Khương Như Long!
Một cái tên ngoài ý muốn nhưng lại khá là hợp tình hợp lý.
Thanh thế của Đường Trọng hiện tại giống như mặt trời ban trưa, Khương gia vì muốn trở thành đồng minh của Đổng gia, không thể không đẩy ra hắn ra để lấy Đổng Bồ Đề, đưa quan hệ hai nhà thành thông gia, tuy vậy thì quan hệ thông gia trong mắt Đường Trọng cũng không phải là chuyện gì tốt, cũng không thể không thừa nhận. Khương gia đẩy Đường Trọng ra để đảm nhận trách nhiệm này, cũng xác thực Đường Trọng là người cực kỳ có phân lượng của Khương gia, mà cũng là tuổi trẻ tuấn kiệt khiến Đổng gia tiếp nhận.
Dù trước kia, Khương Như Hổ người được mệnh danh cùng Khương Như Long là Khương gia Long Hổ chỉ sợ cũng không bằng, sự chênh lệch của song phương dù nhìn bằng mắt thường cũng thấy được đang nhanh chóng rút ngắn lại.
Từ lúc Đường Trọng nổi danh thì còn có bao nhiêu có thể nhớ tới Khương gia “Như Long Như Hổ”?
Khương Như Long hao tổn tâm cơ, cuối cùng biến thành một tên phế vật bị mất hai chân, bị trục xuất khỏi gia tộc, chắc hẳn hắn vô cùng không cam lòng đây?
Nói như thế, phái một kẻ như thế ra đục nước béo cò thì nếu như gặp chuyện không may thì có thể đổ hết trách nhiệm lên người Quan Tâm, cũng không phải là chuyện gì khó hiểu cho lắm.
Đường Trọng đạp chân trên mặt Viên Thông hòa thượng, cười mị mị nhìn hắn nói:
- Sao ông biết là Khương Như Long? Chẳng lẽ hắn tự mình tới tìm ông à?
- Chúng tôi nhiều năm trước đã quen biết rồi.
Viên Thông hòa thượng vội vàng giải thích.
- Hắn không biết là từ đâu mà biết tôi ẩn cư ở Linh Vận Tự, đặc biệt tới bái phỏng tôi, hay cùng tôi đàm luận Phật kinh, kiến thức của hắn vô cùng uyên bác.
Đế giày Đường Trọng liền nghiến lên mặt hắn, hắn cười lạnh:
- Tuy tôi không phải người thích để ý những chuyện nhỏ nhặt nhưng nếu như tôi là ông thì, sẽ không bao giờ tán dương một kẻ ưu tú tới mức nào ngay trước mặt đối thủ của hắn đâu.
- Vâng, vâng. Tôi biết mà. Tôi sẽ không nói nữa.
Viên Thông vội vàng xin lỗi.
- Chẳng lẽ kiến thức của tôi không uyên bác sao? Vừa rồi tôi chẳng phải cũng tranh luận sự quan trọng của cái nghề đồ tể đó sao?
Đường Trọng tuy mồm nói là không để ý chuyện nhỏ nhặt nhưng biểu hiện của hắn thì khá là để ý.
Nghĩ lại là khiến bản thân tức giận, khi trước, lúc Đường Trọng mới tới, tất cả mọi người còn đang ủng hộ Khương Như Long. Nói hắn có ý chí quân tử, rồi phong độ đại tướng, có thể chấn hưng Khương gia sau này.
Bây giờ thì hắn tàn tật rồi, còn có kẻ vẫn ủng hộ hắn, đây chẳng phải là không để vị bạn học Đường Trọng của chúng ta vào mắt sao?
- Vâng, tôi nhớ rồi. Anh so với hắn còn uyên bác hơn. Hắn đến xách giày cho anh cũng không xứng.
Viên Thông biểu hiện ra càng ngày càng khó coi.
Đường Trọng lắc đầu thở dài:
- Ngươi như ông còn xứng làm sát thủ nữa sao?
- Sát thủ thì cũng sợ chết.
- Những lời này nên giữ trong tâm khảm đi. Nhưng nếu đã sợ chết, thì cũng không cần gạt tôi nữa nhỉ? Nói, rốt cuộc là ai sai các người tới giết tôi?
- Khương Như Long.
- Hắn đã liệt hai chân, sao có thể tìm ông được?
- Hắn không có tới.
- Vậy ai tới?
- Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô ta cầm theo một chuỗi hạt châu của Khương Như Long, đó là chuỗi hạt hoa lê mà tôi đưa cho hắn, đã được khai quang rồi.
- Là ông khai quang đúng không?
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ cái tên này lại thảm đến mức này sao. Về sau thì ít khai quang giùm người ta đi.
- ……………………………
- Sau đó ông đám ứng hắn giết người?
- Cô ta còn mang theo một tờ chi phiếu nữa.
- Thế thì còn giải thích được. Cô gái kia có phải đôi mắt to, còn có hai cái răng khểnh phải không?
- Đúng thế.
- Hóa ra là cô ta cũng tham dự vào, thật là náo nhiệt đây.
Đường Trọng cười ha hả.
Tuổi trẻ xinh đẹp, hai cái răng khểnh, liên quan tới Khương Như Long chỉ có thể là cô nàng Khương Di Nhiên kia rồi. Không nghĩ tới cô ta cũng ở đây đóng một vai ám muội như thế.
Đường Trọng cười, Viên Thông cũng không dám lên tiếng.
Hắn chỉ có thể cố gắng làm cho sự hiện hữu của mình ít đi, nếu mà Đường Trọng quên hắn hoàn toàn thì càng tốt.
Đáng tiếc, nguyện vọng của hắn thực đẹp, nhưng hiện tại vẫn tàn khốc lắm.
- Nói đi, muốn tôi giết ông hay hủy ông nào?
Đường Trọng hỏi.
Viên Thông hòa thượng nghiêm túc ngẫm nghĩ, vẻ mặt cầu xin hỏi:
- Thế nào là hủy?
- Chính là chặt hai tay, hai chân, nhổ lưỡi rồi móc mắt của ông ra thôi.
Đường Trọng trả lời.
Viên Thông hòa thượng run rẩy càng kinh hơn, mặt đầy nước mắt gào khóc:
- Hảo hán, đại hiệp, ông nội à tha cho tôi. Tôi sai rồi, tôi nguyện lấy công chuộc tội. Hay cho tôi làm con chó của anh, để tôi mỗi ngày mổ heo, có thể làm dưa chua đại tràng, phấn chưng xương sườn cho anh ăn. Tôi từ nay về sau sẽ triệt để đổi nghề làm một hòa thượng, mỗi ngày sẽ thắp hương tụng kinh cầu bình an cho anh…..
Đường Trọng ngồi xổm xuống, rồi tặng cho hắn một phát tát mắng:
- Tôi lúc nào nói là tôi thích ăn phấn chưng xương sườn hả?
- …………………………………………�� �
Đường Trọng lại tặng cho hắn thêm một cái nữa:
- Cầu bình an cho tôi, ý là tôi không được bình an sao?
Lão già Nhiêu Cung cảm thấy ngứa mắt vô cùng, nên không ngớt lời đổ thêm dầu vào lửa:
- Giết thôi giết thôi. Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, sao lại vũ nhục người ta như vậy?
- Nhiêu Cung, tao xxx bà ngoại mày.
Viên Thông đã bị chọc tức rồi… Hắn đang tìm đường sống thì cái lão già này trăm phương ngàn kế lại muốn cho hắn chết, mục đích gì đây?
- Mày thích thì chết đi? Sao mày không đi chết đi?
- Cái thằng này, chẳng thấy được lòng tốt của người khác gì hết.
Nhiêu Cung tới tức mức chỉ muốn nhảy dựng lên.
- Có người thấy tôi tới tìm ông, nếu ông mà chết thì tôi sẽ rất là phiền đây.
Đường Trọng nói.
- Đúng thế. Cái tên tiểu hòa thượng tới thông báo kia đã nhìn thấy mấy người rồi. Hơn nữa còn có đám hòa thượng khác trong miếu, trong miếu còn có lắp camera nữa.
- Còn có camera sao? Sao trong miếu lại có thứ này?
Đường Trọng hằm hằm nhìn Viên Thông.
- ………….sợ có người trộm tiền dầu dâng Phật.
- ………………………………
Đám hòa thượn ngày thực là quản gia đắc lực của Phật tổ a.
- Ông còn muốn gặp lại cô vợ Minh Huệ của mình không?
Đường Trọng hỏi.
- Anh đồng ý thả cô ấy?
Viên Thông vui mừng.
- Không, là ông tới gặp cô ấy.
- ……………………………
Nụ cười trên mặt hắn liền biến mất.
Hắn yêu vợ, nhưng hắn cũng có thể kiếm một người phụ nữ khác làm vợ. Hắn tới bây giờ cũng không muốn tự tử vì tình nữa.
Lạy hồn, hắn là sát thủ, đâu phải đám thanh niên trẻ trâu.
- Muốn sống thì đi tự thú đi.
Nụ cười của Đường Trọng cũng biến mất, vẻ mặt dữ tợn:
- Ai phái ông tới giết tôi, thì ông khai kẻ đó ra. Hắn muốn tôi chết, tôi sẽ không cho hắn được sống tốt.
- Tôi tự thú thì chỉ còn có một đường chết. Trên tay tôi nhiều lắm.
Viên Thông hòa thượng nói.
- Đây không phải là phạt đúng tội sao? Giờ ông không đi tự thú thì cũng chết, nếu như tự thú thì sẽ sống lâu thêm mấy tháng, vận khí tốt chút có khi được phán giam vài năm cũng có thể. Ông chọn sao đây?
- Tự thú.
- Ừm, đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đường Trọng ca ngợi tự đáy lòng.
- …………………………………
Tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Viên Thông hòa thượng vẫn cảm thấy vui vui trong lòng.
- Nào hảo hán, ăn viên độc dược này nào.
Đường Trọng lấy từ trong ngực ra một viên dược hoàn màu trắng nhỏ nhét vào mồm Viên Thông hòa thượng.
- Hai mươi bốn tiếng sau sẽ có người chủ động đưa giải dược cho ông. Tất nhiên nếu như ông không ngoan ngoãn đi tự thú hay là có ý muốn bỏ trốn thì……..vậy ông đã buông tha cho giải dược rồi nhé. Nếu thân thể ông hư thối, mạch máu bạo liệt thì cũng không có quan hệ gi tới tôi rồi.
- ………….không đến mức phiền toái như thế chứ?
- Trên thế giới này chỉ có hai người tôi tin tưởng, một là tôi, một người kia….
- Không phài mày..
Lão già Nhiêu Cung cũng không để hắn nói hết liền cướp lời. Lão biết cái đáp án này chỉ là để dùng trêu đùa người khác mà thôi.
- Trả lời chính xác. Ông đưa hắn đi tự thú đi.
Đường Trọng quay người, nhẹ bước đi.
Đường Trọng cũng không có vội vã trở lại Minh Châu, bởi vì hắn muốn ở Yến Kinh đợi lão râu dài đến.
Lão râu dài và Đường Trọng sau khi bắt được Kim Cương ở Hồng Kông, liền một mình đi Đông chi hương gập ông nội Đường Trọng.
Đường Trọng cũng hẹn với lão, đợi sau khi lão gặp lão sâu rượu thì đưa ông ấy về Yến Kinh luôn. Cho dù lão sâu rượu không chịu qua thì một mình lão cũng phải tới.
Mẫu thuẫn hai nhà Khương Đổng biến mất, luôn có một tư thái chuẩn bị hợp tác, một số kẻ mang lòng oán hận ở Đổng gia cũng sẽ không công kích lão râu dài nữa. Mà ngay cả những người dụng tâm kín đáo cũng không thể nào dựa vào lý do cũ để thi triển chút thủ đoạn nhỏ nữa.
Lúc trước không phải chỉ có người nhà Đổng gia mới muốn mệnh hai cha con hắn, mà ngay cả một số người có oán hận với hai nhà cũng muốn mạng họ để khiến cho hai nhà phát sinh đại chiến.
Bởi vì hai nhà chiến tranh lạnh cho nên Đường Trọng và lão râu dài sau khi tao ngộ sát thủ cũng không có cách nào tới tìm Đổng gia để chất vấn chuyện đó có phải là do họ làm ra hay không. Nhưng giờ thì có thể rồi.
Khi hắn đang chờ lão râu dài tới, Khương Như Long tại Yến Kinh đã bị cảnh sát mang đi, nói là mới hắn giúp đỡ điều tra án.
Kết quả như vậy Đường Trọng đã sớm biết rõ, cho nên biểu hiện vô cùng đạm mạc.
Nhưng, Khương Như Long từ bệnh viện bị cục thành phố mang đi, liền khiến cho Khương gia cùng với toàn bộ Yến Kinh hoảng sợ vô cùng.
Dù sao, Khương Như Long tuy đã bị khu trục ra Khương gia, thế nhưng, ai có thể phủ nhận hắn hoàn toàn không còn là người Khương gia?
Khương Như Long bị mang đi, là do dư âm của việc Khương gia nội đấu để lại hay là Quan gia ra tay khi biết hai nhà Khương Đổng liên thủ?
Đương nhiên, người biết rõ nội tình bên trong thì hiểu đây mới chỉ là sự phản kích nho nhỏ thứ nhất của Đường Trọng mà thôi.
Đường Trọng đang ở trong thư phòng xem kịch bản của “Nhạc phụ vạn tuế” thì bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn loạn ầm ĩ.
- Đường Trọng đâu rồi? Mau gọi Đường Trọng ra đây.
- Nó có biết thế nào dừng không? Có phải đuổi tận giết tuyệt thì mới cam tâm à? Tôi biết ngay thằng này không chịu tử tế, ắt là có phản cốt rồi…
- Chân của Như Long cũng đã mất, còn làm hại gì được mày? Mày đừng có mà chấp nhặt với một người tàn tật chứ? Hôm nay là Như Long, tiếp theo sẽ là ai?
- Di chứng đến rồi.
Đường Trọng cười lạnh, hắn vứt kịch bản xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn ngược lại muốn nhìn chút, những người này náo loạn như thế là muốn làm cái trò hề gì đây.
Chỉ là, nếu bọn họ chỉ có chút thủ đoạn như thế, có quá yếu ớt không nhỉ???
Một cái tên ngoài ý muốn nhưng lại khá là hợp tình hợp lý.
Thanh thế của Đường Trọng hiện tại giống như mặt trời ban trưa, Khương gia vì muốn trở thành đồng minh của Đổng gia, không thể không đẩy ra hắn ra để lấy Đổng Bồ Đề, đưa quan hệ hai nhà thành thông gia, tuy vậy thì quan hệ thông gia trong mắt Đường Trọng cũng không phải là chuyện gì tốt, cũng không thể không thừa nhận. Khương gia đẩy Đường Trọng ra để đảm nhận trách nhiệm này, cũng xác thực Đường Trọng là người cực kỳ có phân lượng của Khương gia, mà cũng là tuổi trẻ tuấn kiệt khiến Đổng gia tiếp nhận.
Dù trước kia, Khương Như Hổ người được mệnh danh cùng Khương Như Long là Khương gia Long Hổ chỉ sợ cũng không bằng, sự chênh lệch của song phương dù nhìn bằng mắt thường cũng thấy được đang nhanh chóng rút ngắn lại.
Từ lúc Đường Trọng nổi danh thì còn có bao nhiêu có thể nhớ tới Khương gia “Như Long Như Hổ”?
Khương Như Long hao tổn tâm cơ, cuối cùng biến thành một tên phế vật bị mất hai chân, bị trục xuất khỏi gia tộc, chắc hẳn hắn vô cùng không cam lòng đây?
Nói như thế, phái một kẻ như thế ra đục nước béo cò thì nếu như gặp chuyện không may thì có thể đổ hết trách nhiệm lên người Quan Tâm, cũng không phải là chuyện gì khó hiểu cho lắm.
Đường Trọng đạp chân trên mặt Viên Thông hòa thượng, cười mị mị nhìn hắn nói:
- Sao ông biết là Khương Như Long? Chẳng lẽ hắn tự mình tới tìm ông à?
- Chúng tôi nhiều năm trước đã quen biết rồi.
Viên Thông hòa thượng vội vàng giải thích.
- Hắn không biết là từ đâu mà biết tôi ẩn cư ở Linh Vận Tự, đặc biệt tới bái phỏng tôi, hay cùng tôi đàm luận Phật kinh, kiến thức của hắn vô cùng uyên bác.
Đế giày Đường Trọng liền nghiến lên mặt hắn, hắn cười lạnh:
- Tuy tôi không phải người thích để ý những chuyện nhỏ nhặt nhưng nếu như tôi là ông thì, sẽ không bao giờ tán dương một kẻ ưu tú tới mức nào ngay trước mặt đối thủ của hắn đâu.
- Vâng, vâng. Tôi biết mà. Tôi sẽ không nói nữa.
Viên Thông vội vàng xin lỗi.
- Chẳng lẽ kiến thức của tôi không uyên bác sao? Vừa rồi tôi chẳng phải cũng tranh luận sự quan trọng của cái nghề đồ tể đó sao?
Đường Trọng tuy mồm nói là không để ý chuyện nhỏ nhặt nhưng biểu hiện của hắn thì khá là để ý.
Nghĩ lại là khiến bản thân tức giận, khi trước, lúc Đường Trọng mới tới, tất cả mọi người còn đang ủng hộ Khương Như Long. Nói hắn có ý chí quân tử, rồi phong độ đại tướng, có thể chấn hưng Khương gia sau này.
Bây giờ thì hắn tàn tật rồi, còn có kẻ vẫn ủng hộ hắn, đây chẳng phải là không để vị bạn học Đường Trọng của chúng ta vào mắt sao?
- Vâng, tôi nhớ rồi. Anh so với hắn còn uyên bác hơn. Hắn đến xách giày cho anh cũng không xứng.
Viên Thông biểu hiện ra càng ngày càng khó coi.
Đường Trọng lắc đầu thở dài:
- Ngươi như ông còn xứng làm sát thủ nữa sao?
- Sát thủ thì cũng sợ chết.
- Những lời này nên giữ trong tâm khảm đi. Nhưng nếu đã sợ chết, thì cũng không cần gạt tôi nữa nhỉ? Nói, rốt cuộc là ai sai các người tới giết tôi?
- Khương Như Long.
- Hắn đã liệt hai chân, sao có thể tìm ông được?
- Hắn không có tới.
- Vậy ai tới?
- Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô ta cầm theo một chuỗi hạt châu của Khương Như Long, đó là chuỗi hạt hoa lê mà tôi đưa cho hắn, đã được khai quang rồi.
- Là ông khai quang đúng không?
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ cái tên này lại thảm đến mức này sao. Về sau thì ít khai quang giùm người ta đi.
- ……………………………
- Sau đó ông đám ứng hắn giết người?
- Cô ta còn mang theo một tờ chi phiếu nữa.
- Thế thì còn giải thích được. Cô gái kia có phải đôi mắt to, còn có hai cái răng khểnh phải không?
- Đúng thế.
- Hóa ra là cô ta cũng tham dự vào, thật là náo nhiệt đây.
Đường Trọng cười ha hả.
Tuổi trẻ xinh đẹp, hai cái răng khểnh, liên quan tới Khương Như Long chỉ có thể là cô nàng Khương Di Nhiên kia rồi. Không nghĩ tới cô ta cũng ở đây đóng một vai ám muội như thế.
Đường Trọng cười, Viên Thông cũng không dám lên tiếng.
Hắn chỉ có thể cố gắng làm cho sự hiện hữu của mình ít đi, nếu mà Đường Trọng quên hắn hoàn toàn thì càng tốt.
Đáng tiếc, nguyện vọng của hắn thực đẹp, nhưng hiện tại vẫn tàn khốc lắm.
- Nói đi, muốn tôi giết ông hay hủy ông nào?
Đường Trọng hỏi.
Viên Thông hòa thượng nghiêm túc ngẫm nghĩ, vẻ mặt cầu xin hỏi:
- Thế nào là hủy?
- Chính là chặt hai tay, hai chân, nhổ lưỡi rồi móc mắt của ông ra thôi.
Đường Trọng trả lời.
Viên Thông hòa thượng run rẩy càng kinh hơn, mặt đầy nước mắt gào khóc:
- Hảo hán, đại hiệp, ông nội à tha cho tôi. Tôi sai rồi, tôi nguyện lấy công chuộc tội. Hay cho tôi làm con chó của anh, để tôi mỗi ngày mổ heo, có thể làm dưa chua đại tràng, phấn chưng xương sườn cho anh ăn. Tôi từ nay về sau sẽ triệt để đổi nghề làm một hòa thượng, mỗi ngày sẽ thắp hương tụng kinh cầu bình an cho anh…..
Đường Trọng ngồi xổm xuống, rồi tặng cho hắn một phát tát mắng:
- Tôi lúc nào nói là tôi thích ăn phấn chưng xương sườn hả?
- …………………………………………�� �
Đường Trọng lại tặng cho hắn thêm một cái nữa:
- Cầu bình an cho tôi, ý là tôi không được bình an sao?
Lão già Nhiêu Cung cảm thấy ngứa mắt vô cùng, nên không ngớt lời đổ thêm dầu vào lửa:
- Giết thôi giết thôi. Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, sao lại vũ nhục người ta như vậy?
- Nhiêu Cung, tao xxx bà ngoại mày.
Viên Thông đã bị chọc tức rồi… Hắn đang tìm đường sống thì cái lão già này trăm phương ngàn kế lại muốn cho hắn chết, mục đích gì đây?
- Mày thích thì chết đi? Sao mày không đi chết đi?
- Cái thằng này, chẳng thấy được lòng tốt của người khác gì hết.
Nhiêu Cung tới tức mức chỉ muốn nhảy dựng lên.
- Có người thấy tôi tới tìm ông, nếu ông mà chết thì tôi sẽ rất là phiền đây.
Đường Trọng nói.
- Đúng thế. Cái tên tiểu hòa thượng tới thông báo kia đã nhìn thấy mấy người rồi. Hơn nữa còn có đám hòa thượng khác trong miếu, trong miếu còn có lắp camera nữa.
- Còn có camera sao? Sao trong miếu lại có thứ này?
Đường Trọng hằm hằm nhìn Viên Thông.
- ………….sợ có người trộm tiền dầu dâng Phật.
- ………………………………
Đám hòa thượn ngày thực là quản gia đắc lực của Phật tổ a.
- Ông còn muốn gặp lại cô vợ Minh Huệ của mình không?
Đường Trọng hỏi.
- Anh đồng ý thả cô ấy?
Viên Thông vui mừng.
- Không, là ông tới gặp cô ấy.
- ……………………………
Nụ cười trên mặt hắn liền biến mất.
Hắn yêu vợ, nhưng hắn cũng có thể kiếm một người phụ nữ khác làm vợ. Hắn tới bây giờ cũng không muốn tự tử vì tình nữa.
Lạy hồn, hắn là sát thủ, đâu phải đám thanh niên trẻ trâu.
- Muốn sống thì đi tự thú đi.
Nụ cười của Đường Trọng cũng biến mất, vẻ mặt dữ tợn:
- Ai phái ông tới giết tôi, thì ông khai kẻ đó ra. Hắn muốn tôi chết, tôi sẽ không cho hắn được sống tốt.
- Tôi tự thú thì chỉ còn có một đường chết. Trên tay tôi nhiều lắm.
Viên Thông hòa thượng nói.
- Đây không phải là phạt đúng tội sao? Giờ ông không đi tự thú thì cũng chết, nếu như tự thú thì sẽ sống lâu thêm mấy tháng, vận khí tốt chút có khi được phán giam vài năm cũng có thể. Ông chọn sao đây?
- Tự thú.
- Ừm, đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đường Trọng ca ngợi tự đáy lòng.
- …………………………………
Tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Viên Thông hòa thượng vẫn cảm thấy vui vui trong lòng.
- Nào hảo hán, ăn viên độc dược này nào.
Đường Trọng lấy từ trong ngực ra một viên dược hoàn màu trắng nhỏ nhét vào mồm Viên Thông hòa thượng.
- Hai mươi bốn tiếng sau sẽ có người chủ động đưa giải dược cho ông. Tất nhiên nếu như ông không ngoan ngoãn đi tự thú hay là có ý muốn bỏ trốn thì……..vậy ông đã buông tha cho giải dược rồi nhé. Nếu thân thể ông hư thối, mạch máu bạo liệt thì cũng không có quan hệ gi tới tôi rồi.
- ………….không đến mức phiền toái như thế chứ?
- Trên thế giới này chỉ có hai người tôi tin tưởng, một là tôi, một người kia….
- Không phài mày..
Lão già Nhiêu Cung cũng không để hắn nói hết liền cướp lời. Lão biết cái đáp án này chỉ là để dùng trêu đùa người khác mà thôi.
- Trả lời chính xác. Ông đưa hắn đi tự thú đi.
Đường Trọng quay người, nhẹ bước đi.
Đường Trọng cũng không có vội vã trở lại Minh Châu, bởi vì hắn muốn ở Yến Kinh đợi lão râu dài đến.
Lão râu dài và Đường Trọng sau khi bắt được Kim Cương ở Hồng Kông, liền một mình đi Đông chi hương gập ông nội Đường Trọng.
Đường Trọng cũng hẹn với lão, đợi sau khi lão gặp lão sâu rượu thì đưa ông ấy về Yến Kinh luôn. Cho dù lão sâu rượu không chịu qua thì một mình lão cũng phải tới.
Mẫu thuẫn hai nhà Khương Đổng biến mất, luôn có một tư thái chuẩn bị hợp tác, một số kẻ mang lòng oán hận ở Đổng gia cũng sẽ không công kích lão râu dài nữa. Mà ngay cả những người dụng tâm kín đáo cũng không thể nào dựa vào lý do cũ để thi triển chút thủ đoạn nhỏ nữa.
Lúc trước không phải chỉ có người nhà Đổng gia mới muốn mệnh hai cha con hắn, mà ngay cả một số người có oán hận với hai nhà cũng muốn mạng họ để khiến cho hai nhà phát sinh đại chiến.
Bởi vì hai nhà chiến tranh lạnh cho nên Đường Trọng và lão râu dài sau khi tao ngộ sát thủ cũng không có cách nào tới tìm Đổng gia để chất vấn chuyện đó có phải là do họ làm ra hay không. Nhưng giờ thì có thể rồi.
Khi hắn đang chờ lão râu dài tới, Khương Như Long tại Yến Kinh đã bị cảnh sát mang đi, nói là mới hắn giúp đỡ điều tra án.
Kết quả như vậy Đường Trọng đã sớm biết rõ, cho nên biểu hiện vô cùng đạm mạc.
Nhưng, Khương Như Long từ bệnh viện bị cục thành phố mang đi, liền khiến cho Khương gia cùng với toàn bộ Yến Kinh hoảng sợ vô cùng.
Dù sao, Khương Như Long tuy đã bị khu trục ra Khương gia, thế nhưng, ai có thể phủ nhận hắn hoàn toàn không còn là người Khương gia?
Khương Như Long bị mang đi, là do dư âm của việc Khương gia nội đấu để lại hay là Quan gia ra tay khi biết hai nhà Khương Đổng liên thủ?
Đương nhiên, người biết rõ nội tình bên trong thì hiểu đây mới chỉ là sự phản kích nho nhỏ thứ nhất của Đường Trọng mà thôi.
Đường Trọng đang ở trong thư phòng xem kịch bản của “Nhạc phụ vạn tuế” thì bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn loạn ầm ĩ.
- Đường Trọng đâu rồi? Mau gọi Đường Trọng ra đây.
- Nó có biết thế nào dừng không? Có phải đuổi tận giết tuyệt thì mới cam tâm à? Tôi biết ngay thằng này không chịu tử tế, ắt là có phản cốt rồi…
- Chân của Như Long cũng đã mất, còn làm hại gì được mày? Mày đừng có mà chấp nhặt với một người tàn tật chứ? Hôm nay là Như Long, tiếp theo sẽ là ai?
- Di chứng đến rồi.
Đường Trọng cười lạnh, hắn vứt kịch bản xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn ngược lại muốn nhìn chút, những người này náo loạn như thế là muốn làm cái trò hề gì đây.
Chỉ là, nếu bọn họ chỉ có chút thủ đoạn như thế, có quá yếu ớt không nhỉ???