Ý trong lời nói của Kim Duyên là mọi người nhìn mà xem, tôi nói có đúng không? Còn không phải là ngôi sao quen biết rộng sao?
Nhưng phối hợp với vẻ mặt, dáng tay của hắn, tiếng cười cuồng vọng của hắn thì biểu hiện ra ý tứ lại hoàn toàn tương phản. Thằng ranh này ra vẻ chưa, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Lại có thể tùy tiện quen biết nhân vật như Cơ Uy Liêm sao?
Lại nói, ngay cả ba công tử Minh Châu còn không biết, làm sao mà biết Cơ Uy Liêm được? Cơ Uy Liêm tuy không nổi danh như ba công tử Minh Châu nhưng lại là tồn tại cao cấp hơn. Không phải người trong hội bọn họ thì chẳng thể biết được tới hắn.
Kẻ địch của bạn bè chính là kẻ địch của mình, mà bạn bè của bạn thì cũng là bạn mình.
Biểu hiện của Kim Duyên dù có không rõ ràng nhưng những người khác nói chuyện liền không khách sáo chút nào.
- Xin đi, nói đùa thế cũng chẳng buồn cười đâu. Một ngôi sao nhỏ tí mà lại biết Cơ đại thiếu gia sao?
- Một năm kiếm được bao nhiêu tiền hả? Ba triệu sao? Hay năm triệu hả? Được rồi, dù là một tỷ thì cũng đã đủ cho Cơ đại thiếu gia đổi một chiếc xe chưa? Cơ đại thiếu gia cũng không thiếu xe nổi tiếng, hàng năm đều đặt ở Đức và Ý vài chiếc về đấy.
- Cơ đại thiếu gia cũng không giao tiếp với ngôi sao mà là "chơi" ngôi sao đấy... Trương Hách Bản, cậu trừng mắt với tôi làm gì? Chuyện trong nghề của cậu chẳng lẽ cậu không biết? Con gái trong ngành giải trí có mấy người sạch sẽ đâu?
Kim Duyên rất hưởng thụ cảm giác Đường Trọng bị mọi người vây công. Đợi cho mọi người nói hết lời, hắn mới đứng ra hòa giải, nói:
- Các bạn, đừng có cực đoan như vậy. Đường Trọng là bạn của Trương Hách Bản, cũng là bạn của chúng ta. Nếu đã tới đây thì chúng ta cũng có duyên phải không?
- Đúng đúng. Mọi người về sau đều là bạn.
Đường Trọng liên tục gật đầu. Anh xem người ta nói lời này hay chưa? Vừa nghe đã biết là kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường, chuyên đâm lén sau lưng rồi.
Không cần phải dùng máy móc phân tích, chỉ thế là đi lên tát cho vài cái cũng không oan rồi.
Nhìn Đường Trọng giống như nghe không rõ ý trong lời nói của Kim Duyên, lại còn liên tục phụ họa, những người khác cười càng thoải mái hơn.
Ngu ngốc!
Kim Duyên cười, Đường Trọng phối hợp khiến hắn càng có dục vọng muốn biểu diễn tiếp. Hắn nháy mắt ra hiệu với đám bạn học thân cận, nói tiếp:
- Có thêm một người bạn cũng có thêm một đường. Nhiều bạn thì nhiều đường. Về sau không chừng chúng ta còn phải nhờ Đường Trọng một phen, giới thiệu cho chúng ta một nhân vật cớ lớn nào đó, để chúng ta cả đời không phải lo ăn mặc ấy chứ?
- Đúng vậy. Về sau chúng ta lăn lộn theo Đường Trọng đi. Ngôi sao lớn à, tôi lần này đúng là may mắn quá rồi.
- Sao lại gọi tên thẳng thế hả? Phải gọi là anh Đường, là đại ca Đường. Gọi là Đường Trọng không rõ sự tôn trọng lắm đâu.
- Đại ca Đường, khi nào thì hẹn anh em tôi ăn cơm với Cơ Uy Liêm đây? Dù sao thì hai người cũng thân quen lắm mà.
- Chỉ sợ là không được thôi.
Đường Trọng từ chối, vẻ mặt còn rất thật thà:
- Cơ Uy Liêm đi Anh, khả năng là tới giữa tháng mới về tới.
Mọi người sửng sốt, sau đó cười tới gập người không dậy nổi.
Kẻ này quá ngu ngốc!
Thật sự là quá ngu ngốc!
Người khác nói hắn báo, hắn còn tưởng là mình nặng cân thật.
Giống như hắn rất thân với Cơ Uy Liêm vậy, rảnh rỗi gọi một cuộc điện thoại tới uống trà là xong.
Chẳng hẹn được thì cứ nói thẳng ra là xong không được à? Còn đi Anh... Có biết xấu hổ không thế?
Đường Trọng hiểu ý nghĩ của bọn họ. Nhưng hắn lại đang nói thật.
Chòm râu dài và Khương Khả Nhân kết hôn, Cơ Uy Liêm cũng tham gia hôn lễ. Hắn nói là hắn sắp đi Anh bàn chuyện làm ăn, đại khái cần thời gian nửa tháng.
Đường Trọng tính một chút, hiện giờ quả thật hắn chắc vẫn đang ở Anh.
Nhưng bọn họ lại không tin mà.
Ngồi cạnh Trương Hách Bản là một cô gái trẻ mặt đồ Chanel. Cô đưa tay thúc thúc eo Trương Hách Bản, nói:
- Bản Bản cao tay thật, vừa tới đã khiến đám bạn học bọn mình vui vẻ thế.
- Vui không?
Trương Hách Bản cười hỏi.
- Vui thật đấy. Thật sự là rất vui.
Cô gái kia nói:
- Trước kia xem báo có tưởng là hắn khôn khéo cơ. Không ngờ là một tên ngốc.
- Chỉ sợ là trong lòng hắn cũng nghĩ vậy thôi.
Trương Hách Bản liếc Đường Trọng một cái, cười nói.
- Có ý gì?
Cô gái kia sửng sốt.
- Không có ý gì cả.
Trương Hách Bản cười rất ngây thơ.
- Chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt rồi.
- Đường Trọng, Cơ đại thiếu gia bình thường thích đi xe gì thế?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói:
- Thời điểm chúng tôi gặp mặt thì hắn vẫn hay đi Mec thôi.
- Hắn có thích ăn mỳ Ý không?
- Chả thấy hắn ăn bao giờ.
- Hắn có mấy con mắt.
- Chắc là hai đấy.
- Ngoài Cơ đại thiếu gia ra, cậu còn biết ai không? Nói cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt đi.
- Để nghĩ xem.
Đường Trọng xua tay.
- Mà nói thì mọi người cũng chẳng biết.
- Cậu chưa nói sao biết chúng tôi không biết chứ?
Kim Duyên cười ha hả nói:
- Không chừng bọn tôi lại rất thân thiết thì sao?
Nếu thằng ranh này đã không biết tốt xấu thì bọn họ cũng chuẩn bị khiến hắn mất mặt về gặp mẹ đê.
- Tôi sợ là bọn họ không biết mấy cậu.
Đường Trọng nói.
- Bọn họ đều rất khiêm nhường, cũng không gặp nhiều người đâu.
- Thí dụ xem.
Đường Trọng nghĩ ngợi:
- Yến Kinh Đổng Tiểu Bảo, Tô Hàng Tô Sơn, Minh Châu Công Tôn Tiễn, Hoa Bắc Thái Nùng. Còn Tạ Kinh Thành và Lại Hồng Nho ở HongKong, ở Ấn Độ Bàn Nhược tự có một lão vu bà tên Long Thụ. Bọn họ đều rất khiêm nhường, bình thường cũng không giao tiếp nhiều.
Mọi người trợn tròn mắt.
Những người này tuy không biết lão vu bà ở Ấn Độ Bàn Nhược tự, Long Thụ là thần thánh phương nào nhưng Đổng Tiểu Bảo Yến Kinh, Tô Sơn Tô Hàng, Công Tôn Tiễn Minh Châu, còn có Thái Nùng Hoa Bắc thì bọn họ đều thường xuyên nghe tên cả. Ngay cả Tạ Kinh Thành và Lại Hồng Nho ở HongKong cũng đều nổi tiếng cả.... Hắn lại biết hết sao?
Ngôi sao này cũng lắm chiêu số quá hả?
Vẻ tươi cười trên mặt Kim Duyên cứng lại, nhìn Đường Trọng chằm chằm nói:
- Cậu nói đều là sự thật sao?
- Cậu cảm thấy sao?
Đường Trọng lại hỏi.
- Ha ha, không khiến người ta tin nổi đâu.
Thái độ Kim Duyên vẫn còn khá tốt. Thật ra hắn muốn nói là:
- Cậu lừa quỷ chắc?
Đường Trọng nhìn những người khác, hỏi:
- Mọi người cũng không tin à?
- Không tin.
Mọi người lắc đầu.
Đường Trọng nhếch môi, cười xòa nói:
- Tôi cũng không tin.
- Phù.
Không ít người thầm thở phào một hơi. Thằng ranh này lại giả thần giả quỷ trêu bọn họ.
Bọn họ quá ngây thơ, lại bị thằng ranh này nói một tràng dọa sợ rồi.
Nghĩ vậy, bọn họ lại tức thầm trong bụng.
Vì bọn họ ngu xuẩn nên mới bị Đường Trọng gạt.
- Không có thực lực thì đừng vờ vịt có được không? Thật mất mặt.
Vu Thiến châm chọc.
- Ai lại đi tin lời một diễn viên chứ? Ở đây người nào trong một giờ chẳng gọi điện để tám tới mười ngôi sao nhỏ có mặt chứ...
- Nếu là tám mười ngôi sao lớn thì được.
Đường Trọng vung đao sắc bén.
- Thời điểm anh mới xuất hiện chẳng phải cũng là ngôi sao nhỏ sao?
Đường Trọng vui vẻ nói:
- Tôi vừa xuất hiện đã là ngôi sao lớn rồi. Hot cực.
- Đúng thế.
Kim Duyên cười ha hả nói.
- Đường Trọng thay thế e gái tiến vào giới giải trí. Người khác làm cha thay mẹ, làm mẹ thay cha, chỉ có cậu là làm em gái. Đúng rồi, em gái cậu khỏi bệnh chưa? Cô ấy có về không? Mọi người đều rất chú ý tới chuyện này đấy.
- Trở về chứ.
Ánh mắt Đường Trọng nhìn Kim Duyên quái dị, nói:
- Nó sẽ về nhanh thôi.
- Lần trước thấy bản tin nói, Đường Tâm căn bản là không có bệnh. Là để cho cậu vào nghề nên mới rút lui, công ty mới nói thế thôi. Tôi không tin lời đồn này.
Kim Duyên liên tục lắc đầu, cho thấy thái độ của mình.
- Có người anh nào lại dùng thủ đoạn như vậy với em gái ruột đâu? Thế còn là người sao? Quả thực còn không bằng cầm thú.
- Kim thiếu gia, cậu đúng là ngây thơ.
Vương Hạo nói tiếp:
- Thời gian trước chẳng phải cũng có một chuyện rất nổi sao? Cha mẹ đưa con đi học ở nước ngoài, con trai lại thường xuyên vòi tiền. Trong nhà không chịu nổi gánh nặng nên con trai phải về nước. Con trai về, mẹ hắn vui mừng phấn chấn chạy tới đón ở phi trường. Thảm kịch xảy ra. Việc đầu tiên đứa con làm là rút dao đâm vào bụng mẹ hắn. Anh nói xem, hiện giờ lòng người thật là... Có một số người vì lợi ích, chuyện gì cũng làm được đấy.
Đường Trọng cười híp mắt.
Đám người kia nói ám chỉ là mình đoạt vị trí của Đường Tâm trong ngành giải trí. Tuy rằng sợ thật ngược lại với điều bọn họ nghĩ nhưng bị bọn họ công kích trào phúng như vậy thì cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
- Có một số người vì chút lợi ích mà chuyện gì cũng làm được. Có một số người vì một người phụ nữ mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Đường Trọng cười phụ họa.
- Hai loại người này đúng là không phải là người, đến cầm thú cũng không bằng.
Đường Trọng vừa nói vậy, một vài vị ở đây cảm thấy mặt rát hơn phải bỏng.
Đường Trọng nói một số kẻ vì phụ nữ mà chuyện gì cũng làm được, đó không phải là nói bọn họ sao?
Ánh mắt bọn họ nhìn Đường Trọng càng hung ác, giống như muốn nổi giận lao vào hắn.
- Kẻ có tiền đều thích cuộc sống kích thích không giống người thường.
Đường Trọng cười nói:
- Mấy người chắc đều thích tới trường đua ngựa ở HongKong phải không?
Đường Trọng chủ động hỏi.
- Cũng thích.
- Vậy mấy người thích đi tới võ đài ngầm không?
Đường Trọng lại hỏi.
- Có chứ.
Có người mắt tỏa sáng nói.
- Bạn học cùng lớp trước kia mà giờ lại toàn công kích nhau, thật sự là không có ý nghĩa.
Đường Trọng lắc đầu thở dài:
- Mấy người đều là người có thể diện, trong một giờ là gọi được mười mấy ngôi sao nhỏ tới. Người như thế làm sao lại làm chuyện giống người thường được chứ?
- Thời đại phát triển, hợp lớp cũng phải không ngừng đổi mới đi. Đặc biệt là mọi người chính là tiên phong của thời đại này, gánh vác trách nhiệm lớn.
Đường Trọng nhìn Kim Duyên nói:
- Tôi có một đề nghị chưa chín chắn lắm, nói ra mọi người cùng tham khảo xem. Nếu không thì từ nay khi họp lớp, bắt đầu từ tối nay, chúng ta tổ chức một buổi so đấu đi?
- Đúng là không giống người thường, vừa nhiệt huyết kích thích, lại có tác dụng rèn luyện thân thể, hơn nữa khoa học nghiên cứu ràng, vận động thích hợp có thể kích thích người ta thèm ăn. Nếu đều nghị này do tôi đưa ra thì tôi sẽ đảm nhận chủ lôi đài lần này nhé?
Nhưng phối hợp với vẻ mặt, dáng tay của hắn, tiếng cười cuồng vọng của hắn thì biểu hiện ra ý tứ lại hoàn toàn tương phản. Thằng ranh này ra vẻ chưa, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Lại có thể tùy tiện quen biết nhân vật như Cơ Uy Liêm sao?
Lại nói, ngay cả ba công tử Minh Châu còn không biết, làm sao mà biết Cơ Uy Liêm được? Cơ Uy Liêm tuy không nổi danh như ba công tử Minh Châu nhưng lại là tồn tại cao cấp hơn. Không phải người trong hội bọn họ thì chẳng thể biết được tới hắn.
Kẻ địch của bạn bè chính là kẻ địch của mình, mà bạn bè của bạn thì cũng là bạn mình.
Biểu hiện của Kim Duyên dù có không rõ ràng nhưng những người khác nói chuyện liền không khách sáo chút nào.
- Xin đi, nói đùa thế cũng chẳng buồn cười đâu. Một ngôi sao nhỏ tí mà lại biết Cơ đại thiếu gia sao?
- Một năm kiếm được bao nhiêu tiền hả? Ba triệu sao? Hay năm triệu hả? Được rồi, dù là một tỷ thì cũng đã đủ cho Cơ đại thiếu gia đổi một chiếc xe chưa? Cơ đại thiếu gia cũng không thiếu xe nổi tiếng, hàng năm đều đặt ở Đức và Ý vài chiếc về đấy.
- Cơ đại thiếu gia cũng không giao tiếp với ngôi sao mà là "chơi" ngôi sao đấy... Trương Hách Bản, cậu trừng mắt với tôi làm gì? Chuyện trong nghề của cậu chẳng lẽ cậu không biết? Con gái trong ngành giải trí có mấy người sạch sẽ đâu?
Kim Duyên rất hưởng thụ cảm giác Đường Trọng bị mọi người vây công. Đợi cho mọi người nói hết lời, hắn mới đứng ra hòa giải, nói:
- Các bạn, đừng có cực đoan như vậy. Đường Trọng là bạn của Trương Hách Bản, cũng là bạn của chúng ta. Nếu đã tới đây thì chúng ta cũng có duyên phải không?
- Đúng đúng. Mọi người về sau đều là bạn.
Đường Trọng liên tục gật đầu. Anh xem người ta nói lời này hay chưa? Vừa nghe đã biết là kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường, chuyên đâm lén sau lưng rồi.
Không cần phải dùng máy móc phân tích, chỉ thế là đi lên tát cho vài cái cũng không oan rồi.
Nhìn Đường Trọng giống như nghe không rõ ý trong lời nói của Kim Duyên, lại còn liên tục phụ họa, những người khác cười càng thoải mái hơn.
Ngu ngốc!
Kim Duyên cười, Đường Trọng phối hợp khiến hắn càng có dục vọng muốn biểu diễn tiếp. Hắn nháy mắt ra hiệu với đám bạn học thân cận, nói tiếp:
- Có thêm một người bạn cũng có thêm một đường. Nhiều bạn thì nhiều đường. Về sau không chừng chúng ta còn phải nhờ Đường Trọng một phen, giới thiệu cho chúng ta một nhân vật cớ lớn nào đó, để chúng ta cả đời không phải lo ăn mặc ấy chứ?
- Đúng vậy. Về sau chúng ta lăn lộn theo Đường Trọng đi. Ngôi sao lớn à, tôi lần này đúng là may mắn quá rồi.
- Sao lại gọi tên thẳng thế hả? Phải gọi là anh Đường, là đại ca Đường. Gọi là Đường Trọng không rõ sự tôn trọng lắm đâu.
- Đại ca Đường, khi nào thì hẹn anh em tôi ăn cơm với Cơ Uy Liêm đây? Dù sao thì hai người cũng thân quen lắm mà.
- Chỉ sợ là không được thôi.
Đường Trọng từ chối, vẻ mặt còn rất thật thà:
- Cơ Uy Liêm đi Anh, khả năng là tới giữa tháng mới về tới.
Mọi người sửng sốt, sau đó cười tới gập người không dậy nổi.
Kẻ này quá ngu ngốc!
Thật sự là quá ngu ngốc!
Người khác nói hắn báo, hắn còn tưởng là mình nặng cân thật.
Giống như hắn rất thân với Cơ Uy Liêm vậy, rảnh rỗi gọi một cuộc điện thoại tới uống trà là xong.
Chẳng hẹn được thì cứ nói thẳng ra là xong không được à? Còn đi Anh... Có biết xấu hổ không thế?
Đường Trọng hiểu ý nghĩ của bọn họ. Nhưng hắn lại đang nói thật.
Chòm râu dài và Khương Khả Nhân kết hôn, Cơ Uy Liêm cũng tham gia hôn lễ. Hắn nói là hắn sắp đi Anh bàn chuyện làm ăn, đại khái cần thời gian nửa tháng.
Đường Trọng tính một chút, hiện giờ quả thật hắn chắc vẫn đang ở Anh.
Nhưng bọn họ lại không tin mà.
Ngồi cạnh Trương Hách Bản là một cô gái trẻ mặt đồ Chanel. Cô đưa tay thúc thúc eo Trương Hách Bản, nói:
- Bản Bản cao tay thật, vừa tới đã khiến đám bạn học bọn mình vui vẻ thế.
- Vui không?
Trương Hách Bản cười hỏi.
- Vui thật đấy. Thật sự là rất vui.
Cô gái kia nói:
- Trước kia xem báo có tưởng là hắn khôn khéo cơ. Không ngờ là một tên ngốc.
- Chỉ sợ là trong lòng hắn cũng nghĩ vậy thôi.
Trương Hách Bản liếc Đường Trọng một cái, cười nói.
- Có ý gì?
Cô gái kia sửng sốt.
- Không có ý gì cả.
Trương Hách Bản cười rất ngây thơ.
- Chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt rồi.
- Đường Trọng, Cơ đại thiếu gia bình thường thích đi xe gì thế?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói:
- Thời điểm chúng tôi gặp mặt thì hắn vẫn hay đi Mec thôi.
- Hắn có thích ăn mỳ Ý không?
- Chả thấy hắn ăn bao giờ.
- Hắn có mấy con mắt.
- Chắc là hai đấy.
- Ngoài Cơ đại thiếu gia ra, cậu còn biết ai không? Nói cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt đi.
- Để nghĩ xem.
Đường Trọng xua tay.
- Mà nói thì mọi người cũng chẳng biết.
- Cậu chưa nói sao biết chúng tôi không biết chứ?
Kim Duyên cười ha hả nói:
- Không chừng bọn tôi lại rất thân thiết thì sao?
Nếu thằng ranh này đã không biết tốt xấu thì bọn họ cũng chuẩn bị khiến hắn mất mặt về gặp mẹ đê.
- Tôi sợ là bọn họ không biết mấy cậu.
Đường Trọng nói.
- Bọn họ đều rất khiêm nhường, cũng không gặp nhiều người đâu.
- Thí dụ xem.
Đường Trọng nghĩ ngợi:
- Yến Kinh Đổng Tiểu Bảo, Tô Hàng Tô Sơn, Minh Châu Công Tôn Tiễn, Hoa Bắc Thái Nùng. Còn Tạ Kinh Thành và Lại Hồng Nho ở HongKong, ở Ấn Độ Bàn Nhược tự có một lão vu bà tên Long Thụ. Bọn họ đều rất khiêm nhường, bình thường cũng không giao tiếp nhiều.
Mọi người trợn tròn mắt.
Những người này tuy không biết lão vu bà ở Ấn Độ Bàn Nhược tự, Long Thụ là thần thánh phương nào nhưng Đổng Tiểu Bảo Yến Kinh, Tô Sơn Tô Hàng, Công Tôn Tiễn Minh Châu, còn có Thái Nùng Hoa Bắc thì bọn họ đều thường xuyên nghe tên cả. Ngay cả Tạ Kinh Thành và Lại Hồng Nho ở HongKong cũng đều nổi tiếng cả.... Hắn lại biết hết sao?
Ngôi sao này cũng lắm chiêu số quá hả?
Vẻ tươi cười trên mặt Kim Duyên cứng lại, nhìn Đường Trọng chằm chằm nói:
- Cậu nói đều là sự thật sao?
- Cậu cảm thấy sao?
Đường Trọng lại hỏi.
- Ha ha, không khiến người ta tin nổi đâu.
Thái độ Kim Duyên vẫn còn khá tốt. Thật ra hắn muốn nói là:
- Cậu lừa quỷ chắc?
Đường Trọng nhìn những người khác, hỏi:
- Mọi người cũng không tin à?
- Không tin.
Mọi người lắc đầu.
Đường Trọng nhếch môi, cười xòa nói:
- Tôi cũng không tin.
- Phù.
Không ít người thầm thở phào một hơi. Thằng ranh này lại giả thần giả quỷ trêu bọn họ.
Bọn họ quá ngây thơ, lại bị thằng ranh này nói một tràng dọa sợ rồi.
Nghĩ vậy, bọn họ lại tức thầm trong bụng.
Vì bọn họ ngu xuẩn nên mới bị Đường Trọng gạt.
- Không có thực lực thì đừng vờ vịt có được không? Thật mất mặt.
Vu Thiến châm chọc.
- Ai lại đi tin lời một diễn viên chứ? Ở đây người nào trong một giờ chẳng gọi điện để tám tới mười ngôi sao nhỏ có mặt chứ...
- Nếu là tám mười ngôi sao lớn thì được.
Đường Trọng vung đao sắc bén.
- Thời điểm anh mới xuất hiện chẳng phải cũng là ngôi sao nhỏ sao?
Đường Trọng vui vẻ nói:
- Tôi vừa xuất hiện đã là ngôi sao lớn rồi. Hot cực.
- Đúng thế.
Kim Duyên cười ha hả nói.
- Đường Trọng thay thế e gái tiến vào giới giải trí. Người khác làm cha thay mẹ, làm mẹ thay cha, chỉ có cậu là làm em gái. Đúng rồi, em gái cậu khỏi bệnh chưa? Cô ấy có về không? Mọi người đều rất chú ý tới chuyện này đấy.
- Trở về chứ.
Ánh mắt Đường Trọng nhìn Kim Duyên quái dị, nói:
- Nó sẽ về nhanh thôi.
- Lần trước thấy bản tin nói, Đường Tâm căn bản là không có bệnh. Là để cho cậu vào nghề nên mới rút lui, công ty mới nói thế thôi. Tôi không tin lời đồn này.
Kim Duyên liên tục lắc đầu, cho thấy thái độ của mình.
- Có người anh nào lại dùng thủ đoạn như vậy với em gái ruột đâu? Thế còn là người sao? Quả thực còn không bằng cầm thú.
- Kim thiếu gia, cậu đúng là ngây thơ.
Vương Hạo nói tiếp:
- Thời gian trước chẳng phải cũng có một chuyện rất nổi sao? Cha mẹ đưa con đi học ở nước ngoài, con trai lại thường xuyên vòi tiền. Trong nhà không chịu nổi gánh nặng nên con trai phải về nước. Con trai về, mẹ hắn vui mừng phấn chấn chạy tới đón ở phi trường. Thảm kịch xảy ra. Việc đầu tiên đứa con làm là rút dao đâm vào bụng mẹ hắn. Anh nói xem, hiện giờ lòng người thật là... Có một số người vì lợi ích, chuyện gì cũng làm được đấy.
Đường Trọng cười híp mắt.
Đám người kia nói ám chỉ là mình đoạt vị trí của Đường Tâm trong ngành giải trí. Tuy rằng sợ thật ngược lại với điều bọn họ nghĩ nhưng bị bọn họ công kích trào phúng như vậy thì cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
- Có một số người vì chút lợi ích mà chuyện gì cũng làm được. Có một số người vì một người phụ nữ mà chuyện gì cũng có thể làm được.
Đường Trọng cười phụ họa.
- Hai loại người này đúng là không phải là người, đến cầm thú cũng không bằng.
Đường Trọng vừa nói vậy, một vài vị ở đây cảm thấy mặt rát hơn phải bỏng.
Đường Trọng nói một số kẻ vì phụ nữ mà chuyện gì cũng làm được, đó không phải là nói bọn họ sao?
Ánh mắt bọn họ nhìn Đường Trọng càng hung ác, giống như muốn nổi giận lao vào hắn.
- Kẻ có tiền đều thích cuộc sống kích thích không giống người thường.
Đường Trọng cười nói:
- Mấy người chắc đều thích tới trường đua ngựa ở HongKong phải không?
Đường Trọng chủ động hỏi.
- Cũng thích.
- Vậy mấy người thích đi tới võ đài ngầm không?
Đường Trọng lại hỏi.
- Có chứ.
Có người mắt tỏa sáng nói.
- Bạn học cùng lớp trước kia mà giờ lại toàn công kích nhau, thật sự là không có ý nghĩa.
Đường Trọng lắc đầu thở dài:
- Mấy người đều là người có thể diện, trong một giờ là gọi được mười mấy ngôi sao nhỏ tới. Người như thế làm sao lại làm chuyện giống người thường được chứ?
- Thời đại phát triển, hợp lớp cũng phải không ngừng đổi mới đi. Đặc biệt là mọi người chính là tiên phong của thời đại này, gánh vác trách nhiệm lớn.
Đường Trọng nhìn Kim Duyên nói:
- Tôi có một đề nghị chưa chín chắn lắm, nói ra mọi người cùng tham khảo xem. Nếu không thì từ nay khi họp lớp, bắt đầu từ tối nay, chúng ta tổ chức một buổi so đấu đi?
- Đúng là không giống người thường, vừa nhiệt huyết kích thích, lại có tác dụng rèn luyện thân thể, hơn nữa khoa học nghiên cứu ràng, vận động thích hợp có thể kích thích người ta thèm ăn. Nếu đều nghị này do tôi đưa ra thì tôi sẽ đảm nhận chủ lôi đài lần này nhé?