Người Đông phương tới đây cũng chẳng có gì lạ. Nhưng một đám quỷ tây dương tới mới kỳ quái.
Các vị hương thân nhìn hai chiếc xe việt dã rất lớn ầm ầm chạy tới liền ló đầu ra nhìn. Xe ngừng lại, cửa xe mở ra. Một đám người ngoại quốc ăn mặc quái dị bước xuống, cầm đầm chính là một gã da đen cao lớn có một cái bướu thịt to. Đám dân chúng không tự chủ mà lùi lại phía sau vài bước.
- Người kia đen thế, còn đen gấp vạn lần cục than...
- Mẹ ơi, mặt hắn kinh thế.
- Đám quỷ tây dương này tới đây làm chi? Muốn đánh người hay săn thỏ đây?
Kim Cương nhìn quanh, sau đó nhếch miệng cười cười, đám người xung quanh nhìn lại càng sợ hơn.
Kim Cương cảm thấy mình bị làm tổn thương, mặt đen lại càng đen hơn.
- Đường Trọng ở đây sao?
Kim Cương cất tiếng hỏi.
- Đúng vậy.
Một cô gái mặc áo đỏ chói mắt lên tiếng. Cô là Hồng Hồ, thành viên tình báo bên trong Kim Cương. Vốn cô phụ trách tình báo khu vực Âu Mỹ, phía Châu Á trước kia đều giao cho Quan Ý. Nhưng lúc trước Quan Ý mất tích, công việc của hắn cũng không kịp giao lại. Vì thế Kim Cương đành phải phái cô tới tạm thời phụ trách khu vực Châu Á.
- Tìm người hỏi đường.
Kim Cương nói.
Đội ngũ bảy người này chỉ có mỗi một người đàn ông trung niên có khuôn mặt Châu Á đi tới hỏi thăm những người dân trong thôn kia. Sau khi nói với bọn họ vài câu, hắn lại trở về, dùng tiếng anh nói:
- Chiều hôm qua Đường Trọng đã tới, đưa xe vào trong khu nhà chính phủ rồi dẫn người lên núi rồi.
- Lên núi?
- Núi Con Thỏ.
Người đàn ông đưa tay chỉ, nói:
- Chính là ngọn núi lớn phía trước kia.
- Chuẩn bị lên núi.
Kim Cương nói.
Thế là một đám người liền lôi từ cốp xe cả đám ba lô to, giống như là muốn lên núi ở mười ngày nửa tháng vậy.
Thậm chí, bọn họ cũng không cần có người dẫn đường. Trong đội ngũ này có nhân tài chuyên phụ trách theo dấu. Chỉ cần có dấu vết của người hay động vật đi qua thì đừng mong gạt được ánh mắt và cái mũi của hắn.
Cả đội ngủ đều là tinh anh bên trong Kim Cương. Bọn họ tìm được dấu vết người đi qua rất nhanh.
Mặc dù bọn họ mang theo ba lô rất nặng nhưng lại di chuyển cực nhanh. Đoạn đường Đường Trọng và Tô Sơn đi qua mất ba giờ, bọn họ đi qua không mất tới một giờ.
- Phía trước có người!
Thân thể Chuột Đồng áp xuống một gốc cây, nói nhỏ. Chuột Đồng là người phụ trách tìm đường.
Kim Cương cầm ống nhòm, nhìn thoáng qua một cái rồi nói:
- Hình như là người bị trói lại.
- Có phải là bẫy rập gì không?
Chuột Đồng cẩn thận hỏi.
Kim Cương hơi trầm ngâm, nói:
- Hai người đi xem.
Vì thế đội ngũ liền có hai người dỡ vật nặng trên người xuống, lấy súng ngắn từ trong lồng ngực ra.
Những người khác cũng chuẩn bị cho mình, tiếng Latin rì rầm không dứt bên tai.
Hai người tiên phong bò lên trên vách đá rất nhanh, đánh giá xung quanh một hồi liền ra hiệu cho bên này.
- Không có nguy hiểm.
Chuột Đồng nói.
Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo cũng cảm thấy bọn họ rất không may. Chẳng qua chỉ muốn bắt cóc một con dê béo, thuận tiện giải quyết một người đẹp mà thôi, sao lại rơi vào kết cục thế này chứ?
Thuốc trên người bọn họ đã mất tác dụng hết từ lâu, bị cột dựa lưng vào nhau, tay chân đều không thể nhúc nhích. Chỉ hơi nhúc nhích là có thể bị rơi khỏi vách núi này ngay.
Nếu lăn vào bên trong thì còn tốt, cùng lắm chỉ ngã bầm dập mặt mũi mà thôi. Nhưng nếu mà lăn ra bên ngoài vách núi thì rõ là chết không còn hài cốt rồi.
Cũng không biết dây thừng trói bọn họ bằng gì, hai người bọn họ cố cọ xát cả buổi mà không thể mài đứt nó. Mà càng khiến bọn họ uất ức chính là bọn họ muốn cởi dây thừng mà càng cởi lại càng chặt, cuối cùng sắp cắt đứt cả gân cổ tay bọn họ rồi.
Vốn bọn họ đã nhận mệnh rồi, ngồi yên chờ người khác tới cứu viện.
Nói không chừng có người lên núi bẫy thỏ thì sao?
Mặt trời lên, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên người bọn họ, ấm áp thật, vô cùng thoải mái.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh mặt trời càng lúc càng nóng bỏng, chiếu lên người bọn họ nóng rát, khó chịu quá thể.
Bọn họ miệng khô lưỡi đắng. Thân thể bọn họ cháy nắng. Bọn họ buồn ngủ.
Bọn họ lo rằng mình vừa nháy mắt là sẽ không thể mở mắt ra nổi nữa.
Đúng lúc thần trí của Thái Nhị Pháo đang hơi hoảng hốt thì lại nghe Thái Đại Pháo vui mừng hô lên:
- Có người lên núi.
Thái Nhị Pháo cũng mừng rỡ mở mắt ra, sau đó bắt đầu trở nên kinh hãi.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người ngoại quốc đang đứng trước mặt bọn họ, há mồm muốn nói gì đó nhưng đột nhiên phát hiện ra mình không biết tiếng Anh.
Trong lòng bọn họ thầm tiếc hận, nghĩ thầm con dê béo hôm qua nói rất có lý. Thời đại phát triển nảy, khoa học kỹ thuật tiến bộ, sơn tặc cũng phải biết tiên tiến, không học ngoại ngữ, gặp dê béo ngoại quốc cũng không biết chào hỏi với người ta. Yêu cầu thấp nhất cũng phải biết dịch câu " núi này tao mở, cây này tao trồng, đi qua phải bỏ tiền lộ phí" sang tiếng Anh nói thế nào chứ?
Đi sau đám quỷ tây dương có một người đàn ông gương mặt Châu Á. Hắn lấy một lọ nước khoáng từ ba lô ra, vặn nắp bình, sau đó đưa vào mồm Thái Đại Pháo. Thái Đại Pháo cực kỳ khát, uống ừng ực.
Thái Đại Pháo uống một nưa, người đàn ông có gương mặt Châu Á kia rút chai ra nhét vào miệng Thái Nhị Pháo. Đợi hai anh em uống hết chai nước khoáng, người đàn ông mới lên tiếng hỏi:
- Các người là ai?
Cảm ơn trời đất, hắn nói tiếng Hoa, tuy chưa phải tiếng tiêu chuẩn.
- Chúng tôi là... Thợ săn.
Tiếng nói của Thái Đại Pháo khàn khàn.
- Chúng tôi lên núi đi săn.
- Đi săn sao?
Người đàn ông nhìn kỹ bọn họ một lúc, hỏi:
- Vì sao lại bị người ta trói lại thế?
- Bởi vì... Bởi một con mồi của chúng tôi bị người ta cướp đoạt. Bọn chúng muốn cướp con mồi của chúng tôi.
Khi Thái Đại Pháo nói ra những lời này, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Bọn họ bị con mồi của chính mình trói lại, nhớ lại là muốn khóc mà.
- Ai cướp hả?
- Không biết.
Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo đồng thời lắc đầu.
- Dáng vẻ ra sao?
- Một nam một nữ, trông rất đẹp trai xinh gái...
- Bọn họ đi về hướng nào?
- Trên núi.
- Cám ơn.
Người đàn ông cười nói.
- Đừng khách sáo.
Thái Đại Pháo nói.
- Vậy... Có thể nới lỏng dây thừng giúp chúng tôi không? Chúng tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Chết chung không phải rất tốt sao?
Người đàn ông nói.
- Cái gì?
Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo không hiểu.
Người đàn ông cười cười, rút súng lục bên người ra, kéo chốt, họng súng chỉ lên đầu Thái Đại Pháo, bóp cò súng.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua đầu Thái Đại Pháo, sau đó bắn vào đầu Thái Nhị Pháo. Hai anh em chỉ cần một viên đạn, rất tiết kiệm.
- Trường Thành, ông lãng phí quá đấy.
Hồng Hồ cười hì hì nói. Cô ta rút một con dao găm ra từ bắp chân, cắt đứt cổ Thái Tam Pháo đang ngủ say.
Máu chảy ồ ồ, máu tươi nhuộm đỏ vách đá.
Cuối cùng Đường Trọng cũng hiểu tại sao người nơi này lại làm ra cái nơi gọi là Ngũ Lĩnh này, cũng hiểu tại sao Ngũ Lĩnh lại tên là Ngũ Lĩnh rồi.
Bởi sau khi bọn họ đi qua núi Con Thỏ, lại đi qua năm ngọn núi khác mói nhìn thấy thôn nhỏ bị các dãy núi vờn quanh nayf.
Đường xa như vậy, địa phương gian nguy như vậy, chỉ sợ người trong thôn chắc cũng chẳng đi xa nhà bao giờ.
Đường Trọng hơi hối hận vì đã hà khắc với Thái Tam Pháo như vậy. Người ta thu có 500 tệ, quả là rất có lương tâm nghề nghiệp mà. Người có lương tâm như vậy, mình còn mắng người ta là không có lương tâm. Thế đúng là không hay rồi.
Đường Trọng chuẩn bị lúc trở về sẽ an ủi hắn cho tốt. Nếu hắn không bị sói hoang ăn thì Đường Trọng nhất định sẽ nói.
Không chỉ leo núi mà còn phải lội sông lội suối. Nước sông tuy không sâu nhưng trên sông không có cầu, chỉ có thể lội nước thôi.
Chuyện này không làm khó được Đường Trọng nhưng lại khiến Tô Sơn đồng hành chịu nhiều đau khổ. Quần áo trên người cô đã bị ướt hết, cả người như có vô số con kiến đang bò.
Đường Trọng xấu hổ cười cười, nói:
- Ta vốn là thấy gần đây cô làm việc vất vả quá, muốn đưa cô đi giải trí một chút, thuận tiện thể nghiệm chút cảm giác của nhà nông. Không ngờ lần này lại mạo hiểm kích thích như thế.
- Tôi quen rồi.
Tô Sơn nói.
Nhà trong thôn đều làm bằng đá, mái lợp bằng cỏ lau hoặc cành cây. Mấy đứa bé con đưa mắt hiếu kỳ nhìn hai người, không hề hoảng sợ chút nào, đứng phía xa xa, không tới gần, cũng không nói chuyện.
Đường Trọng vẫy tay với bọn họ. Bọn họ nhìn nhau, không đứa nào tới gần.
Hắn lại lấy một gói kẹo trong túi ra, kêu lên:
- Tới ăn kẹo đi.
Ánh mắt bọn nhỏ tỏa sáng, nuốt nước bọt nhưng cũng không dám tới nhận kẹo.
Tô Sơn lấy túi kẹo từ tay Đường Trọng, đặt lên mặt đất, sau đó kéo Đường Trọng lùi lại vài bước.
Lúc này bọn nhỏ mới ào một tiếng, thoáng lao tới nhặt gói kéo, vội mở ra rồi nhét tọt vào miệng.
Sau đó bọn họ nhìn về phía Tô Sơn với ánh mắt tràn ngập vui mừng và quý mến.
Chuyện này khiến nội tâm Đường Trọng không biết có cảm giác gì, nhìn Tô Sơn nói:
- Ta cũng không giống người xấu thế chứ?
- Buổi sáng anh có soi gương không?
-......
Tô Sơn cười, vẫy tay với đám trẻ con.
Một cô bé có ánh mắt sâu sắc đi tới trước mặt Tô Sơn. Tô Sơn vuốt đầu cô, hỏi:
- Cháu tên gì?
- Cháu tên là Phạn Phạn.
- Cháu có biết ông Đường Thiên Ý ở đâu không?
- Ông Đường Thiên Ý là ai?
Cô bé dùng giọng nói đậm chất địa phương hỏi.
- Là...
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, nói:
- Là một ông lão họ Đường đấy.
- Ông lão họ Đường à?
Cô bé nghĩ rất nghiêm túc, lại nói:
- Có phải cô hỏi ông sâu rượu không?
Bịch!
Đường Trọng suýt nữa là ngã lăn ra đất.
Người dân miền núi... Thật là quá chất phác rồi.
Các vị hương thân nhìn hai chiếc xe việt dã rất lớn ầm ầm chạy tới liền ló đầu ra nhìn. Xe ngừng lại, cửa xe mở ra. Một đám người ngoại quốc ăn mặc quái dị bước xuống, cầm đầm chính là một gã da đen cao lớn có một cái bướu thịt to. Đám dân chúng không tự chủ mà lùi lại phía sau vài bước.
- Người kia đen thế, còn đen gấp vạn lần cục than...
- Mẹ ơi, mặt hắn kinh thế.
- Đám quỷ tây dương này tới đây làm chi? Muốn đánh người hay săn thỏ đây?
Kim Cương nhìn quanh, sau đó nhếch miệng cười cười, đám người xung quanh nhìn lại càng sợ hơn.
Kim Cương cảm thấy mình bị làm tổn thương, mặt đen lại càng đen hơn.
- Đường Trọng ở đây sao?
Kim Cương cất tiếng hỏi.
- Đúng vậy.
Một cô gái mặc áo đỏ chói mắt lên tiếng. Cô là Hồng Hồ, thành viên tình báo bên trong Kim Cương. Vốn cô phụ trách tình báo khu vực Âu Mỹ, phía Châu Á trước kia đều giao cho Quan Ý. Nhưng lúc trước Quan Ý mất tích, công việc của hắn cũng không kịp giao lại. Vì thế Kim Cương đành phải phái cô tới tạm thời phụ trách khu vực Châu Á.
- Tìm người hỏi đường.
Kim Cương nói.
Đội ngũ bảy người này chỉ có mỗi một người đàn ông trung niên có khuôn mặt Châu Á đi tới hỏi thăm những người dân trong thôn kia. Sau khi nói với bọn họ vài câu, hắn lại trở về, dùng tiếng anh nói:
- Chiều hôm qua Đường Trọng đã tới, đưa xe vào trong khu nhà chính phủ rồi dẫn người lên núi rồi.
- Lên núi?
- Núi Con Thỏ.
Người đàn ông đưa tay chỉ, nói:
- Chính là ngọn núi lớn phía trước kia.
- Chuẩn bị lên núi.
Kim Cương nói.
Thế là một đám người liền lôi từ cốp xe cả đám ba lô to, giống như là muốn lên núi ở mười ngày nửa tháng vậy.
Thậm chí, bọn họ cũng không cần có người dẫn đường. Trong đội ngũ này có nhân tài chuyên phụ trách theo dấu. Chỉ cần có dấu vết của người hay động vật đi qua thì đừng mong gạt được ánh mắt và cái mũi của hắn.
Cả đội ngủ đều là tinh anh bên trong Kim Cương. Bọn họ tìm được dấu vết người đi qua rất nhanh.
Mặc dù bọn họ mang theo ba lô rất nặng nhưng lại di chuyển cực nhanh. Đoạn đường Đường Trọng và Tô Sơn đi qua mất ba giờ, bọn họ đi qua không mất tới một giờ.
- Phía trước có người!
Thân thể Chuột Đồng áp xuống một gốc cây, nói nhỏ. Chuột Đồng là người phụ trách tìm đường.
Kim Cương cầm ống nhòm, nhìn thoáng qua một cái rồi nói:
- Hình như là người bị trói lại.
- Có phải là bẫy rập gì không?
Chuột Đồng cẩn thận hỏi.
Kim Cương hơi trầm ngâm, nói:
- Hai người đi xem.
Vì thế đội ngũ liền có hai người dỡ vật nặng trên người xuống, lấy súng ngắn từ trong lồng ngực ra.
Những người khác cũng chuẩn bị cho mình, tiếng Latin rì rầm không dứt bên tai.
Hai người tiên phong bò lên trên vách đá rất nhanh, đánh giá xung quanh một hồi liền ra hiệu cho bên này.
- Không có nguy hiểm.
Chuột Đồng nói.
Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo cũng cảm thấy bọn họ rất không may. Chẳng qua chỉ muốn bắt cóc một con dê béo, thuận tiện giải quyết một người đẹp mà thôi, sao lại rơi vào kết cục thế này chứ?
Thuốc trên người bọn họ đã mất tác dụng hết từ lâu, bị cột dựa lưng vào nhau, tay chân đều không thể nhúc nhích. Chỉ hơi nhúc nhích là có thể bị rơi khỏi vách núi này ngay.
Nếu lăn vào bên trong thì còn tốt, cùng lắm chỉ ngã bầm dập mặt mũi mà thôi. Nhưng nếu mà lăn ra bên ngoài vách núi thì rõ là chết không còn hài cốt rồi.
Cũng không biết dây thừng trói bọn họ bằng gì, hai người bọn họ cố cọ xát cả buổi mà không thể mài đứt nó. Mà càng khiến bọn họ uất ức chính là bọn họ muốn cởi dây thừng mà càng cởi lại càng chặt, cuối cùng sắp cắt đứt cả gân cổ tay bọn họ rồi.
Vốn bọn họ đã nhận mệnh rồi, ngồi yên chờ người khác tới cứu viện.
Nói không chừng có người lên núi bẫy thỏ thì sao?
Mặt trời lên, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên người bọn họ, ấm áp thật, vô cùng thoải mái.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh mặt trời càng lúc càng nóng bỏng, chiếu lên người bọn họ nóng rát, khó chịu quá thể.
Bọn họ miệng khô lưỡi đắng. Thân thể bọn họ cháy nắng. Bọn họ buồn ngủ.
Bọn họ lo rằng mình vừa nháy mắt là sẽ không thể mở mắt ra nổi nữa.
Đúng lúc thần trí của Thái Nhị Pháo đang hơi hoảng hốt thì lại nghe Thái Đại Pháo vui mừng hô lên:
- Có người lên núi.
Thái Nhị Pháo cũng mừng rỡ mở mắt ra, sau đó bắt đầu trở nên kinh hãi.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người ngoại quốc đang đứng trước mặt bọn họ, há mồm muốn nói gì đó nhưng đột nhiên phát hiện ra mình không biết tiếng Anh.
Trong lòng bọn họ thầm tiếc hận, nghĩ thầm con dê béo hôm qua nói rất có lý. Thời đại phát triển nảy, khoa học kỹ thuật tiến bộ, sơn tặc cũng phải biết tiên tiến, không học ngoại ngữ, gặp dê béo ngoại quốc cũng không biết chào hỏi với người ta. Yêu cầu thấp nhất cũng phải biết dịch câu " núi này tao mở, cây này tao trồng, đi qua phải bỏ tiền lộ phí" sang tiếng Anh nói thế nào chứ?
Đi sau đám quỷ tây dương có một người đàn ông gương mặt Châu Á. Hắn lấy một lọ nước khoáng từ ba lô ra, vặn nắp bình, sau đó đưa vào mồm Thái Đại Pháo. Thái Đại Pháo cực kỳ khát, uống ừng ực.
Thái Đại Pháo uống một nưa, người đàn ông có gương mặt Châu Á kia rút chai ra nhét vào miệng Thái Nhị Pháo. Đợi hai anh em uống hết chai nước khoáng, người đàn ông mới lên tiếng hỏi:
- Các người là ai?
Cảm ơn trời đất, hắn nói tiếng Hoa, tuy chưa phải tiếng tiêu chuẩn.
- Chúng tôi là... Thợ săn.
Tiếng nói của Thái Đại Pháo khàn khàn.
- Chúng tôi lên núi đi săn.
- Đi săn sao?
Người đàn ông nhìn kỹ bọn họ một lúc, hỏi:
- Vì sao lại bị người ta trói lại thế?
- Bởi vì... Bởi một con mồi của chúng tôi bị người ta cướp đoạt. Bọn chúng muốn cướp con mồi của chúng tôi.
Khi Thái Đại Pháo nói ra những lời này, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Bọn họ bị con mồi của chính mình trói lại, nhớ lại là muốn khóc mà.
- Ai cướp hả?
- Không biết.
Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo đồng thời lắc đầu.
- Dáng vẻ ra sao?
- Một nam một nữ, trông rất đẹp trai xinh gái...
- Bọn họ đi về hướng nào?
- Trên núi.
- Cám ơn.
Người đàn ông cười nói.
- Đừng khách sáo.
Thái Đại Pháo nói.
- Vậy... Có thể nới lỏng dây thừng giúp chúng tôi không? Chúng tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Chết chung không phải rất tốt sao?
Người đàn ông nói.
- Cái gì?
Thái Đại Pháo và Thái Nhị Pháo không hiểu.
Người đàn ông cười cười, rút súng lục bên người ra, kéo chốt, họng súng chỉ lên đầu Thái Đại Pháo, bóp cò súng.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua đầu Thái Đại Pháo, sau đó bắn vào đầu Thái Nhị Pháo. Hai anh em chỉ cần một viên đạn, rất tiết kiệm.
- Trường Thành, ông lãng phí quá đấy.
Hồng Hồ cười hì hì nói. Cô ta rút một con dao găm ra từ bắp chân, cắt đứt cổ Thái Tam Pháo đang ngủ say.
Máu chảy ồ ồ, máu tươi nhuộm đỏ vách đá.
Cuối cùng Đường Trọng cũng hiểu tại sao người nơi này lại làm ra cái nơi gọi là Ngũ Lĩnh này, cũng hiểu tại sao Ngũ Lĩnh lại tên là Ngũ Lĩnh rồi.
Bởi sau khi bọn họ đi qua núi Con Thỏ, lại đi qua năm ngọn núi khác mói nhìn thấy thôn nhỏ bị các dãy núi vờn quanh nayf.
Đường xa như vậy, địa phương gian nguy như vậy, chỉ sợ người trong thôn chắc cũng chẳng đi xa nhà bao giờ.
Đường Trọng hơi hối hận vì đã hà khắc với Thái Tam Pháo như vậy. Người ta thu có 500 tệ, quả là rất có lương tâm nghề nghiệp mà. Người có lương tâm như vậy, mình còn mắng người ta là không có lương tâm. Thế đúng là không hay rồi.
Đường Trọng chuẩn bị lúc trở về sẽ an ủi hắn cho tốt. Nếu hắn không bị sói hoang ăn thì Đường Trọng nhất định sẽ nói.
Không chỉ leo núi mà còn phải lội sông lội suối. Nước sông tuy không sâu nhưng trên sông không có cầu, chỉ có thể lội nước thôi.
Chuyện này không làm khó được Đường Trọng nhưng lại khiến Tô Sơn đồng hành chịu nhiều đau khổ. Quần áo trên người cô đã bị ướt hết, cả người như có vô số con kiến đang bò.
Đường Trọng xấu hổ cười cười, nói:
- Ta vốn là thấy gần đây cô làm việc vất vả quá, muốn đưa cô đi giải trí một chút, thuận tiện thể nghiệm chút cảm giác của nhà nông. Không ngờ lần này lại mạo hiểm kích thích như thế.
- Tôi quen rồi.
Tô Sơn nói.
Nhà trong thôn đều làm bằng đá, mái lợp bằng cỏ lau hoặc cành cây. Mấy đứa bé con đưa mắt hiếu kỳ nhìn hai người, không hề hoảng sợ chút nào, đứng phía xa xa, không tới gần, cũng không nói chuyện.
Đường Trọng vẫy tay với bọn họ. Bọn họ nhìn nhau, không đứa nào tới gần.
Hắn lại lấy một gói kẹo trong túi ra, kêu lên:
- Tới ăn kẹo đi.
Ánh mắt bọn nhỏ tỏa sáng, nuốt nước bọt nhưng cũng không dám tới nhận kẹo.
Tô Sơn lấy túi kẹo từ tay Đường Trọng, đặt lên mặt đất, sau đó kéo Đường Trọng lùi lại vài bước.
Lúc này bọn nhỏ mới ào một tiếng, thoáng lao tới nhặt gói kéo, vội mở ra rồi nhét tọt vào miệng.
Sau đó bọn họ nhìn về phía Tô Sơn với ánh mắt tràn ngập vui mừng và quý mến.
Chuyện này khiến nội tâm Đường Trọng không biết có cảm giác gì, nhìn Tô Sơn nói:
- Ta cũng không giống người xấu thế chứ?
- Buổi sáng anh có soi gương không?
-......
Tô Sơn cười, vẫy tay với đám trẻ con.
Một cô bé có ánh mắt sâu sắc đi tới trước mặt Tô Sơn. Tô Sơn vuốt đầu cô, hỏi:
- Cháu tên gì?
- Cháu tên là Phạn Phạn.
- Cháu có biết ông Đường Thiên Ý ở đâu không?
- Ông Đường Thiên Ý là ai?
Cô bé dùng giọng nói đậm chất địa phương hỏi.
- Là...
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, nói:
- Là một ông lão họ Đường đấy.
- Ông lão họ Đường à?
Cô bé nghĩ rất nghiêm túc, lại nói:
- Có phải cô hỏi ông sâu rượu không?
Bịch!
Đường Trọng suýt nữa là ngã lăn ra đất.
Người dân miền núi... Thật là quá chất phác rồi.