Mặc dù văn hóa đông tây có phân biệt, nhưng mỹ nữ đối với mỹ nữ vẫn luôn có địch ý, thế mà khi nhìn thấy người con gái ngồi trên tảng đá kia thì Ngân Hồ vẫn có cái cảm giác hai mắt tỏa sáng vậy.
- Thật là đẹp.
Trong lòng ả thầm nghĩ, ả là người phương tây, không có cách nào dùng những mỹ từ để thể hiện cảm thụ của nội tâm mình, chỉ có một “đẹp” là lời ca ngợi tốt nhất.
Tất nhiên, khi người phương tây muốn khen con gái nhà người ta đẹp thì thường dùng từ “hot”, thế nhưng với vị nữ thần đồng này thì dùng từ “hot” có lẽ không phù hợp cho lắm.
Khi Ngân Hồ nhìn thấy cô gái kia thì cô ta cũng đưa ánh mắt bình thản về phía ả.
Hai người mắt đối mắt, không có địch ý quá lớn, chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.
- Sao cô không chạy?
Ngân Hồ hỏi.
- Chạy không nổi.
Tô Sơn trả lời, đối với một vị tài nữ nổi danh của Nam Đại thì nghe hiểu tiếng Anh, hay là khẩu ngữ của đều rất tốt.
- Thế nên cô liền không chạy?
- Chạy không nổi thì chạy làm gì?
- Nói cũng đúng. Cô so với nhiều người thì thông minh hơn thật.
Ngân Hồ cười.
- Nhưng vẫn giống với nhưng người cô nói mà thôi, chạy không thoát được số phận tù binh.
Tô Sơn thở dài.
- Tôi thích cô rồi nha.
- Thật xin lỗi, tôi không thể nào nói ra được lời giống cô như thế. Bởi chuyện này rất là thất lễ đó.
Tô Sơn nói, cô là tù binh, làm sao có chuyện tù binh lại thích được kẻ bắt cóc mình đây?
- Tôi càng ngày càng thêm thích cô rồi. Chẳng qua……
Ả giơ đồng hồ lên nhìn một cái rồi nói:
- Chúng ta cùng đi gặp một người bạn của cô nhé?
- Hi vọng hắn sẽ không quá ngạc nhiên.
Tô Sơn bất đắc dĩ nói.
Cô cũng không chống lại, cũng chẳng buồn nói mấy câu tựa như “giết tôi đi, tôi sẽ không đi”,cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Đón lấy kết quả xấu nhất, chờ đợi kỳ tích mà thôi.
- Vậy xin hãy đi trước dẫn đường đi. Một cô gái thông minh như cô chắc sẽ biết nên dẫn tôi đi đâu, tất nhiên nếu cô muốn dùng sự thông minh của mình để làm ra chút chuyện ngu xuẩn gì đó thì, tôi cũng sẽ không khách khí giết chết một kẻ khiến cho tôi ghen tỵ đâu.
Tô Sơn từ trên tảng đá đứng dậy, gian nan hướng đỉnh núi bò lên.
Ngân Hồ cười cười, theo sát phía sau.
Ả mở thiết bị truyền âm trên cổ tay rồi hô:
- Đại Điểu, Đại Điểu, tôi là Ngân Hồ, nghe rõ trả lời.
Không có người trả lời.
Ả lại lần nữa gọi:
- Dã Trư, Dã Trư, tôi là Ngân Hồ đây, nghe rõ trả lời.
Cũng vẫn không có người trả lời.
Ngân Hồ chợt rùng mình, cười lạnh đối với Tô Sơn nói:
- Xem ra cô so với những gì tôi suy đoán còn quan trọng hơn đó.
Tô Sơn không có trả lời, nhưng trong nội tâm lại có sự kinh hỉ.
- Đường Trọng đắc thủ rồi hả?
Tô Sơn cao hứng thầm nghĩ.
- Chắc thế. Hắn cho tới bây giờ dường như chưa hề thất bại qua một lần ——
Đại Điểu chết rồi.
Chỉ là một lần đối mặt, song phương thậm chí còn chưa có đánh được bao lâu.
Càng khiến cho Dã Trư khó có thể tiếp nhận chính là, đâm thủng cái cằm của Đại Điểu chính là con dao găm quân đội mà hắn ném ra.
Hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái, đọng tác của Đường Trọng quá ư là trôi chảy tự nhiên.
Tựa như —— tựa như hắn và Đường Trọng đồng lòng vậy. Tại thời điểm Đường Trọng cần vũ khí, hắn liền hùng hồn tương trợ, ném vũ khí của mình tới.
Đúng vậy, chính là cái cảm giác khiến cho người ta cảm thấy sỉ nhục và bi phẫn vô cùng.
Hắn chán ghét Đại Điểu, bởi vì gã tranh gái với mình. Gã vì mục đích của bản thân đều có thể hạ thấp người khác mà nâng cao giá trị của bản thân.
Thế nhưng điều đó không thể thay đổi được việc Đại Điểu là người anh em mà hắn có thể giao lưng cho.
Bọn họ đều là thành viên của Kim Cương, cũng là chiến hữu thân mật nhất.
Hai mắt Dã Trư đỏ au, như là một đầu lợn rừng phát cuồng, điên cuồng hướng phía Đường Trọng lao tới.
Hắn muốn đem tên đó đánh thành thịt nát, muốn đem tên đó nén thành bánh thịt. Muốn được sảng khoái cắn rơi lỗ tai của hắn, sau đó đem nội tạng của hắn móc ra nấu súp uống.
Hắn cực kỳ hận Đường Trọng.
Bịch bịch bịch ——
Mỗi bước chạy trốn, ủng da nện lên mặt đất những tiếng mạnh mẽ.
Hai tay hắn nắm chặt, xương ngón tay kêu răng rắc, tựa như là rang đậu vậy
Tạc cốt!
Xương cốt của hắn bắt đầu nở ra, mỗi một tấc da thịt đều cứng rắn vô cùng.
- Fuck!!!
Hắn khàn giọng quát.
Không thể không nói, mấy tên ngoại quốc này quá kém trên phương diện mắng chửi người rồi, quả là chịu thiệt. Mắng qua lại cũng chỉ có “fuck”, “kỹ nữ” mấy cái từ này. Nếu như là người Hoa trả cho vài câu hung ác chút thì có mà được nghe cả ngày.
Lúc nhục mạ cũng đồng thời đả kích.
Hắn một quyền oanh ra, không khí liền rung động.
Đường Trọng chỉ cảm thấy da thịt như bị kéo căng, cơ mặt thì run run, giống như là không gian trước mặt bị bóp méo nghiêm trọng vậy.
Đường Trọng cũng đánh luôn ra một quyền.
Máu tươi liền chảy ra đầm đìa, khiến cho nắm đấm của hắn liền biến thành màu đỏ sẫm.
Ra quyền thì im lặng, lực đạo tựa vạn quân.
Chát ——
Nắm đấm hai người đụng thẳng vào nhau.
Máu tươi bắn tung tóe, máu ở trên tay Đường Trọng chính là của Đại Điểu vừa bị đánh bay.
Cả cánh tay của Dã Trư cũng bay vút ra ngoài.
Giống như bị người chém cho một đao vậy, cả cánh tay liền đứt tới tận gốc.
Bá ——
Máu tươi như bão táp phun ra, cứ như mở vòi nước vậy.
Lúc này thì cánh tay Dã Trư đang phun máu như suối.
Nhưng thân thể cường tráng cùa hắn giữ nguyên tư thế vọt thẳng tới trước.
Uỳnh ——
Thân thể của hắn liền va vào Đường Trọng, Đường Trọng hơi lảo đảo lui vè sau vài bước, yết hầu ngòn ngọt rồi một tia máu liền tràn ra khóe miệng.
Cho đến lúc này, Dã Trư mới cảm giác được sự đau đớn ở nơi vai.
Hắn quay mặt nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, hoảng sợ, đau đớn cùng với —— khó tin.
Hắn chỉ đối quyền với đối phương mà thôi, sao có thể bay mất cả cánh tay được đây?
Đường Trọng khá thích mấy con gà ngu si như vậy.
Chiến đấu còn chưa chấm dứt, địch nhân còn chưa có ra đi hoàn toàn, thì không được mất cảnh giác. Bởi vì, đối phương chỉ cần có một cái động tác nho nhỏ thôi cũng đủ cải biến toàn bộ kết cục.
- Bất luận vào lúc nào, cũng đừng có khinh thị đối thủ của mày.
Lão râu dài đã nhắc nhở Đường Trọng câu đó vô số lần.
Đường Trọng cũng nhớ kỹ trong lòng.
Hiện tại, chính là lúc lấy mệnh của đối phương rồi.
Hắn cảm thụ một chút khí tức trong cơ thể, tuy có hơi rối loạn chút, nhưng không hề có ảnh hưởng gì.
Quan trọng nhất là, nắm đấm của hắn vẫn có thể tụ lực rất nhanh.
Hắn một tay nắm tay, hóa bị động làm chủ động, lần nữa hướng phía ngốc đứng tại nơi nào Dã Trư vọt tới.
Hắn nắm tay lại, từ bị động biến thành chủ động, một lần nữa hướng tên Dã Trư đang ngây ngốc một bên mà lao tới.
- Đi chết đi.
Ánh mắt Đường Trọng lăng lệ ác liệt, vừa ra quyền vừa gào lên.
Âm thanh mạnh mẽ cường hùng, giống như là chửi bậy để đề cao sức chiến đấu bản thân vậy.
Cũng có thể nói, sao mà trước khi đánh Lí Tiểu Long lại thét to một tiếng đây?
Vút ——
Đường Trọng một quyền đấm thẳng tới cằm đối phương.
Dị biến liền xuất hiện
Cái tên Dã Trư mới rồi còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bả vai của mình đã động.
Sát cơ trong mắt hắn càng mạnh, tay trái liền hướng thẳng tới ngực Đường Trọng mà đấm.
Đây là cách giết địch 800 tự thương 1000, đôi bên cùng chết.
Tao có chết, cũng không cho mày được sống tử tế.
Kim Cương không hổ là một trong những tổ chức sát thủ cường đại nhất thế giới, mỗi thành viên của nó đều có thể được coi là tinh anh.
Cuộc chiến sinh tử, thì một cánh tay đã có là gì đây?
Chiêu thế dùng hết, muốn biến chiêu cũng đã không kịp.
Mũi chân Đường Trọng cắm xuống đất, mượn lực tung mình lên trời.
Người trên không trung, liền xoay người một góc chín mươi.
Ngực hắn đã tránh được một kích trí mạng kia của Dã Trư, thế nhưng cái cằm của Dã Trư lại không thể tránh khỏi nắm đấm của hắn.
Răng rắc ——
Cằm của Dã Trư đã rạn vỡ, lợi với răng cơ hồ là muốn bay ra ngoài.
Thân thể cao lớn của gã lăn trên mặt đất, đè nát vô số bụi cỏ, cành cây, âm thanh răng rắc rung động.
Bịch, bịch, bịch ——
Đường Trọng lao thẳng tới, bàn chân hướng cổ gã dẫm xuống.
Chỉ cần mũi chân của hắn hạ thấp xuống, liền có thể chấm dứt liên hệ của thế giới này với gã rồi.
Thế nhưng, hắn lại không làm vậy.
Hắn quay người sang một bên, một lần nữa lại được nhìn thấy Tô Sơn.
Vẫn là một Tô Sơn xinh đẹp, nhưng có khác biệt ở chỗ đi theo sau cô còn có một người con gái khác cũng xinh đẹp như vậy.
Trong tay cô ta là súng, họng súng hướng thẳng vào đầu Tô Sơn.
- Nếu hắn mà chết, thì cô ta cũng sẽ chết.
Thanh âm lãnh liệt của Ngân Hồ vang lên.
- May mắn là hắn chưa có chết.
- Bởi thế cô ấy cũng không cần chết đúng không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đúng thế. Tạm thời chưa chết.
- Ý của cô là chúng ta tạm thời trao đổi?
Đường Trọng hỏi.
- Trao đổi.
Ngân Hồ nhìn tên Dã Trư đang bị Đường Trọng dẫm dưới chân, giọng uy hiếp:
- Tốt nhất là nhẹ nhàng chút, hắn mà chết thì giao dịch của chúng ta liền chấm dứt đấy.
- Tôi sẽ cẩn thận. Nhưng mà dùng một tên đầu heo như thế này để đổi lấy một vị đại mỹ nữ như hoa như ngọc, hình như co không có được lợi ích gì đâu nhỉ?
- Ai bảo hắn là đồng đội của tôi?
Ngân Hồ nghe Đường Trọng nói mà cũng vui lên một chút.
- Đỡ hắn dậy đi, nhẹ nhàng chút.
- Tuân lệnh, thưa phu nhân.
Đường Trọng cẩn thận từng li từng tí kéo tên Dã Trư đang nằm bẹp trên đất từ từ đứng dậy.
Dã Trư choáng váng vô cùng, bởi thân thể đau đớn nên không hề có chút năng lực hành động nào.
Đường Trọng bất đắc dĩ đành phải để cho gã dựa vào người hắn.
Hắn có chút hối hận khi vừa rồi ra quyền quá là độc ác, nhưng mà ai biết được chuyện này sẽ xảy ra đâu?
- Anh, đi tới đây.
Ngân Hồ nói.
- Vì sao không phải là chúng ta cùng bước tới trao đổi con tin a?
Trong TV, cảnh sát với kẻ cướp đều là cùng nhau bước tới để trao đổi con tin mà.
- Chính như anh mới nói, dùng một cái tên cụt tay để đổi lấy một vị mỹ nữ như hoa như ngọc thì tôi chính là chịu thiệt. Cho nên, anh phải nghe lời tôi.
- Cô nói càng ngày càng có đạo lý rồi đấy.
Đường Trọng ôm lấy Dã Trư hướng về phía Tô Sơn đi qua.
Gần đi đến trước mặt Ngân Hồ, Đường Trọng liền ngừng lại.
- Bây giờ có thể trao đổi rồi chứ hả?
Đường Trọng hỏi.
- Đương nhiên.
Ngân Hồ vừa cười vừa nói.
- Anh hãy đẩy hắn tới đi.
- Cô hãy để cô ấy tới trước đã. Trong tay cô có súng, cái đó khiến tôi không có cảm giác an toàn.
- Cũng có lý, vậy thì đi qua đi. Đi từ từ thôi.
Ngân Hồ cầm súng đẩy vào lưng Tô Sơn rồi nói.
Tô Sơn chậm rãi từng bước một hướng về phía Đường Trọng bước qua.
- Mau đưa người cho tôi.
Đường Trọng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy tên Dã Trư trong tay về phía Ngân Hồ.
Dã Trư vừa bị ném đi, hắn quả thực đã mất đi hết lá chắn rồi.
Lúc này vẻ mặt Ngân Hồ càng thêm vui mừng, súng liên hướng về phía Đường Trọng mà bóp cò.
Ả thực chất không muốn cứu đồng đội của mình, ả chỉ cần cái mạng của Đường Trọng mà thôi.
- Thật là đẹp.
Trong lòng ả thầm nghĩ, ả là người phương tây, không có cách nào dùng những mỹ từ để thể hiện cảm thụ của nội tâm mình, chỉ có một “đẹp” là lời ca ngợi tốt nhất.
Tất nhiên, khi người phương tây muốn khen con gái nhà người ta đẹp thì thường dùng từ “hot”, thế nhưng với vị nữ thần đồng này thì dùng từ “hot” có lẽ không phù hợp cho lắm.
Khi Ngân Hồ nhìn thấy cô gái kia thì cô ta cũng đưa ánh mắt bình thản về phía ả.
Hai người mắt đối mắt, không có địch ý quá lớn, chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.
- Sao cô không chạy?
Ngân Hồ hỏi.
- Chạy không nổi.
Tô Sơn trả lời, đối với một vị tài nữ nổi danh của Nam Đại thì nghe hiểu tiếng Anh, hay là khẩu ngữ của đều rất tốt.
- Thế nên cô liền không chạy?
- Chạy không nổi thì chạy làm gì?
- Nói cũng đúng. Cô so với nhiều người thì thông minh hơn thật.
Ngân Hồ cười.
- Nhưng vẫn giống với nhưng người cô nói mà thôi, chạy không thoát được số phận tù binh.
Tô Sơn thở dài.
- Tôi thích cô rồi nha.
- Thật xin lỗi, tôi không thể nào nói ra được lời giống cô như thế. Bởi chuyện này rất là thất lễ đó.
Tô Sơn nói, cô là tù binh, làm sao có chuyện tù binh lại thích được kẻ bắt cóc mình đây?
- Tôi càng ngày càng thêm thích cô rồi. Chẳng qua……
Ả giơ đồng hồ lên nhìn một cái rồi nói:
- Chúng ta cùng đi gặp một người bạn của cô nhé?
- Hi vọng hắn sẽ không quá ngạc nhiên.
Tô Sơn bất đắc dĩ nói.
Cô cũng không chống lại, cũng chẳng buồn nói mấy câu tựa như “giết tôi đi, tôi sẽ không đi”,cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Đón lấy kết quả xấu nhất, chờ đợi kỳ tích mà thôi.
- Vậy xin hãy đi trước dẫn đường đi. Một cô gái thông minh như cô chắc sẽ biết nên dẫn tôi đi đâu, tất nhiên nếu cô muốn dùng sự thông minh của mình để làm ra chút chuyện ngu xuẩn gì đó thì, tôi cũng sẽ không khách khí giết chết một kẻ khiến cho tôi ghen tỵ đâu.
Tô Sơn từ trên tảng đá đứng dậy, gian nan hướng đỉnh núi bò lên.
Ngân Hồ cười cười, theo sát phía sau.
Ả mở thiết bị truyền âm trên cổ tay rồi hô:
- Đại Điểu, Đại Điểu, tôi là Ngân Hồ, nghe rõ trả lời.
Không có người trả lời.
Ả lại lần nữa gọi:
- Dã Trư, Dã Trư, tôi là Ngân Hồ đây, nghe rõ trả lời.
Cũng vẫn không có người trả lời.
Ngân Hồ chợt rùng mình, cười lạnh đối với Tô Sơn nói:
- Xem ra cô so với những gì tôi suy đoán còn quan trọng hơn đó.
Tô Sơn không có trả lời, nhưng trong nội tâm lại có sự kinh hỉ.
- Đường Trọng đắc thủ rồi hả?
Tô Sơn cao hứng thầm nghĩ.
- Chắc thế. Hắn cho tới bây giờ dường như chưa hề thất bại qua một lần ——
Đại Điểu chết rồi.
Chỉ là một lần đối mặt, song phương thậm chí còn chưa có đánh được bao lâu.
Càng khiến cho Dã Trư khó có thể tiếp nhận chính là, đâm thủng cái cằm của Đại Điểu chính là con dao găm quân đội mà hắn ném ra.
Hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái, đọng tác của Đường Trọng quá ư là trôi chảy tự nhiên.
Tựa như —— tựa như hắn và Đường Trọng đồng lòng vậy. Tại thời điểm Đường Trọng cần vũ khí, hắn liền hùng hồn tương trợ, ném vũ khí của mình tới.
Đúng vậy, chính là cái cảm giác khiến cho người ta cảm thấy sỉ nhục và bi phẫn vô cùng.
Hắn chán ghét Đại Điểu, bởi vì gã tranh gái với mình. Gã vì mục đích của bản thân đều có thể hạ thấp người khác mà nâng cao giá trị của bản thân.
Thế nhưng điều đó không thể thay đổi được việc Đại Điểu là người anh em mà hắn có thể giao lưng cho.
Bọn họ đều là thành viên của Kim Cương, cũng là chiến hữu thân mật nhất.
Hai mắt Dã Trư đỏ au, như là một đầu lợn rừng phát cuồng, điên cuồng hướng phía Đường Trọng lao tới.
Hắn muốn đem tên đó đánh thành thịt nát, muốn đem tên đó nén thành bánh thịt. Muốn được sảng khoái cắn rơi lỗ tai của hắn, sau đó đem nội tạng của hắn móc ra nấu súp uống.
Hắn cực kỳ hận Đường Trọng.
Bịch bịch bịch ——
Mỗi bước chạy trốn, ủng da nện lên mặt đất những tiếng mạnh mẽ.
Hai tay hắn nắm chặt, xương ngón tay kêu răng rắc, tựa như là rang đậu vậy
Tạc cốt!
Xương cốt của hắn bắt đầu nở ra, mỗi một tấc da thịt đều cứng rắn vô cùng.
- Fuck!!!
Hắn khàn giọng quát.
Không thể không nói, mấy tên ngoại quốc này quá kém trên phương diện mắng chửi người rồi, quả là chịu thiệt. Mắng qua lại cũng chỉ có “fuck”, “kỹ nữ” mấy cái từ này. Nếu như là người Hoa trả cho vài câu hung ác chút thì có mà được nghe cả ngày.
Lúc nhục mạ cũng đồng thời đả kích.
Hắn một quyền oanh ra, không khí liền rung động.
Đường Trọng chỉ cảm thấy da thịt như bị kéo căng, cơ mặt thì run run, giống như là không gian trước mặt bị bóp méo nghiêm trọng vậy.
Đường Trọng cũng đánh luôn ra một quyền.
Máu tươi liền chảy ra đầm đìa, khiến cho nắm đấm của hắn liền biến thành màu đỏ sẫm.
Ra quyền thì im lặng, lực đạo tựa vạn quân.
Chát ——
Nắm đấm hai người đụng thẳng vào nhau.
Máu tươi bắn tung tóe, máu ở trên tay Đường Trọng chính là của Đại Điểu vừa bị đánh bay.
Cả cánh tay của Dã Trư cũng bay vút ra ngoài.
Giống như bị người chém cho một đao vậy, cả cánh tay liền đứt tới tận gốc.
Bá ——
Máu tươi như bão táp phun ra, cứ như mở vòi nước vậy.
Lúc này thì cánh tay Dã Trư đang phun máu như suối.
Nhưng thân thể cường tráng cùa hắn giữ nguyên tư thế vọt thẳng tới trước.
Uỳnh ——
Thân thể của hắn liền va vào Đường Trọng, Đường Trọng hơi lảo đảo lui vè sau vài bước, yết hầu ngòn ngọt rồi một tia máu liền tràn ra khóe miệng.
Cho đến lúc này, Dã Trư mới cảm giác được sự đau đớn ở nơi vai.
Hắn quay mặt nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, hoảng sợ, đau đớn cùng với —— khó tin.
Hắn chỉ đối quyền với đối phương mà thôi, sao có thể bay mất cả cánh tay được đây?
Đường Trọng khá thích mấy con gà ngu si như vậy.
Chiến đấu còn chưa chấm dứt, địch nhân còn chưa có ra đi hoàn toàn, thì không được mất cảnh giác. Bởi vì, đối phương chỉ cần có một cái động tác nho nhỏ thôi cũng đủ cải biến toàn bộ kết cục.
- Bất luận vào lúc nào, cũng đừng có khinh thị đối thủ của mày.
Lão râu dài đã nhắc nhở Đường Trọng câu đó vô số lần.
Đường Trọng cũng nhớ kỹ trong lòng.
Hiện tại, chính là lúc lấy mệnh của đối phương rồi.
Hắn cảm thụ một chút khí tức trong cơ thể, tuy có hơi rối loạn chút, nhưng không hề có ảnh hưởng gì.
Quan trọng nhất là, nắm đấm của hắn vẫn có thể tụ lực rất nhanh.
Hắn một tay nắm tay, hóa bị động làm chủ động, lần nữa hướng phía ngốc đứng tại nơi nào Dã Trư vọt tới.
Hắn nắm tay lại, từ bị động biến thành chủ động, một lần nữa hướng tên Dã Trư đang ngây ngốc một bên mà lao tới.
- Đi chết đi.
Ánh mắt Đường Trọng lăng lệ ác liệt, vừa ra quyền vừa gào lên.
Âm thanh mạnh mẽ cường hùng, giống như là chửi bậy để đề cao sức chiến đấu bản thân vậy.
Cũng có thể nói, sao mà trước khi đánh Lí Tiểu Long lại thét to một tiếng đây?
Vút ——
Đường Trọng một quyền đấm thẳng tới cằm đối phương.
Dị biến liền xuất hiện
Cái tên Dã Trư mới rồi còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bả vai của mình đã động.
Sát cơ trong mắt hắn càng mạnh, tay trái liền hướng thẳng tới ngực Đường Trọng mà đấm.
Đây là cách giết địch 800 tự thương 1000, đôi bên cùng chết.
Tao có chết, cũng không cho mày được sống tử tế.
Kim Cương không hổ là một trong những tổ chức sát thủ cường đại nhất thế giới, mỗi thành viên của nó đều có thể được coi là tinh anh.
Cuộc chiến sinh tử, thì một cánh tay đã có là gì đây?
Chiêu thế dùng hết, muốn biến chiêu cũng đã không kịp.
Mũi chân Đường Trọng cắm xuống đất, mượn lực tung mình lên trời.
Người trên không trung, liền xoay người một góc chín mươi.
Ngực hắn đã tránh được một kích trí mạng kia của Dã Trư, thế nhưng cái cằm của Dã Trư lại không thể tránh khỏi nắm đấm của hắn.
Răng rắc ——
Cằm của Dã Trư đã rạn vỡ, lợi với răng cơ hồ là muốn bay ra ngoài.
Thân thể cao lớn của gã lăn trên mặt đất, đè nát vô số bụi cỏ, cành cây, âm thanh răng rắc rung động.
Bịch, bịch, bịch ——
Đường Trọng lao thẳng tới, bàn chân hướng cổ gã dẫm xuống.
Chỉ cần mũi chân của hắn hạ thấp xuống, liền có thể chấm dứt liên hệ của thế giới này với gã rồi.
Thế nhưng, hắn lại không làm vậy.
Hắn quay người sang một bên, một lần nữa lại được nhìn thấy Tô Sơn.
Vẫn là một Tô Sơn xinh đẹp, nhưng có khác biệt ở chỗ đi theo sau cô còn có một người con gái khác cũng xinh đẹp như vậy.
Trong tay cô ta là súng, họng súng hướng thẳng vào đầu Tô Sơn.
- Nếu hắn mà chết, thì cô ta cũng sẽ chết.
Thanh âm lãnh liệt của Ngân Hồ vang lên.
- May mắn là hắn chưa có chết.
- Bởi thế cô ấy cũng không cần chết đúng không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đúng thế. Tạm thời chưa chết.
- Ý của cô là chúng ta tạm thời trao đổi?
Đường Trọng hỏi.
- Trao đổi.
Ngân Hồ nhìn tên Dã Trư đang bị Đường Trọng dẫm dưới chân, giọng uy hiếp:
- Tốt nhất là nhẹ nhàng chút, hắn mà chết thì giao dịch của chúng ta liền chấm dứt đấy.
- Tôi sẽ cẩn thận. Nhưng mà dùng một tên đầu heo như thế này để đổi lấy một vị đại mỹ nữ như hoa như ngọc, hình như co không có được lợi ích gì đâu nhỉ?
- Ai bảo hắn là đồng đội của tôi?
Ngân Hồ nghe Đường Trọng nói mà cũng vui lên một chút.
- Đỡ hắn dậy đi, nhẹ nhàng chút.
- Tuân lệnh, thưa phu nhân.
Đường Trọng cẩn thận từng li từng tí kéo tên Dã Trư đang nằm bẹp trên đất từ từ đứng dậy.
Dã Trư choáng váng vô cùng, bởi thân thể đau đớn nên không hề có chút năng lực hành động nào.
Đường Trọng bất đắc dĩ đành phải để cho gã dựa vào người hắn.
Hắn có chút hối hận khi vừa rồi ra quyền quá là độc ác, nhưng mà ai biết được chuyện này sẽ xảy ra đâu?
- Anh, đi tới đây.
Ngân Hồ nói.
- Vì sao không phải là chúng ta cùng bước tới trao đổi con tin a?
Trong TV, cảnh sát với kẻ cướp đều là cùng nhau bước tới để trao đổi con tin mà.
- Chính như anh mới nói, dùng một cái tên cụt tay để đổi lấy một vị mỹ nữ như hoa như ngọc thì tôi chính là chịu thiệt. Cho nên, anh phải nghe lời tôi.
- Cô nói càng ngày càng có đạo lý rồi đấy.
Đường Trọng ôm lấy Dã Trư hướng về phía Tô Sơn đi qua.
Gần đi đến trước mặt Ngân Hồ, Đường Trọng liền ngừng lại.
- Bây giờ có thể trao đổi rồi chứ hả?
Đường Trọng hỏi.
- Đương nhiên.
Ngân Hồ vừa cười vừa nói.
- Anh hãy đẩy hắn tới đi.
- Cô hãy để cô ấy tới trước đã. Trong tay cô có súng, cái đó khiến tôi không có cảm giác an toàn.
- Cũng có lý, vậy thì đi qua đi. Đi từ từ thôi.
Ngân Hồ cầm súng đẩy vào lưng Tô Sơn rồi nói.
Tô Sơn chậm rãi từng bước một hướng về phía Đường Trọng bước qua.
- Mau đưa người cho tôi.
Đường Trọng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy tên Dã Trư trong tay về phía Ngân Hồ.
Dã Trư vừa bị ném đi, hắn quả thực đã mất đi hết lá chắn rồi.
Lúc này vẻ mặt Ngân Hồ càng thêm vui mừng, súng liên hướng về phía Đường Trọng mà bóp cò.
Ả thực chất không muốn cứu đồng đội của mình, ả chỉ cần cái mạng của Đường Trọng mà thôi.