- Người đâu?
Sóc không hề kinh hoàng mà đi tìm kiếm, thậm chí đến mí mắt cũng không có động đậy chút nào.
Thường phải chấp hành nhiều nhiệm vụ đã dần dần gọt giũa cho cô ý thức về nguy cơ, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt nhất. Lúc nãy Đường Trọng ở ngoài sáng, cô trong tối. Nhưng bây giờ cả hai người, đều ở trong chỗ tối mất rồi.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác nữa. Đó chính là Đường Trọng đã biết được vị trí ẩn nấp của cô rồi, cô đã chuyển sang phần sáng, còn Đường Trọng thì ẩn nấp một nơi nào đó.
Cô không thể hoạt động. Dù cho có di động cực nhỏ thì cũng khó có thể né tránh được con mắt cùng lỗ tai của một cao thủ. Bởi một khi nhúc nhích, thì đã làm bại lộ vị trí cùng hành động của bản thân mình mà thôi.
Hơn nữa, nếu Đường Trọng cố ý muốn lừa gạt mình thì sao, hắn căn bản không biết mình đang trốn ở chỗ nào, chính mình tự dâng nhảy ra không phải là lạy ông con ở bụi này hay sao?
Thân thể của cô càng ép sát xuống hơn, khẩu súng vàng kim nắm trong tay càng ngày dính nhiều mồ hôi hơn.
Cô thực sự phẫn nộ rồi.
Nếu không phải là do Carter thì làm sao cô có thể bị lộ mục tiêu sớm như thế chứ?
Nếu như không phải sớm bị lộ mục tiêu thì Đường Trọng sao có thể khiến mình bị bức bách đến hoàn cảnh như thế chứ?
Chờ đợi!
Mỗi một dây thần kinh trên người như được căng lên, lỗ tai cũng dựng lên nghe ngóng. Tiếng gió thổi vào ngọn cỏ lào xào, tiếng sóng đánh vào bờ rì rầm, cảm nhận được mùi hương hoa dưới chân mình, hơn nữa còn nghe được thanh âm côn trùng kêu phía xa xa…
Bỗng nhiên cô ngậm chặt miệng lại, nhanh chóng nín thở.
- Đáng chết. Trong không khí có mùi khác thường.
Cô mắng thầm trong lòng.
Quả thực trong không khí có mùi khác thường.
Đường Trọng nhảy từ trên đập lớn xuống, rồi chậm rãi bước tới nơi Sóc đang ẩn nấp.
Thế nhưng hắn cũng không có tới quá gần, khoảng nửa đường liền nằm sấp xuống, sau đó hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của đối phương.
Bởi làm như thế đã mang tới đối phương áp lực khá là lớn.
Hắn biến mất, nhưng lại không biết sẽ phát động tấn công từ nơi nào. Đối thủ sẽ chỉ có thể chờ đợi và đề phòng mọi mặt mà thôi.
Hắn đã cảm nhận được, cái nơi mà hắn đang nằm đó chính là nơi đầu gió thổi tới. Nói cách khác nơi mà hắn đang đứng đó chính là nơi mà gió bắt đầu thổi xuống phía dưới.
Hắn đang đứng ở đầu gió còn đối thủ thì đang ở nơi cuối gió, chẳng phải đây chính là lúc tốt nhất để có thể đại tiện tiểu tiện, gây mùi chết đối thủ hay sao?
Đáng tiếc là hắn không có đại tiện hay là tiểu tiện gì, chỉ là lấy một cái bao lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, bên trong đó đựng đầy thuốc bột.
Loại độc dược này được gọi là “Tam bộ đảo”, là loại độc mà các thợ săn trong thôn xóm thường dùng để săn thỏ, chó hoang. Bình thường sẽ trộn vào trong thức ăn, khi con mồi vừa mới nuốt thức ăn vào thì rất nhanh sẽ bị tê liệt, sau đó sùi bọt mép mà ngất đi.
Sở dĩ gọi nó là “Tam bộ đảo” không phải là chỉ con mồi ăn phải sau khi đi ba bước thì ngã gục, mà là nói trong thời gian bước ba bước thì nó sẽ ra đi.
Đường Trọng hiểu rằng, cho dù hắn có đem chất độc này bôi lên bào ngư, sau đó ném về phía cái người đàn bà kia thì cô ta cũng chẳng thèm ăn tươi nó đâu. Thế nên hắn sẽ đứng ở trên nơi có gió thổi xuống, tay đeo bao bằng plastic, bắt đầu rải từng chút độc dược, để cho chất độc dần dần tan vào trong không khí, để rồi chúng cuốn theo chiều gió mà bay xuống phía dưới.
Cái loại độc này có một cái mùi khá là lạ lùng, căn bản nó thường cho động vật ăn, nên cái mùi của nó thường là mùi của thịt.
Nếu như đối thủ có cảnh giác cao thì có lẽ sẽ dễ dàng phát hiện được.
Nhưng nếu như khi mà cô ta đang đẩy tinh thần lên cao, luôn khẩn trương chờ đợi có người đánh lén mình thì, cơ hội cho mình đắc thủ vẫn là rất lớn.
Hơn nữa Đường Trọng cũng chẳng có lòng tham chỉ cần cho một chút độc mà có thể độc chết được đối thủ. Hắn hy vọng cô ta sẽ không cẩn thận mà hít vào một chút, chỉ cần hơi ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô ta là được rồi.
Căn bản là cô ta chạy trốn nhanh như thỏ vậy, ngay cả cái tên Khỉ mặt gầy, cao thủ truy tung đệ nhất dưới trướng Lão râu dài suýt nữa cũng không thể theo kịp được cô ta, như thế sao có thể bắt được cô ta đây?
Đối thủ là như vậy, có lẽ thực lực không thể nào bằng được bọn hắn, nhưng nếu cô ta chủ tâm chạy trốn, bọn hắn quả thực muốn chặn đường cũng không được.
Khi tất cả thuốc bột trong bao đã được ném đi hết, Đường Trọng liền cởi đôi găng tay ra, sau đó nín thở chờ đợi.
Chỉ cần đối thủ hít vào chút thuốc mà thôi, chắc chắn sẽ có phản ứng cho xem.
Xoạt…
Phía trước có âm thanh vật gì đó va vào đám cỏ lau truyền tới.
Thế nhưng Đường Trọng cũng không có lập tức hành động. Hắn chỉ ghé mình vào đâu đó, không hề nhúc nhích chút nào.
Hắn hiểu rằng, có thể đó chính là con mồi của hắn, nhưng cũng có thể chính là cái bẫy mà con mồi dành cho hắn.
Quả nhiên là vậy, đợi thêm hai phút nữa, phương hướng chín giờ cũng không có thêm động tĩnh gì nữa, vị trí mười hai giờ lại vang lên âm thanh lào xào…
Con mồi đang lẩn trốn!
Lúc này Đường Trọng liền xác định hành động. Hắn liền mạnh mẽ đứng dậy, lao từ trong bụi cỏ ra ngoài, thẳng theo hướng mười hai giờ mà phóng tới.
Ngay lúc đó, Khỉ mặt gầy cũng phát hiện ra tung tích của kẻ địch, liền từ một phương hướng khác bắt đầu đi qua để chặn đường.
Đường Trọng cũng cố gắng chạy theo hình chữ S để tránh cho khi hắn đang truy kích kẻ địch thì lại nhận phải sự phản kích của đối phương.
Thế nhưng khi chạy qua một bãi bùn ở trong đám cỏ lau thì hắn lại cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần chính mình.
Thân thể hắn nhanh chóng đảo qua bên trái, từ phương hướng lúc nãy có một viên đạn bắn thẳng qua.
Hắn không rõ ràng cho lắm đối phương đang dùng loại súng gì, bởi khi đối phương bóp cò không hề có bất kỳ tiếng động nào vang lên, mà khi viên đạn thét gào lao tới thì cũng chỉ có thể nghe được âm thanh ma sát rất nhỏ của gió mà thôi.
Thường khi đang truy kích địch nhân thì những âm thanh như thế cơ hồ có thể bỏ qua được rồi.
- Tổn thất một viên đạn rồi.
Trong lòng Sóc thầm nghĩ. Giờ trong súng chỉ còn có hai viên nữa mà thôi, đợi đến lúc bắn hết hai viên đạn đó thì cây súng này cũng biến thành đồ bỏ đi rồi.
Bởi vì cô cũng chỉ còn có hai viên đạn đó mà thôi. Đối với sát thủ mà nói, chú ý nhất chính là “Nhất Kích Tất Sát”. Nếu như lần thứ nhất không thể nào giải quyết được mục tiêu, vậy thì lập tức phải bỏ trốn ngay, tìm kiếm cơ hội sau. Có nghĩa là nếu như để cho mục tiêu có thời gian để phản ứng thì đồng nghĩa với việc chính mình đã gia tăng hệ số nguy hiểm và độ khó để chạy trốn cho bản thân mình rồi.
Bây giờ cô đã không còn là kẻ đi săn nữa rồi, cô đã trở thành con mồi.
Hơn nữa cho dù có nhiều đạn hơn nữa thì sao, cô cũng không thể nào lên đạn được. Lúc này cô đang chạy trốn, một giây cũng không thể nào ngừng lại được.
Bụi cỏ phía trước đang thay đổi phương hướng mà phương hướng nó thay đổi chính là con đường mà cô đang muốn tới.
Có kẻ chặn đường.
Chíu!!
Cô không thèm nhìn, chỉ giơ súng lên nổ súng thẳng về phương hướng đó.
Thứ đang lao về phía cô bỗng nhiên lại dừng lại không tiến tới nữa, giống như là đã bị bắn trúng vậy.
Cô hi vọng một phát đạn đó sẽ khiến cho kẻ đó bị thương, thế nhưng cô cũng không mong đợi ảo tưởng đó sẽ thành hiện thực.
Bởi nếu như ta không thể tận mắt nhìn thấy được kẻ đó ra sao, thì vẫn phải coi như là hắn vẫn đang sống. Khi đó phải coi hắn là một đối thủ vẫn còn sống.
Có rất nhiều sát thủ vì chủ quan cho rằng những mục tiêu của mình đã mất đi năng lực phản kháng rồi mà bị đánh cho trọng thương, thậm chí là bị giết chết.
Cô không thể cho phép chuyện đó có cơ hội xảy ra. Cho nên mỗi khi chấp hành nhiệm vụ nào đó, cô đều yêu cầu thuộc hạ của mình phải giết chết đối thủ.
Tự tay giết chết thì kẻ chết rồi sẽ không thể chết thêm được nữa.
Chỉ khi xác định là bọn hắn đã chết rồi, thì những tên đó mới không còn uy hiếp nữa.
Thân thể của cô rất gầy, thế nên có thể qua lại trong các bụi rậm mà không hề có áp lực gì với mình.
Từng cây cỏ rậm rạp liền bị hai tay cô gạt ra, từ phía trên nhìn xuống thì phương hướng chạy trốn của cô không khác gì hình dạng của một con trường xà cả.
Xoạt…
Hai chân cô giẫm mạnh xuống, cố gắng giảm bớt lực, để khiến cho thân thể mình dừng lại.
Cô đã bị ngăn cản rồi. Một tên đàn ông cao gầy, gầy đến nỗi mà gió có thể thổi bay đi được.
- Lysa, hãy nghe tôi giải thích đã. Tôi với Shary thật sự là không có cái gì cả. Cô đừng có hiểu lầm. Hãy quay về với tôi đi.
Sóc chẳng nói gì, căn bản cô không hề hiểu được đối phương đang nói cái gì nữa.
- Ah, Shary đến rồi, em hãy nghe cô ấy giải thích nha.
Khỉ mặt gầy cười lớn nói.
Đường Trọng cũng từ phía sau lao tới, cười mà nói:
- Chào tiểu thư, rất vinh hạnh khi được thấy cô.
Bởi vì Đường Trọng dùng tiếng anh nên Lysa, không, phải là Sóc mới hiểu được hắn nói gì.
- Đường Trọng.
Sóc lạnh lùng nói.
- Uây, cô biết tên tôi, thế thì chứng minh là chúng tôi không có nhầm người rồi. Nều như đi một đoạn đường xa như thế mà nhận lầm người thì, thực là quá mất mặt rồi. Còn không biết được tên của quý cô đây là?
Sóc không có trả lời vấn đề này. Trong súng của cô vẫn còn có một viên đạn, cô đang do dự có nên bắn tên trước mặt để chạy trốn, hay là dành nó cho cái tên Đường Trọng mà cô hận nhất này hay không đây.
- Thế tôi sẽ gọi cô là Lysa vậy. Lysa tiểu thư không biết lần này cô tới Trung Hoa chúng tôi có vui không?
- Ngươi đang cho người giám thị Carter sao?
Sóc lên tiếng hỏi. Carter không biết thì cô cũng không hiểu được tại sao Đường Trọng lại có thể hiểu rõ nhất cử nhất động của bọn họ được? Carter chỉ là một tay chạy việc mà thôi, Đường Trọng sao lại có thể tốn nhiều thời gian, tinh lực để theo dõi hắn cơ chứ?
- Không sai.
Đường Trọng gật đầu cười.
- Vì sao chứ?
- Vì hắn đáng giá mà.
- Ta không hiểu được.
- Nếu cô đồng ý bỏ khẩu súng trong tay xuống thì tôi sẽ không ngại đi tìm cho hai ta một chỗ thực là lãng mạn, kiếm thêm mấy chén cà phê hoặc trà thơm cũng được, cô muốn biết cái gì, tôi sẽ tận lực trả lời cho cô. Còn nếu cô muốn gì thì anh bạn của tôi đây sẽ cố gắng thỏa mãn cho cô nhé.
Đường Trọng chỉ vào khẩu súng vàng kim trong tay của Sóc mà nói.
Sóc tất nhiên sẽ không chỉ vì Đường Trọng nói như thế mà bỏ vũ khí ngay được, cô cũng không phải cái loại hám giai đó.
- Cho ta biết lý do đi, lý do giám thị Carter?
Sóc lại hỏi lần nữa. Cô muốn vấn đề này được trả lời thực rõ ràng, bởi trong lòng cô đang tràn ngập sự ủy khuất rồi.
- Bởi tên đó quá đẹp trai.
Đường Trọng cười mà nói:
- Đẹp trai thường không thích đẹp trai, thế nên…
- Đồ hám giai.
Sóc liền giơ súng lên bắn thẳng vào Đường Trọng.
Khi cổ tay cô vung lên thì Đường Trọng đã chuyển động rồi. Thân thể hắn lao thẳng vào bên trong bụi cổ, bộ dáng như đã trúng đạn rồi.
Khỉ mặt gầy cũng lao lên.
Hắn nhào tới từ phía sau, ôm chặt lây cái vòn eo nhỏ cơ hồ không có thịt của Sóc.
- Đường Trọng mau tới đây, tôi ôm được cô ta rồi.
Khỉ mặt gầy rống lên.
Hắn vừa nói thế thì Sóc cũng vứt luôn khẩu súng trong tay, rồi quay người lại vật lộn với hắn, thân hình hai người lăn lộn vào bên trong bụi cỏ.
Thân hình Sóc trông có vẻ gầy yếu thế nhưng mà khí lực lại khá mạnh. Khỉ mặt gầy bị cô khóa trụ không thể động đậy. Dưới sự chủ động của cô ta, thì hai người có những động tác rất chi là kích thích nhiệt huyết trong khung cảnh màn trời chiều đất này.
Răng rắc……
Hai người lăn qua lăn lại giống như cái bánh xe lớn vậy, lăn tới nơi nào liền khiến cho cỏ dại nơi đó bị nghiền nát hết cả.
Khỉ mặt gầy cố ngóc đầu lên mà la:
- Đường Trọng mau tới đây, tôi không ôm được cô ta nữa.
Sóc không hề kinh hoàng mà đi tìm kiếm, thậm chí đến mí mắt cũng không có động đậy chút nào.
Thường phải chấp hành nhiều nhiệm vụ đã dần dần gọt giũa cho cô ý thức về nguy cơ, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt nhất. Lúc nãy Đường Trọng ở ngoài sáng, cô trong tối. Nhưng bây giờ cả hai người, đều ở trong chỗ tối mất rồi.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác nữa. Đó chính là Đường Trọng đã biết được vị trí ẩn nấp của cô rồi, cô đã chuyển sang phần sáng, còn Đường Trọng thì ẩn nấp một nơi nào đó.
Cô không thể hoạt động. Dù cho có di động cực nhỏ thì cũng khó có thể né tránh được con mắt cùng lỗ tai của một cao thủ. Bởi một khi nhúc nhích, thì đã làm bại lộ vị trí cùng hành động của bản thân mình mà thôi.
Hơn nữa, nếu Đường Trọng cố ý muốn lừa gạt mình thì sao, hắn căn bản không biết mình đang trốn ở chỗ nào, chính mình tự dâng nhảy ra không phải là lạy ông con ở bụi này hay sao?
Thân thể của cô càng ép sát xuống hơn, khẩu súng vàng kim nắm trong tay càng ngày dính nhiều mồ hôi hơn.
Cô thực sự phẫn nộ rồi.
Nếu không phải là do Carter thì làm sao cô có thể bị lộ mục tiêu sớm như thế chứ?
Nếu như không phải sớm bị lộ mục tiêu thì Đường Trọng sao có thể khiến mình bị bức bách đến hoàn cảnh như thế chứ?
Chờ đợi!
Mỗi một dây thần kinh trên người như được căng lên, lỗ tai cũng dựng lên nghe ngóng. Tiếng gió thổi vào ngọn cỏ lào xào, tiếng sóng đánh vào bờ rì rầm, cảm nhận được mùi hương hoa dưới chân mình, hơn nữa còn nghe được thanh âm côn trùng kêu phía xa xa…
Bỗng nhiên cô ngậm chặt miệng lại, nhanh chóng nín thở.
- Đáng chết. Trong không khí có mùi khác thường.
Cô mắng thầm trong lòng.
Quả thực trong không khí có mùi khác thường.
Đường Trọng nhảy từ trên đập lớn xuống, rồi chậm rãi bước tới nơi Sóc đang ẩn nấp.
Thế nhưng hắn cũng không có tới quá gần, khoảng nửa đường liền nằm sấp xuống, sau đó hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của đối phương.
Bởi làm như thế đã mang tới đối phương áp lực khá là lớn.
Hắn biến mất, nhưng lại không biết sẽ phát động tấn công từ nơi nào. Đối thủ sẽ chỉ có thể chờ đợi và đề phòng mọi mặt mà thôi.
Hắn đã cảm nhận được, cái nơi mà hắn đang nằm đó chính là nơi đầu gió thổi tới. Nói cách khác nơi mà hắn đang đứng đó chính là nơi mà gió bắt đầu thổi xuống phía dưới.
Hắn đang đứng ở đầu gió còn đối thủ thì đang ở nơi cuối gió, chẳng phải đây chính là lúc tốt nhất để có thể đại tiện tiểu tiện, gây mùi chết đối thủ hay sao?
Đáng tiếc là hắn không có đại tiện hay là tiểu tiện gì, chỉ là lấy một cái bao lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, bên trong đó đựng đầy thuốc bột.
Loại độc dược này được gọi là “Tam bộ đảo”, là loại độc mà các thợ săn trong thôn xóm thường dùng để săn thỏ, chó hoang. Bình thường sẽ trộn vào trong thức ăn, khi con mồi vừa mới nuốt thức ăn vào thì rất nhanh sẽ bị tê liệt, sau đó sùi bọt mép mà ngất đi.
Sở dĩ gọi nó là “Tam bộ đảo” không phải là chỉ con mồi ăn phải sau khi đi ba bước thì ngã gục, mà là nói trong thời gian bước ba bước thì nó sẽ ra đi.
Đường Trọng hiểu rằng, cho dù hắn có đem chất độc này bôi lên bào ngư, sau đó ném về phía cái người đàn bà kia thì cô ta cũng chẳng thèm ăn tươi nó đâu. Thế nên hắn sẽ đứng ở trên nơi có gió thổi xuống, tay đeo bao bằng plastic, bắt đầu rải từng chút độc dược, để cho chất độc dần dần tan vào trong không khí, để rồi chúng cuốn theo chiều gió mà bay xuống phía dưới.
Cái loại độc này có một cái mùi khá là lạ lùng, căn bản nó thường cho động vật ăn, nên cái mùi của nó thường là mùi của thịt.
Nếu như đối thủ có cảnh giác cao thì có lẽ sẽ dễ dàng phát hiện được.
Nhưng nếu như khi mà cô ta đang đẩy tinh thần lên cao, luôn khẩn trương chờ đợi có người đánh lén mình thì, cơ hội cho mình đắc thủ vẫn là rất lớn.
Hơn nữa Đường Trọng cũng chẳng có lòng tham chỉ cần cho một chút độc mà có thể độc chết được đối thủ. Hắn hy vọng cô ta sẽ không cẩn thận mà hít vào một chút, chỉ cần hơi ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô ta là được rồi.
Căn bản là cô ta chạy trốn nhanh như thỏ vậy, ngay cả cái tên Khỉ mặt gầy, cao thủ truy tung đệ nhất dưới trướng Lão râu dài suýt nữa cũng không thể theo kịp được cô ta, như thế sao có thể bắt được cô ta đây?
Đối thủ là như vậy, có lẽ thực lực không thể nào bằng được bọn hắn, nhưng nếu cô ta chủ tâm chạy trốn, bọn hắn quả thực muốn chặn đường cũng không được.
Khi tất cả thuốc bột trong bao đã được ném đi hết, Đường Trọng liền cởi đôi găng tay ra, sau đó nín thở chờ đợi.
Chỉ cần đối thủ hít vào chút thuốc mà thôi, chắc chắn sẽ có phản ứng cho xem.
Xoạt…
Phía trước có âm thanh vật gì đó va vào đám cỏ lau truyền tới.
Thế nhưng Đường Trọng cũng không có lập tức hành động. Hắn chỉ ghé mình vào đâu đó, không hề nhúc nhích chút nào.
Hắn hiểu rằng, có thể đó chính là con mồi của hắn, nhưng cũng có thể chính là cái bẫy mà con mồi dành cho hắn.
Quả nhiên là vậy, đợi thêm hai phút nữa, phương hướng chín giờ cũng không có thêm động tĩnh gì nữa, vị trí mười hai giờ lại vang lên âm thanh lào xào…
Con mồi đang lẩn trốn!
Lúc này Đường Trọng liền xác định hành động. Hắn liền mạnh mẽ đứng dậy, lao từ trong bụi cỏ ra ngoài, thẳng theo hướng mười hai giờ mà phóng tới.
Ngay lúc đó, Khỉ mặt gầy cũng phát hiện ra tung tích của kẻ địch, liền từ một phương hướng khác bắt đầu đi qua để chặn đường.
Đường Trọng cũng cố gắng chạy theo hình chữ S để tránh cho khi hắn đang truy kích kẻ địch thì lại nhận phải sự phản kích của đối phương.
Thế nhưng khi chạy qua một bãi bùn ở trong đám cỏ lau thì hắn lại cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần chính mình.
Thân thể hắn nhanh chóng đảo qua bên trái, từ phương hướng lúc nãy có một viên đạn bắn thẳng qua.
Hắn không rõ ràng cho lắm đối phương đang dùng loại súng gì, bởi khi đối phương bóp cò không hề có bất kỳ tiếng động nào vang lên, mà khi viên đạn thét gào lao tới thì cũng chỉ có thể nghe được âm thanh ma sát rất nhỏ của gió mà thôi.
Thường khi đang truy kích địch nhân thì những âm thanh như thế cơ hồ có thể bỏ qua được rồi.
- Tổn thất một viên đạn rồi.
Trong lòng Sóc thầm nghĩ. Giờ trong súng chỉ còn có hai viên nữa mà thôi, đợi đến lúc bắn hết hai viên đạn đó thì cây súng này cũng biến thành đồ bỏ đi rồi.
Bởi vì cô cũng chỉ còn có hai viên đạn đó mà thôi. Đối với sát thủ mà nói, chú ý nhất chính là “Nhất Kích Tất Sát”. Nếu như lần thứ nhất không thể nào giải quyết được mục tiêu, vậy thì lập tức phải bỏ trốn ngay, tìm kiếm cơ hội sau. Có nghĩa là nếu như để cho mục tiêu có thời gian để phản ứng thì đồng nghĩa với việc chính mình đã gia tăng hệ số nguy hiểm và độ khó để chạy trốn cho bản thân mình rồi.
Bây giờ cô đã không còn là kẻ đi săn nữa rồi, cô đã trở thành con mồi.
Hơn nữa cho dù có nhiều đạn hơn nữa thì sao, cô cũng không thể nào lên đạn được. Lúc này cô đang chạy trốn, một giây cũng không thể nào ngừng lại được.
Bụi cỏ phía trước đang thay đổi phương hướng mà phương hướng nó thay đổi chính là con đường mà cô đang muốn tới.
Có kẻ chặn đường.
Chíu!!
Cô không thèm nhìn, chỉ giơ súng lên nổ súng thẳng về phương hướng đó.
Thứ đang lao về phía cô bỗng nhiên lại dừng lại không tiến tới nữa, giống như là đã bị bắn trúng vậy.
Cô hi vọng một phát đạn đó sẽ khiến cho kẻ đó bị thương, thế nhưng cô cũng không mong đợi ảo tưởng đó sẽ thành hiện thực.
Bởi nếu như ta không thể tận mắt nhìn thấy được kẻ đó ra sao, thì vẫn phải coi như là hắn vẫn đang sống. Khi đó phải coi hắn là một đối thủ vẫn còn sống.
Có rất nhiều sát thủ vì chủ quan cho rằng những mục tiêu của mình đã mất đi năng lực phản kháng rồi mà bị đánh cho trọng thương, thậm chí là bị giết chết.
Cô không thể cho phép chuyện đó có cơ hội xảy ra. Cho nên mỗi khi chấp hành nhiệm vụ nào đó, cô đều yêu cầu thuộc hạ của mình phải giết chết đối thủ.
Tự tay giết chết thì kẻ chết rồi sẽ không thể chết thêm được nữa.
Chỉ khi xác định là bọn hắn đã chết rồi, thì những tên đó mới không còn uy hiếp nữa.
Thân thể của cô rất gầy, thế nên có thể qua lại trong các bụi rậm mà không hề có áp lực gì với mình.
Từng cây cỏ rậm rạp liền bị hai tay cô gạt ra, từ phía trên nhìn xuống thì phương hướng chạy trốn của cô không khác gì hình dạng của một con trường xà cả.
Xoạt…
Hai chân cô giẫm mạnh xuống, cố gắng giảm bớt lực, để khiến cho thân thể mình dừng lại.
Cô đã bị ngăn cản rồi. Một tên đàn ông cao gầy, gầy đến nỗi mà gió có thể thổi bay đi được.
- Lysa, hãy nghe tôi giải thích đã. Tôi với Shary thật sự là không có cái gì cả. Cô đừng có hiểu lầm. Hãy quay về với tôi đi.
Sóc chẳng nói gì, căn bản cô không hề hiểu được đối phương đang nói cái gì nữa.
- Ah, Shary đến rồi, em hãy nghe cô ấy giải thích nha.
Khỉ mặt gầy cười lớn nói.
Đường Trọng cũng từ phía sau lao tới, cười mà nói:
- Chào tiểu thư, rất vinh hạnh khi được thấy cô.
Bởi vì Đường Trọng dùng tiếng anh nên Lysa, không, phải là Sóc mới hiểu được hắn nói gì.
- Đường Trọng.
Sóc lạnh lùng nói.
- Uây, cô biết tên tôi, thế thì chứng minh là chúng tôi không có nhầm người rồi. Nều như đi một đoạn đường xa như thế mà nhận lầm người thì, thực là quá mất mặt rồi. Còn không biết được tên của quý cô đây là?
Sóc không có trả lời vấn đề này. Trong súng của cô vẫn còn có một viên đạn, cô đang do dự có nên bắn tên trước mặt để chạy trốn, hay là dành nó cho cái tên Đường Trọng mà cô hận nhất này hay không đây.
- Thế tôi sẽ gọi cô là Lysa vậy. Lysa tiểu thư không biết lần này cô tới Trung Hoa chúng tôi có vui không?
- Ngươi đang cho người giám thị Carter sao?
Sóc lên tiếng hỏi. Carter không biết thì cô cũng không hiểu được tại sao Đường Trọng lại có thể hiểu rõ nhất cử nhất động của bọn họ được? Carter chỉ là một tay chạy việc mà thôi, Đường Trọng sao lại có thể tốn nhiều thời gian, tinh lực để theo dõi hắn cơ chứ?
- Không sai.
Đường Trọng gật đầu cười.
- Vì sao chứ?
- Vì hắn đáng giá mà.
- Ta không hiểu được.
- Nếu cô đồng ý bỏ khẩu súng trong tay xuống thì tôi sẽ không ngại đi tìm cho hai ta một chỗ thực là lãng mạn, kiếm thêm mấy chén cà phê hoặc trà thơm cũng được, cô muốn biết cái gì, tôi sẽ tận lực trả lời cho cô. Còn nếu cô muốn gì thì anh bạn của tôi đây sẽ cố gắng thỏa mãn cho cô nhé.
Đường Trọng chỉ vào khẩu súng vàng kim trong tay của Sóc mà nói.
Sóc tất nhiên sẽ không chỉ vì Đường Trọng nói như thế mà bỏ vũ khí ngay được, cô cũng không phải cái loại hám giai đó.
- Cho ta biết lý do đi, lý do giám thị Carter?
Sóc lại hỏi lần nữa. Cô muốn vấn đề này được trả lời thực rõ ràng, bởi trong lòng cô đang tràn ngập sự ủy khuất rồi.
- Bởi tên đó quá đẹp trai.
Đường Trọng cười mà nói:
- Đẹp trai thường không thích đẹp trai, thế nên…
- Đồ hám giai.
Sóc liền giơ súng lên bắn thẳng vào Đường Trọng.
Khi cổ tay cô vung lên thì Đường Trọng đã chuyển động rồi. Thân thể hắn lao thẳng vào bên trong bụi cổ, bộ dáng như đã trúng đạn rồi.
Khỉ mặt gầy cũng lao lên.
Hắn nhào tới từ phía sau, ôm chặt lây cái vòn eo nhỏ cơ hồ không có thịt của Sóc.
- Đường Trọng mau tới đây, tôi ôm được cô ta rồi.
Khỉ mặt gầy rống lên.
Hắn vừa nói thế thì Sóc cũng vứt luôn khẩu súng trong tay, rồi quay người lại vật lộn với hắn, thân hình hai người lăn lộn vào bên trong bụi cỏ.
Thân hình Sóc trông có vẻ gầy yếu thế nhưng mà khí lực lại khá mạnh. Khỉ mặt gầy bị cô khóa trụ không thể động đậy. Dưới sự chủ động của cô ta, thì hai người có những động tác rất chi là kích thích nhiệt huyết trong khung cảnh màn trời chiều đất này.
Răng rắc……
Hai người lăn qua lăn lại giống như cái bánh xe lớn vậy, lăn tới nơi nào liền khiến cho cỏ dại nơi đó bị nghiền nát hết cả.
Khỉ mặt gầy cố ngóc đầu lên mà la:
- Đường Trọng mau tới đây, tôi không ôm được cô ta nữa.