Đường Trọng ngồi ở gần cửa sổ trong khoang hạng nhất. Đổng Bồ Đề ngồi cách đó một ghế.
Đường Trọng lên máy bay là nhắm mắt ngủ ngay, che mắt luôn lại.
Bên cạnh Đường Trọng là một ông chú trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, đeo một đôi kính cận dày, tay cầm một cái máy tính bảng, ánh mắt lại đánh giá Đổng Bồ Đề không ngồi mờ mịt ở gần đó.
Cũng bởi nguyên nhân này nên hắn không nhận ra nổi ngôi sao lớn Đường Trọng đang ngồi ngay cạnh mình.
Đổng Bồ Đề nhìn hắn, lại có vẻ vô cùng thẹn thùng mà im lặng.
Ông chú trung niên kia tim đập thình thịch, vô cùng kích động, vờ vô ý đổi tư thế ngồi, để lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe giá hơn triệu bạc.
Quả nhiên hắn đạt mục đích. Hắn cảm thấy ánh mắt cô bé kia nhìn mình liền trở nên sáng ngời.
Chà, cô nàng còn mỉm cười với mình nữa.
Cô ấy đang cười.
Đúng là một cô bé thực dụng mà. Một cô bé thật quá đáng yêu đi. Ông chút đều thích tán tỉnh mấy cô bé như vậy.
Trong lòng ông chú này đang cân nhắc xem phải dùng chủ đề gì mới kéo gần được khoảng cách với cô bé này.
Nhưng hắn không ngờ là cô bé này lại mở miệng trước.
- Anh.
Cô bé gọi rất ngọt ngào.
- Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?
Ông chú trung niên ngẩng đầu, cười rất ôn hòa.
- À... Muốn nhờ anh một việc.
Cô bé ngượng ngùng nói.
- Thật tốt quá. Có nhờ vả thì nhất định sẽ trả giá.
Ông chú trung niên khoái trá nghĩ. Chỉ sợ cô nhóc này không muốn gì, thế thì hắn khó mà tiếp cận nổi.
- Chuyện gì thế? Em nói đi.
- Em muốn đổi chỗ ngồi với anh có được không?
Cô bé cười càng sáng láng.
- Đổi chỗ ngồi với tôi à?
- Đúng vậy.
Cô bé gật đầu. Cô chỉ về phía Đường Trọng ngồi cạnh hắn.
- Anh ấy là bạn trai em. Anh ấy không khỏe lắm, em muốn ngồi bên cạnh để tiện chăm sóc.
-... Được.
Trong lòng ông chú trung niên đang nhỏ máu.
Trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái, hắn chỉ còn bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu của Đổng Bồ Đề.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm từ chối được chứ?
Đổng Bồ Đề như nguyện ngồi xuống cạnh Đường Trọng. Cô cũng không chủ động nói chuyện với hắn, chỉ để tiếp viên hàng không lấy giúp một cuốn tạp chí ngồi đọc.
Tiếp viên hàng không tới hỏi hành khách cần ấn thêm gì không.
- Cho tôi một ly nước ấm đi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tốt. Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có cần thức uống gì không?
Đường Trọng ngẩng lên, đang định nói mình muốn uống nước trái cây thì Đổng Bồ Đề lại nói nhỏ:
- Bạn trai tôi là ngôi sao Đường Trọng, đừng để người khác biết.
- Hả?
Tiếp viên hàng không kinh ngạc nhìn thoáng qua Đường Trọng, vui mừng nói.
- Tôi biết, tôi hiểu mà. Cô yên tâm đi. Không có ai tới quấy rầy Đường tiên sinh nghỉ ngơi đâu.
- Vậy là tốt rồi.
Đổng Bồ Đề rất vừa lòng với thái độ của tiếp viên hàng không.
- Cô cứ đi làm việc của mình đi. Anh ấy không cần gì đâu.
- Tôi muốn một ly nước trái cây.
Đường Trọng nói.
- Không được. Anh bị bệnh tiểu đường, không thể uống đồ ngọt.
Đổng Bồ Đề dịu dàng khuyên nhủ.
-... Cô mới bị bệnh tiểu đường ấy. Cả nhà cô đều bị bệnh tiểu đường. Tôi mà là người bệnh tiểu đường sao?
Tiếp viên hàng không cũng là một cô gái lương thiện, lập tức nói theo:
- Đúng vậy, Đường tiên sinh. Anh không khỏe thì không nên uống nước trái cây... Tôi sẽ lấy cho anh một ly nước ấm nhé?
-...
Đường Trọng cầm chén nước ấm, vô cùng u oán nói:
- Cô cảm thấy làm vậy có ý nghĩa sao?
- Không có ý nghĩa.
- Không có ý nghĩa sao cô còn làm?
- Anh thấy phiền không?
- Có hơi hơi.
- Thì để làm phiền anh thôi.
-...
- Đường tiên sinh, hiện giờ đã là ba giờ hai mươi bảy phút ngày mười chín tháng mười. Tôi trịnh trọng tuyên bố với anh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức tham gia cuộc sống của anh.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tiểu thư Đổng Bồ Đề, hiện tại là ba giờ hai mười tám phút ngày mười chín tháng mười, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, tôi mà tức giận thì chính bản thân cũng sợ hãi đấy.
Đường Trọng phản kích sắc bén.
- Anh đâm tôi hai đao, chẳng lẽ anh còn muốn tát tôi hai tát sao?
Đổng Bồ Đề cười lạnh.
- Nếu anh dám làm thì tôi dám nhận.
-...
Hiện giờ Đường Trọng biết, nếu hắn tức giận thì Đổng Bồ Đề cũng không sợ hãi. Hắn cảm thấy thật đau đầu.
Đến sân bay quốc tế Minh Châu, tài xế Tiểu Trư của công ty giải trí Hoa Thanh đã lái xe chờ ở tầng hầm.
Đường Trọng bước nhanh tới. Đổng Bồ Đề cũng kéo va li một tấc không rời.
- Tôi muốn tới công ty.
Đường Trọng chặn cửa xe, không cho Đổng Bồ Đề lên xe.
- Tôi biết.
Đổng Bồ Đề thản nhiên cười duyên.
- Không có ai đón tôi, lại không muốn xếp hàng chờ xe. Anh không thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường sao? Nếu anh bận thì anh để tôi ở một chỗ có thể bắt xe trong nội thành là được rồi.
-...
Đường Trọng lại nhượng bộ lần nữa.
Xe bắt đầu chạy, Đổng Bồ Đề liền bắt đầu tán gẫu làm quen với tài xế Tiểu Trư.
- Anh tên gì thế?
- Tiểu Trư.
- Tại sao anh lại tên là Tiểu Trư?
- Bởi vì mọi người cảm thấy tôi lớn lên giống nó.
- Anh có biết tôi là ai không?
- Không biết.
- Anh đoán xem.
Tiểu Trư nhìn trộm Đường Trọng vài lần qua kính chiếu hậu, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng cũng cẩn thận nói:
- Không biết.
Đổng Bồ Đề rất tức giận nói:
- Thảo nào mọi người lại gọi anh là Tiểu Trư.
-...
Tiểu Trư cảm thấy mình thật oan uổng. Hai người các người có chuyện gì thì tôi sao dám xía vào chứ?
Đường Trọng không nhẫn tâm để Đổng Bồ Đề ở chỗ nhiều người trong nội thành mà bảo Tiểu Trư lái xe đưa cô tới Mỹ Dung hội quán ở bờ sông Hoàng Phố.
Xe dừng ở cửa Mỹ Dung hội quán, Đổng Bồ Đề kéo va ly xuống xe.
Đổng Bồ Đề đứng ở cửa, chỉ vào quảng trường trước cửa hội quán, lạnh lùng nói với Đường Trọng:
- Đường Trọng, đây chính là chỗ trước kia anh bắt cóc tôi.
- Chuyện đã qua lâu như vậy rồi...
Đường Trọng cũng không có trí nhớ tốt như thế, vẫn muốn quên chuyện này đi.
- Chúng ta chấm dứt từ nơi này, cũng bắt đầu một lần nữa tại đây.
Đổng Bồ Đề nói:
- Anh hủy cuộc sống của tôi, tôi cũng phá hủy cuộc đời anh. Chúng ta không chết không ngừng.
-...
Chẳng qua cũng không phải không có tin tức tốt tới.
Cổ phiếu của công ty giải trí Hoa Thanh đưa ra thị trường Mỹ thành công, cũng nhừ công tác chuẩn bị và tuyên truyền tốt nên giá lên rất tốt.
Trong lần đầu tư này, tất nhiên Đường Trọng kiếm lời nhiều nhất. Đương nhiên Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp dùng phương pháp đổi tài nguyên lấy cổ phiếu cũng khiến bọn họ thành người thắng lớn trong việc đưa công ty giải trí Hoa Thanh ra thị trường.
Lần đưa ra thị trường này, trong công ty giải trí Hoa Thanh đã sinh ra mấy vị tỷ phú, mười mấy vị triệu phú tiền tới trăm triệu, còn có vài chục phú ông vốn hàng chục triệu.
Công ty giải trí Hoa Thanh cũng là công ty đầu tiên mà tập đoàn Cẩm Tú đưa lên thị trường, cũng là công ty đầu tiên của Đường Trọng lên sàn.
Một bước thành công này có ý nghĩa phi phàm đối với cá nhân Đường Trọng và tập đoàn Cẩm Tú. Bọn họ đều càng có thêm tin tưởng vào con đường phía trước.
Tôn Văn Lâm dẫn đội trở về, Đường Trọng và Cổ Anh Hùng, Tô Sơn cùng một đám quản lý tầng cao của tập đoàn Cẩm Tú đều tổ chức chúc mừng.
Ở tiệc chúc mừng, Tôn Văn Lâm say khướt, kéo tay Đường Trọng cảm tạ liên hồi.
Đường Trọng dở khóc dở cười. Nếu nói cảm tạ thì hắn phải cảm tạ vị công thần này vất vả gắng sức vì Hoa Thanh mới đúng. Sao lại tới phiên bọn họ cảm tạ hắn chứ?
Có lẽ người biết cảm ơn thì càng có thể đi cùng nhau lâu dài hơn.
Khí trời càng ngày càng lạnh. Nhạc Phụ Vạn Tuế cũng sắp công chiếu.
Hôm nay quay một cảnh quyết đấu cao trào với Cát U, Đường Trọng cũng phải diễn rất vất vả.
Tiếng tăm của nhóm Hồ Điệp càng ngày càng lớn, phạm vi ảnh hưởng càng ngày càng rộng. Hiện giờ công ty ngoài chuẩn bị cho nhóm chính là bọn họ còn chuẩn bị cho mỗi vị nghệ sĩ vài trợ lý nữa.
Lâm Hồi Âm có nhiều quảng cáo nhất, chạy khắp nơi, cho nên trợ lý của cô đông nhất. Trương Hách Bản và Đường Trọng trong thời gian này chủ yếu vẫn quay phim, cho nên mỗi người đều có hai trợ lý.
Mao Cẩn là trợ lý thứ nhất chuyên trách cho Đường Trọng. Một trợ lý khác là Lý Thương, cũng thợ trang điểm cho hắn, hỗ trợ xử lý một số sự vụ khác.
Nhưng hôm nay hắn cũng không để Lý Thương đi cùng.
Hắn chỉ đi quay một cảnh thôi, không cần phải nhiều người đi theo như vậy.
Mất mặt à?
Một ngôi sao gia tài cả trăm tỷ cần gì phải nghĩ?
- Tổng giám đốc Bạch nhắn anh gọi điện cho cô ấy, cần gấp, chắc là chuyện lớn. Anh mau gọi điện đi, đừng để cô ấy sốt ruột.
Mao Cẩn cười nói. Từ khi Mao Cẩn tới không lâu đã biết Đường Trọng tốt tính, biết hắn có biệt danh Hỏa Bạo nhưng thật ra lại sống rất ổn. Hiện giờ vui đùa với hắn một chút cũng ảnh hưởng gì tới toàn cục.
Đường Trọng nhận điện thoại, bấm số di động của Bạch Tố.
Chuông mới đổ một tiếng, điện thoại đã được bắt máy.
- Tổng giám đốc Bạch, tìm tôi à?
Đường Trọng cười hỏi.
Có người ngoài thì Đường Trọng vẫn phải tôn trọng tất yếu với Bạch Tố. Không có người ngoài thì hắn lộ ngay bản chất không bằng cầm thú.
- Đường Trọng, tôi xem lịch thấy cậu hôm nay quay phim, đã xong chưa?
Bạch Tố hỏi.
Đường Trọng nhìn lịch, nói:
- Còn khoảng nửa giờ, sao thế?
- Cậu tới công ty một chuyến đi.
Bạch Tố nói.
- Có chuyện gì rất quan trọng sao?
- Chuyện rất quan trọng.
Bạch Tố nói.
- Công ty tổ chức họp cho nhóm Hồ Điệp. Hồi Âm và Hách Bản đang về công ty rồi. Hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi.
- Nhóm Hồ Điệp sao?
Đường Trọng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó sảng khoái nói:
- Xong việc ở đây tôi về ngay.
Bởi thân phận Đường Trọng đặc thù, công ty rất ít khi gọi nhóm Hồ Điệp về họp. Nhóm Hồ Điệp cũng không giống những nghệ sĩ khác, thường xuyên phải tham gia những cuộc họp thường kỳ của công ty. Có chuyện gì đều là Bạch Tố và Ngô Thư gọi điện thông báo cả. Có khi thậm chí cả chủ tịch Tôn Văn Lâm tự mình gọi điện thông báo.
Hiện giờ nếu công ty đã muốn gọi ba thành viên nhóm Hồ Điệp về họp thì chứng tỏ là có chuyện quan trọng cần quyết định rồi.
m gì đây?
Chỉ sợ trong lòng đám người Đổng Tiểu Bảo sẽ có ý khác, địch ý với Đường Trọng lại càng sâu sắc.
Cho dù tất cả mọi người biết trận chiến tranh này do Đổng Bồ Đề khơi mào thì có ai lại đi gây chuyện với một người phụ nữ đây? Một người phụ nữ đáng thương.
Anh làm cho tôi không sung sướng, tôi cũng phải khiến anh đau khổ.
Đây chính là phong cách làm việc điển hình của Khương gia. Hiện giờ Đổng Bồ Đề dùng lại trên người Đường Trọng, thật đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đường Trọng dùng mọi cách từ chối, Khương Khả Nhân vẫn lôi cả chòm râu dài đi ra sân bay tiễn hắn.
- Chăm sóc bản thân cho tốt.
Khương Khả Nhân quấn khăn quàng cổ cho Đường Trọng, dịu dàng nói.
- Vâng.
Đường Trọng cười.
- Con lớn thế này rồi mà.
Chòm râu dài nhìn Đường Trọng không nói một lời. Đường Trọng cười nói:
- Ông không có gì muốn nói với tôi sao?
- Cẩn thận.
Chòm râu dài lạnh nhạt nói.
- Thúc, dì, hai người không cần lo lắng. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đường Trọng.
Đổng Bồ Đề kéo va li đứng bên cạnh cười duyên cam đoan, có đáng điệu như một cô con dâu ngoan ngoãn.
Cô đi cùng Đường Trọng về Minh Châu, lý do là để về quản lý việc làm ăn của thẩm mỹ viện của cô.
- Vậy thì... Phiền cô rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Cẩn thận.
Chòm râu dài vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, lại dặn.
Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này đi qua cửa kiểm tra, Khương Khả Nhân lo lắng nói:
- Làm sao bây giờ?
Chòm râu dài xoay người nhìn về phía Khương Khả Nhân, ngơ ngác nói:
- Em lo cho ai vậy?
Đường Trọng lên máy bay là nhắm mắt ngủ ngay, che mắt luôn lại.
Bên cạnh Đường Trọng là một ông chú trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, đeo một đôi kính cận dày, tay cầm một cái máy tính bảng, ánh mắt lại đánh giá Đổng Bồ Đề không ngồi mờ mịt ở gần đó.
Cũng bởi nguyên nhân này nên hắn không nhận ra nổi ngôi sao lớn Đường Trọng đang ngồi ngay cạnh mình.
Đổng Bồ Đề nhìn hắn, lại có vẻ vô cùng thẹn thùng mà im lặng.
Ông chú trung niên kia tim đập thình thịch, vô cùng kích động, vờ vô ý đổi tư thế ngồi, để lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe giá hơn triệu bạc.
Quả nhiên hắn đạt mục đích. Hắn cảm thấy ánh mắt cô bé kia nhìn mình liền trở nên sáng ngời.
Chà, cô nàng còn mỉm cười với mình nữa.
Cô ấy đang cười.
Đúng là một cô bé thực dụng mà. Một cô bé thật quá đáng yêu đi. Ông chút đều thích tán tỉnh mấy cô bé như vậy.
Trong lòng ông chú này đang cân nhắc xem phải dùng chủ đề gì mới kéo gần được khoảng cách với cô bé này.
Nhưng hắn không ngờ là cô bé này lại mở miệng trước.
- Anh.
Cô bé gọi rất ngọt ngào.
- Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?
Ông chú trung niên ngẩng đầu, cười rất ôn hòa.
- À... Muốn nhờ anh một việc.
Cô bé ngượng ngùng nói.
- Thật tốt quá. Có nhờ vả thì nhất định sẽ trả giá.
Ông chú trung niên khoái trá nghĩ. Chỉ sợ cô nhóc này không muốn gì, thế thì hắn khó mà tiếp cận nổi.
- Chuyện gì thế? Em nói đi.
- Em muốn đổi chỗ ngồi với anh có được không?
Cô bé cười càng sáng láng.
- Đổi chỗ ngồi với tôi à?
- Đúng vậy.
Cô bé gật đầu. Cô chỉ về phía Đường Trọng ngồi cạnh hắn.
- Anh ấy là bạn trai em. Anh ấy không khỏe lắm, em muốn ngồi bên cạnh để tiện chăm sóc.
-... Được.
Trong lòng ông chú trung niên đang nhỏ máu.
Trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái, hắn chỉ còn bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu của Đổng Bồ Đề.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm từ chối được chứ?
Đổng Bồ Đề như nguyện ngồi xuống cạnh Đường Trọng. Cô cũng không chủ động nói chuyện với hắn, chỉ để tiếp viên hàng không lấy giúp một cuốn tạp chí ngồi đọc.
Tiếp viên hàng không tới hỏi hành khách cần ấn thêm gì không.
- Cho tôi một ly nước ấm đi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tốt. Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có cần thức uống gì không?
Đường Trọng ngẩng lên, đang định nói mình muốn uống nước trái cây thì Đổng Bồ Đề lại nói nhỏ:
- Bạn trai tôi là ngôi sao Đường Trọng, đừng để người khác biết.
- Hả?
Tiếp viên hàng không kinh ngạc nhìn thoáng qua Đường Trọng, vui mừng nói.
- Tôi biết, tôi hiểu mà. Cô yên tâm đi. Không có ai tới quấy rầy Đường tiên sinh nghỉ ngơi đâu.
- Vậy là tốt rồi.
Đổng Bồ Đề rất vừa lòng với thái độ của tiếp viên hàng không.
- Cô cứ đi làm việc của mình đi. Anh ấy không cần gì đâu.
- Tôi muốn một ly nước trái cây.
Đường Trọng nói.
- Không được. Anh bị bệnh tiểu đường, không thể uống đồ ngọt.
Đổng Bồ Đề dịu dàng khuyên nhủ.
-... Cô mới bị bệnh tiểu đường ấy. Cả nhà cô đều bị bệnh tiểu đường. Tôi mà là người bệnh tiểu đường sao?
Tiếp viên hàng không cũng là một cô gái lương thiện, lập tức nói theo:
- Đúng vậy, Đường tiên sinh. Anh không khỏe thì không nên uống nước trái cây... Tôi sẽ lấy cho anh một ly nước ấm nhé?
-...
Đường Trọng cầm chén nước ấm, vô cùng u oán nói:
- Cô cảm thấy làm vậy có ý nghĩa sao?
- Không có ý nghĩa.
- Không có ý nghĩa sao cô còn làm?
- Anh thấy phiền không?
- Có hơi hơi.
- Thì để làm phiền anh thôi.
-...
- Đường tiên sinh, hiện giờ đã là ba giờ hai mươi bảy phút ngày mười chín tháng mười. Tôi trịnh trọng tuyên bố với anh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chính thức tham gia cuộc sống của anh.
Đổng Bồ Đề nói.
- Tiểu thư Đổng Bồ Đề, hiện tại là ba giờ hai mười tám phút ngày mười chín tháng mười, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, tôi mà tức giận thì chính bản thân cũng sợ hãi đấy.
Đường Trọng phản kích sắc bén.
- Anh đâm tôi hai đao, chẳng lẽ anh còn muốn tát tôi hai tát sao?
Đổng Bồ Đề cười lạnh.
- Nếu anh dám làm thì tôi dám nhận.
-...
Hiện giờ Đường Trọng biết, nếu hắn tức giận thì Đổng Bồ Đề cũng không sợ hãi. Hắn cảm thấy thật đau đầu.
Đến sân bay quốc tế Minh Châu, tài xế Tiểu Trư của công ty giải trí Hoa Thanh đã lái xe chờ ở tầng hầm.
Đường Trọng bước nhanh tới. Đổng Bồ Đề cũng kéo va li một tấc không rời.
- Tôi muốn tới công ty.
Đường Trọng chặn cửa xe, không cho Đổng Bồ Đề lên xe.
- Tôi biết.
Đổng Bồ Đề thản nhiên cười duyên.
- Không có ai đón tôi, lại không muốn xếp hàng chờ xe. Anh không thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường sao? Nếu anh bận thì anh để tôi ở một chỗ có thể bắt xe trong nội thành là được rồi.
-...
Đường Trọng lại nhượng bộ lần nữa.
Xe bắt đầu chạy, Đổng Bồ Đề liền bắt đầu tán gẫu làm quen với tài xế Tiểu Trư.
- Anh tên gì thế?
- Tiểu Trư.
- Tại sao anh lại tên là Tiểu Trư?
- Bởi vì mọi người cảm thấy tôi lớn lên giống nó.
- Anh có biết tôi là ai không?
- Không biết.
- Anh đoán xem.
Tiểu Trư nhìn trộm Đường Trọng vài lần qua kính chiếu hậu, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng cũng cẩn thận nói:
- Không biết.
Đổng Bồ Đề rất tức giận nói:
- Thảo nào mọi người lại gọi anh là Tiểu Trư.
-...
Tiểu Trư cảm thấy mình thật oan uổng. Hai người các người có chuyện gì thì tôi sao dám xía vào chứ?
Đường Trọng không nhẫn tâm để Đổng Bồ Đề ở chỗ nhiều người trong nội thành mà bảo Tiểu Trư lái xe đưa cô tới Mỹ Dung hội quán ở bờ sông Hoàng Phố.
Xe dừng ở cửa Mỹ Dung hội quán, Đổng Bồ Đề kéo va ly xuống xe.
Đổng Bồ Đề đứng ở cửa, chỉ vào quảng trường trước cửa hội quán, lạnh lùng nói với Đường Trọng:
- Đường Trọng, đây chính là chỗ trước kia anh bắt cóc tôi.
- Chuyện đã qua lâu như vậy rồi...
Đường Trọng cũng không có trí nhớ tốt như thế, vẫn muốn quên chuyện này đi.
- Chúng ta chấm dứt từ nơi này, cũng bắt đầu một lần nữa tại đây.
Đổng Bồ Đề nói:
- Anh hủy cuộc sống của tôi, tôi cũng phá hủy cuộc đời anh. Chúng ta không chết không ngừng.
-...
Chẳng qua cũng không phải không có tin tức tốt tới.
Cổ phiếu của công ty giải trí Hoa Thanh đưa ra thị trường Mỹ thành công, cũng nhừ công tác chuẩn bị và tuyên truyền tốt nên giá lên rất tốt.
Trong lần đầu tư này, tất nhiên Đường Trọng kiếm lời nhiều nhất. Đương nhiên Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp dùng phương pháp đổi tài nguyên lấy cổ phiếu cũng khiến bọn họ thành người thắng lớn trong việc đưa công ty giải trí Hoa Thanh ra thị trường.
Lần đưa ra thị trường này, trong công ty giải trí Hoa Thanh đã sinh ra mấy vị tỷ phú, mười mấy vị triệu phú tiền tới trăm triệu, còn có vài chục phú ông vốn hàng chục triệu.
Công ty giải trí Hoa Thanh cũng là công ty đầu tiên mà tập đoàn Cẩm Tú đưa lên thị trường, cũng là công ty đầu tiên của Đường Trọng lên sàn.
Một bước thành công này có ý nghĩa phi phàm đối với cá nhân Đường Trọng và tập đoàn Cẩm Tú. Bọn họ đều càng có thêm tin tưởng vào con đường phía trước.
Tôn Văn Lâm dẫn đội trở về, Đường Trọng và Cổ Anh Hùng, Tô Sơn cùng một đám quản lý tầng cao của tập đoàn Cẩm Tú đều tổ chức chúc mừng.
Ở tiệc chúc mừng, Tôn Văn Lâm say khướt, kéo tay Đường Trọng cảm tạ liên hồi.
Đường Trọng dở khóc dở cười. Nếu nói cảm tạ thì hắn phải cảm tạ vị công thần này vất vả gắng sức vì Hoa Thanh mới đúng. Sao lại tới phiên bọn họ cảm tạ hắn chứ?
Có lẽ người biết cảm ơn thì càng có thể đi cùng nhau lâu dài hơn.
Khí trời càng ngày càng lạnh. Nhạc Phụ Vạn Tuế cũng sắp công chiếu.
Hôm nay quay một cảnh quyết đấu cao trào với Cát U, Đường Trọng cũng phải diễn rất vất vả.
Tiếng tăm của nhóm Hồ Điệp càng ngày càng lớn, phạm vi ảnh hưởng càng ngày càng rộng. Hiện giờ công ty ngoài chuẩn bị cho nhóm chính là bọn họ còn chuẩn bị cho mỗi vị nghệ sĩ vài trợ lý nữa.
Lâm Hồi Âm có nhiều quảng cáo nhất, chạy khắp nơi, cho nên trợ lý của cô đông nhất. Trương Hách Bản và Đường Trọng trong thời gian này chủ yếu vẫn quay phim, cho nên mỗi người đều có hai trợ lý.
Mao Cẩn là trợ lý thứ nhất chuyên trách cho Đường Trọng. Một trợ lý khác là Lý Thương, cũng thợ trang điểm cho hắn, hỗ trợ xử lý một số sự vụ khác.
Nhưng hôm nay hắn cũng không để Lý Thương đi cùng.
Hắn chỉ đi quay một cảnh thôi, không cần phải nhiều người đi theo như vậy.
Mất mặt à?
Một ngôi sao gia tài cả trăm tỷ cần gì phải nghĩ?
- Tổng giám đốc Bạch nhắn anh gọi điện cho cô ấy, cần gấp, chắc là chuyện lớn. Anh mau gọi điện đi, đừng để cô ấy sốt ruột.
Mao Cẩn cười nói. Từ khi Mao Cẩn tới không lâu đã biết Đường Trọng tốt tính, biết hắn có biệt danh Hỏa Bạo nhưng thật ra lại sống rất ổn. Hiện giờ vui đùa với hắn một chút cũng ảnh hưởng gì tới toàn cục.
Đường Trọng nhận điện thoại, bấm số di động của Bạch Tố.
Chuông mới đổ một tiếng, điện thoại đã được bắt máy.
- Tổng giám đốc Bạch, tìm tôi à?
Đường Trọng cười hỏi.
Có người ngoài thì Đường Trọng vẫn phải tôn trọng tất yếu với Bạch Tố. Không có người ngoài thì hắn lộ ngay bản chất không bằng cầm thú.
- Đường Trọng, tôi xem lịch thấy cậu hôm nay quay phim, đã xong chưa?
Bạch Tố hỏi.
Đường Trọng nhìn lịch, nói:
- Còn khoảng nửa giờ, sao thế?
- Cậu tới công ty một chuyến đi.
Bạch Tố nói.
- Có chuyện gì rất quan trọng sao?
- Chuyện rất quan trọng.
Bạch Tố nói.
- Công ty tổ chức họp cho nhóm Hồ Điệp. Hồi Âm và Hách Bản đang về công ty rồi. Hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi.
- Nhóm Hồ Điệp sao?
Đường Trọng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó sảng khoái nói:
- Xong việc ở đây tôi về ngay.
Bởi thân phận Đường Trọng đặc thù, công ty rất ít khi gọi nhóm Hồ Điệp về họp. Nhóm Hồ Điệp cũng không giống những nghệ sĩ khác, thường xuyên phải tham gia những cuộc họp thường kỳ của công ty. Có chuyện gì đều là Bạch Tố và Ngô Thư gọi điện thông báo cả. Có khi thậm chí cả chủ tịch Tôn Văn Lâm tự mình gọi điện thông báo.
Hiện giờ nếu công ty đã muốn gọi ba thành viên nhóm Hồ Điệp về họp thì chứng tỏ là có chuyện quan trọng cần quyết định rồi.
m gì đây?
Chỉ sợ trong lòng đám người Đổng Tiểu Bảo sẽ có ý khác, địch ý với Đường Trọng lại càng sâu sắc.
Cho dù tất cả mọi người biết trận chiến tranh này do Đổng Bồ Đề khơi mào thì có ai lại đi gây chuyện với một người phụ nữ đây? Một người phụ nữ đáng thương.
Anh làm cho tôi không sung sướng, tôi cũng phải khiến anh đau khổ.
Đây chính là phong cách làm việc điển hình của Khương gia. Hiện giờ Đổng Bồ Đề dùng lại trên người Đường Trọng, thật đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đường Trọng dùng mọi cách từ chối, Khương Khả Nhân vẫn lôi cả chòm râu dài đi ra sân bay tiễn hắn.
- Chăm sóc bản thân cho tốt.
Khương Khả Nhân quấn khăn quàng cổ cho Đường Trọng, dịu dàng nói.
- Vâng.
Đường Trọng cười.
- Con lớn thế này rồi mà.
Chòm râu dài nhìn Đường Trọng không nói một lời. Đường Trọng cười nói:
- Ông không có gì muốn nói với tôi sao?
- Cẩn thận.
Chòm râu dài lạnh nhạt nói.
- Thúc, dì, hai người không cần lo lắng. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đường Trọng.
Đổng Bồ Đề kéo va li đứng bên cạnh cười duyên cam đoan, có đáng điệu như một cô con dâu ngoan ngoãn.
Cô đi cùng Đường Trọng về Minh Châu, lý do là để về quản lý việc làm ăn của thẩm mỹ viện của cô.
- Vậy thì... Phiền cô rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Cẩn thận.
Chòm râu dài vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, lại dặn.
Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này đi qua cửa kiểm tra, Khương Khả Nhân lo lắng nói:
- Làm sao bây giờ?
Chòm râu dài xoay người nhìn về phía Khương Khả Nhân, ngơ ngác nói:
- Em lo cho ai vậy?