Du Mục vuốt nhẹ đùi mình, xoay người nhìn mặt hồ đang được bao phủ bởi ánh chiều tà, nói:
- Tao có thể hiểu rõ bản thân nhưng mày thì không. Mày cho là mọi người trên toàn thế giới hẳn là thích mày, hiện tại có phải có cảm giác rất bị tổn thương không?
- Mày hiểu bản thân rất sâu sắc nhưng lại hiểu tao quá nông cạn. Đây là nguyên nhân mà mày vẫn không thắng nổi tao. Biết mình biết người thì trăm trận mới trăm thắng được.
Đường Trọng nhìn Du Mục vẻ thông cảm:
- Cho tới bây giờ chưa bao giờ tao cho là người trên thế giới thích tao. Ngược lại, ta cảm thấy tao là kẻ mà người khác không mấy ưa thích. Chỉ bằng chút diện mạo vĩ đại này của tao thì vô số thanh niên nam đã bài xích rồi. Ai đứng bên cạnh tao cũng đều giống như một đám lá xanh làm nền. Nếu là mày mày có muốn không? Hơn nữa tao lại chân thật không giả tạo, có mấy người có thể chịu nổi tính cách của tao chứ?
Không thể không nói, anh bạn Đường Trọng của chúng ta đúng là quá hiểu bản thân luôn.
Du Mục quay mặt về phía Đường Trọng, nói:
- Mày tới để tự phân tích đặc điểm tính cách mình sao?
- Người thắng không thể tới trước mặt kẻ thua lượn vài vòng sao?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu không làm vậy thì thắng lợi tao dùng trí tuệ và vất vả đạt được có phải sẽ mất đi ý nghĩa không? Cho dù ánh mắt và sự cậu ngợi của người xung quanh sẽ tôn vinh tao nhưng cảm giác này lại càng tuyệt vời hơn.
- Người thắng sao?
Du Mục cất giọng mỉa mai nói:
- Nói thế có phải là quá sớm không?
- Mày còn có cơ hội lật ngược thế cờ à?
- Chỉ cần tao không chết, tao còn có vô số cơ hội.
Du Mục nói. Hắn nhún nhúc vai:
- Đương nhiên tao biết mày có thân thủ hơn người, hơn nữa bên cạnh tao cũng không có vệ sĩ. Nếu không thì giờ mày xử tao luôn đi hả?
- Đây đúng là một đề nghị tốt.
Đường Trọng đáp.
- Vì sao lại không làm chứ?
Du Mục cười cổ động.
- Mày mơ đi.
Đường Trọng nói:
- Nơi này là công viên, xung quanh có nhiều người nhìn chúng ta nói chuyện như vậy. Vệ sĩ của mày chắc đang cầm máy quay quay rồi hả? Hiện giờ mà tao ra tay giết mày thì không phải sẽ đền mạng theo sao? Tôi vẫn cảm thấy giá trị sinh mạng con người vẫn luôn bình đẳng nhưng hai chúng ta là ngoại lệ. Mày cảm thấy sinh mạng của mày có thể sánh bằng tao chắc?
- Hiển nhiên là không.
Đường Trọng căn bản không cho Du Mục cơ hội mở mồm, bản thân đáp luôn.
- Mày chết là được giải thoát. Tao chết là giải thoát cho lũ chúng mày. Nếu như vậy thì làm sao tao lại để chúng mày chiếm lợi của tao được chứ?
- Thật đúng là một tên tinh quái. Mày đã không giết được tao, lại không chửi tao, chẳng lẽ tới đây nói vài câu vô nghĩa với tao sao? Điều này thực không hợp với tính cách mày, cũng lãng phí thời gian của tao.
- Tao đến để nói với mày, Quách Vân Tung không xong, Kiều Lỗi cũng không xong, mày cũng không xong. Đây không phải là thứ chúng ta thường nói, binh hùng tướng mạnh chẳng có nhỉ? Mày có thể khiến tao chờ mong một điều bất ngờ một chút không? Giao tiếp với loại người như mày thì sẽ khiến chỉ số thông minh của tao giảm xuống mất.
- Trương Hách Bản thì sao?
Sắc mặt Du Mục xấu hổ nói:
- Trương Hách Bản có tính là một bất ngờ không?
- Trương Hách Bản?
Đường Trọng cười lạnh:
- Cô ấy là người của tao.
- Trương Hách Bản là người Tấn Tây, cha mẹ người nhà đều ở Tấn Tây. Chỉ cần ở Tấn Tây thì không thể không theo Du gia được.
Vẻ mặt Du Mục cuồng vọng nói:
- Muốn bóp chết một ông chủ mỏ quặng thì chẳng khác gì bóp chết một con kiến. Có kẻ nào đào than mà hai tay không dính máu tươi đâu?
- Vì sao mày không làm luôn đi?
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Tao cũng không phải chúa cứu thế. Mày tưởng tao quan tâm tới sự sống chết của mọi người trên thế giới sao?
-...
- Du Mục, thật sự là mày quá ngây thơ rồi.
Đường Trọng châm chọc nói.
- Tao quan tâm nhất là bản thân tao. Dù mày có giết sạch toàn bộ những người bên cạnh tao thì cũng chẳng thay đổi được kết cục và vận mệnh thất bại của mày đâu... Mày không xem film à? Toàn bộ cha mẹ, người nhà của nhân vật nam chính trong film đều bị giết sạch. Nhân vật nam chính sau khi trở về đại sát tứ phương, báo thù rửa nhục, sau đó mới mang theo bạn gái vừa tán đổ đi về phương trời xa. Tao giống như nhân vật nam chính trong film ấy, cũng có vận mệnh giống thế.
-......
Miệng Du Mục mở ra, muốn nói gì mà lại nói không lên lời.
Làm diễn viên phụ phối hợp, hắn thực sự cảm thấy áp lực nặng như núi.
Vấn đề là, dựa vào cái gì mà mày lại được làm nhân vật nam chính chứ? Chẳng lẽ bởi mày đẹp trai giống nhân vật nam chính chứ? Trong rất nhiều bộ film, cũng có rất nhiều diễn viễn có thực lực cũng được làm nhân vật nam chính mà.
Đường Trọng vỗ vỗ bả vai Du Mục, cười nói:
- Bi ai lớn nhất của một người xấu chính là gặp phải kẻ còn xấu hơn hắn. Nếu thế thì tất cả chỗ xấu của hắn không có không gian thể hiện ra. Nhưng dù sao thì nếu mày tiếp tục cố gắng thì không chừng thì ba mươi năm sau khi mày chết sẽ có cơ hội vượt qua tao.
Đường Trọng lấy điều khiển xe lăn từ tay Du Mục, hỏi:
- Thứ này chạy bằng điện sao?
Ánh mắt Du Mục cảnh giác nhìn Đường Trọng, tức giận nói:
- Mày muốn làm gì?
- Trước đây tao rất muốn có một bộ ô tô điều khiển từ xa. Tao đi tìm chòm râu dài nhà tao đòi, ông ấy tát cho tao một phát.
Đường Trọng cười nói:
- Nhưng một cái tát này cũng không đánh mất lý tưởng... Nào, mày ngồi ngay ngắn vào, chúng ta cùng thử ô tô hình người.
Đường Trọng nói xong liền bấm phím mũi tên trên điều khiển từ xa.
Vút...
Xe lăn lao thẳng về phía trước, tiến thẳng về phía cái hồ nhân tạo.
- Đường Trọng...
Hai tay Du Mục nắm chặt tay xe lăn, hét toáng lên.
- Đừng sợ, phía dưới có nước, không ngã chết được đâu.
Đường Trọng la lớn. Cũng không biết là hắn an ủi thế có hữu hiệu không nữa.
Có hai người mặc áo đen chạy ra khỏi nơi ẩn nấp, vọt tới chặn chiếc xe lăn đang lao điên cuồng về phía hồ nước.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, đã chạy được tới phía trước xe lăn.
Sau đó, bọn họ liền thể hiện tư thế phòng thủ, đợi tới khi xe tới trước mặt thì hai người liền xông lên song song.
Két.
Xe lăn ngừng lại không xa trước mặt bọn họ. Thân thể hai người bọn họ đồng thời chụp vào khoảng không.
Hai người gục mặt trên mặt đất thầm thở phào một hơi. May mà tên kia còn chưa tới mức phát rồ, cuối cùng cũng không nỡ ra tay nặng với một người tàn tật.
Sắc mặt Du Mục tái nhợt, hai tay nắm chặt vào thành xe lăn.
Hắn sợ nước.
Từ nhỏ tới lớn hắn vẫn sợ nước.
Bởi vì hai chân hắn bị què nên làm sao học bơi được chứ? Hắn ghét tất cả những môn vận động bộc lộ thân thể, gồm cả môn "giới tính".
- Còn may...
Trong lòng hắn thấy may mắn không thôi, thậm chí còn hơi cảm kích vì Đường Trọng đã dừng lại.
Cạch cạch...
Xe lăn đột nhiên lại chuyển động.
- Lại còn có chức năng gia tốc này.
Đường Trọng rất có thiên phú với mấy trò chơi, vừa cầm điều khiển liền lập tức tìm hiểu hết công năng của nó.
Tại thời điểm hắn bấm nút gia tốc, xe lăn liền dùng tốc độ như bay nghiền qua hai người mặc áo đen, sau đó bay lên với một tư thế duyên dáng rồi nhanh chóng rơi xuống, tạo thành một đám bọt nước xinh đẹp trên mặt hồ...
Bùm!
Hai người mặc đồ đen kia kêu thảm, cũng lao đầu vào hồ nước luôn.
Đường Trọng buông điều khiển từ xa, lặng yên rời đi, ẩn sâu tất cả danh tiếng...
Công Tôn Tiễn đang cười.
Cười thực cuồng vọng, cũng cười rất lớn tiếng.
Thân hình cao lớn, hình thể cường tráng, dù ngồi ở chỗ nào cũng giống như một quả núi thịt vậy.
Hơn nữa khí thế của hắn rất mạnh, khiến người ta cảm thấy uy thế lớn. Người bình thường đứng trước mặt hắn giống như người hầu của hắn vậy.
Nằm trên giường, đã thay một bộ quân áo sạch sẽ nhưng sắc mặt vẫn đầy xấu hổ như trước, ánh mắt Du Mục ác độc nhìn hắn, nói:
- Tiếng cười của mày khiến tao tràn đầy địch ý.
- Ngàn vạn lần đừng.
Công Tôn Tiễn nói:
- Tiếng cười của tao là đồng bệnh tương liên đấy. Tao cũng bị hắn ném xuống nước một lần rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt Du Mục vẫn không ổn, Công Tôn Tiễn giải thích:
- Bởi khối đất nghĩa địa kia mà một người bạn của tao bị hắn ném vào dòng Hoàng Phố. Lúc đó là mùa đông, tao nhảy xuống mò được người bạn đó lên. Mẹ nó lúc đó tao đứng còn run nhưng vẫn phải cắn chặt răng không cho hắn thấy sơ hở. Thê thảm hơn mày chưa?
- Thật đúng là có tình có nghĩa.
Du Mục châm biếm.
Công Tôn Tiễn thở dài, nói:
- Chẳng còn cách nào. Chúng ta đi theo hướng khác nhau. Mày vẫn theo đường tư lợi, dù làm gì thì cũng không bị người khác nói. Còn tao thì khác mày. Tao muốn học Mạnh Thường Quân có ba ngàn môn khách, không ra vẻ một chút thì có được không? Ai còn bán mạng cho tao nữa?
- Ba ngàn môn khách của mày đâu?
Tâm tình Du Mục không tốt lắm. Không, phải nói là không ổn tới cực điểm, cho nên hiện giờ hắn nhìn ai cũng thấy đáng ghét. Cho dù là người minh hữu này của hắn cũng không phải ngoại lệ.
- Đường Trọng còn sống vui vẻ, ba ngàn môn khách của mày sao không ra sức một chút đi?
- Cho dù ra sức cũng phải đợi cơ hội chứ.
Công Tôn Tiễn nói thản nhiên như không, cũng không để ý tới vẻ trào phúng của Du Mục.
- Hiện giờ là xã hội pháp chế, giết người là phạm pháp đấy.
- Nếu mày định tới an ủi tao thì mày đi được rồi đấy.
Sắc mặt Du Mục càng âm trầm hơn, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
- Du thọt, đừng có đuổi người vội.
Công Tôn Tiễn cười ha hả nói:
- Nói cho tao nghe một chút đi, sao hai chúng mày lại nảy sinh xung đột thế? Sao hắn lại hất mày xuống nước?
Du Mục không đáp.
Hắn chỉ bị rơi xuống nước chứ không phải bị đầu vào nước, làm sao lại phải khiến mình chịu nhục thêm lần nữa chứ?
Chát!
Công Tôn Tiễn tát miệng mình một cái, nói:
- Mày xem cái miệng thối này của tao, hỏi vấn đề chó má gì thế? Hắn có nói gì với mày không?
- Hắn nói dù có giết sạch người bên cạnh hắn thì cũng không thay đổi một vận mệnh thất bại đã định của tao.
Du Mục nói.
Ánh mắt Công Tôn Tiễn lóe lên, nói:
- Thật không? Vậy chúng ta giết sạch người bên cạnh hắn xem.
- Hiện giờ là xã hội pháp chế, giết người làm phạm pháp đấy.
Du Mục nói.
- Đúng vậy.
Công Tôn Tiễn gật đầu:
- Cho nên chỉ có thể để người khác đi làm thôi.
- Đáng tiếc.
Du Mục nói.
- Đúng vậy, đáng tiếc.
Công Tôn Tiễn phụ họa.
tao mới biến thành thế này. Bệnh tình cũng thực biến thái có phải không? Bên ngoài chắc mọi người đều thấy tao như thế hả?
- Mày đúng là rất hiểu bản thân.
Đường Trọng khen ngợi.
- Tao tìm khắp nơi cũng không ra được hai từ nào để hình dung mày tốt hơn hai từ này.
Trương Hách Bản chớp mắt, nói:
- Tôi sẽ không cố ý để mất là được.
Đường Trọng cười, không nói gì.
- Lão Lý, dừng xe.
Trương Hách Bản đột nhiên hô.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi còn có việc phải làm. Để lão Lý đưa anh về trước.
Nói xong Trương Hách Bản liền lập tức đẩy cửa xe đi xuống.
Bờ sông Hoàng Phố, gió sông lạnh thấu xương.
Trương Hách Bản dùng khăn quàng cổ che miệng, khiến người đi qua đối diện khó nhận ra cô chính là ngôi sao lớn Trương Hách Bản.
Đi dọc theo bờ sông Hoàng Phố một hồi, tâm tình Trương Hách Bản mới hơi thư thái hơn một chút.
Thấy mình còn cầm di động trong tay, cô cười tự giễu:
- Thực ra có thể không cẩn thận để lại trên taxi.
Lúc nói chuyện, cô lại cầm di động ném thẳng xuống sông.
Tõm.
Di động rơi xuống nước tạo thành vài gợn sóng, sau đó chìm xuống đáy sông.
Trương Hách Bản ngơ ngác nhìn nơi gợn sóng biến mất, tay ôm ngực, thì thào:
- Chỗ này hơi đau.
- Tao có thể hiểu rõ bản thân nhưng mày thì không. Mày cho là mọi người trên toàn thế giới hẳn là thích mày, hiện tại có phải có cảm giác rất bị tổn thương không?
- Mày hiểu bản thân rất sâu sắc nhưng lại hiểu tao quá nông cạn. Đây là nguyên nhân mà mày vẫn không thắng nổi tao. Biết mình biết người thì trăm trận mới trăm thắng được.
Đường Trọng nhìn Du Mục vẻ thông cảm:
- Cho tới bây giờ chưa bao giờ tao cho là người trên thế giới thích tao. Ngược lại, ta cảm thấy tao là kẻ mà người khác không mấy ưa thích. Chỉ bằng chút diện mạo vĩ đại này của tao thì vô số thanh niên nam đã bài xích rồi. Ai đứng bên cạnh tao cũng đều giống như một đám lá xanh làm nền. Nếu là mày mày có muốn không? Hơn nữa tao lại chân thật không giả tạo, có mấy người có thể chịu nổi tính cách của tao chứ?
Không thể không nói, anh bạn Đường Trọng của chúng ta đúng là quá hiểu bản thân luôn.
Du Mục quay mặt về phía Đường Trọng, nói:
- Mày tới để tự phân tích đặc điểm tính cách mình sao?
- Người thắng không thể tới trước mặt kẻ thua lượn vài vòng sao?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu không làm vậy thì thắng lợi tao dùng trí tuệ và vất vả đạt được có phải sẽ mất đi ý nghĩa không? Cho dù ánh mắt và sự cậu ngợi của người xung quanh sẽ tôn vinh tao nhưng cảm giác này lại càng tuyệt vời hơn.
- Người thắng sao?
Du Mục cất giọng mỉa mai nói:
- Nói thế có phải là quá sớm không?
- Mày còn có cơ hội lật ngược thế cờ à?
- Chỉ cần tao không chết, tao còn có vô số cơ hội.
Du Mục nói. Hắn nhún nhúc vai:
- Đương nhiên tao biết mày có thân thủ hơn người, hơn nữa bên cạnh tao cũng không có vệ sĩ. Nếu không thì giờ mày xử tao luôn đi hả?
- Đây đúng là một đề nghị tốt.
Đường Trọng đáp.
- Vì sao lại không làm chứ?
Du Mục cười cổ động.
- Mày mơ đi.
Đường Trọng nói:
- Nơi này là công viên, xung quanh có nhiều người nhìn chúng ta nói chuyện như vậy. Vệ sĩ của mày chắc đang cầm máy quay quay rồi hả? Hiện giờ mà tao ra tay giết mày thì không phải sẽ đền mạng theo sao? Tôi vẫn cảm thấy giá trị sinh mạng con người vẫn luôn bình đẳng nhưng hai chúng ta là ngoại lệ. Mày cảm thấy sinh mạng của mày có thể sánh bằng tao chắc?
- Hiển nhiên là không.
Đường Trọng căn bản không cho Du Mục cơ hội mở mồm, bản thân đáp luôn.
- Mày chết là được giải thoát. Tao chết là giải thoát cho lũ chúng mày. Nếu như vậy thì làm sao tao lại để chúng mày chiếm lợi của tao được chứ?
- Thật đúng là một tên tinh quái. Mày đã không giết được tao, lại không chửi tao, chẳng lẽ tới đây nói vài câu vô nghĩa với tao sao? Điều này thực không hợp với tính cách mày, cũng lãng phí thời gian của tao.
- Tao đến để nói với mày, Quách Vân Tung không xong, Kiều Lỗi cũng không xong, mày cũng không xong. Đây không phải là thứ chúng ta thường nói, binh hùng tướng mạnh chẳng có nhỉ? Mày có thể khiến tao chờ mong một điều bất ngờ một chút không? Giao tiếp với loại người như mày thì sẽ khiến chỉ số thông minh của tao giảm xuống mất.
- Trương Hách Bản thì sao?
Sắc mặt Du Mục xấu hổ nói:
- Trương Hách Bản có tính là một bất ngờ không?
- Trương Hách Bản?
Đường Trọng cười lạnh:
- Cô ấy là người của tao.
- Trương Hách Bản là người Tấn Tây, cha mẹ người nhà đều ở Tấn Tây. Chỉ cần ở Tấn Tây thì không thể không theo Du gia được.
Vẻ mặt Du Mục cuồng vọng nói:
- Muốn bóp chết một ông chủ mỏ quặng thì chẳng khác gì bóp chết một con kiến. Có kẻ nào đào than mà hai tay không dính máu tươi đâu?
- Vì sao mày không làm luôn đi?
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Tao cũng không phải chúa cứu thế. Mày tưởng tao quan tâm tới sự sống chết của mọi người trên thế giới sao?
-...
- Du Mục, thật sự là mày quá ngây thơ rồi.
Đường Trọng châm chọc nói.
- Tao quan tâm nhất là bản thân tao. Dù mày có giết sạch toàn bộ những người bên cạnh tao thì cũng chẳng thay đổi được kết cục và vận mệnh thất bại của mày đâu... Mày không xem film à? Toàn bộ cha mẹ, người nhà của nhân vật nam chính trong film đều bị giết sạch. Nhân vật nam chính sau khi trở về đại sát tứ phương, báo thù rửa nhục, sau đó mới mang theo bạn gái vừa tán đổ đi về phương trời xa. Tao giống như nhân vật nam chính trong film ấy, cũng có vận mệnh giống thế.
-......
Miệng Du Mục mở ra, muốn nói gì mà lại nói không lên lời.
Làm diễn viên phụ phối hợp, hắn thực sự cảm thấy áp lực nặng như núi.
Vấn đề là, dựa vào cái gì mà mày lại được làm nhân vật nam chính chứ? Chẳng lẽ bởi mày đẹp trai giống nhân vật nam chính chứ? Trong rất nhiều bộ film, cũng có rất nhiều diễn viễn có thực lực cũng được làm nhân vật nam chính mà.
Đường Trọng vỗ vỗ bả vai Du Mục, cười nói:
- Bi ai lớn nhất của một người xấu chính là gặp phải kẻ còn xấu hơn hắn. Nếu thế thì tất cả chỗ xấu của hắn không có không gian thể hiện ra. Nhưng dù sao thì nếu mày tiếp tục cố gắng thì không chừng thì ba mươi năm sau khi mày chết sẽ có cơ hội vượt qua tao.
Đường Trọng lấy điều khiển xe lăn từ tay Du Mục, hỏi:
- Thứ này chạy bằng điện sao?
Ánh mắt Du Mục cảnh giác nhìn Đường Trọng, tức giận nói:
- Mày muốn làm gì?
- Trước đây tao rất muốn có một bộ ô tô điều khiển từ xa. Tao đi tìm chòm râu dài nhà tao đòi, ông ấy tát cho tao một phát.
Đường Trọng cười nói:
- Nhưng một cái tát này cũng không đánh mất lý tưởng... Nào, mày ngồi ngay ngắn vào, chúng ta cùng thử ô tô hình người.
Đường Trọng nói xong liền bấm phím mũi tên trên điều khiển từ xa.
Vút...
Xe lăn lao thẳng về phía trước, tiến thẳng về phía cái hồ nhân tạo.
- Đường Trọng...
Hai tay Du Mục nắm chặt tay xe lăn, hét toáng lên.
- Đừng sợ, phía dưới có nước, không ngã chết được đâu.
Đường Trọng la lớn. Cũng không biết là hắn an ủi thế có hữu hiệu không nữa.
Có hai người mặc áo đen chạy ra khỏi nơi ẩn nấp, vọt tới chặn chiếc xe lăn đang lao điên cuồng về phía hồ nước.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, đã chạy được tới phía trước xe lăn.
Sau đó, bọn họ liền thể hiện tư thế phòng thủ, đợi tới khi xe tới trước mặt thì hai người liền xông lên song song.
Két.
Xe lăn ngừng lại không xa trước mặt bọn họ. Thân thể hai người bọn họ đồng thời chụp vào khoảng không.
Hai người gục mặt trên mặt đất thầm thở phào một hơi. May mà tên kia còn chưa tới mức phát rồ, cuối cùng cũng không nỡ ra tay nặng với một người tàn tật.
Sắc mặt Du Mục tái nhợt, hai tay nắm chặt vào thành xe lăn.
Hắn sợ nước.
Từ nhỏ tới lớn hắn vẫn sợ nước.
Bởi vì hai chân hắn bị què nên làm sao học bơi được chứ? Hắn ghét tất cả những môn vận động bộc lộ thân thể, gồm cả môn "giới tính".
- Còn may...
Trong lòng hắn thấy may mắn không thôi, thậm chí còn hơi cảm kích vì Đường Trọng đã dừng lại.
Cạch cạch...
Xe lăn đột nhiên lại chuyển động.
- Lại còn có chức năng gia tốc này.
Đường Trọng rất có thiên phú với mấy trò chơi, vừa cầm điều khiển liền lập tức tìm hiểu hết công năng của nó.
Tại thời điểm hắn bấm nút gia tốc, xe lăn liền dùng tốc độ như bay nghiền qua hai người mặc áo đen, sau đó bay lên với một tư thế duyên dáng rồi nhanh chóng rơi xuống, tạo thành một đám bọt nước xinh đẹp trên mặt hồ...
Bùm!
Hai người mặc đồ đen kia kêu thảm, cũng lao đầu vào hồ nước luôn.
Đường Trọng buông điều khiển từ xa, lặng yên rời đi, ẩn sâu tất cả danh tiếng...
Công Tôn Tiễn đang cười.
Cười thực cuồng vọng, cũng cười rất lớn tiếng.
Thân hình cao lớn, hình thể cường tráng, dù ngồi ở chỗ nào cũng giống như một quả núi thịt vậy.
Hơn nữa khí thế của hắn rất mạnh, khiến người ta cảm thấy uy thế lớn. Người bình thường đứng trước mặt hắn giống như người hầu của hắn vậy.
Nằm trên giường, đã thay một bộ quân áo sạch sẽ nhưng sắc mặt vẫn đầy xấu hổ như trước, ánh mắt Du Mục ác độc nhìn hắn, nói:
- Tiếng cười của mày khiến tao tràn đầy địch ý.
- Ngàn vạn lần đừng.
Công Tôn Tiễn nói:
- Tiếng cười của tao là đồng bệnh tương liên đấy. Tao cũng bị hắn ném xuống nước một lần rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt Du Mục vẫn không ổn, Công Tôn Tiễn giải thích:
- Bởi khối đất nghĩa địa kia mà một người bạn của tao bị hắn ném vào dòng Hoàng Phố. Lúc đó là mùa đông, tao nhảy xuống mò được người bạn đó lên. Mẹ nó lúc đó tao đứng còn run nhưng vẫn phải cắn chặt răng không cho hắn thấy sơ hở. Thê thảm hơn mày chưa?
- Thật đúng là có tình có nghĩa.
Du Mục châm biếm.
Công Tôn Tiễn thở dài, nói:
- Chẳng còn cách nào. Chúng ta đi theo hướng khác nhau. Mày vẫn theo đường tư lợi, dù làm gì thì cũng không bị người khác nói. Còn tao thì khác mày. Tao muốn học Mạnh Thường Quân có ba ngàn môn khách, không ra vẻ một chút thì có được không? Ai còn bán mạng cho tao nữa?
- Ba ngàn môn khách của mày đâu?
Tâm tình Du Mục không tốt lắm. Không, phải nói là không ổn tới cực điểm, cho nên hiện giờ hắn nhìn ai cũng thấy đáng ghét. Cho dù là người minh hữu này của hắn cũng không phải ngoại lệ.
- Đường Trọng còn sống vui vẻ, ba ngàn môn khách của mày sao không ra sức một chút đi?
- Cho dù ra sức cũng phải đợi cơ hội chứ.
Công Tôn Tiễn nói thản nhiên như không, cũng không để ý tới vẻ trào phúng của Du Mục.
- Hiện giờ là xã hội pháp chế, giết người là phạm pháp đấy.
- Nếu mày định tới an ủi tao thì mày đi được rồi đấy.
Sắc mặt Du Mục càng âm trầm hơn, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
- Du thọt, đừng có đuổi người vội.
Công Tôn Tiễn cười ha hả nói:
- Nói cho tao nghe một chút đi, sao hai chúng mày lại nảy sinh xung đột thế? Sao hắn lại hất mày xuống nước?
Du Mục không đáp.
Hắn chỉ bị rơi xuống nước chứ không phải bị đầu vào nước, làm sao lại phải khiến mình chịu nhục thêm lần nữa chứ?
Chát!
Công Tôn Tiễn tát miệng mình một cái, nói:
- Mày xem cái miệng thối này của tao, hỏi vấn đề chó má gì thế? Hắn có nói gì với mày không?
- Hắn nói dù có giết sạch người bên cạnh hắn thì cũng không thay đổi một vận mệnh thất bại đã định của tao.
Du Mục nói.
Ánh mắt Công Tôn Tiễn lóe lên, nói:
- Thật không? Vậy chúng ta giết sạch người bên cạnh hắn xem.
- Hiện giờ là xã hội pháp chế, giết người làm phạm pháp đấy.
Du Mục nói.
- Đúng vậy.
Công Tôn Tiễn gật đầu:
- Cho nên chỉ có thể để người khác đi làm thôi.
- Đáng tiếc.
Du Mục nói.
- Đúng vậy, đáng tiếc.
Công Tôn Tiễn phụ họa.
tao mới biến thành thế này. Bệnh tình cũng thực biến thái có phải không? Bên ngoài chắc mọi người đều thấy tao như thế hả?
- Mày đúng là rất hiểu bản thân.
Đường Trọng khen ngợi.
- Tao tìm khắp nơi cũng không ra được hai từ nào để hình dung mày tốt hơn hai từ này.
Trương Hách Bản chớp mắt, nói:
- Tôi sẽ không cố ý để mất là được.
Đường Trọng cười, không nói gì.
- Lão Lý, dừng xe.
Trương Hách Bản đột nhiên hô.
- Làm sao vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi còn có việc phải làm. Để lão Lý đưa anh về trước.
Nói xong Trương Hách Bản liền lập tức đẩy cửa xe đi xuống.
Bờ sông Hoàng Phố, gió sông lạnh thấu xương.
Trương Hách Bản dùng khăn quàng cổ che miệng, khiến người đi qua đối diện khó nhận ra cô chính là ngôi sao lớn Trương Hách Bản.
Đi dọc theo bờ sông Hoàng Phố một hồi, tâm tình Trương Hách Bản mới hơi thư thái hơn một chút.
Thấy mình còn cầm di động trong tay, cô cười tự giễu:
- Thực ra có thể không cẩn thận để lại trên taxi.
Lúc nói chuyện, cô lại cầm di động ném thẳng xuống sông.
Tõm.
Di động rơi xuống nước tạo thành vài gợn sóng, sau đó chìm xuống đáy sông.
Trương Hách Bản ngơ ngác nhìn nơi gợn sóng biến mất, tay ôm ngực, thì thào:
- Chỗ này hơi đau.