Đường Trọng hiện đã rõ sao hắn lại thích tát người ta đến như vậy, hóa ra là di truyền từ cha hắn.
Nhìn cái bàn tay như cái chổi, với thủ pháp không hề hoa mỹ, tư thế bá đạo, lại có thể khống chế tự nhiên tới thế, đặc biệt hơn ở chỗ cái tinh thần khi tát người, khuôn mặt biểu lộ phối hợp với ánh mắt, lực trước chưa hết, lực sau đã tới, một con đường liên miên không dứt a.
Lão râu dài cứ tát từng cái từng cái một.
Là trả thù, là phát tiết, và cũng là cảnh cáo.
Trả thù cho sự vũ nhục con trai hắn, phát tiết lửa giận bao năm nay, và sự cảnh cáo, cảnh cáo đám người Khương gia đừng có mà khi dễ con của tôi, đừng có mắng nó là con hoang, bởi vì tôi điên lên thì bản thân tôi còn sợ hãi. Nếu như chọc giận ông đây, thì ông cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Cha, tồn tại không phải là vì bảo vệ con mình sao?
Mọi người ở đây khuôn mặt càng thêm vặn vẹo dữ tợn, toàn thân run rẩy, máu muốn phun ra, toàn thân muốn phát hỏa rồi.
Đường Liệp không chi tát mặt của Khương Khả Lâm, mà còn tát thẳng vào mặt của Khương gia.
Bọn họ đều cảm thấy được sự đau đớn không chịu khuất nhục của người thân của mình, họ cảm động khôn xiết.
Đường Liệp dùng cái loại phương thức bá đạo như vậy như để tuyên cáo với bọn họ: hắn đã trở về rồi.
Bọn họ hiểu, chiến tranh sắp bắt đầu rồi.
Nếu bọn họ không muốn thỏa hiệp, nếu bọn họ không muốn buông tha cho hết thảy.
- Đường Liệp mày dừng tay lại cho tao.
- Cái thằng con hoang này, tao liều mạng với mày.
- Chó điên, đám người Đường gia này đều là chó điên hết…
Không ít người lao tới lão râu dài, những hắn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ chẳng dời đi nửa bước.
Nếu có một ai có ý đồ tấn công thì hắn chỉ cần kéo thân thể Khương Khả Lâm tới cho bọn họ đâm. Thế nên những kẻ bị đâm kia đều bầm dập mặt mũi mà ngã lăn xuống đất kêu thảm.
Ai chà!
Au a!
Bà mẹ nó!
Bịch!
Kẻ ngã xuống đất cuối cùng chính là Khương Khả Lâm. Bởi vì lúc nãy bị ăn tát một hồi, không biết là thật hay giả vờ, đã bị hôn mê rồi.
Thế nên khi hắn ngã xuống chỉ đơn giản “Bịch” một tiếng chứ chẳng phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào hết nữa. So với những người khác ngã xuống là kinh thiên động địa, âm thanh muôn hình muôn vẻ phụ trợ, thực là đáng thương quá đi.
Lý Giai Chi bổ nhào qua ôm lấy ông chồng Khương Khả Lâm, khóc tới mức tâm tê liệt phế, kêu gào thảm thiết:
- Còn có thiên lý hay không đây? Còn đạo lý hay không đây? Người Khương gia các người sao lại có thể mềm yếu tới như vậy, đến người mình bị ngoại nhân đánh thánh như vậy mà không ai dám đứng ra. Nếu sớm biết như thế, Lý Giai Chi này sao phải tới Khương gia làm gì nữa? Cứ để cho Khả Lâm tới Lý gia ở rể, sẽ không bị khuất nhục như thế đâu, đám người Khương gia thực là đáng thương, khó trách ra ngoài liền bị người chê cười….
Không thể không nói, bà cô này khóc tới mức thảm thương như vậy mà còn có thể nói được như là một nhà chiến lược gia thực thụ, quả là chỉ số thông minh không thể xem thường được.
Khương Lập Thanh tuổi già sức yếu, không thể chủ động giúp đỡ được.
Bà ngồi run rẩy trên ghế, thân thể không động đậy, toàn thân tựa như phát sốt.
Bà chỉ vào lão râu dài mà nói:
- Tốt, tốt, tốt. Tốt cho một tên Đường Liệp, tốt cho một tên Đường Liệp. Hai mươi năm trước cậu kéo Khương gia vào địa ngục, lúc này lại bắt đầu gây sóng gió. Cậu giỏi rồi, cậu biết đánh nhau, chúng tôi không làm gì được cậu thì tôi sẽ đi tìm người có thể đuổi cậu đi.
Bà ta run rẩy đứng lên thanh âm sắc bén hô tiếp:
- Chúng ta đi tìm người có thể đuổi hắn đi thôi.
Không thể không khen một câu: người tốt cả đời bình an.
Những lời này vừa nói xong, chẳng khác gì cho đám người Khương gia một cái thang xuống đài.
Đánh đã không đánh lại, mắng thì mắng rồi, bọn họ còn ở chỗ này làm gì?
Nếu cứ như thế rời đi, không phải là mất mặt sao?
Giờ đây cũng không phải họ trốn, mà tìm viện binh, như thế thì bọn họ cảm thấy mình giống như là những tiểu lang quân anh minh thần dũng, thông minh cơ trí, trên thế giới này không có gì là không làm được.
Người mà còn lừa gạt bản thân mình thì thượng đế cũng phải chào thua.
Thế nên bọn họ liền đỡ lấy nhau, nguyên một đám rời khỏi biệt thự của Khương Khả Nhân.
Ngoài cửa tiếng ô tô ầm ầm, giống như sự không cam lòng của chủ nhân.
Rất là nhanh mọi tiếng động đều xa dần, khiến cho một nhà ba người trở nên yên tĩnh.
Đường Trọng cảm thấy vui mừng khi thấy lão râu dài:
- Thật sự là phong cách phương tây cao đẳng mà. Từ trước tới giờ chưa thấy ai tát người mà lại có thể anh tuấn đến mức đó.
- ……………………………………
Lão râu dài không phản ứng.
- Ông từ Đông chi hương về đúng không? Lão sâu rượu đâu? Ông ấy không đi cùng tới Yến Kinh sao?
- ……………………………………..
- Người tôi phái đi xây nhà rồi, hiện tại tiến độ thế nào? Chính phủ bên Đông chi hương có phối hợp không? Bọn họ………..
Đường Trọng không nói nổi nữa.
Bởi hắn phát hiện, hắn đứng ở đây quả là một người thừa nha.
Ánh mắt thâm thúy của lão râu dài nhìn Khương Khả Nhân, hốc mắt bà đã đỏ hồng lên, từng giọt lệ không ngừng tuôn, bả vai run rẩy không ngừng.
Có chút si mê, cũng có chút luống cuống, thanh âm yếu ớt giải thích vang lên:
- 23 năm mới về được một lần, về thì thấy dám đám người đó đang khi dễ em với con, nhất thời không nhịn được, không dừng tay nổi. Cho nên, có lẽ lại gây chuyện rồi.
Khương Khả Nhân lau nước mắt rồi hỏi:
- Anh đói không? Em đi nấu đồ cho anh.
Yết hầu Đường Liệp nhúc nhích, gật gật đầu;
- Có.
- …………………………
Đường Trọng kêu rên thảm thiết trong lòng.
Hơn hai mươi năm không gặp lại, giờ còn muốn ăn cái gì chứ?
- Không có tiền đồ.
Đường Trọng nhỏ giọng nói bên tai lão râu dài.
- Tao sao cũng được.
Lão râu dài nhếch miệng cười lớn, như một cái bánh lên men thất bại vậy.
Đường Trọng cho rằng, bản thân mình đi ra ngoài lưu lại không gian riêng cho hai người thì họ sẽ nói chuyện trên giường. Ai ngờ khi Khương Khả Nhân gọi điện cho hắn bảo về ăn cơm thì hắn phát hiện họ dùng thời gian quý giá để làm một bàn đồ ăn lớn.
Khương Khả Nhân rửa bát, bưng đồ ăn, bận rộn từ trong ra ngoài. Lão râu dài thì buộc tạp dề, tay cầm cái xẻng múa may.
- Đồ ăn ở Hận Sơn toàn mình làm mà.
Đường Trọng tức giận bất mãn thầm nghĩ.
Không cần phải trải qua sự phân tích phức tạp của tâm lý học, hắn cũng phát hiện bốn người một nhà bọn họ đã tạo thành một chuỗi thực vật trong tự nhiên rồi.
Khương Khả Nhân thì yêu thương hắn, hắn nói gì thì nghe đấy, lão râu dài thì gắt gao quản hắn. Thế nhưng cái lão râu dài thoạt trông uy vũ hùng tráng mà lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trước mặt vợ.
Đường Tâm tuy không ở nhà nhưng nếu có chắc tình cảnh của cô so với hắn sẽ tốt hơn chút.
Thướng nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, nên hẳn là lão râu dài sẽ đối xử ôn nhu hơn đối với Đường Tâm nếu so với Đường Trọng.
Khương Khả Khanh cũng tới, cô cũng nhận được điện thoại của Khương Khả Nhân gọi tới ăn cơm.
Quần lụa màu đen, áo sơ mi trắng, bên ngoài là một cái áo vest đỏ nhỏ, trông vừa nổi bật màu đỏ, toát lên vẻ đáng yêu kiều diễm.
Cũng khó có biện pháp để phân biệt tuổi của cô ta, sự già đời của tuổi 30, cùng sự thơ ngây của tuổi 18, có tài trí, cũng có dã tính.
Đúng thế, đó chính là độc quyền của Khương Khả Khanh.
Từ ngay lúc bỏ giày bước vào nhà, Khương Khả Khanh đã hỏi nhỏ Đường Trọng:
- Lúc bọn họ gặp nhau, tràng cảnh có kịch liệt không?
- Kịch liệt.
Đường Trọng trả lời.
Hai mắt Khương Khả Khanh tỏa sáng, cái tính bát quái lại bộc phát kích động hỏi:
- Kịch liệt ra sao?
- Bà ấy cho lão xuống dưới.
- Cái gì?
Trên gương mặt Khương Khả Khanh vậy mà lộ ra vẻ không tin nổi. Cô hạ giọng, vẻ mặt khó tin hỏi:
- Hai người hôn nhau? Còn bị cậu nhìn thấy?
- Tôi…………………………..
Đường Trọng thực tiếc vì bản thân không phải là nhà khoa học. Ý là nói, hắn có thể giải phẫu đại não của Khương Khả Khanh để xem bên trong là do cái gì tạo nên.
Vì sao lại không giống với người bình thường?
- Khả Khanh tới rồi.
Khương Khả Nhân thấy Khương Khả Khanh liền cao hứng kêu lên.
- Có cơm ăn thì em sao không tới chứ?
Khương Khả Khanh cười hì hì, cô tới trước mặt lão râu dài nói:
- Anh rể, hoan nghênh trở về.
- Khả Khanh lâu rồi không gặp.
Lão râu dài nở một nụ cười hiếm hoi, xem ra quan hệ năm đó của hắn với cô em vợ cũng không tệ.
- Đúng thế, đủ lâu đấy.
Khương Khả Khanh cảm thán.
- Năm đó tuy anh không phải là đẹp trai gì cho cam, nhưng dù sao cũng là ngũ quan đoan chính, mặt mũi nhã nhặn…Bây giờ, phải chăng trên Hận Sơn đang lưu hành mốt dã thú à? Con trai đi ra ngoài thì giả gái, ông bố đi ra thì làm dã nhân. Thật là tuyệt phối ha.
Đường Trọng với lão râu dài trợn trừng hai mắt, trong nội tâm hai người có một sự tương thông phối hợp vô cùng ăn ý, cùng có một ý niệm, tiêu diệt bà cô này.
Đánh người không đánh mặt, cái đạo lý đơn giản dễ hiểu vậy còn không hiểu sao?
- Khả Khanh, em nói lung tung cái gì đấy?
Khương Khả Nhân trách cứ, thân mật vỗ vai em gái:
- Mồm chó không mọc được ngà voi.
- Mồm chó mà mọc được ngà voi thì em đã chuyển qua nuôi chó rồi chứ hả? Còn phải khổ sở đi làm kiếm tiền làm gì?
Khương Khả Khanh cười ha hả, rồi cô kéo tay Khương Khả Nhân tới một chỗ góc phòng:
- Chị à, thật không ngờ chị lại có thể cởi mở như thế. Nhưng mà em thiện ý nhắc nhở chị, nhất định phải kiềm chế chút, quá sức sẽ khiến thân thể bị tổn hại nha.
- Em đang nói cái gì?
Vẻ mặt Khương Khả Nhân mịt mờ.
- Thì là chuyện hư hỏng của nam nữ chứ sao.
Khương Khả Khanh khinh thường nói, cô nghĩ thầm, còn giả bộ cái gì, đến con trai cũng bán đứng mẹ hắn rồi.
Khương Khả Nhân sau khi suy nghĩ cẩn thận, khuôn mặt đỏ lên, gõ lên đầu Khương Khả Khanh một cái, mắng:
- Em nghĩ đi đâu vậy?
- Kỳ thực cũng không có cái gì. Chỉ là muốn hỏi một chút, chuyện đó có thực thư thái vậy không? Lại khiến cho phụ nữ thần hồn điên đảo như vậy?
- ……………………………
- Em thật đáng thương nha, cứ như thế này thì bộ ngực cũng chảy xuống mất.
- ……………………………..
Khương Khả Nhân ngồi xuống bên cạnh lão râu dài, Đường Trọng và Khương Khả Khanh ngồi một bên.
- Nếu có Đường Tâm ở đây thì tốt.
Khuôn mặt Đường Trọng ảm đạm, trông mặt lão râu dài cũng khó nhìn.
Khương Khả Khanh chạy ra ngoài, sau đó liền mang theo một tờ giấy các tông chạy vào.
Cô dùng tờ giấy che mặt mình rồi nói:
- Mọi người cứ tạm thời coi tôi là Đường Tâm là được rồi.
Trên tờ giấy các tông trắng có ghi hai chữ to “Đường Tâm”.
Nhìn cái bàn tay như cái chổi, với thủ pháp không hề hoa mỹ, tư thế bá đạo, lại có thể khống chế tự nhiên tới thế, đặc biệt hơn ở chỗ cái tinh thần khi tát người, khuôn mặt biểu lộ phối hợp với ánh mắt, lực trước chưa hết, lực sau đã tới, một con đường liên miên không dứt a.
Lão râu dài cứ tát từng cái từng cái một.
Là trả thù, là phát tiết, và cũng là cảnh cáo.
Trả thù cho sự vũ nhục con trai hắn, phát tiết lửa giận bao năm nay, và sự cảnh cáo, cảnh cáo đám người Khương gia đừng có mà khi dễ con của tôi, đừng có mắng nó là con hoang, bởi vì tôi điên lên thì bản thân tôi còn sợ hãi. Nếu như chọc giận ông đây, thì ông cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Cha, tồn tại không phải là vì bảo vệ con mình sao?
Mọi người ở đây khuôn mặt càng thêm vặn vẹo dữ tợn, toàn thân run rẩy, máu muốn phun ra, toàn thân muốn phát hỏa rồi.
Đường Liệp không chi tát mặt của Khương Khả Lâm, mà còn tát thẳng vào mặt của Khương gia.
Bọn họ đều cảm thấy được sự đau đớn không chịu khuất nhục của người thân của mình, họ cảm động khôn xiết.
Đường Liệp dùng cái loại phương thức bá đạo như vậy như để tuyên cáo với bọn họ: hắn đã trở về rồi.
Bọn họ hiểu, chiến tranh sắp bắt đầu rồi.
Nếu bọn họ không muốn thỏa hiệp, nếu bọn họ không muốn buông tha cho hết thảy.
- Đường Liệp mày dừng tay lại cho tao.
- Cái thằng con hoang này, tao liều mạng với mày.
- Chó điên, đám người Đường gia này đều là chó điên hết…
Không ít người lao tới lão râu dài, những hắn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ chẳng dời đi nửa bước.
Nếu có một ai có ý đồ tấn công thì hắn chỉ cần kéo thân thể Khương Khả Lâm tới cho bọn họ đâm. Thế nên những kẻ bị đâm kia đều bầm dập mặt mũi mà ngã lăn xuống đất kêu thảm.
Ai chà!
Au a!
Bà mẹ nó!
Bịch!
Kẻ ngã xuống đất cuối cùng chính là Khương Khả Lâm. Bởi vì lúc nãy bị ăn tát một hồi, không biết là thật hay giả vờ, đã bị hôn mê rồi.
Thế nên khi hắn ngã xuống chỉ đơn giản “Bịch” một tiếng chứ chẳng phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào hết nữa. So với những người khác ngã xuống là kinh thiên động địa, âm thanh muôn hình muôn vẻ phụ trợ, thực là đáng thương quá đi.
Lý Giai Chi bổ nhào qua ôm lấy ông chồng Khương Khả Lâm, khóc tới mức tâm tê liệt phế, kêu gào thảm thiết:
- Còn có thiên lý hay không đây? Còn đạo lý hay không đây? Người Khương gia các người sao lại có thể mềm yếu tới như vậy, đến người mình bị ngoại nhân đánh thánh như vậy mà không ai dám đứng ra. Nếu sớm biết như thế, Lý Giai Chi này sao phải tới Khương gia làm gì nữa? Cứ để cho Khả Lâm tới Lý gia ở rể, sẽ không bị khuất nhục như thế đâu, đám người Khương gia thực là đáng thương, khó trách ra ngoài liền bị người chê cười….
Không thể không nói, bà cô này khóc tới mức thảm thương như vậy mà còn có thể nói được như là một nhà chiến lược gia thực thụ, quả là chỉ số thông minh không thể xem thường được.
Khương Lập Thanh tuổi già sức yếu, không thể chủ động giúp đỡ được.
Bà ngồi run rẩy trên ghế, thân thể không động đậy, toàn thân tựa như phát sốt.
Bà chỉ vào lão râu dài mà nói:
- Tốt, tốt, tốt. Tốt cho một tên Đường Liệp, tốt cho một tên Đường Liệp. Hai mươi năm trước cậu kéo Khương gia vào địa ngục, lúc này lại bắt đầu gây sóng gió. Cậu giỏi rồi, cậu biết đánh nhau, chúng tôi không làm gì được cậu thì tôi sẽ đi tìm người có thể đuổi cậu đi.
Bà ta run rẩy đứng lên thanh âm sắc bén hô tiếp:
- Chúng ta đi tìm người có thể đuổi hắn đi thôi.
Không thể không khen một câu: người tốt cả đời bình an.
Những lời này vừa nói xong, chẳng khác gì cho đám người Khương gia một cái thang xuống đài.
Đánh đã không đánh lại, mắng thì mắng rồi, bọn họ còn ở chỗ này làm gì?
Nếu cứ như thế rời đi, không phải là mất mặt sao?
Giờ đây cũng không phải họ trốn, mà tìm viện binh, như thế thì bọn họ cảm thấy mình giống như là những tiểu lang quân anh minh thần dũng, thông minh cơ trí, trên thế giới này không có gì là không làm được.
Người mà còn lừa gạt bản thân mình thì thượng đế cũng phải chào thua.
Thế nên bọn họ liền đỡ lấy nhau, nguyên một đám rời khỏi biệt thự của Khương Khả Nhân.
Ngoài cửa tiếng ô tô ầm ầm, giống như sự không cam lòng của chủ nhân.
Rất là nhanh mọi tiếng động đều xa dần, khiến cho một nhà ba người trở nên yên tĩnh.
Đường Trọng cảm thấy vui mừng khi thấy lão râu dài:
- Thật sự là phong cách phương tây cao đẳng mà. Từ trước tới giờ chưa thấy ai tát người mà lại có thể anh tuấn đến mức đó.
- ……………………………………
Lão râu dài không phản ứng.
- Ông từ Đông chi hương về đúng không? Lão sâu rượu đâu? Ông ấy không đi cùng tới Yến Kinh sao?
- ……………………………………..
- Người tôi phái đi xây nhà rồi, hiện tại tiến độ thế nào? Chính phủ bên Đông chi hương có phối hợp không? Bọn họ………..
Đường Trọng không nói nổi nữa.
Bởi hắn phát hiện, hắn đứng ở đây quả là một người thừa nha.
Ánh mắt thâm thúy của lão râu dài nhìn Khương Khả Nhân, hốc mắt bà đã đỏ hồng lên, từng giọt lệ không ngừng tuôn, bả vai run rẩy không ngừng.
Có chút si mê, cũng có chút luống cuống, thanh âm yếu ớt giải thích vang lên:
- 23 năm mới về được một lần, về thì thấy dám đám người đó đang khi dễ em với con, nhất thời không nhịn được, không dừng tay nổi. Cho nên, có lẽ lại gây chuyện rồi.
Khương Khả Nhân lau nước mắt rồi hỏi:
- Anh đói không? Em đi nấu đồ cho anh.
Yết hầu Đường Liệp nhúc nhích, gật gật đầu;
- Có.
- …………………………
Đường Trọng kêu rên thảm thiết trong lòng.
Hơn hai mươi năm không gặp lại, giờ còn muốn ăn cái gì chứ?
- Không có tiền đồ.
Đường Trọng nhỏ giọng nói bên tai lão râu dài.
- Tao sao cũng được.
Lão râu dài nhếch miệng cười lớn, như một cái bánh lên men thất bại vậy.
Đường Trọng cho rằng, bản thân mình đi ra ngoài lưu lại không gian riêng cho hai người thì họ sẽ nói chuyện trên giường. Ai ngờ khi Khương Khả Nhân gọi điện cho hắn bảo về ăn cơm thì hắn phát hiện họ dùng thời gian quý giá để làm một bàn đồ ăn lớn.
Khương Khả Nhân rửa bát, bưng đồ ăn, bận rộn từ trong ra ngoài. Lão râu dài thì buộc tạp dề, tay cầm cái xẻng múa may.
- Đồ ăn ở Hận Sơn toàn mình làm mà.
Đường Trọng tức giận bất mãn thầm nghĩ.
Không cần phải trải qua sự phân tích phức tạp của tâm lý học, hắn cũng phát hiện bốn người một nhà bọn họ đã tạo thành một chuỗi thực vật trong tự nhiên rồi.
Khương Khả Nhân thì yêu thương hắn, hắn nói gì thì nghe đấy, lão râu dài thì gắt gao quản hắn. Thế nhưng cái lão râu dài thoạt trông uy vũ hùng tráng mà lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trước mặt vợ.
Đường Tâm tuy không ở nhà nhưng nếu có chắc tình cảnh của cô so với hắn sẽ tốt hơn chút.
Thướng nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, nên hẳn là lão râu dài sẽ đối xử ôn nhu hơn đối với Đường Tâm nếu so với Đường Trọng.
Khương Khả Khanh cũng tới, cô cũng nhận được điện thoại của Khương Khả Nhân gọi tới ăn cơm.
Quần lụa màu đen, áo sơ mi trắng, bên ngoài là một cái áo vest đỏ nhỏ, trông vừa nổi bật màu đỏ, toát lên vẻ đáng yêu kiều diễm.
Cũng khó có biện pháp để phân biệt tuổi của cô ta, sự già đời của tuổi 30, cùng sự thơ ngây của tuổi 18, có tài trí, cũng có dã tính.
Đúng thế, đó chính là độc quyền của Khương Khả Khanh.
Từ ngay lúc bỏ giày bước vào nhà, Khương Khả Khanh đã hỏi nhỏ Đường Trọng:
- Lúc bọn họ gặp nhau, tràng cảnh có kịch liệt không?
- Kịch liệt.
Đường Trọng trả lời.
Hai mắt Khương Khả Khanh tỏa sáng, cái tính bát quái lại bộc phát kích động hỏi:
- Kịch liệt ra sao?
- Bà ấy cho lão xuống dưới.
- Cái gì?
Trên gương mặt Khương Khả Khanh vậy mà lộ ra vẻ không tin nổi. Cô hạ giọng, vẻ mặt khó tin hỏi:
- Hai người hôn nhau? Còn bị cậu nhìn thấy?
- Tôi…………………………..
Đường Trọng thực tiếc vì bản thân không phải là nhà khoa học. Ý là nói, hắn có thể giải phẫu đại não của Khương Khả Khanh để xem bên trong là do cái gì tạo nên.
Vì sao lại không giống với người bình thường?
- Khả Khanh tới rồi.
Khương Khả Nhân thấy Khương Khả Khanh liền cao hứng kêu lên.
- Có cơm ăn thì em sao không tới chứ?
Khương Khả Khanh cười hì hì, cô tới trước mặt lão râu dài nói:
- Anh rể, hoan nghênh trở về.
- Khả Khanh lâu rồi không gặp.
Lão râu dài nở một nụ cười hiếm hoi, xem ra quan hệ năm đó của hắn với cô em vợ cũng không tệ.
- Đúng thế, đủ lâu đấy.
Khương Khả Khanh cảm thán.
- Năm đó tuy anh không phải là đẹp trai gì cho cam, nhưng dù sao cũng là ngũ quan đoan chính, mặt mũi nhã nhặn…Bây giờ, phải chăng trên Hận Sơn đang lưu hành mốt dã thú à? Con trai đi ra ngoài thì giả gái, ông bố đi ra thì làm dã nhân. Thật là tuyệt phối ha.
Đường Trọng với lão râu dài trợn trừng hai mắt, trong nội tâm hai người có một sự tương thông phối hợp vô cùng ăn ý, cùng có một ý niệm, tiêu diệt bà cô này.
Đánh người không đánh mặt, cái đạo lý đơn giản dễ hiểu vậy còn không hiểu sao?
- Khả Khanh, em nói lung tung cái gì đấy?
Khương Khả Nhân trách cứ, thân mật vỗ vai em gái:
- Mồm chó không mọc được ngà voi.
- Mồm chó mà mọc được ngà voi thì em đã chuyển qua nuôi chó rồi chứ hả? Còn phải khổ sở đi làm kiếm tiền làm gì?
Khương Khả Khanh cười ha hả, rồi cô kéo tay Khương Khả Nhân tới một chỗ góc phòng:
- Chị à, thật không ngờ chị lại có thể cởi mở như thế. Nhưng mà em thiện ý nhắc nhở chị, nhất định phải kiềm chế chút, quá sức sẽ khiến thân thể bị tổn hại nha.
- Em đang nói cái gì?
Vẻ mặt Khương Khả Nhân mịt mờ.
- Thì là chuyện hư hỏng của nam nữ chứ sao.
Khương Khả Khanh khinh thường nói, cô nghĩ thầm, còn giả bộ cái gì, đến con trai cũng bán đứng mẹ hắn rồi.
Khương Khả Nhân sau khi suy nghĩ cẩn thận, khuôn mặt đỏ lên, gõ lên đầu Khương Khả Khanh một cái, mắng:
- Em nghĩ đi đâu vậy?
- Kỳ thực cũng không có cái gì. Chỉ là muốn hỏi một chút, chuyện đó có thực thư thái vậy không? Lại khiến cho phụ nữ thần hồn điên đảo như vậy?
- ……………………………
- Em thật đáng thương nha, cứ như thế này thì bộ ngực cũng chảy xuống mất.
- ……………………………..
Khương Khả Nhân ngồi xuống bên cạnh lão râu dài, Đường Trọng và Khương Khả Khanh ngồi một bên.
- Nếu có Đường Tâm ở đây thì tốt.
Khuôn mặt Đường Trọng ảm đạm, trông mặt lão râu dài cũng khó nhìn.
Khương Khả Khanh chạy ra ngoài, sau đó liền mang theo một tờ giấy các tông chạy vào.
Cô dùng tờ giấy che mặt mình rồi nói:
- Mọi người cứ tạm thời coi tôi là Đường Tâm là được rồi.
Trên tờ giấy các tông trắng có ghi hai chữ to “Đường Tâm”.