Đường Trọng hơi giật mình khi nhìn thấy Đổng Bồ Đề.
Tuy hắn từ chối cuộc hôn nhân này là vì mình, cũng vì Đổng Bồ Đề nhưng loại hành động này giống như là ghét bỏ con gái nhà người ta xấu nên mới không cần tới vậy.
Đường Trọng đi tới trước mặt Đổng Bồ Đề, lấy gế ngồi xuống đối diện cô, nói:
- Sao còn chưa đi?
- Có chủ nhân nào lại muốn đuổi khách như vậy!
Đổng Bồ Đề trêu chọc.
- Chủ nhà cũng không thừa lương thực, cô cứ ngồi ở đây tới sáng mai thì tôi lại phải mời cô bữa sáng à?
- Đàn ông nhỏ mọn như vậy mà cũng có người thích sao?
Ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề giống như nói:
- Tôi chỉ cầu các cô ấy không ghét tôi là tốt rồi.
Đổng Bồ Đề không nói tiếp với Đường Trọng về đề tài này nữa.
- Thật lợi hại. Hai chén rượu liền có được thiện cảm của chú ba tôi.
- Yêu so với hận vẫn thoải mái hơn.
Đường Trọng nói:
- Tôi không nói sai. Tôi thật sự khâm phục khả năng ẩn nhẫn của hắn.
- Nói như vậy thì quả thật có một nữ thần chơi nhảy dây với anh rồi cuối cùng bỏ anh đi thật à?
- Có mà.
Đường Trọng gật đầu.
Đổng Bồ Đề trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Cô ấy lớn lên rồi, không biết có hối hận vì mình không từ mà biệt không nhỉ?
- Không biết. Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này.
Đường Trọng nói.
- Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi không tốt sao?
Đổng Bồ Đề không nói gì, sắc mặt chỉ bình tĩnh nhỉn về phía Đường Trọng.
Đường Trọng sờ sờ cái mũi, cười khổ nói:
- Tôi thích cô trước kia hơn, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Cô nhìn tôi không nói lời nào như vậy, tôi cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Đổng Bồ Đề hé miệng cười duyên, nói:
- Không phải anh là thiên tài tâm lý học sao? Là nhân vật đi đầu đời thứ tư của tâm lý học trong nước à? Là nhà nghiên cứu tâm lý học được xem trọng nhất đời này à?
- Cô đúng là rất hiểu tôi.
Đường Trọng nói.
- Đương nhiên.
Đổng Bồ Đề gật đầu thản nhiên:
- Ai bảo anh đâm tôi hai đao?
Đổng Bồ Đề đưa tay sờ sờ bụng mình, nhìn Đường Trọng nói:
- Ở đây, ở đây vẫn hay cảm thấy đau đớn lắm.
Đường Trọng trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía chén rượu trên bàn thủy tinh. Mặt hắn trên chén rượu thủy tinh có vẻ âm trầm, vặn vẹo.
- Tôi áy náy nhưng sẽ không hối hận.
Đường Trọng trầm giọng nói.
Đổng Bồ Đề cười đáp:
- Anh cho rằng tôi chờ ở đây để hỏi anh có áy náy hay hối hận không à?
- Tôi biết cô sẽ không làm như vậy.
Đường Trọng đáp:
- Cô là người phụ nữ thông minh. Còn thông minh hơn một chút so với sự tưởng tượng của tôi.
- Trước kia tôi cũng nghĩ như vậy. Hiện tại thì không.
Đổng Bồ Đề lắc sđầu.
- Trên rất nhiều mặt, phụ nữ quả thật có hoàn cảnh xấu hơn đàn ông một chút. Tôi không thể tranh cường háo thắng. Tôi chỉ nên làm tốt bổn phận của mình.
- Bổn phận là gì?
- Bảo vệ cho bản thân không bị tổn thương. Trả thù người làm tổn thương tôi.
-...
Hiển nhiên Đường Trọng biết mình cũng thuộc đám người bị trả thù kia.
Thấy Đường Trọng trầm mặc không nói, Đổng Bồ Đề thở dài khẽ:
- Anh cũng thật mất mặt so với trước kia. Trước kia người khác mà bắt nạt anh, anh đều lập tức trả đòn. Dù là ngôn ngữ hay hành vi, dù đối phương là nam hay nữ, là người tốt hay kẻ xấu.
- Bắt nạt tôi toàn là người xấu.
Đường Trọng cười nói.
- Anh cảm thấy tôi sẽ trả thù anh sao?
Đổng Bồ Đề đột nhiên hỏi.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía Đổng Bồ Đề, trong đầu vẫn cân nhắc câu trả lời.
Cô ấy sẽ trả thù mình sao?
Có chứ.
Những hai đao cơ mà. Hai đao khắc cốt minh tâm.
Người đâm còn khó quên được, người bị đâm làm sao lại có khả năng tiêu dao tự tại được chứ?
Đường Trọng còn chưa kịp nói ra đáp án của mình thì Đổng Bồ Đề đã cười nói:
- Anh nhất định nghĩ tôi sẽ trả thù, có đúng không?
- Đúng vậy.
Đường Trọng thẳng thắn trả lời:
- Tôi là người không có cảm giác an toàn, luôn thích nghĩ theo phương diện xấu.
- Đó cũng là nguyên nhân anh từ chối đính hôn sao?
Ánh mắt Đổng Bồ Đề sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Tôi biết anh đã từ chối. Là phương án dự phòng, Đổng Tiểu Bảo sắp cưới Khương Di Lâm rồi.
Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, nói:
- Cô bất mãn với kết quả này sao?
- Tôi không biết.
Đổng Bồ Đề lắc đầu.
- Tôi cảm thấy tôi hẳn là may mắn nhưng trong lòng lại hơi có áp lực. Vốn cảm thấy cũng không chờ mong gì nhưng thời điểm mất đi lại thấy hơi đáng tiếc. Thậm chí tôi cũng không biết là nên dùng phương thức gì để đối mặt với anh. Tôi đi hỏi sư phụ tôi, tôi nên đối xử với anh thế nào. Sư phụ nói, tự con quyết.
- Sư phụ ngươi đúng chuẩn người Trung Hoa rồi đấy.
Đường Trọng trêu chọc.
- Thời điểm tôi nằm viện, trong đầu lúc nào cũng là ý nghĩ, làm sao giết được anh.
Đổng Bồ Đề nói.
- Sau đó tại sao lại do dự?
- Bởi vì bức tượng khắc gỗ kia.
Đổng Bồ Đề lấy ra một bức tượng gỗ nhỏ. Tượng gỗ này chỉ có một con mắt, chính là tượng gỗ độc nhãn mà Đường Trọng đưa cô trước đây. Bề ngoài tượng gỗ bóng mượt, hơi óng ánh vàng, nói rõ là chủ nhân của bức tượng rất hay vuốt ve nó.
- Anh bảo tôi mở một mắt, nhắm một mắt.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tôi làm được. Tôi có thể tha thứ cho việc người nhà bán đứng mình, thế có cần phải thù hận anh không? Anh là một người qua đường trong cuộc đời tôi, vì cứu người thân nhất của mình, như thế thì có gì sai với tôi?
- Nói hay quá.
Đường Trọng kích động:
- Cảm ơn đã thông cảm cho. Chúng ta nên biến chiến tranh thành tơ lụa, về sau cùng phát triển. Uống với tôi một chai rượu, ăn một bữa lẩu, ăn chung một nồi cơm, nằm chung một giường... À vế cuối không tính. Chỉ cần cô không chê tôi phiền toái thì tôi sẽ vĩnh viễn là đồng bọn của cô.
Đổng Bồ Đề nhìn Đường Trọng đang vui mừng thổ lộ, lạnh nhạt nói:
- Tôi không hận anh cũng không có nghĩa là tôi không muốn trả thù anh.
- Hả? Không hận mà còn muốn trả thù sao?
Đổng Bồ Đề bỗng nhiên đứng dậy, kéo tay Đường Trọng, đặt bàn tay to của hắn lên bụng mình, nói:
- Có thấy không?
- Hả? Thấy cái gì?
- Miệng vết thương.
- Tôi chỉ thấy mỡ bụng thôi.
-...
Đường Trọng muốn rút tay trở về, nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta như vậy... Không tốt lắm đâu.
- Vết sẹo đó không xóa được. Thuốc gì cũng không xóa được.
- Sao lại không xóa được? Hay thử dùng thuốc liền sẹo xịn xem?
- Tôi biết anh sợ tôi. Anh từ chối là muốn vĩnh viễn tránh quan hệ với. Tôi cũng sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy đâu.
Đổng Bồ Đề nói.
- Cô muốn sao đây?
Đường Trọng lo lắng nhìn Đổng Bồ Đề, nói:
- Cô đừng làm bậy. Nơi này còn có rất nhiều nhân viên, tôi sẽ kêu lên đấy...
- Đường Trọng, cưới tôi đi.
Khuôn mặt xinh xắn của Đổng Bồ Đề tràn đầy vẻ trêu chọc. Cô giống như một con mèo cái hung ác, còn Đường Trọng là một con chuột nhỏ để cô chơi đùa.
- Lần trước đồng ý đính hôn là vì trả thù, lần này cũng là vì trả thù.
-...
Lúc Đường Trọng về Minh Châu thì tâm trạng đã hơi nặng nề.
Miệng rắn, nọc ong, hai thứ đó không độc.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Hắn còn quá ngây thơ rồi. Hoặc nói là hắn còn chưa thể hiểu nổi phụ nữ.
Hắn nghĩ dựa vào thiện ý và bề ngoài đẹp giai, thông minh, nhạy bén và các thủ đoạn của mình thì có thể ngẫu nhiên bày trò. Đổng Bồ Đề kia nhất định sẽ hoàn toàn không còn hận ý với mình. Không có tình yêu, cũng có ái muội, không có cảm tình thì cũng có thiện cảm.
Hắn lầm rồi.
Sai quá thể luôn.
Anh đâm một người phụ nữ hai đao, đây là thương tổn.
Anh từ chối kết hôn với một người phụ nữ, đây cũng là thương tổn.
Anh liên tục làm tổn thương người ta hai lần, còn muốn vỗ mông chạy, nói chúng ta sẽ mãi mãi là đồng bọn sao?
Thủ đoạn trả thù của Đổng Bồ Đề cũng tương đối khác thường.
Cô biết mình không giết được Đường Trọng, cho nên muốn tra tấn tình cảm của hắn, hơn nữa không ngừng lợi dụng bên ngoài gây áp lực với hắn.
Lúc cô rõ ràng không muốn cưới hắn nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của gia tộc. Vì thế tất cả áp lực của hai nhà Khương, Đổng đều tập trung trên người Đường Trọng.
Đường Trọng càng phản đối mạnh thì áp lực kia lại càng ép tới mạnh.
Lần này Đường Trọng từ chối, không chỉ đắc tội với hai nhà Khương, Đổng mà cũng khiến cả Khương lão thái gia và ông ngoại Khương Lập Nhân của hắn rất buồn bực.
Lần này Đường Trọng không muốn ra sức cho gia tộc, về sau lúc hắn gặp phiền toái thì gia tộc làm sao có khả năng đứng ra chắn gió che mưa cho hắn được?
Bởi Đường Trọng kiên quyết không theo, hai nhà Khương, Đổng chỉ còn cách thay đổi kế hoạch, để Đổng Tiểu Bảo của Đổng gia cưới Khương Di Lâm của Khương gia.
Đây là một cuộc hôn nhân chính trị thành công.
Nhưng phương án lựa chọn dự phòng này cũng có yêu cầu với Đường Trọng là về sau không có quan hệ gì với Đổng Bồ Đề nữa.
Nếu ngay từ đầu đã không đồng ý thì vĩnh viễn đừng tiếp xúc nữa.
Đổng Bồ Đề biết tình cảnh của Đường Trọng, cho nên cô lại dùng phương thức để Đường Trọng cưới cô, gây thù oán xung quanh Đường Trọng.
Nếu Đổng Tiểu Bảo và Khương Di Lâm đính hôn, Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại vẫn dây dưa không rõ thì không phải đã hoàn toàn đắc tội với hai nhà Khương, Đổng sao?
Bọn họ sẽ rống giận: Đường Trọng, rốt cục cậu muốn làm gì đây?
Chỉ sợ trong lòng đám người Đổng Tiểu Bảo sẽ có ý khác, địch ý với Đường Trọng lại càng sâu sắc.
Cho dù tất cả mọi người biết trận chiến tranh này do Đổng Bồ Đề khơi mào thì có ai lại đi gây chuyện với một người phụ nữ đây? Một người phụ nữ đáng thương.
Anh làm cho tôi không sung sướng, tôi cũng phải khiến anh đau khổ.
Đây chính là phong cách làm việc điển hình của Khương gia. Hiện giờ Đổng Bồ Đề dùng lại trên người Đường Trọng, thật đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đường Trọng dùng mọi cách từ chối, Khương Khả Nhân vẫn lôi cả chòm râu dài đi ra sân bay tiễn hắn.
- Chăm sóc bản thân cho tốt.
Khương Khả Nhân quấn khăn quàng cổ cho Đường Trọng, dịu dàng nói.
- Vâng.
Đường Trọng cười.
- Con lớn thế này rồi mà.
Chòm râu dài nhìn Đường Trọng không nói một lời. Đường Trọng cười nói:
- Ông không có gì muốn nói với tôi sao?
- Cẩn thận.
Chòm râu dài lạnh nhạt nói.
- Thúc, dì, hai người không cần lo lắng. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đường Trọng.
Đổng Bồ Đề kéo va li đứng bên cạnh cười duyên cam đoan, có đáng điệu như một cô con dâu ngoan ngoãn.
Cô đi cùng Đường Trọng về Minh Châu, lý do là để về quản lý việc làm ăn của thẩm mỹ viện của cô.
- Vậy thì... Phiền cô rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Cẩn thận.
Chòm râu dài vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, lại dặn.
Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này đi qua cửa kiểm tra, Khương Khả Nhân lo lắng nói:
- Làm sao bây giờ?
Chòm râu dài xoay người nhìn về phía Khương Khả Nhân, ngơ ngác nói:
- Em lo cho ai vậy?
Tuy hắn từ chối cuộc hôn nhân này là vì mình, cũng vì Đổng Bồ Đề nhưng loại hành động này giống như là ghét bỏ con gái nhà người ta xấu nên mới không cần tới vậy.
Đường Trọng đi tới trước mặt Đổng Bồ Đề, lấy gế ngồi xuống đối diện cô, nói:
- Sao còn chưa đi?
- Có chủ nhân nào lại muốn đuổi khách như vậy!
Đổng Bồ Đề trêu chọc.
- Chủ nhà cũng không thừa lương thực, cô cứ ngồi ở đây tới sáng mai thì tôi lại phải mời cô bữa sáng à?
- Đàn ông nhỏ mọn như vậy mà cũng có người thích sao?
Ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề giống như nói:
- Tôi chỉ cầu các cô ấy không ghét tôi là tốt rồi.
Đổng Bồ Đề không nói tiếp với Đường Trọng về đề tài này nữa.
- Thật lợi hại. Hai chén rượu liền có được thiện cảm của chú ba tôi.
- Yêu so với hận vẫn thoải mái hơn.
Đường Trọng nói:
- Tôi không nói sai. Tôi thật sự khâm phục khả năng ẩn nhẫn của hắn.
- Nói như vậy thì quả thật có một nữ thần chơi nhảy dây với anh rồi cuối cùng bỏ anh đi thật à?
- Có mà.
Đường Trọng gật đầu.
Đổng Bồ Đề trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Cô ấy lớn lên rồi, không biết có hối hận vì mình không từ mà biệt không nhỉ?
- Không biết. Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này.
Đường Trọng nói.
- Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi không tốt sao?
Đổng Bồ Đề không nói gì, sắc mặt chỉ bình tĩnh nhỉn về phía Đường Trọng.
Đường Trọng sờ sờ cái mũi, cười khổ nói:
- Tôi thích cô trước kia hơn, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Cô nhìn tôi không nói lời nào như vậy, tôi cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Đổng Bồ Đề hé miệng cười duyên, nói:
- Không phải anh là thiên tài tâm lý học sao? Là nhân vật đi đầu đời thứ tư của tâm lý học trong nước à? Là nhà nghiên cứu tâm lý học được xem trọng nhất đời này à?
- Cô đúng là rất hiểu tôi.
Đường Trọng nói.
- Đương nhiên.
Đổng Bồ Đề gật đầu thản nhiên:
- Ai bảo anh đâm tôi hai đao?
Đổng Bồ Đề đưa tay sờ sờ bụng mình, nhìn Đường Trọng nói:
- Ở đây, ở đây vẫn hay cảm thấy đau đớn lắm.
Đường Trọng trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía chén rượu trên bàn thủy tinh. Mặt hắn trên chén rượu thủy tinh có vẻ âm trầm, vặn vẹo.
- Tôi áy náy nhưng sẽ không hối hận.
Đường Trọng trầm giọng nói.
Đổng Bồ Đề cười đáp:
- Anh cho rằng tôi chờ ở đây để hỏi anh có áy náy hay hối hận không à?
- Tôi biết cô sẽ không làm như vậy.
Đường Trọng đáp:
- Cô là người phụ nữ thông minh. Còn thông minh hơn một chút so với sự tưởng tượng của tôi.
- Trước kia tôi cũng nghĩ như vậy. Hiện tại thì không.
Đổng Bồ Đề lắc sđầu.
- Trên rất nhiều mặt, phụ nữ quả thật có hoàn cảnh xấu hơn đàn ông một chút. Tôi không thể tranh cường háo thắng. Tôi chỉ nên làm tốt bổn phận của mình.
- Bổn phận là gì?
- Bảo vệ cho bản thân không bị tổn thương. Trả thù người làm tổn thương tôi.
-...
Hiển nhiên Đường Trọng biết mình cũng thuộc đám người bị trả thù kia.
Thấy Đường Trọng trầm mặc không nói, Đổng Bồ Đề thở dài khẽ:
- Anh cũng thật mất mặt so với trước kia. Trước kia người khác mà bắt nạt anh, anh đều lập tức trả đòn. Dù là ngôn ngữ hay hành vi, dù đối phương là nam hay nữ, là người tốt hay kẻ xấu.
- Bắt nạt tôi toàn là người xấu.
Đường Trọng cười nói.
- Anh cảm thấy tôi sẽ trả thù anh sao?
Đổng Bồ Đề đột nhiên hỏi.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía Đổng Bồ Đề, trong đầu vẫn cân nhắc câu trả lời.
Cô ấy sẽ trả thù mình sao?
Có chứ.
Những hai đao cơ mà. Hai đao khắc cốt minh tâm.
Người đâm còn khó quên được, người bị đâm làm sao lại có khả năng tiêu dao tự tại được chứ?
Đường Trọng còn chưa kịp nói ra đáp án của mình thì Đổng Bồ Đề đã cười nói:
- Anh nhất định nghĩ tôi sẽ trả thù, có đúng không?
- Đúng vậy.
Đường Trọng thẳng thắn trả lời:
- Tôi là người không có cảm giác an toàn, luôn thích nghĩ theo phương diện xấu.
- Đó cũng là nguyên nhân anh từ chối đính hôn sao?
Ánh mắt Đổng Bồ Đề sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Tôi biết anh đã từ chối. Là phương án dự phòng, Đổng Tiểu Bảo sắp cưới Khương Di Lâm rồi.
Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, nói:
- Cô bất mãn với kết quả này sao?
- Tôi không biết.
Đổng Bồ Đề lắc đầu.
- Tôi cảm thấy tôi hẳn là may mắn nhưng trong lòng lại hơi có áp lực. Vốn cảm thấy cũng không chờ mong gì nhưng thời điểm mất đi lại thấy hơi đáng tiếc. Thậm chí tôi cũng không biết là nên dùng phương thức gì để đối mặt với anh. Tôi đi hỏi sư phụ tôi, tôi nên đối xử với anh thế nào. Sư phụ nói, tự con quyết.
- Sư phụ ngươi đúng chuẩn người Trung Hoa rồi đấy.
Đường Trọng trêu chọc.
- Thời điểm tôi nằm viện, trong đầu lúc nào cũng là ý nghĩ, làm sao giết được anh.
Đổng Bồ Đề nói.
- Sau đó tại sao lại do dự?
- Bởi vì bức tượng khắc gỗ kia.
Đổng Bồ Đề lấy ra một bức tượng gỗ nhỏ. Tượng gỗ này chỉ có một con mắt, chính là tượng gỗ độc nhãn mà Đường Trọng đưa cô trước đây. Bề ngoài tượng gỗ bóng mượt, hơi óng ánh vàng, nói rõ là chủ nhân của bức tượng rất hay vuốt ve nó.
- Anh bảo tôi mở một mắt, nhắm một mắt.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tôi làm được. Tôi có thể tha thứ cho việc người nhà bán đứng mình, thế có cần phải thù hận anh không? Anh là một người qua đường trong cuộc đời tôi, vì cứu người thân nhất của mình, như thế thì có gì sai với tôi?
- Nói hay quá.
Đường Trọng kích động:
- Cảm ơn đã thông cảm cho. Chúng ta nên biến chiến tranh thành tơ lụa, về sau cùng phát triển. Uống với tôi một chai rượu, ăn một bữa lẩu, ăn chung một nồi cơm, nằm chung một giường... À vế cuối không tính. Chỉ cần cô không chê tôi phiền toái thì tôi sẽ vĩnh viễn là đồng bọn của cô.
Đổng Bồ Đề nhìn Đường Trọng đang vui mừng thổ lộ, lạnh nhạt nói:
- Tôi không hận anh cũng không có nghĩa là tôi không muốn trả thù anh.
- Hả? Không hận mà còn muốn trả thù sao?
Đổng Bồ Đề bỗng nhiên đứng dậy, kéo tay Đường Trọng, đặt bàn tay to của hắn lên bụng mình, nói:
- Có thấy không?
- Hả? Thấy cái gì?
- Miệng vết thương.
- Tôi chỉ thấy mỡ bụng thôi.
-...
Đường Trọng muốn rút tay trở về, nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta như vậy... Không tốt lắm đâu.
- Vết sẹo đó không xóa được. Thuốc gì cũng không xóa được.
- Sao lại không xóa được? Hay thử dùng thuốc liền sẹo xịn xem?
- Tôi biết anh sợ tôi. Anh từ chối là muốn vĩnh viễn tránh quan hệ với. Tôi cũng sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy đâu.
Đổng Bồ Đề nói.
- Cô muốn sao đây?
Đường Trọng lo lắng nhìn Đổng Bồ Đề, nói:
- Cô đừng làm bậy. Nơi này còn có rất nhiều nhân viên, tôi sẽ kêu lên đấy...
- Đường Trọng, cưới tôi đi.
Khuôn mặt xinh xắn của Đổng Bồ Đề tràn đầy vẻ trêu chọc. Cô giống như một con mèo cái hung ác, còn Đường Trọng là một con chuột nhỏ để cô chơi đùa.
- Lần trước đồng ý đính hôn là vì trả thù, lần này cũng là vì trả thù.
-...
Lúc Đường Trọng về Minh Châu thì tâm trạng đã hơi nặng nề.
Miệng rắn, nọc ong, hai thứ đó không độc.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Hắn còn quá ngây thơ rồi. Hoặc nói là hắn còn chưa thể hiểu nổi phụ nữ.
Hắn nghĩ dựa vào thiện ý và bề ngoài đẹp giai, thông minh, nhạy bén và các thủ đoạn của mình thì có thể ngẫu nhiên bày trò. Đổng Bồ Đề kia nhất định sẽ hoàn toàn không còn hận ý với mình. Không có tình yêu, cũng có ái muội, không có cảm tình thì cũng có thiện cảm.
Hắn lầm rồi.
Sai quá thể luôn.
Anh đâm một người phụ nữ hai đao, đây là thương tổn.
Anh từ chối kết hôn với một người phụ nữ, đây cũng là thương tổn.
Anh liên tục làm tổn thương người ta hai lần, còn muốn vỗ mông chạy, nói chúng ta sẽ mãi mãi là đồng bọn sao?
Thủ đoạn trả thù của Đổng Bồ Đề cũng tương đối khác thường.
Cô biết mình không giết được Đường Trọng, cho nên muốn tra tấn tình cảm của hắn, hơn nữa không ngừng lợi dụng bên ngoài gây áp lực với hắn.
Lúc cô rõ ràng không muốn cưới hắn nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của gia tộc. Vì thế tất cả áp lực của hai nhà Khương, Đổng đều tập trung trên người Đường Trọng.
Đường Trọng càng phản đối mạnh thì áp lực kia lại càng ép tới mạnh.
Lần này Đường Trọng từ chối, không chỉ đắc tội với hai nhà Khương, Đổng mà cũng khiến cả Khương lão thái gia và ông ngoại Khương Lập Nhân của hắn rất buồn bực.
Lần này Đường Trọng không muốn ra sức cho gia tộc, về sau lúc hắn gặp phiền toái thì gia tộc làm sao có khả năng đứng ra chắn gió che mưa cho hắn được?
Bởi Đường Trọng kiên quyết không theo, hai nhà Khương, Đổng chỉ còn cách thay đổi kế hoạch, để Đổng Tiểu Bảo của Đổng gia cưới Khương Di Lâm của Khương gia.
Đây là một cuộc hôn nhân chính trị thành công.
Nhưng phương án lựa chọn dự phòng này cũng có yêu cầu với Đường Trọng là về sau không có quan hệ gì với Đổng Bồ Đề nữa.
Nếu ngay từ đầu đã không đồng ý thì vĩnh viễn đừng tiếp xúc nữa.
Đổng Bồ Đề biết tình cảnh của Đường Trọng, cho nên cô lại dùng phương thức để Đường Trọng cưới cô, gây thù oán xung quanh Đường Trọng.
Nếu Đổng Tiểu Bảo và Khương Di Lâm đính hôn, Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại vẫn dây dưa không rõ thì không phải đã hoàn toàn đắc tội với hai nhà Khương, Đổng sao?
Bọn họ sẽ rống giận: Đường Trọng, rốt cục cậu muốn làm gì đây?
Chỉ sợ trong lòng đám người Đổng Tiểu Bảo sẽ có ý khác, địch ý với Đường Trọng lại càng sâu sắc.
Cho dù tất cả mọi người biết trận chiến tranh này do Đổng Bồ Đề khơi mào thì có ai lại đi gây chuyện với một người phụ nữ đây? Một người phụ nữ đáng thương.
Anh làm cho tôi không sung sướng, tôi cũng phải khiến anh đau khổ.
Đây chính là phong cách làm việc điển hình của Khương gia. Hiện giờ Đổng Bồ Đề dùng lại trên người Đường Trọng, thật đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đường Trọng dùng mọi cách từ chối, Khương Khả Nhân vẫn lôi cả chòm râu dài đi ra sân bay tiễn hắn.
- Chăm sóc bản thân cho tốt.
Khương Khả Nhân quấn khăn quàng cổ cho Đường Trọng, dịu dàng nói.
- Vâng.
Đường Trọng cười.
- Con lớn thế này rồi mà.
Chòm râu dài nhìn Đường Trọng không nói một lời. Đường Trọng cười nói:
- Ông không có gì muốn nói với tôi sao?
- Cẩn thận.
Chòm râu dài lạnh nhạt nói.
- Thúc, dì, hai người không cần lo lắng. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đường Trọng.
Đổng Bồ Đề kéo va li đứng bên cạnh cười duyên cam đoan, có đáng điệu như một cô con dâu ngoan ngoãn.
Cô đi cùng Đường Trọng về Minh Châu, lý do là để về quản lý việc làm ăn của thẩm mỹ viện của cô.
- Vậy thì... Phiền cô rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Cẩn thận.
Chòm râu dài vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, lại dặn.
Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này đi qua cửa kiểm tra, Khương Khả Nhân lo lắng nói:
- Làm sao bây giờ?
Chòm râu dài xoay người nhìn về phía Khương Khả Nhân, ngơ ngác nói:
- Em lo cho ai vậy?