Đối với Khương Khả Khanh mà nói, ai dám nói chuyện hôn nhân với cô, thì kẻ đó nhất định sẽ phải nhận kết cục bi thảm của nhân sinh rồi.
Thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cô ta chuyển tới, Đường Trọng biết điều muốn trốn, liền cười nói:
- Ông ngoại để con đi,…, ra xem khách của ông tới chưa. Mọi người trò chuyện đi, con còn có việc phải làm đã.
- Khách thì không vội, cần đến sẽ đến. Có cái gì đẹp mắt hay sao?
Bà ngoại cũng không có ý muốn buông tha cho Đường Trọng, động tác của bà càng nhanh nhẹn hơn, một tay nắm lấy tay áo khiến Khương Khả Khanh không thể nào chạy được. Đồng thời bước tới hai bước, tay kia vươn ra cầm lấy tay Đường Trọng.
- Bà ngoại, con đúng là có việc. Ông ngoại đang muốn tìm con, nói có chuyện quan trọng cần bàn với con mà.
Càng tới gần Khương Khả Khanh thì hắn càng cảm nhận được ánh mắt hung ác tràn ngập sát khí lăng lệ kia của cô ta.
Hơn nữa cô ta còn nhíu nhíu mày với hắn, xem như là cảnh cáo.
Đường Trọng cũng rất là ủy khuất đó nha.
Cô cũng thấy chuyện này rồi đấy, tôi đâu có ý muốn tham dự vào đâu?
- Thằng nhóc này, đừng có giả bộ ngớ ngẩn lừa bà nghe con. Đừng tưởng bà không biết mày đang nghĩ gì nhá? Mông hổ không phải là dễ sờ đâu nhỉ?
- Vâng a.
Hooc-môn kích thích trong cơ thể giống đực của Đường Trọng đã phát huy, rất nhanh có sự dũng cảm nhảy ra để khiêu khích uy thế của Khương Khả Khanh. Hổ cũng chia đực cái, mà con mông con cái không phải để con đực động vào à? Nghĩ tới việc mình có thể sờ mông Khương Khả Khanh, Đường Trọng cảm thấy đó là chuyện nhân sinh khó cầu.
- Mông hổ quả thực….khó có thể sờ.
Hắn không cách nào nói được nữa.
Khi bà ngoại không để ý, Khương Khả Khanh liền dùng tay nhéo thịt nơi hông của hắn.
Tư thế của ba người vô cùng kì dị, bà ngoại thì cầm chặt tay hai người, Khương Khả Khanh thì lại véo thịt của Đường Trọng.
Đường Trọng còn một tay rảnh rang, tỏ vẻ bản thân nhàm chán vô cùng, nhưng cũng không dám đi sờ mông hổ đâu.
- Người khác không dám trêu chọc con hổ này mà con dám sao?
Bà ngoại trách cứ.
- Chúng ta không nói thì nó cũng biết, lớn như thế rồi mà cứ như trẻ con sao? Con sắp kết hôn rồi thế mà người dì như nó còn chưa kết hôn, điều này sao được chứ?
- Bà ngoại con còn chưa có đính hôn.
Đường Trọng nhỏ nhẹ giải thích. Có thể khiến cho con cọp cái Khương Khả Khanh này không dùng mình để hạ nhiệt. Thì Đường Trọng luôn chú ý làm một người tốt.
- Con đâu phải không sốt ruột, không phải con đang tìm sao?
Khương Khả Khanh tức giận nói.
- Tìm mấy chục năm rồi, từ lúc mười tám tới tận ba mấy, đàn ông tìm về đâu? Là cao, hay thấp, mập hay gầy? Mang tới cho mẹ nhìn coi.
- Ánh mắt con tương đối cao, người bình thường sao lọt được vào?
Khương Khả Khanh vẫn cứng rắn mà ngạnh kháng, bởi cô biết đối với mẹ mình thì không thể nào mềm yếu. Chỉ cần sơ hở là mình sẽ bị dắt mũi. Đến khi bản thân nằm cùng một giường với một kẻ xa lạ, lúc ấy muốn hối hận cũng muộn rồi.
- Thằng cháu của thím Lâm chính là người tốt nhất đó.
- Là thím Lâm nói với mẹ thế à?
- Tất cả mọi người đều nói thế.
Khương Khả Khanh bĩu môi:
- Người ta đem mẹ bán đi mà mẹ còn cho người ta tiền à? Ngoại trừ thím Lân thường xuyên tới nhà mình, làm gì còn ai tới đây nói những chuyện này với mẹ? Cái tên cháu trai của thím ấy có hay không là một tên thiếu tay, thiếu chân, hoặc là cái mặt hàng hôi nách, hàng ế lâu năm, nên mới đám đánh chủ ý tới lão nương đây?
- Con trả lời chắc chắn cho mẹ, hôm nay con đi hay không?
Bà ngoại gấp đến độ đỏ mắt, đành phải ngả bài với Khương Khả Khanh.
- Không đi, muốn đi thì mẹ đi đi.
Khương Khả Khanh cười khanh khách:
- Mẹ thoạt trông mới hơn ba mươi, cũng giống như chị con. Nếu không mẹ đi thử xem? Không cẩn thận mẹ lại có một đoạn tình yêu lúc xế bóng đó. Mẹ cũng đổi một người đàn ông khác đi, cả ngày thấy cái mặt như trái mướp kia của cha mà không thấy ngán à?
Bà ngoại bị Khương Khả Khanh làm cho dở khóc dở cười, đập mạnh lên vai cô một cái rồi mắng:
- Khương Khả Khanh con quả nhiên là con. Mẹ mặc kệ hôm nay thế nào, con cũng phải đi, không đi, cũng phải đi.
Bà ngoại không cách nào bắt ép được Khương Khả Khanh, nên đành chuyển bài sang uy hiếp Đường Trọng:
- Đường Trọng, những người khác trong nhà bà không tin, nhưng con thì bà tin. Con đi cùng dì nhỏ của con, tiện thì xem cái tên kia thế nào. Cấm con giúp nó lừa ta, bằng không hãy xem bà thu thập con ra sao.
- Bà ngoại….con thật sự.
- Con có chuyện gì thì để bà giải quyết.
Bà ngoại rất có tư thế của lãnh đạo mà vung tay.
- ……………………….
Đường Trọng thấy bản thân mình đúng là số khổ.
Đường Trọng lái xe, còn Khương Khả Khanh thì ngồi ở ghế bên cạnh.
Khương Khả Khanh hơi nghiêng người qua, lười biếng uốn người trên ghế, chăm chú nhìn Đường Trọng đang lái xe.
Đường Trọng bị cô nhìn chằm chằm khiến cho sợ hãi nên nhỏ giọng nói:
- Mọi chuyện cô cũng thấy rồi đấy. Kỳ thực là tôi đứng về phía cô mà.
- Đứng ở phía tôi sao? Hy vọng tôi làm xử nữ cả đời hả?
Khương Khả Khanh cười lạnh.
Đường Trọng liền phủ nhận ngay:
- Không có, không có. Tôi chính là chân tâm thật ý mong cô có thể sớm ngày tìm được bạch mã vương tử của mình.
- Sớm ngày? Tức là cậu vẫn muốn tôi bị gả ra ngoài sớm hử? Cậu cũng thấy một cô nàng xử nữ hai mấy tuổi lắc lư đi trước mặt cậu là chướng mắt sao?
- Bà ngoại nói không phải là cô ba mấy rồi sao?
Khương Khả Khanh liền véo ngay lên đùi Đường Trọng một cái đau điếng, nghiến răng:
- Tôi nói hai mấy thì chính là hai mấy. Cậu nhất định nhớ lầm rồi.
- Cô đừng có mà gạt tôi được không? Nhìn mặt cô rõ ràng mới có mười mấy. Mà mấy cô bé mười mấy cũng không có làn da tốt như cô, cô làm sao có thể là hai mấy đây? Nói thế người ta sao tin nổi.
Đường Trọng quả là kẻ không có chút nghĩa khí gì, dưới sự uy hiếp về an toàn của thân thể, hắn lập tức buông tha cho hoài bão đầu nhập ngụy quân của mình.
- Cậu cố ý nói xấu tôi phải không? Cậu mới là mười mấy thì có.
Đường Trọng muốn phát khóc rồi:
- Ý nghĩ của cô là của tôi, cô muốn làm gì thì tôi đều ủng hộ cô mà.
- Chẳng qua cậu nói câu đó chính xác đấy, da của tôi còn tốt hơn cả mấy cô nhóc mười mấy tuổi. Không tin thì sờ đi, cậu nhìn mặt này, ngực này, chân….ê, cậu nhìn gì thế? Lái xe cho cẩn thận đi.
- …………………….
Đường Trọng biết mình chọc nhầm phải cái vị Hỗn thế ma vương này rồi, nên quyết định im miệng luôn, tận tụy chức trách lái xe của mình cho rồi, khỏi làm trợ thủ gì đó.
Hắn muốn không đếm xỉa đến, nhưng Khương Khả Khanh cũng không chịu dễ dàng như vậy liền buông tha hắn.
Khương Khả Khanh lấy từ trong túi ra gương với đồ trang điểm, cẩn thận đập đập lên mặt mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiều diễm kia liền lập tức có thêm một chút đỏ ửng, giống như là một thiếu nữ đang hoài xuân vậy.
- Hay cứ đi đối phó một chút đi, bằng không bà ngoại cậu sẽ liều mạng với tôi rồi. Tôi nhắc cho cậu biết. Tôi mà dùng thìa gõ tách cà phê là cậu phải tìm biện pháp đưa tôi đi ngay lập tức.
Khương Khả Khanh nói.
- Được.
Đường Trọng đáp ứng.
- Nếu như tôi mà gõ tay lên mặt bàn thì cậu phải đi nhanh lên đó.
- Vì sao?
- Ngu ngốc. Chứng tỏ tôi thích tên đó, tôi muốn ăn tươi hắn.
Khương Khả Khanh tức giận nói.
Đường Trọng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, còn ẩn chút ghen tỵ nữa:
- Ừm. Tôi biết rồi.
Khương Khả Khanh theo bao trong bọc lấy ra tấm gương cùng hộp hóa trang, cẩn thận địa tại trên mặt đập vào phấn phốc.
Cái kia kiều diễm tươi đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền có hơn một vòng nhàn nhạt đỏ ửng, giống như là hoài xuân thiếu nữ ý xấu hổ tựa như.
Hắn nhìn Khương Khả Khanh đang cẩn thận trang điểm, hỏi:
- Không phải cô đi xem mặt sao? Còn trang điểm làm gì?
- Tôi có thể không thích hắn nhưng hắn không thể không thích tôi.
Khương Khả Khanh thành thật trả lời.
- Tôi sẽ cho qua hắn thì chứng tỏ hắn không hợp mắt bà đây. Còn nếu tôi mà bị hắn chê thì Khương Khả Khanh này làm sao còn mặt mũi ra gặp người ngoài?
- ……………….
***
Nơi gặp chính là Yên Vũ Giang Nam, một cái tư nhân hội quán mang đậm khí thế của Tô Hàng.
Đường Trọng lần đầu thấy tên kia, hắn liền không thích. Bởi hắn quá là đẹp trai xuất sắc rồi.
Kỳ thật cũng không phải đẹp trai.
Tên đó không có đôi mắt đẹp như là của Đường Trọng, thậm chí không thể nói là đẹp trai theo nghĩa truyền thống được. Nhưng hắn ngồi ở đó, mà cái phong thái nho nhã và khí chất trác tuyệt cũng khiến cho cái tên chưa mọc đủ lông đủ cánh như Đường Trọng đây khó có thể có được.
Khí chất thành thục, cũng là thứ mà các cô bé thích ở mấy vị đại thúc.
Bởi mấy cô gái nhỏ đều thích loại hình “đại thúc” cho nên đầu năm nay mấy tên cứ tầm 30 là tự xưng mình là “đại thúc” luôn.
Các cô gái thích đại thúc không sai, nhưng là họ thích những người đàn ông dáng cao gầy, khí chất trầm ổn, kinh tế cao. Còn mấy cái tên phình bụng, mặc quần cộc đi dép lê vác dưa hấu trong siêu thị không bao giờ có thể xuất hiện trong ý nghĩ của bọn họ.
Không thể không thừa nhận, cái tên này đúng là loại hình đại thúc mà mấy cô gái thích rồi.
Tên đó khi thấy Đường Trọng và Khương Khả Khanh cùng đến, lập tức mỉm cười đứng dậy, ánh mắt mang theo một tia thưởng thức:
- Ở nơi như này chắc chúng ta cũng không cần phải bắt tay nữa đâu nhỉ?
- Cũng được.
Khương Khả Khanh khanh khách cười, âm thanh đáng yêu thêm vài phần.
- Đồ mê trai.
Đường Trọng nghĩ thầm trong bụng.
Lúc này hắn mới nhìn qua Đường Trọng, chủ động hướng Đường Trọng duỗi tay ra cười nói:
- Tôi là Lâm Bộ Thanh, cậu là Đường Trọng đúng không? Tôi đã xem qua bộ “Hắc Hiệp” của cậu, rất là thưởng thức cách diễn xuất của cậu trong đó.
Đường Trọng chợt rùng mình, cái thái độ không thèm đếm xỉa cả hắn đã biến thành nghiêm túc.
Người này điều tra qua chính mình.
Cho dù là xuất phát từ mục đích gì thì hắn cũng đã điều tra mình rồi.
Đường Trọng có một cảm giác không an toàn, bởi khi không biết một người thế nào, hắn luôn nhận định đó là kẻ xấu không thể tin.
- Anh biết tôi?
Đường Trọng cũng cười.
- Tôi cho rằng tôi đã ngụy trang rất thành công mà.
- Sớm nghe được quan hệ của Khả Khanh với cậu rất tốt, chuyện hôm nay quan trọng như thế mà còn mang cậu tới, chứng tỏ tình báo của tôi rất chính xác đó.
Lâm Bộ Thanh nhiệt tình mời Đường Trọng và Khương Khả Khanh ngồi xuống:
- Sau này chúng ta càng nên thân thiết hơn chút.
Lâm Bộ Thanh rất là tự tin, giống như lần xem mặt hôm nay hắn sẽ có kết quả vừa lòng vậy.
Thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cô ta chuyển tới, Đường Trọng biết điều muốn trốn, liền cười nói:
- Ông ngoại để con đi,…, ra xem khách của ông tới chưa. Mọi người trò chuyện đi, con còn có việc phải làm đã.
- Khách thì không vội, cần đến sẽ đến. Có cái gì đẹp mắt hay sao?
Bà ngoại cũng không có ý muốn buông tha cho Đường Trọng, động tác của bà càng nhanh nhẹn hơn, một tay nắm lấy tay áo khiến Khương Khả Khanh không thể nào chạy được. Đồng thời bước tới hai bước, tay kia vươn ra cầm lấy tay Đường Trọng.
- Bà ngoại, con đúng là có việc. Ông ngoại đang muốn tìm con, nói có chuyện quan trọng cần bàn với con mà.
Càng tới gần Khương Khả Khanh thì hắn càng cảm nhận được ánh mắt hung ác tràn ngập sát khí lăng lệ kia của cô ta.
Hơn nữa cô ta còn nhíu nhíu mày với hắn, xem như là cảnh cáo.
Đường Trọng cũng rất là ủy khuất đó nha.
Cô cũng thấy chuyện này rồi đấy, tôi đâu có ý muốn tham dự vào đâu?
- Thằng nhóc này, đừng có giả bộ ngớ ngẩn lừa bà nghe con. Đừng tưởng bà không biết mày đang nghĩ gì nhá? Mông hổ không phải là dễ sờ đâu nhỉ?
- Vâng a.
Hooc-môn kích thích trong cơ thể giống đực của Đường Trọng đã phát huy, rất nhanh có sự dũng cảm nhảy ra để khiêu khích uy thế của Khương Khả Khanh. Hổ cũng chia đực cái, mà con mông con cái không phải để con đực động vào à? Nghĩ tới việc mình có thể sờ mông Khương Khả Khanh, Đường Trọng cảm thấy đó là chuyện nhân sinh khó cầu.
- Mông hổ quả thực….khó có thể sờ.
Hắn không cách nào nói được nữa.
Khi bà ngoại không để ý, Khương Khả Khanh liền dùng tay nhéo thịt nơi hông của hắn.
Tư thế của ba người vô cùng kì dị, bà ngoại thì cầm chặt tay hai người, Khương Khả Khanh thì lại véo thịt của Đường Trọng.
Đường Trọng còn một tay rảnh rang, tỏ vẻ bản thân nhàm chán vô cùng, nhưng cũng không dám đi sờ mông hổ đâu.
- Người khác không dám trêu chọc con hổ này mà con dám sao?
Bà ngoại trách cứ.
- Chúng ta không nói thì nó cũng biết, lớn như thế rồi mà cứ như trẻ con sao? Con sắp kết hôn rồi thế mà người dì như nó còn chưa kết hôn, điều này sao được chứ?
- Bà ngoại con còn chưa có đính hôn.
Đường Trọng nhỏ nhẹ giải thích. Có thể khiến cho con cọp cái Khương Khả Khanh này không dùng mình để hạ nhiệt. Thì Đường Trọng luôn chú ý làm một người tốt.
- Con đâu phải không sốt ruột, không phải con đang tìm sao?
Khương Khả Khanh tức giận nói.
- Tìm mấy chục năm rồi, từ lúc mười tám tới tận ba mấy, đàn ông tìm về đâu? Là cao, hay thấp, mập hay gầy? Mang tới cho mẹ nhìn coi.
- Ánh mắt con tương đối cao, người bình thường sao lọt được vào?
Khương Khả Khanh vẫn cứng rắn mà ngạnh kháng, bởi cô biết đối với mẹ mình thì không thể nào mềm yếu. Chỉ cần sơ hở là mình sẽ bị dắt mũi. Đến khi bản thân nằm cùng một giường với một kẻ xa lạ, lúc ấy muốn hối hận cũng muộn rồi.
- Thằng cháu của thím Lâm chính là người tốt nhất đó.
- Là thím Lâm nói với mẹ thế à?
- Tất cả mọi người đều nói thế.
Khương Khả Khanh bĩu môi:
- Người ta đem mẹ bán đi mà mẹ còn cho người ta tiền à? Ngoại trừ thím Lân thường xuyên tới nhà mình, làm gì còn ai tới đây nói những chuyện này với mẹ? Cái tên cháu trai của thím ấy có hay không là một tên thiếu tay, thiếu chân, hoặc là cái mặt hàng hôi nách, hàng ế lâu năm, nên mới đám đánh chủ ý tới lão nương đây?
- Con trả lời chắc chắn cho mẹ, hôm nay con đi hay không?
Bà ngoại gấp đến độ đỏ mắt, đành phải ngả bài với Khương Khả Khanh.
- Không đi, muốn đi thì mẹ đi đi.
Khương Khả Khanh cười khanh khách:
- Mẹ thoạt trông mới hơn ba mươi, cũng giống như chị con. Nếu không mẹ đi thử xem? Không cẩn thận mẹ lại có một đoạn tình yêu lúc xế bóng đó. Mẹ cũng đổi một người đàn ông khác đi, cả ngày thấy cái mặt như trái mướp kia của cha mà không thấy ngán à?
Bà ngoại bị Khương Khả Khanh làm cho dở khóc dở cười, đập mạnh lên vai cô một cái rồi mắng:
- Khương Khả Khanh con quả nhiên là con. Mẹ mặc kệ hôm nay thế nào, con cũng phải đi, không đi, cũng phải đi.
Bà ngoại không cách nào bắt ép được Khương Khả Khanh, nên đành chuyển bài sang uy hiếp Đường Trọng:
- Đường Trọng, những người khác trong nhà bà không tin, nhưng con thì bà tin. Con đi cùng dì nhỏ của con, tiện thì xem cái tên kia thế nào. Cấm con giúp nó lừa ta, bằng không hãy xem bà thu thập con ra sao.
- Bà ngoại….con thật sự.
- Con có chuyện gì thì để bà giải quyết.
Bà ngoại rất có tư thế của lãnh đạo mà vung tay.
- ……………………….
Đường Trọng thấy bản thân mình đúng là số khổ.
Đường Trọng lái xe, còn Khương Khả Khanh thì ngồi ở ghế bên cạnh.
Khương Khả Khanh hơi nghiêng người qua, lười biếng uốn người trên ghế, chăm chú nhìn Đường Trọng đang lái xe.
Đường Trọng bị cô nhìn chằm chằm khiến cho sợ hãi nên nhỏ giọng nói:
- Mọi chuyện cô cũng thấy rồi đấy. Kỳ thực là tôi đứng về phía cô mà.
- Đứng ở phía tôi sao? Hy vọng tôi làm xử nữ cả đời hả?
Khương Khả Khanh cười lạnh.
Đường Trọng liền phủ nhận ngay:
- Không có, không có. Tôi chính là chân tâm thật ý mong cô có thể sớm ngày tìm được bạch mã vương tử của mình.
- Sớm ngày? Tức là cậu vẫn muốn tôi bị gả ra ngoài sớm hử? Cậu cũng thấy một cô nàng xử nữ hai mấy tuổi lắc lư đi trước mặt cậu là chướng mắt sao?
- Bà ngoại nói không phải là cô ba mấy rồi sao?
Khương Khả Khanh liền véo ngay lên đùi Đường Trọng một cái đau điếng, nghiến răng:
- Tôi nói hai mấy thì chính là hai mấy. Cậu nhất định nhớ lầm rồi.
- Cô đừng có mà gạt tôi được không? Nhìn mặt cô rõ ràng mới có mười mấy. Mà mấy cô bé mười mấy cũng không có làn da tốt như cô, cô làm sao có thể là hai mấy đây? Nói thế người ta sao tin nổi.
Đường Trọng quả là kẻ không có chút nghĩa khí gì, dưới sự uy hiếp về an toàn của thân thể, hắn lập tức buông tha cho hoài bão đầu nhập ngụy quân của mình.
- Cậu cố ý nói xấu tôi phải không? Cậu mới là mười mấy thì có.
Đường Trọng muốn phát khóc rồi:
- Ý nghĩ của cô là của tôi, cô muốn làm gì thì tôi đều ủng hộ cô mà.
- Chẳng qua cậu nói câu đó chính xác đấy, da của tôi còn tốt hơn cả mấy cô nhóc mười mấy tuổi. Không tin thì sờ đi, cậu nhìn mặt này, ngực này, chân….ê, cậu nhìn gì thế? Lái xe cho cẩn thận đi.
- …………………….
Đường Trọng biết mình chọc nhầm phải cái vị Hỗn thế ma vương này rồi, nên quyết định im miệng luôn, tận tụy chức trách lái xe của mình cho rồi, khỏi làm trợ thủ gì đó.
Hắn muốn không đếm xỉa đến, nhưng Khương Khả Khanh cũng không chịu dễ dàng như vậy liền buông tha hắn.
Khương Khả Khanh lấy từ trong túi ra gương với đồ trang điểm, cẩn thận đập đập lên mặt mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiều diễm kia liền lập tức có thêm một chút đỏ ửng, giống như là một thiếu nữ đang hoài xuân vậy.
- Hay cứ đi đối phó một chút đi, bằng không bà ngoại cậu sẽ liều mạng với tôi rồi. Tôi nhắc cho cậu biết. Tôi mà dùng thìa gõ tách cà phê là cậu phải tìm biện pháp đưa tôi đi ngay lập tức.
Khương Khả Khanh nói.
- Được.
Đường Trọng đáp ứng.
- Nếu như tôi mà gõ tay lên mặt bàn thì cậu phải đi nhanh lên đó.
- Vì sao?
- Ngu ngốc. Chứng tỏ tôi thích tên đó, tôi muốn ăn tươi hắn.
Khương Khả Khanh tức giận nói.
Đường Trọng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, còn ẩn chút ghen tỵ nữa:
- Ừm. Tôi biết rồi.
Khương Khả Khanh theo bao trong bọc lấy ra tấm gương cùng hộp hóa trang, cẩn thận địa tại trên mặt đập vào phấn phốc.
Cái kia kiều diễm tươi đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền có hơn một vòng nhàn nhạt đỏ ửng, giống như là hoài xuân thiếu nữ ý xấu hổ tựa như.
Hắn nhìn Khương Khả Khanh đang cẩn thận trang điểm, hỏi:
- Không phải cô đi xem mặt sao? Còn trang điểm làm gì?
- Tôi có thể không thích hắn nhưng hắn không thể không thích tôi.
Khương Khả Khanh thành thật trả lời.
- Tôi sẽ cho qua hắn thì chứng tỏ hắn không hợp mắt bà đây. Còn nếu tôi mà bị hắn chê thì Khương Khả Khanh này làm sao còn mặt mũi ra gặp người ngoài?
- ……………….
***
Nơi gặp chính là Yên Vũ Giang Nam, một cái tư nhân hội quán mang đậm khí thế của Tô Hàng.
Đường Trọng lần đầu thấy tên kia, hắn liền không thích. Bởi hắn quá là đẹp trai xuất sắc rồi.
Kỳ thật cũng không phải đẹp trai.
Tên đó không có đôi mắt đẹp như là của Đường Trọng, thậm chí không thể nói là đẹp trai theo nghĩa truyền thống được. Nhưng hắn ngồi ở đó, mà cái phong thái nho nhã và khí chất trác tuyệt cũng khiến cho cái tên chưa mọc đủ lông đủ cánh như Đường Trọng đây khó có thể có được.
Khí chất thành thục, cũng là thứ mà các cô bé thích ở mấy vị đại thúc.
Bởi mấy cô gái nhỏ đều thích loại hình “đại thúc” cho nên đầu năm nay mấy tên cứ tầm 30 là tự xưng mình là “đại thúc” luôn.
Các cô gái thích đại thúc không sai, nhưng là họ thích những người đàn ông dáng cao gầy, khí chất trầm ổn, kinh tế cao. Còn mấy cái tên phình bụng, mặc quần cộc đi dép lê vác dưa hấu trong siêu thị không bao giờ có thể xuất hiện trong ý nghĩ của bọn họ.
Không thể không thừa nhận, cái tên này đúng là loại hình đại thúc mà mấy cô gái thích rồi.
Tên đó khi thấy Đường Trọng và Khương Khả Khanh cùng đến, lập tức mỉm cười đứng dậy, ánh mắt mang theo một tia thưởng thức:
- Ở nơi như này chắc chúng ta cũng không cần phải bắt tay nữa đâu nhỉ?
- Cũng được.
Khương Khả Khanh khanh khách cười, âm thanh đáng yêu thêm vài phần.
- Đồ mê trai.
Đường Trọng nghĩ thầm trong bụng.
Lúc này hắn mới nhìn qua Đường Trọng, chủ động hướng Đường Trọng duỗi tay ra cười nói:
- Tôi là Lâm Bộ Thanh, cậu là Đường Trọng đúng không? Tôi đã xem qua bộ “Hắc Hiệp” của cậu, rất là thưởng thức cách diễn xuất của cậu trong đó.
Đường Trọng chợt rùng mình, cái thái độ không thèm đếm xỉa cả hắn đã biến thành nghiêm túc.
Người này điều tra qua chính mình.
Cho dù là xuất phát từ mục đích gì thì hắn cũng đã điều tra mình rồi.
Đường Trọng có một cảm giác không an toàn, bởi khi không biết một người thế nào, hắn luôn nhận định đó là kẻ xấu không thể tin.
- Anh biết tôi?
Đường Trọng cũng cười.
- Tôi cho rằng tôi đã ngụy trang rất thành công mà.
- Sớm nghe được quan hệ của Khả Khanh với cậu rất tốt, chuyện hôm nay quan trọng như thế mà còn mang cậu tới, chứng tỏ tình báo của tôi rất chính xác đó.
Lâm Bộ Thanh nhiệt tình mời Đường Trọng và Khương Khả Khanh ngồi xuống:
- Sau này chúng ta càng nên thân thiết hơn chút.
Lâm Bộ Thanh rất là tự tin, giống như lần xem mặt hôm nay hắn sẽ có kết quả vừa lòng vậy.