Đối mặt với sự tôn trọng " dịu dàng" thế này, tâm tình Du Mục sao mà tốt nổi?
Cậu muốn chết thế nào đây?
Vấn đề này thì Du Mục biết trả lời thế nào?
Hắn căn bản không nghĩ tới chữ chết mà.
Đương nhiên hắn cũng biết, con người cuối cùng cũng phải chết. Hắn cũng biết là mình sống lại chẳng được lâu lắm. Nhưng thế cũng phải xử lý xong Đường Trọng đã. Hắn không thể chết trước Đường Trọng được.
Với hiểu biết của hắn về Đường Trọng, nếu hắn chết, chôn rồi, thằng ranh đó nhất định sẽ đặt một bó hồng lên mộ hắn, sau đó cười to ba ngày, mở tiệc chúc mừng... Quả thực là bi thảm tới không còn nhân tính mà.
- Đường Liệp, ông...
Trán Du Mục nổi gân xanh. Khuôn mặt vốn dễ nhìn kia liền càng trở nên dữ tợn, vặn vẹo.
- Nghiêm túc một chút đi. Đang thảo luận vấn đề đấy.
Vẻ mặt chòm râu dài chăm chú nhìn hắn, cất lời khuyên bảo.
- Tao giết mày.
Du Mục muốn nhảy dựng lên từ xe lăn nhưng vừa đứng thẳng dậy thì người lập tức gục xuống phía trước.
May mắn là có hai gã vệ sĩ áo đen nhanh tay lẹ mắt, nâng người hắn lên đúng lúc. Bằng không nhất định hắn sẽ bị ngã thê thảm như cho ăn phân.
- Du Mục.
Sắc mặt trắng bóc béo phì của Du Hý Ngôn biến thành màu xanh mét. Hắn không phát động công kích với chòm râu dài khí thế bức người trước mặt mà quát lớn với cháu trai mình.
Người tâm chí kiên định phải có năng lực dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc. Biểu hiện của Du Mục khiến hắn thực thất vọng.
Nếu so với việc trừ khử một kẻ địch thì tâm trí cháu trai trưởng thành mới là chuyện quan trọng nhất với hắn.
Du Mục được vệ sĩ đặt lên xe lăn lần nữa, không cho hắn nhảy lên nữa.
- Đáng chết.
Hắn vỗ lên đầu gối mình một cái, giọng căm hận mắng.
Tàn tật!
Người què!
Hắn đi lại thật kỳ quái!
Đứng không đứng nổi...
Vì sao?
Vì sao?
Từ nhỏ tới lớn, những lời nói như thế chưa bao giờ rời khỏi hắn.
Vì sao hắn lại phải chịu như vậy?
Chòm râu dài nhìn hắn một cái, nói:
- Cho dù đứng lên thì cậu cũng không phải là đối thủ của tôi.
-...
Du Độ Lục không thể nhịn được nữa.
Mọi người nói dù đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chi là loại tồn tại có đầu có mặt, danh môn đại tộc như Du gia.
Cho dù là Khương Lập Nhân đến đây cũng không dám giương oai với Du gia như vậy.
Nhưng Đường Liệp này cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.
Lão đại theo chính trị, lão nhị theo kinh thương, chỉ có mình Du Độ Lục năng lực bình thường ở lại làm bạn bên cạnh cha.
Bình thường cũng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn.
Bình thường cũng không có nghĩa là hắn để người khác tùy ý bắt nạt người nhà mình.
Nói hắn bình thường là chỉ so với hai anh trai hắn mà thôi.
Hắn đẩy vệ sĩ mặc đồ đen trước mặt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòm râu dài:
- Nói ý định thật của các người ra đi.
- Đòi công bằng.
Chòm râu dài nói.
- Mọi người đều không phải kẻ ngốc. Ông đem con điếm kia tới Du gia chúng ta đã chứng tỏ ông muốn giải quyết chuyện này riêng... Thế nào? Dám làm không dám nhận sao?
- Giải quyết riêng à?
Chòm râu dài nhíu mày:
- Tôi muốn đòi lại công bằng, không cần tiền. Sinh mạng của con tôi không dùng tiền mua được.
- Du Độ Lục, con muốn làm gì?
Du Hý Ngôn quát lớn:
- Mày tưởng là hiểu được sự xảo trá của hắn sao? Mày có phải là người Du gia chúng ta nữa không? Mày còn có cốt khí nữa không? Không được thỏa hiệp. Tao tuyệt đối không đồng ý. Dù là chết tao cũng không để Du gia chúng ta bị vơ vét tài sản. Nếu mày dám đồng ý với hắn thì phải vượt qua xác hơn hai trăm cân thịt của tao đi.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Hý Ngôn, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau đó, hắn mới không nhịn được mà nói:
- Thật ra tôi cũng không muốn nói, nhưng ông lại cứ nhắc đi nhắc lại vài lên là mình chỉ hơn hai trăm cân... Ông phải ba trăm rưỡi ấy chứ hả?
-...
Im lặng.
Toàn trường im bặt.
Đám vệ sĩ trừng mắt nhìn chòm râu dài. Du Mục trừng lớn mắt nhìn chòm râu dài. Du Độ Lục mở to mắt nhìn cha mình, đột nhiên phát hiện ra mình phạm sai lầm mang tính chiến lược của mình, nhanh chóng chuyển mắt về phía chòm râu dài.
Cái mặt đầy thịt của Du Hý Ngôn rung rung, giống như đang vận động giảm béo mặt vậy.
- Thằng ranh vắt mũi chưa sạch lại dám khinh người.
Du Hý Ngôn đập mạnh lên mặt bàn, giọng căm hận nói:
- Báo cảnh sát, tiễn khách.
Chòm râu dài chủ động đứng lên, nói:
- Các ngươi giết con trai tôi chưa thành. Tôi sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Mục, nói:
- Cậu muốn giết Đường Trọng, tôi muốn giết cậu. Cậu muốn giết Đường Trọng thì chúng ta không có chứng cứ. Tôi giết cậu cũng không để cho ai tìm được chứng cớ. Cậu cảm thấy thế đã công bằng chưa?
Du Mục trầm mặc.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt có thần của chòm râu dài. Hắn có thể nhìn thấy từ đó dáng vẻ nhỏ bé, tê liệt của mình...
- Cậu cảm thấy công bằng chưa?
Chòm râu dài lại hỏi.
- Công bằng rồi.
Du Mục nói.
Đột nhiên hắn nhếch môi nở nụ cười, có vẻ rất vui mừng, cười thực phóng đãng.
- Công bằng phi thường.
Du Mục nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc. Ai thắng ai bại, ai sống ai chết cũng đều không oán hận gì. Đến đây đi, tôi sẵn sàng rồi.
Lúc này tới phiên chòm râu dài trầm mặc.
- Cậu không tồi.
Chòm râu dài nói.
- Ông cũng không tồi.
Du Mục nói.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Hý Ngôn, nói:
- Cháu trai tốt như vậy mà chết thì đáng tiếc.
Nói xong hắn liền quay người bước đi.
Lôi Chấn giẫm thật mạnh xuống mặt đất, khiến miếng gạch đỏ phía dưới nát thành bột phấn.
Chòm râu dài mang đệ tử đi đều có thói quen phá hoại đồ dùng nhà người khác sao?
Đám vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, thế này mới hiểu được lời nói của hai người này vừa rồi không phải là giả. Có lẽ số người bọn họ ở đây có đông gấp đôi cũng không phải là đối thủ của hai người đàn ông này.
Những người này... Rốt cục bọn họ là loại người nào?
Tuy rằng không dám nói ra nhưng không ít người trong đám vệ sĩ này đã bắt đầu lo lắng cho Du gia. Lần này hình như bọn họ gặp phải gốc rạ cứng rồi.
- Thế là xong sao?
Lôi Chấn đi vài bước liền đuổi kịp chòm râu dài, hỏi nhỏ.
Tuy rằng huấn luyện viên không nói rõ nhưng hắn biết lần này bọn họ tới là muốn kiếm ít lợi... Nếu chỉ nghĩ tới việc giết người diệt khẩu, báo thù cho Đường Trọng thì còn chạy tới Tấn Tây đàm phán làm gì? Lén lút làm việc không phải là xong rồi sao?
Có ai thích trước khi giết người còn tới nhà người chết gây ồn ào đâu?
Nhưng nếu tới muốn đòi lợi ích thì vì sao huấn luyện viên lại từ chối giải quyết riêng với người khác chứ?
- Đi một bước, nghe một bước.
Chòm râu dài nói.
Đi một bước, nghe một bước. Đây là ý tứ gì? Lôi Chấn không hiểu rõ. Hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ thật.
Nhiều năm không gặp, tại sao huấn luyện viên lại tu luyện thành đạo hạnh như vậy chứ?
- Tại sao cậu lại dậm chân?
Chòm râu dài hỏi.
Tuy hắn không thấy tận mắt nhưng lại nghe thấy hết những động tác Lôi Chấn làm ở sau lưng hắn.
- Nhìn thấy đại ca lại ra tay, tôi cũng ngứa tay.
Lôi Chấn ngượng ngùng nói.
- Thế sao lại không dùng tay?
- Không thấy chỗ nào đập được nên đành phải dậm chân.
Chòm râu dài và Lôi Chấn đi phía trước, Lý Sắt cẩn thận theo sau. Khi ba người sắp đi tới cửa trang viện thì phía sau lại vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Đường Liệp, đợi đã.
- Cậu có nghe thấy không?
Chòm râu dài nói.
- Nghe rồi.
Lôi Chấn hiểu ra. Hiện tại hắn mới hiểu ý câu nói, đi một bước, nghe một bước của huấn luyện viên là có ý gì. Hóa hắn vẫn đang đợi người khác đuổi theo, cho nên hắn vừa đi vừa nghe.
- Hiện tại bàn bạc lại, không khí sẽ hòa hợp hơn một chút.
Chòm râu dài nói.
Trên bờ cát, ánh mặt trời chiếu sáng mà vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Mắt đảo quanh ngẩng đầu như muốn nhìn về phía chân trời, phát hiện ra lại nhớ một người đã không còn thấy trong tầm mắt. Duyên phận có lẽ quá nhỏ bé đã bị gió biển thổi qua. Hai kẻ mạo hiểm cuối cùng cũng gặp lại...
- Dừng lại.
Diệp Thanh Dương đưa tay ra hiệu dừng lại.
Hắn đi tới trước mặt ba thành viên nhóm Hồ Điệp đang thử hòa âm, nói:
- Hồi Âm, giọng cô hơi cao một chút. Hạ xuống, tiếp tục hạ xuống. Không thể áp đảo mọi người.
Lâm Hồi Âm gật đầu không nói gì.
- Trương Hách Bản, giọng cô đúng là rất hay nhưng biểu hiện tình cảm lại chưa được...
- Biểu hiện tình cảm chưa được sao?
Trương Hách Bản quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Chúng ta đang thử âm, có phải quay MV.
- Đây là một bản tình ca. Cô vẫn mang khuôn mặt tươi cười, làm sao có thể cảm nhận được ý cảnh trong ca từ chứ? Làm sao có thể truyền được tình cảm vào đó chứ? Phải đau lòng, phải cảm động. Hiểu chưa?
- Được rồi, tôi thử xem.
Trương Hách Bản gật đầu. Với chuyện trước mắt này, Trương Hách Bản cũng rất biết tuân theo bổn phận của mình.
Diệp Thanh Dương nhìn Đường Trọng tán thưởng, nói:
- Biểu hiện của Đường Trọng tốt lắm. Hắn luôn luôn cố gắng hết hợp tiếng hát của hai người lại. Nhưng hai người các cô lại không chú ý tới cố gắng của hắn. Nhưng đây là tiếng hát của ba người, là chuyện của ba người, một người dù cố gắng thế nào cũng không thể.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cười nói.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Dương có hơi khó chịu nhưng khi kết giao rồi lại cảm thấy người này cũng không tồi.
Hơn nữa bài Bởi lầm lỡ một lần này là ca khúc đầu tiên của album mới hắn làm cho nhóm Hồ Điệp, nhạc và lời đều là của hắn viết. Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có tiến bộ như thế cũng chứng tỏ hắn quả thực rất cố gắng.
- Nghỉ ngơi một lúc đi.
Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Hồi Âm đi uống nước, Trương Hách Bản chạy tới ăn hoa quả. Diệp Thanh Dương ném bình nước cho Đường Trọng, cười hỏi:
- Đường Trọng, cậu chưa được học thanh nhạc phải không?
- Không có.
Đường Trọng nói.
- Vậy tiếng hát của cậu luyện kiểu gì thế?
Diệp Thanh Dương tò mò hỏi.
- Cha tôi dạy tôi.
Đường Trọng nói. Vì luyện tập hô hấp, chòm râu dài bức hắn phải ra sau núi la to. Thế có thể coi là luyện thanh không?
- Cha cậu cũng là nhạc sĩ sao?
Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nhìn về phía Đường Trọng. Không có tư liệu gì nói cha Đường Trọng là nhạc sĩ. Nhưng đoạn thời gian trước xem tin tức giải trí có nói cha hắn công tác tại một nhà ngục.
- Không, hắn là ngục trưởng ngục giam.
Đường Trọng nói:
- Chẳng qua hắn thích âm nhạc. Lúc hắn không bận gì cũng thường hát. Làm việc hát, đi đường hát, tắm rửa hát, lúc ngủ cũng hát. Hắn cũng thường xuyên kéo đàn cho phạm nhân lao động tập thể...
Diệp Thanh Dương nghe mà cảm thấy kính trọng, nói:
- Đức nghệ song toàn. Đây mới là đức nghệ song toàn mà. style='mso-special-character:line-break'>
Cậu muốn chết thế nào đây?
Vấn đề này thì Du Mục biết trả lời thế nào?
Hắn căn bản không nghĩ tới chữ chết mà.
Đương nhiên hắn cũng biết, con người cuối cùng cũng phải chết. Hắn cũng biết là mình sống lại chẳng được lâu lắm. Nhưng thế cũng phải xử lý xong Đường Trọng đã. Hắn không thể chết trước Đường Trọng được.
Với hiểu biết của hắn về Đường Trọng, nếu hắn chết, chôn rồi, thằng ranh đó nhất định sẽ đặt một bó hồng lên mộ hắn, sau đó cười to ba ngày, mở tiệc chúc mừng... Quả thực là bi thảm tới không còn nhân tính mà.
- Đường Liệp, ông...
Trán Du Mục nổi gân xanh. Khuôn mặt vốn dễ nhìn kia liền càng trở nên dữ tợn, vặn vẹo.
- Nghiêm túc một chút đi. Đang thảo luận vấn đề đấy.
Vẻ mặt chòm râu dài chăm chú nhìn hắn, cất lời khuyên bảo.
- Tao giết mày.
Du Mục muốn nhảy dựng lên từ xe lăn nhưng vừa đứng thẳng dậy thì người lập tức gục xuống phía trước.
May mắn là có hai gã vệ sĩ áo đen nhanh tay lẹ mắt, nâng người hắn lên đúng lúc. Bằng không nhất định hắn sẽ bị ngã thê thảm như cho ăn phân.
- Du Mục.
Sắc mặt trắng bóc béo phì của Du Hý Ngôn biến thành màu xanh mét. Hắn không phát động công kích với chòm râu dài khí thế bức người trước mặt mà quát lớn với cháu trai mình.
Người tâm chí kiên định phải có năng lực dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc. Biểu hiện của Du Mục khiến hắn thực thất vọng.
Nếu so với việc trừ khử một kẻ địch thì tâm trí cháu trai trưởng thành mới là chuyện quan trọng nhất với hắn.
Du Mục được vệ sĩ đặt lên xe lăn lần nữa, không cho hắn nhảy lên nữa.
- Đáng chết.
Hắn vỗ lên đầu gối mình một cái, giọng căm hận mắng.
Tàn tật!
Người què!
Hắn đi lại thật kỳ quái!
Đứng không đứng nổi...
Vì sao?
Vì sao?
Từ nhỏ tới lớn, những lời nói như thế chưa bao giờ rời khỏi hắn.
Vì sao hắn lại phải chịu như vậy?
Chòm râu dài nhìn hắn một cái, nói:
- Cho dù đứng lên thì cậu cũng không phải là đối thủ của tôi.
-...
Du Độ Lục không thể nhịn được nữa.
Mọi người nói dù đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chi là loại tồn tại có đầu có mặt, danh môn đại tộc như Du gia.
Cho dù là Khương Lập Nhân đến đây cũng không dám giương oai với Du gia như vậy.
Nhưng Đường Liệp này cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.
Lão đại theo chính trị, lão nhị theo kinh thương, chỉ có mình Du Độ Lục năng lực bình thường ở lại làm bạn bên cạnh cha.
Bình thường cũng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn.
Bình thường cũng không có nghĩa là hắn để người khác tùy ý bắt nạt người nhà mình.
Nói hắn bình thường là chỉ so với hai anh trai hắn mà thôi.
Hắn đẩy vệ sĩ mặc đồ đen trước mặt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòm râu dài:
- Nói ý định thật của các người ra đi.
- Đòi công bằng.
Chòm râu dài nói.
- Mọi người đều không phải kẻ ngốc. Ông đem con điếm kia tới Du gia chúng ta đã chứng tỏ ông muốn giải quyết chuyện này riêng... Thế nào? Dám làm không dám nhận sao?
- Giải quyết riêng à?
Chòm râu dài nhíu mày:
- Tôi muốn đòi lại công bằng, không cần tiền. Sinh mạng của con tôi không dùng tiền mua được.
- Du Độ Lục, con muốn làm gì?
Du Hý Ngôn quát lớn:
- Mày tưởng là hiểu được sự xảo trá của hắn sao? Mày có phải là người Du gia chúng ta nữa không? Mày còn có cốt khí nữa không? Không được thỏa hiệp. Tao tuyệt đối không đồng ý. Dù là chết tao cũng không để Du gia chúng ta bị vơ vét tài sản. Nếu mày dám đồng ý với hắn thì phải vượt qua xác hơn hai trăm cân thịt của tao đi.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Hý Ngôn, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau đó, hắn mới không nhịn được mà nói:
- Thật ra tôi cũng không muốn nói, nhưng ông lại cứ nhắc đi nhắc lại vài lên là mình chỉ hơn hai trăm cân... Ông phải ba trăm rưỡi ấy chứ hả?
-...
Im lặng.
Toàn trường im bặt.
Đám vệ sĩ trừng mắt nhìn chòm râu dài. Du Mục trừng lớn mắt nhìn chòm râu dài. Du Độ Lục mở to mắt nhìn cha mình, đột nhiên phát hiện ra mình phạm sai lầm mang tính chiến lược của mình, nhanh chóng chuyển mắt về phía chòm râu dài.
Cái mặt đầy thịt của Du Hý Ngôn rung rung, giống như đang vận động giảm béo mặt vậy.
- Thằng ranh vắt mũi chưa sạch lại dám khinh người.
Du Hý Ngôn đập mạnh lên mặt bàn, giọng căm hận nói:
- Báo cảnh sát, tiễn khách.
Chòm râu dài chủ động đứng lên, nói:
- Các ngươi giết con trai tôi chưa thành. Tôi sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Mục, nói:
- Cậu muốn giết Đường Trọng, tôi muốn giết cậu. Cậu muốn giết Đường Trọng thì chúng ta không có chứng cứ. Tôi giết cậu cũng không để cho ai tìm được chứng cớ. Cậu cảm thấy thế đã công bằng chưa?
Du Mục trầm mặc.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt có thần của chòm râu dài. Hắn có thể nhìn thấy từ đó dáng vẻ nhỏ bé, tê liệt của mình...
- Cậu cảm thấy công bằng chưa?
Chòm râu dài lại hỏi.
- Công bằng rồi.
Du Mục nói.
Đột nhiên hắn nhếch môi nở nụ cười, có vẻ rất vui mừng, cười thực phóng đãng.
- Công bằng phi thường.
Du Mục nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc. Ai thắng ai bại, ai sống ai chết cũng đều không oán hận gì. Đến đây đi, tôi sẵn sàng rồi.
Lúc này tới phiên chòm râu dài trầm mặc.
- Cậu không tồi.
Chòm râu dài nói.
- Ông cũng không tồi.
Du Mục nói.
Chòm râu dài nhìn về phía Du Hý Ngôn, nói:
- Cháu trai tốt như vậy mà chết thì đáng tiếc.
Nói xong hắn liền quay người bước đi.
Lôi Chấn giẫm thật mạnh xuống mặt đất, khiến miếng gạch đỏ phía dưới nát thành bột phấn.
Chòm râu dài mang đệ tử đi đều có thói quen phá hoại đồ dùng nhà người khác sao?
Đám vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, thế này mới hiểu được lời nói của hai người này vừa rồi không phải là giả. Có lẽ số người bọn họ ở đây có đông gấp đôi cũng không phải là đối thủ của hai người đàn ông này.
Những người này... Rốt cục bọn họ là loại người nào?
Tuy rằng không dám nói ra nhưng không ít người trong đám vệ sĩ này đã bắt đầu lo lắng cho Du gia. Lần này hình như bọn họ gặp phải gốc rạ cứng rồi.
- Thế là xong sao?
Lôi Chấn đi vài bước liền đuổi kịp chòm râu dài, hỏi nhỏ.
Tuy rằng huấn luyện viên không nói rõ nhưng hắn biết lần này bọn họ tới là muốn kiếm ít lợi... Nếu chỉ nghĩ tới việc giết người diệt khẩu, báo thù cho Đường Trọng thì còn chạy tới Tấn Tây đàm phán làm gì? Lén lút làm việc không phải là xong rồi sao?
Có ai thích trước khi giết người còn tới nhà người chết gây ồn ào đâu?
Nhưng nếu tới muốn đòi lợi ích thì vì sao huấn luyện viên lại từ chối giải quyết riêng với người khác chứ?
- Đi một bước, nghe một bước.
Chòm râu dài nói.
Đi một bước, nghe một bước. Đây là ý tứ gì? Lôi Chấn không hiểu rõ. Hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ thật.
Nhiều năm không gặp, tại sao huấn luyện viên lại tu luyện thành đạo hạnh như vậy chứ?
- Tại sao cậu lại dậm chân?
Chòm râu dài hỏi.
Tuy hắn không thấy tận mắt nhưng lại nghe thấy hết những động tác Lôi Chấn làm ở sau lưng hắn.
- Nhìn thấy đại ca lại ra tay, tôi cũng ngứa tay.
Lôi Chấn ngượng ngùng nói.
- Thế sao lại không dùng tay?
- Không thấy chỗ nào đập được nên đành phải dậm chân.
Chòm râu dài và Lôi Chấn đi phía trước, Lý Sắt cẩn thận theo sau. Khi ba người sắp đi tới cửa trang viện thì phía sau lại vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Đường Liệp, đợi đã.
- Cậu có nghe thấy không?
Chòm râu dài nói.
- Nghe rồi.
Lôi Chấn hiểu ra. Hiện tại hắn mới hiểu ý câu nói, đi một bước, nghe một bước của huấn luyện viên là có ý gì. Hóa hắn vẫn đang đợi người khác đuổi theo, cho nên hắn vừa đi vừa nghe.
- Hiện tại bàn bạc lại, không khí sẽ hòa hợp hơn một chút.
Chòm râu dài nói.
Trên bờ cát, ánh mặt trời chiếu sáng mà vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Mắt đảo quanh ngẩng đầu như muốn nhìn về phía chân trời, phát hiện ra lại nhớ một người đã không còn thấy trong tầm mắt. Duyên phận có lẽ quá nhỏ bé đã bị gió biển thổi qua. Hai kẻ mạo hiểm cuối cùng cũng gặp lại...
- Dừng lại.
Diệp Thanh Dương đưa tay ra hiệu dừng lại.
Hắn đi tới trước mặt ba thành viên nhóm Hồ Điệp đang thử hòa âm, nói:
- Hồi Âm, giọng cô hơi cao một chút. Hạ xuống, tiếp tục hạ xuống. Không thể áp đảo mọi người.
Lâm Hồi Âm gật đầu không nói gì.
- Trương Hách Bản, giọng cô đúng là rất hay nhưng biểu hiện tình cảm lại chưa được...
- Biểu hiện tình cảm chưa được sao?
Trương Hách Bản quét mắt nhìn bốn phía nói:
- Chúng ta đang thử âm, có phải quay MV.
- Đây là một bản tình ca. Cô vẫn mang khuôn mặt tươi cười, làm sao có thể cảm nhận được ý cảnh trong ca từ chứ? Làm sao có thể truyền được tình cảm vào đó chứ? Phải đau lòng, phải cảm động. Hiểu chưa?
- Được rồi, tôi thử xem.
Trương Hách Bản gật đầu. Với chuyện trước mắt này, Trương Hách Bản cũng rất biết tuân theo bổn phận của mình.
Diệp Thanh Dương nhìn Đường Trọng tán thưởng, nói:
- Biểu hiện của Đường Trọng tốt lắm. Hắn luôn luôn cố gắng hết hợp tiếng hát của hai người lại. Nhưng hai người các cô lại không chú ý tới cố gắng của hắn. Nhưng đây là tiếng hát của ba người, là chuyện của ba người, một người dù cố gắng thế nào cũng không thể.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cười nói.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Dương có hơi khó chịu nhưng khi kết giao rồi lại cảm thấy người này cũng không tồi.
Hơn nữa bài Bởi lầm lỡ một lần này là ca khúc đầu tiên của album mới hắn làm cho nhóm Hồ Điệp, nhạc và lời đều là của hắn viết. Trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có tiến bộ như thế cũng chứng tỏ hắn quả thực rất cố gắng.
- Nghỉ ngơi một lúc đi.
Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Hồi Âm đi uống nước, Trương Hách Bản chạy tới ăn hoa quả. Diệp Thanh Dương ném bình nước cho Đường Trọng, cười hỏi:
- Đường Trọng, cậu chưa được học thanh nhạc phải không?
- Không có.
Đường Trọng nói.
- Vậy tiếng hát của cậu luyện kiểu gì thế?
Diệp Thanh Dương tò mò hỏi.
- Cha tôi dạy tôi.
Đường Trọng nói. Vì luyện tập hô hấp, chòm râu dài bức hắn phải ra sau núi la to. Thế có thể coi là luyện thanh không?
- Cha cậu cũng là nhạc sĩ sao?
Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nhìn về phía Đường Trọng. Không có tư liệu gì nói cha Đường Trọng là nhạc sĩ. Nhưng đoạn thời gian trước xem tin tức giải trí có nói cha hắn công tác tại một nhà ngục.
- Không, hắn là ngục trưởng ngục giam.
Đường Trọng nói:
- Chẳng qua hắn thích âm nhạc. Lúc hắn không bận gì cũng thường hát. Làm việc hát, đi đường hát, tắm rửa hát, lúc ngủ cũng hát. Hắn cũng thường xuyên kéo đàn cho phạm nhân lao động tập thể...
Diệp Thanh Dương nghe mà cảm thấy kính trọng, nói:
- Đức nghệ song toàn. Đây mới là đức nghệ song toàn mà. style='mso-special-character:line-break'>