Hiện trường im bặt một lúc, sau đó là tiếng cười điên cuồng.
Hai cha con nhà này thật thú vị. Con trai tổ chức hôn lễ cho cha mẹ, mà chồng lại quá nho nhã lễ độ với vợ.
Nếu những lời " tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt" do Khương Khả Nhân nói ra thì mọi người còn dễ chấp nhận một chút. Nhưng của một người đàn ông to lớn nói ra như thế, khiến cho mọi người làm sao không buồn cười cho được?
Đường Trọng không cười.
Đường Trọng biết chòm râu dài không phải người yếu đuối. Đừng nói là hôn một người phụ nữ trước mặt mọi người, dù là giết một người trước mặt mọi người..... Cái quá gì thế, hôm nay là ngày vui, sao có thể đánh đánh giết giết chứ?
Một người đàn ông đến chết còn không sợ, có thể sợ hôn một người phụ nữ không?
Khương Khả Nhân không cười.
Trong tiếng cười to của mọi người, cô mở to mắt, không có vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt bình thản, ánh mắt hơi đăm chiêu nhìn chòm râu dài, nhìn người đàn ông cô yên lặng yêu thương rồi cuối cùng chấn động của Yến Kinh.
Bọn họ xa nhau hai mươi mấy năm nhưng thời gian và không gian có thể chặt đứt hoàn toàn tình cảm của bọn họ không?
Chòm râu dài càng không cười.
Gương mặt hắn vẫn như có gì muốn nói nhưng lại nghẹn cứng, không biết diễn đạt thế nào.
- Ông đã đợi tới hai mươi mấy năm, còn gì chưa chuẩn bị tốt chứ?
Đường Trọng lên tiếng hỏi.
Cha gặp khó, tất nhiên cần con trai đứng ra cứu viện.
Đường Trọng cảm thấy nếu tổ chức bình chọn con trai hiếu thảo nhất Trung Quốc thì nhất định hắn phải được vào vòng chung kết. Không chọn mình thì còn chọn ai đây?
Quả nhiên câu hỏi của Đường Trọng khiến chòm râu dài nói ra lời.
Chòm râu dài nhìn khắp toàn trường, sau đó đôi mắt ẩn tình nhìn Khương Khả Nhân ở cách đó trong gang tấc, nói:
- Các người đã nghe truyện Đồng Vĩnh và Thất tiên nữ chưa?
- Nghe rồi.
Dưới đài có người hô lên. Truyện thần thoại này hầu như nhà nào cũng biết, làm sao bọn họ lại không biết được chứ?
- Tôi cũng nghe rồi.
Chòm râu dài nói:
- Hai mươi bảy năm trước, tôi từ một thôn sơn nhỏ không có trên bản đồ tới Yến Kinh, người phụ nữ đầu tiên gặp là Khương Khả Nhân. Lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ tới Thất tiên nữ.
Trán Đường Trọng đầy gân xanh.
Cha thân yêu ơi, Thất tiên nữ có bảy người đấy. Ông nhìn một người sao lại nghĩ tới bảy người vậy?
Lại nói, chất lượng con gái Ngũ Lĩnh thôn thì Đường Trọng cũng tận mắt nhìn thấy rồi. Ông từ loại địa phương như Ngũ Lĩnh đi ra, sợ là nhìn thấy ai ở Yến Kinh cũng là Thất tiên nữ hả?
Đương nhiên, thân là con trai chòm râu dài, tại thời điểm cha đang tán phát thì không nên phá quấy mới được.
Không chỉ mình không được phá quấy mà nếu người khác dám phá thì mình còn phải nói đỡ cho hắn mới được.
Người dưới đài cũng rất nể mặt, không bởi lời nói của chòm râu dài không ăn khớp mà giễu cợt hắn.
Dù là cười thì cũng chỉ vụng trộm cười thầm trong bụng.
Anh xem, Trương Hách Bản thật vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng, giống như một quả táo chín rõ to vậy.
- Tôi phải chuẩn bị rất lâu mới có dũng khí nói câu đầu tiên với cô ấy. Tôi hỏi cô ấy nhà vệ sinh ở đâu. Cô ấy nhìn tôi một hồi rồi nói: Biến.
Chòm râu dài kể tiếp.
- Phụt!
Lâm Hồi Âm đang uống nước lập tức phun cả nước hoa quả trong miệng ra. Không ít nữ sĩ đang thưởng thức rượu cũng thực hiện hành vi rất thất lễ này.
Nam sĩ thì không nhịn được nữa, cười thành tiếng không kiêng nể gì nữa.
Khương Khả Nhân cũng không nghĩ tới chòm râu dài vốn trung thực ít nói chuyện trước kia lại kể chuyện này trước mặt mọi người, hai má trắng mịn màng đỏ bừng, cắn môi, không nói lên lời.
Miệng Đường Trọng nếu giờ đang ngậm nước trái cây thì chắc cũng phun vào mặt người khác rồi.
Mà miệng Đường Trọng không có nước trái cây, cho nên hắn không cẩn thận cắn luôn vào đầu lưỡi.
Hắn đứng ngẩn ra đó, trong lòng như có cả vạn con ngựa hoang chạy như điên.
Chòm râu dài, hình tượng của ông không phải như thế, không phải như thế.
Ông cao lớn, uy mãnh, không nói linh tinh, trầm mặc ít lời.
Ông là nam tử thiết huyết trong lòng tôi, là đại thúc cứng rắn mà vô số cô bé mê mệt.
Đây mới là hình tượng của ông, đây mới là con đường ông nên theo.
Ông không chu môi, ông cũng không nhăn mặt, ngay cả lè lưỡi ông cũng không làm, thế thì ông nói chuyện này làm gì?
Vô duyên vô cớ ông lại tự bôi xấu mình à?
- Lần hẹn hò đầu tiên là quản gia bảo tôi làm tài xế cho cô ấy. Tối đầu khi quản gia sắp xếp cho tôi nhiệm vụ này, tôi hồi hộp tới cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau tôi tìm quản gia, nói là tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt. Quản gia hỏi tôi còn cần chuẩn bị gì nữa. Tôi nói cần chuẩn bị làm bằng lái. Ngày hôm đó là cô ấy lái xe chở tôi đi làm. Cô ấy là tài xế của tôi, tôi là vệ sĩ của cô ấy.
Tân khách dưới đài lại cười to.
Bà ngoại của Đường Trọng, mẹ của Khương Khả Nhân cười tới chảy nước mắt. Một ông lão miệng khô quắt ngồi cạnh bà nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Tại thời điểm Đường Liệp vào nhà, trong lòng tôi nghĩ, không thể để cậu ta n không ngồi rồi được. vừa hay tiểu thử Khả Nhân hôm sau muốn ra ngoài, tôi muốn sắp xếp cho cậu ta làm tài xế. Không ngờ ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, tôi vừa mở cửa phòng đã thấy hắn đứng ở cửa phòng tôi mà chẳng nói tiếng nào.
- Tôi bị dọa giật nảy mình. Tôi bảo này Đường Liệp, thằng ranh cậu muốn làm gì đây? Đường Liệp liền bảo tôi, quản gia à, tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt. Tôi tức giận nói, Đường Liệp, chỉ là lái xe cho tiểu thư mà thôi, có cần nhiều chuyện như thế không? Hắn nói, quản gia à, tôi phải đi thi bằng lái đã.
Bà ngoại chỉ vào lão quản gia, cười ha hả nói:
- Hắn còn chẳng biết lái xe, ông lại dám để hắn đi theo Khả Nhân ra ngoài sao?
- Vốn tôi muốn đổi người nhưng tiểu thư Khả Nhân hôm đó cũng dậy rất sớm, nghe thấy hai người chúng tôi nói chuyện liền ôm bụng cười một trận, cũng đồng ý để Đường Liệp đi ra ngoài cùng cô ấy. Lúc đó có ai nghĩ được là sẽ có ngày này chứ?
Bà ngoại cũng cảm thán, nói:
- Đúng vậy. Có ai nghĩ là sẽ có ngày này chứ? Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, cả trăm người thì có chín mươi chín người lắc đầu nói không xứng.
- Bà ngoại, còn một người thì sao?
- Còn một người là người mù.
-...
Chòm râu dài rất có ý muốn nói, hơn nữa cũng rất có thiên phú diễn trò.
Hắn đợi tiếng cười của mọi người hơi ngừng một chút, sau đó mới kể tiếp.
- Lần đầu tiên tôi hôn cô ấy...
Ồ....
Dưới đài ồ lên.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chòm râu dài tiếp tục kể.
Chỉ cần là người bình thường, làm sao lại không có hứng thú với lần đầu tiên của người khác chứ?
Ngay cả cảm xúc của đang cũng bị ảnh hưởng, âm thầm chờ mong nhưng không dám để lộ ra.
Hắn sợ mình nhếch môi cười sẽ khiến chòm râu dài không thèm kể nữa.
Hắn liếc trộm Khương Khả Khanh, thấy cô gái này mặt không thay đổi, có vẻ như hoàn toàn không hứng thú với loại chuyện này.
Đường Trọng giơ ngón cái lên với cô. Cô cũng đưa mắt nhìn lại vẻ hiểu ý.
- Cô ấy giả vờ còn giỏi hơi mình nhiều.
Đường Trọng thầm nghĩ.
Khương Khả Nhân sốt ruột.
Cô có rộng lượng thong dong mấy thì cũng không muốn để chòm râu dài kể chuyện bí mật trong khuê phòng này ra trước mặt mọi người được.
- Không được nói.
Khương Khả Nhân lên tiếng uy hiếp.
Chòm râu dài gật gật đầu, ngượng ngùng nhìn toàn bộ mọi người đang chờ đợi dưới đài:
- Lần đầu tiên cô ấy cũng nói ba chữ này, sau đó liền chủ động hôn tôi...
- Oaaaa...
Khách khứa dưới đài hầu như điên cuồng rồi. Ngay cả Khương Lập Nhân và bà ngoại Đường Trọng cũng cảm thấy hỗn loạn.
Ôi giời, hóa ra là con gái nhà bọn họ lại hủy đời trai của con nhà người khác.
Thế này... Bọn họ tí có phải nói tiếng xin lỗi thông gia không đây?
- Thực xin lỗi, chúng ta quản lý con gái không nghiêm. Con trai nhà ông cụ tổn thất... Hiện giờ con gái chúng ta phải bồi thường rồi.
Lời như thế nói ra có vẻ không tự nhiên lắm.
Đường Trọng cũng có cảm giác trợn mắt cứng lưỡi.
Lúc trẻ tuổi Khương Khả Nhân lại... Nóng bỏng như vậy sao?
Sao giờ nhìn lại không nhận ra chút nào nhỉ?
Nhưng Khương Khả Khanh lại không nhịn được kích động, cầm tay Khương Khả Nhân nói:
- Chị à, chị đúng là chị ruột của em rồi. Em đã bảo rồi mà, chị em mình có kém chị em ruột mấy đâu. Hóa ra em nghịch ngoài mặt còn chị nghịch ngầm mà. Đúng rồi, nên làm thế. Gặp người đàn ông mình coi trọng là phải chủ động ra tay, nhanh tay thì có, chậm tay là mất. Đến lúc mất thì chỉ có ở nhà mà khóc.
-......
Lúc này Đường Trọng có cảm giác thế giới đảo lộn. Bà dì nhỏ này lấy đâu ra đám lý luận này thế?
- Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện, tôi không chuẩn bị tốt. Lần đầu tiên tôi làm tài xế cho cô ấy, tôi cũng không chuẩn bị tốt. Mà lần đầu tiên hôn, tôi cũng không chuẩn bị tốt...
- Nếu hai mươi năm trước cưới cô ấy, tôi không chuẩn bị tốt. Cho tôi thời gian hai mươi năm chuẩn bị, tôi còn chưa chuẩn bị tốt.
- Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, tại thời điểm ở trước mặt cô ấy, tôi không tốt, chỗ nào cũng không tốt, chỗ nào cũng không đủ.
Không ai cười nữa.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Ánh mắt Khương Khả Nhân đã ươn ướt.
Sắc mặt Đường Trọng đỏ bừng.
Xấu hổ quá!
Hắn vẫn nghĩ tới mình đúng là tiểu lãng tử bách chiến bách thắng nhưng trước mặt chòm râu dài này, hắn quả thực chỉ là thằng ranh càn quấy.
Biểu diễn của chòm râu dài khiến hắn có cảm giác ngưỡng mộ như nhìn lên núi cao.
Cao thủ. Đây mới là cao thủ chân chính đấy.
Không động thì thôi, vừa động là kinh người!
Đường Trọng tự trách mình. Khương Khả Khanh còn không biết tốt xấu, thêm mắm thêm muối trước bên cạnh hắn:
- Cha cậu mạnh hơn cậu nhiều. Thảo nào năm đó lại cưa được mẹ cậu.
-......
Thế là ý gì đây?
Chẳng lẽ mình muốn chứng minh sự lợi hại thì phải đi tranh đoạt mẹ với lão sao?
- Trước mặt cô ấy, tôi sợ là tôi vĩnh viễn không chuẩn bị tốt.
Chòm râu dài nhìn Khương Khả Nhân, nói:
- Cho tôi một thời gian chuẩn bị nữa, có được không?
Khương Khả Nhân rơi lệ đầy mặt, gật đầu.
Sau đó cô kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi chòm râu dài một cái.
Toàn trường vỗ tay như sấm dậy, tiếng hô chấn động hội trường.
Ở cửa phòng Bách Hợp, một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn vuốt ve chỗ chân gãy của mình, ánh mắt bi thương thì thào:
- Mình thua không oan, mình thua đúng là không oan... er:line-break'>
Hai cha con nhà này thật thú vị. Con trai tổ chức hôn lễ cho cha mẹ, mà chồng lại quá nho nhã lễ độ với vợ.
Nếu những lời " tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt" do Khương Khả Nhân nói ra thì mọi người còn dễ chấp nhận một chút. Nhưng của một người đàn ông to lớn nói ra như thế, khiến cho mọi người làm sao không buồn cười cho được?
Đường Trọng không cười.
Đường Trọng biết chòm râu dài không phải người yếu đuối. Đừng nói là hôn một người phụ nữ trước mặt mọi người, dù là giết một người trước mặt mọi người..... Cái quá gì thế, hôm nay là ngày vui, sao có thể đánh đánh giết giết chứ?
Một người đàn ông đến chết còn không sợ, có thể sợ hôn một người phụ nữ không?
Khương Khả Nhân không cười.
Trong tiếng cười to của mọi người, cô mở to mắt, không có vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt bình thản, ánh mắt hơi đăm chiêu nhìn chòm râu dài, nhìn người đàn ông cô yên lặng yêu thương rồi cuối cùng chấn động của Yến Kinh.
Bọn họ xa nhau hai mươi mấy năm nhưng thời gian và không gian có thể chặt đứt hoàn toàn tình cảm của bọn họ không?
Chòm râu dài càng không cười.
Gương mặt hắn vẫn như có gì muốn nói nhưng lại nghẹn cứng, không biết diễn đạt thế nào.
- Ông đã đợi tới hai mươi mấy năm, còn gì chưa chuẩn bị tốt chứ?
Đường Trọng lên tiếng hỏi.
Cha gặp khó, tất nhiên cần con trai đứng ra cứu viện.
Đường Trọng cảm thấy nếu tổ chức bình chọn con trai hiếu thảo nhất Trung Quốc thì nhất định hắn phải được vào vòng chung kết. Không chọn mình thì còn chọn ai đây?
Quả nhiên câu hỏi của Đường Trọng khiến chòm râu dài nói ra lời.
Chòm râu dài nhìn khắp toàn trường, sau đó đôi mắt ẩn tình nhìn Khương Khả Nhân ở cách đó trong gang tấc, nói:
- Các người đã nghe truyện Đồng Vĩnh và Thất tiên nữ chưa?
- Nghe rồi.
Dưới đài có người hô lên. Truyện thần thoại này hầu như nhà nào cũng biết, làm sao bọn họ lại không biết được chứ?
- Tôi cũng nghe rồi.
Chòm râu dài nói:
- Hai mươi bảy năm trước, tôi từ một thôn sơn nhỏ không có trên bản đồ tới Yến Kinh, người phụ nữ đầu tiên gặp là Khương Khả Nhân. Lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ tới Thất tiên nữ.
Trán Đường Trọng đầy gân xanh.
Cha thân yêu ơi, Thất tiên nữ có bảy người đấy. Ông nhìn một người sao lại nghĩ tới bảy người vậy?
Lại nói, chất lượng con gái Ngũ Lĩnh thôn thì Đường Trọng cũng tận mắt nhìn thấy rồi. Ông từ loại địa phương như Ngũ Lĩnh đi ra, sợ là nhìn thấy ai ở Yến Kinh cũng là Thất tiên nữ hả?
Đương nhiên, thân là con trai chòm râu dài, tại thời điểm cha đang tán phát thì không nên phá quấy mới được.
Không chỉ mình không được phá quấy mà nếu người khác dám phá thì mình còn phải nói đỡ cho hắn mới được.
Người dưới đài cũng rất nể mặt, không bởi lời nói của chòm râu dài không ăn khớp mà giễu cợt hắn.
Dù là cười thì cũng chỉ vụng trộm cười thầm trong bụng.
Anh xem, Trương Hách Bản thật vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng, giống như một quả táo chín rõ to vậy.
- Tôi phải chuẩn bị rất lâu mới có dũng khí nói câu đầu tiên với cô ấy. Tôi hỏi cô ấy nhà vệ sinh ở đâu. Cô ấy nhìn tôi một hồi rồi nói: Biến.
Chòm râu dài kể tiếp.
- Phụt!
Lâm Hồi Âm đang uống nước lập tức phun cả nước hoa quả trong miệng ra. Không ít nữ sĩ đang thưởng thức rượu cũng thực hiện hành vi rất thất lễ này.
Nam sĩ thì không nhịn được nữa, cười thành tiếng không kiêng nể gì nữa.
Khương Khả Nhân cũng không nghĩ tới chòm râu dài vốn trung thực ít nói chuyện trước kia lại kể chuyện này trước mặt mọi người, hai má trắng mịn màng đỏ bừng, cắn môi, không nói lên lời.
Miệng Đường Trọng nếu giờ đang ngậm nước trái cây thì chắc cũng phun vào mặt người khác rồi.
Mà miệng Đường Trọng không có nước trái cây, cho nên hắn không cẩn thận cắn luôn vào đầu lưỡi.
Hắn đứng ngẩn ra đó, trong lòng như có cả vạn con ngựa hoang chạy như điên.
Chòm râu dài, hình tượng của ông không phải như thế, không phải như thế.
Ông cao lớn, uy mãnh, không nói linh tinh, trầm mặc ít lời.
Ông là nam tử thiết huyết trong lòng tôi, là đại thúc cứng rắn mà vô số cô bé mê mệt.
Đây mới là hình tượng của ông, đây mới là con đường ông nên theo.
Ông không chu môi, ông cũng không nhăn mặt, ngay cả lè lưỡi ông cũng không làm, thế thì ông nói chuyện này làm gì?
Vô duyên vô cớ ông lại tự bôi xấu mình à?
- Lần hẹn hò đầu tiên là quản gia bảo tôi làm tài xế cho cô ấy. Tối đầu khi quản gia sắp xếp cho tôi nhiệm vụ này, tôi hồi hộp tới cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau tôi tìm quản gia, nói là tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt. Quản gia hỏi tôi còn cần chuẩn bị gì nữa. Tôi nói cần chuẩn bị làm bằng lái. Ngày hôm đó là cô ấy lái xe chở tôi đi làm. Cô ấy là tài xế của tôi, tôi là vệ sĩ của cô ấy.
Tân khách dưới đài lại cười to.
Bà ngoại của Đường Trọng, mẹ của Khương Khả Nhân cười tới chảy nước mắt. Một ông lão miệng khô quắt ngồi cạnh bà nói:
- Đúng là có chuyện như vậy. Tại thời điểm Đường Liệp vào nhà, trong lòng tôi nghĩ, không thể để cậu ta n không ngồi rồi được. vừa hay tiểu thử Khả Nhân hôm sau muốn ra ngoài, tôi muốn sắp xếp cho cậu ta làm tài xế. Không ngờ ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, tôi vừa mở cửa phòng đã thấy hắn đứng ở cửa phòng tôi mà chẳng nói tiếng nào.
- Tôi bị dọa giật nảy mình. Tôi bảo này Đường Liệp, thằng ranh cậu muốn làm gì đây? Đường Liệp liền bảo tôi, quản gia à, tôi cảm thấy tôi còn chưa chuẩn bị tốt. Tôi tức giận nói, Đường Liệp, chỉ là lái xe cho tiểu thư mà thôi, có cần nhiều chuyện như thế không? Hắn nói, quản gia à, tôi phải đi thi bằng lái đã.
Bà ngoại chỉ vào lão quản gia, cười ha hả nói:
- Hắn còn chẳng biết lái xe, ông lại dám để hắn đi theo Khả Nhân ra ngoài sao?
- Vốn tôi muốn đổi người nhưng tiểu thư Khả Nhân hôm đó cũng dậy rất sớm, nghe thấy hai người chúng tôi nói chuyện liền ôm bụng cười một trận, cũng đồng ý để Đường Liệp đi ra ngoài cùng cô ấy. Lúc đó có ai nghĩ được là sẽ có ngày này chứ?
Bà ngoại cũng cảm thán, nói:
- Đúng vậy. Có ai nghĩ là sẽ có ngày này chứ? Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, cả trăm người thì có chín mươi chín người lắc đầu nói không xứng.
- Bà ngoại, còn một người thì sao?
- Còn một người là người mù.
-...
Chòm râu dài rất có ý muốn nói, hơn nữa cũng rất có thiên phú diễn trò.
Hắn đợi tiếng cười của mọi người hơi ngừng một chút, sau đó mới kể tiếp.
- Lần đầu tiên tôi hôn cô ấy...
Ồ....
Dưới đài ồ lên.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chòm râu dài tiếp tục kể.
Chỉ cần là người bình thường, làm sao lại không có hứng thú với lần đầu tiên của người khác chứ?
Ngay cả cảm xúc của đang cũng bị ảnh hưởng, âm thầm chờ mong nhưng không dám để lộ ra.
Hắn sợ mình nhếch môi cười sẽ khiến chòm râu dài không thèm kể nữa.
Hắn liếc trộm Khương Khả Khanh, thấy cô gái này mặt không thay đổi, có vẻ như hoàn toàn không hứng thú với loại chuyện này.
Đường Trọng giơ ngón cái lên với cô. Cô cũng đưa mắt nhìn lại vẻ hiểu ý.
- Cô ấy giả vờ còn giỏi hơi mình nhiều.
Đường Trọng thầm nghĩ.
Khương Khả Nhân sốt ruột.
Cô có rộng lượng thong dong mấy thì cũng không muốn để chòm râu dài kể chuyện bí mật trong khuê phòng này ra trước mặt mọi người được.
- Không được nói.
Khương Khả Nhân lên tiếng uy hiếp.
Chòm râu dài gật gật đầu, ngượng ngùng nhìn toàn bộ mọi người đang chờ đợi dưới đài:
- Lần đầu tiên cô ấy cũng nói ba chữ này, sau đó liền chủ động hôn tôi...
- Oaaaa...
Khách khứa dưới đài hầu như điên cuồng rồi. Ngay cả Khương Lập Nhân và bà ngoại Đường Trọng cũng cảm thấy hỗn loạn.
Ôi giời, hóa ra là con gái nhà bọn họ lại hủy đời trai của con nhà người khác.
Thế này... Bọn họ tí có phải nói tiếng xin lỗi thông gia không đây?
- Thực xin lỗi, chúng ta quản lý con gái không nghiêm. Con trai nhà ông cụ tổn thất... Hiện giờ con gái chúng ta phải bồi thường rồi.
Lời như thế nói ra có vẻ không tự nhiên lắm.
Đường Trọng cũng có cảm giác trợn mắt cứng lưỡi.
Lúc trẻ tuổi Khương Khả Nhân lại... Nóng bỏng như vậy sao?
Sao giờ nhìn lại không nhận ra chút nào nhỉ?
Nhưng Khương Khả Khanh lại không nhịn được kích động, cầm tay Khương Khả Nhân nói:
- Chị à, chị đúng là chị ruột của em rồi. Em đã bảo rồi mà, chị em mình có kém chị em ruột mấy đâu. Hóa ra em nghịch ngoài mặt còn chị nghịch ngầm mà. Đúng rồi, nên làm thế. Gặp người đàn ông mình coi trọng là phải chủ động ra tay, nhanh tay thì có, chậm tay là mất. Đến lúc mất thì chỉ có ở nhà mà khóc.
-......
Lúc này Đường Trọng có cảm giác thế giới đảo lộn. Bà dì nhỏ này lấy đâu ra đám lý luận này thế?
- Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện, tôi không chuẩn bị tốt. Lần đầu tiên tôi làm tài xế cho cô ấy, tôi cũng không chuẩn bị tốt. Mà lần đầu tiên hôn, tôi cũng không chuẩn bị tốt...
- Nếu hai mươi năm trước cưới cô ấy, tôi không chuẩn bị tốt. Cho tôi thời gian hai mươi năm chuẩn bị, tôi còn chưa chuẩn bị tốt.
- Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, tại thời điểm ở trước mặt cô ấy, tôi không tốt, chỗ nào cũng không tốt, chỗ nào cũng không đủ.
Không ai cười nữa.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Ánh mắt Khương Khả Nhân đã ươn ướt.
Sắc mặt Đường Trọng đỏ bừng.
Xấu hổ quá!
Hắn vẫn nghĩ tới mình đúng là tiểu lãng tử bách chiến bách thắng nhưng trước mặt chòm râu dài này, hắn quả thực chỉ là thằng ranh càn quấy.
Biểu diễn của chòm râu dài khiến hắn có cảm giác ngưỡng mộ như nhìn lên núi cao.
Cao thủ. Đây mới là cao thủ chân chính đấy.
Không động thì thôi, vừa động là kinh người!
Đường Trọng tự trách mình. Khương Khả Khanh còn không biết tốt xấu, thêm mắm thêm muối trước bên cạnh hắn:
- Cha cậu mạnh hơn cậu nhiều. Thảo nào năm đó lại cưa được mẹ cậu.
-......
Thế là ý gì đây?
Chẳng lẽ mình muốn chứng minh sự lợi hại thì phải đi tranh đoạt mẹ với lão sao?
- Trước mặt cô ấy, tôi sợ là tôi vĩnh viễn không chuẩn bị tốt.
Chòm râu dài nhìn Khương Khả Nhân, nói:
- Cho tôi một thời gian chuẩn bị nữa, có được không?
Khương Khả Nhân rơi lệ đầy mặt, gật đầu.
Sau đó cô kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi chòm râu dài một cái.
Toàn trường vỗ tay như sấm dậy, tiếng hô chấn động hội trường.
Ở cửa phòng Bách Hợp, một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn vuốt ve chỗ chân gãy của mình, ánh mắt bi thương thì thào:
- Mình thua không oan, mình thua đúng là không oan... er:line-break'>