Trời thu còn đang kéo dài thì khí trời của Yến Kinh cũng bắt đầu lạnh rồi.
Ở nơi phương bắc này, không có không khí tươi mới, không có cảnh xuân sắc, cát vàng tung bay, mai vàng tràn ngập, cũng khó có thể thay đổi được sự thật nó là trung tâm văn hóa kinh tế chính trị của Trung Hoa. Nơi này chỉ cần hắt xì một cái thì toàn bộ cả nước sẽ phải loạn lên một hồi cho xem.
Khương Như Long nằm trên giường bệnh, trong tay cầm một bản “Dịch Kinh”, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc lá cây trên cây bạch dương ngoài cửa sổ kia.
Một phiến lá cây nửa xanh, không vàng, cho dù là gió to gió nhỏ ra sao, dù là gió đông gió tây ra sao, nó vẫn nhẫn nại không rời cánh cây.
Trên cây bạch dương cũng chỉ còn một cái lá cây này, nếu như nó mà rơi xuống thì, cũng giống với hàng nghìn hàng vạn phiến lá khô khác, rơi xuống, là không có cơ hội để có thể ngoi đầu lên. Không còn ai sẽ chú ý tới sự hiện hữu của nó.
Bởi nó kiên trì, nên nó mới lộ ra vẻ đặc biệt như vậy.
- Lạc hồng không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân để hộ hoa...
Trong lòng Khương Như Long khẽ lạnh, phải chăng trong mắt người ta thì mình cũng chỉ là một bãi bùn nhão chăng?
Thùng thùng…..
Tiếng đập cửa đã làm nhiễu loạn suy nghĩ hiện tại của Khương Như Long, hắn có chút tức giận quay lại, thấy một trong hai người chăm sóc đặc biệt của hắn, Tiểu Mỹ, đang đẩy một xe thức ăn tới, vẻ mặt nịnh nọt cười nói:
- Khương tiên sinh, có một vị Quan tiên sinh muốn tới thăm cậu.
- Họ Quan?
Lông mi Khương Như Long khẽ nhíu.
- Đúng thế. Mang kính đen. Nói là bạn tốt của cậu.
Tiểu Mỹ kiên nhẫn giải thích. Tuy rằng Khương Như Long bây giờ là một tên tàn tật, hai chân đều bị phế, thế nhưng loại người có thể ở trong bệnh viện V này thì vẫn là đối tượng mà các cô phải nịnh bợ, lấy lòng.
Đừng nói là hai chân bị phế, cho dù là thằng em bị phế thì bọn họ cũng không bỏ qua cơ hội nào hết.
- Mời hắn vào đi.
Khương Như Long nói.
- Vâng. Để tôi đi. Mọi người có muốn uống gì hay không? Trà? Hay là cà phê?
Tiểu Mỹ cười đáp ứng.
- Cái gì cũng không cần.
Khương Như Long trả lời. Tiểu Mỹ đã hiểu rồi, vị khách kia chính là không được hoan nghênh ở đây rồi.
Cô liền tranh thủ thời gian đi làm.
Quan Tâm sau khi bước vào, thấy trên tay Khương Như Long đang cầm một bản “Dịch Kinh” đọc say sưa thì cười hỏi:
- Anh rốt cuộc muốn tìm được cái gì ở trong đó?
- Đáp án.
- Đáp án gì?
- Chú ba một đời chỉ đọc “Dịch Kinh”, mọi người cho rằng đây là ông ấy không học vấn, không nghề nghiệp, là một kẻ không nên thân. Sự thật chứng minh, đó là người che dấu sâu nhất ở Khương gia này, là nhân tài chân chính. Không giống với chúng ta, những kẻ ngu xuẩn được thổi phồng lên cái gì mà gió táp mưa sa nào cũng chịu nổi.
Khương Như Long khép sách lại, vẻ mặt thành thật nói.
Quan Tâm chăm chú nhìn vào khuôn mặt Khương Như Long, muốn biết rõ những thứ hắn nói tới là nghĩ lại hay là khích lệ giới mấy thứ gì đó.(thực sự không hiểu tác giả muốn nói gì)
- Cậu không cam lòng?
Quan Tâm hỏi. Khương Như Long cười không ra tiếng, chỉ thấy khuôn mặt co lại, khóe miệng động động, không hề có chú âm thanh nào.
- Nếu là anh, anh cam lòng sao?
- Tôi cũng không cam chịu. Thế nên, tôi mới tìm tới cậu.
- Ài, anh không chủ động nhắc tới, tôi cũng suýt quên anh rồi.
Khương Như Long mỉa mai.
- Cậu cần phải hiểu rõ, từ khi hai chân cậu bị phế bỏ, lại bị trục xuất khỏi Khương gia, thì trong mắt tôi cậu đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì hết.
Quan Tâm thẳng thắn vô cùng.
- Chúng ta không được tính là bạn bè, chỉ là một đôi tiểu nhân chăm chăm lợi dụng nhau mà thôi. Cậu đã không còn giá trị nữa rồi thì làm sao tôi phải thành thực với cậu nữa đâu?
- Nói cũng đúng. Tôi phải xin lỗi anh rồi. Tôi cũng không cần phàn nàn về việc anh chưa từng tới thăm tôi.
- Đến thì sao? Cậu an ủi sao? Nói như thế thì có khác gì sự châm biếm với cậu đâu?
- Anh quả thực là hiểu tôi đấy.
Khương Như Long lần nữa nở nụ cười, không chỉ là biểu lộ, mà còn có âm thanh.
- Nếu như tôi trong mắt anh không còn chút giá trị lợi dụng nào thì sao anh lại tới đây?
- Tôi tới hợp tác với cậu.
- Hợp tác với một thằng phế vật sao?
- Lúc trước tôi cũng nghĩ thế, nhưng giờ mới biết được, cậu vẫn còn một quân bài còn chưa có đánh.
- Tại sao tôi lại phải hợp tác với anh?
- Mục tiêu của hai ta giống nhau.
- Cho dù thành công thì tôi được cái gì đây?
- Cậu cái gì cũng không được. Khương gia nhất định sẽ chuyển vào tay Khương Khả Kỳ. Cho dù Khương Khả Kỳ có chuyện gì thì những người khác cũng sẽ không quan tâm. Cậu đã bị trục xuất, muốn quay lại là không thể. Bọn họ nhất định sẽ không cho phép.
- Tại sao tôi cần phải giúp anh?
- Cậu cần một cái chứng minh. Chứng minh rằng cậu chính là cây đao, còn Đường Trọng chỉ là một khối đá mài cho cậu mà thôi.
Khương Như Long liền trầm mặc.
- Từng là kẻ kiêu ngạo, cậu cũng không cam tâm để người khác dẫm lên mình đúng không? Cậu chẳng lẽ lại tiếp nhận thất bại như thế? Đây là kết quả sau cùng sao?
- Đường Trọng dù sao cũng là người Khương gia.
- Cậu bây giờ thì không phải rồi.
- Nói cũng đúng.
Khương Như Long cười.
- Vậy chúng ta có phải hay không hợp tác vui vẻ đây?
Quan Tâm đi tới, chủ động đưa tay ra với Khương Như Long.
Khương Như Long cũng không có bắt tay hắn, chỉ nói:
- Nếu như chúng ta không phải bạn bè thì mấy cái hành động dối trá này có thể bỏ đi không?
Quan Tâm cười lớn, rất tự nhiên thu tay lại:
- Nghe cậu nói vậy, thì chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Tôi cũng thế.
- Đúng rồi. Đường Trọng và Khương Khả Khanh đi thẩm mỹ viện bị sát thủ đánh lén.
- Thực tiếc nuối.
- Sát thủ cũng không phải tôi sai đi.
- Tôi tin.
- Không phải tôi thì cậu nghĩ là ai?
- Không biết.
Quan Tâm dùng ngón tay chỉ Khương Như Long rồi nói:
- Hôm nay còn có chút chuyện, có thời gian lại tới thăm cậu. Nói chuyện phiếm với cậu thực là vui vẻ.
- Không tiễn.
Khương Như Long trả lời.
Quan Tâm vừa kéo cửa phòng bệnh, lại thấy Khương Di Nhiên mang theo túi lớn túi nhỏ bước tới.
Thấy sắc mặt hạnh phúc trên mặt cô ta, sát ý chợt hiện rồi biến mất ngay trong mắt Quan Tâm.
Khương Di Nhiến cũng không nghĩ tới Quan Tâm sẽ tới thăm Khương Như Long, cô đã đính hôn với Quan Tâm, đã là con dâu của Quan gia rồi, cả ngày lại mang túi lớn túi nhỏ đi thăm một người đàn ông khác, truyền ra ngoài thì Quan gia còn mặt mũi nào.
- Em đi mua vài món đồ cho Tứ ca.
Khương Di Nhiên cười, chủ động hướng Quan Tâm chào hỏi.
- Ừm. Phải an ủi cậu ấy nhiều vào.
Quan Tâm cười gật đầu.
- Bây giờ anh về à?
- Đúng thế.
- Thế anh chờ em chút, em mang đồ vào rồi đi cùng anh.
Quan Tâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Di Nhiên, nói:
- Không cần đâu, em với Như Long như vậy hắn khó chịu lắm đấy. Công ty của anh còn chút chuyện cần phải giải quyết nữa.
- Vậy được rồi.
Khương Di Nhiên khẽ gật đầu.
Chờ tới khi Quan Tâm đi rồi Khương Di Nhiên mới thoải mái trở lại.
- Gặp Quan Tâm à?
Khương Như Long đặt cuốn Dịch Kinh lên đầu giường, nhìn Khương Di Nhiên hỏi.
- Thật xui xẻo, tự dưng gặp phải.
Khương Di Nhiên buồn bực nói.
Khương Như Long vẫy tay, Khương Di Nhiên vẻ mặt vui sướng chạy tới.
Cô ngồi ở bên giường, cúi người xuống, đặt khuôn mặt nhỏ lên ngực Khương Như Long.
Khương Như Long đưa tay vuốt ve gương mặt của cô rồi nói:
- Thấy thì cứ thấy mà thôi.
- Anh không sợ hắn hoài nghi chúng ta à?
Khương Di Nhiên ngây thơ hỏi.
- Không có đụng phải, thì hắn sẽ không nghi ngờ sao?
- Nói cũng đúng. Cái tên Quan Tâm này thật lè kẻ biết nhẫn. Chuyện của chúng ta đều truyền khắp Yến Kinh rồi, vậy mà cho tới bây giờ hắn cũng không hỏi gì em. Làm bộ chính mình không biết. Ngay, vốn là vì tránh hiềm nghi, ta còn chuẩn bị mang thứ đó dẫn dụ đến cùng hắn cùng một chỗ trở về, không nghĩ tới hắn vậy mà cự tuyệt ta rồi. Nói để cho ta lưu lại hảo hảo cùng ngươi nói chuyện."
- Nói cũng đúng. Cái tên Quan Tâm này thật là kẻ biết nhẫn. Chuyện của chúng ta đều truyền khắp Yến Kinh rồi vậy mà đến giờ hắn vẫn không hỏi gì em. Làm bộ như không biết. Mới vừa rồi em còn chuẩn bị mang thứ đó ra dẫn dụ hắn trở về, không ngờ hắn lại cự tuyệt. Còn bảo em ở lại nói chuyện cùng anh.
Nụ cười trên mặt Khương Như Long dần dần thu lại, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.
Hắn tự tay trượt vào Khương Di Nhiên trong áo sơ mi, nặng nề mà nắm bắt nàng sớm đã quen thuộc vú mềm, lạnh giọng nói ra: "Ngươi tựu như vậy sợ hắn sao?"
Đôi tay Khương Như Long đi vào trong áo Khương Di Nhiên nặng nề nắm vào bộ ngực mềm mại quen thuộc, lạnh giọng nói:
- Em sợ hắn sao?
"Em không sợ." Khương Di Nhiên ngực đau đớn, nước mắt đều chảy ra rồi, vẫn đang cắn răng kiên trì lấy không phát ra âm thanh."Ta không sợ hắn, ta chỉ sợ ngươi."
- Em không sợ.
Trên ngực Khương Di Nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, nước mắt tràn ra, nhưng vẫn cắn răng để không phát ra tiếng.
- Em không sợ anh ta, em chỉ sợ anh.
"Ta hiện tại hai bàn tay trắng, nhưng là Quan Tâm có thể so với ta thua thảm hại hơn." Khương Như Long biểu lộ dữ tợn nói."Hắn liền một cái người thọt cũng không buông tha, có thể thấy được hắn bị Đường Trọng bức bách tới trình độ nào rồi. Ta thua, hắn cũng không thắng được."
- Tuy anh hiện tai hai bàn tay trắng, nhưng hắn so với anh còn thua thảm hại hơn.
Khuôn mặt Khương Như Long dữ tợn.
- Cả người thọt nó cũng không buông tha đủ thấy hắn bị Đường Trọng bức bách đến thế nào rồi. Cho dù anh có thua thì nó cũng không thể thắng được.
"Đúng vậy. Hắn cũng sẽ không có ngày tốt lành qua." Khương Di Nhiên nói ra."Trong khoảng thời gian này, Quan gia người nhiều lần chạm mặt, bọn hắn cũng cảm nhận được Khương Đổng hai nhà liên thủ mang đến áp lực. Tuy nhiên Đường Trọng không có đáp ứng cùng Đổng gia quan hệ thông gia, nhưng là, ngoại giới vẫn là cảm nhận được hai nhà quyết tâm —— có lẽ, đây cũng là bọn hắn thả ra tin tức mục đích."
- Đúng vậy. Nó cũng sẽ không có ngày tốt lành đâu.
Khương Di Nhiên nói.
- Khoảng thời gian này người Quan gia nhiều lần chạm mặt, chúng nó chắc cũng cảm nhận được áp lực mà liên minh hai nhà Khương Đổng tạo ra. Tuy nhiên Đường Trọng không đáp ứng kết thông gia với Đổng gia, nhưng người ta vẫn cảm thấy hai nhà đang quyết tâm, có lẽ đây là mục đích bọn chúng thả tin tức này ra.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Khương Như Long hỏi.
- Em đã hỏi qua bố cùng ông, nhưng họ đều nói cho qua là không biết. Nghe nói chuyện này chỉ có Lão thái gia cùng đại gia gia biết rõ---trong thư phòng đại gia gia treo câu đối tiễn đưa Đổng lão gia, chuyện này giờ đã truyền khắp Yến Kinh.
- Nhất định đã có chuyện.
Khương Như Long tức giận nói.
- hai nhà Khương Đổng đang xích mích, tại sao lại có thể liên thủ mà lại không rõ nguyên nhân?. Nói cách khác Đường Trọng nhất định biết rõ, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới hắn.
- Em sẽ hỏi thăm giúp anh.
Khương Di Nhiên nói.
- Rất tốt.
Khương Như Long gật đầu.
- Mặt khác, em còn phải đáp ứng một việc.
- Chuyện gì?
- Nếu Quan Tâm rơi vào bước đường cùng mà hắn nhờ em hỗ trợ thì em nhất định phải đồng ý.
- Anh để em giúp hắn?
- Không tệ.
Khương Như Long nói.
- Giúp hắn cũng là giúp anh.
"Ngươi cùng hắn giao dịch?" Khương Di Nhiên lo lắng nói."Hắn là cái ma quỷ."
- Anh giao dịch cùng hắn?
Khương Di Nhiên lo lắng nói.
- Hắn là ma quỷ.
"Hoặc là trở thành ma quỷ, hoặc là trở thành quỷ ——" Khương Như Long vỗ vỗ hai chân của mình, nói ra: "Ngươi cảm thấy ta còn có rất tốt lựa chọn sao?"
- Hoặc là trở thành ma quỷ, hoặc là trở thành quỷ
Khương Như Long vỗ vỗ hai chân của mình.
- Em cảm thấy anh còn có lựa chọn tốt hơn sao?
- Em hiểu rồi.
Khương Di Nhiên nói. Cô biết là cô có thể cự tuyệt được Quan Tâm chứ Khương Như Long thì không.
Mặc dù cô biết, làm như vậy cô sẽ đưa mình vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
Yêu một người mà được hi sinh vì người đó. Cảm giác này thật tốt.
Ở nơi phương bắc này, không có không khí tươi mới, không có cảnh xuân sắc, cát vàng tung bay, mai vàng tràn ngập, cũng khó có thể thay đổi được sự thật nó là trung tâm văn hóa kinh tế chính trị của Trung Hoa. Nơi này chỉ cần hắt xì một cái thì toàn bộ cả nước sẽ phải loạn lên một hồi cho xem.
Khương Như Long nằm trên giường bệnh, trong tay cầm một bản “Dịch Kinh”, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc lá cây trên cây bạch dương ngoài cửa sổ kia.
Một phiến lá cây nửa xanh, không vàng, cho dù là gió to gió nhỏ ra sao, dù là gió đông gió tây ra sao, nó vẫn nhẫn nại không rời cánh cây.
Trên cây bạch dương cũng chỉ còn một cái lá cây này, nếu như nó mà rơi xuống thì, cũng giống với hàng nghìn hàng vạn phiến lá khô khác, rơi xuống, là không có cơ hội để có thể ngoi đầu lên. Không còn ai sẽ chú ý tới sự hiện hữu của nó.
Bởi nó kiên trì, nên nó mới lộ ra vẻ đặc biệt như vậy.
- Lạc hồng không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân để hộ hoa...
Trong lòng Khương Như Long khẽ lạnh, phải chăng trong mắt người ta thì mình cũng chỉ là một bãi bùn nhão chăng?
Thùng thùng…..
Tiếng đập cửa đã làm nhiễu loạn suy nghĩ hiện tại của Khương Như Long, hắn có chút tức giận quay lại, thấy một trong hai người chăm sóc đặc biệt của hắn, Tiểu Mỹ, đang đẩy một xe thức ăn tới, vẻ mặt nịnh nọt cười nói:
- Khương tiên sinh, có một vị Quan tiên sinh muốn tới thăm cậu.
- Họ Quan?
Lông mi Khương Như Long khẽ nhíu.
- Đúng thế. Mang kính đen. Nói là bạn tốt của cậu.
Tiểu Mỹ kiên nhẫn giải thích. Tuy rằng Khương Như Long bây giờ là một tên tàn tật, hai chân đều bị phế, thế nhưng loại người có thể ở trong bệnh viện V này thì vẫn là đối tượng mà các cô phải nịnh bợ, lấy lòng.
Đừng nói là hai chân bị phế, cho dù là thằng em bị phế thì bọn họ cũng không bỏ qua cơ hội nào hết.
- Mời hắn vào đi.
Khương Như Long nói.
- Vâng. Để tôi đi. Mọi người có muốn uống gì hay không? Trà? Hay là cà phê?
Tiểu Mỹ cười đáp ứng.
- Cái gì cũng không cần.
Khương Như Long trả lời. Tiểu Mỹ đã hiểu rồi, vị khách kia chính là không được hoan nghênh ở đây rồi.
Cô liền tranh thủ thời gian đi làm.
Quan Tâm sau khi bước vào, thấy trên tay Khương Như Long đang cầm một bản “Dịch Kinh” đọc say sưa thì cười hỏi:
- Anh rốt cuộc muốn tìm được cái gì ở trong đó?
- Đáp án.
- Đáp án gì?
- Chú ba một đời chỉ đọc “Dịch Kinh”, mọi người cho rằng đây là ông ấy không học vấn, không nghề nghiệp, là một kẻ không nên thân. Sự thật chứng minh, đó là người che dấu sâu nhất ở Khương gia này, là nhân tài chân chính. Không giống với chúng ta, những kẻ ngu xuẩn được thổi phồng lên cái gì mà gió táp mưa sa nào cũng chịu nổi.
Khương Như Long khép sách lại, vẻ mặt thành thật nói.
Quan Tâm chăm chú nhìn vào khuôn mặt Khương Như Long, muốn biết rõ những thứ hắn nói tới là nghĩ lại hay là khích lệ giới mấy thứ gì đó.(thực sự không hiểu tác giả muốn nói gì)
- Cậu không cam lòng?
Quan Tâm hỏi. Khương Như Long cười không ra tiếng, chỉ thấy khuôn mặt co lại, khóe miệng động động, không hề có chú âm thanh nào.
- Nếu là anh, anh cam lòng sao?
- Tôi cũng không cam chịu. Thế nên, tôi mới tìm tới cậu.
- Ài, anh không chủ động nhắc tới, tôi cũng suýt quên anh rồi.
Khương Như Long mỉa mai.
- Cậu cần phải hiểu rõ, từ khi hai chân cậu bị phế bỏ, lại bị trục xuất khỏi Khương gia, thì trong mắt tôi cậu đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì hết.
Quan Tâm thẳng thắn vô cùng.
- Chúng ta không được tính là bạn bè, chỉ là một đôi tiểu nhân chăm chăm lợi dụng nhau mà thôi. Cậu đã không còn giá trị nữa rồi thì làm sao tôi phải thành thực với cậu nữa đâu?
- Nói cũng đúng. Tôi phải xin lỗi anh rồi. Tôi cũng không cần phàn nàn về việc anh chưa từng tới thăm tôi.
- Đến thì sao? Cậu an ủi sao? Nói như thế thì có khác gì sự châm biếm với cậu đâu?
- Anh quả thực là hiểu tôi đấy.
Khương Như Long lần nữa nở nụ cười, không chỉ là biểu lộ, mà còn có âm thanh.
- Nếu như tôi trong mắt anh không còn chút giá trị lợi dụng nào thì sao anh lại tới đây?
- Tôi tới hợp tác với cậu.
- Hợp tác với một thằng phế vật sao?
- Lúc trước tôi cũng nghĩ thế, nhưng giờ mới biết được, cậu vẫn còn một quân bài còn chưa có đánh.
- Tại sao tôi lại phải hợp tác với anh?
- Mục tiêu của hai ta giống nhau.
- Cho dù thành công thì tôi được cái gì đây?
- Cậu cái gì cũng không được. Khương gia nhất định sẽ chuyển vào tay Khương Khả Kỳ. Cho dù Khương Khả Kỳ có chuyện gì thì những người khác cũng sẽ không quan tâm. Cậu đã bị trục xuất, muốn quay lại là không thể. Bọn họ nhất định sẽ không cho phép.
- Tại sao tôi cần phải giúp anh?
- Cậu cần một cái chứng minh. Chứng minh rằng cậu chính là cây đao, còn Đường Trọng chỉ là một khối đá mài cho cậu mà thôi.
Khương Như Long liền trầm mặc.
- Từng là kẻ kiêu ngạo, cậu cũng không cam tâm để người khác dẫm lên mình đúng không? Cậu chẳng lẽ lại tiếp nhận thất bại như thế? Đây là kết quả sau cùng sao?
- Đường Trọng dù sao cũng là người Khương gia.
- Cậu bây giờ thì không phải rồi.
- Nói cũng đúng.
Khương Như Long cười.
- Vậy chúng ta có phải hay không hợp tác vui vẻ đây?
Quan Tâm đi tới, chủ động đưa tay ra với Khương Như Long.
Khương Như Long cũng không có bắt tay hắn, chỉ nói:
- Nếu như chúng ta không phải bạn bè thì mấy cái hành động dối trá này có thể bỏ đi không?
Quan Tâm cười lớn, rất tự nhiên thu tay lại:
- Nghe cậu nói vậy, thì chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Tôi cũng thế.
- Đúng rồi. Đường Trọng và Khương Khả Khanh đi thẩm mỹ viện bị sát thủ đánh lén.
- Thực tiếc nuối.
- Sát thủ cũng không phải tôi sai đi.
- Tôi tin.
- Không phải tôi thì cậu nghĩ là ai?
- Không biết.
Quan Tâm dùng ngón tay chỉ Khương Như Long rồi nói:
- Hôm nay còn có chút chuyện, có thời gian lại tới thăm cậu. Nói chuyện phiếm với cậu thực là vui vẻ.
- Không tiễn.
Khương Như Long trả lời.
Quan Tâm vừa kéo cửa phòng bệnh, lại thấy Khương Di Nhiên mang theo túi lớn túi nhỏ bước tới.
Thấy sắc mặt hạnh phúc trên mặt cô ta, sát ý chợt hiện rồi biến mất ngay trong mắt Quan Tâm.
Khương Di Nhiến cũng không nghĩ tới Quan Tâm sẽ tới thăm Khương Như Long, cô đã đính hôn với Quan Tâm, đã là con dâu của Quan gia rồi, cả ngày lại mang túi lớn túi nhỏ đi thăm một người đàn ông khác, truyền ra ngoài thì Quan gia còn mặt mũi nào.
- Em đi mua vài món đồ cho Tứ ca.
Khương Di Nhiên cười, chủ động hướng Quan Tâm chào hỏi.
- Ừm. Phải an ủi cậu ấy nhiều vào.
Quan Tâm cười gật đầu.
- Bây giờ anh về à?
- Đúng thế.
- Thế anh chờ em chút, em mang đồ vào rồi đi cùng anh.
Quan Tâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Di Nhiên, nói:
- Không cần đâu, em với Như Long như vậy hắn khó chịu lắm đấy. Công ty của anh còn chút chuyện cần phải giải quyết nữa.
- Vậy được rồi.
Khương Di Nhiên khẽ gật đầu.
Chờ tới khi Quan Tâm đi rồi Khương Di Nhiên mới thoải mái trở lại.
- Gặp Quan Tâm à?
Khương Như Long đặt cuốn Dịch Kinh lên đầu giường, nhìn Khương Di Nhiên hỏi.
- Thật xui xẻo, tự dưng gặp phải.
Khương Di Nhiên buồn bực nói.
Khương Như Long vẫy tay, Khương Di Nhiên vẻ mặt vui sướng chạy tới.
Cô ngồi ở bên giường, cúi người xuống, đặt khuôn mặt nhỏ lên ngực Khương Như Long.
Khương Như Long đưa tay vuốt ve gương mặt của cô rồi nói:
- Thấy thì cứ thấy mà thôi.
- Anh không sợ hắn hoài nghi chúng ta à?
Khương Di Nhiên ngây thơ hỏi.
- Không có đụng phải, thì hắn sẽ không nghi ngờ sao?
- Nói cũng đúng. Cái tên Quan Tâm này thật lè kẻ biết nhẫn. Chuyện của chúng ta đều truyền khắp Yến Kinh rồi, vậy mà cho tới bây giờ hắn cũng không hỏi gì em. Làm bộ chính mình không biết. Ngay, vốn là vì tránh hiềm nghi, ta còn chuẩn bị mang thứ đó dẫn dụ đến cùng hắn cùng một chỗ trở về, không nghĩ tới hắn vậy mà cự tuyệt ta rồi. Nói để cho ta lưu lại hảo hảo cùng ngươi nói chuyện."
- Nói cũng đúng. Cái tên Quan Tâm này thật là kẻ biết nhẫn. Chuyện của chúng ta đều truyền khắp Yến Kinh rồi vậy mà đến giờ hắn vẫn không hỏi gì em. Làm bộ như không biết. Mới vừa rồi em còn chuẩn bị mang thứ đó ra dẫn dụ hắn trở về, không ngờ hắn lại cự tuyệt. Còn bảo em ở lại nói chuyện cùng anh.
Nụ cười trên mặt Khương Như Long dần dần thu lại, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.
Hắn tự tay trượt vào Khương Di Nhiên trong áo sơ mi, nặng nề mà nắm bắt nàng sớm đã quen thuộc vú mềm, lạnh giọng nói ra: "Ngươi tựu như vậy sợ hắn sao?"
Đôi tay Khương Như Long đi vào trong áo Khương Di Nhiên nặng nề nắm vào bộ ngực mềm mại quen thuộc, lạnh giọng nói:
- Em sợ hắn sao?
"Em không sợ." Khương Di Nhiên ngực đau đớn, nước mắt đều chảy ra rồi, vẫn đang cắn răng kiên trì lấy không phát ra âm thanh."Ta không sợ hắn, ta chỉ sợ ngươi."
- Em không sợ.
Trên ngực Khương Di Nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, nước mắt tràn ra, nhưng vẫn cắn răng để không phát ra tiếng.
- Em không sợ anh ta, em chỉ sợ anh.
"Ta hiện tại hai bàn tay trắng, nhưng là Quan Tâm có thể so với ta thua thảm hại hơn." Khương Như Long biểu lộ dữ tợn nói."Hắn liền một cái người thọt cũng không buông tha, có thể thấy được hắn bị Đường Trọng bức bách tới trình độ nào rồi. Ta thua, hắn cũng không thắng được."
- Tuy anh hiện tai hai bàn tay trắng, nhưng hắn so với anh còn thua thảm hại hơn.
Khuôn mặt Khương Như Long dữ tợn.
- Cả người thọt nó cũng không buông tha đủ thấy hắn bị Đường Trọng bức bách đến thế nào rồi. Cho dù anh có thua thì nó cũng không thể thắng được.
"Đúng vậy. Hắn cũng sẽ không có ngày tốt lành qua." Khương Di Nhiên nói ra."Trong khoảng thời gian này, Quan gia người nhiều lần chạm mặt, bọn hắn cũng cảm nhận được Khương Đổng hai nhà liên thủ mang đến áp lực. Tuy nhiên Đường Trọng không có đáp ứng cùng Đổng gia quan hệ thông gia, nhưng là, ngoại giới vẫn là cảm nhận được hai nhà quyết tâm —— có lẽ, đây cũng là bọn hắn thả ra tin tức mục đích."
- Đúng vậy. Nó cũng sẽ không có ngày tốt lành đâu.
Khương Di Nhiên nói.
- Khoảng thời gian này người Quan gia nhiều lần chạm mặt, chúng nó chắc cũng cảm nhận được áp lực mà liên minh hai nhà Khương Đổng tạo ra. Tuy nhiên Đường Trọng không đáp ứng kết thông gia với Đổng gia, nhưng người ta vẫn cảm thấy hai nhà đang quyết tâm, có lẽ đây là mục đích bọn chúng thả tin tức này ra.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Khương Như Long hỏi.
- Em đã hỏi qua bố cùng ông, nhưng họ đều nói cho qua là không biết. Nghe nói chuyện này chỉ có Lão thái gia cùng đại gia gia biết rõ---trong thư phòng đại gia gia treo câu đối tiễn đưa Đổng lão gia, chuyện này giờ đã truyền khắp Yến Kinh.
- Nhất định đã có chuyện.
Khương Như Long tức giận nói.
- hai nhà Khương Đổng đang xích mích, tại sao lại có thể liên thủ mà lại không rõ nguyên nhân?. Nói cách khác Đường Trọng nhất định biết rõ, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới hắn.
- Em sẽ hỏi thăm giúp anh.
Khương Di Nhiên nói.
- Rất tốt.
Khương Như Long gật đầu.
- Mặt khác, em còn phải đáp ứng một việc.
- Chuyện gì?
- Nếu Quan Tâm rơi vào bước đường cùng mà hắn nhờ em hỗ trợ thì em nhất định phải đồng ý.
- Anh để em giúp hắn?
- Không tệ.
Khương Như Long nói.
- Giúp hắn cũng là giúp anh.
"Ngươi cùng hắn giao dịch?" Khương Di Nhiên lo lắng nói."Hắn là cái ma quỷ."
- Anh giao dịch cùng hắn?
Khương Di Nhiên lo lắng nói.
- Hắn là ma quỷ.
"Hoặc là trở thành ma quỷ, hoặc là trở thành quỷ ——" Khương Như Long vỗ vỗ hai chân của mình, nói ra: "Ngươi cảm thấy ta còn có rất tốt lựa chọn sao?"
- Hoặc là trở thành ma quỷ, hoặc là trở thành quỷ
Khương Như Long vỗ vỗ hai chân của mình.
- Em cảm thấy anh còn có lựa chọn tốt hơn sao?
- Em hiểu rồi.
Khương Di Nhiên nói. Cô biết là cô có thể cự tuyệt được Quan Tâm chứ Khương Như Long thì không.
Mặc dù cô biết, làm như vậy cô sẽ đưa mình vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
Yêu một người mà được hi sinh vì người đó. Cảm giác này thật tốt.