Là một kẻ sát thủ mà không biết bơi lặn, quả thực là một điều vô cùng nhục nhã.
Đường Trọng nghĩ mãi mà không ra ở chỗ, trước khi hắn trở thành sát thủ, chẳng lẽ không có học qua kỹ năng này sao? Hắn sau khi trở thành sát thủ, chẳng lẽ không có tập luyện nữa sao?
Đường Trọng không biết rõ về lịch sử phát triển của Kim Cương, nên đối với việc kỹ thuật bơi lội của Kim Cương không được tốt, khó có thể chấp nhận được.
- Kim Cương đại danh đỉnh đỉnh, thế mà kỹ thuật bơi lội lại vứt đi, điều này truyền đi chắc chả có ai tin nhỉ?
Chúng ta cũng biết, Kim Cương là người châu Phi.
Hơn nữa, là khu vực thiếu nước trầm trọng.
Đối với bọn họ thì nước chính là tính mạng rồi.
Đương nhiên, cuộc sống của bọn họ cũng quá khổ, bởi muốn uống nước thì tám phần là ý trời, hai phần là do cố gắng.
Ngày mưa có thể dùng các loại chậu rửa, lu nước để chứa nước, thế nhưng ở Châu Phi đại đa số thời gian đều là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, mạnh đến mức có thể khiến cho làn da bị nướng chín đến nơi rồi.
Thế nên, bọn họ thường sống ở nơi ẩm thấp, để tìm nước, kiếm những nơi có bụi cỏ, cây cối để đào nước, kiếm một chút sương ở trên thân cây, lá cây….
Cuộc sống của bọn họ chính là vì nước mà sống. Đường nhiên, nếu như không có nước thì căn bản không ai có thể sống được.
Kim Cương lúc nhỏ đã trải qua cuộc sống tìm nước. Lúc ấy, nếu như trời không mưa thì tắm rửa cũng khó khăn càng không cần nói tìm một cái ao nào đó mà tập bơi.
Về sau, Kim Cương gặp một người dị nhân ở Châu Phi. Người đó dạy hắn rất nhiều thứ, thế nhưng, lại không có dạy hắn bơi lội, ở một cái nơi như là Châu Phi thì hắn cũng không có cách nào có thể biến được nước ra.
Người dị nhân già rồi chết, còn tiếng vang của Kim Cương trong giới sát thủ càng vang dội.
Đương nhiên khi Kim Cương nhận nhiệm vụ đại đa số là của Ả rập, cũng chỉ có những quốc gia nhiều biến động như thế mới cần bọn hắn giúp đỡ mà thôi.
Mà các quốc gia Ả rập thì cũng có một bệnh chung, đó là thiếu nước.
Cho dù là giết người hay chạy trốn, Kim Cương rất ít khi có liên hệ gì với cái thứ đồ quý hiếm, “nước”, này.
Lúc trước hắn cũng có đủ tiền tài để có thể đi học bơi lội rồi.
Thế nhưng, khi hắn đối mặt với nước, hắn lại cảm thấy từ tận đáy lòng mình có một chút sợ hãi. Hắn sợ những cái cảm giác tay chân không thể phát sức lực này.
Nhưng hắn biết rằng, hắn bắt buộc phải học cái môn bơi chết tiệt này. Vì vậy hắn dứt khoát nhảy xuống nước để tập.
Công phu không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng biết bơi. Nhưng bởi từ nội tâm đã có chút sợ hãi, thế nên hắn không thể nào quen được với nước, kỹ thuật bơi lội cũng không tốt cho lắm. So với cái lão râu dài quái thai này, khi còn bé thường nhảy vào đầm bắt tôm bắt cá, lúc thiếu thời thì vào bộ đội đặc chủng tiến hành huấn luyện thủy chiến, về sau thì bị đày đến cái nơi như Hận Sơn, không núi thì sông này, thật sự không thể nào so sánh được.
Kim Cương đã thấy thỏa mãn. Hắn thấy như thế là tốt rồi.
Cũng vì lấy thực lực của hắn, có khi nào sẽ phải chạy trốn chật vật như thế sao?
Người bị hắn giết càng nhiều, thanh danh càng vang dội, tổ chức cường đại kia cuối cùng tìm tới hắn.
Hắn được nhận vào rồi.
Cuộc sống của hắn càng ngày càng thoải mái, thậm chí có chuyện hắn chỉ cần mở miệng, không cần phải tự thân rat ay…..hắn đã sa đọa rồi.
Thế nên, cuộc chiến trên Hương Giang, khi lão râu dài nhảy xuống chính là đã quyết định được trận chiến đấu này ai thắng ai bại rồi.
Trong nước biển chiến đấu, ngoại trừ có thực lực mạnh mẽ, càng quan trọng hơn đó chính là tiềm lực và năng lực nín thở.
Ở chỉ cần có một chút chênh lệch thì làm sao có cơ hội thắng đây?
Lão râu dài khi giao thủ với Kim Cương, liền phát hiện động tác của Kim Cương quá là cứng ngắc, động tác chậm chạp, không giống như được trải qua huấn luyện đặc thù. Hơn nữa lúc vung quyền cũng không biết được bí quyết lái nước.
Lực cản của nước lớn như thế, nếu như không hiểu được cách lái nước, mà cứ ngu đần như thế mà vung quyền, đánh vào người có đủ tổn thương đối thủ không?
Lão râu dài không giống với lúc trước rồi. Mỗi quyền đánh vào thịt chính là khiến cho Kim Cương phải chạy thục mạng.
Sau khi ngoi lên lần đầu, lão râu dài ra tuyệt chiêu.
Hắn trực tiếp kéo Kim Cương xuống hẳn sâu dưới biển, dây dưa hắn khiến hắn không chạy được, khiến cho hắn phải chết nghẹn dưới đó.
Một đời Sát Thần như Kim Cương phải chịu nghẹn khuất như thế.
- Tôi đã nói là để cho tôi xuống rồi mà.
Đường Trọng u oán nói. Kỹ thuật bơi lội của hắn cực tốt, thậm chí còn tốt hơn cả lão râu dài.
Nếu như hắn mà nhảy xuống, không phải cái thanh danh hiển hác đánh bại Kim Cương sẽ rơi vào tay hắn ư?
Lão râu dài biết cái tính không thích bị coi thường của con mình, nên đối với việc bị chỉ trích cũng không nói gì.
Lão đưa đôi mắt hổ về phía Kim Cương:
- Bắt đầu làm việc thôi.
- Được rồi.
Đường Trọng gật đầu.
Hắn nhìn về phía Kim Cương, dùng tiếng Anh nói:
- Ông bây giờ nên biết tình cảnh của mình. Các người tổng cộng có bốn người thoát khỏi Ngũ Lĩnh, hai tên bị đánh gục khi ở trên biển, một người Hoa bị trúng đạn ở ngực, giờ đang được chữa trị…thượng đế phù hộ, mong rằng có thể cứu được hắn. Còn ông đang ở đây với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi muốn, một ngón tay cũng có thể lấy đi mạng của ông.
- Không thể không nói chính là bên ông đã diệt toàn quân rồi. Thậm chí không có một ai quay lại tổng bộ để…tổng kết kinh nghiệm thất bại. Đối với tao ngộ của mấy người thì tôi rất là vui mừng. Tôi rất vui mừng.
- Ít nói nhảm đi.
Lão râu dài không chút biểu tình nói.
Đường Trọng bất mãn nhìn lão:
- Tôi đây là đánh vào nhân tâm mà. Làm cho hắn không còn ý chí chiến đấu, không còn ý nghĩ muốn phản kháng….
Lão râu dài không nói lời nào, liền rút một con dao nhỏ trên kệ đặt đồ tra khảo.
Lão mang cây dao đó tới trước mặt Kim Cương, thanh đao đặt lên cái bướu thịt đen sì như là kén trùng kia của hắn.
Rồi cánh tay khẽ xoay, cái bướu thịt kia liền bị cắt bay ra ngoài.
Bịch!
Bướu thịt rơi xuống đất, nghe tiếng vang coi bộ khá là nặng.
Phì…!
Máu tươi phun điên cuồng, lão râu dài tùy ý cầm lên thuốc phấn cầm máu đã được chuẩn bị trong một cái chậu nhôm vẩy lên mặt Kim Cương.
Phạch!
Thuốc bột bị máu tươi nhuộm đỏ, rồi bắt đầu tróc ra rơi xuống.
Lão râu dài lại bốc thêm một nắm, lần nữa ném lên mặt hắn.
Cái phong cách tiêu sái này của hắn không giống như đánh đập người, mà là đánh đập gia súc.
Cuối cùng máu cũng đã ngừng chảy.
- Hỏi đi.
Lão râu dài nhìn Đường Trọng nói.
Lão không biết tiếng Anh, nên đành giao cái việc nhỏ không ý nghĩa này cho thằng con.
Nếu như hắn tự mình thẩm vấn, không chừng có thể cạy miệng Kim Cương rồi.
- ………………
Thân thể Kim Cương không ngừng run rẩy. Khuôn mặt trở nên dữ tợn, vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa chảy xuống, giống như mới vớt từ trong biển lên.
Lúc trước trên mặt hắn có một cái bướu thịt trông xấu xí vô cùng, cái bướu thịt kia đã bị lão râu dài chặt xuống, càng khiến cho người xem giật mình.
Không thể không nói, hắn phẫu thuật chỉnh hình đã thất bại.
Đường Trọng có chút đồng tình với cái tên đáng thương này rồi.
- Ông cũng thấy đấy. Tuy tôi là một vị thân sĩ nho nhã lễ độ, nhưng mà vị này thì không chắc sẽ nhã nhặn đâu.
Hắn thở dài:
- Nói cho tôi biết, là ai sai các người tới?
Kim Cương cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.
Mặc dù bị lão râu dài cắt đứt cái bướu thịt, nhưng hắn không hề phát ra chút tiếng động nào.
Muốn khiến cho loại này phải khuất phục chịu khai, xác thực không phải là chuyện dễ dàng.
- Ông cần biết rằng, tôi không có khả năng thả ông đâu. Chờ đợi ông bây giờ chỉ có cái chết, chẳng qua chết kiểu nào mà thôi. Nói ra kẻ chủ mưu thì tôi cho ông một đao kết thúc, còn nếu không thì tôi sẽ một đao rồi một đao chọc cho ông đến chết thì thôi. Ông là người thông minh, nên chắc cũng rõ nên lựa chọn ra sao nhỉ?
Kim Cương vẫn ngậm miệng không nói.
- Hơn nữa nếu như tính tới cái mạng của con gái ông thì sao?
Đường Trọng cười nói.
- Nói ra kẻ chủ mưu phía sau, tôi sẽ tha cho con gái ông một mạng. Tình cảnh của cô ta giờ không tốt cho lắm. nhưng tôi tin ông sẽ cứu cô ta, là một người cha, ông sẽ không trơ mắt lên nhìn con gái mình chết thảm chứ? Hơn nữa chính là do ông buông tha cho tính mạng con mình.
- Nó chết rồi. Nó đã chết rồi.
Giọng nói của Kim Cương mang theo sự độc ác vô hạn.
Nếu như lúc trước khi tới Trung Hoa, chỉ có biết một chút tư liệu sơ sài về Đường Trọng thì sau khi trải qua cuộc chiến ở Ngũ Lĩnh, hắn càng thêm hiểu rõ cái tên này.
Hắn hiểu, con gái của hắn đã chết rồi.
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhưng sau khi thấy Đường Trọng thì cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.
Cơ hồ có thể xác định!
Hắn rất tàn nhẫn.
- Cô ta có chết hay không thì tôi càng rõ ràng hơn ông.
Đường Trọng trả lời. Hắn có chút hối hận, nếu như lúc ấy lưu cho cô ta một mạng, có khi sẽ hữu dụng cho bây giờ.
- Nó không thể nào còn sống. Rơi vào tay mày thì nó không thể nào còn sống được. Mày không phải sát thủ, nhưng mày so với sát thủ còn tâm địa ngoan độc hơn, mày không phải là người, mày là ma quỷ.
Đường Trọng có chút bất đắc dĩ nhìn cha hắn:
- Có lẽ phương pháp của ông vẫn hữu hiệu hơn chán.
Lão râu dài gật đầu, bước tới, đặt lưỡi dao vào một cái tai của Kim Cương.
Chỉ cần hơi đẩy mũi dao thì hắn có thể chém bay được cái lỗ tai kia của Kim Cương rồi.
- Nói cho tôi biết, là ai muốn các người giết tôi? Ông với Quan gia có quan hệ gì? Còn có cả tên Carter ở Yale nữa, chắc ông cũng không xa lạ gì.
Đường Trọng lạnh giọng nói.
- Tôi biết ông không chịu trả lời, nên ông cũng đừng trả lời nhanh quá. Nếu như ông thú nhận quá nhanh thì chúng tôi không thể nào thể nghiệm được sự tỉnh táo cao độ khi đối mặt với cực hình của những người sát thủ ưu tú nha.
- Chẳng qua tôi cần nhắc nhở chính là lần này cần một cái lỗ tai đây.
Kim Cương cắn răng kiên trì.
Hắn không trả lời, cũng không thể trả lời.
Đường Trọng nhìn về phía lão râu dài nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nhẹ nhàng chút thôi.
Đường Trọng dặn dò.
- Hắn dù sao cũng là khách nước ngoài.
Lão râu dài đẩy mũi dao, một cái tai to lớn rơi vào trong chiếc giỏ sắt ở không xa.
Đường Trọng nghĩ mãi mà không ra ở chỗ, trước khi hắn trở thành sát thủ, chẳng lẽ không có học qua kỹ năng này sao? Hắn sau khi trở thành sát thủ, chẳng lẽ không có tập luyện nữa sao?
Đường Trọng không biết rõ về lịch sử phát triển của Kim Cương, nên đối với việc kỹ thuật bơi lội của Kim Cương không được tốt, khó có thể chấp nhận được.
- Kim Cương đại danh đỉnh đỉnh, thế mà kỹ thuật bơi lội lại vứt đi, điều này truyền đi chắc chả có ai tin nhỉ?
Chúng ta cũng biết, Kim Cương là người châu Phi.
Hơn nữa, là khu vực thiếu nước trầm trọng.
Đối với bọn họ thì nước chính là tính mạng rồi.
Đương nhiên, cuộc sống của bọn họ cũng quá khổ, bởi muốn uống nước thì tám phần là ý trời, hai phần là do cố gắng.
Ngày mưa có thể dùng các loại chậu rửa, lu nước để chứa nước, thế nhưng ở Châu Phi đại đa số thời gian đều là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, mạnh đến mức có thể khiến cho làn da bị nướng chín đến nơi rồi.
Thế nên, bọn họ thường sống ở nơi ẩm thấp, để tìm nước, kiếm những nơi có bụi cỏ, cây cối để đào nước, kiếm một chút sương ở trên thân cây, lá cây….
Cuộc sống của bọn họ chính là vì nước mà sống. Đường nhiên, nếu như không có nước thì căn bản không ai có thể sống được.
Kim Cương lúc nhỏ đã trải qua cuộc sống tìm nước. Lúc ấy, nếu như trời không mưa thì tắm rửa cũng khó khăn càng không cần nói tìm một cái ao nào đó mà tập bơi.
Về sau, Kim Cương gặp một người dị nhân ở Châu Phi. Người đó dạy hắn rất nhiều thứ, thế nhưng, lại không có dạy hắn bơi lội, ở một cái nơi như là Châu Phi thì hắn cũng không có cách nào có thể biến được nước ra.
Người dị nhân già rồi chết, còn tiếng vang của Kim Cương trong giới sát thủ càng vang dội.
Đương nhiên khi Kim Cương nhận nhiệm vụ đại đa số là của Ả rập, cũng chỉ có những quốc gia nhiều biến động như thế mới cần bọn hắn giúp đỡ mà thôi.
Mà các quốc gia Ả rập thì cũng có một bệnh chung, đó là thiếu nước.
Cho dù là giết người hay chạy trốn, Kim Cương rất ít khi có liên hệ gì với cái thứ đồ quý hiếm, “nước”, này.
Lúc trước hắn cũng có đủ tiền tài để có thể đi học bơi lội rồi.
Thế nhưng, khi hắn đối mặt với nước, hắn lại cảm thấy từ tận đáy lòng mình có một chút sợ hãi. Hắn sợ những cái cảm giác tay chân không thể phát sức lực này.
Nhưng hắn biết rằng, hắn bắt buộc phải học cái môn bơi chết tiệt này. Vì vậy hắn dứt khoát nhảy xuống nước để tập.
Công phu không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng biết bơi. Nhưng bởi từ nội tâm đã có chút sợ hãi, thế nên hắn không thể nào quen được với nước, kỹ thuật bơi lội cũng không tốt cho lắm. So với cái lão râu dài quái thai này, khi còn bé thường nhảy vào đầm bắt tôm bắt cá, lúc thiếu thời thì vào bộ đội đặc chủng tiến hành huấn luyện thủy chiến, về sau thì bị đày đến cái nơi như Hận Sơn, không núi thì sông này, thật sự không thể nào so sánh được.
Kim Cương đã thấy thỏa mãn. Hắn thấy như thế là tốt rồi.
Cũng vì lấy thực lực của hắn, có khi nào sẽ phải chạy trốn chật vật như thế sao?
Người bị hắn giết càng nhiều, thanh danh càng vang dội, tổ chức cường đại kia cuối cùng tìm tới hắn.
Hắn được nhận vào rồi.
Cuộc sống của hắn càng ngày càng thoải mái, thậm chí có chuyện hắn chỉ cần mở miệng, không cần phải tự thân rat ay…..hắn đã sa đọa rồi.
Thế nên, cuộc chiến trên Hương Giang, khi lão râu dài nhảy xuống chính là đã quyết định được trận chiến đấu này ai thắng ai bại rồi.
Trong nước biển chiến đấu, ngoại trừ có thực lực mạnh mẽ, càng quan trọng hơn đó chính là tiềm lực và năng lực nín thở.
Ở chỉ cần có một chút chênh lệch thì làm sao có cơ hội thắng đây?
Lão râu dài khi giao thủ với Kim Cương, liền phát hiện động tác của Kim Cương quá là cứng ngắc, động tác chậm chạp, không giống như được trải qua huấn luyện đặc thù. Hơn nữa lúc vung quyền cũng không biết được bí quyết lái nước.
Lực cản của nước lớn như thế, nếu như không hiểu được cách lái nước, mà cứ ngu đần như thế mà vung quyền, đánh vào người có đủ tổn thương đối thủ không?
Lão râu dài không giống với lúc trước rồi. Mỗi quyền đánh vào thịt chính là khiến cho Kim Cương phải chạy thục mạng.
Sau khi ngoi lên lần đầu, lão râu dài ra tuyệt chiêu.
Hắn trực tiếp kéo Kim Cương xuống hẳn sâu dưới biển, dây dưa hắn khiến hắn không chạy được, khiến cho hắn phải chết nghẹn dưới đó.
Một đời Sát Thần như Kim Cương phải chịu nghẹn khuất như thế.
- Tôi đã nói là để cho tôi xuống rồi mà.
Đường Trọng u oán nói. Kỹ thuật bơi lội của hắn cực tốt, thậm chí còn tốt hơn cả lão râu dài.
Nếu như hắn mà nhảy xuống, không phải cái thanh danh hiển hác đánh bại Kim Cương sẽ rơi vào tay hắn ư?
Lão râu dài biết cái tính không thích bị coi thường của con mình, nên đối với việc bị chỉ trích cũng không nói gì.
Lão đưa đôi mắt hổ về phía Kim Cương:
- Bắt đầu làm việc thôi.
- Được rồi.
Đường Trọng gật đầu.
Hắn nhìn về phía Kim Cương, dùng tiếng Anh nói:
- Ông bây giờ nên biết tình cảnh của mình. Các người tổng cộng có bốn người thoát khỏi Ngũ Lĩnh, hai tên bị đánh gục khi ở trên biển, một người Hoa bị trúng đạn ở ngực, giờ đang được chữa trị…thượng đế phù hộ, mong rằng có thể cứu được hắn. Còn ông đang ở đây với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi muốn, một ngón tay cũng có thể lấy đi mạng của ông.
- Không thể không nói chính là bên ông đã diệt toàn quân rồi. Thậm chí không có một ai quay lại tổng bộ để…tổng kết kinh nghiệm thất bại. Đối với tao ngộ của mấy người thì tôi rất là vui mừng. Tôi rất vui mừng.
- Ít nói nhảm đi.
Lão râu dài không chút biểu tình nói.
Đường Trọng bất mãn nhìn lão:
- Tôi đây là đánh vào nhân tâm mà. Làm cho hắn không còn ý chí chiến đấu, không còn ý nghĩ muốn phản kháng….
Lão râu dài không nói lời nào, liền rút một con dao nhỏ trên kệ đặt đồ tra khảo.
Lão mang cây dao đó tới trước mặt Kim Cương, thanh đao đặt lên cái bướu thịt đen sì như là kén trùng kia của hắn.
Rồi cánh tay khẽ xoay, cái bướu thịt kia liền bị cắt bay ra ngoài.
Bịch!
Bướu thịt rơi xuống đất, nghe tiếng vang coi bộ khá là nặng.
Phì…!
Máu tươi phun điên cuồng, lão râu dài tùy ý cầm lên thuốc phấn cầm máu đã được chuẩn bị trong một cái chậu nhôm vẩy lên mặt Kim Cương.
Phạch!
Thuốc bột bị máu tươi nhuộm đỏ, rồi bắt đầu tróc ra rơi xuống.
Lão râu dài lại bốc thêm một nắm, lần nữa ném lên mặt hắn.
Cái phong cách tiêu sái này của hắn không giống như đánh đập người, mà là đánh đập gia súc.
Cuối cùng máu cũng đã ngừng chảy.
- Hỏi đi.
Lão râu dài nhìn Đường Trọng nói.
Lão không biết tiếng Anh, nên đành giao cái việc nhỏ không ý nghĩa này cho thằng con.
Nếu như hắn tự mình thẩm vấn, không chừng có thể cạy miệng Kim Cương rồi.
- ………………
Thân thể Kim Cương không ngừng run rẩy. Khuôn mặt trở nên dữ tợn, vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa chảy xuống, giống như mới vớt từ trong biển lên.
Lúc trước trên mặt hắn có một cái bướu thịt trông xấu xí vô cùng, cái bướu thịt kia đã bị lão râu dài chặt xuống, càng khiến cho người xem giật mình.
Không thể không nói, hắn phẫu thuật chỉnh hình đã thất bại.
Đường Trọng có chút đồng tình với cái tên đáng thương này rồi.
- Ông cũng thấy đấy. Tuy tôi là một vị thân sĩ nho nhã lễ độ, nhưng mà vị này thì không chắc sẽ nhã nhặn đâu.
Hắn thở dài:
- Nói cho tôi biết, là ai sai các người tới?
Kim Cương cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.
Mặc dù bị lão râu dài cắt đứt cái bướu thịt, nhưng hắn không hề phát ra chút tiếng động nào.
Muốn khiến cho loại này phải khuất phục chịu khai, xác thực không phải là chuyện dễ dàng.
- Ông cần biết rằng, tôi không có khả năng thả ông đâu. Chờ đợi ông bây giờ chỉ có cái chết, chẳng qua chết kiểu nào mà thôi. Nói ra kẻ chủ mưu thì tôi cho ông một đao kết thúc, còn nếu không thì tôi sẽ một đao rồi một đao chọc cho ông đến chết thì thôi. Ông là người thông minh, nên chắc cũng rõ nên lựa chọn ra sao nhỉ?
Kim Cương vẫn ngậm miệng không nói.
- Hơn nữa nếu như tính tới cái mạng của con gái ông thì sao?
Đường Trọng cười nói.
- Nói ra kẻ chủ mưu phía sau, tôi sẽ tha cho con gái ông một mạng. Tình cảnh của cô ta giờ không tốt cho lắm. nhưng tôi tin ông sẽ cứu cô ta, là một người cha, ông sẽ không trơ mắt lên nhìn con gái mình chết thảm chứ? Hơn nữa chính là do ông buông tha cho tính mạng con mình.
- Nó chết rồi. Nó đã chết rồi.
Giọng nói của Kim Cương mang theo sự độc ác vô hạn.
Nếu như lúc trước khi tới Trung Hoa, chỉ có biết một chút tư liệu sơ sài về Đường Trọng thì sau khi trải qua cuộc chiến ở Ngũ Lĩnh, hắn càng thêm hiểu rõ cái tên này.
Hắn hiểu, con gái của hắn đã chết rồi.
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhưng sau khi thấy Đường Trọng thì cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.
Cơ hồ có thể xác định!
Hắn rất tàn nhẫn.
- Cô ta có chết hay không thì tôi càng rõ ràng hơn ông.
Đường Trọng trả lời. Hắn có chút hối hận, nếu như lúc ấy lưu cho cô ta một mạng, có khi sẽ hữu dụng cho bây giờ.
- Nó không thể nào còn sống. Rơi vào tay mày thì nó không thể nào còn sống được. Mày không phải sát thủ, nhưng mày so với sát thủ còn tâm địa ngoan độc hơn, mày không phải là người, mày là ma quỷ.
Đường Trọng có chút bất đắc dĩ nhìn cha hắn:
- Có lẽ phương pháp của ông vẫn hữu hiệu hơn chán.
Lão râu dài gật đầu, bước tới, đặt lưỡi dao vào một cái tai của Kim Cương.
Chỉ cần hơi đẩy mũi dao thì hắn có thể chém bay được cái lỗ tai kia của Kim Cương rồi.
- Nói cho tôi biết, là ai muốn các người giết tôi? Ông với Quan gia có quan hệ gì? Còn có cả tên Carter ở Yale nữa, chắc ông cũng không xa lạ gì.
Đường Trọng lạnh giọng nói.
- Tôi biết ông không chịu trả lời, nên ông cũng đừng trả lời nhanh quá. Nếu như ông thú nhận quá nhanh thì chúng tôi không thể nào thể nghiệm được sự tỉnh táo cao độ khi đối mặt với cực hình của những người sát thủ ưu tú nha.
- Chẳng qua tôi cần nhắc nhở chính là lần này cần một cái lỗ tai đây.
Kim Cương cắn răng kiên trì.
Hắn không trả lời, cũng không thể trả lời.
Đường Trọng nhìn về phía lão râu dài nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nhẹ nhàng chút thôi.
Đường Trọng dặn dò.
- Hắn dù sao cũng là khách nước ngoài.
Lão râu dài đẩy mũi dao, một cái tai to lớn rơi vào trong chiếc giỏ sắt ở không xa.