Kim Cương thật sự đã hôn mê rồi.
Đường Trọng đã dùng hết Tam Đảo Bộ ở Ngũ Lĩnh rồi, chẳng qua mấy thứ nhưng dây thừng, còng tay thì vẫn còn khá nhiều.
Ở dưới sự chỉ huy của Đường Trọng, Kim Cương bị trói đi trói lại vài lần, giống như là con cua đồng sắp bị bỏ vào nồi nấu…
Sauk hi lên bờ, Đường Trọng mới có thể phát tiết hết sự bất mãn của hắn với lão râu dài.
Ánh mắt hắn bất thiện nhìn lão râu dài, nói:
- Chúng ta không phải đã nói rồi à, Kim Cương là kẻ địch của tôi, tôi muốn tự mình xuống nước giải quyết hắn, ông cũng đáp ứng rồi. Vì sao lại nói lời không giữ lời?
- Tao lúc nào đáp ứng hả?
- Tôi nói chút nữa tôi xuống nước, ông “Ừm” mà.
- “Ừm” có nghĩa là tao đã biết.
- ………………
Đường Trọng giờ đã hiểu, lão râu dài có lúc vô sỉ y như lão sâu rượu. Quả nhiên không hổ là cha con huyết nhục tương liên a.
Cuộc sống loạn như thế, người đàn ông đơn thuần phải làm sao đây?
Đường Trọng bị làm cho sợ hãi rồi.
Ngoại trừ Kim Cương đã bị bắt làm con tin rồi, còn có sát thủ quốc tịch người Trung, Trường Thành, đang bị trọng thương.
Có hai người như thế, buổi tối hôm nay coi như là thu hoạch tương đối khá rồi.
Chuột Đồng với Số 11 bi kịch táng thân trong nước. Tất nhiên thì thi thể vẫn nên vớt lên.
Đường Trọng lại qua cho bọn hắn ăn thêm vài thứ. Để cho bọn hắn tạm thời khỏi phải tỉnh lại, nói cách khác, sau khi bọn hắn tỉnh lại, cắn lưỡi tự vẫn, chính mình liền tổn thất thảm trọng rồi.
Có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa hiểu, Đường Trọng còn phải nghĩ biện pháp cạy miệng bọn hắn ra mới được.
Lại Hồng Nho đi tới, giọng nịnh nọt:
- Chúc mừng sư phục, buổi tối hôm nay đại công cáo thành. Phần tử khủng bố không ai đào thoát, toàn bộ sa lưới rồi.
- Vẫn là cám ơn mọi người hiệp trợ.
Đường Trọng chủ động cầm tay Lại Hồng Nho, thâm tình nói:
- Lại đại thiếu làm gương cho binh sĩ, càng khiến cho lòng người cảm động. Phần nhân tình này tôi nhớ kỹ, ngày sau nhất định hoàn trả.
- Lại Hồng Nho tôi cái khác không có, chỉ có một thân sức lực này. Sự tình khác không giúp được sư phụ, nhưng nếu có thể đánh giết giùm sư phụ.
Lại Hồng Nho cố gắng ưỡn ngực lên, thể hiện một bộ dáng trung can, nghĩa đảm, anh dũng nguyện vì sư phụ đâm cho địch nhân hai đao.
Đương nhiên hắn không quên kiếm điểm trong mắt đám thủ hạ của mình:
- Người khác không thể tới thì không sao. Nhưng tôi là đồ đệ của sư phụ, tôi há lại không đến ư? Nếu như truyền đi ắt bị các anh em chê cười rồi.
“Người khác” mà hắn nói đến đây chính là Tạ Kinh Thành rồi. Tạ Kinh Thành cùng hắn không thể so được, thân thủ không tốt bằng hắn, nên buổi tối hôm nay không có tham gia trận vây quét Kim Cương.
Bàn tay Đường Trọng cầm tay Lại Hồng Nho càng thêm chặt:
- Đường xa thì mới biết sức ngày, lâu người thì mới biết nhân tâm.
- Một ngày là thầy, cả đời là…thầy.
Lại Hồng Nho cũng nhanh liền tiến nhập trạng thái biểu diễn.
- Con tin thì để cho cậu giữ đi.
- Chuyện nhỏ. Tôi ở Tân An chuyện lớn không làm được, nhưng chỉ giam mấy tên ma cà bông thì….
- Học giả uyên thâm, nhất định phải chú ý cẩn thận.
Đường Trọng không nhịn được phải nhắc nhở.
- Mấy tên đó cũng không phải ma cà bông đâu, mà là tinh anh sát thủ của tổ chức Kim Cương số một thế giới. Cái tên vừa đen vừa xấu mà trên mặt có bướu kia chính là Kim Cương, thủ lãnh của Kim Cương đấy.
- ………………………
Sắc mặt Lại Hồng Nho liền trắng bệch lại, mặt không chút máu.
- Hồng Nho, sao thế?
Đường Trọng hỏi thăm.
- Sư phụ, hắn là Kim Cương?
Lại Hồng Nho cố gắng bảo trì thanh âm của bản thân. Tin tức này quá là kích thích rồi a?
- Đúng thế.
Đường Trọng cười gật đầu.
- Lần thứ nhất thấy đúng không? Tôi cũng là lần đầu thấy hắn. Cho tới giờ tâm tình vẫn còn kích động này. Ngày mai cậu cho hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, rồi cậu ôm hắn chụp hai cái, sau đó nhờ hắn kí tên cho cũng được. Từ hôm nay trở đi, hắn ăn của chúng ta, yêu cầu nho nhỏ này hắn cũng sẽ không cự tuyệt đâu. Ta biết, hắn ở trong tổ chức địa vị rất cao, rất nhiều người cũng thần tượng hắn lắm, thế nào, cậu cũng thích hắn à?
Lại Hồng Nho cuống đến phát khóc, nói ra:
- Sư phụ, tại sao không cho tôi biết hắn là Kim Cương sớm hơn chút a?
Bọn hắn chỉ là xã hội đen, còn Kim Cương bọn hắn thế nhưng là bọn sát thủ giết người không chớp mắt.
Xã hội đen cũng sợ sát thủ ah.
Lại Hồng Nho bắt lão đại của Kim Cương, Kim Cương lại không hướng bọn hắn trả thù hay sao?
Về sau, Lại gia bọn họ làm sao có thể sống được qua ngày đây?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nói:
- Ai bảo cậu sớm không hỏi tôi…
- ………………
- Hơn nữa, nếu như tôi mà sớm nói là Kim Cương, chả lẽ cậu không phái người trợ giúp a?
- Tất nhiên…..không biết.
- Chả lẽ cậu lại học cái tên Tạ Kim Thành vô tình vô nghĩa kia hả, cũng không chịu tới hỗ trợ?
- Đương nhiên là….không biết.
Lại Hồng Nho hối hận vì vừa rồi mình nói quá toàn vẹn. Hiện tại dù có muốn thay đổi cũng không được.
- Có hay không đây? Có biết hắn là Kim Cương hay không thì cậu cũng đã hỗ trợ rồi, giờ có nói thì có gì khác nhau đâu cơ chứ?
- ……………
Lại Hồng Nho không phản bác được, chỉ biết ai oán nhìn xem Đường Trọng.
Đường Trọng vỗ vỗ vai hắn:
- Đừng có lo lắng.
- Sư phụ tôi sao lại không thể không lo lắng được cơ chứ. Tôi biết cái đám Kim Cương đó, bọ hắn giết người không chớp mắt. Tôi rõ ràng đã bắt người của họ, bọn họ có thể sẽ trả thù không đây?
- Cái gì mà cậu dẫn người? Là tôi dẫn người, cậu chỉ là hiệp trợ mà thôi. Hơn nữa, người hiệp trợ không chắc chỉ có cậu thôi đâu, còn có Tạ Kinh Thành đại thiếu nữa. Đúng hay không?
Lại Hồng Nho nghĩ lại cũng đó, hắn hiện tại quả thực là không may, nhưng không phải chỉ mình hắn không may đâu à?
Nghĩ đến cái tên Tạ Kinh Thành cũng giống như hắn bị cuốn vào sự kiện vây quét Kim Cương, nội tâm Lại Hồng Nho có chút thoải mái hơn rồi. Trời có sập, nhưng mà không phải có thêm người cùng chống đỡ với mình à?
- Cậu nên tuyên truyền công tích của Tạ đại thiếu hơn. Tạ đại thiếu mặc dù không tự mình xuất hiện, nhưng mà có hắn ở nơi xa mà bày mưu tính kế đó. Nếu như không có hắn, có khi chúng không thể nào bắt được Kim Cương tối nay, đúng không?
- Đúng đúng, sư phụ nói rất đúng.
Lại Hồng Nho liền hiểu được ý của sư phụ rồi. Sư phụ quả là sư phụ, thời khắc mấu chốt vẫn nghĩ cho mình.
- Để tôi cho người đi làm chuyện này.
- Ừm. Bận việc cả đêm, thật đúng là có chút đói bụng rồi, cậu chuẩn bị xong rượu với thức ăn rồi đúng không?
- Đúng thế. Chuẩn bị xong rồi. Tất cả đều xong rồi.
Lại Hồng Nho trả lời:
- Sư phụ, mời.
Đường Trọng liếc lão râu dài bên người, bảo Lại Hồng Nho:
- Gọi sư gia đi.
***
Ngồi lên mấy chiếc xe, đám người liền chậm rãi hướng một câu lạc bộ du thuyền đẹp nhất ven biển hương giang chạy qua.
Biết đám Đường Trọng tới, Tạ Kinh Thành mang theo một đám người ra đón ở cửa ra vào.
Đường Trọng xuống xe, bước tới nắm tay Tạ Kinh Thành:
- Cảm ơn Tạ đại thiếu đã giúp đỡ, nếu như không có các người hỗ trợ, hôm nay chúng tôi sẽ đi một chuyến không công rồi.
- Đường thiếu, đừng có khách khí như thế. Chúng ta không phải là bạn bè sao?
Tạ Kinh Thành giả bộ không vui nói.
- Chúng ta tất nhiên là bạn bè rồi.
Đường Trọng vẻ mặt thành thật nói.
- Là bạn bè, thì cũng đừng nói khách khí như thế. Bên trong đã chuẩn bị rượu và thức ăn mà. Buổi tối hôm nay chúng ta không say không về.
- Có bạn bè, có rượu ngon, tôi rất thích cuộc sống như thế.
Đường Trọng nói. Rồi chỉ lão râu dài bên cạnh.
- Cha tôi.
- Xin chào bác.
Tạ Kinh Thành phản ứng cực nhanh cũng kính bước tới, nói:
- Chốc nữa nhất định sẽ phải kính bác vài chén.
- Cám ơn.
Lão râu dài cũng chẳng có ý tứ muốn nói chuyện với mấy thằng nhóc đó. Hắn thấy chuyện uống rượu còn quan trọng hơn.
Tất nhiên, sau khi Tạ Kinh Thành nghe mọi người nói là kẻ bị vây quét hôm nay chính là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Kim Cương, hắn cũng không còn hào hứng đến mức không say không về rồi. Mấy người chỉ ăn qua loa vài thứ, uống vài chén, rồi tạm biệt nhau.
Đường Trọng và lão râu dài tới ở trong Lật viên, nơi dùng để thẩm vấn ở Tây An, hành hình hoặc là thu đồ đệ cũng được.
Lại Hồng Nho liền giam Kim Cương và Trường Thành ở đây, Đường Trọng và lão râu dài tất nhiên cũng phải tới nơi này.
Hai người tắm rửa qua, thay đồ sạch sẽ mà Lại Hồng Nho cho người đưa tới, sau đó hướng về tầng hầm nơi này bước tới.
Nhà tù dưới mặt đất canh phòng sâm nghiêm, cũng khó nhất để công phá, Lại Hồng Nho sau khi biết thân phận của Kim Cương, nên nhốt bọn hắn ở đây càng cần thiết hơn.
Bước qua cánh cửa nặng nề, hai người cuối cùng nhìn thấy tên to con Kim Cương ở tầng hầm ngầm. Trường Thành bị thương quá nặng, đã được đưa đến nơi khác để trị liệu.
Người chết thì không có giá trị, phải từ miệng người sống thì mới có thể lấy được tình báo mà bọn hắn cần.
Đường Trọng ra hiệu cho hai gã áo đen mở cánh cổng được làm từ thép tinh khiết đặc chế, rồi cho người đưa hắn ra để thẩm vấn.
Sau khi treo hắn lên như treo thịt lợn, sau khi khóa tay chân hăn lại, Đường Trọng mới yên tâm cho hắn ăn vài viên dược hoàn màu đen.
Mấy phút sau, dược hoàn kích phát, Kim Cương cuối cùng đã mở mắt ra.
Hắn sau khi nhìn thấy lão râu dài kia, hung quang trong mắt đại phát, liều mạng thân thể, muốn được đại chiến cùng lão ta thêm một trận 300 hiệp nữa.
- Bại tướng một lần. Đánh lần nữa thì mày vẫn thất bại thôi.
Đường Trọng trào phúng, hắn biết Kim Cương không biết tiếng Trung, cho nên dùng tiếng Anh nói chuyện.
Kim Cương bình thường uy phong lẫm lẫm, khiến cho trẻ con nghe danh là khóc nỉ non, thế mà không chịu nổi một kích trong tay Kim Cương. Địa vị hắn trong lòng Đường Trọng rất là thấp. Khó trách cấp dưới của hắn như đồ ăn vậy, bị mình đánh cho hoa rơi nước chảy.
- Tao không thua. Nếu đánh trên đất liền thì tao chắc thắng.
Kim Cương gấp đến độ đỏ mắt.
Đánh trên đất liền à?
Đường Trọng quay người nhìn về phía lão râu dài, hỏi:
- Hắn không biết bơi?
- Kỹ thuật bơi lội xác thực không tốt cho lắm.
Lão râu dài thẳng thắn trả lời, không có chút dấu giếm gì hết.
Đường Trọng đã dùng hết Tam Đảo Bộ ở Ngũ Lĩnh rồi, chẳng qua mấy thứ nhưng dây thừng, còng tay thì vẫn còn khá nhiều.
Ở dưới sự chỉ huy của Đường Trọng, Kim Cương bị trói đi trói lại vài lần, giống như là con cua đồng sắp bị bỏ vào nồi nấu…
Sauk hi lên bờ, Đường Trọng mới có thể phát tiết hết sự bất mãn của hắn với lão râu dài.
Ánh mắt hắn bất thiện nhìn lão râu dài, nói:
- Chúng ta không phải đã nói rồi à, Kim Cương là kẻ địch của tôi, tôi muốn tự mình xuống nước giải quyết hắn, ông cũng đáp ứng rồi. Vì sao lại nói lời không giữ lời?
- Tao lúc nào đáp ứng hả?
- Tôi nói chút nữa tôi xuống nước, ông “Ừm” mà.
- “Ừm” có nghĩa là tao đã biết.
- ………………
Đường Trọng giờ đã hiểu, lão râu dài có lúc vô sỉ y như lão sâu rượu. Quả nhiên không hổ là cha con huyết nhục tương liên a.
Cuộc sống loạn như thế, người đàn ông đơn thuần phải làm sao đây?
Đường Trọng bị làm cho sợ hãi rồi.
Ngoại trừ Kim Cương đã bị bắt làm con tin rồi, còn có sát thủ quốc tịch người Trung, Trường Thành, đang bị trọng thương.
Có hai người như thế, buổi tối hôm nay coi như là thu hoạch tương đối khá rồi.
Chuột Đồng với Số 11 bi kịch táng thân trong nước. Tất nhiên thì thi thể vẫn nên vớt lên.
Đường Trọng lại qua cho bọn hắn ăn thêm vài thứ. Để cho bọn hắn tạm thời khỏi phải tỉnh lại, nói cách khác, sau khi bọn hắn tỉnh lại, cắn lưỡi tự vẫn, chính mình liền tổn thất thảm trọng rồi.
Có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa hiểu, Đường Trọng còn phải nghĩ biện pháp cạy miệng bọn hắn ra mới được.
Lại Hồng Nho đi tới, giọng nịnh nọt:
- Chúc mừng sư phục, buổi tối hôm nay đại công cáo thành. Phần tử khủng bố không ai đào thoát, toàn bộ sa lưới rồi.
- Vẫn là cám ơn mọi người hiệp trợ.
Đường Trọng chủ động cầm tay Lại Hồng Nho, thâm tình nói:
- Lại đại thiếu làm gương cho binh sĩ, càng khiến cho lòng người cảm động. Phần nhân tình này tôi nhớ kỹ, ngày sau nhất định hoàn trả.
- Lại Hồng Nho tôi cái khác không có, chỉ có một thân sức lực này. Sự tình khác không giúp được sư phụ, nhưng nếu có thể đánh giết giùm sư phụ.
Lại Hồng Nho cố gắng ưỡn ngực lên, thể hiện một bộ dáng trung can, nghĩa đảm, anh dũng nguyện vì sư phụ đâm cho địch nhân hai đao.
Đương nhiên hắn không quên kiếm điểm trong mắt đám thủ hạ của mình:
- Người khác không thể tới thì không sao. Nhưng tôi là đồ đệ của sư phụ, tôi há lại không đến ư? Nếu như truyền đi ắt bị các anh em chê cười rồi.
“Người khác” mà hắn nói đến đây chính là Tạ Kinh Thành rồi. Tạ Kinh Thành cùng hắn không thể so được, thân thủ không tốt bằng hắn, nên buổi tối hôm nay không có tham gia trận vây quét Kim Cương.
Bàn tay Đường Trọng cầm tay Lại Hồng Nho càng thêm chặt:
- Đường xa thì mới biết sức ngày, lâu người thì mới biết nhân tâm.
- Một ngày là thầy, cả đời là…thầy.
Lại Hồng Nho cũng nhanh liền tiến nhập trạng thái biểu diễn.
- Con tin thì để cho cậu giữ đi.
- Chuyện nhỏ. Tôi ở Tân An chuyện lớn không làm được, nhưng chỉ giam mấy tên ma cà bông thì….
- Học giả uyên thâm, nhất định phải chú ý cẩn thận.
Đường Trọng không nhịn được phải nhắc nhở.
- Mấy tên đó cũng không phải ma cà bông đâu, mà là tinh anh sát thủ của tổ chức Kim Cương số một thế giới. Cái tên vừa đen vừa xấu mà trên mặt có bướu kia chính là Kim Cương, thủ lãnh của Kim Cương đấy.
- ………………………
Sắc mặt Lại Hồng Nho liền trắng bệch lại, mặt không chút máu.
- Hồng Nho, sao thế?
Đường Trọng hỏi thăm.
- Sư phụ, hắn là Kim Cương?
Lại Hồng Nho cố gắng bảo trì thanh âm của bản thân. Tin tức này quá là kích thích rồi a?
- Đúng thế.
Đường Trọng cười gật đầu.
- Lần thứ nhất thấy đúng không? Tôi cũng là lần đầu thấy hắn. Cho tới giờ tâm tình vẫn còn kích động này. Ngày mai cậu cho hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, rồi cậu ôm hắn chụp hai cái, sau đó nhờ hắn kí tên cho cũng được. Từ hôm nay trở đi, hắn ăn của chúng ta, yêu cầu nho nhỏ này hắn cũng sẽ không cự tuyệt đâu. Ta biết, hắn ở trong tổ chức địa vị rất cao, rất nhiều người cũng thần tượng hắn lắm, thế nào, cậu cũng thích hắn à?
Lại Hồng Nho cuống đến phát khóc, nói ra:
- Sư phụ, tại sao không cho tôi biết hắn là Kim Cương sớm hơn chút a?
Bọn hắn chỉ là xã hội đen, còn Kim Cương bọn hắn thế nhưng là bọn sát thủ giết người không chớp mắt.
Xã hội đen cũng sợ sát thủ ah.
Lại Hồng Nho bắt lão đại của Kim Cương, Kim Cương lại không hướng bọn hắn trả thù hay sao?
Về sau, Lại gia bọn họ làm sao có thể sống được qua ngày đây?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nói:
- Ai bảo cậu sớm không hỏi tôi…
- ………………
- Hơn nữa, nếu như tôi mà sớm nói là Kim Cương, chả lẽ cậu không phái người trợ giúp a?
- Tất nhiên…..không biết.
- Chả lẽ cậu lại học cái tên Tạ Kim Thành vô tình vô nghĩa kia hả, cũng không chịu tới hỗ trợ?
- Đương nhiên là….không biết.
Lại Hồng Nho hối hận vì vừa rồi mình nói quá toàn vẹn. Hiện tại dù có muốn thay đổi cũng không được.
- Có hay không đây? Có biết hắn là Kim Cương hay không thì cậu cũng đã hỗ trợ rồi, giờ có nói thì có gì khác nhau đâu cơ chứ?
- ……………
Lại Hồng Nho không phản bác được, chỉ biết ai oán nhìn xem Đường Trọng.
Đường Trọng vỗ vỗ vai hắn:
- Đừng có lo lắng.
- Sư phụ tôi sao lại không thể không lo lắng được cơ chứ. Tôi biết cái đám Kim Cương đó, bọ hắn giết người không chớp mắt. Tôi rõ ràng đã bắt người của họ, bọn họ có thể sẽ trả thù không đây?
- Cái gì mà cậu dẫn người? Là tôi dẫn người, cậu chỉ là hiệp trợ mà thôi. Hơn nữa, người hiệp trợ không chắc chỉ có cậu thôi đâu, còn có Tạ Kinh Thành đại thiếu nữa. Đúng hay không?
Lại Hồng Nho nghĩ lại cũng đó, hắn hiện tại quả thực là không may, nhưng không phải chỉ mình hắn không may đâu à?
Nghĩ đến cái tên Tạ Kinh Thành cũng giống như hắn bị cuốn vào sự kiện vây quét Kim Cương, nội tâm Lại Hồng Nho có chút thoải mái hơn rồi. Trời có sập, nhưng mà không phải có thêm người cùng chống đỡ với mình à?
- Cậu nên tuyên truyền công tích của Tạ đại thiếu hơn. Tạ đại thiếu mặc dù không tự mình xuất hiện, nhưng mà có hắn ở nơi xa mà bày mưu tính kế đó. Nếu như không có hắn, có khi chúng không thể nào bắt được Kim Cương tối nay, đúng không?
- Đúng đúng, sư phụ nói rất đúng.
Lại Hồng Nho liền hiểu được ý của sư phụ rồi. Sư phụ quả là sư phụ, thời khắc mấu chốt vẫn nghĩ cho mình.
- Để tôi cho người đi làm chuyện này.
- Ừm. Bận việc cả đêm, thật đúng là có chút đói bụng rồi, cậu chuẩn bị xong rượu với thức ăn rồi đúng không?
- Đúng thế. Chuẩn bị xong rồi. Tất cả đều xong rồi.
Lại Hồng Nho trả lời:
- Sư phụ, mời.
Đường Trọng liếc lão râu dài bên người, bảo Lại Hồng Nho:
- Gọi sư gia đi.
***
Ngồi lên mấy chiếc xe, đám người liền chậm rãi hướng một câu lạc bộ du thuyền đẹp nhất ven biển hương giang chạy qua.
Biết đám Đường Trọng tới, Tạ Kinh Thành mang theo một đám người ra đón ở cửa ra vào.
Đường Trọng xuống xe, bước tới nắm tay Tạ Kinh Thành:
- Cảm ơn Tạ đại thiếu đã giúp đỡ, nếu như không có các người hỗ trợ, hôm nay chúng tôi sẽ đi một chuyến không công rồi.
- Đường thiếu, đừng có khách khí như thế. Chúng ta không phải là bạn bè sao?
Tạ Kinh Thành giả bộ không vui nói.
- Chúng ta tất nhiên là bạn bè rồi.
Đường Trọng vẻ mặt thành thật nói.
- Là bạn bè, thì cũng đừng nói khách khí như thế. Bên trong đã chuẩn bị rượu và thức ăn mà. Buổi tối hôm nay chúng ta không say không về.
- Có bạn bè, có rượu ngon, tôi rất thích cuộc sống như thế.
Đường Trọng nói. Rồi chỉ lão râu dài bên cạnh.
- Cha tôi.
- Xin chào bác.
Tạ Kinh Thành phản ứng cực nhanh cũng kính bước tới, nói:
- Chốc nữa nhất định sẽ phải kính bác vài chén.
- Cám ơn.
Lão râu dài cũng chẳng có ý tứ muốn nói chuyện với mấy thằng nhóc đó. Hắn thấy chuyện uống rượu còn quan trọng hơn.
Tất nhiên, sau khi Tạ Kinh Thành nghe mọi người nói là kẻ bị vây quét hôm nay chính là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Kim Cương, hắn cũng không còn hào hứng đến mức không say không về rồi. Mấy người chỉ ăn qua loa vài thứ, uống vài chén, rồi tạm biệt nhau.
Đường Trọng và lão râu dài tới ở trong Lật viên, nơi dùng để thẩm vấn ở Tây An, hành hình hoặc là thu đồ đệ cũng được.
Lại Hồng Nho liền giam Kim Cương và Trường Thành ở đây, Đường Trọng và lão râu dài tất nhiên cũng phải tới nơi này.
Hai người tắm rửa qua, thay đồ sạch sẽ mà Lại Hồng Nho cho người đưa tới, sau đó hướng về tầng hầm nơi này bước tới.
Nhà tù dưới mặt đất canh phòng sâm nghiêm, cũng khó nhất để công phá, Lại Hồng Nho sau khi biết thân phận của Kim Cương, nên nhốt bọn hắn ở đây càng cần thiết hơn.
Bước qua cánh cửa nặng nề, hai người cuối cùng nhìn thấy tên to con Kim Cương ở tầng hầm ngầm. Trường Thành bị thương quá nặng, đã được đưa đến nơi khác để trị liệu.
Người chết thì không có giá trị, phải từ miệng người sống thì mới có thể lấy được tình báo mà bọn hắn cần.
Đường Trọng ra hiệu cho hai gã áo đen mở cánh cổng được làm từ thép tinh khiết đặc chế, rồi cho người đưa hắn ra để thẩm vấn.
Sau khi treo hắn lên như treo thịt lợn, sau khi khóa tay chân hăn lại, Đường Trọng mới yên tâm cho hắn ăn vài viên dược hoàn màu đen.
Mấy phút sau, dược hoàn kích phát, Kim Cương cuối cùng đã mở mắt ra.
Hắn sau khi nhìn thấy lão râu dài kia, hung quang trong mắt đại phát, liều mạng thân thể, muốn được đại chiến cùng lão ta thêm một trận 300 hiệp nữa.
- Bại tướng một lần. Đánh lần nữa thì mày vẫn thất bại thôi.
Đường Trọng trào phúng, hắn biết Kim Cương không biết tiếng Trung, cho nên dùng tiếng Anh nói chuyện.
Kim Cương bình thường uy phong lẫm lẫm, khiến cho trẻ con nghe danh là khóc nỉ non, thế mà không chịu nổi một kích trong tay Kim Cương. Địa vị hắn trong lòng Đường Trọng rất là thấp. Khó trách cấp dưới của hắn như đồ ăn vậy, bị mình đánh cho hoa rơi nước chảy.
- Tao không thua. Nếu đánh trên đất liền thì tao chắc thắng.
Kim Cương gấp đến độ đỏ mắt.
Đánh trên đất liền à?
Đường Trọng quay người nhìn về phía lão râu dài, hỏi:
- Hắn không biết bơi?
- Kỹ thuật bơi lội xác thực không tốt cho lắm.
Lão râu dài thẳng thắn trả lời, không có chút dấu giếm gì hết.