Tiêu Nam Tâm về nhà, bà nội lập tức ra đón, hỏi:
- Đường Trọng đâu? Sao lại không về cùng cháu chứ?
- Đường Trọng cũng không phải cháu nội bà, bà quan tâm hắn làm gì chứ?
Tiêu Nam Tâm giả vờ bất mãn.
- Không phải cháu nội bà nhưng có thể làm cháu rể bà chứ?
Bà lão biết cháu gái mình đang nói đùa, cũng trêu chọc lại cô. Hai người đùa giỡn đã nhiều, nói chuyện kiểu này cũng thành quen rồi.
- Hắn sao?
Tiêu Nam Tâm cười lạnh nói, giống như căn bản không coi Đường Trọng vào đâu.
- Úi chà, Đường Trọng có gì không tốt chứ? Cháu còn chướng mắt sao?
Bà lão xoay người tìm một đôi dép rồi để xuống chân Tiêu Nam Tâm.
- Đường Trọng rất tốt, người thì đẹp trai, lại thông minh, còn hiếu thuận. Tìm được một người đàn ông như vậy thì coi như đời này cháu may mắn rồi.
- Đúng rồi. Chỗ nào hắn cũng tốt, cho nên con gái thích hắn mới nhiều như vậy.
Tiêu Nam Tâm thở dài. Cô cũng biết chuyện của Đường Trọng. Người đứng cạnh hắn kín mít, còn có chỗ cho mình sống yên ổn sao?
Nếu không thể yêu thoải mái thì mình nên quyết định đau đớn dứt khoát đi.
Bà lão nghe thấy giọng điệu của Tiêu Nam Tâm thương cảm, hỏi:
- Nam Tâm, hai đứa không thành được sao?
- Không được bà ạ.
Tiêu Nam Tâm nói rất khẳng định.
- Ôi chao, bà còn gọi điện nói với cha mẹ cháu là hai đứa sẽ trở thành một đôi đấy.
Bà lão tiếc nuối nói:
- Hay bà nói giúp cho nhé?
- Bà nội à, cháu có thể bỏ qua rụt rè nhưng đối phương có từ bỏ tự tôn được không?
Tiêu Nam Tâm cười khổ nói:
- Thôi đi, bà cũng đừng quan tâm nhiều nữa, nấu cơm ngon lành cho ông cháu là được rồi. Cháu đi dạo phố hơi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Tiêu Nam Tâm vào phòng liền lập tức khóa cửa phòng lại mới cản được bà nội được muốn hỏi kỹ hơn ở ngoài cửa
- Nam Tâm, mở cửa đi. Nam Tâm... Cái con bé này.
Bà lão bất mãn đứng ngoài gõ cửa.
Tiêu Nam Tâm giơ tay ném mấy cái gối xuống đất, sau đó nhảy vọt lên, thân thể rơi thoải mái xuống giường.
Ngửa mặt lên trời, cô ngẩn ra nhìn lên trần nhà.
Cô gái đang yêu luôn khiến người ta cảm thấy khó nắm bắt.
Một lát sau, đột nhiên cô nhảy vọt từ trên giường dậy.
Cô mở một cái gói to, lấy một hộp trang sức nhỏ ra.
Hộp trang sức kia chứa cặp nhẫn đôi. Cô mở nắp hộp, lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn kia ra.
Nhìn trái nhìn phải một hồi, cô mới cẩn thận đeo lên tay.
Ngón tay của cô hơi bé hơn bà nội một chút, cho nên đeo chiếc nhẫn có vẻ hơi rộng. Ngón tay thay đổi tư thế một cái là vị trí chiếc nhẫn sẽ thay đổi.
Cô tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, thì thào:
- Thứ không hợp tay thì phải từ bỏ thôi.
Nhạc Phụ Vạn Tuế đã quay xong!
Một bộ chuyện xưa kết thúc cũng là một đoạn đời người kết thúc. Có người còn có cơ hội hợp tác, có người sợ là cả đời cũng không còn cơ hội tụ tập nữa.
Mấy tháng ở chung, mọi người đã có tình cảm sâu đậm. Cho nên đạo diễn Phùng Đại Cương tự mình đứng ra mời mọi người trong đoàn phim ăn một bữa tối. Một số nhân viên đoàn phim có tí rượu liền bắt đầu ôm đầu khóc rống lên.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân là hai diễn viên chính nhưng bọn họ cũng là hai người "phái vắng mặt". Trương Thượng Hân là bận lưu diễn toàn cầu còn Đường Trọng thì... Hắn quá nhiều việc vặt vãnh.
Nhìn đám người lưu luyến không rời, Trương Thượng Hân nâng chén rượu lên chạm cốc với Đường Trọng, sau đó nói một cách vô cùng cảm khái:
- Mỗi một bộ phim quay xong đều thấy cảnh này. Cảm giác như vậy không tốt lắm. Nó lại làm cho tôi nhớ lại cảnh tôi và đám bạn học ăn bữa cơm chia tay. Thời điểm đó cũng như vậy, mọi người ôm đầu khóc rống lên, giống như cả đời này không còn gặp được nhau nữa.
- Nhưng loại cảm giác đó rất bình thường. Có một số người đúng là có khả năng cả đời không gặp lại. Thành phố này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hiện tại người đứng ở trước mặt chúng ta thì quen thuộc như vậy, nhưng sau buổi tối hôm nay, thật sự khó có cơ hội gặp lại nữa.
- Không cần phải thương cảm như vậy.
Đường Trọng an ủi:
- Mỗi người đều có cuộc sống của mình. Chúng ta chỉ cần còn sống thì sẽ không ngừng có những chuyện mới mẻ xuất hiện trước mắt. Chúng ta có cuộc sống của chúng ta, bọn họ cũng có cuộc sống của bọn họ. Chúng ta đi mời bọn họ một chén đi. Cám ơn bọn họ đã vất vả vì bộ phim trong thời gian dài như vậy.
- Tốt.
Trương Thượng Hân sảng khoái đồng ý.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân đứng dậy. Hai người đồng thời tiến về phía một số nhân viên đoàn phim, mời rượu, nói chuyện.
Dù là phó đạo diễn hay biên kịch, diễn viên, bọn họ đều tới mời một chén.
Khi đi tới trước mặt Cát U, Cát U sờ sờ cái đầu trọc, cười ha hả nhìn Đường Trọng và Trương Thượng Hân, nói:
- Con rể và con gái mời rượu, sao lại không quỳ chứ? Nếu không thì tôi không đồng ý đám cưới này đâu.
Trong Nhạc Phụ Vạn Tuế, Đường Trọng trải qua bao cố gắng mà giữ vững được tình yêu của mình và Trương Thượng Hân. Hai người làm cảm động nhạc phụ nhạc mẫu, để bọn họ gật đầu đồng ý cho bọn họ kết hôn. Trong đó có một cảnh thuộc lễ tiết cổ của Trung Hoa, hai người quỳ xuống dâng trà cho nhạc phụ, nhạc mẫu.
- Tôi cũng muốn quỳ xuống mời rượu nhưng sợ là con gái ông không đồng ý.
Đường Trọng cười ha hả nói. Hắn biết Cát U cũng có một con gái, tuổi còn nhỏ hơn Trương Thượng Hân một chút nhưng cũng đã tới tuổi kết hôn.
Cát U chỉ chỉ Trương Thượng Hân, nói:
- Thế nào? Con gái tôi lớn lên không xinh đẹp à? Còn không phải cậu có ý đồ với con gái tôi sao?
Người đứng xem cười to.
Sau bữa tối, Đường Trọng uống nhiều rượu nên không lái xe được. Chẳng qua hắn gọi điện cho Ngô Thư, bảo cô phái người lái xe tới đón.
Tiểu Trư dừng xe ở cửa khách sạn, thấy Đường Trọng đi ra liền chạy tới đỡ.
Đường Trọng đẩy hắn ra, cười nói:
- Tôi chỉ không tự lái xe được thôi, sợ phóng viên bắt được thì mai sẽ đăng lên báo chứ cũng không phải say tới mức không đi bộ nổi.
- Ha ha, vậy thì cậu cẩn thận một chút nhé. Cậu mà ngã sấp xuống thì tôi sẽ bị chị Ngô Thư mắng đấy.
Tiểu Trư chạy tới mở cửa xe giúp Đường Trọng.
Đợi tới khi Đường Trọng lên xe, Tiểu Trư mới nhảy vào buồng lái, khởi động xe.
Ô tô còn chưa rời khỏi khuôn viên khách sạn, một bóng đen đột nhiên chạy ra cạnh xe.
Két...
Tiểu Trư phanh kít xe lại nhưng ô tô vẫn đi theo quán tính về phía trước. Bóng đen kia bị mũi ô tô đẩy ngã.
- Đáng chết.
Đường Trọng nhanh chóng xuống xe, chạy tới xem xét tình hình người bị thương.
Tiểu Trư ngẩn ra hai giây rồi cũng đi xuống xe, vội giải thích:
- Hắn đột nhiên chạy đến, tôi nhìn thấy mà phanh xe thì đã không kịp nữa.
Lao vào đầu xe là một người phụ nữ, một phụ nữ xinh đẹp.
Đường Trọng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn cô gái trán đã rách, máu chảy ra ngoài, hai tay cố gắng dãy dụa muốn đứng dậy, nói:
- Thế nào? Lại đổi tiết mục à? Lần trước nhảy lầu, lần này lại là đâm xe sao? Đùa thì cũng kích thích một chút có được không hả?
Cô gái nắm lấy tay Đường Trọng, run giọng kêu:
- Đường Trọng, cứu, cứu tôi với...
- Lý Sắt, buông tay.
- Đường Trọng, tôi van anh, cứu tôi một mạng đi. Bọn họ muốn giết tôi. Bọn họ muốn giết tôi.
- Vì sao tôi lại phải cứu cô?
Đường Trọng giật tay Lý Sắt ra:
- Làm sao tôi biết đây không phải là một cái bẫy chứ? Chẳng may tôi lại bị cô vu oan thì sao?
- Không đâu. Tôi thật sự không mà.
Lý Sắt rơi lệ đầy mặt hô lên. Máu loãng trên trán nhỏ xuống, làm mơ hồ ánh mắt của cô nhưng cô không để ý, tay lại vòng ra ôm chân Đường Trọng, cầu xin:
- Không phải bẫy đâu, thật sự không phải là bẫy đâu. Đường Trọng, tôi biết sai rồi. Tôi van anh cứu tôi một lần đi. Chỉ có anh mới cứu đang tôi. Bọn họ muốn giết tôi để vu hại cho anh.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Đường Trọng không đồng tình với Lý Sắt này chút nào. Cho dù là đám Du thọt không ra tay thì hắn cũng sẽ tìm được cơ hội ra tay.
Ánh mắt nhìn Lý Sắt chằm chằm không thiện cảm, nói:
- Cô nói có người muốn giết cô thì cô đi báo cảnh sát đi. Tìm tôi làm gì? Chúng ta là nhóm Hồ Điệp, không phải là F4.
- Cảnh sát sẽ không tin đâu. Cảnh sát sẽ không tin lời tôi nói. Anh sẽ tin. Anh biết bọn họ muốn hại anh. Anh biết tôi bị bọn họ sai khiến....
Dù Đường Trọng nói gì thì Lý Sắt cũng đề ôm chặt chân Đường Trọng không buông.
- Có nhiều người tới đó.
Tiểu Trư nhắc nhở nhỏ.
Đường Trọng xoay người nhìn lại, thấy có người đi ra khỏi đại sảnh của khách sạn. Hắn liếc mắt khen ngợi Tiểu Trư, lại nói với Lý Sắt, đứng lên đi.
- Đường Trọng, tôi...
- Theo tôi lên xe.
Đường Trọng nói.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Lý Sắt vui mừng khóc.
- Tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Nhất định tôi sẽ báo đáp anh.
- Không cần phải khách sáo như vậy.
- Không, tôi nhất định sẽ báo đáp.
- Được rồi. Nếu cô đã kiên quyết như vậy thì giúp tôi đi giết tên thọt kia nhá?
-...
- Không giết được Du thọt sao? Đi giết Kiều Lỗi cũng được. Chắc cô cũng biết người kia phải không? Chính là người lần trước sai cô nhảy lầu đấy. Cô đâm chết hắn, nói hắn muốn làm nhục cô, cho nên cô thật không nhịn nổi nữa.
-...
Đường Trọng lắc đầu thở dài nói:
- Tôi biết là lời phụ nữ không đáng tin mà.
...
Sau khi Đường Trọng đưa Lý Sắt về quán Cẩm Tú, trực tiếp đi vào từ cửa sau, sau đó lên thẳng văn phòng của hắn ở lầu ba.
Tuy Đường Trọng ít khi ở dài ngày tại quán nhưng ở đó vẫn có phòng cho hắn. Lâm Vi Tiếu tự mình quét dọn cho hắn, lúc nào cũng không có một hạt bụi, sạch sẽ như mới làm ệ sinh vậy.
Đường Trọng rót cho cô ta một chén nước, sau đó mới ngồi đối diện cô ta, cười nói:
- Thiện có thiện báo, ác có áo báo. Không phải không báo, chỉ là thời gian chưa tới. Lúc trước không phải tôi đã nói với cô những lời này rồi sao?
Lý Sắt uống sạch chén nước, nói:
- Không có.
- Thật sự là đáng tiếc.
Đường Trọng nói.
- Nếu như nói thì... Giờ cô kể lại cho tôi một chút bi thảm của cô, để tôi vui vẻ một tí đi.
-...
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
Đường Trọng nói:
- Nói thật là tôi không hề thông cảm cho cô chút nào. Nhìn cô gục trên mặt đất ôm đùi tôi, tôi thật vui vẻ. Thế có phải là không ga lăng lắm không?
-......
- Đường Trọng đâu? Sao lại không về cùng cháu chứ?
- Đường Trọng cũng không phải cháu nội bà, bà quan tâm hắn làm gì chứ?
Tiêu Nam Tâm giả vờ bất mãn.
- Không phải cháu nội bà nhưng có thể làm cháu rể bà chứ?
Bà lão biết cháu gái mình đang nói đùa, cũng trêu chọc lại cô. Hai người đùa giỡn đã nhiều, nói chuyện kiểu này cũng thành quen rồi.
- Hắn sao?
Tiêu Nam Tâm cười lạnh nói, giống như căn bản không coi Đường Trọng vào đâu.
- Úi chà, Đường Trọng có gì không tốt chứ? Cháu còn chướng mắt sao?
Bà lão xoay người tìm một đôi dép rồi để xuống chân Tiêu Nam Tâm.
- Đường Trọng rất tốt, người thì đẹp trai, lại thông minh, còn hiếu thuận. Tìm được một người đàn ông như vậy thì coi như đời này cháu may mắn rồi.
- Đúng rồi. Chỗ nào hắn cũng tốt, cho nên con gái thích hắn mới nhiều như vậy.
Tiêu Nam Tâm thở dài. Cô cũng biết chuyện của Đường Trọng. Người đứng cạnh hắn kín mít, còn có chỗ cho mình sống yên ổn sao?
Nếu không thể yêu thoải mái thì mình nên quyết định đau đớn dứt khoát đi.
Bà lão nghe thấy giọng điệu của Tiêu Nam Tâm thương cảm, hỏi:
- Nam Tâm, hai đứa không thành được sao?
- Không được bà ạ.
Tiêu Nam Tâm nói rất khẳng định.
- Ôi chao, bà còn gọi điện nói với cha mẹ cháu là hai đứa sẽ trở thành một đôi đấy.
Bà lão tiếc nuối nói:
- Hay bà nói giúp cho nhé?
- Bà nội à, cháu có thể bỏ qua rụt rè nhưng đối phương có từ bỏ tự tôn được không?
Tiêu Nam Tâm cười khổ nói:
- Thôi đi, bà cũng đừng quan tâm nhiều nữa, nấu cơm ngon lành cho ông cháu là được rồi. Cháu đi dạo phố hơi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Tiêu Nam Tâm vào phòng liền lập tức khóa cửa phòng lại mới cản được bà nội được muốn hỏi kỹ hơn ở ngoài cửa
- Nam Tâm, mở cửa đi. Nam Tâm... Cái con bé này.
Bà lão bất mãn đứng ngoài gõ cửa.
Tiêu Nam Tâm giơ tay ném mấy cái gối xuống đất, sau đó nhảy vọt lên, thân thể rơi thoải mái xuống giường.
Ngửa mặt lên trời, cô ngẩn ra nhìn lên trần nhà.
Cô gái đang yêu luôn khiến người ta cảm thấy khó nắm bắt.
Một lát sau, đột nhiên cô nhảy vọt từ trên giường dậy.
Cô mở một cái gói to, lấy một hộp trang sức nhỏ ra.
Hộp trang sức kia chứa cặp nhẫn đôi. Cô mở nắp hộp, lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn kia ra.
Nhìn trái nhìn phải một hồi, cô mới cẩn thận đeo lên tay.
Ngón tay của cô hơi bé hơn bà nội một chút, cho nên đeo chiếc nhẫn có vẻ hơi rộng. Ngón tay thay đổi tư thế một cái là vị trí chiếc nhẫn sẽ thay đổi.
Cô tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, thì thào:
- Thứ không hợp tay thì phải từ bỏ thôi.
Nhạc Phụ Vạn Tuế đã quay xong!
Một bộ chuyện xưa kết thúc cũng là một đoạn đời người kết thúc. Có người còn có cơ hội hợp tác, có người sợ là cả đời cũng không còn cơ hội tụ tập nữa.
Mấy tháng ở chung, mọi người đã có tình cảm sâu đậm. Cho nên đạo diễn Phùng Đại Cương tự mình đứng ra mời mọi người trong đoàn phim ăn một bữa tối. Một số nhân viên đoàn phim có tí rượu liền bắt đầu ôm đầu khóc rống lên.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân là hai diễn viên chính nhưng bọn họ cũng là hai người "phái vắng mặt". Trương Thượng Hân là bận lưu diễn toàn cầu còn Đường Trọng thì... Hắn quá nhiều việc vặt vãnh.
Nhìn đám người lưu luyến không rời, Trương Thượng Hân nâng chén rượu lên chạm cốc với Đường Trọng, sau đó nói một cách vô cùng cảm khái:
- Mỗi một bộ phim quay xong đều thấy cảnh này. Cảm giác như vậy không tốt lắm. Nó lại làm cho tôi nhớ lại cảnh tôi và đám bạn học ăn bữa cơm chia tay. Thời điểm đó cũng như vậy, mọi người ôm đầu khóc rống lên, giống như cả đời này không còn gặp được nhau nữa.
- Nhưng loại cảm giác đó rất bình thường. Có một số người đúng là có khả năng cả đời không gặp lại. Thành phố này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hiện tại người đứng ở trước mặt chúng ta thì quen thuộc như vậy, nhưng sau buổi tối hôm nay, thật sự khó có cơ hội gặp lại nữa.
- Không cần phải thương cảm như vậy.
Đường Trọng an ủi:
- Mỗi người đều có cuộc sống của mình. Chúng ta chỉ cần còn sống thì sẽ không ngừng có những chuyện mới mẻ xuất hiện trước mắt. Chúng ta có cuộc sống của chúng ta, bọn họ cũng có cuộc sống của bọn họ. Chúng ta đi mời bọn họ một chén đi. Cám ơn bọn họ đã vất vả vì bộ phim trong thời gian dài như vậy.
- Tốt.
Trương Thượng Hân sảng khoái đồng ý.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân đứng dậy. Hai người đồng thời tiến về phía một số nhân viên đoàn phim, mời rượu, nói chuyện.
Dù là phó đạo diễn hay biên kịch, diễn viên, bọn họ đều tới mời một chén.
Khi đi tới trước mặt Cát U, Cát U sờ sờ cái đầu trọc, cười ha hả nhìn Đường Trọng và Trương Thượng Hân, nói:
- Con rể và con gái mời rượu, sao lại không quỳ chứ? Nếu không thì tôi không đồng ý đám cưới này đâu.
Trong Nhạc Phụ Vạn Tuế, Đường Trọng trải qua bao cố gắng mà giữ vững được tình yêu của mình và Trương Thượng Hân. Hai người làm cảm động nhạc phụ nhạc mẫu, để bọn họ gật đầu đồng ý cho bọn họ kết hôn. Trong đó có một cảnh thuộc lễ tiết cổ của Trung Hoa, hai người quỳ xuống dâng trà cho nhạc phụ, nhạc mẫu.
- Tôi cũng muốn quỳ xuống mời rượu nhưng sợ là con gái ông không đồng ý.
Đường Trọng cười ha hả nói. Hắn biết Cát U cũng có một con gái, tuổi còn nhỏ hơn Trương Thượng Hân một chút nhưng cũng đã tới tuổi kết hôn.
Cát U chỉ chỉ Trương Thượng Hân, nói:
- Thế nào? Con gái tôi lớn lên không xinh đẹp à? Còn không phải cậu có ý đồ với con gái tôi sao?
Người đứng xem cười to.
Sau bữa tối, Đường Trọng uống nhiều rượu nên không lái xe được. Chẳng qua hắn gọi điện cho Ngô Thư, bảo cô phái người lái xe tới đón.
Tiểu Trư dừng xe ở cửa khách sạn, thấy Đường Trọng đi ra liền chạy tới đỡ.
Đường Trọng đẩy hắn ra, cười nói:
- Tôi chỉ không tự lái xe được thôi, sợ phóng viên bắt được thì mai sẽ đăng lên báo chứ cũng không phải say tới mức không đi bộ nổi.
- Ha ha, vậy thì cậu cẩn thận một chút nhé. Cậu mà ngã sấp xuống thì tôi sẽ bị chị Ngô Thư mắng đấy.
Tiểu Trư chạy tới mở cửa xe giúp Đường Trọng.
Đợi tới khi Đường Trọng lên xe, Tiểu Trư mới nhảy vào buồng lái, khởi động xe.
Ô tô còn chưa rời khỏi khuôn viên khách sạn, một bóng đen đột nhiên chạy ra cạnh xe.
Két...
Tiểu Trư phanh kít xe lại nhưng ô tô vẫn đi theo quán tính về phía trước. Bóng đen kia bị mũi ô tô đẩy ngã.
- Đáng chết.
Đường Trọng nhanh chóng xuống xe, chạy tới xem xét tình hình người bị thương.
Tiểu Trư ngẩn ra hai giây rồi cũng đi xuống xe, vội giải thích:
- Hắn đột nhiên chạy đến, tôi nhìn thấy mà phanh xe thì đã không kịp nữa.
Lao vào đầu xe là một người phụ nữ, một phụ nữ xinh đẹp.
Đường Trọng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn cô gái trán đã rách, máu chảy ra ngoài, hai tay cố gắng dãy dụa muốn đứng dậy, nói:
- Thế nào? Lại đổi tiết mục à? Lần trước nhảy lầu, lần này lại là đâm xe sao? Đùa thì cũng kích thích một chút có được không hả?
Cô gái nắm lấy tay Đường Trọng, run giọng kêu:
- Đường Trọng, cứu, cứu tôi với...
- Lý Sắt, buông tay.
- Đường Trọng, tôi van anh, cứu tôi một mạng đi. Bọn họ muốn giết tôi. Bọn họ muốn giết tôi.
- Vì sao tôi lại phải cứu cô?
Đường Trọng giật tay Lý Sắt ra:
- Làm sao tôi biết đây không phải là một cái bẫy chứ? Chẳng may tôi lại bị cô vu oan thì sao?
- Không đâu. Tôi thật sự không mà.
Lý Sắt rơi lệ đầy mặt hô lên. Máu loãng trên trán nhỏ xuống, làm mơ hồ ánh mắt của cô nhưng cô không để ý, tay lại vòng ra ôm chân Đường Trọng, cầu xin:
- Không phải bẫy đâu, thật sự không phải là bẫy đâu. Đường Trọng, tôi biết sai rồi. Tôi van anh cứu tôi một lần đi. Chỉ có anh mới cứu đang tôi. Bọn họ muốn giết tôi để vu hại cho anh.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Đường Trọng không đồng tình với Lý Sắt này chút nào. Cho dù là đám Du thọt không ra tay thì hắn cũng sẽ tìm được cơ hội ra tay.
Ánh mắt nhìn Lý Sắt chằm chằm không thiện cảm, nói:
- Cô nói có người muốn giết cô thì cô đi báo cảnh sát đi. Tìm tôi làm gì? Chúng ta là nhóm Hồ Điệp, không phải là F4.
- Cảnh sát sẽ không tin đâu. Cảnh sát sẽ không tin lời tôi nói. Anh sẽ tin. Anh biết bọn họ muốn hại anh. Anh biết tôi bị bọn họ sai khiến....
Dù Đường Trọng nói gì thì Lý Sắt cũng đề ôm chặt chân Đường Trọng không buông.
- Có nhiều người tới đó.
Tiểu Trư nhắc nhở nhỏ.
Đường Trọng xoay người nhìn lại, thấy có người đi ra khỏi đại sảnh của khách sạn. Hắn liếc mắt khen ngợi Tiểu Trư, lại nói với Lý Sắt, đứng lên đi.
- Đường Trọng, tôi...
- Theo tôi lên xe.
Đường Trọng nói.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Lý Sắt vui mừng khóc.
- Tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Nhất định tôi sẽ báo đáp anh.
- Không cần phải khách sáo như vậy.
- Không, tôi nhất định sẽ báo đáp.
- Được rồi. Nếu cô đã kiên quyết như vậy thì giúp tôi đi giết tên thọt kia nhá?
-...
- Không giết được Du thọt sao? Đi giết Kiều Lỗi cũng được. Chắc cô cũng biết người kia phải không? Chính là người lần trước sai cô nhảy lầu đấy. Cô đâm chết hắn, nói hắn muốn làm nhục cô, cho nên cô thật không nhịn nổi nữa.
-...
Đường Trọng lắc đầu thở dài nói:
- Tôi biết là lời phụ nữ không đáng tin mà.
...
Sau khi Đường Trọng đưa Lý Sắt về quán Cẩm Tú, trực tiếp đi vào từ cửa sau, sau đó lên thẳng văn phòng của hắn ở lầu ba.
Tuy Đường Trọng ít khi ở dài ngày tại quán nhưng ở đó vẫn có phòng cho hắn. Lâm Vi Tiếu tự mình quét dọn cho hắn, lúc nào cũng không có một hạt bụi, sạch sẽ như mới làm ệ sinh vậy.
Đường Trọng rót cho cô ta một chén nước, sau đó mới ngồi đối diện cô ta, cười nói:
- Thiện có thiện báo, ác có áo báo. Không phải không báo, chỉ là thời gian chưa tới. Lúc trước không phải tôi đã nói với cô những lời này rồi sao?
Lý Sắt uống sạch chén nước, nói:
- Không có.
- Thật sự là đáng tiếc.
Đường Trọng nói.
- Nếu như nói thì... Giờ cô kể lại cho tôi một chút bi thảm của cô, để tôi vui vẻ một tí đi.
-...
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
Đường Trọng nói:
- Nói thật là tôi không hề thông cảm cho cô chút nào. Nhìn cô gục trên mặt đất ôm đùi tôi, tôi thật vui vẻ. Thế có phải là không ga lăng lắm không?
-......