Nói thật, Lý Sắt muốn nhảy lầu hay không thì Đường Trọng cũng chẳng quan tâm chút nào.
Không, phải nói hắn không quan tâm tới Lý Sắt sống thế nào, chỉ quan tâm tới ả chết ra sao.
Lý Sắt đổi boom đạo cụ thành boom thật, muốn lấy mạng hắn.
Đường Trọng là một kẻ tiểu nhân yêu mạng mình, cho nên phàm là người chạm tới hắn, hắn sẽ không bỏ qua. Lý Sắt này cũng vậy.
Thời gian trước bởi công chiếu Hắc Hiệp, cũng bởi phim rất nổi tiếng nên mỗi diễn viên của bộ phim này đều được chú ý rất nhiều. Cho nên Đường Trọng cũng không ra tay với Lý Sắt.
Bởi Đường Trọng còn cảm động và nhớ tới ân tình của Ngô Sâm Lâm. Hắn cũng không muốn làm chuyện gây ảnh hưởng tới lợi ích của Ngô Sâm Lâm.
Cho dù là hắn làm thì Ngô Sâm Lâm cũng không có khả năng biết là hắn ra tay nếu hắn nói. Nhưng hắn có qua được một cửa của Ngô Sâm Lâm thì cũng không qua mặt được lương tâm của mình.
Bởi đủ loại nguyên nhân cho nên Lý Sắt mới còn sống được tới bây giờ.
Hiện tại ả lại chủ động tới tìm chết, hơn nữa còn vu oan cho mình ác danh khi nam phách nữ, Đường Trọng lại không thể trơ mắt nhìn ả chết trước mặt mình.
Nếu Lý Sắt nhảy lầu tự sát thì chuyện sẽ lớn lên, báo chí sẽ xông vào. Mỗi câu nói của Lý Sắt hôm nay đều có khả năng đưa lên báo cả. Thời điểm đó, Đường Trọng dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hắn không cần thanh danh nhưng hắn cũng không muốn tiếng xấu.
Nếu không thì dù hắn thoát khỏi chuyện này thì sợ là cả đời cũng bị người ta chỉ trỏ.
Mà sao Đường Trọng lại phải để dính bẫy kẻ khác chứ?
Các người muốn ả chết, tôi lại cố tình không cho ả chết.
Tốc độ chạy của Lý Sắt rất nhanh, tốc độ đuổi theo của Đường Trọng còn nhanh hơn.
Phòng của bọn họ ở lầu ba câu lạc bộ Tây Lâm, vì nguyên nhân cảnh quan nên cửa sổ không có lưới thép bảo vệ. Cửa sổ mở lớn, Lý Sắt cũng không biết bị thứ gì kích thích, ôm lòng muốn chết, chạy tới bên cửa sổ, thả người nhảy xuống dưới.
Vèo...
Tiếng gió quét qua tai, máu huyết chảy ngược, cả người lại có một loại cảm giác nhẹ bẫng.
Nhẹ nhàng sao?
Lý Sắt gian nan ngẩng đầu lên, phát hiện ra cổ chân mình đã bị Đường Trọng nắm được.
Lý Sắt lo lắng, mở miệng mắng:
- Đường Trọng, tên cầm thú kia. Mày là đồ con hoang. Buông tao ra. Không phải mày muốn tao chết sao? Tao sẽ chết trước mặt mày. Ta sẽ khiến mày thân bại danh liệt, để cho mày mang tiếng xấu muôn đời.
Đường Trọng chẳng tốn sức đã kéo được Lý Sắt lên.
Hắn vứt ả lên thảm trong phòng, sau đó ngồi xổm xuống tát thẳng vào mặt ả, dùng tiếng còn to hơn quát:
- Lý Sắt, cô tỉnh táo lại đi. Cô mau tỉnh táo lại đi. Hắc Hiệp đã quay xong từ lâu rồi. Đây là sự thật, không phải là đóng phim. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Cô rốt cục còn muốn gây chuyện bao nhiêu lần nữa mới cam tâm hả?
Đóng phim sao?
Gây chuyện nhiều lần rồi?
Lời nói của Đường Trọng lập tức làm sáng tỏ nghi vấn trong lòng mọi người. Ôi giời, Lý Sắt này nhập vai diễn sâu quá, bởi có thiện cảm quá nhiều với phim Hắc Hiệp mà giờ dây dưa cả với đời sống thật.
Nghe Đường Trọng lại nói cô ta đã gây chuyện nhiều lần, chứng minh đây không phải là lần đầu tiên cô ta là chuyện này. Trước đó không phải đã từng có vụ một ngôi sao của HongKong vì diễn phim quá nhập tâm nên về sau không thể thoát khỏi ám ảnh sao? Còn có một nữ diễn viên với nam diễn viên đóng một bộ phim tình cảm, cuối cùng đóng xong nửa đêm cô ta cứ tới đập cửa phòng nam diễn viên... Làm diễn viên thật đáng thương mà.
Lý Sắt trả giá nhiều như vậy, thậm chí lấy mạng ra diễn, tất nhiên cũng có nỗi khổ riêng.
Ả không ngờ phản ứng của Đường Trọng lại nhanh nhạy như thế, biến ngay chuyện ồn ào của mình thành nhập vai quá sâu.
- Đường Trọng, cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ này, bộ mặt đáng ghê tởm của mày sớm muộn sẽ...
Chát!
Đường Trọng lại tát vào mặt Lý Sắt, đánh tới khóe miệng tràn máu tươi, cằm cũng lệch khớp luôn.
Như vậy cũng tốt. Lý Sắt không còn cách nào há mồm nói chuyện tiếp nữa.
- Sao cô lại làm như vậy được hả? Sao cô lại cứ làm thế? Cô cho là chết là chuyện chơi đấy à? Cô cho là chết đi là giải thoát à? Cô có lo lắng cho cha mẹ cô hay không? Có lo lắng quan tâm tới người thân hay không? Có nghĩ tới fan hâm mộ của cô không? Có nghĩ cho những người đang đứng xem kia không? Cô có nghĩ cho tôi không?
- Cô nói muốn chết là chết, tôi sẽ chết với cô nhé? Tôi nhập vai quá sâu, tôi cũng nhập vai với cô là được à? Cô nói tôi có ý đồ với cô, nếu tôi mà muốn thì ba bốn lần cô dây dưa trước kia tôi chả phải đã có cả đống cơ hội rồi à? Còn cần gì phải đợi tới hôm nay cô chết trước mặt tôi?
- Ngây thơ, thật sự là quá ngây thơ.
Đường Trọng càng nói càng tức, mà tức giận là muốn đánh người. Sau đó hắn lại tát vào mặt Lý Sắt hai cái nữa:
- Dù tôi thích Trương Hách Bản cũng sẽ không thích cái loại phụ nữ tư lợi như cô.
Thần kinh Lý Sắt cũng rất cứng cỏi, tới giờ vẫn giữ được tỉnh táo.
Đường Trọng thật độc ác, trực tiếp đánh vào huyệt Thiên Môn, khiến cô hôn mê bất tỉnh luôn.
Thấy Lý Sắt hôn mê bất tỉnh, Đường Trọng lại "lo lắng".
Hắn ôm thân thể trần trụi của Lý Sắt, la lớn:
- Báo cảnh sát đi. Mau gọi xe cứu thương. Mau gọi xe cứu thương.
Bên ngoài rối ren một ận, hiển nhiên đã có người nghe theo lời hắn mà gọi điện báo cảnh sát hoặc gọi xe cứu thương rồi.
- Không cần gọi xe cứu thương. Câu lạc bộ Tây Lâm có bác sĩ.
Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền tới.
Quản lý Lý Minh Nhã lần trước tặng Đường Trọng thẻ VIP chạy tới, nói:
- Mau để nhân viên đỡ Lý tiểu thư đi vào phòng y tế nghỉ ngơi. Bác sĩ đã chuẩn bị rồi.
Đường Trọng hơi đăm chiêu nhìn Lý Minh Nhã một cái, tránh ra để Minh Nhã và vài nhân viên nữ tới đỡ Lý Sắt ra bên ngoài.
Không còn gì hay ho để xem, mọi người cũng đều tản đi.
Đã trải qua trò hay như vậy, Đường Trọng cũng không vội rời đi nữa.
Loảng xoảng.
Hắn đóng cửa phòng lại, kéo Trương Hách Bản ngồi lại vị trí cũ.
Quét mắt nhìn bốn phía, thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình quỷ dị.
Hiển nhiên Đường Trọng tát Lý Sắt như vừa rồi để lại ấn tượng rất sâu cho bọn họ.
Bọn họ nghĩ rằng may mà không so tài đánh đấm với thằng ranh này, nếu không thì tay chân mảnh khảnh như bọn họ chẳng phải sẽ bị hắn vặn gãy hết à?
- Giờ gọi đồ ăn lên được chưa?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đúng vậy.
Kim Duyên đáp.
- Tôi đã chọn đồ ăn rồi. Để tôi thúc giục bọn họ mang đồ ăn lên...
Nghĩ ngợi một chút, Kim Duyên liền cầm thực đơn đưa ra, nói:
- Anh xem thực đơn đi, có gì không hài lòng thì anh gọi thêm được không?
- Không cần đâu. Tôi tin vào khả năng thưởng thức của cậu.
Đường Trọng cười nói.
- Cám ơn.
Kim Duyên có cảm giác cảm động rơi nước mắt. Thật ra Đường Trọng đúng là rất dễ nói chuyện.
Dưới sự thúc giục của Kim Duyên, từng món ăn đặc sản đã được bưng lên đầy một bàn lớn.
Kẻ có tiền đúng là tốt thật, họp lớp cũng xa xỉ tới mức này.
Mọi người đang chuẩn bị động đũa thì cửa phòng lại có người gõ vang.
Kim Duyên rất cẩn thận liếc Đường Trọng một cái, nói:
- Anh rể tôi biết chúng ta họp lớp ở đây nên nói là muốn tới uống với chúng ta một chén.
- Thật không? Tôi cũng rất trông ngóng vị anh rể thần bí của cậu đấy.
Đường Trọng cười ha hả nói.
Kim Duyên nghe thấy đã được cho phép, nhanh chóng tới mở cửa phòng.
Ở cửa là một người tanh niên mặc vest, dáng người cao cao, khí chất lạnh lùng. Trên mặt hắn mang nụ cười ôn hòa nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Trọng tuyệt đối là không ôn hòa chút nào.
- Kiều Lỗi.
Đường Trọng lên tiếng. Hắn không ngờ lại có thể gặp người quen cũ ở đây. Đó chính là bạn học vì phát sinh mâu thuẫn với mình, kéo người tới ẩu đả, cuối cùng lại bị Đường Trọng hắn nhấn đầu vào trong bồn cầu.
Hắn xuất hiện khiến rất nhiều chuyện đều trở nên sáng tỏ.
- Ông bạn học cũ, lâu rồi không gặp.
Thanh niên đứng trước cửa nhìn Đường Trọng, châm biếm.
Đường Trọng chỉ tay vào mặt Kiều Lỗi, nói:
- Muốn gặp tôi dễ lắm, cứ gọi điện cái là được.
Đường Trọng chỉ vào đám người Kim Duyên, nói:
- Làm khó mấy đứa nhóc này làm gì? Nói thật là bọn họ chẳng biết chuyện gì, tính cách cũng không phải là hư hỏng lắm, chỉ là nói chuyện khiến người ta ghét quá thôi. Tôi đang định đánh bọn họ một trận nhưng vẫn phải tìm cớ tới đau cả đầu đây.
- Bọn họ muốn giao tiếp với một ít tôm cá nhãi nhét, hiện giờ có rồng thật ngồi đối diện mà không nhận ra. Thật sự khiến người ta phải tiếc nuối thay cho bọn họ.
Kiều Lỗi lại không hề hối hận vì lời dụng cậu em vợ của mình:
- Tôi nghĩ, trải qua chuyện hôm nay, sau này bọn họ có thể hiểu là cậu chính là dạng người không thể đắc tội. Chuyện này có lợi với sự trưởng thành của bọn họ, giống như đạo lý mà năm xưa tôi lĩnh ngộ ra.
- Cái ông bạn này đúng là không được.
Đường Trọng xua tay.
- Đã học của tôi thì phải thu phí, sao có thể lén lút dạy cho mấy đứa này được chứ?
- Năm đó cậu chịu dạy tôi cho nên tôi mới có thành tựu như hôm nay. Không phải tôi cần báo ân sao?
Kiều Lỗi cầm bình rượu tây trong tay giơ lên:
- Đây là hàng xịn tôi cất nhiều năm, không nỡ bỏ ra uống. Hôm nay là ngày tốt, chúng ta giải quyết nó chứ?
- Cũng không thể gọi là chỉ điểm được.
Đường Trọng hơi ngượng ngùng.
- Tôi chỉ thấy cậu là người đáng đào tạo, cả ngày lại mang theo một đám du thủ du thực đi đá gà đua chó, đúng là quá lãng phí, cho nên tức giận mới nhấn đầu cậu vào bồn cầu. Tuy rằng thủ đoạn có hơi ác liệt một chút nhưng tôi vốn có ý tốt. Hiện giờ xem ra hiệu quả thực không tồi rồi. Thời gian đã lâu như vậy, nhất định là cậu tha thứ cho tôi rồi phải không?
Òa...
Vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Kiều Lỗi. Ngay cả mặt Kim Duyên cũng kinh ngạc. Hiển nhiên hắn không hề biết chuyện mà ông anh rể này đã trải qua.
Kiều Lỗi lại từng phát sinh xung đột kịch liệt như vậy với Đường Trọng sao? Đường Trọng lại còn nhấn đầu Kiều Lỗi vào bồn cầu à?
Da thịt mặt Kiều Lỗi co giật, rất lâu mới khôi phục bình thường được.
Hắn vỗ vỗ chai rượu tây trong tay, nói:
- Hôm nay là ngày họp lớp của Kim Duyên, cũng là ngày bạn học cũ chúng ta tụ tập, nói mấy chuyện đó làm gì? Ngồi xuống uống một chén nhé?
Không gặp ba ngày đã phải nhìn nhau bằng con mắt khác.
Những lời này dùng trên người Kiều Lỗi đúng là không sai. Kiều Lỗi năm xưa hung hăng chỉ chực mang người đi đánh nhau giờ lại có năng lực ẩn nhẫn như vậy, không thể không khiến người ta thán phục xã hội đã rèn luyện con người thế nào.
Phụ nữ nhờ tình cảm mà trưởng thành. Đàn ông thì nhờ suy sụp mà chín chắn.
Kiều Lỗi có thể làm được như hôm nay, quả thật cũng nhờ thủ đoạn Đường Trọng đối phó hắn năm xưa.
Thời điểm đó, hắn chỉ là một tên nhóc chưa lớn, lại gặp phải thủ đoạn người lớn của Đường Trọng. Bọn họ căn bản là hai đối thủ không cùng cấp bậc.
Nhưng hiện giờ Kiều Lỗi tìm tới cửa, quả nhiên là vì Đường Trọng năm đó "chỉ điểm" cho hắn.
Anh tin không? Dù sao thì Đường Trọng cũng không tin.
Không, phải nói hắn không quan tâm tới Lý Sắt sống thế nào, chỉ quan tâm tới ả chết ra sao.
Lý Sắt đổi boom đạo cụ thành boom thật, muốn lấy mạng hắn.
Đường Trọng là một kẻ tiểu nhân yêu mạng mình, cho nên phàm là người chạm tới hắn, hắn sẽ không bỏ qua. Lý Sắt này cũng vậy.
Thời gian trước bởi công chiếu Hắc Hiệp, cũng bởi phim rất nổi tiếng nên mỗi diễn viên của bộ phim này đều được chú ý rất nhiều. Cho nên Đường Trọng cũng không ra tay với Lý Sắt.
Bởi Đường Trọng còn cảm động và nhớ tới ân tình của Ngô Sâm Lâm. Hắn cũng không muốn làm chuyện gây ảnh hưởng tới lợi ích của Ngô Sâm Lâm.
Cho dù là hắn làm thì Ngô Sâm Lâm cũng không có khả năng biết là hắn ra tay nếu hắn nói. Nhưng hắn có qua được một cửa của Ngô Sâm Lâm thì cũng không qua mặt được lương tâm của mình.
Bởi đủ loại nguyên nhân cho nên Lý Sắt mới còn sống được tới bây giờ.
Hiện tại ả lại chủ động tới tìm chết, hơn nữa còn vu oan cho mình ác danh khi nam phách nữ, Đường Trọng lại không thể trơ mắt nhìn ả chết trước mặt mình.
Nếu Lý Sắt nhảy lầu tự sát thì chuyện sẽ lớn lên, báo chí sẽ xông vào. Mỗi câu nói của Lý Sắt hôm nay đều có khả năng đưa lên báo cả. Thời điểm đó, Đường Trọng dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hắn không cần thanh danh nhưng hắn cũng không muốn tiếng xấu.
Nếu không thì dù hắn thoát khỏi chuyện này thì sợ là cả đời cũng bị người ta chỉ trỏ.
Mà sao Đường Trọng lại phải để dính bẫy kẻ khác chứ?
Các người muốn ả chết, tôi lại cố tình không cho ả chết.
Tốc độ chạy của Lý Sắt rất nhanh, tốc độ đuổi theo của Đường Trọng còn nhanh hơn.
Phòng của bọn họ ở lầu ba câu lạc bộ Tây Lâm, vì nguyên nhân cảnh quan nên cửa sổ không có lưới thép bảo vệ. Cửa sổ mở lớn, Lý Sắt cũng không biết bị thứ gì kích thích, ôm lòng muốn chết, chạy tới bên cửa sổ, thả người nhảy xuống dưới.
Vèo...
Tiếng gió quét qua tai, máu huyết chảy ngược, cả người lại có một loại cảm giác nhẹ bẫng.
Nhẹ nhàng sao?
Lý Sắt gian nan ngẩng đầu lên, phát hiện ra cổ chân mình đã bị Đường Trọng nắm được.
Lý Sắt lo lắng, mở miệng mắng:
- Đường Trọng, tên cầm thú kia. Mày là đồ con hoang. Buông tao ra. Không phải mày muốn tao chết sao? Tao sẽ chết trước mặt mày. Ta sẽ khiến mày thân bại danh liệt, để cho mày mang tiếng xấu muôn đời.
Đường Trọng chẳng tốn sức đã kéo được Lý Sắt lên.
Hắn vứt ả lên thảm trong phòng, sau đó ngồi xổm xuống tát thẳng vào mặt ả, dùng tiếng còn to hơn quát:
- Lý Sắt, cô tỉnh táo lại đi. Cô mau tỉnh táo lại đi. Hắc Hiệp đã quay xong từ lâu rồi. Đây là sự thật, không phải là đóng phim. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Cô rốt cục còn muốn gây chuyện bao nhiêu lần nữa mới cam tâm hả?
Đóng phim sao?
Gây chuyện nhiều lần rồi?
Lời nói của Đường Trọng lập tức làm sáng tỏ nghi vấn trong lòng mọi người. Ôi giời, Lý Sắt này nhập vai diễn sâu quá, bởi có thiện cảm quá nhiều với phim Hắc Hiệp mà giờ dây dưa cả với đời sống thật.
Nghe Đường Trọng lại nói cô ta đã gây chuyện nhiều lần, chứng minh đây không phải là lần đầu tiên cô ta là chuyện này. Trước đó không phải đã từng có vụ một ngôi sao của HongKong vì diễn phim quá nhập tâm nên về sau không thể thoát khỏi ám ảnh sao? Còn có một nữ diễn viên với nam diễn viên đóng một bộ phim tình cảm, cuối cùng đóng xong nửa đêm cô ta cứ tới đập cửa phòng nam diễn viên... Làm diễn viên thật đáng thương mà.
Lý Sắt trả giá nhiều như vậy, thậm chí lấy mạng ra diễn, tất nhiên cũng có nỗi khổ riêng.
Ả không ngờ phản ứng của Đường Trọng lại nhanh nhạy như thế, biến ngay chuyện ồn ào của mình thành nhập vai quá sâu.
- Đường Trọng, cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ này, bộ mặt đáng ghê tởm của mày sớm muộn sẽ...
Chát!
Đường Trọng lại tát vào mặt Lý Sắt, đánh tới khóe miệng tràn máu tươi, cằm cũng lệch khớp luôn.
Như vậy cũng tốt. Lý Sắt không còn cách nào há mồm nói chuyện tiếp nữa.
- Sao cô lại làm như vậy được hả? Sao cô lại cứ làm thế? Cô cho là chết là chuyện chơi đấy à? Cô cho là chết đi là giải thoát à? Cô có lo lắng cho cha mẹ cô hay không? Có lo lắng quan tâm tới người thân hay không? Có nghĩ tới fan hâm mộ của cô không? Có nghĩ cho những người đang đứng xem kia không? Cô có nghĩ cho tôi không?
- Cô nói muốn chết là chết, tôi sẽ chết với cô nhé? Tôi nhập vai quá sâu, tôi cũng nhập vai với cô là được à? Cô nói tôi có ý đồ với cô, nếu tôi mà muốn thì ba bốn lần cô dây dưa trước kia tôi chả phải đã có cả đống cơ hội rồi à? Còn cần gì phải đợi tới hôm nay cô chết trước mặt tôi?
- Ngây thơ, thật sự là quá ngây thơ.
Đường Trọng càng nói càng tức, mà tức giận là muốn đánh người. Sau đó hắn lại tát vào mặt Lý Sắt hai cái nữa:
- Dù tôi thích Trương Hách Bản cũng sẽ không thích cái loại phụ nữ tư lợi như cô.
Thần kinh Lý Sắt cũng rất cứng cỏi, tới giờ vẫn giữ được tỉnh táo.
Đường Trọng thật độc ác, trực tiếp đánh vào huyệt Thiên Môn, khiến cô hôn mê bất tỉnh luôn.
Thấy Lý Sắt hôn mê bất tỉnh, Đường Trọng lại "lo lắng".
Hắn ôm thân thể trần trụi của Lý Sắt, la lớn:
- Báo cảnh sát đi. Mau gọi xe cứu thương. Mau gọi xe cứu thương.
Bên ngoài rối ren một ận, hiển nhiên đã có người nghe theo lời hắn mà gọi điện báo cảnh sát hoặc gọi xe cứu thương rồi.
- Không cần gọi xe cứu thương. Câu lạc bộ Tây Lâm có bác sĩ.
Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền tới.
Quản lý Lý Minh Nhã lần trước tặng Đường Trọng thẻ VIP chạy tới, nói:
- Mau để nhân viên đỡ Lý tiểu thư đi vào phòng y tế nghỉ ngơi. Bác sĩ đã chuẩn bị rồi.
Đường Trọng hơi đăm chiêu nhìn Lý Minh Nhã một cái, tránh ra để Minh Nhã và vài nhân viên nữ tới đỡ Lý Sắt ra bên ngoài.
Không còn gì hay ho để xem, mọi người cũng đều tản đi.
Đã trải qua trò hay như vậy, Đường Trọng cũng không vội rời đi nữa.
Loảng xoảng.
Hắn đóng cửa phòng lại, kéo Trương Hách Bản ngồi lại vị trí cũ.
Quét mắt nhìn bốn phía, thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình quỷ dị.
Hiển nhiên Đường Trọng tát Lý Sắt như vừa rồi để lại ấn tượng rất sâu cho bọn họ.
Bọn họ nghĩ rằng may mà không so tài đánh đấm với thằng ranh này, nếu không thì tay chân mảnh khảnh như bọn họ chẳng phải sẽ bị hắn vặn gãy hết à?
- Giờ gọi đồ ăn lên được chưa?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đúng vậy.
Kim Duyên đáp.
- Tôi đã chọn đồ ăn rồi. Để tôi thúc giục bọn họ mang đồ ăn lên...
Nghĩ ngợi một chút, Kim Duyên liền cầm thực đơn đưa ra, nói:
- Anh xem thực đơn đi, có gì không hài lòng thì anh gọi thêm được không?
- Không cần đâu. Tôi tin vào khả năng thưởng thức của cậu.
Đường Trọng cười nói.
- Cám ơn.
Kim Duyên có cảm giác cảm động rơi nước mắt. Thật ra Đường Trọng đúng là rất dễ nói chuyện.
Dưới sự thúc giục của Kim Duyên, từng món ăn đặc sản đã được bưng lên đầy một bàn lớn.
Kẻ có tiền đúng là tốt thật, họp lớp cũng xa xỉ tới mức này.
Mọi người đang chuẩn bị động đũa thì cửa phòng lại có người gõ vang.
Kim Duyên rất cẩn thận liếc Đường Trọng một cái, nói:
- Anh rể tôi biết chúng ta họp lớp ở đây nên nói là muốn tới uống với chúng ta một chén.
- Thật không? Tôi cũng rất trông ngóng vị anh rể thần bí của cậu đấy.
Đường Trọng cười ha hả nói.
Kim Duyên nghe thấy đã được cho phép, nhanh chóng tới mở cửa phòng.
Ở cửa là một người tanh niên mặc vest, dáng người cao cao, khí chất lạnh lùng. Trên mặt hắn mang nụ cười ôn hòa nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Trọng tuyệt đối là không ôn hòa chút nào.
- Kiều Lỗi.
Đường Trọng lên tiếng. Hắn không ngờ lại có thể gặp người quen cũ ở đây. Đó chính là bạn học vì phát sinh mâu thuẫn với mình, kéo người tới ẩu đả, cuối cùng lại bị Đường Trọng hắn nhấn đầu vào trong bồn cầu.
Hắn xuất hiện khiến rất nhiều chuyện đều trở nên sáng tỏ.
- Ông bạn học cũ, lâu rồi không gặp.
Thanh niên đứng trước cửa nhìn Đường Trọng, châm biếm.
Đường Trọng chỉ tay vào mặt Kiều Lỗi, nói:
- Muốn gặp tôi dễ lắm, cứ gọi điện cái là được.
Đường Trọng chỉ vào đám người Kim Duyên, nói:
- Làm khó mấy đứa nhóc này làm gì? Nói thật là bọn họ chẳng biết chuyện gì, tính cách cũng không phải là hư hỏng lắm, chỉ là nói chuyện khiến người ta ghét quá thôi. Tôi đang định đánh bọn họ một trận nhưng vẫn phải tìm cớ tới đau cả đầu đây.
- Bọn họ muốn giao tiếp với một ít tôm cá nhãi nhét, hiện giờ có rồng thật ngồi đối diện mà không nhận ra. Thật sự khiến người ta phải tiếc nuối thay cho bọn họ.
Kiều Lỗi lại không hề hối hận vì lời dụng cậu em vợ của mình:
- Tôi nghĩ, trải qua chuyện hôm nay, sau này bọn họ có thể hiểu là cậu chính là dạng người không thể đắc tội. Chuyện này có lợi với sự trưởng thành của bọn họ, giống như đạo lý mà năm xưa tôi lĩnh ngộ ra.
- Cái ông bạn này đúng là không được.
Đường Trọng xua tay.
- Đã học của tôi thì phải thu phí, sao có thể lén lút dạy cho mấy đứa này được chứ?
- Năm đó cậu chịu dạy tôi cho nên tôi mới có thành tựu như hôm nay. Không phải tôi cần báo ân sao?
Kiều Lỗi cầm bình rượu tây trong tay giơ lên:
- Đây là hàng xịn tôi cất nhiều năm, không nỡ bỏ ra uống. Hôm nay là ngày tốt, chúng ta giải quyết nó chứ?
- Cũng không thể gọi là chỉ điểm được.
Đường Trọng hơi ngượng ngùng.
- Tôi chỉ thấy cậu là người đáng đào tạo, cả ngày lại mang theo một đám du thủ du thực đi đá gà đua chó, đúng là quá lãng phí, cho nên tức giận mới nhấn đầu cậu vào bồn cầu. Tuy rằng thủ đoạn có hơi ác liệt một chút nhưng tôi vốn có ý tốt. Hiện giờ xem ra hiệu quả thực không tồi rồi. Thời gian đã lâu như vậy, nhất định là cậu tha thứ cho tôi rồi phải không?
Òa...
Vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Kiều Lỗi. Ngay cả mặt Kim Duyên cũng kinh ngạc. Hiển nhiên hắn không hề biết chuyện mà ông anh rể này đã trải qua.
Kiều Lỗi lại từng phát sinh xung đột kịch liệt như vậy với Đường Trọng sao? Đường Trọng lại còn nhấn đầu Kiều Lỗi vào bồn cầu à?
Da thịt mặt Kiều Lỗi co giật, rất lâu mới khôi phục bình thường được.
Hắn vỗ vỗ chai rượu tây trong tay, nói:
- Hôm nay là ngày họp lớp của Kim Duyên, cũng là ngày bạn học cũ chúng ta tụ tập, nói mấy chuyện đó làm gì? Ngồi xuống uống một chén nhé?
Không gặp ba ngày đã phải nhìn nhau bằng con mắt khác.
Những lời này dùng trên người Kiều Lỗi đúng là không sai. Kiều Lỗi năm xưa hung hăng chỉ chực mang người đi đánh nhau giờ lại có năng lực ẩn nhẫn như vậy, không thể không khiến người ta thán phục xã hội đã rèn luyện con người thế nào.
Phụ nữ nhờ tình cảm mà trưởng thành. Đàn ông thì nhờ suy sụp mà chín chắn.
Kiều Lỗi có thể làm được như hôm nay, quả thật cũng nhờ thủ đoạn Đường Trọng đối phó hắn năm xưa.
Thời điểm đó, hắn chỉ là một tên nhóc chưa lớn, lại gặp phải thủ đoạn người lớn của Đường Trọng. Bọn họ căn bản là hai đối thủ không cùng cấp bậc.
Nhưng hiện giờ Kiều Lỗi tìm tới cửa, quả nhiên là vì Đường Trọng năm đó "chỉ điểm" cho hắn.
Anh tin không? Dù sao thì Đường Trọng cũng không tin.