Sóc không hiểu về chòm sao, thật sự không biết chòm sao xử nữ…
Thì có quan hệ gì với việc ngón tay cô bẻ gãy.
- Như vậy, chúng ta coi như đạt thành giao dịch sao?
Sóc tức giận hỏi. Người hiền lành thì bị bắt nạt, cô nhượng bộ thì lại khiến Đường Trọng ra tay ác độc với cô hơn.
Cô là con gái Kim Cương, đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này?
- Đúng rồi.
Đường Trọng nói.
- Tuy vậy, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một chút áy náy với cô. Tay cô không sao chứ?
- …hiện tại tôi có thể đi được chưa?
Sóc đen mặt hỏi.
Tất nhiên, mặt của cô ta vẫn luôn đen sì.
Cô lặng lẽ thử kéo chân, cảm giác khí lực của mình đã khôi phục được bảy tám phần.
- Được rồi.
Đường Trọng nói:
- Cô có thể đi không? Tôi đỡ cô.
- Cảm ơn.
Sóc nói.
Đường Trọng xoay người lại đỡ cánh tay Sóc, vừa mới chạm vào vai cô ta, Sóc nâng mông lên, thu hai chân về, cơ thể mệt mỏi co thành một cái con quay, mũi chân chuyển thành một trường mâu đánh mạnh về phía cổ họng Đường Trọng.
Đột nhiên tấn công.
Đôi mắt Đường Trọng loé sáng, ngón tay chế trụ vai Sóc bỗng nhiên dùng sức ấn một cái, cả người Sóc liền giống như bị định thân, mất đi sức lực cùng năng lực hoạt động.
Điều này làm cho Sóc lo lắng.
Cô ẩn nhẫn đã lâu, vẫn chỉ chờ thời khắc này đến, sao lại bị hắn phát giác sớm được? Còn nữa, hắn chỉ ấn vào vai mình thôi, sao mình lại không thể nhúc nhích được vậy?
Răng rắc!
Vào lúc cô ta không còn sức phản kháng, Đường Trọng gọn gàng, linh hoạt bẻ gãy một cánh tay của cô ta.
Khỉ mặt gầy phản ứng cũng rất nhanh, ngay khi hắn phát giác Sóc phản kích liền đồng thời hành động.
Lúc Đường Trọng điểm huyệt vai Sóc khiến cô ta mất đi năng lực phản kháng thì hắn cũng bắt được một cánh tay khác của Sóc, nhẹ nhàng dùng sức kéo, lập tức, cánh tay còn lại của Sóc đã bị hắn bẻ gãy.
Hắn làm loại chuyện này tương đối dễ dàng, còn chuyên nghiệp hơn cả Đường Trọng.
Khi khỉ mặt gầy làm xong chuyện này thì Đường Trọng đã bóp cổ Sóc.
- Xem ra giao dịch của chúng ta cần huỷ bỏ.
Đường Trọng cười nói.
Khuôn mặt Sóc đỏ thẫm, muốn nói chuyện nhưng lại bị bóp cổ không nói được gì.
- Hẹn không gặp lại.
Tay phải Đường Trọng dùng sức quay một vòng liền đã bẻ gãy cổ cô ta.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đợi đến khi khỉ mặt gầy phản ứng lại thì Sóc đã chết.
- Cậu giết cô ta?
Khỉ mặt gầy kinh ngạc hỏi.
- Ừ.
Đường Trọng gật đầu:
- Anh nói đúng rồi. Bắt được tù binh thì nên đánh gãy hai chân hắn.
Khỉ mặt gầy cảm thấy ngực bị nghẹn. Cái gì mà tôi nói đúng hả? Tôi chỉ nói đánh gãy hai chân tù binh thôi, còn cậu là trực tiếp bẻ gãy cổ tù binh nha. Hai việc này hoàn toàn không giống nhau đấy nhá.
- Có phải cậu không có ý định thả cô ta đi không?
Khỉ mặt gầy hỏi.
- Cô ta là con gái Kim Cương.
Đường Trọng nói.
- Vậy thì sao?
- Cô ta coi chúng ta là ngu ngốc.
Đường Trọng cười lạnh:
- Thả cô ta thì Kim Cương sao có thể không báo thù chứ?
- Nhưng nếu giết cô ta thì Kim Cương sẽ trả thù ác hơn.
Khỉ mặt gầy nói:
- Trả thù giống chó điên.
- Vậy thì sao? Chúng ta thả cô ta, Kim Cương sẽ trả thù. Chúng ta giết cô ta, Kim Cương cũng trả thù. Nếu đã vậy thì chúng ta dứt khoát giết cô ta, đợi đến khi Kim Cương trả thù thì sẽ bớt đi một trợ thủ đắc lực, đúng không?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Hơn nữa, không ai trở về báo thì biết đâu Kim Cương sẽ không biết là chúng ta làm. Có thể hắn sẽ nghi ngờ Quan Tâm thì sao?
“………”
Đường Trọng liếc nhìn thi thể Sóc trên mặt đất, nói:
- Chôn thôi. Chúng ta cũng quen biết một lần mà.
Ba ngày sau, đoàn đại biểu Yale đã kết thúc chuyến thăm học viện tâm lý học Nam Đại.
Trưởng khoa Tiêu Dục Hằng tự mình đi tiễn, mấy người Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm lưu luyến chia tay với các thành viên của Yale.
Mỹ Phù im lặng, ẩn tình nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường, lần sau tới nước Mỹ, nhất định phải cho em một cơ hội làm bạn anh đi chơi đêm đấy. Em sẽ dẫn anh đến thưởng thức một cảnh Yale không như bình thường. Em nghĩ anh nhất định sẽ thích.
- Tôi sẽ suy nghĩ.
Đường Trọng cười đáp:
- Nếu có cơ hội.
Thấy Carter vẫn luôn nhìn trộm mình, Đường Trọng đầy tươi cười bước thẳng tới, nói:
- Carter, chào mừng lần nữa tới thăm Trung Quốc.
Tuy Carter cực kỳ oán hận Đường Trọng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, nói:
- Nhất định rồi. Hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt lần nữa.
- Nhất định sẽ có.
Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.
Nói chuyện trước cửa khách sạn một lúc, trưởng khoa Sư Vĩnh Cương mời các thành viên của đoàn đại biểu lên xe, tự hắn tiễn bọn họ ra sân bay.
- Thật đáng tiếc.
Nhìn xe đi xa, Đường Trọng nhẹ thở dài.
- Tiếc vì chưa cùng người ta đi chơi Yale đêm à?
Tiêu Nam Tâm đứng bên cạnh Đường Trọng, cười lạnh nói. Cô lại nghe thấy Mỹ Phù mời Đường Trọng đi chơi đêm ở Yale, vừa tức giận Mỹ Phù phóng khoáng lại khâm phục dũng khí cô ta.
- Cô nghĩ đi đâu vậy?
Đường Trọng cười khổ.
Hắn tiếc vì không lưu lại Carter. Hắn biết, nhất định Sóc có chuyện giấu hắn. Hắn không tin Carter có quan hệ với Quan Ý cùng Sóc chỉ vì Carter là nhân viên đại diện của Kim Cương đơn giản như vậy.
Nhưng Sóc là một tù binh rất có kinh nghiệm nên hắn khó mà lấy được tin tức giá trị từ miệng cô ta.
Ngược lại, Carter là một đối tượng thẩm vấn dễ dàng. Đường Trọng luôn do dự nên để hắn đi hay lưu lại hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định bơm nước nuôi cá.
Chờ một chút rồi chân tướng nhất định sẽ bị phơi bày thôi.
- Nghĩ đến trong lòng anh.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Mỹ Phù gợi cảm như vậy, từ chối lời mời của cô ấy nhất định anh sẽ rất đau lòng đi?
- So với cô còn kém xa.
Đường Trọng nói. Hắn biết rõ nên nói cái gì thì mới có thể san bằng sự ghen tỵ của phụ nữ.
Tiêu Nam Tâm sững sợ, sau đó hất tóc lên nói:
- Tất nhiên.
Nhìn tình cảnh khí thể ngất trời trước mắt, Đường Trọng có cảm giác khó có thể tin.
Nhân lực thắng thiên. Trên thế giới này đúng là không có việc gì mà con người không làm được cả.
Hiện tại, bất động sản Cẩm Tú là sản nghiệp quan trọng nhất và doanh thu cũng là lớn nhất của Đường Trọng. Hạng mục thành Hồng Đại Cẩm Tú có thành công hay không sẽ quyết định thành bại của bất động sản Cẩm Tú, đồng thời quyết định con đường chế tạo quyền quý của Đường Trọng có thuận lợi hay không.
Đường Trọng vẫn luôn quan tâm mọi việc bên này, nhưng bởi vì công việc bận rộn nên có rất ít thời gian đến xem công trường.
Lần trước hắn tới, bãi tha ma này vẫn là một mảnh đất hoang gồ ghề, cỏ dại mọc đầy, đất đá rải tứ tung.
Lần này tới, cỏ dại đã được cắt sạch, hố đất được lấp đầy, những tảng đá lớn đã không thấy bóng dáng.
Không chỉ thế, thay vào đó là một cao ốc mọc lên, đã xây được năm sáu tầng, các kiến trúc khác thì còn đang làm móng.
Đội ngũ thi công của bất động sản Hồng Đại rất lớn, dù xây dựng đồng thời vài toà building cũng không ảnh hưởng. Với tốc độ như bây giờ thì chỉ khoảng nửa năm là có thể hoàn thành cao ốc. Lại thêm hai ba tháng nữa để làm xanh hoá cùng lắp đặt thiết bị. Như vậy, thành Hồng Đại Cẩm Tú khiến toàn Trung Quốc quan tâm sẽ sừng sững đứng bên bờ sông Hoàng Phố.
Cổ Anh Hùng đứng bên cạnh Đường Trọng, cũng đang nhìn mọi thứ nơi đây. Tuy cảnh vật thoạt nhìn vẫn còn mù mịt, làm cho người ta cảm giác hoang vu, nhưng nơi đây chính là nơi để Cổ Anh Hùng bước đầu tiên trong hành trình của mình.
- Tiến độ rất nhanh.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi cho rằng bây giờ có thể làm móng xong đã là nhanh rồi.
- Hồng Đại đã có kinh nghiệm tích luỹ nhiều năm cùng đội ngũ thi công khổng lồ.
Cổ Anh Hùng cảm thán nói:
- Lúc này chúng ta hợp tác với bọn họ sẽ học tập được nhiều thứ. Tôi đã nói chuyện với người phụ trách thi công bên kia. Bọn hắn nói trước tháng 11 năm nay có thể cơ bản xây xong.
- Nhất định phải đảm bảo chất lượng công trình.
Đường Trọng nói:
- Đây là hạng mục đầu tiên của bất động sản Cẩm Tú. Chúng ta phải một lần là nổi tiếng.
- Hiểu rõ.
Cô Anh Hùng gật đầu:
- Tôi hiểu đạo lý này. Xây nhà thì dễ, tạo uy tín mới khó. Tôi sẽ không để Cẩm tú bị huỷ trong tay tôi. Nếu là vậy thì tôi cũng không còn dũng khí cùng lòng tin để bắt đầu lại nữa.
Đường Trọng vỗ vỗ vai Cổ Anh Hùng nói:
- Tôi tin ông nhất định có thể thành công, còn thành công hơn trước kia.
- Giống như lúc đầu khi ở trại giam Hận Sơn, cậu đã tin tôi sẽ trả tiền thuốc cho cậu hả?
Cổ Anh Hùng cười nói.
- Bây giờ không phải ông đang trả sao?
Đường Trọng cũng cười theo:
- Cả vốn lẫn lời nữa.
Cổ Anh Hùng không nói gì, chỉ là trong lòng có chút cảm thán.
Ai có thể nghĩ rằng, ban đầu hắn chỉ là một tiểu bá vương trong trại giam nhưng có thể trong thời gian ngắn tạo dựng được tài sản cùng sự nghiệp lớn như thế?
Nếu không phải chính mình nhìn thấy thì ngay bây giờ ông ta cũng không thể tin tưởng được.
Nên biết, hắn mới chỉ là một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi, thân phận hắn vẫn chỉ là một cậu sinh viên mà thôi.
Lúc hai người đang nhớ về ngày xưa thì có một đoàn xe đang đỗ lại ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Đường Trọng mắt tinh, nhìn mấy người trong xe đang đi tới liền kéo Cổ Anh Hùng, nói:
- Chúng ta vào bên trong đi, đến hiện trường thi công xem thế nào.
Cổ Anh Hùng nhìn đoàn xe kia, tuy khó hiểu nhưng vẫn mặc Đường Trọng lôi kéo mình đi về phía trước.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Đường Trọng vang lên.
Đường Trọng lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, do dự một chút nhưng vẫn nhận điện thoại, cười nói:
- Ngài Thu, ông tìm tôi à?
- Tôi nhìn thấy cậu rồi.
Thanh âm lạnh lùng, trầm ổn của Thu Hồng Đồ vang lên trong điện thoại.
Đường Trọng quay người, thậm chí hắn còn nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Thu Hồng Đồ đang nhìn mình.
- Vậy ư? Ông ở đâu?
Đường Trọng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
- Sau lưng cậu.
Thu Hồng Đồ nói:
- Tôi có chuyện nói với cậu.
- Thật trùng hợp. Tôi cũng có chuyện muốn nói với ngài Thu. Vậy chúng ta gặp mặt chứ?
Đường Trọng biết có trốn tránh cũng không ích gì nên chỉ có thể dũng cảm đối mặt rồi. Dù sao, hắn cũng chưa bao giờ thiếu dũng khí.
- Gặp mặt đi.
Thu Hồng Đồ nói.
Điện thoại ngắt, Thu Hồng Đồ mang theo một đám người đi về phía Đường Trọng.
Thì có quan hệ gì với việc ngón tay cô bẻ gãy.
- Như vậy, chúng ta coi như đạt thành giao dịch sao?
Sóc tức giận hỏi. Người hiền lành thì bị bắt nạt, cô nhượng bộ thì lại khiến Đường Trọng ra tay ác độc với cô hơn.
Cô là con gái Kim Cương, đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này?
- Đúng rồi.
Đường Trọng nói.
- Tuy vậy, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một chút áy náy với cô. Tay cô không sao chứ?
- …hiện tại tôi có thể đi được chưa?
Sóc đen mặt hỏi.
Tất nhiên, mặt của cô ta vẫn luôn đen sì.
Cô lặng lẽ thử kéo chân, cảm giác khí lực của mình đã khôi phục được bảy tám phần.
- Được rồi.
Đường Trọng nói:
- Cô có thể đi không? Tôi đỡ cô.
- Cảm ơn.
Sóc nói.
Đường Trọng xoay người lại đỡ cánh tay Sóc, vừa mới chạm vào vai cô ta, Sóc nâng mông lên, thu hai chân về, cơ thể mệt mỏi co thành một cái con quay, mũi chân chuyển thành một trường mâu đánh mạnh về phía cổ họng Đường Trọng.
Đột nhiên tấn công.
Đôi mắt Đường Trọng loé sáng, ngón tay chế trụ vai Sóc bỗng nhiên dùng sức ấn một cái, cả người Sóc liền giống như bị định thân, mất đi sức lực cùng năng lực hoạt động.
Điều này làm cho Sóc lo lắng.
Cô ẩn nhẫn đã lâu, vẫn chỉ chờ thời khắc này đến, sao lại bị hắn phát giác sớm được? Còn nữa, hắn chỉ ấn vào vai mình thôi, sao mình lại không thể nhúc nhích được vậy?
Răng rắc!
Vào lúc cô ta không còn sức phản kháng, Đường Trọng gọn gàng, linh hoạt bẻ gãy một cánh tay của cô ta.
Khỉ mặt gầy phản ứng cũng rất nhanh, ngay khi hắn phát giác Sóc phản kích liền đồng thời hành động.
Lúc Đường Trọng điểm huyệt vai Sóc khiến cô ta mất đi năng lực phản kháng thì hắn cũng bắt được một cánh tay khác của Sóc, nhẹ nhàng dùng sức kéo, lập tức, cánh tay còn lại của Sóc đã bị hắn bẻ gãy.
Hắn làm loại chuyện này tương đối dễ dàng, còn chuyên nghiệp hơn cả Đường Trọng.
Khi khỉ mặt gầy làm xong chuyện này thì Đường Trọng đã bóp cổ Sóc.
- Xem ra giao dịch của chúng ta cần huỷ bỏ.
Đường Trọng cười nói.
Khuôn mặt Sóc đỏ thẫm, muốn nói chuyện nhưng lại bị bóp cổ không nói được gì.
- Hẹn không gặp lại.
Tay phải Đường Trọng dùng sức quay một vòng liền đã bẻ gãy cổ cô ta.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đợi đến khi khỉ mặt gầy phản ứng lại thì Sóc đã chết.
- Cậu giết cô ta?
Khỉ mặt gầy kinh ngạc hỏi.
- Ừ.
Đường Trọng gật đầu:
- Anh nói đúng rồi. Bắt được tù binh thì nên đánh gãy hai chân hắn.
Khỉ mặt gầy cảm thấy ngực bị nghẹn. Cái gì mà tôi nói đúng hả? Tôi chỉ nói đánh gãy hai chân tù binh thôi, còn cậu là trực tiếp bẻ gãy cổ tù binh nha. Hai việc này hoàn toàn không giống nhau đấy nhá.
- Có phải cậu không có ý định thả cô ta đi không?
Khỉ mặt gầy hỏi.
- Cô ta là con gái Kim Cương.
Đường Trọng nói.
- Vậy thì sao?
- Cô ta coi chúng ta là ngu ngốc.
Đường Trọng cười lạnh:
- Thả cô ta thì Kim Cương sao có thể không báo thù chứ?
- Nhưng nếu giết cô ta thì Kim Cương sẽ trả thù ác hơn.
Khỉ mặt gầy nói:
- Trả thù giống chó điên.
- Vậy thì sao? Chúng ta thả cô ta, Kim Cương sẽ trả thù. Chúng ta giết cô ta, Kim Cương cũng trả thù. Nếu đã vậy thì chúng ta dứt khoát giết cô ta, đợi đến khi Kim Cương trả thù thì sẽ bớt đi một trợ thủ đắc lực, đúng không?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Hơn nữa, không ai trở về báo thì biết đâu Kim Cương sẽ không biết là chúng ta làm. Có thể hắn sẽ nghi ngờ Quan Tâm thì sao?
“………”
Đường Trọng liếc nhìn thi thể Sóc trên mặt đất, nói:
- Chôn thôi. Chúng ta cũng quen biết một lần mà.
Ba ngày sau, đoàn đại biểu Yale đã kết thúc chuyến thăm học viện tâm lý học Nam Đại.
Trưởng khoa Tiêu Dục Hằng tự mình đi tiễn, mấy người Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm lưu luyến chia tay với các thành viên của Yale.
Mỹ Phù im lặng, ẩn tình nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường, lần sau tới nước Mỹ, nhất định phải cho em một cơ hội làm bạn anh đi chơi đêm đấy. Em sẽ dẫn anh đến thưởng thức một cảnh Yale không như bình thường. Em nghĩ anh nhất định sẽ thích.
- Tôi sẽ suy nghĩ.
Đường Trọng cười đáp:
- Nếu có cơ hội.
Thấy Carter vẫn luôn nhìn trộm mình, Đường Trọng đầy tươi cười bước thẳng tới, nói:
- Carter, chào mừng lần nữa tới thăm Trung Quốc.
Tuy Carter cực kỳ oán hận Đường Trọng nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, nói:
- Nhất định rồi. Hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt lần nữa.
- Nhất định sẽ có.
Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.
Nói chuyện trước cửa khách sạn một lúc, trưởng khoa Sư Vĩnh Cương mời các thành viên của đoàn đại biểu lên xe, tự hắn tiễn bọn họ ra sân bay.
- Thật đáng tiếc.
Nhìn xe đi xa, Đường Trọng nhẹ thở dài.
- Tiếc vì chưa cùng người ta đi chơi Yale đêm à?
Tiêu Nam Tâm đứng bên cạnh Đường Trọng, cười lạnh nói. Cô lại nghe thấy Mỹ Phù mời Đường Trọng đi chơi đêm ở Yale, vừa tức giận Mỹ Phù phóng khoáng lại khâm phục dũng khí cô ta.
- Cô nghĩ đi đâu vậy?
Đường Trọng cười khổ.
Hắn tiếc vì không lưu lại Carter. Hắn biết, nhất định Sóc có chuyện giấu hắn. Hắn không tin Carter có quan hệ với Quan Ý cùng Sóc chỉ vì Carter là nhân viên đại diện của Kim Cương đơn giản như vậy.
Nhưng Sóc là một tù binh rất có kinh nghiệm nên hắn khó mà lấy được tin tức giá trị từ miệng cô ta.
Ngược lại, Carter là một đối tượng thẩm vấn dễ dàng. Đường Trọng luôn do dự nên để hắn đi hay lưu lại hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định bơm nước nuôi cá.
Chờ một chút rồi chân tướng nhất định sẽ bị phơi bày thôi.
- Nghĩ đến trong lòng anh.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Mỹ Phù gợi cảm như vậy, từ chối lời mời của cô ấy nhất định anh sẽ rất đau lòng đi?
- So với cô còn kém xa.
Đường Trọng nói. Hắn biết rõ nên nói cái gì thì mới có thể san bằng sự ghen tỵ của phụ nữ.
Tiêu Nam Tâm sững sợ, sau đó hất tóc lên nói:
- Tất nhiên.
Nhìn tình cảnh khí thể ngất trời trước mắt, Đường Trọng có cảm giác khó có thể tin.
Nhân lực thắng thiên. Trên thế giới này đúng là không có việc gì mà con người không làm được cả.
Hiện tại, bất động sản Cẩm Tú là sản nghiệp quan trọng nhất và doanh thu cũng là lớn nhất của Đường Trọng. Hạng mục thành Hồng Đại Cẩm Tú có thành công hay không sẽ quyết định thành bại của bất động sản Cẩm Tú, đồng thời quyết định con đường chế tạo quyền quý của Đường Trọng có thuận lợi hay không.
Đường Trọng vẫn luôn quan tâm mọi việc bên này, nhưng bởi vì công việc bận rộn nên có rất ít thời gian đến xem công trường.
Lần trước hắn tới, bãi tha ma này vẫn là một mảnh đất hoang gồ ghề, cỏ dại mọc đầy, đất đá rải tứ tung.
Lần này tới, cỏ dại đã được cắt sạch, hố đất được lấp đầy, những tảng đá lớn đã không thấy bóng dáng.
Không chỉ thế, thay vào đó là một cao ốc mọc lên, đã xây được năm sáu tầng, các kiến trúc khác thì còn đang làm móng.
Đội ngũ thi công của bất động sản Hồng Đại rất lớn, dù xây dựng đồng thời vài toà building cũng không ảnh hưởng. Với tốc độ như bây giờ thì chỉ khoảng nửa năm là có thể hoàn thành cao ốc. Lại thêm hai ba tháng nữa để làm xanh hoá cùng lắp đặt thiết bị. Như vậy, thành Hồng Đại Cẩm Tú khiến toàn Trung Quốc quan tâm sẽ sừng sững đứng bên bờ sông Hoàng Phố.
Cổ Anh Hùng đứng bên cạnh Đường Trọng, cũng đang nhìn mọi thứ nơi đây. Tuy cảnh vật thoạt nhìn vẫn còn mù mịt, làm cho người ta cảm giác hoang vu, nhưng nơi đây chính là nơi để Cổ Anh Hùng bước đầu tiên trong hành trình của mình.
- Tiến độ rất nhanh.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi cho rằng bây giờ có thể làm móng xong đã là nhanh rồi.
- Hồng Đại đã có kinh nghiệm tích luỹ nhiều năm cùng đội ngũ thi công khổng lồ.
Cổ Anh Hùng cảm thán nói:
- Lúc này chúng ta hợp tác với bọn họ sẽ học tập được nhiều thứ. Tôi đã nói chuyện với người phụ trách thi công bên kia. Bọn hắn nói trước tháng 11 năm nay có thể cơ bản xây xong.
- Nhất định phải đảm bảo chất lượng công trình.
Đường Trọng nói:
- Đây là hạng mục đầu tiên của bất động sản Cẩm Tú. Chúng ta phải một lần là nổi tiếng.
- Hiểu rõ.
Cô Anh Hùng gật đầu:
- Tôi hiểu đạo lý này. Xây nhà thì dễ, tạo uy tín mới khó. Tôi sẽ không để Cẩm tú bị huỷ trong tay tôi. Nếu là vậy thì tôi cũng không còn dũng khí cùng lòng tin để bắt đầu lại nữa.
Đường Trọng vỗ vỗ vai Cổ Anh Hùng nói:
- Tôi tin ông nhất định có thể thành công, còn thành công hơn trước kia.
- Giống như lúc đầu khi ở trại giam Hận Sơn, cậu đã tin tôi sẽ trả tiền thuốc cho cậu hả?
Cổ Anh Hùng cười nói.
- Bây giờ không phải ông đang trả sao?
Đường Trọng cũng cười theo:
- Cả vốn lẫn lời nữa.
Cổ Anh Hùng không nói gì, chỉ là trong lòng có chút cảm thán.
Ai có thể nghĩ rằng, ban đầu hắn chỉ là một tiểu bá vương trong trại giam nhưng có thể trong thời gian ngắn tạo dựng được tài sản cùng sự nghiệp lớn như thế?
Nếu không phải chính mình nhìn thấy thì ngay bây giờ ông ta cũng không thể tin tưởng được.
Nên biết, hắn mới chỉ là một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi, thân phận hắn vẫn chỉ là một cậu sinh viên mà thôi.
Lúc hai người đang nhớ về ngày xưa thì có một đoàn xe đang đỗ lại ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Đường Trọng mắt tinh, nhìn mấy người trong xe đang đi tới liền kéo Cổ Anh Hùng, nói:
- Chúng ta vào bên trong đi, đến hiện trường thi công xem thế nào.
Cổ Anh Hùng nhìn đoàn xe kia, tuy khó hiểu nhưng vẫn mặc Đường Trọng lôi kéo mình đi về phía trước.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Đường Trọng vang lên.
Đường Trọng lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, do dự một chút nhưng vẫn nhận điện thoại, cười nói:
- Ngài Thu, ông tìm tôi à?
- Tôi nhìn thấy cậu rồi.
Thanh âm lạnh lùng, trầm ổn của Thu Hồng Đồ vang lên trong điện thoại.
Đường Trọng quay người, thậm chí hắn còn nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Thu Hồng Đồ đang nhìn mình.
- Vậy ư? Ông ở đâu?
Đường Trọng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
- Sau lưng cậu.
Thu Hồng Đồ nói:
- Tôi có chuyện nói với cậu.
- Thật trùng hợp. Tôi cũng có chuyện muốn nói với ngài Thu. Vậy chúng ta gặp mặt chứ?
Đường Trọng biết có trốn tránh cũng không ích gì nên chỉ có thể dũng cảm đối mặt rồi. Dù sao, hắn cũng chưa bao giờ thiếu dũng khí.
- Gặp mặt đi.
Thu Hồng Đồ nói.
Điện thoại ngắt, Thu Hồng Đồ mang theo một đám người đi về phía Đường Trọng.