Sát thủ là một quần thể rất đặc thù.
Bọn họ trọng tình trọng nghĩa, vào những lúc chiến đấu, đều có thể yên tâm giao phía sau cho đồng đội của mình.
Bọn họ cũng lãnh huyết vô tình, khi đồng đội mất đi năng lực chiến đấu hoặc không cách nào trợ giúp được thì bọn họ sẽ không do dự gì mà từ bỏ.
Đối với bọn họ thì, còn sống chính là đệ nhất, chấp hành nhiệm vụ chỉ là thứ hai. Còn sinh tử của người khác thì họ cũng không quan tâm nhiều cho lắm.
Còn sống, nhận tiền, chính là hai việc.
Nhưng thật ra còn sống, nhận tiền chỉ là một.
Ngân Hồ có tính cách của một sát thủ điển hình. Khi mà Dã Trư vẫn còn khỏe mạnh, nguyên vẹn đứng trước mặt ả, thì ả sẽ vì sức chiến đấu của cả đội mà cân nhắc, yêu cầu hắn và Đại Điểu cùng nhau hỗ trợ chứ không phải là ganh đua.
Giờ thì một cánh tay của hắn cũng đã đứt, đến khí lực để đứng lên cũng không có thì, một tên đồng đội như thế, ai mà muốn đây?
Cho dù cũng có đổi lấy hắn về, thì chờ đợi hắn chỉ là một viên đạn thẳng vào đầu mà thôi. Ở nơi thâm sơn dã lĩnh này, với tình huống thân thể của hắn như thế thì, ai mà muốn khiêng hắn ra ngoài? Mà đưa ra ngoài làm gì?
Nhẫn tâm ra tay với hắn chẳng thà để cho Đường Trọng đến giải quyết hắn cho xong. Coi như tránh cho đoàn đội bọn họ một cái phiền toái to lớn.
Mọi người đều nói, cái chết chính là thứ duy nhất mà sát thủ có. Tự sát thủ cũng thấy thế.
Kỳ thực sát thủ không muốn chết, nhưng bọn họ không thể không chết. Thế nên chỉ có thể dùng một câu nói nghe có vẻ khá là nguy hiểm như vậy để tự an ủi cho mình.
Cảm giác thực là đau lòng mà!
Ngân Hồ là một kẻ thông minh. Nếu không thì ả đã không được phụ trách việc thu thập tình báo ở thị trường Âu Mĩ rồi. Khi tuyến tình báo ở Á Châu bị phá vỡ, ả mới phải tiếp nhận cái nhiệm vụ có cục diện vô cùng rối rắm như thế này.
Người thông minh đều hiểu được làm sao để có lợi ích lớn nhất.
Ả dùng Tô Sơn đổi Dã Trư, thì không thể coi là kiếm được lợi ích lớn nhất.
Nếu như có thể dùng Tô Sơn để đổi lấy Đường Trọng thi quả là giao dịch lý tưởng nhất.
Đường Trọng mà chết thì chẳng phải Tô Sơn lại lần nữa rơi vào tay ả?
Tuy ả chưa nghĩ ra bây giờ nên dùng Tô Sơn như thế nào, nhưng một người con gái xinh đẹp như thế, dù cho là mình chơi hay đưa cho người khác chơi, luôn là một loại chuyện vô cùng hoàn mỹ.
Thế nên ả trước thể hiện cho mọi người thấy ả quan tâm Dã Trư, yêu cầu Đường Trọng đối với Dã Trư nhẹ nhàng chút, lưu lại cho con heo đó một cái mạng. Chờ đến lúc Đường Trọng chủ động muốn trao đổi con tin thì ả hiểu, Đường Trọng đã bị rơi vào tròng rồi. Hắn không hề hoài nghi gì với ý đồ trao đổi con tin của mình nha.
Ngân Hồ thuận lý thành chương làm giao dịch với Đường Trọng, cũng vào khi Đường Trọng đẩy Dã Trư tới phía trước, không có gì chắn lấy thân liền giơ súng lên bóp cò.
Ả ta thắng rồi!
Không, vẫn chưa.
Khi tiếng cò súng lách cách vang lên, viên đạn bay ra, cái cô gái đang bước chậm rãi tới kia liền nhào người sang.
Tô Sơn tựa hồ có thể biết trước được mọi chuyện, khi Ngân Hồ đưa súng lên, thân thể cô liền nhào thẳng tới trước người của Đường Trọng.
Đoàng!
Viên đạn vốn sẽ đi vào trong ngực của Đường Trọng lại bắn thẳng vào lưng của Tô Sơn.
Quần áo rách ra, máu tươi cũng phun ra như suối.
Lực đẩy cực lớn của viên đạn đẩy Tô Sơn ngã nhào, sau đó được Đường Trọng ôm vào lòng.
Ngay lúc đó, cây đao nhọn hắn vẫn giấu trong tay như thiểm điện lao thẳng ra ngoài.
Ngân Hồ có ý tính kế hắn, Đường Trọng hắn sao có thể không làm chút chuẩn bị đây?
Hắn vô cùng hiểu rõ tính cách của những tên sát thủ này.
Đừng có nghĩ rằng xem qua “Sát thủ không vô tình”, thì cho rằng mấy tên sát thủ đó đều giống với cái tên Lý Ngang, một ông chú ít nói mà lại thâm tình nha.
Bọn hắn không cha không mẹ, không có an hem, vô pháp vô thiên, bỏ qua mọi quy tắc của cuộc sống. Mục tiêu duy nhất của bọn hắn chính là: tiền.
Chỉ cần có tiền, bọn hắn nguyện ý làm hết thảy mọi chuyện.
Vì kiếm tiền, bọn hắn nguyện làm tay sai cho kẻ khác, thay người giết người, còn có chuyện gì mà bọn hắn không thể làm được nữa sao?
Đường Trọng chính là học tâm lý học, nên hắn hiểu rõ, nếu ở những thành phố giao thông thuận tiện, có lẽ Kim Cương sẽ cố giữ lại một mạng của Dã Trư. Ít nhất cũng là cho những kẻ khác chút lòng tin, Kim Cương hắn không phải là kẻ tâm ngoan thủ lạt, đối với anh em của hắn vẫn luôn có tình người. Mọi người chỉ cần lăn lộn với hắn, cần giết người thì cố mà giết, không phải giết người thì không cần làm gì hết.
Nhưng ở cái nơi vắng vẻ khó đi này, cái nơi mà không có cả đường cho xe đi vào này thì sau khi Kim Cương bọn hắn giết được người cần giết rồi, chẳng lẽ lại muốn mang theo một tên thương binh như thế rời đi?
Cho dù Dã Trư có trở lại đội ngũ thì cuối cùng hắn cũng phải bước lên con đường xuống hoàng tuyền mà thôi.
Thế nhưng, hắn đã phải chết thì sao Ngân Hồ lại đồng ý trao đổi hắn với mình đây?
Hiển nhiên, ả có ý đồ khác.
Không phải đồ tài thì chính là đồ sắc.
Mà Đường Trọng thấy bản thân hắn không thiếu hai phương diện này.
Đương nhiên còn có đồ mệnh nữa.
Ả ta sẽ trước cướp tài, sau đó là cưỡng gian, cả tinh thần và thể xác cùng được thỏa mãn rồi thì, sẽ đem mình bắn bỏ cho coi.
- Mình mà là ả ta, mình cũng sẽ làm như thế.
Trong nội thâm Đường Trọng thầm nghĩ.
Thế nên hắn lấy con dao điêu khắc trong ngực ra, chờ khi Tô Sơn an toàn rồi, liền cho cái con mụ tóc đỏ dám nghịch thủ đoạn trước mặt hắn này một cái giáo huấn không nhỏ.
Hắn ghét nhất là những người không giữ lời hữa. Đặc biệt là những người phụ nữ không giữ lời hứa.
Khi Ngân Hồ muốn hắn đẩy Dã Trư tới, hắn cũng hơi do dự.
Thế nhưng, hắn không có cách nào để từ chối.
Nếu mà từ chối thì Ngân Hồ sẽ không do dự gì cho Tô Sơn một phát ngay từ phía sau.
Mà lúc đó Tô Sơn còn chưa thoát khỏi phạm vi xạ kích.
Đương nhiên, chỉ cần ở chỗ rừng rậm này thì Tô Sơn khó có thể thoát khỏi phạm vi bắn súng của ả ta thật.
Không nghĩ tới chính là Ngân Hồ lại sớm ra tay như thế.
Con ả này nắm chắc cơ hội vô cùng chuẩn, không tới trước, cũng không tới sau, không lệch mất một giây một phút nào.
Chỉ cần cho Đường Trọng thêm hai giây nữa, để cho Tô Sơn bước thêm được hai bước nữa, Đường Trọng liền có thể phát động tấn công rồi.
Ngân Hồ bóp cò đúng ngay lúc Đường Trọng ném dao ra, ngay khi Tô Sơn trúng đạn thì Ngân Hồ mất đi cái khiên thịt bảo hộ cũng ăn trọng một dao vào ngực.
Hóa ra, người thông minh cũng không phải chỉ là ả.
Phực!
Dao đâm vào thịt, nhưng bởi lưỡi dao ngắn nên đâm cũng không sâu.
Phải nói một điều rằng, nam nhân Đường gia đều giỏi “bắn”.
Lão râu dài am hiểu cung tiễn, lão sâu rượu thì am hiểu bắn ná cao su, Đường Trọng am hiểu……ờ……trừ việc đóng phim ra, chính là phi dao.
Ngân Hồ khẽ run run, một tay che ngực, tay còn lại giơ súng lên.
Thời gian chính là tính mạng.
Ả nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giết chết Đường Trọng.
Chỉ cần Đường Trọng chết thì ả đã thắng lợi, tức ả sẽ an toàn.
Bàn tay ươn ướt, toàn một màu máu tươi sền sệt.
Bàn tay hắn cũng ấm lên theo nhiệt độ của máu.
Đường Trọng cũng không kịp xem xét thương thế của Tô Sơn thế nào, khi ném con dao điêu khắc đi, hắn cũng không quá tin tưởng con dao sẽ bắn trúng mục tiêu.
Cho nên khi phi dao đi thì hắn cũng liền ôm chặt lấy Tô Sơn, lăn thẳng tới hướng dòng suối nhỏ.
Xạt, xạt, xạt!
Lá rụng bay tán loạn, bay múa trong rừng rậm cổ xưa, tưa như là một cảnh phim vậy.
Tất nhiên, đây cũng là một cảnh phim, nhưng có điều không có máy quay phim, không có đạo diễn, chỉ có một lần solo là vĩnh viễn ra đi.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Viên đạn của Ngân Hồ tựa như có mắt vậy, không chừa một chỗ nào trên con đường hai người lăn qua.
Ngân Hồ vừa bắn vừa đuổi theo, tuyệt đối không để cho Đường Trọng và Tô Sơn biến mất khỏi tầm mắt.
Rầm. Ào ào!
Hai người cùng lăn thẳng vào trong dòng suối nhỏ, nhiều năm không có trải nghiệm qua cảm giác phơi nắng ban ngày, rồi xuống nước lạnh như băng, nên cả người Đường Trọng liền run rẩy một thoáng.
Ngay cả Tô Sơn cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, đành phải ôm Đường Trọng chặt thêm. Giống như làm như thế sẽ khiến cho cô có thêm chút nhiệt độ vậy.
Ngân Hồ vừa đuổi tới bên dòng suối, thấy một đôi nam nữ đang nghịch nước bên trong suối thì cười lớn.
- Ngu xuẩn.
Ả lên tiếng mắng.
Súng lại lên đạn.
Ả cũng không có nóng lòng bóp cò.
Mà phải ngắm trúng, bởi bên trong súng chỉ còn một viên đạn, thế nên ả phải bắn trúng, sau đó mới thả lỏng được.
Tốt nhất là một viên lấy mạng đi,
- Tôi đầu hàng.
Đường Trọng la lớn.
Ngân Hồ hơi sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Bọn họ là không phải cảnh sát, mà là sát thủ, mà sát thủ thì không nhận tù binh.
- Chẳng lẽ các người không muốn biết Sóc đang ở đâu à?
Đường Trọng ôm Tô Sơn trong ngực, thân dựa vào tảng bên suối.
- Con gái của Kim Cương….các người không muốn biết cô ta còn sống hay đã chết à?
Ngân Hồ do dự.
Lần này mục đích chủ yếu mà họ tới đây chính là tìm kiếm con gái Kim Cương, Sóc.
Tuy Kim Cương có mấy đứa con gái liền nhưng cô ta chính là người hắn yêu nhất. Lúc này Kim Cương phái cô ta tới Trung Hoa để điều tra chuyện Quan Ý mất tích, đột nhiên lại mất đi liên hệ với tổ chức, tới giờ sinh tử vẫn chưa biết.
Tên người Hoa này có thể nói đến cái tên Sóc, chứng minh hắn biết sự tồn tại của Sóc, có khi Sóc mất tích có quan hệ mật thiết với hắn.
Thế nhưng giờ mà buông tha cho hắn thì ả không cam lòng, cũng có chút lo lắng.
Thằng này quá là vô sỉ hèn hạ, vô cùng khó đối phó.
Đại Điểu và Dã Trư còn một chết một trọng thương, ả cũng bị một dao đâm vào ngực. Nếu như không thừa dịp này giết hắn, chờ khi hắn khôi phục lại thì chính mình còn có chút ưu thế nào sao?
- Sóc đang ở trong tay tôi.
Đường Trọng thấy được sự do dự ngắn ngủi trong mắt ả, rồi lại kiên định, hắn hiểu ả có quyết tâm muốn giết người.
- Tôi muốn giao dịch với Kim Cương. Các người buông tha tôi, tôi sẽ thả Sóc. Cô đừng có mà giết người diệt khẩu……bởi nếu tôi chết, ắt có người chuyển tin cho Kim Cương, Kim Cương mà biết là cô hại chết con gái hắn……thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
- Chỉ sợ là anh thất vọng rồi.
Ngân Hồ nhe răng cười. Sau đó bóp cò.
Không động đậy.
Lại một lần, cò súng không động đậy.
Bết bát hơn nữa chính là khẩu súng liền rơi từ tay ả xuống.
Toàn thân xụi lơ, không chút khí lực.
Phịch.
Ả ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ma pháp? Vu thuật?
Nếu không tại sao tay chân mình lại không chút khí lực nào, không thể nhúc nhích đây?
Bọn họ trọng tình trọng nghĩa, vào những lúc chiến đấu, đều có thể yên tâm giao phía sau cho đồng đội của mình.
Bọn họ cũng lãnh huyết vô tình, khi đồng đội mất đi năng lực chiến đấu hoặc không cách nào trợ giúp được thì bọn họ sẽ không do dự gì mà từ bỏ.
Đối với bọn họ thì, còn sống chính là đệ nhất, chấp hành nhiệm vụ chỉ là thứ hai. Còn sinh tử của người khác thì họ cũng không quan tâm nhiều cho lắm.
Còn sống, nhận tiền, chính là hai việc.
Nhưng thật ra còn sống, nhận tiền chỉ là một.
Ngân Hồ có tính cách của một sát thủ điển hình. Khi mà Dã Trư vẫn còn khỏe mạnh, nguyên vẹn đứng trước mặt ả, thì ả sẽ vì sức chiến đấu của cả đội mà cân nhắc, yêu cầu hắn và Đại Điểu cùng nhau hỗ trợ chứ không phải là ganh đua.
Giờ thì một cánh tay của hắn cũng đã đứt, đến khí lực để đứng lên cũng không có thì, một tên đồng đội như thế, ai mà muốn đây?
Cho dù cũng có đổi lấy hắn về, thì chờ đợi hắn chỉ là một viên đạn thẳng vào đầu mà thôi. Ở nơi thâm sơn dã lĩnh này, với tình huống thân thể của hắn như thế thì, ai mà muốn khiêng hắn ra ngoài? Mà đưa ra ngoài làm gì?
Nhẫn tâm ra tay với hắn chẳng thà để cho Đường Trọng đến giải quyết hắn cho xong. Coi như tránh cho đoàn đội bọn họ một cái phiền toái to lớn.
Mọi người đều nói, cái chết chính là thứ duy nhất mà sát thủ có. Tự sát thủ cũng thấy thế.
Kỳ thực sát thủ không muốn chết, nhưng bọn họ không thể không chết. Thế nên chỉ có thể dùng một câu nói nghe có vẻ khá là nguy hiểm như vậy để tự an ủi cho mình.
Cảm giác thực là đau lòng mà!
Ngân Hồ là một kẻ thông minh. Nếu không thì ả đã không được phụ trách việc thu thập tình báo ở thị trường Âu Mĩ rồi. Khi tuyến tình báo ở Á Châu bị phá vỡ, ả mới phải tiếp nhận cái nhiệm vụ có cục diện vô cùng rối rắm như thế này.
Người thông minh đều hiểu được làm sao để có lợi ích lớn nhất.
Ả dùng Tô Sơn đổi Dã Trư, thì không thể coi là kiếm được lợi ích lớn nhất.
Nếu như có thể dùng Tô Sơn để đổi lấy Đường Trọng thi quả là giao dịch lý tưởng nhất.
Đường Trọng mà chết thì chẳng phải Tô Sơn lại lần nữa rơi vào tay ả?
Tuy ả chưa nghĩ ra bây giờ nên dùng Tô Sơn như thế nào, nhưng một người con gái xinh đẹp như thế, dù cho là mình chơi hay đưa cho người khác chơi, luôn là một loại chuyện vô cùng hoàn mỹ.
Thế nên ả trước thể hiện cho mọi người thấy ả quan tâm Dã Trư, yêu cầu Đường Trọng đối với Dã Trư nhẹ nhàng chút, lưu lại cho con heo đó một cái mạng. Chờ đến lúc Đường Trọng chủ động muốn trao đổi con tin thì ả hiểu, Đường Trọng đã bị rơi vào tròng rồi. Hắn không hề hoài nghi gì với ý đồ trao đổi con tin của mình nha.
Ngân Hồ thuận lý thành chương làm giao dịch với Đường Trọng, cũng vào khi Đường Trọng đẩy Dã Trư tới phía trước, không có gì chắn lấy thân liền giơ súng lên bóp cò.
Ả ta thắng rồi!
Không, vẫn chưa.
Khi tiếng cò súng lách cách vang lên, viên đạn bay ra, cái cô gái đang bước chậm rãi tới kia liền nhào người sang.
Tô Sơn tựa hồ có thể biết trước được mọi chuyện, khi Ngân Hồ đưa súng lên, thân thể cô liền nhào thẳng tới trước người của Đường Trọng.
Đoàng!
Viên đạn vốn sẽ đi vào trong ngực của Đường Trọng lại bắn thẳng vào lưng của Tô Sơn.
Quần áo rách ra, máu tươi cũng phun ra như suối.
Lực đẩy cực lớn của viên đạn đẩy Tô Sơn ngã nhào, sau đó được Đường Trọng ôm vào lòng.
Ngay lúc đó, cây đao nhọn hắn vẫn giấu trong tay như thiểm điện lao thẳng ra ngoài.
Ngân Hồ có ý tính kế hắn, Đường Trọng hắn sao có thể không làm chút chuẩn bị đây?
Hắn vô cùng hiểu rõ tính cách của những tên sát thủ này.
Đừng có nghĩ rằng xem qua “Sát thủ không vô tình”, thì cho rằng mấy tên sát thủ đó đều giống với cái tên Lý Ngang, một ông chú ít nói mà lại thâm tình nha.
Bọn hắn không cha không mẹ, không có an hem, vô pháp vô thiên, bỏ qua mọi quy tắc của cuộc sống. Mục tiêu duy nhất của bọn hắn chính là: tiền.
Chỉ cần có tiền, bọn hắn nguyện ý làm hết thảy mọi chuyện.
Vì kiếm tiền, bọn hắn nguyện làm tay sai cho kẻ khác, thay người giết người, còn có chuyện gì mà bọn hắn không thể làm được nữa sao?
Đường Trọng chính là học tâm lý học, nên hắn hiểu rõ, nếu ở những thành phố giao thông thuận tiện, có lẽ Kim Cương sẽ cố giữ lại một mạng của Dã Trư. Ít nhất cũng là cho những kẻ khác chút lòng tin, Kim Cương hắn không phải là kẻ tâm ngoan thủ lạt, đối với anh em của hắn vẫn luôn có tình người. Mọi người chỉ cần lăn lộn với hắn, cần giết người thì cố mà giết, không phải giết người thì không cần làm gì hết.
Nhưng ở cái nơi vắng vẻ khó đi này, cái nơi mà không có cả đường cho xe đi vào này thì sau khi Kim Cương bọn hắn giết được người cần giết rồi, chẳng lẽ lại muốn mang theo một tên thương binh như thế rời đi?
Cho dù Dã Trư có trở lại đội ngũ thì cuối cùng hắn cũng phải bước lên con đường xuống hoàng tuyền mà thôi.
Thế nhưng, hắn đã phải chết thì sao Ngân Hồ lại đồng ý trao đổi hắn với mình đây?
Hiển nhiên, ả có ý đồ khác.
Không phải đồ tài thì chính là đồ sắc.
Mà Đường Trọng thấy bản thân hắn không thiếu hai phương diện này.
Đương nhiên còn có đồ mệnh nữa.
Ả ta sẽ trước cướp tài, sau đó là cưỡng gian, cả tinh thần và thể xác cùng được thỏa mãn rồi thì, sẽ đem mình bắn bỏ cho coi.
- Mình mà là ả ta, mình cũng sẽ làm như thế.
Trong nội thâm Đường Trọng thầm nghĩ.
Thế nên hắn lấy con dao điêu khắc trong ngực ra, chờ khi Tô Sơn an toàn rồi, liền cho cái con mụ tóc đỏ dám nghịch thủ đoạn trước mặt hắn này một cái giáo huấn không nhỏ.
Hắn ghét nhất là những người không giữ lời hữa. Đặc biệt là những người phụ nữ không giữ lời hứa.
Khi Ngân Hồ muốn hắn đẩy Dã Trư tới, hắn cũng hơi do dự.
Thế nhưng, hắn không có cách nào để từ chối.
Nếu mà từ chối thì Ngân Hồ sẽ không do dự gì cho Tô Sơn một phát ngay từ phía sau.
Mà lúc đó Tô Sơn còn chưa thoát khỏi phạm vi xạ kích.
Đương nhiên, chỉ cần ở chỗ rừng rậm này thì Tô Sơn khó có thể thoát khỏi phạm vi bắn súng của ả ta thật.
Không nghĩ tới chính là Ngân Hồ lại sớm ra tay như thế.
Con ả này nắm chắc cơ hội vô cùng chuẩn, không tới trước, cũng không tới sau, không lệch mất một giây một phút nào.
Chỉ cần cho Đường Trọng thêm hai giây nữa, để cho Tô Sơn bước thêm được hai bước nữa, Đường Trọng liền có thể phát động tấn công rồi.
Ngân Hồ bóp cò đúng ngay lúc Đường Trọng ném dao ra, ngay khi Tô Sơn trúng đạn thì Ngân Hồ mất đi cái khiên thịt bảo hộ cũng ăn trọng một dao vào ngực.
Hóa ra, người thông minh cũng không phải chỉ là ả.
Phực!
Dao đâm vào thịt, nhưng bởi lưỡi dao ngắn nên đâm cũng không sâu.
Phải nói một điều rằng, nam nhân Đường gia đều giỏi “bắn”.
Lão râu dài am hiểu cung tiễn, lão sâu rượu thì am hiểu bắn ná cao su, Đường Trọng am hiểu……ờ……trừ việc đóng phim ra, chính là phi dao.
Ngân Hồ khẽ run run, một tay che ngực, tay còn lại giơ súng lên.
Thời gian chính là tính mạng.
Ả nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giết chết Đường Trọng.
Chỉ cần Đường Trọng chết thì ả đã thắng lợi, tức ả sẽ an toàn.
Bàn tay ươn ướt, toàn một màu máu tươi sền sệt.
Bàn tay hắn cũng ấm lên theo nhiệt độ của máu.
Đường Trọng cũng không kịp xem xét thương thế của Tô Sơn thế nào, khi ném con dao điêu khắc đi, hắn cũng không quá tin tưởng con dao sẽ bắn trúng mục tiêu.
Cho nên khi phi dao đi thì hắn cũng liền ôm chặt lấy Tô Sơn, lăn thẳng tới hướng dòng suối nhỏ.
Xạt, xạt, xạt!
Lá rụng bay tán loạn, bay múa trong rừng rậm cổ xưa, tưa như là một cảnh phim vậy.
Tất nhiên, đây cũng là một cảnh phim, nhưng có điều không có máy quay phim, không có đạo diễn, chỉ có một lần solo là vĩnh viễn ra đi.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Viên đạn của Ngân Hồ tựa như có mắt vậy, không chừa một chỗ nào trên con đường hai người lăn qua.
Ngân Hồ vừa bắn vừa đuổi theo, tuyệt đối không để cho Đường Trọng và Tô Sơn biến mất khỏi tầm mắt.
Rầm. Ào ào!
Hai người cùng lăn thẳng vào trong dòng suối nhỏ, nhiều năm không có trải nghiệm qua cảm giác phơi nắng ban ngày, rồi xuống nước lạnh như băng, nên cả người Đường Trọng liền run rẩy một thoáng.
Ngay cả Tô Sơn cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, đành phải ôm Đường Trọng chặt thêm. Giống như làm như thế sẽ khiến cho cô có thêm chút nhiệt độ vậy.
Ngân Hồ vừa đuổi tới bên dòng suối, thấy một đôi nam nữ đang nghịch nước bên trong suối thì cười lớn.
- Ngu xuẩn.
Ả lên tiếng mắng.
Súng lại lên đạn.
Ả cũng không có nóng lòng bóp cò.
Mà phải ngắm trúng, bởi bên trong súng chỉ còn một viên đạn, thế nên ả phải bắn trúng, sau đó mới thả lỏng được.
Tốt nhất là một viên lấy mạng đi,
- Tôi đầu hàng.
Đường Trọng la lớn.
Ngân Hồ hơi sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Bọn họ là không phải cảnh sát, mà là sát thủ, mà sát thủ thì không nhận tù binh.
- Chẳng lẽ các người không muốn biết Sóc đang ở đâu à?
Đường Trọng ôm Tô Sơn trong ngực, thân dựa vào tảng bên suối.
- Con gái của Kim Cương….các người không muốn biết cô ta còn sống hay đã chết à?
Ngân Hồ do dự.
Lần này mục đích chủ yếu mà họ tới đây chính là tìm kiếm con gái Kim Cương, Sóc.
Tuy Kim Cương có mấy đứa con gái liền nhưng cô ta chính là người hắn yêu nhất. Lúc này Kim Cương phái cô ta tới Trung Hoa để điều tra chuyện Quan Ý mất tích, đột nhiên lại mất đi liên hệ với tổ chức, tới giờ sinh tử vẫn chưa biết.
Tên người Hoa này có thể nói đến cái tên Sóc, chứng minh hắn biết sự tồn tại của Sóc, có khi Sóc mất tích có quan hệ mật thiết với hắn.
Thế nhưng giờ mà buông tha cho hắn thì ả không cam lòng, cũng có chút lo lắng.
Thằng này quá là vô sỉ hèn hạ, vô cùng khó đối phó.
Đại Điểu và Dã Trư còn một chết một trọng thương, ả cũng bị một dao đâm vào ngực. Nếu như không thừa dịp này giết hắn, chờ khi hắn khôi phục lại thì chính mình còn có chút ưu thế nào sao?
- Sóc đang ở trong tay tôi.
Đường Trọng thấy được sự do dự ngắn ngủi trong mắt ả, rồi lại kiên định, hắn hiểu ả có quyết tâm muốn giết người.
- Tôi muốn giao dịch với Kim Cương. Các người buông tha tôi, tôi sẽ thả Sóc. Cô đừng có mà giết người diệt khẩu……bởi nếu tôi chết, ắt có người chuyển tin cho Kim Cương, Kim Cương mà biết là cô hại chết con gái hắn……thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
- Chỉ sợ là anh thất vọng rồi.
Ngân Hồ nhe răng cười. Sau đó bóp cò.
Không động đậy.
Lại một lần, cò súng không động đậy.
Bết bát hơn nữa chính là khẩu súng liền rơi từ tay ả xuống.
Toàn thân xụi lơ, không chút khí lực.
Phịch.
Ả ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ma pháp? Vu thuật?
Nếu không tại sao tay chân mình lại không chút khí lực nào, không thể nhúc nhích đây?