Nghe lão sâu rượu nói là đi chịu chết, Đường Trọng càng không thể để cho lão qua.
Thừa dịp lão còn đang kích động, một cái tay hắn bổ thẳng tới cổ lão.
Chát!
Lão sâu rượu liền nhấc tay, đỡ được cú chặt đó. Tốc độ phản ứng của lão già này thực là không chậm mà.
Lão sâu rượu liền trừng to mắt, khàn giọng quát:
- Thằng khốn này, mày dám đánh ông ngoại mày à?
- Ông không phải là ông ngoại mà là ông nội của con.
Đường Trọng cũng cao giọng nói:
- Con sẽ không để cho ông đi. Có đi thì để con đi.
- Mày đi cái rắm.
Lão già mắng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lo lắng hắn lại động tay chân với mình lần nữa.
- Mày đi làm gì? Mày đi thì có nghĩa gì? Mày uống rượu mơ của người ta hai mươi mấy năm à? Mày uống thuốc của người ta hơn bốn mươi năm cơ à? Mấy đứa nhỏ kia là mày nhìn nó lớn lên à?....Tao không đi thì lương tâm tao cắn rứt. Mày mà đi thì cái cửa ải của ông mày không dễ qua đâu.
- Con đi thay ông mà.
Đường Trọng nói, hắn cầm tay lão sâu rượu, muốn đẩy lão ra. Nhưng dù cho hắn có dùng sức tới đâu cũng không thể làm cho cánh tay áo của lão có chút động được.
- Người luyện võ sao?
Đường Trọng nghĩ thầm trong lòng. Chẳng qua điều này cũng dễ hiểu. Nếu như không có ba quyền hai thức chỉ bằng một cái ná cao su lại có thể bắn nổ đầu sát thủ tinh anh của Kim Cương hay sao?
Dùng đầu gối mà nghĩ cũng là chuyện không thể rồi.
- Con chạy nhanh hơn ông, bơi tốt hơn, cứu người cũng sẽ nhiều hơn…. Ông nội, để cho con đi mà.
Hốc mắt Đường Trọng đỏ lên.
- Bọn họ là người thân của ông, cũng là người thân của con. Con phải đi cứu bọn họ. Nếu như ông có chuyện gì thì con phải nói gì với lão râu dài đây?
- Thế mày mà có chuyện thì ông phải nói thế nào với thằng râu dài….à cha mày thế nào đây?
Lão sâu rượu cố chấp.
- Ông là ông nội, mày là cháu trai. Chuyện này thì mày phải nghe ông. Nói toạc ra là không cãi lý nữa. Không cho phép mày tranh giành với ông, nói nữa là ông đây không có thằng cháu như mày.
Không thể không nói, từ miệng lão sâu rượu, bối phận Đường gia nhà hắn thật là loạn.
Lão chỉ Tô Sơn rồi nói:
- Hãy trông coi cho tốt con bé đi. Một đứa con gái tốt lại để cho nó bị thương. Con gái nhà người ta vừa ý chúng ta thì không thể để cho người ta cảm thấy đàn ông Đường gia chúng ta hèn nhát.
Nói xong, lão liền ôm chai rượu Mao Đài chạy xuống dưới núi.
Tuy một cái chân có chút cà nhắc nhưng tốc độ của lão thực không chậm chút nào.
Hốc mắt Đường Trọng ươn ướt, nội tâm vô cùng khó chịu, muốn đuổi theo lão nhưng lại lo lắng cho Tô Sơn ở phía sau.
Thế nhưng nếu không đuổi theo thì hắn lại lo lắng cho lão sâu rượu nhảy vào biển nước một mình.
Một lần nữa hắn lại gặp phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ngũ Lĩnh thôn bốn phía đều là núi, mấy người Kim Cương lựa chọn cái loại tấn công bằng nước này chứng minh bọn hắn tin rằng lần lũ này sẽ hủy diệt Ngũ Lĩnh thôn triệt để.
Một trận lũ lớn như thế nếu không có chuẩn bị trước, lão sâu rượu nhảy vào biển nước mênh mông như thế không phải chỉ có một con đường chết hay sao?
- Đường Trọng.
Tô Sơn hô. Đường Trọng quay đầu nhìn Tô Sơn rồi nói.
- Cô đừng nói gì hết. Tôi sẽ không để cô ở đây một mình đâu. Tôi đã giết ba tên, ông làm thịt một tên. Còn một tên chạy trốn….tôi không biết bọn hắn có bao nhiêu người nhưng nếu như tôi để cô ở một mình, lúc nào cô cũng có thể sẽ bị bọn hắn bắt đi.
- Tôi không khuyên anh đi xuống. Bởi nếu làm như thế sẽ làm hỏng ý tốt của ông.
- Có ý gì?
Đường Trọng hỏi.
- Ông vì cứu anh mới để anh lưu lại.
Thanh âm Tô Sơn khàn khàn.
- Anh nghĩ mà coi, sao chúng lại phải dùng nước để tấn công? Chẳng lẽ chúng không biết trận lũ này không có bất kỳ lực sát thương với anh sao?
- Bọn chúng muốn ôm cây đợi thỏ?
Nghe Tô Sơn phân tích xong, Đường Trọng liền tỉnh táo lại. Một khi bình tĩnh lại, chỉ số thông minh của hắn liền tăng vọt.
Nhưng càng tăng lên thì hắn càng lo cho an nguy của lão sâu rượu.
Đúng thế, chẳng lẽ bọn chúng chỉ biết dùng nước để tấn công thôi sao? Nhất định sẽ có hậu chiêu.
Nếu như mình xông vào, những hậu chiêu đó ắt là dành cho mình. Thế nhưng giờ người lao vào đó lại chính là lão sâu rượu…..
Đường Trọng đi đi lại lại, đưa tay vò đầu mình, có cảm giác điên cuồng vô cùng.
Hắn hận!
Hận những tên sát thủ kia đẩy hắn vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế!
Hắn thề, chỉ cần để cho hắn ra khỏi Ngũ Lĩnh, hắn sẽ khiến cho tổ chức của Kim Cương phải biến mất khỏi trái đất này.
Đuổi tận giết tuyệt, một tên cũng không để lại.
- Đường Trọng, tỉnh táo lại đi. Cứ đi tới đi lui như thế chẳng bằng ngồi xuống bảo toàn thể lực..
Tô Sơn khuyên nhủ.
- Mỗi người đều có tâm lý sợ chết, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng mà nếu như là cái chết có ý nghĩa thì…..cho dù là chết rồi thì sẽ không có quá nhiều tiếc nuối. Ông nội anh thay anh xuống núi, cái này có ý nghĩa đối với ông vô cùng. Ông tình nguyện một mình nhảy vào biển nước, cũng không hy vọng anh bị mấy tên đó vây công.
- Nếu như ông còn sống thì đó chính là vận may của chúng ta. Nếu ông đã chết thì anh hãy giết hết tất cả những kẻ đã hại ông. Ông có kiên trì của ông, anh có trách nhiệm của anh.
Tiếng nói của Tô Sơn trở nên ngoan độc.
- Hãy khiến cho kẻ xấu bị trừng phạt, thay người tốt lấy lại công bằng, điều này còn khó hơn là đi chết.
- Tôi biết phải làm sao rồi.
Đường Trọng ôm Tô Sơn từ trên mặt đất lên, giọng lạnh hẳn đi:
- Cho dù kẻ nào muốn hại đàn ông Đường gia tôi đều sẽ phải trả một cái giá lớn nhất, tàn khốc nhất.
Nước trong hồ trút xuống khiến cho toàn bộ Ngũ Lĩnh thôn bị hủy.
Thế nhưng chỉ là Ngũ Lĩnh thôn bị hủy mà thôi, cũng không có nghĩa là người của Ngũ Lĩnh thôn đều bị giết hết.
Bọn họ sống trong một hoàn cảnh ác liệt như thế, có rất nhiều kinh nghiệm đấu tranh phong phú cùng với thiên nhiên, dã thú. Hơn nữa, bọn họ tới nay vẫn là người chiến thắng.
Ở trên một mảnh đại dương mênh mông, các thôn dân phát huy ra thủ đoạn tự cứu tuy đơn sơ nhưng hiệu quả của bản thân mình.
Có người linh hoạt bò lên ngọn cây, có người thì ngồi tiêu diêu trên thùng gỗ, còn có người khiêng cái ván giường ra, ném vào trong nước coi như cái bè, bởi những cái ván giường kia chính là dùng trúc để làm mà.
Đáng hận nhất là còn có kẻ còn tự do tự tại bơi chó trong nước lũ giống như nước mạnh như thế cũng không có chút uy hiếp nào với bọn họ, chẳng khác gì là tắm nước lạnh mà thôi.
Thấy một màn này qua kinh viễn vọng, bướu thịt trên mặt Kim Cương còn rung mạnh hơn nữa, hắn cuối cùng nhịn không nổi, gào lên:
- Giết, giết hết chúng nó cho tao.
- Ông chủ, Đường Trọng không có xuất hiện. Chúng ta muốn làm chính là ôm cây đợi thỏ mà. Chỉ cần thằng đó ló mặt ra, chúng ta sẽ bao vây nó. Nếu như chúng ta ra tay với những thôn dân kia, ngược lại sẽ cho Đường Trọng thừa dịp mà…..
Chuột Đồng khuyên nhủ.
- Thằng đó dám xuất hiện sao?
Kim Cương lạnh giọng nói;
- Nó mà phải xuất hiện à?
Chuột Đồng cảm thán một tiếng, nghĩ thầm đúng là Đường Trọng không cần phải xuất hiện thật.
Những người dân thôn Ngũ Lĩnh này quả thực có thể tự cứu lấy mình, một ít người già còn được những người trẻ tuổi kia mò từ trong nước ra. Có khi nước lũ đã hết rồi, kiểm kê lại thì chưa chắc đã có người mất tích.
Với tình huống như thế, Đường Trọng nhảy ra làm gì? Làm bia ngắm à?
Keng keng keng…….
Tiếng chuông đồng trong thôn vang lên,
Đó là tín hiệu khẩn cấp tụ tập. Một khi có người gõ cái chuông đó chứng mình là có chuyện nguy hiểm xảy ra, nam nữ già trẻ đều phải tập hợp.
Quả nhiên, sau khi tiếng chuông vang lên, những người đang phiêu du trên mặt nước liền bơi về một phía.
Rất nhanh trên cơn lũ đó đã không còn một bóng người.
Kim Cương biểu lộ vẻ ngưng trọng.
- Rút thôi.
Mấy người Chuột Đồng, Trường Thành đang chuẩn bị súng ống để giết người, nghe vậy liền nghi hoặc nhìn Kim Cương. Vừa rồi còn hùng hổ muốn giết hết, chỉ nháy mắt đã muốn rút lui là sao?
- Bọn họ chuẩn bị tốt rồi. Ở đây mà chiến đấu thì chúng ta chả có thuận lợi gì hết.
- Thế nhưng, Đường Trọng ở đâu?
Trường Thành hỏi. Mục tiêu của bọn hắn là Đường Trọng, những người khác có sống chết thì bọn hắn cũng chả quan tâm.
- Chỉ cần hắn còn sống.
Tiếng nói của hắn lạnh như băng, bướu thịt rung rinh như đang nhảy.
- Tao sẽ khiến hắn chết.
- …………
- Rút thôi.
Kim Cương cắn răng mà nói. Làm ra quyết định như thế quả là một loại chuyện khó khăn….
Trời đã sáng.
Mặt trời đã lên như thường lệ.
Đường Trọng ôm Tô Sơn đứng cách thôn trang chỉ một con dốc, chằm chằm nhìn vào Ngũ Lĩnh thôn mà ngẩn người.
Hình như….tình huống đó không có nghiêm trọng như mình tưởng?
Hắn cho rằng sáng sớm sẽ được ngắm nhìn vô số thi thể trôi nổi trên mặt nước, kết quả hắn lại thấy một đám “vịt” đang bơi trong nước, với mấy cái lưỡi thè ra và tiêu chuẩn bơi của chó….vâng, là chó.
Người đâu?
Đường Trọng nghi hoặc thầm nghĩ.
Chẳng qua, chỉ giây lát nghi hoặc mà thôi, rất nhanh đã được niềm vui vô hạn thay thế.
Người dân Ngũ Lĩnh thôn cũng không có việc gì, lão sâu rượu cũng không sao.
Còn sống, chính là thu hoạch lớn nhất.
- Tốt quá.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Tô Sơn đã tốt hơn trước, ánh mắt so với hôm qua đã có thần hơn.
Cô nhìn một thế giới nước trước mắt mà nói:
- Còn sống thật tốt.
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu, rồi phàn nàn thêm;
- Rõ ràng là không có gì, thế mà đêm qua lão già kia lại khiến cho người cảm thấy như sinh ly tử biệt vậy, lão diễn thật nhập tâm mà.
Tô Sơn ngửa mặt nhìn hắn nói:
- Thế nên nói đàn ông Đường gia các anh giỏi diễn trò nhỉ?
- Ha ha….
Đường Trọng có chút xấu hổ cười. Hắn thấy mình đã làm một trò ngu xuẩn đến mức tự cầm đá đập chân mình rồi.
- Nếu như so sánh với độ chuyên nghiệp của lão ta thì tôi không có thiên phú gì ở phương diện này. Lúc đóng phim “Hắc Hiệp”, tôi toàn bị đạo diễn Ngô mắng như tát nước vậy.
- Không có thiên phú thế mà kiếm được doanh thu hơn trăm triệu à?
- Vận khí hơi tốt.
- Thế thì phải chúc mừng mới được.
Tô Sơn nói.
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu tán thành.
- Cần phải chúc mừng mới được.
- Cúi đầu.
Tô Sơn bảo hắn.
- Cô không phải muốn hôn tôi chứ?
Đường Trọng cúi đầu hỏi.
- Anh nói đi?
- Tôi cảm thấy có khả năng, nhưng không thể xác định được.
Đường Trọng khó xử nói:
- Đừng làm tôi bị thương nha.
Tô Sơn cố nâng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Đường Trọng một cái.
- Tuy tôi vẫn luôn đuổi anh đi nhưng anh vẫn luôn lưu lại khiến cho tôi vô cùng cảm động.
Thừa dịp lão còn đang kích động, một cái tay hắn bổ thẳng tới cổ lão.
Chát!
Lão sâu rượu liền nhấc tay, đỡ được cú chặt đó. Tốc độ phản ứng của lão già này thực là không chậm mà.
Lão sâu rượu liền trừng to mắt, khàn giọng quát:
- Thằng khốn này, mày dám đánh ông ngoại mày à?
- Ông không phải là ông ngoại mà là ông nội của con.
Đường Trọng cũng cao giọng nói:
- Con sẽ không để cho ông đi. Có đi thì để con đi.
- Mày đi cái rắm.
Lão già mắng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lo lắng hắn lại động tay chân với mình lần nữa.
- Mày đi làm gì? Mày đi thì có nghĩa gì? Mày uống rượu mơ của người ta hai mươi mấy năm à? Mày uống thuốc của người ta hơn bốn mươi năm cơ à? Mấy đứa nhỏ kia là mày nhìn nó lớn lên à?....Tao không đi thì lương tâm tao cắn rứt. Mày mà đi thì cái cửa ải của ông mày không dễ qua đâu.
- Con đi thay ông mà.
Đường Trọng nói, hắn cầm tay lão sâu rượu, muốn đẩy lão ra. Nhưng dù cho hắn có dùng sức tới đâu cũng không thể làm cho cánh tay áo của lão có chút động được.
- Người luyện võ sao?
Đường Trọng nghĩ thầm trong lòng. Chẳng qua điều này cũng dễ hiểu. Nếu như không có ba quyền hai thức chỉ bằng một cái ná cao su lại có thể bắn nổ đầu sát thủ tinh anh của Kim Cương hay sao?
Dùng đầu gối mà nghĩ cũng là chuyện không thể rồi.
- Con chạy nhanh hơn ông, bơi tốt hơn, cứu người cũng sẽ nhiều hơn…. Ông nội, để cho con đi mà.
Hốc mắt Đường Trọng đỏ lên.
- Bọn họ là người thân của ông, cũng là người thân của con. Con phải đi cứu bọn họ. Nếu như ông có chuyện gì thì con phải nói gì với lão râu dài đây?
- Thế mày mà có chuyện thì ông phải nói thế nào với thằng râu dài….à cha mày thế nào đây?
Lão sâu rượu cố chấp.
- Ông là ông nội, mày là cháu trai. Chuyện này thì mày phải nghe ông. Nói toạc ra là không cãi lý nữa. Không cho phép mày tranh giành với ông, nói nữa là ông đây không có thằng cháu như mày.
Không thể không nói, từ miệng lão sâu rượu, bối phận Đường gia nhà hắn thật là loạn.
Lão chỉ Tô Sơn rồi nói:
- Hãy trông coi cho tốt con bé đi. Một đứa con gái tốt lại để cho nó bị thương. Con gái nhà người ta vừa ý chúng ta thì không thể để cho người ta cảm thấy đàn ông Đường gia chúng ta hèn nhát.
Nói xong, lão liền ôm chai rượu Mao Đài chạy xuống dưới núi.
Tuy một cái chân có chút cà nhắc nhưng tốc độ của lão thực không chậm chút nào.
Hốc mắt Đường Trọng ươn ướt, nội tâm vô cùng khó chịu, muốn đuổi theo lão nhưng lại lo lắng cho Tô Sơn ở phía sau.
Thế nhưng nếu không đuổi theo thì hắn lại lo lắng cho lão sâu rượu nhảy vào biển nước một mình.
Một lần nữa hắn lại gặp phải tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ngũ Lĩnh thôn bốn phía đều là núi, mấy người Kim Cương lựa chọn cái loại tấn công bằng nước này chứng minh bọn hắn tin rằng lần lũ này sẽ hủy diệt Ngũ Lĩnh thôn triệt để.
Một trận lũ lớn như thế nếu không có chuẩn bị trước, lão sâu rượu nhảy vào biển nước mênh mông như thế không phải chỉ có một con đường chết hay sao?
- Đường Trọng.
Tô Sơn hô. Đường Trọng quay đầu nhìn Tô Sơn rồi nói.
- Cô đừng nói gì hết. Tôi sẽ không để cô ở đây một mình đâu. Tôi đã giết ba tên, ông làm thịt một tên. Còn một tên chạy trốn….tôi không biết bọn hắn có bao nhiêu người nhưng nếu như tôi để cô ở một mình, lúc nào cô cũng có thể sẽ bị bọn hắn bắt đi.
- Tôi không khuyên anh đi xuống. Bởi nếu làm như thế sẽ làm hỏng ý tốt của ông.
- Có ý gì?
Đường Trọng hỏi.
- Ông vì cứu anh mới để anh lưu lại.
Thanh âm Tô Sơn khàn khàn.
- Anh nghĩ mà coi, sao chúng lại phải dùng nước để tấn công? Chẳng lẽ chúng không biết trận lũ này không có bất kỳ lực sát thương với anh sao?
- Bọn chúng muốn ôm cây đợi thỏ?
Nghe Tô Sơn phân tích xong, Đường Trọng liền tỉnh táo lại. Một khi bình tĩnh lại, chỉ số thông minh của hắn liền tăng vọt.
Nhưng càng tăng lên thì hắn càng lo cho an nguy của lão sâu rượu.
Đúng thế, chẳng lẽ bọn chúng chỉ biết dùng nước để tấn công thôi sao? Nhất định sẽ có hậu chiêu.
Nếu như mình xông vào, những hậu chiêu đó ắt là dành cho mình. Thế nhưng giờ người lao vào đó lại chính là lão sâu rượu…..
Đường Trọng đi đi lại lại, đưa tay vò đầu mình, có cảm giác điên cuồng vô cùng.
Hắn hận!
Hận những tên sát thủ kia đẩy hắn vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế!
Hắn thề, chỉ cần để cho hắn ra khỏi Ngũ Lĩnh, hắn sẽ khiến cho tổ chức của Kim Cương phải biến mất khỏi trái đất này.
Đuổi tận giết tuyệt, một tên cũng không để lại.
- Đường Trọng, tỉnh táo lại đi. Cứ đi tới đi lui như thế chẳng bằng ngồi xuống bảo toàn thể lực..
Tô Sơn khuyên nhủ.
- Mỗi người đều có tâm lý sợ chết, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng mà nếu như là cái chết có ý nghĩa thì…..cho dù là chết rồi thì sẽ không có quá nhiều tiếc nuối. Ông nội anh thay anh xuống núi, cái này có ý nghĩa đối với ông vô cùng. Ông tình nguyện một mình nhảy vào biển nước, cũng không hy vọng anh bị mấy tên đó vây công.
- Nếu như ông còn sống thì đó chính là vận may của chúng ta. Nếu ông đã chết thì anh hãy giết hết tất cả những kẻ đã hại ông. Ông có kiên trì của ông, anh có trách nhiệm của anh.
Tiếng nói của Tô Sơn trở nên ngoan độc.
- Hãy khiến cho kẻ xấu bị trừng phạt, thay người tốt lấy lại công bằng, điều này còn khó hơn là đi chết.
- Tôi biết phải làm sao rồi.
Đường Trọng ôm Tô Sơn từ trên mặt đất lên, giọng lạnh hẳn đi:
- Cho dù kẻ nào muốn hại đàn ông Đường gia tôi đều sẽ phải trả một cái giá lớn nhất, tàn khốc nhất.
Nước trong hồ trút xuống khiến cho toàn bộ Ngũ Lĩnh thôn bị hủy.
Thế nhưng chỉ là Ngũ Lĩnh thôn bị hủy mà thôi, cũng không có nghĩa là người của Ngũ Lĩnh thôn đều bị giết hết.
Bọn họ sống trong một hoàn cảnh ác liệt như thế, có rất nhiều kinh nghiệm đấu tranh phong phú cùng với thiên nhiên, dã thú. Hơn nữa, bọn họ tới nay vẫn là người chiến thắng.
Ở trên một mảnh đại dương mênh mông, các thôn dân phát huy ra thủ đoạn tự cứu tuy đơn sơ nhưng hiệu quả của bản thân mình.
Có người linh hoạt bò lên ngọn cây, có người thì ngồi tiêu diêu trên thùng gỗ, còn có người khiêng cái ván giường ra, ném vào trong nước coi như cái bè, bởi những cái ván giường kia chính là dùng trúc để làm mà.
Đáng hận nhất là còn có kẻ còn tự do tự tại bơi chó trong nước lũ giống như nước mạnh như thế cũng không có chút uy hiếp nào với bọn họ, chẳng khác gì là tắm nước lạnh mà thôi.
Thấy một màn này qua kinh viễn vọng, bướu thịt trên mặt Kim Cương còn rung mạnh hơn nữa, hắn cuối cùng nhịn không nổi, gào lên:
- Giết, giết hết chúng nó cho tao.
- Ông chủ, Đường Trọng không có xuất hiện. Chúng ta muốn làm chính là ôm cây đợi thỏ mà. Chỉ cần thằng đó ló mặt ra, chúng ta sẽ bao vây nó. Nếu như chúng ta ra tay với những thôn dân kia, ngược lại sẽ cho Đường Trọng thừa dịp mà…..
Chuột Đồng khuyên nhủ.
- Thằng đó dám xuất hiện sao?
Kim Cương lạnh giọng nói;
- Nó mà phải xuất hiện à?
Chuột Đồng cảm thán một tiếng, nghĩ thầm đúng là Đường Trọng không cần phải xuất hiện thật.
Những người dân thôn Ngũ Lĩnh này quả thực có thể tự cứu lấy mình, một ít người già còn được những người trẻ tuổi kia mò từ trong nước ra. Có khi nước lũ đã hết rồi, kiểm kê lại thì chưa chắc đã có người mất tích.
Với tình huống như thế, Đường Trọng nhảy ra làm gì? Làm bia ngắm à?
Keng keng keng…….
Tiếng chuông đồng trong thôn vang lên,
Đó là tín hiệu khẩn cấp tụ tập. Một khi có người gõ cái chuông đó chứng mình là có chuyện nguy hiểm xảy ra, nam nữ già trẻ đều phải tập hợp.
Quả nhiên, sau khi tiếng chuông vang lên, những người đang phiêu du trên mặt nước liền bơi về một phía.
Rất nhanh trên cơn lũ đó đã không còn một bóng người.
Kim Cương biểu lộ vẻ ngưng trọng.
- Rút thôi.
Mấy người Chuột Đồng, Trường Thành đang chuẩn bị súng ống để giết người, nghe vậy liền nghi hoặc nhìn Kim Cương. Vừa rồi còn hùng hổ muốn giết hết, chỉ nháy mắt đã muốn rút lui là sao?
- Bọn họ chuẩn bị tốt rồi. Ở đây mà chiến đấu thì chúng ta chả có thuận lợi gì hết.
- Thế nhưng, Đường Trọng ở đâu?
Trường Thành hỏi. Mục tiêu của bọn hắn là Đường Trọng, những người khác có sống chết thì bọn hắn cũng chả quan tâm.
- Chỉ cần hắn còn sống.
Tiếng nói của hắn lạnh như băng, bướu thịt rung rinh như đang nhảy.
- Tao sẽ khiến hắn chết.
- …………
- Rút thôi.
Kim Cương cắn răng mà nói. Làm ra quyết định như thế quả là một loại chuyện khó khăn….
Trời đã sáng.
Mặt trời đã lên như thường lệ.
Đường Trọng ôm Tô Sơn đứng cách thôn trang chỉ một con dốc, chằm chằm nhìn vào Ngũ Lĩnh thôn mà ngẩn người.
Hình như….tình huống đó không có nghiêm trọng như mình tưởng?
Hắn cho rằng sáng sớm sẽ được ngắm nhìn vô số thi thể trôi nổi trên mặt nước, kết quả hắn lại thấy một đám “vịt” đang bơi trong nước, với mấy cái lưỡi thè ra và tiêu chuẩn bơi của chó….vâng, là chó.
Người đâu?
Đường Trọng nghi hoặc thầm nghĩ.
Chẳng qua, chỉ giây lát nghi hoặc mà thôi, rất nhanh đã được niềm vui vô hạn thay thế.
Người dân Ngũ Lĩnh thôn cũng không có việc gì, lão sâu rượu cũng không sao.
Còn sống, chính là thu hoạch lớn nhất.
- Tốt quá.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Tô Sơn đã tốt hơn trước, ánh mắt so với hôm qua đã có thần hơn.
Cô nhìn một thế giới nước trước mắt mà nói:
- Còn sống thật tốt.
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu, rồi phàn nàn thêm;
- Rõ ràng là không có gì, thế mà đêm qua lão già kia lại khiến cho người cảm thấy như sinh ly tử biệt vậy, lão diễn thật nhập tâm mà.
Tô Sơn ngửa mặt nhìn hắn nói:
- Thế nên nói đàn ông Đường gia các anh giỏi diễn trò nhỉ?
- Ha ha….
Đường Trọng có chút xấu hổ cười. Hắn thấy mình đã làm một trò ngu xuẩn đến mức tự cầm đá đập chân mình rồi.
- Nếu như so sánh với độ chuyên nghiệp của lão ta thì tôi không có thiên phú gì ở phương diện này. Lúc đóng phim “Hắc Hiệp”, tôi toàn bị đạo diễn Ngô mắng như tát nước vậy.
- Không có thiên phú thế mà kiếm được doanh thu hơn trăm triệu à?
- Vận khí hơi tốt.
- Thế thì phải chúc mừng mới được.
Tô Sơn nói.
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu tán thành.
- Cần phải chúc mừng mới được.
- Cúi đầu.
Tô Sơn bảo hắn.
- Cô không phải muốn hôn tôi chứ?
Đường Trọng cúi đầu hỏi.
- Anh nói đi?
- Tôi cảm thấy có khả năng, nhưng không thể xác định được.
Đường Trọng khó xử nói:
- Đừng làm tôi bị thương nha.
Tô Sơn cố nâng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Đường Trọng một cái.
- Tuy tôi vẫn luôn đuổi anh đi nhưng anh vẫn luôn lưu lại khiến cho tôi vô cùng cảm động.