- Hồi mới rời Nam Đại, đêm nào cũng gặp ác mông.
Kiều Lỗi ngửa đầu uống cạn chén rượu tây, cười nói:
- Nhắm mắt lại là lại thấy cảnh cậu tóm tóc tôi nhấn vào trong bồn cầu.
- Đây là cái sai của tôi. Tôi tự phạt một ly.
Đường Trọng bưng chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch:
- Khi đó tôi trẻ tuổi, lúc ra tay cũng không biết nặng nhẹ. Đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi cũng trưởng thành rồi, biết nhiều chuyện nên giúp mọi người thì tốt hơn. Cậu xem, hiện giờ tôi cũng không đánh người nữa rồi. Vừa rồi đám người Kim Duyên đả kích tôi như vậy mà tôi cũng không đánh bọn họ.
Đám người Kim Duyên ngồi bốn phía vùi đầu vào ăn cơm, hận không thể đào một đường hầm phía dưới để chạy trốn tập thể.
Các người ăn cơm uống rượu với kẻ thù, kéo chúng tôi vào làm gì hả?
- Chuyện đó đã tạo thành bóng đen trong tâm lý tôi. Tôi đã cho rằng vĩnh viễn tôi đều không xóa đi được. Có một thời gian dài tôi cũng không thể nào ra ngoài gặp người khác được.
Kiều Lỗi kể lại chuyện xưa trước mặt cậu em vợ và đám bạn học của hắn.
- May mắn là tại thời điểm đó có một người phụ nữ ở bên cạnh tôi. Cô ấy an ủi tôi, khuyên bảo tôi, cổ vũ tôi. Tôi chiến thắng được sự yếu đuối của bản thân, cũng nhận rõ chênh lệch của tôi và cậu...
Đường Trọng xoay người nhìn về phía Kim Duyên, hỏi nhỏ:
- Người phụ nữ hắn nói tới có phải chị cậu không?
Kim Duyên cũng muốn hỏi chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt Kiều Lỗi liền nuốt vội câu hỏi trở về.
- Để chị mình tự hỏi hắn vấn đề này đi.
Kim Duyên thầm nghĩ.
- Đường Trọng, còn nhớ câu nói mà khi rời khỏi trường tôi nói với cậu không?
- Không nhớ lắm.
Đường Trọng lắc đầu.
- Ngày nào tôi cũng bận rộn, rất nhiều người nói chuyện bên tai tôi. Tôi nói như vậy không phải là sỉ nhục cậu đâu, mà tôi không nhớ ra thật đấy.
- Lúc tôi ra khỏi cổng trường đã nói, tôi không học nữa. Về sau tôi sẽ dùng phương thức của người trưởng thành chơi với cậu.
Kiều Lỗi nói.
Đường Trọng liền chỉ vào đám người Kim Duyên nói:
- Giống như dùng bọn họ vừa rồi chơi với tôi ấy à?
-...
Sao lại kéo bọn tôi vào rồi?
Kim Duyên không muốn đứng hứng đạn nữa, buông đũa nói:
- Tôi đi toilet!
Cạch.
Một đám người liền buông đũa nói:
- Tôi cũng đi toilet.
Rõ ràng trong phòng có toilet nhưng lại không ai dùng. Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Đường Trọng, Kiều Lỗi và Trương Hách Bản.
- Trương tiểu thư, lần này thực sự đã làm phiền cô.
Kiều Lỗi chủ động xin lỗi Trương Hách Bản.
- Trước kia Kiều Lỗi cũng mời tôi họp lớp không ít lần. Nhưng lần này mỗi lần mời hắn đều cố ý nhắc tới Đường Trọng. Hơn nữa hắn cũng không có thiện cảm với Đường Trọng, cho nên tôi còn hơi hiếu kỳ....
Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng một cái, nói:
- Dù sao cũng nhàn rỗi, tôi liền dắt hắn tới.
Đường Trọng nhìn về phía Kiều Lỗi, cười nói:
- Cậu đi một vòng lớn như vậy tới gặp tôi, rốt cục là muốn làm gì? Không phải là muốn tôi gặp người bạn học đã thay đổi triệt để đấy chứ?
- Thật ra vừa rồi cô ta hẳn phải chết.
Giọng điệu Kiều Lỗi ôn hòa, giống như đang nói tới một chuyện không liên quan tới mình vậy.
- Cô ta chết thì tất cả đều hoàn mỹ.
- Thế nào? Cậu là người bày trò à?
Đường Trọng cười hỏi.
- Tôi nói rồi, cậu là người thông minh, còn thông minh hơn tưởng tượng của tôi. Cậu cũng là người đa nghi, còn đa nghi hơn tôi nhiều.
Kiều Lỗi ngắm nghía cái chén thủy tinh trong tay, cười nói:
- Cho dù tôi phủ nhận thì cậu cũng sẽ ghi món nợ này lên đầu tôi phải không?
- Thật ra cậu có thừa nhận hay không cũng chẳng sao. Tôi đã nhận định cậu là bàn tay sau màn rồi.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, hiện tại trong lòng tôi đang cân nhắc nên trả thù cậu thế nào đây. Cậu phải biết tôi không phải kẻ thích chịu thiệt.
- Đúng vậy. Đây đúng là đối thủ mà tôi chết. Đáng tiếc là cô tôi không chết.
- Người khác cũng chỉ nghĩ tới chụp ảnh, bịa đặt tin để bôi đen quá khứ của tôi. Các người lại lấy luôn một mạng người vấy bẩn tôi, thật đúng là hào phóng.
Ánh mắt Đường Trọng âm trầm.
- Tiếc đứa bé thì không bắt được sói.
Kiều Lỗi hình như rất tự đắc với thủ đoạn của mình.
- Lý Sắt đúng ra nên chết rồi. Chúng tôi đang chờ đợi cơ hội cô ta và cậu ở chung. Cơ hội này không chỉ có hai người các người mà còn cần vô số người chứng kiến. Mở họp lớp là một sự lựa chọn không tồi.
- Nếu Lý Sắt chết, hơn nữa phát sinh xung đột, cãi cọ với tôi xong mới chết thì thanh của tôi lập tức thối mù. Thậm chí các người sẽ lôi chuyện đặt boom lần trước ra. Lần đó vốn là muốn giết tôi, hiện giờ có thể biến thành Lý Sắt bất mãn với việc tôi có ý đồ với cô ta nên muốn giết tôi.
Kiều Lỗi cười to, nói:
- Còn nữa, Hắc Hiệp hot như thế, Lý Sắt lại ít nhận được vai diễn. Tôi nghĩ nhất định ở phương diện này phải có âm mưu gì. Tất cả mọi người sẽ nghĩ là Lý Sắt bị người trong đoàn làm phim chèn ép. Tôi không chỉ muốn hủy diệt cậu mà còn muốn hủy diệt Ngô Sâm Lâm, hủy diệt Hắc Hiệp, hủy diệt tất cả những người có liên quan tới cậu.
- Giới giải trí là thế. Có người một đêm thành nổi tiếng, thu hoạch tiền tài, danh dự vô số. Cũng có người chỉ một phút đồng hồ là danh tiếng thối hoắc, lập tức rơi xuống đáy cốc. Cậu đã hưởng thụ vế trước, sao không thử vế sau đi?
- Cậu đúng là hận tôi mà.
- Ai có thể tha thứ cho một tên khốn nạn bắt hắn uống nước tiểu chứ?
- Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tha thứ cho tôi. Cậu xem hiện giờ cậu so với trước kia thế nào? Trước kia cậu là thằng khốn nạn, giờ thành thằng đại khốn nạn rồi. Hàn Tín còn biết cảm tạ kẻ đồ tể đã bắt hắn phải lòn trôn, cậu sao lại không phải đơn thuần muốn cảm tạ tôi nên mời một chén rượu chứ hả?
Cảm xúc của Kiều Lỗi lập tức trở nên không ổn định nói:
- Nếu Hàn Tín bị buộc uống nước tiểu thì đã sớm đâm chết tên đồ tể để đi ngồi tù rồi, làm gì có cơ hội thành nguyên soái thống lĩnh ngàn quân nữa chứ?
Đường Trọng hơi hối hận, nói:
- Đúng là hơi quá. Lúc trước đúng ra chỉ nên cho cậu chui qua đũng quần tôi thôi.
Phụt!
Rượu trong miệng Trương Hách Bản phun thẳng ra ngoài.
- Hay là chúng ta thử lại một lần đi
Trương Hách Bản lại muốn phun rượu.
Sắc mặt Kiều Lỗi âm trầm, gằn giọng nói:
- Đường Trọng, chắc cậu còn chưa hiểu được ý tôi khi đến gặp cậu hả?
- Tuyên chiến sao?
- Đúng vậy, tuyên chiến. Tôi nói rồi. Phải chơi trò chơi với tư cách là người lớn.
Đường Trọng nhếch một cười nói:
- Trẻ con sau khi lớn lên đều gấp gáp muốn chứng tỏ chính mình. Cậu cho là cậu chỉ dựa vào một tên què là có tư cách tuyên chiến với tôi sao? Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra là kẻ cậu ôm đùi đã què cả hai chân à? Một cái là trời sinh, một cái là bị tôi đánh gãy.
-...
Đường Trọng kéo tay Trương Hách Bản nói:
- Hơi đói rồi. Tôi mời cô ăn bát mỳ nhé?
- Vừa hay tôi cũng chưa thấy no.
Trương Hách Bản đáp.
Đi ra từ trong phòng, Đường Trọng lập tức gọi điện. Đầu kia bắt máy, hắn liền nói:
- Tra giúp tôi một người.
Trương Hách Bản không quấy rầy Đường Trọng gọi điện. Cô cũng lấy di động ra, gọi cho tài xế, bảo hắn lái xe ra cửa câu lạc bộ Tây Lâm.
- Rất xin lỗi.
Lên xe xong, Trương Hách Bản đột nhiên nói.
Đường Trọng kinh ngạc qua sang, nhìn khuôn mặt dịu dàng mà mềm mại của Trương Hách Bản dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, có cảm giác không thể tin được.
Hắn có thể rất thản nhiên nhận Lâm Hồi Âm nói dài hơn hai câu nhưng lại rất khó nhận thái độ xin lỗi người khác thành khẩn như vậy của Trương Hách Bản.
Bởi vì chuyện sau còn khó hơn chuyện trước cả trăm lần.
Đường Trọng biết Trương Hách Bản lâu như vậy, đã bao giờ nghe cô ấy nói với người khác ba chữ này đâu chứ?
- Tôi không nên mang anh tới.
Trương Hách Bản nói tiếp.
- Thật ra như vậy cũng tốt.
Đường Trọng an ủi Trương Hách Bản, nói:
- Xem như cảnh tỉnh tôi. vốn tôi quên mất một nhân vật, kết quả là hôm nay mới phát hiện ra hắn vẫn ở sau lưng tìm cách ám hại tôi. Loại cảm giác này thật sự không tốt. Cô có biết tôi ghét nhất loại động vật nào không?
- Rắn độc.
Trương Hách Bản nói.
Đường Trọng càng ngạc nhiên nhìn cô, nói:
- Sao cô lại biết?
Trương Hách Bản lộ nụ cười trẻ con, nói:
- Lúc anh không ở nhà, di Bạch thường xuyên kể chuyện cuộc sống ở Hận Sơn của anh, nói anh có thể dùng tay không giết sói, vung đấm đánh hổ. Anh lợi hại như vậy, khẳng định không sợ sói sợ hổ rồi.
- Vậy sao cô xác định được là tôi sợ rắn chứ?
- Bởi vì tôi sợ rắn mà.
Trương Hách Bản nói rất thản nhiên:
- Tôi còn sợ thì sao anh lại không sợ?
- Đúng vậy. Tôi ghét nhất là rắn độc. Bình thường không lên tiếng, thừa dịp cô không đề phòng liền cắn cô một nhát, hơn nữa độc tính mạnh, chỉ hơi không cẩn thận là toi mạng ngay. Kiều Lỗi chính là rắn độc. Để cho con rắn độc này hiện ra vẫn tốt hơn là để hắn ẩn dưới bùn.
Đường Trọng thở dài khẽ:
- Tôi lại tự tay nuôi nấng một con rắn độc rồi.
- Hắn không phải là đối thủ của anh.
Trương Hách Bản nói.
- Cô thấy thế sao?
- Tôi tin thế.
Đường Trọng cảm thấy Trương Hách Bản hôm nay hơi bất bình thường. Bình thường dù cô ấy tin mình thật nhưng cũng không bao giờ nói trắng ra như vậy. Nhất định cô sẽ dùng một phương thức nào đó sắc bén hơn để biểu đạt thí dụ nói bởi có tôi cổ vũ anh, có tôi cầu nguyện cho anh hoặc bởi tên kia lớn lên quá xấu trai.
- Tâm tình không tốt sao?
Đường Trọng hỏi.
- Không tốt.
Đường Trọng không nói gì nữa.
- Vì sao lại không hỏi tôi là tại sao tâm tình không tốt?
- Mỗi người đều có lúc tâm tình không tốt.
- Là anh không dám hỏi.
Đường Trọng cười cười, cũng không trả lời vấn đề này.
Trương Hách Bản lấy di động từ trong túi ra, nói:
- Anh không sợ tôi tung ảnh này ra ngoài à?
- Tôi tin cô.
Đường Trọng cười nói. Cho tới giờ hắn chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này. Nếu Trương Hách Bản mà tung những bức ảnh kia ra ngoài thì cô không phải là Trương Hách Bản nữa.
Cô gái này miệng độc nhưng cũng vẫn rất nghĩa khí.
- Thế nhỡ bị mất thì sao?
Đường Trọng cười nói:
- Dù bị mất tôi cũng không trách cô.
- Vì sao?
Trương Hách Bản trừng to mắt nhìn Đường Trọng.
- Bởi không phải là cô cố ý.
Trương Hách Bản chớp mắt, nói:
- Tôi sẽ không cố ý để mất là được.
Đường Trọng cười, không nói gì.
- Lão Lý, dừng xe.
Trương Hách Bản đột nhiên hô.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi còn có việc phải làm. Để lão Lý đưa anh về trước.
Nói xong Trương Hách Bản liền lập tức đẩy cửa xe đi xuống.
Bờ sông Hoàng Phố, gió sông lạnh thấu xương.
Trương Hách Bản dùng khăn quàng cổ che miệng, khiến người đi qua đối diện khó nhận ra cô chính là ngôi sao lớn Trương Hách Bản.
Đi dọc theo bờ sông Hoàng Phố một hồi, tâm tình Trương Hách Bản mới hơi thư thái hơn một chút.
Thấy mình còn cầm di động trong tay, cô cười tự giễu:
- Thực ra có thể không cẩn thận để lại trên taxi.
Lúc nói chuyện, cô lại cầm di động ném thẳng xuống sông.
Tõm.
Di động rơi xuống nước tạo thành vài gợn sóng, sau đó chìm xuống đáy sông.
Trương Hách Bản ngơ ngác nhìn nơi gợn sóng biến mất, tay ôm ngực, thì thào:
- Chỗ này hơi đau.
Kiều Lỗi ngửa đầu uống cạn chén rượu tây, cười nói:
- Nhắm mắt lại là lại thấy cảnh cậu tóm tóc tôi nhấn vào trong bồn cầu.
- Đây là cái sai của tôi. Tôi tự phạt một ly.
Đường Trọng bưng chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch:
- Khi đó tôi trẻ tuổi, lúc ra tay cũng không biết nặng nhẹ. Đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi cũng trưởng thành rồi, biết nhiều chuyện nên giúp mọi người thì tốt hơn. Cậu xem, hiện giờ tôi cũng không đánh người nữa rồi. Vừa rồi đám người Kim Duyên đả kích tôi như vậy mà tôi cũng không đánh bọn họ.
Đám người Kim Duyên ngồi bốn phía vùi đầu vào ăn cơm, hận không thể đào một đường hầm phía dưới để chạy trốn tập thể.
Các người ăn cơm uống rượu với kẻ thù, kéo chúng tôi vào làm gì hả?
- Chuyện đó đã tạo thành bóng đen trong tâm lý tôi. Tôi đã cho rằng vĩnh viễn tôi đều không xóa đi được. Có một thời gian dài tôi cũng không thể nào ra ngoài gặp người khác được.
Kiều Lỗi kể lại chuyện xưa trước mặt cậu em vợ và đám bạn học của hắn.
- May mắn là tại thời điểm đó có một người phụ nữ ở bên cạnh tôi. Cô ấy an ủi tôi, khuyên bảo tôi, cổ vũ tôi. Tôi chiến thắng được sự yếu đuối của bản thân, cũng nhận rõ chênh lệch của tôi và cậu...
Đường Trọng xoay người nhìn về phía Kim Duyên, hỏi nhỏ:
- Người phụ nữ hắn nói tới có phải chị cậu không?
Kim Duyên cũng muốn hỏi chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt Kiều Lỗi liền nuốt vội câu hỏi trở về.
- Để chị mình tự hỏi hắn vấn đề này đi.
Kim Duyên thầm nghĩ.
- Đường Trọng, còn nhớ câu nói mà khi rời khỏi trường tôi nói với cậu không?
- Không nhớ lắm.
Đường Trọng lắc đầu.
- Ngày nào tôi cũng bận rộn, rất nhiều người nói chuyện bên tai tôi. Tôi nói như vậy không phải là sỉ nhục cậu đâu, mà tôi không nhớ ra thật đấy.
- Lúc tôi ra khỏi cổng trường đã nói, tôi không học nữa. Về sau tôi sẽ dùng phương thức của người trưởng thành chơi với cậu.
Kiều Lỗi nói.
Đường Trọng liền chỉ vào đám người Kim Duyên nói:
- Giống như dùng bọn họ vừa rồi chơi với tôi ấy à?
-...
Sao lại kéo bọn tôi vào rồi?
Kim Duyên không muốn đứng hứng đạn nữa, buông đũa nói:
- Tôi đi toilet!
Cạch.
Một đám người liền buông đũa nói:
- Tôi cũng đi toilet.
Rõ ràng trong phòng có toilet nhưng lại không ai dùng. Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Đường Trọng, Kiều Lỗi và Trương Hách Bản.
- Trương tiểu thư, lần này thực sự đã làm phiền cô.
Kiều Lỗi chủ động xin lỗi Trương Hách Bản.
- Trước kia Kiều Lỗi cũng mời tôi họp lớp không ít lần. Nhưng lần này mỗi lần mời hắn đều cố ý nhắc tới Đường Trọng. Hơn nữa hắn cũng không có thiện cảm với Đường Trọng, cho nên tôi còn hơi hiếu kỳ....
Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng một cái, nói:
- Dù sao cũng nhàn rỗi, tôi liền dắt hắn tới.
Đường Trọng nhìn về phía Kiều Lỗi, cười nói:
- Cậu đi một vòng lớn như vậy tới gặp tôi, rốt cục là muốn làm gì? Không phải là muốn tôi gặp người bạn học đã thay đổi triệt để đấy chứ?
- Thật ra vừa rồi cô ta hẳn phải chết.
Giọng điệu Kiều Lỗi ôn hòa, giống như đang nói tới một chuyện không liên quan tới mình vậy.
- Cô ta chết thì tất cả đều hoàn mỹ.
- Thế nào? Cậu là người bày trò à?
Đường Trọng cười hỏi.
- Tôi nói rồi, cậu là người thông minh, còn thông minh hơn tưởng tượng của tôi. Cậu cũng là người đa nghi, còn đa nghi hơn tôi nhiều.
Kiều Lỗi ngắm nghía cái chén thủy tinh trong tay, cười nói:
- Cho dù tôi phủ nhận thì cậu cũng sẽ ghi món nợ này lên đầu tôi phải không?
- Thật ra cậu có thừa nhận hay không cũng chẳng sao. Tôi đã nhận định cậu là bàn tay sau màn rồi.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, hiện tại trong lòng tôi đang cân nhắc nên trả thù cậu thế nào đây. Cậu phải biết tôi không phải kẻ thích chịu thiệt.
- Đúng vậy. Đây đúng là đối thủ mà tôi chết. Đáng tiếc là cô tôi không chết.
- Người khác cũng chỉ nghĩ tới chụp ảnh, bịa đặt tin để bôi đen quá khứ của tôi. Các người lại lấy luôn một mạng người vấy bẩn tôi, thật đúng là hào phóng.
Ánh mắt Đường Trọng âm trầm.
- Tiếc đứa bé thì không bắt được sói.
Kiều Lỗi hình như rất tự đắc với thủ đoạn của mình.
- Lý Sắt đúng ra nên chết rồi. Chúng tôi đang chờ đợi cơ hội cô ta và cậu ở chung. Cơ hội này không chỉ có hai người các người mà còn cần vô số người chứng kiến. Mở họp lớp là một sự lựa chọn không tồi.
- Nếu Lý Sắt chết, hơn nữa phát sinh xung đột, cãi cọ với tôi xong mới chết thì thanh của tôi lập tức thối mù. Thậm chí các người sẽ lôi chuyện đặt boom lần trước ra. Lần đó vốn là muốn giết tôi, hiện giờ có thể biến thành Lý Sắt bất mãn với việc tôi có ý đồ với cô ta nên muốn giết tôi.
Kiều Lỗi cười to, nói:
- Còn nữa, Hắc Hiệp hot như thế, Lý Sắt lại ít nhận được vai diễn. Tôi nghĩ nhất định ở phương diện này phải có âm mưu gì. Tất cả mọi người sẽ nghĩ là Lý Sắt bị người trong đoàn làm phim chèn ép. Tôi không chỉ muốn hủy diệt cậu mà còn muốn hủy diệt Ngô Sâm Lâm, hủy diệt Hắc Hiệp, hủy diệt tất cả những người có liên quan tới cậu.
- Giới giải trí là thế. Có người một đêm thành nổi tiếng, thu hoạch tiền tài, danh dự vô số. Cũng có người chỉ một phút đồng hồ là danh tiếng thối hoắc, lập tức rơi xuống đáy cốc. Cậu đã hưởng thụ vế trước, sao không thử vế sau đi?
- Cậu đúng là hận tôi mà.
- Ai có thể tha thứ cho một tên khốn nạn bắt hắn uống nước tiểu chứ?
- Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tha thứ cho tôi. Cậu xem hiện giờ cậu so với trước kia thế nào? Trước kia cậu là thằng khốn nạn, giờ thành thằng đại khốn nạn rồi. Hàn Tín còn biết cảm tạ kẻ đồ tể đã bắt hắn phải lòn trôn, cậu sao lại không phải đơn thuần muốn cảm tạ tôi nên mời một chén rượu chứ hả?
Cảm xúc của Kiều Lỗi lập tức trở nên không ổn định nói:
- Nếu Hàn Tín bị buộc uống nước tiểu thì đã sớm đâm chết tên đồ tể để đi ngồi tù rồi, làm gì có cơ hội thành nguyên soái thống lĩnh ngàn quân nữa chứ?
Đường Trọng hơi hối hận, nói:
- Đúng là hơi quá. Lúc trước đúng ra chỉ nên cho cậu chui qua đũng quần tôi thôi.
Phụt!
Rượu trong miệng Trương Hách Bản phun thẳng ra ngoài.
- Hay là chúng ta thử lại một lần đi
Trương Hách Bản lại muốn phun rượu.
Sắc mặt Kiều Lỗi âm trầm, gằn giọng nói:
- Đường Trọng, chắc cậu còn chưa hiểu được ý tôi khi đến gặp cậu hả?
- Tuyên chiến sao?
- Đúng vậy, tuyên chiến. Tôi nói rồi. Phải chơi trò chơi với tư cách là người lớn.
Đường Trọng nhếch một cười nói:
- Trẻ con sau khi lớn lên đều gấp gáp muốn chứng tỏ chính mình. Cậu cho là cậu chỉ dựa vào một tên què là có tư cách tuyên chiến với tôi sao? Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra là kẻ cậu ôm đùi đã què cả hai chân à? Một cái là trời sinh, một cái là bị tôi đánh gãy.
-...
Đường Trọng kéo tay Trương Hách Bản nói:
- Hơi đói rồi. Tôi mời cô ăn bát mỳ nhé?
- Vừa hay tôi cũng chưa thấy no.
Trương Hách Bản đáp.
Đi ra từ trong phòng, Đường Trọng lập tức gọi điện. Đầu kia bắt máy, hắn liền nói:
- Tra giúp tôi một người.
Trương Hách Bản không quấy rầy Đường Trọng gọi điện. Cô cũng lấy di động ra, gọi cho tài xế, bảo hắn lái xe ra cửa câu lạc bộ Tây Lâm.
- Rất xin lỗi.
Lên xe xong, Trương Hách Bản đột nhiên nói.
Đường Trọng kinh ngạc qua sang, nhìn khuôn mặt dịu dàng mà mềm mại của Trương Hách Bản dưới ánh đèn đường nhạt nhòa, có cảm giác không thể tin được.
Hắn có thể rất thản nhiên nhận Lâm Hồi Âm nói dài hơn hai câu nhưng lại rất khó nhận thái độ xin lỗi người khác thành khẩn như vậy của Trương Hách Bản.
Bởi vì chuyện sau còn khó hơn chuyện trước cả trăm lần.
Đường Trọng biết Trương Hách Bản lâu như vậy, đã bao giờ nghe cô ấy nói với người khác ba chữ này đâu chứ?
- Tôi không nên mang anh tới.
Trương Hách Bản nói tiếp.
- Thật ra như vậy cũng tốt.
Đường Trọng an ủi Trương Hách Bản, nói:
- Xem như cảnh tỉnh tôi. vốn tôi quên mất một nhân vật, kết quả là hôm nay mới phát hiện ra hắn vẫn ở sau lưng tìm cách ám hại tôi. Loại cảm giác này thật sự không tốt. Cô có biết tôi ghét nhất loại động vật nào không?
- Rắn độc.
Trương Hách Bản nói.
Đường Trọng càng ngạc nhiên nhìn cô, nói:
- Sao cô lại biết?
Trương Hách Bản lộ nụ cười trẻ con, nói:
- Lúc anh không ở nhà, di Bạch thường xuyên kể chuyện cuộc sống ở Hận Sơn của anh, nói anh có thể dùng tay không giết sói, vung đấm đánh hổ. Anh lợi hại như vậy, khẳng định không sợ sói sợ hổ rồi.
- Vậy sao cô xác định được là tôi sợ rắn chứ?
- Bởi vì tôi sợ rắn mà.
Trương Hách Bản nói rất thản nhiên:
- Tôi còn sợ thì sao anh lại không sợ?
- Đúng vậy. Tôi ghét nhất là rắn độc. Bình thường không lên tiếng, thừa dịp cô không đề phòng liền cắn cô một nhát, hơn nữa độc tính mạnh, chỉ hơi không cẩn thận là toi mạng ngay. Kiều Lỗi chính là rắn độc. Để cho con rắn độc này hiện ra vẫn tốt hơn là để hắn ẩn dưới bùn.
Đường Trọng thở dài khẽ:
- Tôi lại tự tay nuôi nấng một con rắn độc rồi.
- Hắn không phải là đối thủ của anh.
Trương Hách Bản nói.
- Cô thấy thế sao?
- Tôi tin thế.
Đường Trọng cảm thấy Trương Hách Bản hôm nay hơi bất bình thường. Bình thường dù cô ấy tin mình thật nhưng cũng không bao giờ nói trắng ra như vậy. Nhất định cô sẽ dùng một phương thức nào đó sắc bén hơn để biểu đạt thí dụ nói bởi có tôi cổ vũ anh, có tôi cầu nguyện cho anh hoặc bởi tên kia lớn lên quá xấu trai.
- Tâm tình không tốt sao?
Đường Trọng hỏi.
- Không tốt.
Đường Trọng không nói gì nữa.
- Vì sao lại không hỏi tôi là tại sao tâm tình không tốt?
- Mỗi người đều có lúc tâm tình không tốt.
- Là anh không dám hỏi.
Đường Trọng cười cười, cũng không trả lời vấn đề này.
Trương Hách Bản lấy di động từ trong túi ra, nói:
- Anh không sợ tôi tung ảnh này ra ngoài à?
- Tôi tin cô.
Đường Trọng cười nói. Cho tới giờ hắn chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này. Nếu Trương Hách Bản mà tung những bức ảnh kia ra ngoài thì cô không phải là Trương Hách Bản nữa.
Cô gái này miệng độc nhưng cũng vẫn rất nghĩa khí.
- Thế nhỡ bị mất thì sao?
Đường Trọng cười nói:
- Dù bị mất tôi cũng không trách cô.
- Vì sao?
Trương Hách Bản trừng to mắt nhìn Đường Trọng.
- Bởi không phải là cô cố ý.
Trương Hách Bản chớp mắt, nói:
- Tôi sẽ không cố ý để mất là được.
Đường Trọng cười, không nói gì.
- Lão Lý, dừng xe.
Trương Hách Bản đột nhiên hô.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi còn có việc phải làm. Để lão Lý đưa anh về trước.
Nói xong Trương Hách Bản liền lập tức đẩy cửa xe đi xuống.
Bờ sông Hoàng Phố, gió sông lạnh thấu xương.
Trương Hách Bản dùng khăn quàng cổ che miệng, khiến người đi qua đối diện khó nhận ra cô chính là ngôi sao lớn Trương Hách Bản.
Đi dọc theo bờ sông Hoàng Phố một hồi, tâm tình Trương Hách Bản mới hơi thư thái hơn một chút.
Thấy mình còn cầm di động trong tay, cô cười tự giễu:
- Thực ra có thể không cẩn thận để lại trên taxi.
Lúc nói chuyện, cô lại cầm di động ném thẳng xuống sông.
Tõm.
Di động rơi xuống nước tạo thành vài gợn sóng, sau đó chìm xuống đáy sông.
Trương Hách Bản ngơ ngác nhìn nơi gợn sóng biến mất, tay ôm ngực, thì thào:
- Chỗ này hơi đau.