- Cô ta nói cô ta là con gái Kim Cương.
Đường Trọng nói.
- Con gái Kim Cương à? Chính là kẻ leo lên nóc nhà đánh nát máy bay đấy hả?
Khỉ mặt gầy cười ha hả nói. Hắn chính là đang nói về bộ phim ‘Kim Cương’ nổi tiếng một thời. Trong phim có một con Tinh tinh rất lớn vì muốn đoạt nhân vật nữ chính với nhân vật nam chính mà leo lên nóc toà nhà chọc trời đánh nát phi cơ tấn công nó.
Thấy vẻ mặt Đường Trọng nghiêm túc, nụ cười trên mặt khỉ mặt gầy dần thu lại, nói:
- Chuyện này không buồn cười sao?
- Tôi nói là tổ chức sát thủ thế giới, Kim Cương.
Đường Trọng nói.
Khỉ mặt gầy liền nhếch miệng cười khổ, nói:
- Đúng là không buồn cười.
Hắn kiến thức rộng rãi nên hiểu rất rõ tổ chức sát thủ Kim Cương như lời Đường Trọng có thực lực thế nào.
- Làm sao bây giờ?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu thẩm vấn xong chưa?
Khỉ mặt gầy hỏi.
- Chưa.
- Vậy thì tiếp tục thẩm vấn.
Khỉ mặt gầy nói.
- Đúng là như vậy.
Vì thế, Đường Trọng lại ngồi xổm xuống, nhìn Sóc nói:
- Mày đúng là con gái Kim Cương hả?
- Đúng vậy.
Sóc sẽ không dây dưa mấy việc râu ria này với Đường Trọng. Cô rất sợ ngón tay lại vang lên tiếng ‘răng rắc’ lần nữa.
- Cô lấy cái gì để chứng minh.
Đường Trọng hỏi.
“…..” Sóc im lặng. Chẳng lẽ khi cô ra ngoài còn phải làm thêm hộp danh thiếp ghi bốn chữ to ‘con gái Kim Cương’ hay sao?
Hơn nữa, với tư cách là một sát thủ, ai cũng đều nghĩ cách giấu đi thân phận của mình, chứ có ai sẽ mang trên người các loại đồ vật nói về thân phận mình đâu?
Răng rắc…
Đường Trọng lại bẻ gãy một đầu ngón tay của cô. Khi Sóc đau đến nhe răng thì hắn khẽ cười nói:
- Cô cảm thấy tôi hỏi vấn đề này rất ngu xuẩn phải không? Tự tôi cũng thấy không phải quá thông minh. Nhưng tôi thì có thể cảm thấy như vậy, còn cô thì không được. Bây giờ, cô là tù binh của tôi, cô dựa vào cái gì mà cười nhạo tôi?
“…..” Sóc oan uổng mau muốn khóc.
Cô thật sự rất muốn hét lớn: tao không có cười nhạo mày, một chút ý nghĩ cũng không có, tao là kẻ đại ngu đần hay sao mà giờ này còn cười nhạo mày hả?
Thế nhưng cô biết, nói những lời này cũng không có ý nghĩa. Tên này là cố ý. Cô hiểu rõ đạo lý, trước đánh vỡ lòng tin của người ta, sau lại phá huỷ tự tôn của người ta. Bởi vì, chỉ cần anh có tin tưởng thì sẽ khó mà mở miệng hoặc khó lựa chọn mở miệng. Nhưng một khi lòng tin bị mất thì sự kiên trì cùng dũng khí hay động lực đều biến mất, liền như lưới đánh cá bị rách, tất cả đều đổ ra biển.
Thẩm vấn là một loại kỹ thuật sống. Thậm chí, bên trong Kim Cương còn có chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực này.
Thẩm vấn chính là quá trình đấu trí, so dũng vừa kịch liệt vừa mờ mịt giữa người thẩm vấn và người bị thẩm vấn. Không phải người thẩm vấn thắng lớn thì chính là người bị thẩm vấn chiếm chút ưu thế. Có thể cạy miệng tù binh, hoặc có thể từ miệng tù binh biết được tin tức đáng tin cậy và có giá trị nhất hay không là một khảo nghiệm lớn đối với người thẩm vấn.
Đường Trọng trừng phạt không hề báo trước. Điều này làm cho Sóc muốn thăm dò tính cách của hắn thất vọng rồi. Cô không biết tính cách của người ta, không biết quy luật làm việc của hắn thì sao có thể tiếp tục tranh đấu với hắn?
- Nói vậy là cô không thể chứng minh cô là con gái Kim Cương?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu thế thì cô phải chịu trừng phạt rồi. Bởi vì tôi không thích người khác lừa mình, mà lại còn dùng loại chuyện ngu xuẩn như vậy để lừa tôi. Điều này sẽ khiến tôi hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
- Quan Ý là người đại diện của Kim Cương ở châu Á. Lần này tôi tới Trung Quốc là muốn điều tra việc Quan Ý mất tích. Tôi đã gặp Quan Tâm. Quan Tâm nói anh là người bị tình nghi số 1. Cho nên tôi mới tới Minh Châu.
Sóc nói. Không để ý được nhiều như vậy, chỉ cần Đường Trọng tin, hoặc có thể khiến tốc độ trừng phạt của hắn chậm lại thì cô có thể sống sót, nên chỉ có thể bán rẻ đồng đội của mình.
Quan Tâm sao? Ai để ý sống chết của hắn?
- Nói dối.
Đường Trọng chửi ầm lên.
- Quan Tâm là vu oan giá hoạ. Hắn có cừu oán với tao nên cố ý hất phân lên người tao. Hắn tận mắt thấy tao giết người sao? Hắn dựa vào cái gì mà nói việc Quan Ý mất tích có quan hệ với tao? Tên khốn kiếp này, tao nhất định sẽ không tha cho hắn.
- Sao vậy?
Khỉ mặt gầy nhìn Đường Trọng đột nhiên nói tiếng Trung, khó hiểu hói.
- Bị người hãm hại.
Đường Trọng tức giận nói.
- Vậy cậu hãm hại lại đi.
Khỉ mặt gầy nói.
- Nói có lý.
Đường Trọng gật đầu.
Đường Trọng nhìn Sóc, nói:
- Vì sao Carter biết Quan Ý? Hắn không phải sinh viên đại học Yale sao? Vì sao lại liên lạc với Quan Ý? Vì sao cô cũng có quan hệ với Carter?
- Carter là người đại diện của Kim Cương.
Sóc vội vàng nói, không dám dừng lại.
- Trả lời như vậy cũng tạm chấp nhận được.
Đường Trọng cười nói:
- Nhưng trong tiềm thức tôi vẫn cảm thấy cô nói dối tôi.
Răng rắc…
Đường Trọng lại bẻ gãy một đầu ngón tay của Sóc, cười nói:
- Tôi cho cô thêm một cơ hội. Vì sao Carter lại quen biết Quan Ý?
- Bởi vì Carter là bi đại diện của Kim Cương. Tôi không lừa anh.
Sóc hét lớn:
- Không tin thì anh có thể tìm Carter đến đây, tôi tình nguyện đối chất với hắn.
Đường Trọng xem thường nhìn Sóc nói:
- Mày có đạo đức của một sát thủ không hả? Quá yếu ớt đi. Trên ti vi tao thấy sát thủ thà chết chứ không chịu khuất phục, dù là mười cực hình lớn của Mãn Thanh hay giội nước sôi, ngồi ghế đinh, dù là mỹ nhân kế hay tiền tài dụ hoặc thì bọn hắn cũng không vì vậy mà thay đổi…
“……”
Hốc mắt Sóc đỏ lên, cô ta thật sự khóc.
Có ai chèn ép người khác như vậy sao? Sát thủ cũng có tự tôn đấy.
Mày không nói một lời, thấy khó chịu liền lột da người ta, giẫm nát bàn tay người ta, sau đó lại từng ngón từng ngón bẻ gãy tay người ta. Mày cứ giội nước sôi, ngồi ghế đinh đi, mày thử dùng mỹ nhân kế hay tiền tài dụ hoặc đi.
Gặp được Đường Trọng ra bài thẩm vấn không giống người thường đã làm cho Sóc cảm thấy thật áp lực.
- Hai lần trả lời đều cùng một câu.
Đường Trọng nhìn vẻ mặt oan uổng của Sóc cười nói:
- Căn cứ lý thuyết tâm lý học thì có hai loại khả năng. Thứ nhất, mày nói là sự thật. Thứ hai, chuyện này rất quan trọng nên mày cố gắng liều mạng che giấu. Mày nghĩ tao sẽ tin loại nào?
“…..”đương nhiên là Sóc sẽ không đoán hắn tin loại nào. Tuy cô trúng thuốc mê ba bước ngã, đại não không được linh hoạt, nhưng mày nghĩ tao là ngu ngốc hả?
- Không đoán được à?
Đường Trọng cười nói:
- Tao cũng không biết tao nên tin tưởng loại nào.
“……..”
- Chẳng qua, tao vẫn sẽ cho mày một cơ hội nữa. Vì sao Carter lại liên lạc với Quan Ý? Vì sao mày cũng có quan hệ với Carter?
- Tôi đã từng nói rồi…
- Nói lại lần nữa xem.
- Bởi vì Carter là người đại diện của Kim Cương. Hắn phụ trách liên lạc giữa người đại diện ở châu Á và tổng bộ.
- Xem ra đúng là như vậy.
Đường Trọng thoả mãn gật đầu.
“………”
Trên mặt Sóc vẫn không có biến hoá gì nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.
Cô ra vẻ không chịu nổi một kích, không phải là vì muốn che giấu việc quan trọng nhất này sao.
Đây là tâm lý học huấn luyện, phương pháp cam lòng. Bỏ qua những tin tức râu ria, giữ gìn tin tức quan trọng nhất.
Cô nói thêm tin tức này sẽ khiến Đường Trọng nghĩ rằng cô sợ hãi, muốn bảo vệ mạng sống của mình nên sẽ buông lỏng cảnh giác với mình.
Cuối cùng, cô bảo vệ cho bí mật không thể để người khác biết. Cô là người thua lớn, cũng là người thắng nhỏ.
- Mày đúng là con gái Kim Cương hả?
Đường Trọng hỏi lại.
- Đúng vậy.
Sóc đáp.
- Tao đánh mày thành như vậy thì ba của mày có thể trả thù tao không?
Vẻ mặt Đường Trọng hơi đỏ lên, giống như hỏi việc này khiến hắn cảm thấy thật đáng xấu hổ.
“…..” Vấn đề này đúng là làm khó Sóc.
Nếu cô nói không, điều này đúng là không thực tế. Nếu cô nói có thì chắc chắn Đường Trọng sẽ không tha cho cô.
- Việc này quyết định bởi thái độ của tôi.
Sóc nói.
- A, mày sẽ nói giúp tao à?
Đường Trọng cao hứng hỏi.
- Nếu anh có gì trao đổi với tôi…thì chúng ta có thể hoá thù thành bạn.
Sóc nói:
- Tôi là bị Quan Tâm lừa, chúng ta cùng chung kẻ địch là Quan Tâm.
- Tao phải dùng mạng của mày để đổi lấy tình hữu nghị của mày à?
Đường Trọng nói.
Sóc gật đầu, nói:
- Tôi nghĩ, đây là một cuộc giao dịch tốt.
Tất nhiên là giao dịch tốt. Còn có việc gì so với còn sống quan trọng hơn sao?
Chỉ cần có thể còn sống thì cô muốn giết Đường Trọng sẽ còn rất nhiều cơ hội.
- Vì sao tao phải tin mày?
Đường Trọng nói:
- Người Trung Quốc chúng tao có một câu tục ngữ gọi là, tình nguyện tin trên đời có quỷ, cũng không thể tin lời nói của phụ nữ. Ngay cả phụ nữ Trung Quốc tao còn chẳng tin thì có lý do gì mà phải tin lời của một phụ nữ ngoại quốc?
- Chúng ta đều không có lựa chọn tốt hơn.
Sóc cảm thấy khí lực toàn thân đang dần khôi phục, nhưng cô vẫn giả vờ mệt mỏi không chịu nổi.
- Tôi hi vọng có thể được sống, anh hi vọng Kim Cương không trả thù. Chúng ta có cùng nhu cầu. Vì sao lại không thử cùng hợp tác chứ?
- Nếu tao thả mày, rồi mày về tìm thêm viện trợ chạy tới giết tao thì sao?
Đường Trọng do dự nói.
- Tao đúng là nghĩ như vậy đấy, tao đúng là nghĩ như vậy đấy.
Trong lòng Sóc vui vẻ nghĩ.
- Tao lấy danh dự của Kim Cương thề.
Sóc nói.
- Nghe thì có thể tin.
Đường Trọng giống như đã bị Sóc thuyết phục.
Hắn cầm lấy cánh tay của Sóc, dùng sức bẻ gãy nốt ngón tay còn lại của cô ta.
Răng rắc…
Âm thanh thanh thuý lại truyền đến, Sóc gần như muốn điên rồi.
- Vì sao?
Sóc tức giận quát:
- Vì sao hả?
Vừa rồi mày không hỏi tao, tao cũng không từ chối mày. Bây giờ chúng ta đang đàm phán, và còn có tiến triển tốt, sao mày có thể ra tay với người hợp tác chứ?
Đường Trọng vội vàng buông ra cái tay đang cầm tay của Sóc, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Thật xin lỗi, tao chưa có kinh nghiệm.
Bốn đầu ngón tay khác đã bị hắn bẻ gãy, mềm nhũn ở đằng kia, chỉ còn một đầu ngón tay độc lập đứng thẳng. Điều này khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu.
Vì vậy, hắn không nhịn được nên đã bẻ gãy nốt ngón tay cuối cùng.
Thật thoải mái!
Đường Trọng nói.
- Con gái Kim Cương à? Chính là kẻ leo lên nóc nhà đánh nát máy bay đấy hả?
Khỉ mặt gầy cười ha hả nói. Hắn chính là đang nói về bộ phim ‘Kim Cương’ nổi tiếng một thời. Trong phim có một con Tinh tinh rất lớn vì muốn đoạt nhân vật nữ chính với nhân vật nam chính mà leo lên nóc toà nhà chọc trời đánh nát phi cơ tấn công nó.
Thấy vẻ mặt Đường Trọng nghiêm túc, nụ cười trên mặt khỉ mặt gầy dần thu lại, nói:
- Chuyện này không buồn cười sao?
- Tôi nói là tổ chức sát thủ thế giới, Kim Cương.
Đường Trọng nói.
Khỉ mặt gầy liền nhếch miệng cười khổ, nói:
- Đúng là không buồn cười.
Hắn kiến thức rộng rãi nên hiểu rất rõ tổ chức sát thủ Kim Cương như lời Đường Trọng có thực lực thế nào.
- Làm sao bây giờ?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu thẩm vấn xong chưa?
Khỉ mặt gầy hỏi.
- Chưa.
- Vậy thì tiếp tục thẩm vấn.
Khỉ mặt gầy nói.
- Đúng là như vậy.
Vì thế, Đường Trọng lại ngồi xổm xuống, nhìn Sóc nói:
- Mày đúng là con gái Kim Cương hả?
- Đúng vậy.
Sóc sẽ không dây dưa mấy việc râu ria này với Đường Trọng. Cô rất sợ ngón tay lại vang lên tiếng ‘răng rắc’ lần nữa.
- Cô lấy cái gì để chứng minh.
Đường Trọng hỏi.
“…..” Sóc im lặng. Chẳng lẽ khi cô ra ngoài còn phải làm thêm hộp danh thiếp ghi bốn chữ to ‘con gái Kim Cương’ hay sao?
Hơn nữa, với tư cách là một sát thủ, ai cũng đều nghĩ cách giấu đi thân phận của mình, chứ có ai sẽ mang trên người các loại đồ vật nói về thân phận mình đâu?
Răng rắc…
Đường Trọng lại bẻ gãy một đầu ngón tay của cô. Khi Sóc đau đến nhe răng thì hắn khẽ cười nói:
- Cô cảm thấy tôi hỏi vấn đề này rất ngu xuẩn phải không? Tự tôi cũng thấy không phải quá thông minh. Nhưng tôi thì có thể cảm thấy như vậy, còn cô thì không được. Bây giờ, cô là tù binh của tôi, cô dựa vào cái gì mà cười nhạo tôi?
“…..” Sóc oan uổng mau muốn khóc.
Cô thật sự rất muốn hét lớn: tao không có cười nhạo mày, một chút ý nghĩ cũng không có, tao là kẻ đại ngu đần hay sao mà giờ này còn cười nhạo mày hả?
Thế nhưng cô biết, nói những lời này cũng không có ý nghĩa. Tên này là cố ý. Cô hiểu rõ đạo lý, trước đánh vỡ lòng tin của người ta, sau lại phá huỷ tự tôn của người ta. Bởi vì, chỉ cần anh có tin tưởng thì sẽ khó mà mở miệng hoặc khó lựa chọn mở miệng. Nhưng một khi lòng tin bị mất thì sự kiên trì cùng dũng khí hay động lực đều biến mất, liền như lưới đánh cá bị rách, tất cả đều đổ ra biển.
Thẩm vấn là một loại kỹ thuật sống. Thậm chí, bên trong Kim Cương còn có chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực này.
Thẩm vấn chính là quá trình đấu trí, so dũng vừa kịch liệt vừa mờ mịt giữa người thẩm vấn và người bị thẩm vấn. Không phải người thẩm vấn thắng lớn thì chính là người bị thẩm vấn chiếm chút ưu thế. Có thể cạy miệng tù binh, hoặc có thể từ miệng tù binh biết được tin tức đáng tin cậy và có giá trị nhất hay không là một khảo nghiệm lớn đối với người thẩm vấn.
Đường Trọng trừng phạt không hề báo trước. Điều này làm cho Sóc muốn thăm dò tính cách của hắn thất vọng rồi. Cô không biết tính cách của người ta, không biết quy luật làm việc của hắn thì sao có thể tiếp tục tranh đấu với hắn?
- Nói vậy là cô không thể chứng minh cô là con gái Kim Cương?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu thế thì cô phải chịu trừng phạt rồi. Bởi vì tôi không thích người khác lừa mình, mà lại còn dùng loại chuyện ngu xuẩn như vậy để lừa tôi. Điều này sẽ khiến tôi hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
- Quan Ý là người đại diện của Kim Cương ở châu Á. Lần này tôi tới Trung Quốc là muốn điều tra việc Quan Ý mất tích. Tôi đã gặp Quan Tâm. Quan Tâm nói anh là người bị tình nghi số 1. Cho nên tôi mới tới Minh Châu.
Sóc nói. Không để ý được nhiều như vậy, chỉ cần Đường Trọng tin, hoặc có thể khiến tốc độ trừng phạt của hắn chậm lại thì cô có thể sống sót, nên chỉ có thể bán rẻ đồng đội của mình.
Quan Tâm sao? Ai để ý sống chết của hắn?
- Nói dối.
Đường Trọng chửi ầm lên.
- Quan Tâm là vu oan giá hoạ. Hắn có cừu oán với tao nên cố ý hất phân lên người tao. Hắn tận mắt thấy tao giết người sao? Hắn dựa vào cái gì mà nói việc Quan Ý mất tích có quan hệ với tao? Tên khốn kiếp này, tao nhất định sẽ không tha cho hắn.
- Sao vậy?
Khỉ mặt gầy nhìn Đường Trọng đột nhiên nói tiếng Trung, khó hiểu hói.
- Bị người hãm hại.
Đường Trọng tức giận nói.
- Vậy cậu hãm hại lại đi.
Khỉ mặt gầy nói.
- Nói có lý.
Đường Trọng gật đầu.
Đường Trọng nhìn Sóc, nói:
- Vì sao Carter biết Quan Ý? Hắn không phải sinh viên đại học Yale sao? Vì sao lại liên lạc với Quan Ý? Vì sao cô cũng có quan hệ với Carter?
- Carter là người đại diện của Kim Cương.
Sóc vội vàng nói, không dám dừng lại.
- Trả lời như vậy cũng tạm chấp nhận được.
Đường Trọng cười nói:
- Nhưng trong tiềm thức tôi vẫn cảm thấy cô nói dối tôi.
Răng rắc…
Đường Trọng lại bẻ gãy một đầu ngón tay của Sóc, cười nói:
- Tôi cho cô thêm một cơ hội. Vì sao Carter lại quen biết Quan Ý?
- Bởi vì Carter là bi đại diện của Kim Cương. Tôi không lừa anh.
Sóc hét lớn:
- Không tin thì anh có thể tìm Carter đến đây, tôi tình nguyện đối chất với hắn.
Đường Trọng xem thường nhìn Sóc nói:
- Mày có đạo đức của một sát thủ không hả? Quá yếu ớt đi. Trên ti vi tao thấy sát thủ thà chết chứ không chịu khuất phục, dù là mười cực hình lớn của Mãn Thanh hay giội nước sôi, ngồi ghế đinh, dù là mỹ nhân kế hay tiền tài dụ hoặc thì bọn hắn cũng không vì vậy mà thay đổi…
“……”
Hốc mắt Sóc đỏ lên, cô ta thật sự khóc.
Có ai chèn ép người khác như vậy sao? Sát thủ cũng có tự tôn đấy.
Mày không nói một lời, thấy khó chịu liền lột da người ta, giẫm nát bàn tay người ta, sau đó lại từng ngón từng ngón bẻ gãy tay người ta. Mày cứ giội nước sôi, ngồi ghế đinh đi, mày thử dùng mỹ nhân kế hay tiền tài dụ hoặc đi.
Gặp được Đường Trọng ra bài thẩm vấn không giống người thường đã làm cho Sóc cảm thấy thật áp lực.
- Hai lần trả lời đều cùng một câu.
Đường Trọng nhìn vẻ mặt oan uổng của Sóc cười nói:
- Căn cứ lý thuyết tâm lý học thì có hai loại khả năng. Thứ nhất, mày nói là sự thật. Thứ hai, chuyện này rất quan trọng nên mày cố gắng liều mạng che giấu. Mày nghĩ tao sẽ tin loại nào?
“…..”đương nhiên là Sóc sẽ không đoán hắn tin loại nào. Tuy cô trúng thuốc mê ba bước ngã, đại não không được linh hoạt, nhưng mày nghĩ tao là ngu ngốc hả?
- Không đoán được à?
Đường Trọng cười nói:
- Tao cũng không biết tao nên tin tưởng loại nào.
“……..”
- Chẳng qua, tao vẫn sẽ cho mày một cơ hội nữa. Vì sao Carter lại liên lạc với Quan Ý? Vì sao mày cũng có quan hệ với Carter?
- Tôi đã từng nói rồi…
- Nói lại lần nữa xem.
- Bởi vì Carter là người đại diện của Kim Cương. Hắn phụ trách liên lạc giữa người đại diện ở châu Á và tổng bộ.
- Xem ra đúng là như vậy.
Đường Trọng thoả mãn gật đầu.
“………”
Trên mặt Sóc vẫn không có biến hoá gì nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.
Cô ra vẻ không chịu nổi một kích, không phải là vì muốn che giấu việc quan trọng nhất này sao.
Đây là tâm lý học huấn luyện, phương pháp cam lòng. Bỏ qua những tin tức râu ria, giữ gìn tin tức quan trọng nhất.
Cô nói thêm tin tức này sẽ khiến Đường Trọng nghĩ rằng cô sợ hãi, muốn bảo vệ mạng sống của mình nên sẽ buông lỏng cảnh giác với mình.
Cuối cùng, cô bảo vệ cho bí mật không thể để người khác biết. Cô là người thua lớn, cũng là người thắng nhỏ.
- Mày đúng là con gái Kim Cương hả?
Đường Trọng hỏi lại.
- Đúng vậy.
Sóc đáp.
- Tao đánh mày thành như vậy thì ba của mày có thể trả thù tao không?
Vẻ mặt Đường Trọng hơi đỏ lên, giống như hỏi việc này khiến hắn cảm thấy thật đáng xấu hổ.
“…..” Vấn đề này đúng là làm khó Sóc.
Nếu cô nói không, điều này đúng là không thực tế. Nếu cô nói có thì chắc chắn Đường Trọng sẽ không tha cho cô.
- Việc này quyết định bởi thái độ của tôi.
Sóc nói.
- A, mày sẽ nói giúp tao à?
Đường Trọng cao hứng hỏi.
- Nếu anh có gì trao đổi với tôi…thì chúng ta có thể hoá thù thành bạn.
Sóc nói:
- Tôi là bị Quan Tâm lừa, chúng ta cùng chung kẻ địch là Quan Tâm.
- Tao phải dùng mạng của mày để đổi lấy tình hữu nghị của mày à?
Đường Trọng nói.
Sóc gật đầu, nói:
- Tôi nghĩ, đây là một cuộc giao dịch tốt.
Tất nhiên là giao dịch tốt. Còn có việc gì so với còn sống quan trọng hơn sao?
Chỉ cần có thể còn sống thì cô muốn giết Đường Trọng sẽ còn rất nhiều cơ hội.
- Vì sao tao phải tin mày?
Đường Trọng nói:
- Người Trung Quốc chúng tao có một câu tục ngữ gọi là, tình nguyện tin trên đời có quỷ, cũng không thể tin lời nói của phụ nữ. Ngay cả phụ nữ Trung Quốc tao còn chẳng tin thì có lý do gì mà phải tin lời của một phụ nữ ngoại quốc?
- Chúng ta đều không có lựa chọn tốt hơn.
Sóc cảm thấy khí lực toàn thân đang dần khôi phục, nhưng cô vẫn giả vờ mệt mỏi không chịu nổi.
- Tôi hi vọng có thể được sống, anh hi vọng Kim Cương không trả thù. Chúng ta có cùng nhu cầu. Vì sao lại không thử cùng hợp tác chứ?
- Nếu tao thả mày, rồi mày về tìm thêm viện trợ chạy tới giết tao thì sao?
Đường Trọng do dự nói.
- Tao đúng là nghĩ như vậy đấy, tao đúng là nghĩ như vậy đấy.
Trong lòng Sóc vui vẻ nghĩ.
- Tao lấy danh dự của Kim Cương thề.
Sóc nói.
- Nghe thì có thể tin.
Đường Trọng giống như đã bị Sóc thuyết phục.
Hắn cầm lấy cánh tay của Sóc, dùng sức bẻ gãy nốt ngón tay còn lại của cô ta.
Răng rắc…
Âm thanh thanh thuý lại truyền đến, Sóc gần như muốn điên rồi.
- Vì sao?
Sóc tức giận quát:
- Vì sao hả?
Vừa rồi mày không hỏi tao, tao cũng không từ chối mày. Bây giờ chúng ta đang đàm phán, và còn có tiến triển tốt, sao mày có thể ra tay với người hợp tác chứ?
Đường Trọng vội vàng buông ra cái tay đang cầm tay của Sóc, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Thật xin lỗi, tao chưa có kinh nghiệm.
Bốn đầu ngón tay khác đã bị hắn bẻ gãy, mềm nhũn ở đằng kia, chỉ còn một đầu ngón tay độc lập đứng thẳng. Điều này khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu.
Vì vậy, hắn không nhịn được nên đã bẻ gãy nốt ngón tay cuối cùng.
Thật thoải mái!