Người ta thường nói, cuối cùng thì con rể xấu cũng phải gặp bố vợ, Đường Trọng biết mình gặp Thu Hồng Đồ là chuyện khó tránh được.
Thu Ý Hàn gọi điện nói, Thu Hồng Đồ cực kỳ tức giận chuyện Thu Tĩnh Văn chấp nhận lời mời làm người quản lý cho nhãn hiệu ANGEL. Như vậy, ông ta lại càng không ưa thích gì kẻ đào hố chôn người là mình đây.
- Cậu tìm ai không tìm sao lại tìm em gái tôi?
Trong lòng Thu Hồng Đồ nhất định đang gào thét như vậy.
Không những thế, chính mình năm lần bảy lượt chạy đến Paris gặp Thu Ý Hàn, thì với mạng lưới tình báo của Thu Hồng Đồ sao lại không biết chuyện đó cơ chứ?
Đường Trọng đã sớm biết thái độ của Thu Hồng Đồ đối với việc mình và Thu Ý Hàn quen nhau rồi. Ông ta một trăm vạn lần không muốn chuyện này xảy ra. Cũng chính bởi thái độ của ông ta mà đã không ít lần hai người phát sinh mâu thuẫn.
Trước kia, Đường Trọng vô pháp vô thiên, không cố kỵ cái gì, nên Thu Hồng Đồ cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng khi quan hệ giữa hắn và Thu Ý Hàn ngày càng ổn định thì hắn cũng càng coi trọng quan hệ giữa hắn và Thu Hồng Đồ.
Không còn cách khác, bọn hắn nhất định phải qua được cửa ải của Thu Hồng Đồ.
Mặc dù không thể chủ động đi lên nịnh nọt nhưng cũng phải cố gắng coi như cả hai không nhìn thấy nhau. Không thấy liền không ghét. Tất nhiên, trong lòng Đường Trọng biết, dù không gặp nhau nhưng chỉ sợ Thu Hồng Đồ vẫn không ưa thích gì mình.
Lén lút cưa con gái người ta, trộm em gái người ta thì không phải càng khiến người ta kiêng kị hay sao?
Đường Trọng xoay người nhìn về phía Cổ Anh Hùng, nói:
- Lão Cổ, ông thấy tôi cười lên có coi được không?
Cổ Anh Hùng nhìn Đường Trọng nói:
- Nếu sáng lạng hơn một chút thì đẹp hơn.
- À, sáng lạng.
Đường Trọng cố gắng kéo kéo da mặt mình, rồi cố để khuôn mặt tuấn tú của mình cười như đoá hoa cúc nở rộ, nói:
- Như vậy được chưa?
- Thoạt nhìn cũng được.
Cổ Anh Hùng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Trọng thoả mãn nói:
- Nếu lát nữa tôi và Thu Hồng Đồ đánh nhau thì ông sẽ giúp ai?
Cổ Anh Hùng run lên một cái, nói:
- Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?
- Tất nhiên là tôi sẽ không chủ động ra tay. Dù sao tôi cũng phải kính già yêu trẻ chứ. Nhưng có thể là ông ấy không tha cho tôi…
- Tôi sẽ ngăn cản giúp cậu.
Cổ Anh Hùng trung thành và tận tâm nói:
- Ai muốn động tới cậu thì phải bước qua xác tôi trước.
Đường Trọng vỗ mạnh bả vai Cổ Anh Hùng, nói:
- Tôi biết là tôi không nhìn lầm người mà.
Cùng một đám người đi tới, Thu Hồng Đồ xuất hiện uy phong lẫm lẫm. Cổ Anh Hùng bước nhanh lên đón, cười nói:
- Thu đổng, đúng là có duyên thì ở đâu cũng gặp được nha. Hai ngày này tôi vẫn muốn tới gặp ngài, không ngờ chúng ta lại cùng nhau nghĩ đến nơi này, và gặp nhau ở công trường thế này.
Thu Hồng Đồ bắt tay với Cổ Anh Hùng, nói:
- Cổ đổng khách khí rồi. Muốn gặp thì tôi có thể tới chỗ tôi bất cứ lúc nào mà. Cái khác không có chứ trà ngon thì tôi vẫn có mấy hộp đấy.
- Nếu Thu đổng đã nói như vậy thì về sau tôi sẽ không khách khí nữa.
Cổ Anh Hùng cười lớn, nói.
Đang muốn lôi kéo Thu Hồng Đồ nói chuyện thêm vài câu để hoá giải bớt mẫu thuẫn giữa ông ta với Đường Trọng, lại không ngờ Thu Hồng Đồ đã chủ động mở miệng:
- Cổ đổng, rảnh thì đến chỗ tôi ngồi. Tôi có chút chuyện muốn nói với Đường Trọng. Chúng ta nói chuyện sau được chứ?
- Ha ha, được. Về sau sẽ nói chuyện.
Cổ Anh Hùng cười ha hả nói. Sau lưng lại nháy mắt ra dấu cho Đường Trọng.
Đường Trọng hiểu ý của hắn. Không phải hắn bảo Đường Trọng chú ý an toàn mà bảo Đường Trọng dù Thu Hồng Đồ có đánh cậu thì cậu cũng phải cắn răng nhịn một chút, nhịn một chút là sẽ qua ngay thôi.
- Ông chủ Thu.
Đường Trọng nhìn Thu Hồng Đồ đứng trước mặt mình, cười ha hả chào hỏi. Vốn hắn định gọi là ‘ bố vợ’ nhưng nhìn sắc mặt Thu Hồng Đồ không được tốt nên cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa.
Tất nhiên, trong lòng Đường Trọng vẫn rất tôn trọng hắn, coi hắn là bố vợ của mình đấy.
Thu Hồng Đồ thật oan uổng nha.
Thu Hồng Đồ nhìn Đường Trọng đang cười hì hì trước mặt mình, rất muốn xông lên lột da xé xác hắn.
Nhưng trước mặt cấp dưới của mình thì hắn vẫn phải chú ý hình tượng của mình.
- Chúng ta đi dạo một chút.
Thu Hồng Đồ nói.
- Được. Nghe ông chủ Thu.
Đường Trọng đáp ứng, bộ dáng rất nghe lời, hiền lành.
Thấy vẻ giả bộ này của hắn, trong lòng Thu Hồng Đồ càng thấy sợ.
Rốt cuộc kiếp trước mình tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại trêu chọc phải cái kẻ quái thai này vậy?
Thu Hồng Đồ phất tay với mấy người đứng đằng sau nói:
- Mọi người cứ theo kế hoạch kiểm tra đi.
- Dạ, Thu đổng.
Mọi người đáp, sau đó bước nhanh rời đi.
Cổ Anh Hùng dẫn đầu, giống như sau lưng có mãnh thú hay bão tố gì đang đuổi theo vậy.
Đường Trọng thấy thế nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, nhất định phải bảo Tô Sơn phân chia quyền của hắn, phải phân nhiều quyền của hắn hơn mới được.
Thu Hồng Đồ nhìn Đường Trọng, không nói gì, chỉ nhấc chân đi đên bên cạnh sông Hoàng Phổ.
Đường Trọng rụt rụt cổ, nghĩ thầm, không phải ông ta định giết người diệt khẩu rồi vứt xác trôi sông chứ?
Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến chênh lệch thực lực giữa hai người, nghĩ lại, sao ông ta không lo mình sẽ giết người diệt khẩu rồi vứt xác trôi sông đây?
Vì thế, hắn đưa ra một kết luận rất vui vẻ cũng rất vớ vẩn: trong suy nghĩ của Thu Hồng Đồ thì nhân phẩm của mình vẫn vượt qua kiểm tra đấy.
Thu Hồng Đồ cũng không hiểu hết các ý nghĩ trong đầu Đường Trọng. Hắn dẫn Đường Trọng đến bờ sông, chỉ là vì hắn không muốn có thêm người khác nghe được chuyện hắn muốn nói với Đường Trọng. Hắn hiểu rõ tính tình của người này rồi, nếu để cậu ta không hài lòng thì cậu ta sẽ gây sự khiến mình mất mặt.
Cho nên, hắn đuổi hết tất cả thuộc hạ của mình đi, rồi mới dẫn Đường Trọng đến bờ sông vắng vẻ.
Đối với Thu Hồng Đồ mà nói, đây là nơi thích hợp nói chuyện nhất rồi.
- Vì sao?
Thu Hồng Đồ đột nhiên quay người quát Đường Trọng.
Đường Trọng không ngờ Thu Hồng Đồ lại nhanh tức giận như vậy. Bình thường, hình như các nhân vật lớn đều thích tỏ khí thế trước khi tức giận cơ mà?
- Nhất định ông ta đã nhịn rất vất vả rồi.
Nhìn gương mặt dữ tợn của Thu Hồng Đồ, trong lòng Đường Trọng đã có một chút… à không, rất nhiều, rất nhiều đồng tình.
- Bố vợ, cái gì tại sao?
Đường Trọng một bộ không hiểu hỏi.
- Đừng gọi tôi là bố vợ.
- Bố vợ, ở đây không có người ngoài, sẽ không có người nghe thấy.
- Cái gì mà không có người ngoài. Trong mắt tôi, cậu chính là người ngoài.
Thu Hồng Đồ chỉ cảm thấy đại não thiếu không khí, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
- Bố vợ, bố nói vậy là khách khí rồi.
Đường Trọng ngượng ngùng nói:
- Chắc bố cũng biết chuyện của con với Thu Ý Hàn mà? Bố là bố của cô ấy, tất nhiên cũng là bố con. Tất nhiên, bố cần có một thời gian để tiếp nhận, con cũng không làm khó bố. Hay là, con trước gọi bố là bá vợ?
- Cậu đừng gọi tôi là bá vợ.
- Vậy thì con vẫn nên gọi là bố vợ.
“…….”
Thu Hồng Đồ rất nhanh liền ổn định tâm tình, hắn biết mình đã trúng bẫy của Đường Trọng.
Tên ranh con này cố ý muốn mình tức giận đây, mà một khi tức giận thì sẽ không thể tiếp tục nói chuyện cần nói nữa. Nếu mình tức giận bỏ đi thì có phải sẽ trúng kế của tên này hay không?
Hắn lạnh nhạt nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, cậu cảm thấy loại tiểu thông minh này có tác dụng sao?
- Đây không phải tiểu thông minh.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói:
- Đây là lễ phép. Làm người phải có lễ phép. Cháu dùng lễ phép cư xử với bố vợ thì sao thành tiểu thông minh được?
- Cậu đừng đánh trống lảng. Tôi muốn nói là chuyện của Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn.
Thu Hồng Đồ cố nén tức giận trong lòng, nói:
- Tại sao là Thu Tĩnh Văn? Có phải cậu cố ý hay không?
- Đúng là cháu cố ý đấy.
Đường Trọng dũng cảm nghênh đón ánh mắt của Thu Hồng Đồ, không sợ hãi nói.
- Đường Trọng, đây là tự cậu thừa nhận hả?
Thu Hồng Đồ không ngờ tên giảo hoạt Đường Trọng này lại tự thừa nhận.
- Không sai. Đúng là cháu tự thừa nhận. Cháu cũng không thấy cháu làm gì sai?
Đường Trọng nói.
- Cậu làm đúng?
Tức giận của Thu Hồng Đồ lại bộc phát. Cậu đúng, vậy chẳng lẽ tôi sai hả?
- Cháu đúng.
Đường Trọng ngẩng đầu, ưỡn ngực nói.
- Cậu biết tôi không thích cậu, tại sao còn kéo Thu Tĩnh Văn vào chuyện này?
- Cháu biết chú không thích cháu, nhưng cháu rất thích con gái chú nha.
Đường Trọng đương nhiên nói:
- Bởi vì cháu thích con gái chú, cho nên mới muốn chú cũng thích cháu. Cho dù chú không thích cháu thì cũng muốn người bên cạnh chú thích cháu trước.
- Cho nên cậu mới cố ý lừa Thu Tĩnh Văn gia nhập cái nhãn hiệu kia cho cậu?
- Không phải lừa, đây là cùng chung sở thích.
Đường Trọng nói:
- Bố vợ… à, bá vợ, chú cần phải hiểu rõ tính cách của Thu Tĩnh Văn hơn cháu chứ. Cô ấy không thiếu tiền tiêu, ở Paris cũng có sự nghiệp của chính mình. Nếu không phải vì thích thì cô ấy sẽ nhận lời mời của cháu sao?
Thu Hồng Đồ im lặng không nói. Tất nhiên là hắn biết suy nghĩ của Thu Tĩnh Văn. Hắn cũng vì chuyện này mà đã nói chuyện với Thu Tĩnh Văn, hi vọng có thể kéo cô khỏi hỗ lửa kia. Nhưng Thu Tĩnh Văn rất cố chấp, nói mình đã đồng ý với người ta thì không thể thất hứa.
Không thể thất hứa với người ta sao? Số lần tên ranh con này không thất hứa với người khác còn ít sao?
- Được. Chuyện của Thu Tĩnh Văn tôi có thể mặc kệ. Nhưng chuyện của cậu với Thu Ý Hàn là sao đây? Lúc trước, rõ ràng là cậu đã đồng ý với tôi là sẽ không hề có liên quan nào với Thu Ý Hàn nữa, cậu còn viết giấy nhận tiền của tôi…
- Cháu viết giấy nhận tiền ư?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện như vậy sao?
Thu Hồng Đồ cười lạnh, lấy một tờ giấy gấp có chút ố vàng từ trong túi tiền ra, nói:
- Xem ra cậu chưa đến Hoàng Hà…
Đường Trọng búng ngón tay, tờ giấy trong tay Thu Hồng Đồ liền ‘xoạt’ một tiếng rồi bị gió cuốn đi.
Sau đó, tờ giấy kia bồng bềnh rơi vào trong dòng nước, rất nhanh đã bị thấm ướt.
- Ài, sao lại không cẩn thận bay mất rồi?
Đường Trọng gấp đến độ dậm chân:
- Bá vợ, vật kia có quan trọng không? Nếu nó quan trọng với chú thì để cháu nhảy xuống nhặt về cho chú.
Thu Hồng Đồ hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, thật lâu không nói thêm gì nữa.
- Bá vợ, sao chú lại không thích cháu chứ?
Đường Trọng nhẹ thở dài:
- Chú nhìn kỹ xem, sẽ phát hiện, thực ra cháu rất được người khác yêu thích mà.
Thu Ý Hàn gọi điện nói, Thu Hồng Đồ cực kỳ tức giận chuyện Thu Tĩnh Văn chấp nhận lời mời làm người quản lý cho nhãn hiệu ANGEL. Như vậy, ông ta lại càng không ưa thích gì kẻ đào hố chôn người là mình đây.
- Cậu tìm ai không tìm sao lại tìm em gái tôi?
Trong lòng Thu Hồng Đồ nhất định đang gào thét như vậy.
Không những thế, chính mình năm lần bảy lượt chạy đến Paris gặp Thu Ý Hàn, thì với mạng lưới tình báo của Thu Hồng Đồ sao lại không biết chuyện đó cơ chứ?
Đường Trọng đã sớm biết thái độ của Thu Hồng Đồ đối với việc mình và Thu Ý Hàn quen nhau rồi. Ông ta một trăm vạn lần không muốn chuyện này xảy ra. Cũng chính bởi thái độ của ông ta mà đã không ít lần hai người phát sinh mâu thuẫn.
Trước kia, Đường Trọng vô pháp vô thiên, không cố kỵ cái gì, nên Thu Hồng Đồ cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng khi quan hệ giữa hắn và Thu Ý Hàn ngày càng ổn định thì hắn cũng càng coi trọng quan hệ giữa hắn và Thu Hồng Đồ.
Không còn cách khác, bọn hắn nhất định phải qua được cửa ải của Thu Hồng Đồ.
Mặc dù không thể chủ động đi lên nịnh nọt nhưng cũng phải cố gắng coi như cả hai không nhìn thấy nhau. Không thấy liền không ghét. Tất nhiên, trong lòng Đường Trọng biết, dù không gặp nhau nhưng chỉ sợ Thu Hồng Đồ vẫn không ưa thích gì mình.
Lén lút cưa con gái người ta, trộm em gái người ta thì không phải càng khiến người ta kiêng kị hay sao?
Đường Trọng xoay người nhìn về phía Cổ Anh Hùng, nói:
- Lão Cổ, ông thấy tôi cười lên có coi được không?
Cổ Anh Hùng nhìn Đường Trọng nói:
- Nếu sáng lạng hơn một chút thì đẹp hơn.
- À, sáng lạng.
Đường Trọng cố gắng kéo kéo da mặt mình, rồi cố để khuôn mặt tuấn tú của mình cười như đoá hoa cúc nở rộ, nói:
- Như vậy được chưa?
- Thoạt nhìn cũng được.
Cổ Anh Hùng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Trọng thoả mãn nói:
- Nếu lát nữa tôi và Thu Hồng Đồ đánh nhau thì ông sẽ giúp ai?
Cổ Anh Hùng run lên một cái, nói:
- Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?
- Tất nhiên là tôi sẽ không chủ động ra tay. Dù sao tôi cũng phải kính già yêu trẻ chứ. Nhưng có thể là ông ấy không tha cho tôi…
- Tôi sẽ ngăn cản giúp cậu.
Cổ Anh Hùng trung thành và tận tâm nói:
- Ai muốn động tới cậu thì phải bước qua xác tôi trước.
Đường Trọng vỗ mạnh bả vai Cổ Anh Hùng, nói:
- Tôi biết là tôi không nhìn lầm người mà.
Cùng một đám người đi tới, Thu Hồng Đồ xuất hiện uy phong lẫm lẫm. Cổ Anh Hùng bước nhanh lên đón, cười nói:
- Thu đổng, đúng là có duyên thì ở đâu cũng gặp được nha. Hai ngày này tôi vẫn muốn tới gặp ngài, không ngờ chúng ta lại cùng nhau nghĩ đến nơi này, và gặp nhau ở công trường thế này.
Thu Hồng Đồ bắt tay với Cổ Anh Hùng, nói:
- Cổ đổng khách khí rồi. Muốn gặp thì tôi có thể tới chỗ tôi bất cứ lúc nào mà. Cái khác không có chứ trà ngon thì tôi vẫn có mấy hộp đấy.
- Nếu Thu đổng đã nói như vậy thì về sau tôi sẽ không khách khí nữa.
Cổ Anh Hùng cười lớn, nói.
Đang muốn lôi kéo Thu Hồng Đồ nói chuyện thêm vài câu để hoá giải bớt mẫu thuẫn giữa ông ta với Đường Trọng, lại không ngờ Thu Hồng Đồ đã chủ động mở miệng:
- Cổ đổng, rảnh thì đến chỗ tôi ngồi. Tôi có chút chuyện muốn nói với Đường Trọng. Chúng ta nói chuyện sau được chứ?
- Ha ha, được. Về sau sẽ nói chuyện.
Cổ Anh Hùng cười ha hả nói. Sau lưng lại nháy mắt ra dấu cho Đường Trọng.
Đường Trọng hiểu ý của hắn. Không phải hắn bảo Đường Trọng chú ý an toàn mà bảo Đường Trọng dù Thu Hồng Đồ có đánh cậu thì cậu cũng phải cắn răng nhịn một chút, nhịn một chút là sẽ qua ngay thôi.
- Ông chủ Thu.
Đường Trọng nhìn Thu Hồng Đồ đứng trước mặt mình, cười ha hả chào hỏi. Vốn hắn định gọi là ‘ bố vợ’ nhưng nhìn sắc mặt Thu Hồng Đồ không được tốt nên cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa.
Tất nhiên, trong lòng Đường Trọng vẫn rất tôn trọng hắn, coi hắn là bố vợ của mình đấy.
Thu Hồng Đồ thật oan uổng nha.
Thu Hồng Đồ nhìn Đường Trọng đang cười hì hì trước mặt mình, rất muốn xông lên lột da xé xác hắn.
Nhưng trước mặt cấp dưới của mình thì hắn vẫn phải chú ý hình tượng của mình.
- Chúng ta đi dạo một chút.
Thu Hồng Đồ nói.
- Được. Nghe ông chủ Thu.
Đường Trọng đáp ứng, bộ dáng rất nghe lời, hiền lành.
Thấy vẻ giả bộ này của hắn, trong lòng Thu Hồng Đồ càng thấy sợ.
Rốt cuộc kiếp trước mình tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại trêu chọc phải cái kẻ quái thai này vậy?
Thu Hồng Đồ phất tay với mấy người đứng đằng sau nói:
- Mọi người cứ theo kế hoạch kiểm tra đi.
- Dạ, Thu đổng.
Mọi người đáp, sau đó bước nhanh rời đi.
Cổ Anh Hùng dẫn đầu, giống như sau lưng có mãnh thú hay bão tố gì đang đuổi theo vậy.
Đường Trọng thấy thế nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, nhất định phải bảo Tô Sơn phân chia quyền của hắn, phải phân nhiều quyền của hắn hơn mới được.
Thu Hồng Đồ nhìn Đường Trọng, không nói gì, chỉ nhấc chân đi đên bên cạnh sông Hoàng Phổ.
Đường Trọng rụt rụt cổ, nghĩ thầm, không phải ông ta định giết người diệt khẩu rồi vứt xác trôi sông chứ?
Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến chênh lệch thực lực giữa hai người, nghĩ lại, sao ông ta không lo mình sẽ giết người diệt khẩu rồi vứt xác trôi sông đây?
Vì thế, hắn đưa ra một kết luận rất vui vẻ cũng rất vớ vẩn: trong suy nghĩ của Thu Hồng Đồ thì nhân phẩm của mình vẫn vượt qua kiểm tra đấy.
Thu Hồng Đồ cũng không hiểu hết các ý nghĩ trong đầu Đường Trọng. Hắn dẫn Đường Trọng đến bờ sông, chỉ là vì hắn không muốn có thêm người khác nghe được chuyện hắn muốn nói với Đường Trọng. Hắn hiểu rõ tính tình của người này rồi, nếu để cậu ta không hài lòng thì cậu ta sẽ gây sự khiến mình mất mặt.
Cho nên, hắn đuổi hết tất cả thuộc hạ của mình đi, rồi mới dẫn Đường Trọng đến bờ sông vắng vẻ.
Đối với Thu Hồng Đồ mà nói, đây là nơi thích hợp nói chuyện nhất rồi.
- Vì sao?
Thu Hồng Đồ đột nhiên quay người quát Đường Trọng.
Đường Trọng không ngờ Thu Hồng Đồ lại nhanh tức giận như vậy. Bình thường, hình như các nhân vật lớn đều thích tỏ khí thế trước khi tức giận cơ mà?
- Nhất định ông ta đã nhịn rất vất vả rồi.
Nhìn gương mặt dữ tợn của Thu Hồng Đồ, trong lòng Đường Trọng đã có một chút… à không, rất nhiều, rất nhiều đồng tình.
- Bố vợ, cái gì tại sao?
Đường Trọng một bộ không hiểu hỏi.
- Đừng gọi tôi là bố vợ.
- Bố vợ, ở đây không có người ngoài, sẽ không có người nghe thấy.
- Cái gì mà không có người ngoài. Trong mắt tôi, cậu chính là người ngoài.
Thu Hồng Đồ chỉ cảm thấy đại não thiếu không khí, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
- Bố vợ, bố nói vậy là khách khí rồi.
Đường Trọng ngượng ngùng nói:
- Chắc bố cũng biết chuyện của con với Thu Ý Hàn mà? Bố là bố của cô ấy, tất nhiên cũng là bố con. Tất nhiên, bố cần có một thời gian để tiếp nhận, con cũng không làm khó bố. Hay là, con trước gọi bố là bá vợ?
- Cậu đừng gọi tôi là bá vợ.
- Vậy thì con vẫn nên gọi là bố vợ.
“…….”
Thu Hồng Đồ rất nhanh liền ổn định tâm tình, hắn biết mình đã trúng bẫy của Đường Trọng.
Tên ranh con này cố ý muốn mình tức giận đây, mà một khi tức giận thì sẽ không thể tiếp tục nói chuyện cần nói nữa. Nếu mình tức giận bỏ đi thì có phải sẽ trúng kế của tên này hay không?
Hắn lạnh nhạt nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, cậu cảm thấy loại tiểu thông minh này có tác dụng sao?
- Đây không phải tiểu thông minh.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói:
- Đây là lễ phép. Làm người phải có lễ phép. Cháu dùng lễ phép cư xử với bố vợ thì sao thành tiểu thông minh được?
- Cậu đừng đánh trống lảng. Tôi muốn nói là chuyện của Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn.
Thu Hồng Đồ cố nén tức giận trong lòng, nói:
- Tại sao là Thu Tĩnh Văn? Có phải cậu cố ý hay không?
- Đúng là cháu cố ý đấy.
Đường Trọng dũng cảm nghênh đón ánh mắt của Thu Hồng Đồ, không sợ hãi nói.
- Đường Trọng, đây là tự cậu thừa nhận hả?
Thu Hồng Đồ không ngờ tên giảo hoạt Đường Trọng này lại tự thừa nhận.
- Không sai. Đúng là cháu tự thừa nhận. Cháu cũng không thấy cháu làm gì sai?
Đường Trọng nói.
- Cậu làm đúng?
Tức giận của Thu Hồng Đồ lại bộc phát. Cậu đúng, vậy chẳng lẽ tôi sai hả?
- Cháu đúng.
Đường Trọng ngẩng đầu, ưỡn ngực nói.
- Cậu biết tôi không thích cậu, tại sao còn kéo Thu Tĩnh Văn vào chuyện này?
- Cháu biết chú không thích cháu, nhưng cháu rất thích con gái chú nha.
Đường Trọng đương nhiên nói:
- Bởi vì cháu thích con gái chú, cho nên mới muốn chú cũng thích cháu. Cho dù chú không thích cháu thì cũng muốn người bên cạnh chú thích cháu trước.
- Cho nên cậu mới cố ý lừa Thu Tĩnh Văn gia nhập cái nhãn hiệu kia cho cậu?
- Không phải lừa, đây là cùng chung sở thích.
Đường Trọng nói:
- Bố vợ… à, bá vợ, chú cần phải hiểu rõ tính cách của Thu Tĩnh Văn hơn cháu chứ. Cô ấy không thiếu tiền tiêu, ở Paris cũng có sự nghiệp của chính mình. Nếu không phải vì thích thì cô ấy sẽ nhận lời mời của cháu sao?
Thu Hồng Đồ im lặng không nói. Tất nhiên là hắn biết suy nghĩ của Thu Tĩnh Văn. Hắn cũng vì chuyện này mà đã nói chuyện với Thu Tĩnh Văn, hi vọng có thể kéo cô khỏi hỗ lửa kia. Nhưng Thu Tĩnh Văn rất cố chấp, nói mình đã đồng ý với người ta thì không thể thất hứa.
Không thể thất hứa với người ta sao? Số lần tên ranh con này không thất hứa với người khác còn ít sao?
- Được. Chuyện của Thu Tĩnh Văn tôi có thể mặc kệ. Nhưng chuyện của cậu với Thu Ý Hàn là sao đây? Lúc trước, rõ ràng là cậu đã đồng ý với tôi là sẽ không hề có liên quan nào với Thu Ý Hàn nữa, cậu còn viết giấy nhận tiền của tôi…
- Cháu viết giấy nhận tiền ư?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện như vậy sao?
Thu Hồng Đồ cười lạnh, lấy một tờ giấy gấp có chút ố vàng từ trong túi tiền ra, nói:
- Xem ra cậu chưa đến Hoàng Hà…
Đường Trọng búng ngón tay, tờ giấy trong tay Thu Hồng Đồ liền ‘xoạt’ một tiếng rồi bị gió cuốn đi.
Sau đó, tờ giấy kia bồng bềnh rơi vào trong dòng nước, rất nhanh đã bị thấm ướt.
- Ài, sao lại không cẩn thận bay mất rồi?
Đường Trọng gấp đến độ dậm chân:
- Bá vợ, vật kia có quan trọng không? Nếu nó quan trọng với chú thì để cháu nhảy xuống nhặt về cho chú.
Thu Hồng Đồ hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, thật lâu không nói thêm gì nữa.
- Bá vợ, sao chú lại không thích cháu chứ?
Đường Trọng nhẹ thở dài:
- Chú nhìn kỹ xem, sẽ phát hiện, thực ra cháu rất được người khác yêu thích mà.