Trong nhà ông sâu rượu chỉ có một cái giường lớn, một cái chăn mà thôi, mà lão cũng chẳng quan tâm tới truyền thống tốt đẹp, kính già yêu trẻ của dân tộc Trung Hoa, mặc kệ hai đứa trẻ con kêu gọi khản cổ cũng chẳng trả lời, không một tiếng động mà bò lên nằm trên cái giường duy nhất, đắp cái chăn duy nhất.
Đường Trọng và Tô Sơn, bốn mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đường Trọng vẫn chủ động lên tiếng:
- Giờ chỉ còn một cách thôi.
- Cách gì?
- Không phải chúng ta có lều vải hay sao? Dựng lều trong nhà vậy.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng mà chỉ có một cái thôi.
Tô Sơn gật đầu. Lúc nói chuyện cô còn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, như muốn nói cho hắn, hắn phải hiểu rõ ý của cô rồi chứ?
- Chuyện này cực đơn giản.
Đường Trọng cười lớn.
- Tôi có hai phương án nha. Một là cô ngủ với ông nội, tôi lều vải….
Nói tới đây thì Tô Sơn liền trừng đôi mắt đẹp về phía Đường Trọng không nói lời nào.
Đường Trọng sờ sờ mũi, nói:
- Tôi biết ngay cô sẽ không đồng ý. Thứ hai chính là hai người chúng ta cùng ngủ trong lều vải.
Tô Sơn vẫn trợn đôi mắt to tròn lên, không nói một lời.
- Thế thì tôi cũng hết biện pháp rồi. Tạm thời tôi mới nghĩ tới hai phương án này thôi.
Đường Trọng phẩy tay, bất đắc dĩ nói.
- Tôi chỉ có một phương án. Anh ngủ với ông nội, tôi ngủ lều vải.
Đường Trọng dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Sơn, vui vẻ nói:
- Thảo nào mọi người đều gọi cô là tài nữ Nam Đại, quả nhiên thông minh hơn tôi nhiều. Cô xem phương án của cô so với tôi thì khả thi và hoàn thiện hơn nhiều.
Sau khi tâng bốc một phen, Đường Trọng vẫn chấp hành phương án của Tô Sơn, bò lên giường ngủ với ông nội.
Đường Trọng từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại khi nghe được âm thanh chén dĩa va chạm trong bếp, rồi một mùi hương nồng đậm thơm ngát chui vào lỗ mũi.
- Cái ông sâu rượu này chịu khó thật.
Đường Trọng cảm thấy khá là vui vẻ. Ông nội yêu cháu, lo rằng cháu trai bị đói.
Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại.
- Mình đang ôm cái quái gì thế?
Hắn thầm nghĩ.
- Lại còn có vị quen thuộc của cá biển a.
Sau đó hắn liền bật dậy nhanh như chớp, kinh hô:
- Ông nội, ông đi ngủ sao...sao lại không cởi tất hả?
Ông sâu rượu nằm ở đầu bên kia, trong miệng ngậm một điếu thuốc cuốn, nói:
- Ây chà, thằng nhỏ này chả biết điều gì cả. Mày ôm chân ông ngủ cả đêm, mà ông không nỡ đánh thức mày dậy, giờ thì mày oán trách ông à?
- Ôm cả đêm?
Mặt Đường Trọng đen lại. Ngất mất thôi. Hắn hoài nghi rằng bản thân đã trúng độc rồi.
- Có khi còn hơn nửa buổi tối đó. Ai mà biết được đây?
Ông sâu rượu nhảy từ trên giường xuống, đi đôi giày rách lên, rồi bước ra sân.
- Mau rời giường đi, cô bé con kia nấu cơm rồi. Cơm nước xong xuôi rồi thì đi làm chuyện lớnchuyện lớn với ông nội nào.
- Chuyện lớnChuyện lớn gì vậy ạ?
- Trả nợ.
- …………….
Bữa sáng là do Tô Sơn chuẩn bị. Tuy vẫn chỉ là cháo khoai lang nhưng mà Tô Sơn sớm đã gọt sạch sẽ vỏ khoai lang rồi, để lộ ra phần bên trong vàng rộm như vỏ quýt, khiến cho người nhing thấy là muốn ăn liền.
Hơn nữa, sau khi nấu cháo rồi, cô còn cho vào đó một nắm vừng. Mùi thơm mà Đường Trọng ngửi thấy chính là phát ra từ chỗ vừng đó vậy.
Thức ăn có một đĩa củ cải trắng ướp gia vị, một đĩa ớt xào dưa chua. Khiến cho nước miếng Đường Trọng chảy ròng ròng chính là trên bàn còn một cái đĩa xanh nhỏ, bên trên là món trứng tráng và một bát canh dưa leo thơm mát.
Đường Trọng chỉ vào mấy thứ đồ ăn trên đĩa xanh và cái bát canh hơi:
- Rau này là từ đâu mà có thế?
- Hái ở trong vườn đó.
Tô Sơn vội vàng chia bát đũa. Bát đũa sau khi được cô lau chùi sạch sẽ liền trở lại màu sắc như cũ của nó. Hôm qua Đường Trọng còn tưởng cây đũa màu đen xỉn hóa ra giờ mới biết nó là màu gỗ thô.
- Trong vườn còn có cà chua, ớt này, đều có thể ăn được hết. Trứng gà thì tôi tìm thấy trong thùng gạo đó.
Đường Trọng phẫn nộ nhìn ông sâu rượu:
- Sao nhà ông lại trồng nhiều thứ như vậy?
Ông sâu rượu rất là xem thường nhìn Đường Trọng nói:
- Người sống trên núi thì nhà ai mà không có trồng nhiều thứ?
- Vậy sao hôm qua ông chỉ cho mọi người ăn củ cải trắng thôi là sao?
Lúc đó Đường Trọng còn đồng cảm với sự khó nhọc của ông sâu rượu nữa chứ, bởi hắn thấy ông nội sinh hoạt quá gian khổ, không có thịt trứng gì cả, đến cả rau cũng chẳng có. Không được, nhất định hắn phải đưa ông nội đến thành phố ở mới được, phải để cho ông được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Thế nhưng sự thật có chút bất đồng với những gì hắn tưởng tượng ra.
- Muộn quá rồi, lười đi hái.
Ông sâu rượu trả lời ngay.
- ………………….
Đường Trọng hi vọng bà nội hắn vẫn còn sống.
Sau khi giải quyết bữa ăn ngon miệng, Đường Trọng và Tô Sơn mang bao lớn bao nhỏ đi theo ông sâu rượu để giải quyết chuyện lớn của lão-trả nợ.
Không biết lão móc đâu ra một cái hộp thuốc lá, mở ra thì bên trong có vết vạch đen dày chằng chịt.
Trong tâm Đường Trọng như có cái gì đó rơi tõm một cái, ông hình như thiếu không ít tiền thì phải?
Ông già bước tới cửa nhà, sau đó đập liên hồi vào cánh cửa cũ kĩ, miệng la lớn:
- Chị Lý, chị Lý….mở cửa đê….
- Đập đập cái gì thế?
Bà góa Lý chạy ra ngoài, đưa tay khẽ vuốt mặt, hô:
- Ông sâu rượu, sáng sớm lại kí sổ à? Ông có thể để cho người ta ăn cơm yên ổn được không vậy….ơ ông làm gì thế?
Ông sâu rượu nhếch môi đắc ý cười:
- Chị Lý, không phải tôi tới kí sổ mà là tới trả tiền đây.
Lão ta chỉ thẳng Đường Trọng nói:
- Hôm qua chị cũng thấy rồi đó. Đây là cháu tôi. Tên là Đường Trọng, nhưng mà cứ gọi Cẩu Đản là được rồi, Cẩu Đản à theo bối phận thì cháu phải gọi là chị dâu đó.
- Chị Lý.
Đường Trọng như muốn khóc đến nơi rồi. Đừng có nói đến cái vụ Cẩu Đản này được không? Qua một đêm rồi mà không thể quên đi được à?
- Ài. Trông cũng đẹp trai đó. Chắc là người thành phố, ông sâu rượu, chưa hề nghe đến là ông có cháu trai trong nội thành?
- Thằng nhóc nhà Đường Liệp đó. Cẩu Oa tử đó, nhớ không? Hài, lúc đó thì cô cũng còn nhỏ lắm, nếu như là mấy lão già như Lão Vương thì chắc còn nhớ được.
Khi nói chuyện thì lão ngẩng cao đầu, như là thời khắc cao ngạo nhất của lão vậy. Lão phẩy phẩy tay:
- Không nói mấy chuyện này nữa, mau đi tính toán đi. Lâu lắm rồi trong thôn chưa có cửa hàng nào được làm ăn rồi.
- Ông sâu rượu này đừng có mà khách sáo như thế, sao lại có thể nói như vậy được chứ? Bà con xa không bằng láng giềng gần, tôi còn sợ ông chạy mất sao?
Bà góa Lý cười rũ rượi không ngừng được.
- Thiếu tiền thì trả, chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, nếu mà không tính thì tôi qua nhà lão Vương đây nhá?
- Thật sự muốn tính?
- Tính đi.
Ông sâu rượu vung tay lên.
Bà góa Lý thấy thế liền lao vào nhà như một cơn gió vậy, rất nhanh đã xuất hiện trở lại, trong tay còn một cuốn vở nhỏ.
Đường Trọng và Tô Sơn phải giúp thêm vào, thậm chi Đường Trọng còn phải lôi điện thoại ra để dùng máy tính tính xem ông sâu rượu đã uống hết bao nhiêu vò rượu, kết quả là hơn 6 ngàn 100 đồng.
May mắn là ở núi nên mới có cái giá rẻ thế này nếu không thì bên ngoài sẽ lên hơn 10 vạn rồi.
Đường Trọng trả tiền, còn Tô Sơn lấy ra ít đồ ăn mà họ mang theo tặng cho bà góa Lý khiến cho bà ta vui vô cùng. Bà ta sau khi hơi băn khoăn liền chạy vào trong nhà lấy một chai rượu mơ và một khay bánh bao không nhân cho Đưởng Trọng và Tô Sơn.
Người nợ thứ hai chính là lão Vương, tầm tuổi cũng bằng với ông sâu rượu.
Câu đầu tiên khi gặp lão Vương chính là:
- Lão Vương vẫn còn chưa chết cơ à?
- Không chết được. Dù sao thì cũng phải chết sau ông. Ông mà chết thì người đầu tiền đi đào hố cho ông là tôi đấy.
Lão Vương nằm phơi nắng trong sân nói vọng ra.
- Không cần ông đâu, cháu của tôi về rồi. Có nhớ Cẩu Oa tử không? Thằng nhóc nhà Cẩu Oa tử đó.
Ông sâu rượu cười lớn.
- Ơ. Hai đứa đều là con của Cẩu Oa tử à? Cẩu Oa tử bao năm rồi mà không về nhỉ? Thật là có chút hơi quá.
Lão Vương lúc này mới phát hiện ra trong nhà có khách đến thế là ông liền đứng dậy nhìn Đường Trọng và Tô Sơn nói.
- Nó bận việc mà. Tôi không cho nó về.
Vẻ mặt ông sâu rượu đỏ hẳn lên.
- Nó làm cán bộ đó. Quan lớn luôn, trông coi hơn ngàn người. Nó mà về đây thì hơn ngàn người biết làm sao, ăn gì? Uống gì?
- ……………..
Đường Trọng xấu hổ vô cùng.
Lão râu dài chỉ là một ngục giam trưởng, là do Khương lão thái gia cho hắn làm để bảo vệ tính mạng mà thôi. Hôm qua hắn nói lão râu dài là nhân viên công vụ là đã tự thiếp vàng lên mặt rồi. Mà nói đến nhân viên có vài trăm người là hắn đã tính hết phạm nhân vào rồi.
Đêm qua ông sâu rượu uống đến mức chóng hết cả mặt, giống như hắn nói cái gì lão cũng không có nghe thấy. Hóa ra tất cả lão đều ghi nhớ hết.
Càng khiến hắn muốn phun máu chính là hắn chỉ có khoa trương một chút thế mà vào trong miệng ông sâu rượu liền trực tiếp biến lên gấp 10 lần vậy, mấy trăm người thoáng cái biến thành mấy ngàn người luôn.
Đường Trọng vụng trộm liếc về phía Tô Sơn, phát hiện Tô Sơn cũng đang đưa đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn hắn.
Khuôn mặt đẹp trai của hắn đỏ hẳn lên, xấu hổ nói:
- Người già mà, đều có tật xấu thích khoác lác lắm.
- Hiểu rồi.
Tô Sơn nhỏ giọng nói.
- Có muốn cho họ biết anh có trăm vạn fan hâm một không?
- Cái này có chút không tốt cho lắm?
Đường Trọng lộ vẻ do dự, suy nghĩ thật lâu rồi nói:
- Nói thì cũng được, nhưng chỉ sợ là sẽ dọa người mà thôi. Dù sao những gì chúng ta vất vả dốc sức làm thì chẳng phải là muốn để cho người lớn trong nhà thêm chút thể diện sao?
Tô Sơn gật đầu, nói:
- Hay là chuyện tiền phòng bán vé của anh hơn 1 tỷ cũng được?
-.........................
Thiếu nợ là chuyện mất mặt, nhưng là trả tiền thì lại là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Ông sâu rượu không chỉ trả tiền, còn tặng cho lão Vương một chai rượu Mao Đài.
- Cháu trai tặng đó, ông cũng thử đi.
Ông sâu rượu ra vẻ chỉ là một chút lòng thành mà thôi, không có đáng gì.
Đường Trọng mang đến sáu bình rượu Mao Đài, ông sâu rượu tặng đi hết năm bình. Những người được tặng rượu đều cùng một độ tuổi với ông chứ không khác nhiều lắm.
Hiện tại Đường Trọng đã hiểu rõ đêm qua vì sao ông lão không nỡ uống rượu Mao Đài rồi. Ông muốn dùng nó để trả ân tình cho người khác.
Những năm này, người trong thôn giúp ông rất nhiều.Hiện tại con cháu trở về rồi, ông trả được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.
Người sống trên núi, thật là chất phác! ——
Trên núi, Kim Cương cầm ống nhòm quan sát ba người Đường Trọng trong thôn nhỏ, lạnh giọng nói:
- Ban ngày người quá nhiều, buổi tối hãy động thủ.
Đường Trọng và Tô Sơn, bốn mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đường Trọng vẫn chủ động lên tiếng:
- Giờ chỉ còn một cách thôi.
- Cách gì?
- Không phải chúng ta có lều vải hay sao? Dựng lều trong nhà vậy.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng mà chỉ có một cái thôi.
Tô Sơn gật đầu. Lúc nói chuyện cô còn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, như muốn nói cho hắn, hắn phải hiểu rõ ý của cô rồi chứ?
- Chuyện này cực đơn giản.
Đường Trọng cười lớn.
- Tôi có hai phương án nha. Một là cô ngủ với ông nội, tôi lều vải….
Nói tới đây thì Tô Sơn liền trừng đôi mắt đẹp về phía Đường Trọng không nói lời nào.
Đường Trọng sờ sờ mũi, nói:
- Tôi biết ngay cô sẽ không đồng ý. Thứ hai chính là hai người chúng ta cùng ngủ trong lều vải.
Tô Sơn vẫn trợn đôi mắt to tròn lên, không nói một lời.
- Thế thì tôi cũng hết biện pháp rồi. Tạm thời tôi mới nghĩ tới hai phương án này thôi.
Đường Trọng phẩy tay, bất đắc dĩ nói.
- Tôi chỉ có một phương án. Anh ngủ với ông nội, tôi ngủ lều vải.
Đường Trọng dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Sơn, vui vẻ nói:
- Thảo nào mọi người đều gọi cô là tài nữ Nam Đại, quả nhiên thông minh hơn tôi nhiều. Cô xem phương án của cô so với tôi thì khả thi và hoàn thiện hơn nhiều.
Sau khi tâng bốc một phen, Đường Trọng vẫn chấp hành phương án của Tô Sơn, bò lên giường ngủ với ông nội.
Đường Trọng từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại khi nghe được âm thanh chén dĩa va chạm trong bếp, rồi một mùi hương nồng đậm thơm ngát chui vào lỗ mũi.
- Cái ông sâu rượu này chịu khó thật.
Đường Trọng cảm thấy khá là vui vẻ. Ông nội yêu cháu, lo rằng cháu trai bị đói.
Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại.
- Mình đang ôm cái quái gì thế?
Hắn thầm nghĩ.
- Lại còn có vị quen thuộc của cá biển a.
Sau đó hắn liền bật dậy nhanh như chớp, kinh hô:
- Ông nội, ông đi ngủ sao...sao lại không cởi tất hả?
Ông sâu rượu nằm ở đầu bên kia, trong miệng ngậm một điếu thuốc cuốn, nói:
- Ây chà, thằng nhỏ này chả biết điều gì cả. Mày ôm chân ông ngủ cả đêm, mà ông không nỡ đánh thức mày dậy, giờ thì mày oán trách ông à?
- Ôm cả đêm?
Mặt Đường Trọng đen lại. Ngất mất thôi. Hắn hoài nghi rằng bản thân đã trúng độc rồi.
- Có khi còn hơn nửa buổi tối đó. Ai mà biết được đây?
Ông sâu rượu nhảy từ trên giường xuống, đi đôi giày rách lên, rồi bước ra sân.
- Mau rời giường đi, cô bé con kia nấu cơm rồi. Cơm nước xong xuôi rồi thì đi làm chuyện lớnchuyện lớn với ông nội nào.
- Chuyện lớnChuyện lớn gì vậy ạ?
- Trả nợ.
- …………….
Bữa sáng là do Tô Sơn chuẩn bị. Tuy vẫn chỉ là cháo khoai lang nhưng mà Tô Sơn sớm đã gọt sạch sẽ vỏ khoai lang rồi, để lộ ra phần bên trong vàng rộm như vỏ quýt, khiến cho người nhing thấy là muốn ăn liền.
Hơn nữa, sau khi nấu cháo rồi, cô còn cho vào đó một nắm vừng. Mùi thơm mà Đường Trọng ngửi thấy chính là phát ra từ chỗ vừng đó vậy.
Thức ăn có một đĩa củ cải trắng ướp gia vị, một đĩa ớt xào dưa chua. Khiến cho nước miếng Đường Trọng chảy ròng ròng chính là trên bàn còn một cái đĩa xanh nhỏ, bên trên là món trứng tráng và một bát canh dưa leo thơm mát.
Đường Trọng chỉ vào mấy thứ đồ ăn trên đĩa xanh và cái bát canh hơi:
- Rau này là từ đâu mà có thế?
- Hái ở trong vườn đó.
Tô Sơn vội vàng chia bát đũa. Bát đũa sau khi được cô lau chùi sạch sẽ liền trở lại màu sắc như cũ của nó. Hôm qua Đường Trọng còn tưởng cây đũa màu đen xỉn hóa ra giờ mới biết nó là màu gỗ thô.
- Trong vườn còn có cà chua, ớt này, đều có thể ăn được hết. Trứng gà thì tôi tìm thấy trong thùng gạo đó.
Đường Trọng phẫn nộ nhìn ông sâu rượu:
- Sao nhà ông lại trồng nhiều thứ như vậy?
Ông sâu rượu rất là xem thường nhìn Đường Trọng nói:
- Người sống trên núi thì nhà ai mà không có trồng nhiều thứ?
- Vậy sao hôm qua ông chỉ cho mọi người ăn củ cải trắng thôi là sao?
Lúc đó Đường Trọng còn đồng cảm với sự khó nhọc của ông sâu rượu nữa chứ, bởi hắn thấy ông nội sinh hoạt quá gian khổ, không có thịt trứng gì cả, đến cả rau cũng chẳng có. Không được, nhất định hắn phải đưa ông nội đến thành phố ở mới được, phải để cho ông được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Thế nhưng sự thật có chút bất đồng với những gì hắn tưởng tượng ra.
- Muộn quá rồi, lười đi hái.
Ông sâu rượu trả lời ngay.
- ………………….
Đường Trọng hi vọng bà nội hắn vẫn còn sống.
Sau khi giải quyết bữa ăn ngon miệng, Đường Trọng và Tô Sơn mang bao lớn bao nhỏ đi theo ông sâu rượu để giải quyết chuyện lớn của lão-trả nợ.
Không biết lão móc đâu ra một cái hộp thuốc lá, mở ra thì bên trong có vết vạch đen dày chằng chịt.
Trong tâm Đường Trọng như có cái gì đó rơi tõm một cái, ông hình như thiếu không ít tiền thì phải?
Ông già bước tới cửa nhà, sau đó đập liên hồi vào cánh cửa cũ kĩ, miệng la lớn:
- Chị Lý, chị Lý….mở cửa đê….
- Đập đập cái gì thế?
Bà góa Lý chạy ra ngoài, đưa tay khẽ vuốt mặt, hô:
- Ông sâu rượu, sáng sớm lại kí sổ à? Ông có thể để cho người ta ăn cơm yên ổn được không vậy….ơ ông làm gì thế?
Ông sâu rượu nhếch môi đắc ý cười:
- Chị Lý, không phải tôi tới kí sổ mà là tới trả tiền đây.
Lão ta chỉ thẳng Đường Trọng nói:
- Hôm qua chị cũng thấy rồi đó. Đây là cháu tôi. Tên là Đường Trọng, nhưng mà cứ gọi Cẩu Đản là được rồi, Cẩu Đản à theo bối phận thì cháu phải gọi là chị dâu đó.
- Chị Lý.
Đường Trọng như muốn khóc đến nơi rồi. Đừng có nói đến cái vụ Cẩu Đản này được không? Qua một đêm rồi mà không thể quên đi được à?
- Ài. Trông cũng đẹp trai đó. Chắc là người thành phố, ông sâu rượu, chưa hề nghe đến là ông có cháu trai trong nội thành?
- Thằng nhóc nhà Đường Liệp đó. Cẩu Oa tử đó, nhớ không? Hài, lúc đó thì cô cũng còn nhỏ lắm, nếu như là mấy lão già như Lão Vương thì chắc còn nhớ được.
Khi nói chuyện thì lão ngẩng cao đầu, như là thời khắc cao ngạo nhất của lão vậy. Lão phẩy phẩy tay:
- Không nói mấy chuyện này nữa, mau đi tính toán đi. Lâu lắm rồi trong thôn chưa có cửa hàng nào được làm ăn rồi.
- Ông sâu rượu này đừng có mà khách sáo như thế, sao lại có thể nói như vậy được chứ? Bà con xa không bằng láng giềng gần, tôi còn sợ ông chạy mất sao?
Bà góa Lý cười rũ rượi không ngừng được.
- Thiếu tiền thì trả, chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, nếu mà không tính thì tôi qua nhà lão Vương đây nhá?
- Thật sự muốn tính?
- Tính đi.
Ông sâu rượu vung tay lên.
Bà góa Lý thấy thế liền lao vào nhà như một cơn gió vậy, rất nhanh đã xuất hiện trở lại, trong tay còn một cuốn vở nhỏ.
Đường Trọng và Tô Sơn phải giúp thêm vào, thậm chi Đường Trọng còn phải lôi điện thoại ra để dùng máy tính tính xem ông sâu rượu đã uống hết bao nhiêu vò rượu, kết quả là hơn 6 ngàn 100 đồng.
May mắn là ở núi nên mới có cái giá rẻ thế này nếu không thì bên ngoài sẽ lên hơn 10 vạn rồi.
Đường Trọng trả tiền, còn Tô Sơn lấy ra ít đồ ăn mà họ mang theo tặng cho bà góa Lý khiến cho bà ta vui vô cùng. Bà ta sau khi hơi băn khoăn liền chạy vào trong nhà lấy một chai rượu mơ và một khay bánh bao không nhân cho Đưởng Trọng và Tô Sơn.
Người nợ thứ hai chính là lão Vương, tầm tuổi cũng bằng với ông sâu rượu.
Câu đầu tiên khi gặp lão Vương chính là:
- Lão Vương vẫn còn chưa chết cơ à?
- Không chết được. Dù sao thì cũng phải chết sau ông. Ông mà chết thì người đầu tiền đi đào hố cho ông là tôi đấy.
Lão Vương nằm phơi nắng trong sân nói vọng ra.
- Không cần ông đâu, cháu của tôi về rồi. Có nhớ Cẩu Oa tử không? Thằng nhóc nhà Cẩu Oa tử đó.
Ông sâu rượu cười lớn.
- Ơ. Hai đứa đều là con của Cẩu Oa tử à? Cẩu Oa tử bao năm rồi mà không về nhỉ? Thật là có chút hơi quá.
Lão Vương lúc này mới phát hiện ra trong nhà có khách đến thế là ông liền đứng dậy nhìn Đường Trọng và Tô Sơn nói.
- Nó bận việc mà. Tôi không cho nó về.
Vẻ mặt ông sâu rượu đỏ hẳn lên.
- Nó làm cán bộ đó. Quan lớn luôn, trông coi hơn ngàn người. Nó mà về đây thì hơn ngàn người biết làm sao, ăn gì? Uống gì?
- ……………..
Đường Trọng xấu hổ vô cùng.
Lão râu dài chỉ là một ngục giam trưởng, là do Khương lão thái gia cho hắn làm để bảo vệ tính mạng mà thôi. Hôm qua hắn nói lão râu dài là nhân viên công vụ là đã tự thiếp vàng lên mặt rồi. Mà nói đến nhân viên có vài trăm người là hắn đã tính hết phạm nhân vào rồi.
Đêm qua ông sâu rượu uống đến mức chóng hết cả mặt, giống như hắn nói cái gì lão cũng không có nghe thấy. Hóa ra tất cả lão đều ghi nhớ hết.
Càng khiến hắn muốn phun máu chính là hắn chỉ có khoa trương một chút thế mà vào trong miệng ông sâu rượu liền trực tiếp biến lên gấp 10 lần vậy, mấy trăm người thoáng cái biến thành mấy ngàn người luôn.
Đường Trọng vụng trộm liếc về phía Tô Sơn, phát hiện Tô Sơn cũng đang đưa đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn hắn.
Khuôn mặt đẹp trai của hắn đỏ hẳn lên, xấu hổ nói:
- Người già mà, đều có tật xấu thích khoác lác lắm.
- Hiểu rồi.
Tô Sơn nhỏ giọng nói.
- Có muốn cho họ biết anh có trăm vạn fan hâm một không?
- Cái này có chút không tốt cho lắm?
Đường Trọng lộ vẻ do dự, suy nghĩ thật lâu rồi nói:
- Nói thì cũng được, nhưng chỉ sợ là sẽ dọa người mà thôi. Dù sao những gì chúng ta vất vả dốc sức làm thì chẳng phải là muốn để cho người lớn trong nhà thêm chút thể diện sao?
Tô Sơn gật đầu, nói:
- Hay là chuyện tiền phòng bán vé của anh hơn 1 tỷ cũng được?
-.........................
Thiếu nợ là chuyện mất mặt, nhưng là trả tiền thì lại là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Ông sâu rượu không chỉ trả tiền, còn tặng cho lão Vương một chai rượu Mao Đài.
- Cháu trai tặng đó, ông cũng thử đi.
Ông sâu rượu ra vẻ chỉ là một chút lòng thành mà thôi, không có đáng gì.
Đường Trọng mang đến sáu bình rượu Mao Đài, ông sâu rượu tặng đi hết năm bình. Những người được tặng rượu đều cùng một độ tuổi với ông chứ không khác nhiều lắm.
Hiện tại Đường Trọng đã hiểu rõ đêm qua vì sao ông lão không nỡ uống rượu Mao Đài rồi. Ông muốn dùng nó để trả ân tình cho người khác.
Những năm này, người trong thôn giúp ông rất nhiều.Hiện tại con cháu trở về rồi, ông trả được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.
Người sống trên núi, thật là chất phác! ——
Trên núi, Kim Cương cầm ống nhòm quan sát ba người Đường Trọng trong thôn nhỏ, lạnh giọng nói:
- Ban ngày người quá nhiều, buổi tối hãy động thủ.