Đường Trọng nhìn chằm chằm vào câu đối Mạc phóng xuân thu giai nhật quá, tối nan phong vũ cố nhân lai trên vách, trong nội tâm dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cho dù là của tiền nhân, chữ viết cũng khá là quy củ, thậm chí còn không bằng được tiêu chuẩn của Đường Trọng.
Nhưng người đề tên thì Đường Trọng cũng không lạ gì: Đổng Hàn Động.
Đổng Hàn Động, Đổng gia lão gia tử.
Hai nhà Khương Đổng tranh chấp hai mươi mấy năm, do căn cơ hai nhà, nên lúc đó bọn họ xung đột lớn thì không có, nhưng mâu thuẫn nhỏ thì không ngừng. Khương Lập Nhân và Đổng Hàn Động là bạn với nhau từ nhỏ, về sau cả đời không qua lại với nhau. Điều này khiến cho nhiều người tiếc nuối không thôi.
Đường Trọng biết, trước kia thư phòng của ông ngoại cũng không có câu đối này. Hẳn là mới lấy được viết, ông ngoại cũng mới treo lên mà thôi.
Bây giờ, phải chăng hai nhà Khương Đổng cuối cùng thể hiện cho người ngoài thấy bọn họ thật sự quyết tâm liên thủ sao?
Nếu là như vậy, Quan gia sẽ phải ứng đối ra sao?
Khương Lập Nhân đi vào thư phòng, thấy Đường Trọng đang xem chữ, liền hỏi:
- Câu đối này viết đẹp chứ?
- Đẹp, rất đẹp.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Chữ không đẹp, nhưng ý nghĩa câu đối thì vô cùng đẹp. Cho dù là ai bước vào thư phòng của Khương Lập Nhân mà thấy câu đối này, đều lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ sợ chuyện bức thư pháp mà Đổng Hàn Động tặng cho Khương Lập Nhân được treo trong thư phòng của ông ta đã được tất cả kẻ có ý điều tra ở Yến Kinh này biết hết rồi đây?
Khương Đổng hai nhà liên thủ, Đường Trọng cũng là một trong những người được lợi. Khỏi cần phải nói, ít nhất Quan gia không có biện pháp hùng hùng hổ hổ đi đối phó hắn.
Có hai nhà Khương Đổng ở phía trước xung phong, bọn hắn làm sao có thời gian mà phân tâm chiếu cố một tên tiểu nhân vật như hắn?
Đại đa số thời điểm, bạn học Đường Trọng vẫn luôn tự biết mình lắm.
Khương Lập Nhân cất cặp văn kiện trong tay vào trong ngăn kéo, rồi tới ngồi trên chiếc sa lon trong phòng khách, nói:
- Tới uống trà đi.
Đường Trọng liền bước qua, nói:
- Để con pha trà.
- Ừm. Nghe nói mấy hôm trước con uống trà cùng với Lý trà tiên à?
- Việc này ông cũng biết?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi.
- Khả Nhân nói.
Khương Lập Nhân nhìn Đường Trọng đang nấu nước pha trà, nói:
- Chỉ cần con không ở Yến Kinh, mẹ của con thường sẽ tới ở cùng bà ngoại con. Hai mẹ con nói chuyện, ông cũng sẽ nghe được vài câu. Mẹ của con nói cái vị Lý trà tiên quá là nhiệt tình, trông như là muốn con lấy cô ta luôn cho rồi —— Con đã đem cô ta về nhà chưa?
Mặt mũi Đường Trọng tràn đầy xấu hổ.
Người ta nói người làm mẹ thì thường muốn được ôm cháu trai sớm, thế nhưng —— mình bây giờ vẫn chỉ là một tên sinh viên, mẹ có phải quá sốt ruột hay không?
- Cô ấy ở Yến Kinh có ít chuyện, không tiện ở khách sạn, nên con đưa cô ấy về nhà rồi.
Đường Trọng giải thích.
- Ân.
Khương Lập Nhân nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Đường Trọng rồi nói tiếp:
- Quan hệ của con với con bé nhà Đổng gia cũng tốt nhỉ?
- Không tốt đâu ạ.
Đường Trọng phủ nhận. Hắn biết ông ngoại cố ý nhắc tới cái chuyện này. Ông cũng không quan tâm chính mình với Lý Hương Quân có quan hệ thế nào, mà ông lo chuyện mình đưa cô ta về nhà chính là muốn cự tuyệt hôn ước với Đổng gia.
Khương Khả Nhân cố ý ở trước mặt bà ngoại nói chuyện Lý Hương Quân ngủ lại, có phải hay không cũng có ý muốn ông ngoại nghe thấy đây?
Đáng thương cho kẻ sinh ở nhà đế vương!
Tuy nhiên Khương gia không phải là nhà đế vương, nhưng cũng là đỉnh cấp hào phú. Nói chung chúng đều có bản chất tương đồng với nhau.
Một việc nhỏ không có ý nghĩa, ở trong mắt mỗi người đã có nhiều cách hiểu. Không thể không nói, đây là một loại bi ai.
Tất cả mọi người là thân nhân, là cha và con gái, là ông cháu, có lời gì không thể trực tiếp nói thẳng ra đâu chứ?
- Thế sao? Khương Lập Nhân cười.
Nói thật, Đường Trọng rất ít khi nhìn thấy Khương Lập Nhân cười. Ông là một người rất là nghiêm túc, mặc dù lúc ông cười, cũng chỉ là khóe miệng có chút co lại, cũng không có quá nhiều biểu cảm nơi mặt.
- Ông nghe nói cũng không phải là như vậy.
- Ông nghe nói ra sao?
Đường Trọng hỏi lại.
- Ông nghe nói hai đứa quan hệ khá tốt, vô cùng hợp nhau. Hơn nữa ông cũng thấy Tâm Ngữ rồi, một đứa con gái là xinh đẹp. Cũng rất xứng với cháu đó.
Khương Lập Nhân trả lời.
Giờ đùa giỡn đã đến.
Đường Trọng biết, Khương Lập Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội để thuyết phục hắn.
Thế nhưng, chuyện Khương lão thái gia muốn làm cũng không chắc thành công, hắn có gì mà nắm chắc nhất định có thể thành công đây?
- Lúc trước cháu cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
- Nhưng, về sau mọi chuyện có chút biến hóa. Ông cũng biết đấy, cháu vì cứu lão râu dài, liền chém cô ta vài đao —— có người con gái nào lại đồng ý gả cho kẻ dùng đao chém cô ta đâu?
- Vậy cũng không chắc.
Khương Lập Nhân vẫn cười.
- Cãi nhau ầm ĩ mới là oan gia. Lúc trước cha con sau khi tới đây, Khả Nhân cũng không thích hắn. Hai đứa nó không ít lần có mâu thuẫn. Cuối cùng —— cuối cùng thì không phải cháu tự hiểu được rồi nhỉ?
- Bọn con cũng đâu phải là cãi nhau đâu……
- Tình có thể nguyện. Nếu Tâm Ngữ đã đáp ứng, con hãy mượn cơ hội này mà đền đáp cho người ta đi. Lòng dạ phụ nữ vẫn luôn muốn được yêu mà.
Giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, Đường Trọng biết, nhất định phải ra đòn sát thủ của bản thân rồi.
- Con có người con yêu rồi.
Đường Trọng nói.
Nụ cười trên mặt Khương Lập Nhân biến mất, hỏi:
- Là Thu Ý Hàn? Con gái của Thu Hồng Đồ sao?
- Đúng thế.
Đường Trọng trả lời. Hắn biết rõ, nếu Khương gia muốn thúc đẩy hôn sự của mình với Đổng Bồ Đề, thì không thể không tiến hành điều tra đời sống tình cảm của hắn được.
Chuyện xấu về bạn gái của hắn có rất nhiều, hắn cố y ở buổi hòa nhạc hôn môi Trương Thượng Hân, là vì cự tuyệt Đổng Bồ Đề, kỳ thật cũng là vì bảo vệ Thu Ý Hàn.
Hắn muốn đảo loạn ánh mắt của những người kia, để cho bọn họ không tìm thấy được đối tượng chính xác.
Nếu như bọn họ đã tập trung theo dõi Thu Ý Hàn, chứng minh một điều bọn họ đã xác định được mục tiêu rồi.
Khương Lập Nhân nhân chén trà Đường Trọng đưa tới, sau khi nhấp một ngụm, liền nói:
- Mấy ngày trước, Thu Hồng Đồ tới Yến Kinh họp, ông đã hẹn hắn đi uống trà…… Hắn nói, đối với chuyện tình cảm của con với Thu Ý Hàn rất không đồng ý, có thái độ phản đối. Vì con gái của hắn thích nước Pháp, khả năng sau này sẽ cùng với em gái hắn định cư tại đó luôn.
Đường Trọng biểu lộ cứng ngắc, ánh mắt có chút lãnh liệt.
Khương Lập Nhân tránh đi ánh mắt của Đường Trọng, ôn nhu nói:
- Khương gia và Đổng gia đối địch quá lâu. Cho dù vốn là một đôi ốc vít với đinh ốc, thời gian lâu rồi không kết hợp lại, cũng sẽ rỉ sắt không có cách nào hợp lại được. Chúng ta bây giờ cũng không tin, nhất định phải hợp thành một mạch mới được.
- Hơn nữa, chúng ta cũng hy vọng có thể có thêm một tên đồng minh lớn mạnh. Con là cháu ngoại của ông, Đổng Bồ Đề con cháu nhà họ. Chờ tới khi Quan gia sụp đổ thì con chính là người có lợi nhất.
Vừa đấm vừa xoa?
- Nếu là người khác, ông đã trực tiếp thay hắn làm chủ rồi. Nhưng, con là Đường Trọng —— cho nên, ông chỉ có thể hỏi thăm ý kiến của con.
Khương Lập Nhân nhẹ nhàng thở dài.
Đường Trọng biết lời ông là thật.
Nếu như là như tên tiểu bối khác ở Khương gia, như là Khương Như Long hay là Khương Như Hổ, tuấn kiệt như vậy, thì với địa vị quyền thế của Khương Lập Nhân ở Khương gia, chỉ một câu nói của ông là có thể quyết định vận mệnh của bọn hắn rồi.
Bọn họ muốn cùng bàn chuyện với mình, lại còn muốn giao dịch nữa, quả là “tử tế” với mình thật.
Nhưng điều này cũng không đại biểu rằng nội tâm Đường Trọng sẽ cảm kích.
- Tuy ông vẫn luôn khích lệ con.
Đường Trọng nói.
- Nhưng con cự tuyệt.
- Ông biết.
Khương Lập Nhân liền nói:
- Ông đây là một lòng vì Khương gia, với cả ông cũng muốn sửa chữa sai lầm đã phạm phải. Ông vẫn luôn tự trách, tự trách bản thân không nhìn thấy được sự lòng lang dạ thú của Quan gia.
- Ông thì sao?
- Ông cũng một lòng vì Khương gia. Hơn nữa ông có thể cho con thứ con muốn.
- Nếu con cự tuyệt thì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Vậy ông sẽ cố gắng.
Khương Lập Nhân đáp.
- Con từ chối. Con xác thực rất hứng thú với điều kiện mọi người đưa ra, nhưng mà thứ con muốn, con sẽ tự lấy. Cho dù là tình cảm, hay là tiền bạc của con.
Khương Lập Nhân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:
- Tính khí này như là cha con, mà cũng giống mẹ con……mà hai đứa nó khi nào gặp nhau?
- Con sẽ nhanh chóng an bài. Mẫu thuẫn hai nhà Khương Đổng được giải quyết, hiện tại là lúc hai nhà bắt đầu hợp tác trở lại. Cho dù lão râu dài có chạy tới Yến Kinh mấy vòng liền thì Đổng gia cũng chẳng làm chuyện gì đâu.
Một đôi tình nhân đáng thương đã tách ra quá lâu rồi, Đường Trọng cũng có ý muốn để cho hai người gặp lại. Chỉ là lão râu dài tới Lĩnh Nam gặp cha lão rồi, việc này đành phải trì hoãn chút rồi.
- Những năm này, quả là ủy khuất bọn nó rồi.
Giọng Khương Lập Nhân trở nên trầm thấp.
- Khả Nhân là con gái ông, ông lại làm ra quyết định như thế……Ông phải chịu trách nhiệm.
- Về sau sẽ tốt hơn mà.
Đường Trọng nói.
- Đúng thế. Chờ khi Đường Tâm trở về, thì một nhà mấy người sẽ được đoàn tụ rồi.
Khuôn mặt Khương Lập Nhân lại nở nụ cười. Lúc này ông cười rất vui vẻ, cơ mặt giãn liên hồi.
- Bà ngoại con cũng chờ lâu rồi.
Đường Trọng từ thư phòng của Khương Lập Nhân đi ra, thấy bà ngoài đang cầm chặt lấy tay Khương Khả Khanh mà không chịu buông.
- Mẹ, con nói cho mẹ biết, mau bỏ tya con ra, con mà dùng sức là mẹ sẽ bị ngã đó, bị thương tay chân gì thì con cũng không chịu trách nhiệm đâu.
Bộ dáng Khương Khả Khanh vô cùng lưu mang vô lại, giọng uy hiếp nói.
- Cho dù hôm nay có ngã gãy tay gãy chân thì con cũng phải nghe mẹ.
Bà ngoại vẫn vô cùng cố chấp.
- Mẹ phải nói chuyện bao lần với thím Lâm, người ta mới chịu giới thiệu cháu trai cho con. Bây giờ cậu ta tới Yến Kinh rồi, thời gian địa điểm gặp mặt cũng đã xong, con mà không thì mẹ làm sao ăn nói với thím Lâm đây?
- Đó là việc của mẹ, có quan hệ gì với con?
Khương Khả Khanh rõ ràng không lĩnh tình.
- Tại sao không có liên quan? Nếu không phải muốn con kết hôn thì sao mẹ phải cậy nhờ người ta?
Bà ngoại tức giận nói.
- Con mau đi chuẩn bị đi. Mẹ đã thổi phồng con lên tươi đẹp như hoa, đừng để người ta gặp rồi lại nói mình như đống bã đậu.
Phì………………!
Đường Trọng nhịn không được cười ra tiếng. Hai mẹ con nhà này thật khó lường.
Mỹ nhân cười thì khuynh nhân quốc, Đường Trọng cười thì chỉ chiêu họa.
Lão thái thái thấy Đường Trọng, cười cười ngoắc tay:
- Đường Trọng, con tới đây nào, mau phân xử cho chúng ta đi.
Cho dù là của tiền nhân, chữ viết cũng khá là quy củ, thậm chí còn không bằng được tiêu chuẩn của Đường Trọng.
Nhưng người đề tên thì Đường Trọng cũng không lạ gì: Đổng Hàn Động.
Đổng Hàn Động, Đổng gia lão gia tử.
Hai nhà Khương Đổng tranh chấp hai mươi mấy năm, do căn cơ hai nhà, nên lúc đó bọn họ xung đột lớn thì không có, nhưng mâu thuẫn nhỏ thì không ngừng. Khương Lập Nhân và Đổng Hàn Động là bạn với nhau từ nhỏ, về sau cả đời không qua lại với nhau. Điều này khiến cho nhiều người tiếc nuối không thôi.
Đường Trọng biết, trước kia thư phòng của ông ngoại cũng không có câu đối này. Hẳn là mới lấy được viết, ông ngoại cũng mới treo lên mà thôi.
Bây giờ, phải chăng hai nhà Khương Đổng cuối cùng thể hiện cho người ngoài thấy bọn họ thật sự quyết tâm liên thủ sao?
Nếu là như vậy, Quan gia sẽ phải ứng đối ra sao?
Khương Lập Nhân đi vào thư phòng, thấy Đường Trọng đang xem chữ, liền hỏi:
- Câu đối này viết đẹp chứ?
- Đẹp, rất đẹp.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Chữ không đẹp, nhưng ý nghĩa câu đối thì vô cùng đẹp. Cho dù là ai bước vào thư phòng của Khương Lập Nhân mà thấy câu đối này, đều lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ sợ chuyện bức thư pháp mà Đổng Hàn Động tặng cho Khương Lập Nhân được treo trong thư phòng của ông ta đã được tất cả kẻ có ý điều tra ở Yến Kinh này biết hết rồi đây?
Khương Đổng hai nhà liên thủ, Đường Trọng cũng là một trong những người được lợi. Khỏi cần phải nói, ít nhất Quan gia không có biện pháp hùng hùng hổ hổ đi đối phó hắn.
Có hai nhà Khương Đổng ở phía trước xung phong, bọn hắn làm sao có thời gian mà phân tâm chiếu cố một tên tiểu nhân vật như hắn?
Đại đa số thời điểm, bạn học Đường Trọng vẫn luôn tự biết mình lắm.
Khương Lập Nhân cất cặp văn kiện trong tay vào trong ngăn kéo, rồi tới ngồi trên chiếc sa lon trong phòng khách, nói:
- Tới uống trà đi.
Đường Trọng liền bước qua, nói:
- Để con pha trà.
- Ừm. Nghe nói mấy hôm trước con uống trà cùng với Lý trà tiên à?
- Việc này ông cũng biết?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi.
- Khả Nhân nói.
Khương Lập Nhân nhìn Đường Trọng đang nấu nước pha trà, nói:
- Chỉ cần con không ở Yến Kinh, mẹ của con thường sẽ tới ở cùng bà ngoại con. Hai mẹ con nói chuyện, ông cũng sẽ nghe được vài câu. Mẹ của con nói cái vị Lý trà tiên quá là nhiệt tình, trông như là muốn con lấy cô ta luôn cho rồi —— Con đã đem cô ta về nhà chưa?
Mặt mũi Đường Trọng tràn đầy xấu hổ.
Người ta nói người làm mẹ thì thường muốn được ôm cháu trai sớm, thế nhưng —— mình bây giờ vẫn chỉ là một tên sinh viên, mẹ có phải quá sốt ruột hay không?
- Cô ấy ở Yến Kinh có ít chuyện, không tiện ở khách sạn, nên con đưa cô ấy về nhà rồi.
Đường Trọng giải thích.
- Ân.
Khương Lập Nhân nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Đường Trọng rồi nói tiếp:
- Quan hệ của con với con bé nhà Đổng gia cũng tốt nhỉ?
- Không tốt đâu ạ.
Đường Trọng phủ nhận. Hắn biết ông ngoại cố ý nhắc tới cái chuyện này. Ông cũng không quan tâm chính mình với Lý Hương Quân có quan hệ thế nào, mà ông lo chuyện mình đưa cô ta về nhà chính là muốn cự tuyệt hôn ước với Đổng gia.
Khương Khả Nhân cố ý ở trước mặt bà ngoại nói chuyện Lý Hương Quân ngủ lại, có phải hay không cũng có ý muốn ông ngoại nghe thấy đây?
Đáng thương cho kẻ sinh ở nhà đế vương!
Tuy nhiên Khương gia không phải là nhà đế vương, nhưng cũng là đỉnh cấp hào phú. Nói chung chúng đều có bản chất tương đồng với nhau.
Một việc nhỏ không có ý nghĩa, ở trong mắt mỗi người đã có nhiều cách hiểu. Không thể không nói, đây là một loại bi ai.
Tất cả mọi người là thân nhân, là cha và con gái, là ông cháu, có lời gì không thể trực tiếp nói thẳng ra đâu chứ?
- Thế sao? Khương Lập Nhân cười.
Nói thật, Đường Trọng rất ít khi nhìn thấy Khương Lập Nhân cười. Ông là một người rất là nghiêm túc, mặc dù lúc ông cười, cũng chỉ là khóe miệng có chút co lại, cũng không có quá nhiều biểu cảm nơi mặt.
- Ông nghe nói cũng không phải là như vậy.
- Ông nghe nói ra sao?
Đường Trọng hỏi lại.
- Ông nghe nói hai đứa quan hệ khá tốt, vô cùng hợp nhau. Hơn nữa ông cũng thấy Tâm Ngữ rồi, một đứa con gái là xinh đẹp. Cũng rất xứng với cháu đó.
Khương Lập Nhân trả lời.
Giờ đùa giỡn đã đến.
Đường Trọng biết, Khương Lập Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội để thuyết phục hắn.
Thế nhưng, chuyện Khương lão thái gia muốn làm cũng không chắc thành công, hắn có gì mà nắm chắc nhất định có thể thành công đây?
- Lúc trước cháu cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
- Nhưng, về sau mọi chuyện có chút biến hóa. Ông cũng biết đấy, cháu vì cứu lão râu dài, liền chém cô ta vài đao —— có người con gái nào lại đồng ý gả cho kẻ dùng đao chém cô ta đâu?
- Vậy cũng không chắc.
Khương Lập Nhân vẫn cười.
- Cãi nhau ầm ĩ mới là oan gia. Lúc trước cha con sau khi tới đây, Khả Nhân cũng không thích hắn. Hai đứa nó không ít lần có mâu thuẫn. Cuối cùng —— cuối cùng thì không phải cháu tự hiểu được rồi nhỉ?
- Bọn con cũng đâu phải là cãi nhau đâu……
- Tình có thể nguyện. Nếu Tâm Ngữ đã đáp ứng, con hãy mượn cơ hội này mà đền đáp cho người ta đi. Lòng dạ phụ nữ vẫn luôn muốn được yêu mà.
Giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, Đường Trọng biết, nhất định phải ra đòn sát thủ của bản thân rồi.
- Con có người con yêu rồi.
Đường Trọng nói.
Nụ cười trên mặt Khương Lập Nhân biến mất, hỏi:
- Là Thu Ý Hàn? Con gái của Thu Hồng Đồ sao?
- Đúng thế.
Đường Trọng trả lời. Hắn biết rõ, nếu Khương gia muốn thúc đẩy hôn sự của mình với Đổng Bồ Đề, thì không thể không tiến hành điều tra đời sống tình cảm của hắn được.
Chuyện xấu về bạn gái của hắn có rất nhiều, hắn cố y ở buổi hòa nhạc hôn môi Trương Thượng Hân, là vì cự tuyệt Đổng Bồ Đề, kỳ thật cũng là vì bảo vệ Thu Ý Hàn.
Hắn muốn đảo loạn ánh mắt của những người kia, để cho bọn họ không tìm thấy được đối tượng chính xác.
Nếu như bọn họ đã tập trung theo dõi Thu Ý Hàn, chứng minh một điều bọn họ đã xác định được mục tiêu rồi.
Khương Lập Nhân nhân chén trà Đường Trọng đưa tới, sau khi nhấp một ngụm, liền nói:
- Mấy ngày trước, Thu Hồng Đồ tới Yến Kinh họp, ông đã hẹn hắn đi uống trà…… Hắn nói, đối với chuyện tình cảm của con với Thu Ý Hàn rất không đồng ý, có thái độ phản đối. Vì con gái của hắn thích nước Pháp, khả năng sau này sẽ cùng với em gái hắn định cư tại đó luôn.
Đường Trọng biểu lộ cứng ngắc, ánh mắt có chút lãnh liệt.
Khương Lập Nhân tránh đi ánh mắt của Đường Trọng, ôn nhu nói:
- Khương gia và Đổng gia đối địch quá lâu. Cho dù vốn là một đôi ốc vít với đinh ốc, thời gian lâu rồi không kết hợp lại, cũng sẽ rỉ sắt không có cách nào hợp lại được. Chúng ta bây giờ cũng không tin, nhất định phải hợp thành một mạch mới được.
- Hơn nữa, chúng ta cũng hy vọng có thể có thêm một tên đồng minh lớn mạnh. Con là cháu ngoại của ông, Đổng Bồ Đề con cháu nhà họ. Chờ tới khi Quan gia sụp đổ thì con chính là người có lợi nhất.
Vừa đấm vừa xoa?
- Nếu là người khác, ông đã trực tiếp thay hắn làm chủ rồi. Nhưng, con là Đường Trọng —— cho nên, ông chỉ có thể hỏi thăm ý kiến của con.
Khương Lập Nhân nhẹ nhàng thở dài.
Đường Trọng biết lời ông là thật.
Nếu như là như tên tiểu bối khác ở Khương gia, như là Khương Như Long hay là Khương Như Hổ, tuấn kiệt như vậy, thì với địa vị quyền thế của Khương Lập Nhân ở Khương gia, chỉ một câu nói của ông là có thể quyết định vận mệnh của bọn hắn rồi.
Bọn họ muốn cùng bàn chuyện với mình, lại còn muốn giao dịch nữa, quả là “tử tế” với mình thật.
Nhưng điều này cũng không đại biểu rằng nội tâm Đường Trọng sẽ cảm kích.
- Tuy ông vẫn luôn khích lệ con.
Đường Trọng nói.
- Nhưng con cự tuyệt.
- Ông biết.
Khương Lập Nhân liền nói:
- Ông đây là một lòng vì Khương gia, với cả ông cũng muốn sửa chữa sai lầm đã phạm phải. Ông vẫn luôn tự trách, tự trách bản thân không nhìn thấy được sự lòng lang dạ thú của Quan gia.
- Ông thì sao?
- Ông cũng một lòng vì Khương gia. Hơn nữa ông có thể cho con thứ con muốn.
- Nếu con cự tuyệt thì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Vậy ông sẽ cố gắng.
Khương Lập Nhân đáp.
- Con từ chối. Con xác thực rất hứng thú với điều kiện mọi người đưa ra, nhưng mà thứ con muốn, con sẽ tự lấy. Cho dù là tình cảm, hay là tiền bạc của con.
Khương Lập Nhân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:
- Tính khí này như là cha con, mà cũng giống mẹ con……mà hai đứa nó khi nào gặp nhau?
- Con sẽ nhanh chóng an bài. Mẫu thuẫn hai nhà Khương Đổng được giải quyết, hiện tại là lúc hai nhà bắt đầu hợp tác trở lại. Cho dù lão râu dài có chạy tới Yến Kinh mấy vòng liền thì Đổng gia cũng chẳng làm chuyện gì đâu.
Một đôi tình nhân đáng thương đã tách ra quá lâu rồi, Đường Trọng cũng có ý muốn để cho hai người gặp lại. Chỉ là lão râu dài tới Lĩnh Nam gặp cha lão rồi, việc này đành phải trì hoãn chút rồi.
- Những năm này, quả là ủy khuất bọn nó rồi.
Giọng Khương Lập Nhân trở nên trầm thấp.
- Khả Nhân là con gái ông, ông lại làm ra quyết định như thế……Ông phải chịu trách nhiệm.
- Về sau sẽ tốt hơn mà.
Đường Trọng nói.
- Đúng thế. Chờ khi Đường Tâm trở về, thì một nhà mấy người sẽ được đoàn tụ rồi.
Khuôn mặt Khương Lập Nhân lại nở nụ cười. Lúc này ông cười rất vui vẻ, cơ mặt giãn liên hồi.
- Bà ngoại con cũng chờ lâu rồi.
Đường Trọng từ thư phòng của Khương Lập Nhân đi ra, thấy bà ngoài đang cầm chặt lấy tay Khương Khả Khanh mà không chịu buông.
- Mẹ, con nói cho mẹ biết, mau bỏ tya con ra, con mà dùng sức là mẹ sẽ bị ngã đó, bị thương tay chân gì thì con cũng không chịu trách nhiệm đâu.
Bộ dáng Khương Khả Khanh vô cùng lưu mang vô lại, giọng uy hiếp nói.
- Cho dù hôm nay có ngã gãy tay gãy chân thì con cũng phải nghe mẹ.
Bà ngoại vẫn vô cùng cố chấp.
- Mẹ phải nói chuyện bao lần với thím Lâm, người ta mới chịu giới thiệu cháu trai cho con. Bây giờ cậu ta tới Yến Kinh rồi, thời gian địa điểm gặp mặt cũng đã xong, con mà không thì mẹ làm sao ăn nói với thím Lâm đây?
- Đó là việc của mẹ, có quan hệ gì với con?
Khương Khả Khanh rõ ràng không lĩnh tình.
- Tại sao không có liên quan? Nếu không phải muốn con kết hôn thì sao mẹ phải cậy nhờ người ta?
Bà ngoại tức giận nói.
- Con mau đi chuẩn bị đi. Mẹ đã thổi phồng con lên tươi đẹp như hoa, đừng để người ta gặp rồi lại nói mình như đống bã đậu.
Phì………………!
Đường Trọng nhịn không được cười ra tiếng. Hai mẹ con nhà này thật khó lường.
Mỹ nhân cười thì khuynh nhân quốc, Đường Trọng cười thì chỉ chiêu họa.
Lão thái thái thấy Đường Trọng, cười cười ngoắc tay:
- Đường Trọng, con tới đây nào, mau phân xử cho chúng ta đi.