- Kết hôn sao?
Khương Lập Nhân buông tài liệu trong tay, bỏ kính lão trên mũi xuống, ngẩng đầu đăm chiêu nhìn Đường Trọng.
Bất ngờ nghe tin tức này, hắn còn không kịp phản ứng.
Hoặc nói hắn không biết phải phản ứng thế nào mới được.
- Đúng vậy. Để bọn họ kết hôn đi.
Đường Trọng cười nói:
- Trước kia bọn họ không có cơ hội. Hiện giờ có cơ hội, chúng ta vì sao lại không để cho bọn họ đàng hoàng đến với nhau chứ?
- Hiện tại bọn họ không phải đã đàng hoàng đến với nhau rồi à?
Khương Lập Nhân hỏi lại:
- Không phải đã đến với nhau, không có kẻ nào đứng ra phản đối được rồi hả?
- Ông không thấy là còn nợ bọn họ một đám cưới sao?
Đường Trọng nói:
- Dựa theo truyền thống Trung Hoa của chúng ta thì phải được người thân tới chúc phúc thì bọn họ mới được xem là đàng hoàng đến với nhau. Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể cảm thấy bọn họ là một đôi vợ chồng đúng nghĩa. Cháu và Đường Tâm là con của bọn họ, mới không bị người khác gọi là con hoang nữa...
- Lại nói, người làm cha như ông cũng nhất định hy vọng là được mọi người chứng kiến, nhìn thấy mọi người tự tay giao con gái cho một người đàn ông có thể tin cậy được chứ? Nếu cháu có một đứa con gái thì nhất định cháu cũng mong muốn như vậy.
Khương Lập Nhân trầm ngâm không đáp.
Chuyện thế này không thể xem nhẹ, liên quan tới rất nhiều chuyện. Hai nhà Khương Đổng tuy rằng đã tiêu tan hiềm khích nhưng trong thời gian ngắn ngủi còn phải làm nhiều chuyện. Nếu Khương gia bước chân quá lớn, bức bách quá nhanh thì có thể khiến bọn họ hiểu lầm hay không?
Lại nói chuyện của Khương Khả Nhân và Đường Liệp hai mươi năm trước đã chấn động Yến Kinh, cũng thành trò cười của vô số người trong lòng nhàn rỗi.
Nếu lúc này lại gióng trống khua chiêng, để hai người bọn họ kết hôn, có thể tạo thành dư luận xấu hay không, khiến Khương gia mất mặt hay không?
Những người khác sẽ có thái độ gì? Có thể sẽ khiến mâu thuẫn giữa hai nhà Khương, Đổng trở nên gay gắt lại hay không.
Thấy Khương Lập Nhân trầm ngâm không nói, Đường Trọng cũng biết là hắn còn nhiều e dè.
- Ông còn nhiều điều lo lắng.
Khương Lập Nhân nói.
Khương Lập Nhân biết tính cách Đường Trọng cố chấp, người cũng khó chơi, cho nên nói chuyện cũng phải để lại đường lui.
Hắn nói hắn lo lắng không phải là lo thật mà là muốn nói Đường Trọng cháu mau biến đi. Ông không phản đối, nhưng cũng cần thời gian để ngẫm nghĩ đã.
Cứ đi đi cái đã!
Đường Trọng tuy có biệt danh là Đường Bồ Đề, cũng là người thất khiếu lung linh. Tất nhiên là hắn hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Khương Lập Nhân, cũng không rời đi ngay mà cười hì hì nhìn hắn, nói:
- Ông ngoại à, các người không phải vẫn cổ vũ cháu và Đổng Bồ Đề đính hôn sao?
Khương Lập Nhân nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Đám cưới kia thì liên quan gì tới đám cưới này chứ?
- Đương nhiên là có liên quan, hơn nữa còn liên quan rất lớn.
Đường Trọng nói như đinh đóng cột:
- Thật ra đám cưới của cha mẹ cháu có thể thay thế cho đám cưới của cháu và Đổng Bồ Đề, hơn nữa còn hiệu quả hơn một ít.
- Thật không?
Khương Lập Nhân tràn ngập nghi ngờ hỏi.
- Ông thử nghĩ xem. Cha mẹ cháu là người thế nào? Đó là đại địch sinh tử với Đổng gia trước kia đó.
Đường Trọng phát hiện ra đã khiến Khương Lập Nhân hiếu kỳ, tất nhiên biết đạo lý rèn sắt phải rèn lúc nóng:
- Nếu sau đó Khương gia lại tổ chức kết hôn đàng hoàng cho bọn họ, hơn nữa còn phát thiệp mời cho Đổng gia, mời những nhân vật quan trọng của Đổng gia tới dự, bên ngoài còn không biết là hai nhà Khương, Đổng có thành ý hợp tác tới độ cao trước nay chưa từng thấy sao?
- Nếu người của Đổng gia không tới thì sao?
Khương Lập Nhân hỏi lại.
- Chúng ta phải lấy lý lẽ động lòng người, lấy tình giải thích cho bọn họ ý nghĩa quan trọng của đám cưới này. Đây không chỉ là đám cưới của cha mẹ cháu mà còn là chứng minh cho bên ngoài thấy, hai nhà chúng ta có ý nghiệm kết minh. Nếu không làm được như vậy thì chứng tỏ bọn họ không có thành ý trong lần hợp tác này.
- Lại nói, lần này Khương gia chúng ta tổ chức việc vui, bọn họ nên tới tham gia. Lần sau tới Đổng gia bọn họ tổ chức, Khương gia chúng ta lại phái người tới. Đây là nhiệm vụ chính trị. Đám cưới của cha mẹ cháu xong, phía bọn họ cũng phải tổ chức kết hôn cho một đôi thanh niên. Không thể chỉ để mỗi phía chúng ta bỏ sức lực được. Phía bên kia không làm gì, chỉ ngồi không nhìn, còn uống hết rượu mừng của chúng ta. Dựa vào đâu mà để bọn họ ăn không uống không chứ?
-...
- Tuổi Đổng Tiểu Bảo không còn nhỏ nữa, không phải cũng nên kết hôn rồi sao? Nếu bên kia bọn họ không tìm ra người thì chọn cho Đổng Tiểu Bảo một đối tượng đi. Khương gia của chúng ta không phải còn mấy cô gái chưa lấy chồng sao?
Khương Lập Nhân liếc nhìn Đường Trọng một cái:
- Nếu cháu từ chối đính hôn với Đổng Bồ Đề thì Khương gia sẽ lựa chọn một cô gái đính hôn cho Đổng Tiểu Bảo.
Đường Trọng chó ngáp phải ruồi, hóa ra hai nhà Khương, Đổng đã có dự tính trước rồi.
- Khương Di Nhiên sao?
Đường Trọng mừng rỡ. Nếu có thể gả ngay cô gái có hung ác mà chỉ số thông minh thấp này cho Đổng Tiểu Bảo thì sẽ là chuyện khiến người ta vui vẻ tới mức nào chứ?
Đáng tiếc gả cô ta cho Đổng Tiểu Bảo, Quan Tâm liền thiếu đi một Khương Di Nhiên. Đường Trọng ghét Đổng Tiểu Bảo, lại càng ghét Quan Tâm hơn.
- Nếu Khương gia có hai Khương Di Nhiên thì tốt rồi.
Đường Trọng thầm nghĩ. Có vẻ như Khương Di Nhiên của Khương gia cung không đủ cầu vậy.
Khương Lập Nhân không có ý kiến gì với ý kiến xỏ lá này của Đường Trọng, quát lớn:
- Di Nhiên đã có vị hôn thê là Quan Tâm rồi. Về sau nói chuyện chú ý một chút.
- Vâng vâng. Đấy là cháu nói đùa với ông thôi. Ai bảo ông là ông ngoại cháu chứ?
Đường Trọng cười ha hả nói.
Khương Lập Nhân cũng biết thằng ranh này gian xảo, cũng không sợ hắn sẽ rước phiền phức gì tới, nói:
- Là Di Lâm.
- Khương Di Lâm sao?
Đường Trọng nhớ tới mỹ nữ của Khương gia suốt ngày ngồi im lặng đọc sách mỗi lần Khương gia tụ hội, trong lòng âm thầm thở dài.
Lại một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi.
Đường Trọng và Khương Di Lâm cũng chẳng thân thuộc gì, số lần nói chuyện cũng ít tới đáng thương. Nhưng hắn đánh giá cao những cô gái như vậy. Không gây chuyện, không tỏ vẻ thông minh, có thế giới riêng của mình.
Đổng Tiểu Bảo sao? Đổng Hãn Thanh? Đổng ngựa đực? Đổng tiện nhân?
Thằng cha kia mỗi ngày rời giường đều quên béng mặt người phụ nữ điên cuồng cả đêm với hắn, làm sao mà xứng với Khương Di Lâm được chứ?
Đương nhiên xứng hay không xứng thì Đường Trọng không nói được. Thậm chí cả Khương Di Lâm cũng không được quyền nói.
- Cháu chỉ nói đùa thôi, ông cũng không cần coi là thực.
Đường Trọng cười xấu hổ, nói:
- Đổng Tiểu Bảo còn trẻ, vài năm nữa kết hôn cũng được. Dù sao thì cho dù hắn có muốn kết hôn cũng chưa chắc đã thích Di Lâm nhà chúng ta. Ngực Di Lâm không lớn, mông lại nhỏ, không phải là loại hình Đổng Tiểu Bảo thích. Hay là giới thiệu bà béo lần trước tham gia tiệc sinh nhân lão thái gia cho hắn đi? Người đó tên gì nhỉ? Hầu Tiểu Đông sao?
Lần đầu tiên Đường Trọng vào Khương gia chính là tiệc mừng sinh nhật lão thái gia. Ngày đó có vô số người châm chọc, khiêu khích, khinh thường hắn.
Đường Trọng nhớ rất rõ là Khương Di Lâm là một trong số ít người không châm chọc hắn. Mà bà béo Hầu Tiểu Đông kia không biết lấy lòng ai mà cố gắng đả kích hắn hết sức. Lúc đó Đường Trọng còn có xúc động muốn bóp chết ngay ả.
Hiện giờ đổi một người phụ nữ từng làm tổn thương hắn lấy một người phụ nữ chưa từng làm tổn hại tới hắn, tính ra vụ buôn bán này cũng không tồi chứ?
Cứ nhìn thế này là biết, Đường Trọng là một tên thù dai thế nào rồi.
- Đã quyết định rồi.
Mặt Khương Lập Nhân không chút thay đổi, nói.
- Có thể đổi thì tốt. Dù sao cũng phải chú ý tới khẩu vị của Đổng Tiểu Bảo chứ. Kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời. Chúng ta không thể tùy tiện tìm một người cho có lệ được. Khương gia chúng ta phải thể hiện thành ý chứ? Đúng không ông?
-...
Khương Lập Nhân cũng lười há mồm tranh luận với tên dối trá này, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đường Trọng thở dài khe khẽ, nói:
- Vừa mới hy sinh Khương Di Nhiên, giờ lại sắp hy sinh Khương Di Lâm sao?
- Đường Trọng.
Vẻ mặt Khương Lập Nhân nghiêm túc, giọng nói nghiêm trọng:
- Mẹ cháu từ chối kết hôn, cháu cũng từ chối kết hôn nhưng không thể chứng minh chuyện kết hôn như thế là chuyện xấu. Trăm ngàn năm qua lưu truyền tới nay, tất nhiên nó có lý của nó. Một người phụ nữ thông minh, cô ta hẳn phải hiểu làm sao để ủng hộ cho lợi ích của người nhà mình.
- Cháu hiểu được đạo lý này mà.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là cháu ủng hộ.
- Cháu có cốt khí, ông biết.
Khương Lập Nhân cười lạnh:
- Vốn ông còn muốn hỏi ý kiến của cháu một lần cuối nhưng xem ra cháu muốn từ chối, đúng không?
- Không sai. Cháu từ chối.
Đường Trọng nói.
- Cho dù là vì cái gì đi nữa.
- Tốt lắm.
Khương Lập Nhân đẩy ghế đứng lên. Hắn đi tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Cháu đã tự nguyện bỏ qua cơ hội lần này, hai nhà chúng ta sẽ lựa chọn người khác.
- Người kia chính là Đổng Tiểu Bảo sao?
- Không sai. Ông nhắc nhở cháu, cháu đã từ chối thì về sau sẽ không cần có quan hệ gì với Đổng Bồ Đề nữa.
- Vì sao? Làm bạn bè cũng không được à?
- Bởi vì Khương gia và Đổng gia không muốn xuất hiện chuyện tranh đoạt tài nguyên nữa. Chúng ta không hy vọng lại xuất hiện nội đấu.
Khương Lập Nhân nói như chém đinh chặt sắt.
Đúng vậy. Nếu Đổng Tiểu Bảo thành người được hai nhà Khương, Đổng đồng thời tuyển chọn thì sau này tất nhiên hai nhà sẽ nghiêng về Đổng Tiểu Bảo. Mà địa vị của Khương Di Lâm cũng nước lên thuyền lên theo, trở thành người phát ngôn của Khương gia.
Nếu Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại đi lại, thời điểm kia thì hai nhà Khương Đổng biết ủng hộ cho Đổng Tiểu Bảo hay là Đường Trọng đây?
Cho nên Khương Lập Nhân mới không thể không báo trước cho Đường Trọng: Ngàn vạn lần không được đùa với lửa!
-...
Đường Trọng thật sự khóc không ra nước mắt. Chuyện càng ngày càng phức tạp rồi.
Vốn coi như đây là chuyện tốt, Đường Trọng rốt cục không cần phiền não vì có người bức hắn phải thực hiện hôn nhân chính trị. Hắn không cần phải rối rắm chuyện đối mặt với Đổng Bồ Đề như thế nào nữa, cũng không cần nghĩ xem làm vậy có tổn thương tới cô hay không.
Nhưng hiện giờ không thấy vui, ngược lại còn thấy mất mát.
Hoặc giống như câu nói: Vui quá hóa buồn.
ẹ ruột người khác.
Đường Trọng quyết định, kệ chòm râu dài và Khương Khả Nhân có đồng ý hay không, vì Khương Khả Khanh, hắn sẽ tổ chức xong hôn lễ này.
Khương Lập Nhân buông tài liệu trong tay, bỏ kính lão trên mũi xuống, ngẩng đầu đăm chiêu nhìn Đường Trọng.
Bất ngờ nghe tin tức này, hắn còn không kịp phản ứng.
Hoặc nói hắn không biết phải phản ứng thế nào mới được.
- Đúng vậy. Để bọn họ kết hôn đi.
Đường Trọng cười nói:
- Trước kia bọn họ không có cơ hội. Hiện giờ có cơ hội, chúng ta vì sao lại không để cho bọn họ đàng hoàng đến với nhau chứ?
- Hiện tại bọn họ không phải đã đàng hoàng đến với nhau rồi à?
Khương Lập Nhân hỏi lại:
- Không phải đã đến với nhau, không có kẻ nào đứng ra phản đối được rồi hả?
- Ông không thấy là còn nợ bọn họ một đám cưới sao?
Đường Trọng nói:
- Dựa theo truyền thống Trung Hoa của chúng ta thì phải được người thân tới chúc phúc thì bọn họ mới được xem là đàng hoàng đến với nhau. Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể cảm thấy bọn họ là một đôi vợ chồng đúng nghĩa. Cháu và Đường Tâm là con của bọn họ, mới không bị người khác gọi là con hoang nữa...
- Lại nói, người làm cha như ông cũng nhất định hy vọng là được mọi người chứng kiến, nhìn thấy mọi người tự tay giao con gái cho một người đàn ông có thể tin cậy được chứ? Nếu cháu có một đứa con gái thì nhất định cháu cũng mong muốn như vậy.
Khương Lập Nhân trầm ngâm không đáp.
Chuyện thế này không thể xem nhẹ, liên quan tới rất nhiều chuyện. Hai nhà Khương Đổng tuy rằng đã tiêu tan hiềm khích nhưng trong thời gian ngắn ngủi còn phải làm nhiều chuyện. Nếu Khương gia bước chân quá lớn, bức bách quá nhanh thì có thể khiến bọn họ hiểu lầm hay không?
Lại nói chuyện của Khương Khả Nhân và Đường Liệp hai mươi năm trước đã chấn động Yến Kinh, cũng thành trò cười của vô số người trong lòng nhàn rỗi.
Nếu lúc này lại gióng trống khua chiêng, để hai người bọn họ kết hôn, có thể tạo thành dư luận xấu hay không, khiến Khương gia mất mặt hay không?
Những người khác sẽ có thái độ gì? Có thể sẽ khiến mâu thuẫn giữa hai nhà Khương, Đổng trở nên gay gắt lại hay không.
Thấy Khương Lập Nhân trầm ngâm không nói, Đường Trọng cũng biết là hắn còn nhiều e dè.
- Ông còn nhiều điều lo lắng.
Khương Lập Nhân nói.
Khương Lập Nhân biết tính cách Đường Trọng cố chấp, người cũng khó chơi, cho nên nói chuyện cũng phải để lại đường lui.
Hắn nói hắn lo lắng không phải là lo thật mà là muốn nói Đường Trọng cháu mau biến đi. Ông không phản đối, nhưng cũng cần thời gian để ngẫm nghĩ đã.
Cứ đi đi cái đã!
Đường Trọng tuy có biệt danh là Đường Bồ Đề, cũng là người thất khiếu lung linh. Tất nhiên là hắn hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Khương Lập Nhân, cũng không rời đi ngay mà cười hì hì nhìn hắn, nói:
- Ông ngoại à, các người không phải vẫn cổ vũ cháu và Đổng Bồ Đề đính hôn sao?
Khương Lập Nhân nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Đám cưới kia thì liên quan gì tới đám cưới này chứ?
- Đương nhiên là có liên quan, hơn nữa còn liên quan rất lớn.
Đường Trọng nói như đinh đóng cột:
- Thật ra đám cưới của cha mẹ cháu có thể thay thế cho đám cưới của cháu và Đổng Bồ Đề, hơn nữa còn hiệu quả hơn một ít.
- Thật không?
Khương Lập Nhân tràn ngập nghi ngờ hỏi.
- Ông thử nghĩ xem. Cha mẹ cháu là người thế nào? Đó là đại địch sinh tử với Đổng gia trước kia đó.
Đường Trọng phát hiện ra đã khiến Khương Lập Nhân hiếu kỳ, tất nhiên biết đạo lý rèn sắt phải rèn lúc nóng:
- Nếu sau đó Khương gia lại tổ chức kết hôn đàng hoàng cho bọn họ, hơn nữa còn phát thiệp mời cho Đổng gia, mời những nhân vật quan trọng của Đổng gia tới dự, bên ngoài còn không biết là hai nhà Khương, Đổng có thành ý hợp tác tới độ cao trước nay chưa từng thấy sao?
- Nếu người của Đổng gia không tới thì sao?
Khương Lập Nhân hỏi lại.
- Chúng ta phải lấy lý lẽ động lòng người, lấy tình giải thích cho bọn họ ý nghĩa quan trọng của đám cưới này. Đây không chỉ là đám cưới của cha mẹ cháu mà còn là chứng minh cho bên ngoài thấy, hai nhà chúng ta có ý nghiệm kết minh. Nếu không làm được như vậy thì chứng tỏ bọn họ không có thành ý trong lần hợp tác này.
- Lại nói, lần này Khương gia chúng ta tổ chức việc vui, bọn họ nên tới tham gia. Lần sau tới Đổng gia bọn họ tổ chức, Khương gia chúng ta lại phái người tới. Đây là nhiệm vụ chính trị. Đám cưới của cha mẹ cháu xong, phía bọn họ cũng phải tổ chức kết hôn cho một đôi thanh niên. Không thể chỉ để mỗi phía chúng ta bỏ sức lực được. Phía bên kia không làm gì, chỉ ngồi không nhìn, còn uống hết rượu mừng của chúng ta. Dựa vào đâu mà để bọn họ ăn không uống không chứ?
-...
- Tuổi Đổng Tiểu Bảo không còn nhỏ nữa, không phải cũng nên kết hôn rồi sao? Nếu bên kia bọn họ không tìm ra người thì chọn cho Đổng Tiểu Bảo một đối tượng đi. Khương gia của chúng ta không phải còn mấy cô gái chưa lấy chồng sao?
Khương Lập Nhân liếc nhìn Đường Trọng một cái:
- Nếu cháu từ chối đính hôn với Đổng Bồ Đề thì Khương gia sẽ lựa chọn một cô gái đính hôn cho Đổng Tiểu Bảo.
Đường Trọng chó ngáp phải ruồi, hóa ra hai nhà Khương, Đổng đã có dự tính trước rồi.
- Khương Di Nhiên sao?
Đường Trọng mừng rỡ. Nếu có thể gả ngay cô gái có hung ác mà chỉ số thông minh thấp này cho Đổng Tiểu Bảo thì sẽ là chuyện khiến người ta vui vẻ tới mức nào chứ?
Đáng tiếc gả cô ta cho Đổng Tiểu Bảo, Quan Tâm liền thiếu đi một Khương Di Nhiên. Đường Trọng ghét Đổng Tiểu Bảo, lại càng ghét Quan Tâm hơn.
- Nếu Khương gia có hai Khương Di Nhiên thì tốt rồi.
Đường Trọng thầm nghĩ. Có vẻ như Khương Di Nhiên của Khương gia cung không đủ cầu vậy.
Khương Lập Nhân không có ý kiến gì với ý kiến xỏ lá này của Đường Trọng, quát lớn:
- Di Nhiên đã có vị hôn thê là Quan Tâm rồi. Về sau nói chuyện chú ý một chút.
- Vâng vâng. Đấy là cháu nói đùa với ông thôi. Ai bảo ông là ông ngoại cháu chứ?
Đường Trọng cười ha hả nói.
Khương Lập Nhân cũng biết thằng ranh này gian xảo, cũng không sợ hắn sẽ rước phiền phức gì tới, nói:
- Là Di Lâm.
- Khương Di Lâm sao?
Đường Trọng nhớ tới mỹ nữ của Khương gia suốt ngày ngồi im lặng đọc sách mỗi lần Khương gia tụ hội, trong lòng âm thầm thở dài.
Lại một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi.
Đường Trọng và Khương Di Lâm cũng chẳng thân thuộc gì, số lần nói chuyện cũng ít tới đáng thương. Nhưng hắn đánh giá cao những cô gái như vậy. Không gây chuyện, không tỏ vẻ thông minh, có thế giới riêng của mình.
Đổng Tiểu Bảo sao? Đổng Hãn Thanh? Đổng ngựa đực? Đổng tiện nhân?
Thằng cha kia mỗi ngày rời giường đều quên béng mặt người phụ nữ điên cuồng cả đêm với hắn, làm sao mà xứng với Khương Di Lâm được chứ?
Đương nhiên xứng hay không xứng thì Đường Trọng không nói được. Thậm chí cả Khương Di Lâm cũng không được quyền nói.
- Cháu chỉ nói đùa thôi, ông cũng không cần coi là thực.
Đường Trọng cười xấu hổ, nói:
- Đổng Tiểu Bảo còn trẻ, vài năm nữa kết hôn cũng được. Dù sao thì cho dù hắn có muốn kết hôn cũng chưa chắc đã thích Di Lâm nhà chúng ta. Ngực Di Lâm không lớn, mông lại nhỏ, không phải là loại hình Đổng Tiểu Bảo thích. Hay là giới thiệu bà béo lần trước tham gia tiệc sinh nhân lão thái gia cho hắn đi? Người đó tên gì nhỉ? Hầu Tiểu Đông sao?
Lần đầu tiên Đường Trọng vào Khương gia chính là tiệc mừng sinh nhật lão thái gia. Ngày đó có vô số người châm chọc, khiêu khích, khinh thường hắn.
Đường Trọng nhớ rất rõ là Khương Di Lâm là một trong số ít người không châm chọc hắn. Mà bà béo Hầu Tiểu Đông kia không biết lấy lòng ai mà cố gắng đả kích hắn hết sức. Lúc đó Đường Trọng còn có xúc động muốn bóp chết ngay ả.
Hiện giờ đổi một người phụ nữ từng làm tổn thương hắn lấy một người phụ nữ chưa từng làm tổn hại tới hắn, tính ra vụ buôn bán này cũng không tồi chứ?
Cứ nhìn thế này là biết, Đường Trọng là một tên thù dai thế nào rồi.
- Đã quyết định rồi.
Mặt Khương Lập Nhân không chút thay đổi, nói.
- Có thể đổi thì tốt. Dù sao cũng phải chú ý tới khẩu vị của Đổng Tiểu Bảo chứ. Kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời. Chúng ta không thể tùy tiện tìm một người cho có lệ được. Khương gia chúng ta phải thể hiện thành ý chứ? Đúng không ông?
-...
Khương Lập Nhân cũng lười há mồm tranh luận với tên dối trá này, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đường Trọng thở dài khe khẽ, nói:
- Vừa mới hy sinh Khương Di Nhiên, giờ lại sắp hy sinh Khương Di Lâm sao?
- Đường Trọng.
Vẻ mặt Khương Lập Nhân nghiêm túc, giọng nói nghiêm trọng:
- Mẹ cháu từ chối kết hôn, cháu cũng từ chối kết hôn nhưng không thể chứng minh chuyện kết hôn như thế là chuyện xấu. Trăm ngàn năm qua lưu truyền tới nay, tất nhiên nó có lý của nó. Một người phụ nữ thông minh, cô ta hẳn phải hiểu làm sao để ủng hộ cho lợi ích của người nhà mình.
- Cháu hiểu được đạo lý này mà.
Đường Trọng gật đầu nói:
- Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là cháu ủng hộ.
- Cháu có cốt khí, ông biết.
Khương Lập Nhân cười lạnh:
- Vốn ông còn muốn hỏi ý kiến của cháu một lần cuối nhưng xem ra cháu muốn từ chối, đúng không?
- Không sai. Cháu từ chối.
Đường Trọng nói.
- Cho dù là vì cái gì đi nữa.
- Tốt lắm.
Khương Lập Nhân đẩy ghế đứng lên. Hắn đi tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Cháu đã tự nguyện bỏ qua cơ hội lần này, hai nhà chúng ta sẽ lựa chọn người khác.
- Người kia chính là Đổng Tiểu Bảo sao?
- Không sai. Ông nhắc nhở cháu, cháu đã từ chối thì về sau sẽ không cần có quan hệ gì với Đổng Bồ Đề nữa.
- Vì sao? Làm bạn bè cũng không được à?
- Bởi vì Khương gia và Đổng gia không muốn xuất hiện chuyện tranh đoạt tài nguyên nữa. Chúng ta không hy vọng lại xuất hiện nội đấu.
Khương Lập Nhân nói như chém đinh chặt sắt.
Đúng vậy. Nếu Đổng Tiểu Bảo thành người được hai nhà Khương, Đổng đồng thời tuyển chọn thì sau này tất nhiên hai nhà sẽ nghiêng về Đổng Tiểu Bảo. Mà địa vị của Khương Di Lâm cũng nước lên thuyền lên theo, trở thành người phát ngôn của Khương gia.
Nếu Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại đi lại, thời điểm kia thì hai nhà Khương Đổng biết ủng hộ cho Đổng Tiểu Bảo hay là Đường Trọng đây?
Cho nên Khương Lập Nhân mới không thể không báo trước cho Đường Trọng: Ngàn vạn lần không được đùa với lửa!
-...
Đường Trọng thật sự khóc không ra nước mắt. Chuyện càng ngày càng phức tạp rồi.
Vốn coi như đây là chuyện tốt, Đường Trọng rốt cục không cần phiền não vì có người bức hắn phải thực hiện hôn nhân chính trị. Hắn không cần phải rối rắm chuyện đối mặt với Đổng Bồ Đề như thế nào nữa, cũng không cần nghĩ xem làm vậy có tổn thương tới cô hay không.
Nhưng hiện giờ không thấy vui, ngược lại còn thấy mất mát.
Hoặc giống như câu nói: Vui quá hóa buồn.
ẹ ruột người khác.
Đường Trọng quyết định, kệ chòm râu dài và Khương Khả Nhân có đồng ý hay không, vì Khương Khả Khanh, hắn sẽ tổ chức xong hôn lễ này.