Nếu chỉ nhìn khuôn mặt rất có khí chất thần tượng của Đường Trọng, mà lại không biết thân phận hắn thì thật đúng là có thể bị hắn lừa.
Nhưng Thu Hồng Đồ lại hiểu rõ thân phận của Đường Trọng, là một kẻ mà bà ngoại không thương, cậu ruột không thích, vô số người muốn ăn sống nuốt tươi, uống máu hắn mà hắn lại dám nhận mình là người được nhiều người yêu thích hả. Lừa đảo thì cũng phải có nghề nghiệp đạo đức chứ? Cậu qua loa với người khác như vậy thì được chứ tôi không mắc lừa.
- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Thu Hồng Đồ giễu cợt nhìn Đường Trọng:
- Nếu tôi nói đây chỉ là một tờ giấy vớ vẩn thì có thể khiến cậu thất vọng không?
- An toàn là trên hết.
Đường Trọng nói:
- Trí nhớ của cháu cũng không tốt, cũng lo lắng có nhược điểm gì rơi vào tay chú. Chẳng qua, nếu là một tờ giấy vớ vẩn thì càng tốt hơn. Có mất thì chúng ta cũng không thấy tiếc.
- Chẳng qua, đúng là cậu có nhược điểm bị tôi biết.
Thu Hồng Đồ nói:
- Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?
- Nhớ rõ.
Đường Trọng gật đầu:
- Không phải là chú ghi âm lại cuộc đối thoại của chúng ta chứ?
Thu Hồng Đồ sững sờ nói:
- Để ngừa vạn nhất. Ai biết kẻ ngồi đối diện với mình là người hay quỷ đây? Cẩn thận một chút tức là an toàn hơn một chút.
- Cháu cũng học được điểm này từ bá vợ. Cháu không có ý muốn tổn thương người khác, nhưng cũng lo lắng sẽ bị người khác tổn thương nha. Người lương thiện cũng không thể bị người khác bắt nạt đúng không? Cho nên, làm chút chuyện để bảo vệ cho mình là tất yếu.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Cháu nghĩ, nhấy định bá vợ không muốn Thu Ý Hàn nghe được đoạn ghi âm kia đi?
- Tạm thời thì chưa?
Thu Hồng Đồ nói:
- Đương nhiên, nếu cần thiết thì…
- Chẳng lẽ bây giờ còn chưa cần thiết sao?
Đường Trọng cắt ngang lời Thu Hồng Đồ, cười nói:
- Bá vợ, chú là người thông minh, là thần tượng cùng mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người trong giới kinh doanh, cũng là mẫu mực của cháu. Dùng ánh mắt nhìn người của chú thì sao lại không biết, dù thực tế chú có đoạn ghi âm này nhưng vẫn không thể quyết định thắng thua của ván bài này được, vì Thu Ý Hàn không còn là Thu Ý Hàn của trước kia nữa. Cô ấy biết nên giữ lại loại thông tin nào, cũng biết nên quên đi loại thông tin nào. Cô ấy không có tâm cơ của chú nhưng lại được di truyền trí tuệ của chú.
- Tôi không nghĩ là cậu đang khen tôi.
- Cháu đang khen Thu Ý Hàn.
- Đường Trọng.
Thu Hồng Đồ lạnh lùng nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu muốn đấu với tôi sao?
- Bố vợ.
Thu Hồng Đồ nhăn mặt, nổi gân xanh, nói:
- Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là bố vợ.
- Nhưng mà cháu thật sự muốn gọi chú một tiếng bố vợ.
Đường Trọng cười nói:
- Cháu ước gì có thể quỳ xuống dập đầu, kính trà chứ sao lại muốn đấu với chú chứ? Chú chỉ cần gật đầu môt cái là có thể cho hai người trẻ tuổi hạnh phúc rồi.
- Sao tôi biết đó là hạnh phúc?
Thu Hồng Đồ giễu cợt:
- Sao tôi biết đó là không đẩy con gái bảo bối của tôi vào hố lửa chứ? Đường Trọng, Ý Hàn không hiểu rõ cậu, chẳng lẽ tôi còn không hiểu rõ cậu sao? Từ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, tôi đã biết cậu là một kẻ có tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn.
- Cháu thừa nhận:
Đường Trọng cười:
- Chú đúng là hiểu cháu. Nhưng chú có thể hiểu rõ vì sao cháu lại phải như vậy?
- Tôi không muốn biết.
- Chú đúng là không muốn biết. Sống chết của cháu thì có liên quan gì tới chú đâu?
Đường Trọng đột nhiên lớn tiếng nói:
- Nhiều người muốn cháu chết như vậy, chẳng lẽ chau phải ngồi chờ chết, đưa đầu ra cho họ chặt thì mới là người đàn ông tốt trong mắt chú sao? Cháu chỉ vì muốn sống. Điều này có gì sai?
- Tôi không nói cậu sai.
Thu Hồng Đồ nói:
- Tôi chỉ cảm thấy con gái tôi không thích hợp với cậu. Cậu cũng không thích hợp với con gái tôi.
- Chỗ này là có mâu thuẫn rồi.
Đường Trọng nói:
- Cháu vẫn cố gắng bày tỏ tất cả thành ý của cháu, cũng xin chú cho cháu một cơ hội cạnh tranh.
Thu Hồng Đồ nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Hai ngày trước tôi đến Yến Kinh, nghe được một tin, nghe nói hai nhà Khương, Đổng chuẩn bị kết thông gia, mà một đôi kết thông gia kia là cậu và tiểu công chúa Đổng Bồ Đề phải không?
- Cháu từ chối.
Đường Trọng nói.
- Từ chối được không?
- Cháu không đồng ý thì không ai có thể ép cháu.
Đường Trọng kiên quyết nói.
Vốn việc hắn và Đổng Bồ Đề thành thông gia được che giấu, không muốn đánh rắn động cỏ. Nhưng từ sau khi hắn từ chối thì việc đó lại được truyền ra. Xem ra, có người chưa chịu từ bỏ ý định rồi.
Thu Hồng Đồ cười nói:
- Tôi lại không tin như vậy.
- Vậy chúng ta đánh cuộc.
- Tiền đánh cuộc là cái gì?
- Cháu thắng thì chú sẽ gả con gái cho cháu?
- Mơ mộng.
Thu Hồng Đồ lạnh giọng từ chối:
- Tôi sẽ không đem hạnh phúc của con gái mình làm tiền đặt cược. Còn nữa, tôi đã giao con gái của tôi cho đối tượng tôi chọn, không cần cậu quan tâm.
- Là ai?
Thu Hồng Đồ đắc ý cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong mấy lần đấu cùng Đường Trọng, rốt cục cũng có lần hắn chiếm thượng phong, loại cảm giác này thật thoải mái nha.
- Bố vợ.
Đường Trọng lên tiếng gọi.
Thu Hồng Đồ tức giận xoay người.
- Cẩn thận dưới chân.
Đường Trọng có ý tốt nhắc nhở.
Bịch…
Thu Hồng Đồ quay đầu lại thì vấp phải cục đá dưới chân, thân thể lảo đão ngã về phía trước.
- Bố vợ, bố làm sao vậy? Bố vợ, bố không sao chứ? Bố vợ…
Thanh âm của Đường Trọng tràn ngập lo lắng cùng ân cần.
Không biết là do khí lạnh trong phòng tăng lên hay do hàn ý trên người đàn ông kia quá đậm, mà Carter đứng trong phòng lại cảm thấy gió lạnh tràn về, giống như lời quảng cáo đồ uống của Trung Quốc:
- Tinh Tinh Minh, mát lạnh tâm hồn.
Carter đúng là lạnh cả tâm. Tuy hắn biết, vì có gia tộc cùng anh trai nên người đàn ông này nhất định không dám ra tay với mình nhưng hắn thấy ông ta đã thấy sợ hãi.
Bởi vì hắn biết rõ thân phận của ông ta. Ông ta chính là một trong những người sáng lập ra tổ chức sát thủ Kim Cương lớn nhất thể giới, Kim Cương.
Kim Cương không chỉ là thủ lĩnh tổ chức sát thủ mà còn là sát thủ số một số hai trên thế giới, đã có rất nhiều nhân vật quan trọng đã chết trên tay ông ta.
Mười mấy năm trước, ông ta đột nhiên biến mất trong giới sát thủ. Sau đó, một tổ chức sát thủ Kim Cương lại nhanh chóng nổi danh, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới.
Carter biết một số tình tiết nhưng lại không biết tất cả tình tiết. Nhưng hắn có thể khẳng định một việc, Kim Cương có thể phát triển nhanh chóng là do có quan hệ mật thiết với tổ chức của bọn họ.
Nghĩ đến tổ chức mà mình sắp gia nhập, trong lòng hắn liền nhiệt huyết dâng trào.
Bọn họ không có gì là không làm được, dù là thượng đế cũng khó mà ngăn cản nổi.
Kim Cương là một người đàn ông rất cao lớn, chắc phải đến 2,1m. Nhưng dựa theo tiêu chuẩn của sát thủ cùng với nguyên lý hành nghề thì to con thường rất khó trở thành sát thủ đỉnh cấp. Thứ nhất, người cao to thường không linh hoạt, xác suất hoàn thành nhiệm vụ thấp. Thứ hai, rõ ràng là dễ bại lộ mục tiêu.
Còn có một lý do rất quan trọng: nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ khó chạy trốn.
Nhưng Kim Cương lại phá vỡ tất cả. Hắn dùng hành động của mình chứng mình, hắn chính là sát thủ mạnh nhất thế giới.
Kim Cương là người da đen, làn da đen kịt toả sáng, trừ bỏ đầu thì lông trên mu bàn tay mượt như nhung mềm ấy, thoạt nhìn rất giống một con tinh tinh to lớn.
Điều khiến người khác giật mình nhất chính là vết sẹo trên mặt hắn.
Nói như thế nào nhỉ? Giống như có người cắt một khối thịt trên má trái hắn vậy. Trên vết thương ấy, xuất hiện một miếng thịt được đắp vào khiến người khác thấy mà kinh tởm.
Trong lòng Carter rất tò mò, rốt cuộc là loại người nào mới có thể gây ra vết thương như vậy cho Kim Cương?
Tất nhiên, việc này là không thể tự mình hỏi Kim Cương được. Thậm chí, hắn còn đang cố gắng khống chế tầm mắt mình không nhìn vào miếng thịt trên má kia nữa. Nếu khiến cái tên giết người như ngoé này hiểu sang ý nghĩa khác thì chính mình sẽ không may theo.
- Nói đi.
Kim Cương đứng trước cửa sổ sát đất trong căn phòng cực lớn, cả người hắn được ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống, nhìn thật chói mắt.
- Nói tất cả những gì cậu biết. Không cần giấu giếm bất cứ điều gì.
- Dạ, thưa ngài.
Carter khom người đáp.
- Trước khi tôi đến Trung Quốc, anh trai của tôi đã cho tôi cách liên lạc với Sóc. Nếu có tất yếu thì mới có thể liên hệ với cô ấy.
Carter ngẩng đầu nhìn Kim Cương, thấy hắn vẫn quay lưng với mình, nhìn về phía ngoài cửa sổ, áp lực trong lòng liền giảm bớt không ít, nói:
- Tôi muốn giết Đường Trọng, nên đã tìm Sóc giúp đỡ. Nhưng cô ấy từ chối tôi. Cô ấy nói cô ấy cũng muốn giết Đường Trọng nhưng không phải vì tôi mà là vì chính mình. Mục đích của tôi không thành nên tôi đã sớm rời đi nơi gặp mặt. Chuyện phía sau thì tôi không biết.
- Đường Trọng.
Kim Cương nhẹ nhắc cái tên này.
- Có thể Sóc bị hắn hại.
Carter cả gan nói một câu. Hắn thật sự rất hận Đường Trọng, nên dù đang trước mặt Kim Cương hắn cũng muốn nói xấu Đường Trọng.
- Sao cậu biết?
Kim Cương hỏi. Thanh âm không vui không buồn, nghe không ra cảm xúc gì.
- Bởi vì, trừ hắn ra thì không ai có thể làm được.
Lúc Carter nói ra lời này, trong lòng hắn thật sự không thoải mái. Hắn cảm giác mình nói vậy là đang tôn trọng, sùng bái Đường Trọng, khích lệ cái tên hèn hạ vô sỉ kia rằng ‘hắn rất giỏi’.
- Đúng vậy.
Kim Cương lại thoải mái chấp nhận cái lý do vớ vẩn này.
- Hắn rất giỏi. Tất cả mọi người đều nói hắn rất giỏi.
“………”
Lúc này Carter không dám lại mở miệng hỏi lung tung. Nghĩ thầm, chẳng lẽ còn có người khác báo cáo các thông tin liên quan đến Đường Trọng cho Kim Cương sao?
Như vậy cũng tốt, nhiều người nói thì Đường Trọng nhất định phải chết.
- Có ai nói cho cậu biết một điều không?
Kim Cương đột nhiên xoay người, nhìn Carter hỏi.
Ca lại nhìn thấy miếng thịt khiến người ta buồn nôn kia, vội cúi đầu xuống nói:
- Điều gì?
- Cậu là một tên đần độn.
Vẻ mặt Kim Cương thành thật nói.
Bởi vì mặt hắn quá đen, nên chỉ cần hắn không cười thì sẽ khiến người ta cảm giác rất nghiêm túc.
“……..”
Yết hầu Carter nhúc nhích nhưng không dám lên tiếng, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
- Xem ra, tôi phải đích thân tới Trung Quốc rồi.
Kim Cương nhẹ thở dài:
- Đường Trọng, hi vọng Sóc còn sống.
ecial-character:line-break'>
Nhưng Thu Hồng Đồ lại hiểu rõ thân phận của Đường Trọng, là một kẻ mà bà ngoại không thương, cậu ruột không thích, vô số người muốn ăn sống nuốt tươi, uống máu hắn mà hắn lại dám nhận mình là người được nhiều người yêu thích hả. Lừa đảo thì cũng phải có nghề nghiệp đạo đức chứ? Cậu qua loa với người khác như vậy thì được chứ tôi không mắc lừa.
- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Thu Hồng Đồ giễu cợt nhìn Đường Trọng:
- Nếu tôi nói đây chỉ là một tờ giấy vớ vẩn thì có thể khiến cậu thất vọng không?
- An toàn là trên hết.
Đường Trọng nói:
- Trí nhớ của cháu cũng không tốt, cũng lo lắng có nhược điểm gì rơi vào tay chú. Chẳng qua, nếu là một tờ giấy vớ vẩn thì càng tốt hơn. Có mất thì chúng ta cũng không thấy tiếc.
- Chẳng qua, đúng là cậu có nhược điểm bị tôi biết.
Thu Hồng Đồ nói:
- Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?
- Nhớ rõ.
Đường Trọng gật đầu:
- Không phải là chú ghi âm lại cuộc đối thoại của chúng ta chứ?
Thu Hồng Đồ sững sờ nói:
- Để ngừa vạn nhất. Ai biết kẻ ngồi đối diện với mình là người hay quỷ đây? Cẩn thận một chút tức là an toàn hơn một chút.
- Cháu cũng học được điểm này từ bá vợ. Cháu không có ý muốn tổn thương người khác, nhưng cũng lo lắng sẽ bị người khác tổn thương nha. Người lương thiện cũng không thể bị người khác bắt nạt đúng không? Cho nên, làm chút chuyện để bảo vệ cho mình là tất yếu.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Cháu nghĩ, nhấy định bá vợ không muốn Thu Ý Hàn nghe được đoạn ghi âm kia đi?
- Tạm thời thì chưa?
Thu Hồng Đồ nói:
- Đương nhiên, nếu cần thiết thì…
- Chẳng lẽ bây giờ còn chưa cần thiết sao?
Đường Trọng cắt ngang lời Thu Hồng Đồ, cười nói:
- Bá vợ, chú là người thông minh, là thần tượng cùng mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người trong giới kinh doanh, cũng là mẫu mực của cháu. Dùng ánh mắt nhìn người của chú thì sao lại không biết, dù thực tế chú có đoạn ghi âm này nhưng vẫn không thể quyết định thắng thua của ván bài này được, vì Thu Ý Hàn không còn là Thu Ý Hàn của trước kia nữa. Cô ấy biết nên giữ lại loại thông tin nào, cũng biết nên quên đi loại thông tin nào. Cô ấy không có tâm cơ của chú nhưng lại được di truyền trí tuệ của chú.
- Tôi không nghĩ là cậu đang khen tôi.
- Cháu đang khen Thu Ý Hàn.
- Đường Trọng.
Thu Hồng Đồ lạnh lùng nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu muốn đấu với tôi sao?
- Bố vợ.
Thu Hồng Đồ nhăn mặt, nổi gân xanh, nói:
- Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là bố vợ.
- Nhưng mà cháu thật sự muốn gọi chú một tiếng bố vợ.
Đường Trọng cười nói:
- Cháu ước gì có thể quỳ xuống dập đầu, kính trà chứ sao lại muốn đấu với chú chứ? Chú chỉ cần gật đầu môt cái là có thể cho hai người trẻ tuổi hạnh phúc rồi.
- Sao tôi biết đó là hạnh phúc?
Thu Hồng Đồ giễu cợt:
- Sao tôi biết đó là không đẩy con gái bảo bối của tôi vào hố lửa chứ? Đường Trọng, Ý Hàn không hiểu rõ cậu, chẳng lẽ tôi còn không hiểu rõ cậu sao? Từ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, tôi đã biết cậu là một kẻ có tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn.
- Cháu thừa nhận:
Đường Trọng cười:
- Chú đúng là hiểu cháu. Nhưng chú có thể hiểu rõ vì sao cháu lại phải như vậy?
- Tôi không muốn biết.
- Chú đúng là không muốn biết. Sống chết của cháu thì có liên quan gì tới chú đâu?
Đường Trọng đột nhiên lớn tiếng nói:
- Nhiều người muốn cháu chết như vậy, chẳng lẽ chau phải ngồi chờ chết, đưa đầu ra cho họ chặt thì mới là người đàn ông tốt trong mắt chú sao? Cháu chỉ vì muốn sống. Điều này có gì sai?
- Tôi không nói cậu sai.
Thu Hồng Đồ nói:
- Tôi chỉ cảm thấy con gái tôi không thích hợp với cậu. Cậu cũng không thích hợp với con gái tôi.
- Chỗ này là có mâu thuẫn rồi.
Đường Trọng nói:
- Cháu vẫn cố gắng bày tỏ tất cả thành ý của cháu, cũng xin chú cho cháu một cơ hội cạnh tranh.
Thu Hồng Đồ nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Hai ngày trước tôi đến Yến Kinh, nghe được một tin, nghe nói hai nhà Khương, Đổng chuẩn bị kết thông gia, mà một đôi kết thông gia kia là cậu và tiểu công chúa Đổng Bồ Đề phải không?
- Cháu từ chối.
Đường Trọng nói.
- Từ chối được không?
- Cháu không đồng ý thì không ai có thể ép cháu.
Đường Trọng kiên quyết nói.
Vốn việc hắn và Đổng Bồ Đề thành thông gia được che giấu, không muốn đánh rắn động cỏ. Nhưng từ sau khi hắn từ chối thì việc đó lại được truyền ra. Xem ra, có người chưa chịu từ bỏ ý định rồi.
Thu Hồng Đồ cười nói:
- Tôi lại không tin như vậy.
- Vậy chúng ta đánh cuộc.
- Tiền đánh cuộc là cái gì?
- Cháu thắng thì chú sẽ gả con gái cho cháu?
- Mơ mộng.
Thu Hồng Đồ lạnh giọng từ chối:
- Tôi sẽ không đem hạnh phúc của con gái mình làm tiền đặt cược. Còn nữa, tôi đã giao con gái của tôi cho đối tượng tôi chọn, không cần cậu quan tâm.
- Là ai?
Thu Hồng Đồ đắc ý cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong mấy lần đấu cùng Đường Trọng, rốt cục cũng có lần hắn chiếm thượng phong, loại cảm giác này thật thoải mái nha.
- Bố vợ.
Đường Trọng lên tiếng gọi.
Thu Hồng Đồ tức giận xoay người.
- Cẩn thận dưới chân.
Đường Trọng có ý tốt nhắc nhở.
Bịch…
Thu Hồng Đồ quay đầu lại thì vấp phải cục đá dưới chân, thân thể lảo đão ngã về phía trước.
- Bố vợ, bố làm sao vậy? Bố vợ, bố không sao chứ? Bố vợ…
Thanh âm của Đường Trọng tràn ngập lo lắng cùng ân cần.
Không biết là do khí lạnh trong phòng tăng lên hay do hàn ý trên người đàn ông kia quá đậm, mà Carter đứng trong phòng lại cảm thấy gió lạnh tràn về, giống như lời quảng cáo đồ uống của Trung Quốc:
- Tinh Tinh Minh, mát lạnh tâm hồn.
Carter đúng là lạnh cả tâm. Tuy hắn biết, vì có gia tộc cùng anh trai nên người đàn ông này nhất định không dám ra tay với mình nhưng hắn thấy ông ta đã thấy sợ hãi.
Bởi vì hắn biết rõ thân phận của ông ta. Ông ta chính là một trong những người sáng lập ra tổ chức sát thủ Kim Cương lớn nhất thể giới, Kim Cương.
Kim Cương không chỉ là thủ lĩnh tổ chức sát thủ mà còn là sát thủ số một số hai trên thế giới, đã có rất nhiều nhân vật quan trọng đã chết trên tay ông ta.
Mười mấy năm trước, ông ta đột nhiên biến mất trong giới sát thủ. Sau đó, một tổ chức sát thủ Kim Cương lại nhanh chóng nổi danh, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới.
Carter biết một số tình tiết nhưng lại không biết tất cả tình tiết. Nhưng hắn có thể khẳng định một việc, Kim Cương có thể phát triển nhanh chóng là do có quan hệ mật thiết với tổ chức của bọn họ.
Nghĩ đến tổ chức mà mình sắp gia nhập, trong lòng hắn liền nhiệt huyết dâng trào.
Bọn họ không có gì là không làm được, dù là thượng đế cũng khó mà ngăn cản nổi.
Kim Cương là một người đàn ông rất cao lớn, chắc phải đến 2,1m. Nhưng dựa theo tiêu chuẩn của sát thủ cùng với nguyên lý hành nghề thì to con thường rất khó trở thành sát thủ đỉnh cấp. Thứ nhất, người cao to thường không linh hoạt, xác suất hoàn thành nhiệm vụ thấp. Thứ hai, rõ ràng là dễ bại lộ mục tiêu.
Còn có một lý do rất quan trọng: nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ khó chạy trốn.
Nhưng Kim Cương lại phá vỡ tất cả. Hắn dùng hành động của mình chứng mình, hắn chính là sát thủ mạnh nhất thế giới.
Kim Cương là người da đen, làn da đen kịt toả sáng, trừ bỏ đầu thì lông trên mu bàn tay mượt như nhung mềm ấy, thoạt nhìn rất giống một con tinh tinh to lớn.
Điều khiến người khác giật mình nhất chính là vết sẹo trên mặt hắn.
Nói như thế nào nhỉ? Giống như có người cắt một khối thịt trên má trái hắn vậy. Trên vết thương ấy, xuất hiện một miếng thịt được đắp vào khiến người khác thấy mà kinh tởm.
Trong lòng Carter rất tò mò, rốt cuộc là loại người nào mới có thể gây ra vết thương như vậy cho Kim Cương?
Tất nhiên, việc này là không thể tự mình hỏi Kim Cương được. Thậm chí, hắn còn đang cố gắng khống chế tầm mắt mình không nhìn vào miếng thịt trên má kia nữa. Nếu khiến cái tên giết người như ngoé này hiểu sang ý nghĩa khác thì chính mình sẽ không may theo.
- Nói đi.
Kim Cương đứng trước cửa sổ sát đất trong căn phòng cực lớn, cả người hắn được ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống, nhìn thật chói mắt.
- Nói tất cả những gì cậu biết. Không cần giấu giếm bất cứ điều gì.
- Dạ, thưa ngài.
Carter khom người đáp.
- Trước khi tôi đến Trung Quốc, anh trai của tôi đã cho tôi cách liên lạc với Sóc. Nếu có tất yếu thì mới có thể liên hệ với cô ấy.
Carter ngẩng đầu nhìn Kim Cương, thấy hắn vẫn quay lưng với mình, nhìn về phía ngoài cửa sổ, áp lực trong lòng liền giảm bớt không ít, nói:
- Tôi muốn giết Đường Trọng, nên đã tìm Sóc giúp đỡ. Nhưng cô ấy từ chối tôi. Cô ấy nói cô ấy cũng muốn giết Đường Trọng nhưng không phải vì tôi mà là vì chính mình. Mục đích của tôi không thành nên tôi đã sớm rời đi nơi gặp mặt. Chuyện phía sau thì tôi không biết.
- Đường Trọng.
Kim Cương nhẹ nhắc cái tên này.
- Có thể Sóc bị hắn hại.
Carter cả gan nói một câu. Hắn thật sự rất hận Đường Trọng, nên dù đang trước mặt Kim Cương hắn cũng muốn nói xấu Đường Trọng.
- Sao cậu biết?
Kim Cương hỏi. Thanh âm không vui không buồn, nghe không ra cảm xúc gì.
- Bởi vì, trừ hắn ra thì không ai có thể làm được.
Lúc Carter nói ra lời này, trong lòng hắn thật sự không thoải mái. Hắn cảm giác mình nói vậy là đang tôn trọng, sùng bái Đường Trọng, khích lệ cái tên hèn hạ vô sỉ kia rằng ‘hắn rất giỏi’.
- Đúng vậy.
Kim Cương lại thoải mái chấp nhận cái lý do vớ vẩn này.
- Hắn rất giỏi. Tất cả mọi người đều nói hắn rất giỏi.
“………”
Lúc này Carter không dám lại mở miệng hỏi lung tung. Nghĩ thầm, chẳng lẽ còn có người khác báo cáo các thông tin liên quan đến Đường Trọng cho Kim Cương sao?
Như vậy cũng tốt, nhiều người nói thì Đường Trọng nhất định phải chết.
- Có ai nói cho cậu biết một điều không?
Kim Cương đột nhiên xoay người, nhìn Carter hỏi.
Ca lại nhìn thấy miếng thịt khiến người ta buồn nôn kia, vội cúi đầu xuống nói:
- Điều gì?
- Cậu là một tên đần độn.
Vẻ mặt Kim Cương thành thật nói.
Bởi vì mặt hắn quá đen, nên chỉ cần hắn không cười thì sẽ khiến người ta cảm giác rất nghiêm túc.
“……..”
Yết hầu Carter nhúc nhích nhưng không dám lên tiếng, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
- Xem ra, tôi phải đích thân tới Trung Quốc rồi.
Kim Cương nhẹ thở dài:
- Đường Trọng, hi vọng Sóc còn sống.
ecial-character:line-break'>