạc với tôi khi cần thiết.
- Tôi nghĩ là lúc này đây. Bây giờ tôi cần cô giúp.
Carter tất nhiên không muốn thừa nhận mình sai. Lúc này mới vì tổ chức làm nhiệm vụ mà đã bị người khác vạch chỗ sai, thì không phải sẽ tạo thành vết bẩn trong cuộc đời mình sao?
- Chuyến đi lần này, bọn họ không giao cho anh nhiệm vụ nào. Bọn họ hi vọng anh dùng thân phận của một học sinh tới đây, không cần gánh bất cứ trách nhiệm nào.
Sóc nói:
- Bọn họ không muốn anh bị lộ. Bởi vì con đường tương lai của anh còn rất dài.
- Bị lộ?
Carter như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này:
- Tôi làm sao lộ được? Tôi vốn dùng thân phận học sinh tới. Chẳng lẽ vì tôi gặp cô một lần trong trường liền bị bọn hắn phát hiện sao? Dù là bây giờ Đường Trọng đứng trước mặt tôi thì hắn cũng không thể biết thân phận của tôi và thân phận của cô được. Cô nhìn xung quanh xem, chỉ có mình tôi là người da trắng sao? Chúng ta không nổi bật như cô nghĩ đâu. Mặc dù Đường Trọng thông minh nhưng cũng không thể theo dõi tất cả mọi người của đoàn đại biểu Yale chúng ta được. Hắn theo dõi chúng ta thì có ý nghĩa gì?
- Cũng bởi vì xác định không có nguy hiểm nào nên tôi mới đi ra gặp anh.
Sóc nói:
- Nhưng mà, bất cứ chuyện gì cũng có thể…
- Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó.
Bởi vì Sóc từ chối đã khiến trong lòng Carter có chút thành kiến với cô. Cho nên hai bên nói chuyện cũng không thoải mái.
- Trong mắt bọn hắn, đây là lần đầu tiên tôi tới Trung Quốc. Tôi chỉ gặp cô gái da đen một lần, chúng ta thảo luận cũng chỉ là về khẩu ngữ trong tiếng Anh. Bọn chúng sao có thể biết chúng ta có kế hoạch khác? À, cô coi bọn chúng là thượng đế hả?
Đôi mắt sắc bén của Sóc loé lên trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào Carter nói:
- Bây giờ, tôi phát hiện tôi cũng phạm phải một sai lầm ngu xuẩn. Tôi không cần đi ra gặp anh.
- Nếu như vậy…
Carter đứng dậy, nói:
- Gặp lại.
Đợi khi Carter đùng đùng nổi giận rời đi, Sóc cười lạnh một tiếng, mắng:
- Đồ con lợn.
Cô ngồi tại chỗ hai phút rồi mới chầm chậm đứng dậy, đi đến siêu thị bên cạnh trường mua một chai coca và băng vệ sinh dành cho nữ, sau đó mới giống như các sinh viên khác thảnh thơi đi ra ngoài.
Cô đi về phía phòng ngủ của nữ sinh khoa ngoại ngữ. Phòng ngủ của nữ sinh khoa ngoại ngữ nằm ở phía Tây Bắc sân trường. Cô đi qua phòng ngủ, lướt qua một bức tường liền ra Nam Đại. Trước kia thường có sinh viên ngoài trường hoặc công nhân công trường bên cạnh chạy qua tường vào rình trộm. Về sau, bởi vì nữ sinh khoa ngoại ngữ phản ánh, nói ở chỗ này không an toàn, nên nhà trường mới cho xây bức tường kia cao thêm.
Tất nhiên, độ cao như vậy cũng không làm khó được Sóc.
Cô đến bên cạnh tường, xé rách băng vệ sinh kia rồi mở nắp chai cocacola đổ vào, ném qua một bên, sau đó, lui vài bước, chạy lấy đà, rồi mượn lực từ một thân cây bị đổ gần đấy nhảy lên, thoáng cái cả người cô đã ở trên thành tường.
Nhìn quanh bốn phía, không phát hiện xung quanh có người khả nghi, lúc này cô mới nhảy xuống.
Sau đó cô cúi thấp đầu, bước nhanh về phía con đường náo nhiệt đằng trước.
Chỉ cần cô dung nhập vào dòng người tấp nập là sẽ không có người phát hiện được tung tích của cô.
Sát thủ cũng không khác người bình thường, bởi vì trong đám đông họ mới được an toàn.
Đúng lúc này, cô nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân rất nhẹ đi theo.
Cô tăng tốc độ, tiếng bước chân kia vẫn như hình với bóng đi theo.
Cô nhíu mày, mắng:
- Carter, cái đồ con lợn này.
Sau đó, cô đột nhiên chạy trốn.
Tốc độ của cô nhanh như một ngọn gió màu đen, giống như một dòng điện màu đen. Nhìn cô giống như một quỷ ảnh màu đen bởi vì cô quá đen, không ai có thể tưởng tượng ra hình dáng của cô.
- Muốn chạy sao?
Người đàn ông đằng sau gầy như con khỉ kia toét miệng cười, lộ ra một nụ cười thật khó coi, nói:
- Cô không chạy thoát được.
Vì thế, hắn hơi cúi người, bắt đầu điên cuồng đuổi theo.
Càng làm cho người ta muốn phát điên chính là, hắn vừa đuổi sát không tha, vừa trương cuống họng hét lớn:
- Lysa, anh sai rồi. Lysa, em đừng tức giận. Anh không nên đi chung với Shary dù cô ấy là em gái của em.
Vì thế, dọc theo con đường, những sinh viên đang đi dạo buổi tối kia khi thấy một nam một nữ đuổi theo nhau, cũng chỉ là cười cười như đã hiểu rõ.
Chuyện như vậy quá bình thường rồi. Câu chuyện giữa nam phong lưu và nữ thương tâm đó diễn ra mỗi ngày. Nhưng không ngờ nam sinh kia lại nặng tình như thế.
Rốt cuộc, Sóc cảm thấy nguy hiểm.
Đây là lần thứ hai khi cô chấp hành nhiệm vụ mà bị người ta đuổi sát không tha. Lần đầu tiên là tên có biệt danh Cẩu Hoàng châu Âu bám riết. Tên đó nổi danh là vua thám tử, dù là Kim Cương gặp được cũng khó thoát.
Chẳng lẽ Cẩu Hoàng Mars đã đến Trung Quốc sao?
Cô đã chạy qua bảy mươi hai con phố lớn, băng quan bốn mươi ba con phố nhỏ, mười ba nhà dân cùng bảy bức tường và bốn ngã tư lớn. Nhưng người đàn ông đằng sau kia cứ như cái bóng của cô, chỉ cần là nơi có ánh sáng thì hắn có thể theo đến.
Một gã sát thủ mà thời gian để cắt đuôi quá lâu thì sẽ không có lợi cho sự an toàn của cô. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp để chặt đứt cái đuôi đằng sau này.
Vì thế, cô chạy về phía ghềnh Thiên Nga. Đây là một nhánh của sông Hoàng Phố, là một bãi nước đọng có hình chữ U.
Nơi đây được gọi là ghềnh Thiên Nga là bởi vì từ rất lâu trước kia, nơi này có rất nhiều thiên nga tới nghịch nước. Nhưng không biết là do hoàn cảnh thay đổi hay do con người tham lam mà thiên nga đã sớm biến mất.
Bên này toàn cỏ dại mọc, ít người lui tới, là nơi thuận tiện cho giết người chôn xác.
Cô biết rõ nơi này là vì khi cô đến Minh Châu thì đã nghiên cứu cẩn thận địa hình Minh Châu rồi. Với tư cách là một gã sát thủ mà không biết địa hình một thành phố là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Vốn cô định bắt Đường Trọng đến đây để giải quyết. Nhưng thật đáng tiếc, xem ra, cô phải lựa chọn cho hắn một nơi phong thuỷ đẹp hơn rồi.
Sóc không dừng lại, cả người trực tiếp xông vào đám cỏ dại trong ghềnh Thiên Nga.
Cô lấy ra một khẩu súng ngắn màu vàng từ ống súng bên bắp chân. Đây là một khẩu súng bỏ túi, bên trong chỉ có thể chứa ba viên đạn. Tất nhiên, uy lực của viên đạn vẫn rất kinh người nếu bắn trúng mục tiêu.
Khỉ mặt gầy đuổi tới bãi sông, cũng không dám tuỳ tiện xông vào mà chỉ đứng bên cạnh bãi sông hô:
- Shary, em mau ra đây đi…à, sai rồi, đó là em gái mày. Lysa, em nghe anh giải thích, anh cùng Shary không giống như em nghĩ…
Dù hắn nói gì thì Sóc cũng không lên tiếng.
Tất nhiên, Sóc căn bản không biết cái người Trung Quốc này vẫn đang nói cái gì bằng tiếng Trung.
Nếu cô mà biết thì có thể đã lao ra bắt hắn mang về cắt thành mảnh nhỏ rồi nấu thịt muối như của châu Phi rồi.
- Lysa, em mau ra đây đi. Em không thể bỏ mặc anh được.
Ngay khi khỉ mặt gầy đang gọi rất hăng say thì bị người vỗ vai một cái.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng cười ha hả đứng sau lưng hắn, nói.
- Bạn gái của tôi trốn vào trong bụi cỏ không muốn đi ra. Cậu nói, nên làm sao bây giờ?
Khỉ mặt gầy khó xử nói:
- Hay là chúng ta phóng hoả?
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Chỉ sợ lửa còn chưa cháy mà bạn gái của anh đã chạy mất rồi.
- Tôi phong lưu, đẹp trai như vậy, vì sao cô ấy lại không thích tôi?
Khỉ mặt gầy khó hiểu hỏi.
Đường Trọng cười nói:
- Anh với mấy chữ phong lưu đẹp trai này thật sự không có một chút quan hệ nào. Chẳng qua, đàn ông có trí tuệ mới là người có sức hấp dẫn lớn. Anh vẫn nên nghĩ xem nên làm như thế nào để tìm được bạn gái anh trong bụi cỏ đi.
Khỉ mặt gầy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ có một cách.
- Cách gì?
Khỉ mặt gầy nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi nghĩ, cô ấy nhất định thích trai đẹp.
Đường Trọng đã hiểu ý của khỉ mặt gầy, nói:
- Làm gì có con gái không thích trai đẹp?
Nói xong, hắn liền nhảy xuống bờ đê của ghềnh, đi về phía nơi Sóc đang trốn.
Cái bộ dạng mặc kệ là ai này của hắn, giống như hắn thật sự muốn bắt chước người ta sử dụng mỹ nam kế vậy.
- Đường Trọng.
Sóc thấy là Đường Trọng đi tới, trong lòng hận không thể lập tức phanh thây xé xác cái tên Carter ngu xuẩn kia. Đã nói với hắn phải cẩn thận một chút, thế mà hết lần này tới lần khác, hắn luôn một bộ tự cao tự đại, giống như người ta không biết gì vậy.
Cô mới rời trường học liền bị theo dõi. Rất rõ ràng, Carter đã sớm bị người ta giám sát rồi, còn mình thì đi theo con lợn kia đâm đầu vào trong cái bẫy mà Đường Trọng đã đào sẵn.
Trốn ư?
Chỉ cần cô hơi nhúc nhích là sẽ bị hai người kia truy kích lần nữa. Cô chưa giao thủ với Đường Trọng, nên không biết thực lực của hắn thế nào. Nhưng qua tư liệu Quan Tâm cho cô thì thằng này tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.
Còn đối với kẻ đuổi cô đến bước đường cùng thì cô càng kiêng kị hắn hơn. Tuy kỹ thuật truy tung cao không đánh giá được thực lực cao hay thấp. Nhưng hắn đã theo cô một chặng đường dài như vậy mà vẫn không thở gấp, thì có thể thấy hắn có trụ cột về thể lực.
Lấy một địch hai thì cô có bao nhiêu phần thắng?
Nếu trốn không được thì chỉ có thể cố gắng đánh cược một lần.
Cô đưa tay vào chỗ bóp cò của khẩu súng màu vàng, nhắm về phía Đường Trọng.
Lúc cô chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên mất đi thân ảnh Đường Trọng.
Đường Trọng đâu rồi?
- Có gì khác nhau? Mục tiêu của chúng ta là giống nhau. Tôi muốn hắn chết, cô cũng vậy.
- Không giống nhau.
Sóc lạnh giọng nói:
- Tôi giết hắn theo phương thức của tôi, mà không phải nghe theo cách của anh.
- Lúc nào thì cô giết hắn? Giết hắn bằng cách nào?
- Không thể trả lời.
- Chẳng lẽ còn tốt hơn phương pháp của tôi hả?
Carter nói:
- Tôi có thể dễ dàng tiếp cận hắn, rồi có thể cho thuốc độc vào trong nước trà hoặc cà phê của hắn. Tôi có rất nhiều cách tiếp cận hắn, còn các người thì sao?
Sóc nhẹ thở dài, nói:
- Anh biết không? Anh tìm tôi tới là một sai lầm ngu xuẩn.
- Sai lầm ngu xuẩn gì?
- Bọn họ chỉ cho phép anh liên lạc với tôi khi cần thiết.
- Tôi nghĩ là lúc này đây. Bây giờ tôi cần cô giúp.
Carter tất nhiên không muốn thừa nhận mình sai. Lúc này mới vì tổ chức làm nhiệm vụ mà đã bị người khác vạch chỗ sai, thì không phải sẽ tạo thành vết bẩn trong cuộc đời mình sao?
- Chuyến đi lần này, bọn họ không giao cho anh nhiệm vụ nào. Bọn họ hi vọng anh dùng thân phận của một học sinh tới đây, không cần gánh bất cứ trách nhiệm nào.
Sóc nói:
- Bọn họ không muốn anh bị lộ. Bởi vì con đường tương lai của anh còn rất dài.
- Bị lộ?
Carter như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này:
- Tôi làm sao lộ được? Tôi vốn dùng thân phận học sinh tới. Chẳng lẽ vì tôi gặp cô một lần trong trường liền bị bọn hắn phát hiện sao? Dù là bây giờ Đường Trọng đứng trước mặt tôi thì hắn cũng không thể biết thân phận của tôi và thân phận của cô được. Cô nhìn xung quanh xem, chỉ có mình tôi là người da trắng sao? Chúng ta không nổi bật như cô nghĩ đâu. Mặc dù Đường Trọng thông minh nhưng cũng không thể theo dõi tất cả mọi người của đoàn đại biểu Yale chúng ta được. Hắn theo dõi chúng ta thì có ý nghĩa gì?
- Cũng bởi vì xác định không có nguy hiểm nào nên tôi mới đi ra gặp anh.
Sóc nói:
- Nhưng mà, bất cứ chuyện gì cũng có thể…
- Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện đó.
Bởi vì Sóc từ chối đã khiến trong lòng Carter có chút thành kiến với cô. Cho nên hai bên nói chuyện cũng không thoải mái.
- Trong mắt bọn hắn, đây là lần đầu tiên tôi tới Trung Quốc. Tôi chỉ gặp cô gái da đen một lần, chúng ta thảo luận cũng chỉ là về khẩu ngữ trong tiếng Anh. Bọn chúng sao có thể biết chúng ta có kế hoạch khác? À, cô coi bọn chúng là thượng đế hả?
Đôi mắt sắc bén của Sóc loé lên trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào Carter nói:
- Bây giờ, tôi phát hiện tôi cũng phạm phải một sai lầm ngu xuẩn. Tôi không cần đi ra gặp anh.
- Nếu như vậy…
Carter đứng dậy, nói:
- Gặp lại.
Đợi khi Carter đùng đùng nổi giận rời đi, Sóc cười lạnh một tiếng, mắng:
- Đồ con lợn.
Cô ngồi tại chỗ hai phút rồi mới chầm chậm đứng dậy, đi đến siêu thị bên cạnh trường mua một chai coca và băng vệ sinh dành cho nữ, sau đó mới giống như các sinh viên khác thảnh thơi đi ra ngoài.
Cô đi về phía phòng ngủ của nữ sinh khoa ngoại ngữ. Phòng ngủ của nữ sinh khoa ngoại ngữ nằm ở phía Tây Bắc sân trường. Cô đi qua phòng ngủ, lướt qua một bức tường liền ra Nam Đại. Trước kia thường có sinh viên ngoài trường hoặc công nhân công trường bên cạnh chạy qua tường vào rình trộm. Về sau, bởi vì nữ sinh khoa ngoại ngữ phản ánh, nói ở chỗ này không an toàn, nên nhà trường mới cho xây bức tường kia cao thêm.
Tất nhiên, độ cao như vậy cũng không làm khó được Sóc.
Cô đến bên cạnh tường, xé rách băng vệ sinh kia rồi mở nắp chai cocacola đổ vào, ném qua một bên, sau đó, lui vài bước, chạy lấy đà, rồi mượn lực từ một thân cây bị đổ gần đấy nhảy lên, thoáng cái cả người cô đã ở trên thành tường.
Nhìn quanh bốn phía, không phát hiện xung quanh có người khả nghi, lúc này cô mới nhảy xuống.
Sau đó cô cúi thấp đầu, bước nhanh về phía con đường náo nhiệt đằng trước.
Chỉ cần cô dung nhập vào dòng người tấp nập là sẽ không có người phát hiện được tung tích của cô.
Sát thủ cũng không khác người bình thường, bởi vì trong đám đông họ mới được an toàn.
Đúng lúc này, cô nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân rất nhẹ đi theo.
Cô tăng tốc độ, tiếng bước chân kia vẫn như hình với bóng đi theo.
Cô nhíu mày, mắng:
- Carter, cái đồ con lợn này.
Sau đó, cô đột nhiên chạy trốn.
Tốc độ của cô nhanh như một ngọn gió màu đen, giống như một dòng điện màu đen. Nhìn cô giống như một quỷ ảnh màu đen bởi vì cô quá đen, không ai có thể tưởng tượng ra hình dáng của cô.
- Muốn chạy sao?
Người đàn ông đằng sau gầy như con khỉ kia toét miệng cười, lộ ra một nụ cười thật khó coi, nói:
- Cô không chạy thoát được.
Vì thế, hắn hơi cúi người, bắt đầu điên cuồng đuổi theo.
Càng làm cho người ta muốn phát điên chính là, hắn vừa đuổi sát không tha, vừa trương cuống họng hét lớn:
- Lysa, anh sai rồi. Lysa, em đừng tức giận. Anh không nên đi chung với Shary dù cô ấy là em gái của em.
Vì thế, dọc theo con đường, những sinh viên đang đi dạo buổi tối kia khi thấy một nam một nữ đuổi theo nhau, cũng chỉ là cười cười như đã hiểu rõ.
Chuyện như vậy quá bình thường rồi. Câu chuyện giữa nam phong lưu và nữ thương tâm đó diễn ra mỗi ngày. Nhưng không ngờ nam sinh kia lại nặng tình như thế.
Rốt cuộc, Sóc cảm thấy nguy hiểm.
Đây là lần thứ hai khi cô chấp hành nhiệm vụ mà bị người ta đuổi sát không tha. Lần đầu tiên là tên có biệt danh Cẩu Hoàng châu Âu bám riết. Tên đó nổi danh là vua thám tử, dù là Kim Cương gặp được cũng khó thoát.
Chẳng lẽ Cẩu Hoàng Mars đã đến Trung Quốc sao?
Cô đã chạy qua bảy mươi hai con phố lớn, băng quan bốn mươi ba con phố nhỏ, mười ba nhà dân cùng bảy bức tường và bốn ngã tư lớn. Nhưng người đàn ông đằng sau kia cứ như cái bóng của cô, chỉ cần là nơi có ánh sáng thì hắn có thể theo đến.
Một gã sát thủ mà thời gian để cắt đuôi quá lâu thì sẽ không có lợi cho sự an toàn của cô. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp để chặt đứt cái đuôi đằng sau này.
Vì thế, cô chạy về phía ghềnh Thiên Nga. Đây là một nhánh của sông Hoàng Phố, là một bãi nước đọng có hình chữ U.
Nơi đây được gọi là ghềnh Thiên Nga là bởi vì từ rất lâu trước kia, nơi này có rất nhiều thiên nga tới nghịch nước. Nhưng không biết là do hoàn cảnh thay đổi hay do con người tham lam mà thiên nga đã sớm biến mất.
Bên này toàn cỏ dại mọc, ít người lui tới, là nơi thuận tiện cho giết người chôn xác.
Cô biết rõ nơi này là vì khi cô đến Minh Châu thì đã nghiên cứu cẩn thận địa hình Minh Châu rồi. Với tư cách là một gã sát thủ mà không biết địa hình một thành phố là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Vốn cô định bắt Đường Trọng đến đây để giải quyết. Nhưng thật đáng tiếc, xem ra, cô phải lựa chọn cho hắn một nơi phong thuỷ đẹp hơn rồi.
Sóc không dừng lại, cả người trực tiếp xông vào đám cỏ dại trong ghềnh Thiên Nga.
Cô lấy ra một khẩu súng ngắn màu vàng từ ống súng bên bắp chân. Đây là một khẩu súng bỏ túi, bên trong chỉ có thể chứa ba viên đạn. Tất nhiên, uy lực của viên đạn vẫn rất kinh người nếu bắn trúng mục tiêu.
Khỉ mặt gầy đuổi tới bãi sông, cũng không dám tuỳ tiện xông vào mà chỉ đứng bên cạnh bãi sông hô:
- Shary, em mau ra đây đi…à, sai rồi, đó là em gái mày. Lysa, em nghe anh giải thích, anh cùng Shary không giống như em nghĩ…
Dù hắn nói gì thì Sóc cũng không lên tiếng.
Tất nhiên, Sóc căn bản không biết cái người Trung Quốc này vẫn đang nói cái gì bằng tiếng Trung.
Nếu cô mà biết thì có thể đã lao ra bắt hắn mang về cắt thành mảnh nhỏ rồi nấu thịt muối như của châu Phi rồi.
- Lysa, em mau ra đây đi. Em không thể bỏ mặc anh được.
Ngay khi khỉ mặt gầy đang gọi rất hăng say thì bị người vỗ vai một cái.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng cười ha hả đứng sau lưng hắn, nói.
- Bạn gái của tôi trốn vào trong bụi cỏ không muốn đi ra. Cậu nói, nên làm sao bây giờ?
Khỉ mặt gầy khó xử nói:
- Hay là chúng ta phóng hoả?
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Chỉ sợ lửa còn chưa cháy mà bạn gái của anh đã chạy mất rồi.
- Tôi phong lưu, đẹp trai như vậy, vì sao cô ấy lại không thích tôi?
Khỉ mặt gầy khó hiểu hỏi.
Đường Trọng cười nói:
- Anh với mấy chữ phong lưu đẹp trai này thật sự không có một chút quan hệ nào. Chẳng qua, đàn ông có trí tuệ mới là người có sức hấp dẫn lớn. Anh vẫn nên nghĩ xem nên làm như thế nào để tìm được bạn gái anh trong bụi cỏ đi.
Khỉ mặt gầy suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ có một cách.
- Cách gì?
Khỉ mặt gầy nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi nghĩ, cô ấy nhất định thích trai đẹp.
Đường Trọng đã hiểu ý của khỉ mặt gầy, nói:
- Làm gì có con gái không thích trai đẹp?
Nói xong, hắn liền nhảy xuống bờ đê của ghềnh, đi về phía nơi Sóc đang trốn.
Cái bộ dạng mặc kệ là ai này của hắn, giống như hắn thật sự muốn bắt chước người ta sử dụng mỹ nam kế vậy.
- Đường Trọng.
Sóc thấy là Đường Trọng đi tới, trong lòng hận không thể lập tức phanh thây xé xác cái tên Carter ngu xuẩn kia. Đã nói với hắn phải cẩn thận một chút, thế mà hết lần này tới lần khác, hắn luôn một bộ tự cao tự đại, giống như người ta không biết gì vậy.
Cô mới rời trường học liền bị theo dõi. Rất rõ ràng, Carter đã sớm bị người ta giám sát rồi, còn mình thì đi theo con lợn kia đâm đầu vào trong cái bẫy mà Đường Trọng đã đào sẵn.
Trốn ư?
Chỉ cần cô hơi nhúc nhích là sẽ bị hai người kia truy kích lần nữa. Cô chưa giao thủ với Đường Trọng, nên không biết thực lực của hắn thế nào. Nhưng qua tư liệu Quan Tâm cho cô thì thằng này tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.
Còn đối với kẻ đuổi cô đến bước đường cùng thì cô càng kiêng kị hắn hơn. Tuy kỹ thuật truy tung cao không đánh giá được thực lực cao hay thấp. Nhưng hắn đã theo cô một chặng đường dài như vậy mà vẫn không thở gấp, thì có thể thấy hắn có trụ cột về thể lực.
Lấy một địch hai thì cô có bao nhiêu phần thắng?
Nếu trốn không được thì chỉ có thể cố gắng đánh cược một lần.
Cô đưa tay vào chỗ bóp cò của khẩu súng màu vàng, nhắm về phía Đường Trọng.
Lúc cô chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên mất đi thân ảnh Đường Trọng.
Đường Trọng đâu rồi?