- Hắn vẫn cảm thấy mình còn lâu mới đủ. Còn một quãng đường dài phải đi.
Đường Trọng khiêm tốn nói. Nếu để chòm râu dài biết hắn được người ta kính trọng thành nghệ thuật gia đức nghệ song tài thì không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?
- Đây mới là thái độ của đại sư chứ.
Diệp Thanh Dương kích động nói:
- Công tác chủ yếu của hắn là ngục trưởng nhưng bởi tình yêu với âm nhạc, tự học thành tài, cho nên mới có thành tựu như hôm nay, còn dạy được người con trai xuất sắc như cậu... Mà quan trọng hơn là mang âm nhạc tới cho những người phạm nhân cuộc sống đầy đơn điệu, tràn ngập cảm xúc tiêu cực. Đây đúng là quá vĩ đại. Phạm nhân cũng là người, cũng cần âm nhạc, cần hưởng thụ món ăn tinh thần. Cha cậu làm tốt quá. Tôi còn xa mới bằng ông.
Diệp Thanh Dương cầm cánh tay Đường Trọng nói:
- Cậu... Cậu có thể để tôi liên hệ với cha cậu một chút được không?
- Làm gì thế?
Vẻ mặt Đường Trọng nghi hoặc nhìn về phía hắn.
- Tôi muốn mang nghệ sĩ tới biểu diễn cho phạm nhân trong ngục giam của cha cậu một lần.
Diệp Thanh Dương tràn ngập kích động, nói lên sứ mệnh lịch sử của mình.
- Cũng giống như cha cậu, biểu diễn cho phạm nhân.
- Thế có thích hợp không?
Đường Trọng do dự.
- Vì sao lại không thích hợp chứ? Chúng ta truyền bá hạt giống âm nhạc, dù là Thượng đế cũng sẽ ủng hộ chúng ta.
- Ý của tôi nói là... Đường xa lắm.
- Đường xa thì có làm sao? Chỉ cần chúng ta kiên trì thì nhất định có thể đi đến đích.
Diệp Thanh Dương nói:
- Lại nói, cũng bởi đường khó đi nên chúng ta càng cần phải đi qua. Bởi ngoài chúng ta ra thì khả năng sẽ không có ai đi qua được.
- Chỗ ngục giam kia hơi đặc thù, cần phải được xét duyệt.
- Để tôi làm thủ tục cho. Tôi cũng quen vài người ở Yến Kinh.
-...
- Đường Trọng, việc cậu cần làm là liên hệ với cha cậu là xong. Tôi rất mong đợi được gặp ông ấy, thấy vị nghệ thuật gia ẩn cư trong ngục giam ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
- Được rồi.
Đường Trọng bất đắc dĩ đồng ý.
Khoác lác quá, giờ khó xử rồi.
Ngoài việc đánh nhau giết người, hắn thật không biết chòm râu dài có chỗ nào giống nghệ thuật gia đây?
Nhớ tới cái mặt đen không thích nói chuyện của chòm râu dài kia, thật sự không thể tưởng tượng được khi hắn mở miệng hát thì sẽ thành ra thế nào?
- Chuyện này quyết định như vậy đi.
Diệp Thanh Dương vui vẻ nói:
- Tôi phải xử lý chuyện này thỏa đáng nhanh mới được.
- Chúng ta cứ tập trung vào album mới đi. Làm album đi đã.
Đường Trọng nói.
- Đúng thế, không thể chậm trễ được.
Diệp Thanh Dương nói.
Diệp Thanh Dương vào toilet, Trương Hách Bản bê đĩa hoa quả lại, chọc chọc tay Đường Trọng, trêu đùa hắn:
- Nổ to quá mức rồi hả?
- Tạm thời còn chưa sao.
Đường Trọng nói.
- Tôi bảo rồi, cô là một cô gái, con gái ăn nói sao lại không văn minh một chút hả? Cái gì mà nổ nổ chứ? Cô là lưu manh chắc?
- Thế không gọi là nổ thế gọi là gì? Là đánh rắm chắc?
...
- Diệp Thanh Dương muốn đi Hận Sơn sao?
- Đã quyết định như vậy rồi.
Đường Trọng nói.
- Tôi mặc kệ. Dù sao thì anh cũng đã hứa tết này đưa tôi và chị Hồi Âm về quê anh chơi rồi.
Trương Hách Bản nói;
- Chúng ta không cần đi cùng Diệp Thanh Dương.
- Vì sao lại không cần đi cùng? Nhiều người vui hơn.
Đường Trọng thật ra cũng hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ. Dù sao thì Diệp Thanh Dương cũng chỉ cần nghệ sĩ đi theo biểu diễn mà thôi. Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm chính là lựa chọn tốt nhất. Một lần giải quyết được cả hai đám người, tất nhiên Đường Trọng thấy thoải mái tự tại.
Trước kia Đường Trọng chưa từng nghĩ tới Hận Sơn mà mình ở lâu năm lại là một nơi phong thủy tốt như thế, bao nhiêu người muốn tới ngắm nghía.
- Đừng đừng.
Trương Hách Bản xua tay.
- Tôi và chị Hồi Âm tới đó ăn tết âm lịch. Nếu ở với bọn họ thì lúc bọn họ trở về, bọn tôi có phải trở về không? Trở về rồi thì làm sao mà ăn tết âm lịch ở Hận Sơn được? Nếu không trở lại thì bọn họ sẽ dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn chúng tôi, giống như giữa chúng ta có quan hệ phức tạp vậy.
- Quan hệ phức tạp là quan hệ gì?
Đường Trọng trêu chọc.
Trương Hách Bản ném một quả nho vào miệng, nhai tóp tép, khóe miệng tràn ra chất lỏng màu tím, nói:
- Thì nói chúng tôi chơi anh, hoặc ngược lại là anh xơi chúng tôi. Dù sao thì cũng chỉ có hai thể loại này thôi.
-...
Đường Trọng đột nhiên cảm thấy mình mót tiểu, bước nhanh về phía toilet.
Rầm!
Lý Sắt quỳ rạp xuống trước mặt Đường Trọng, dập đầu cồm cộp.
Không phải làm cho có lệ, cũng không phải là diễn kịch mà dập đầu xuống mặt sàn thật.
Đường Trọng tùy tiện ngồi trên ghế uống trà, liếc Lý Sắt một cái, nói:
- Tự cô lạy chứ tôi không bắt buộc đâu nhé.
- Đó là tự tôi muốn lạy.
Lý Sắt ngẩng đầu lên, nước mắt đã ràn rụa.
- Cám ơn, thật sự cám ơn. Tôi biết có làm gì cũng không báo đáp được anh... Tôi chỉ nghĩ tới được có chuyện vái lạy anh vài cái.
Nghe cô nói như vậy, Đường Trọng cũng không để yên.
Hắn trừng lớn mắt, cười lạnh nói:
- Thế nào? Vái vài cái là báo đáp xong à? Thế thì cô cũng được lợi quá đấy nhỉ? Nước mắt trên mặt cô là vui sướng kích động, vừa lạy vừa nghĩ, cái thằng ngốc này, bà chơi mày đấy... Có phải thế không?
- Không phải, không phải như vậy.
Lý Sắt cuống quít phủ nhận.
- Tôi không có ý đó. Chỉ là... Chỉ là tạm thời tôi không thể nghĩ ra các nào khác để báo đáp. Chỉ cần có thể thì tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Anh... Anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẽ đồng ý.
Ánh mắt Đường Trọng nhìn qua. Khuôn mặt Lý Sắt giống như hoa lê dưới mưa, lại cũng đang quật cường nhìn lại Đường Trọng.
Hắn thở dài một hơi. Phụ nữ đã đóng phim, cho dù là chân tình thực lòng thì vẫn cứ có nét như diễn kịch.
Hơn nữa cô ta cũng không phải là không biết phải làm gì giống như bề ngoài cô ta nói.
- Tôi sẽ không yêu cầu linh tinh với cô.
Đường Trọng nói.
Biểu hiện Lý Sắt có vẻ thất vọng nói:
- Thật ra...
- Cô mơ đi.
Đường Trọng từ chối rất nghiêm túc.
- Tôi không có chút cảm tình nào với cô hết. Không có cảm tình mà phát sinh quan hệ thì đúng là ngựa giống. Có cảm tình mới phát sinh quan hệ, như vậy mới là hậu cung. Cô đừng mơ làm xấu danh tiếng của tôi, để tôi biến thành ngựa giống khiến người người chán ghét sao?
-...
Lý Sắt cảm thấy mình lại trúng đao.
Người đàn ông này đã đâm cô thủng lỗ chỗ.
- Sau đây cô có dự định gì không?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi chuẩn bị xuất ngoại.
Lý Sắt nói:
- Mấy năm nay tôi cũng dành dụm được chút tiền, chuẩn bị mang cha mẹ và em trai ra nước ngoài.
- Vậy thì cô chỉ có một con đường chết.
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Cô nghĩ Du Mục sẽ bỏ qua cho cô sao?
-...
Mặt Lý Sắt lộ vẻ hoảng sợ.
Kết cục lần đi Tấn Tây này đã trọn vẹn.
Tuy rằng Lý Sắt không có cơ hội tham gia đàm phán bí mật giữa chòm râu dài và Du gia nhưng từ trên mặt chòm râu dài cũng có thể đoán ra hắn tương đối hài lòng với lần đàm phán này. Nói cách khác, bọn họ đã đạt được lợi ích mà bọn họ muốn, cũng đủ bù lại chuyện Đường Trọng bị thương kia.
Cha mẹ và em trai mình đều được Du Mục thả ra. Rốt cục cô cũng không phải chịu uy hiếp của hắn nữa.
Nhưng lần tới Tấn Tây này cũng khiến cô biết được thực lực của Du gia.
Với tính cách như hổ lửa của Du Mục, có thù tất báo thì hắn sẽ không thể chịu để Du gia tổn thất kinh tế lớn bởi mình bán đứng hắn.
Cô lựa chọn xuất ngoại, tất nhiên là muốn trốn tránh sự trả thù của Du Mục, tránh mọi thứ trong nước.
Nhưng có thể trốn được sao?
Những nơi cô ta tới được thì người của Du Mục không tới được sao?
Thậm chí Du Mục cũng không cần tự mình tới mà tìm một đám sát thủ, xử lý sạch sẽ là được rồi.
- Ở trong nước thì ít nhiều gì cô cũng là một ngôi sao nhỏ. Du Mục dù muốn trả thù cô thì cũng phải hành động âm thầm một chút. Đến nước ngoài thì còn ai để ý tới sự sống chết của cô chứ? Ai biết cô là ai đâu?
Đường Trọng châm biếm nói.
- Tôi biết hắn sẽ không bỏ qua cho tôi.
Lý Sắt đau khổ nói:
- Nhưng tôi cũng không còn cách lựa chọn nào khác. Tôi ở trong nước cũng nguy hiểm như cũ.
- Cô có thể nhờ người hỗ trợ mà.
Đường Trọng cười ha hả nói.
Lý Sắt lại bắt đầu lạy Đường Trọng, nói:
- Đường đại ca, van xin anh cứu tôi. Tôi xin nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, đợi đời hầu hạ anh.
- Cô không thể ra nước ngoài.
Đường Trọng nói.
- Sau khi ra nước ngoài thì chỉ còn một con đường chết. Chỉ sợ là cô có chết cũng không ai phát hiện ra.
- Tốt. Tôi không ra nước ngoài nữa.
Lý Sắt sảng khoái đồng ý.
- Cô cũng không thể tiếp tục làm ngôi sao.
Đường Trọng nói:
- Chỉ cần cô xuất hiện trước công chúng là sẽ cho người của Du Mục có cơ hội ra tay.
Lý Sắt do dự.
Đây là cuộc đời cô, là toàn bộ cuộc đời.
Sau khi đã hưởng thụ qua cuộc sống tiền hô hậu ủng thì làm sao cô có thể tình nguyện trở về cuộc sống bình thường được?
Lại nói, sau Hắc Hiệp, sự nghiệp của cô đang có bước nhảy vọt.
Nếu cô không thể xuất hiện trước công chúng, không thể diễn tiếp, không thể quay quảng cáo, như vậy thì cô sẽ bị giới truyền thông và fan quên rất nhanh.
Lúc đó cô mới trắng tay thật.
- Không phải tôi đang thương lượng với cô đâu.
Đường Trọng lạnh lùng nhìn cô một cái, nói:
- Không muốn chết thì nhất định phải nghe lời tôi.
- Được.
Lý Sắt cắn răng đồng ý.
- Tôi nghe lời anh.
- Tạm thời cho cô mượn cái phòng này sử dụng.
Đường Trọng nói.
- Không được tôi cho phép thì cô không được bước ra khỏi phòng này một bước.
- Được.
Lý Sắt lại gật đầu.
Đường Trọng đưa tay nâng cằm Lý Sắt lên, nhìn từ trên cao xuống với biểu hiện đáng thương bảy phần thật, ba phần giả của cô, nói:
- Tại thời điểm tôi cần cô, ngàn vạn lần cô đừng có do dự, cũng đừng từ chối.
Đường Trọng vỗ vỗ phần eo của mình, nói:
- Lần trước cô muốn nổ chết tôi, lúc này tôi lại cứu cô một lần... Cô đã nợ tôi hai mạng rồi.
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Tiếng nói Lý Sắt vô cùng kiên định.
Đường Trọng cũng thực vừa lòng với thái độ của cô, buông cằm cô đứng lên, nói:
- Có người sẽ chăm sóc cho cô. Đừng làm những chuyện tưởng như thông minh nhưng nghĩ lại thì thấy ngu xuẩn. Cô chắc cũng rõ, tôi cũng không có lòng bao dung và sự nhẫn nại với cô đâu.
��c. Lúc hắn không bận gì cũng thường hát. Làm việc hát, đi đường hát, tắm rửa hát, lúc ngủ cũng hát. Hắn cũng thường xuyên kéo đàn cho phạm nhân lao động tập thể...
Diệp Thanh Dương nghe mà cảm thấy kính trọng, nói:
- Đức nghệ song toàn. Đây mới là đức nghệ song toàn mà. style='mso-special-character:line-break'>
Đường Trọng khiêm tốn nói. Nếu để chòm râu dài biết hắn được người ta kính trọng thành nghệ thuật gia đức nghệ song tài thì không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?
- Đây mới là thái độ của đại sư chứ.
Diệp Thanh Dương kích động nói:
- Công tác chủ yếu của hắn là ngục trưởng nhưng bởi tình yêu với âm nhạc, tự học thành tài, cho nên mới có thành tựu như hôm nay, còn dạy được người con trai xuất sắc như cậu... Mà quan trọng hơn là mang âm nhạc tới cho những người phạm nhân cuộc sống đầy đơn điệu, tràn ngập cảm xúc tiêu cực. Đây đúng là quá vĩ đại. Phạm nhân cũng là người, cũng cần âm nhạc, cần hưởng thụ món ăn tinh thần. Cha cậu làm tốt quá. Tôi còn xa mới bằng ông.
Diệp Thanh Dương cầm cánh tay Đường Trọng nói:
- Cậu... Cậu có thể để tôi liên hệ với cha cậu một chút được không?
- Làm gì thế?
Vẻ mặt Đường Trọng nghi hoặc nhìn về phía hắn.
- Tôi muốn mang nghệ sĩ tới biểu diễn cho phạm nhân trong ngục giam của cha cậu một lần.
Diệp Thanh Dương tràn ngập kích động, nói lên sứ mệnh lịch sử của mình.
- Cũng giống như cha cậu, biểu diễn cho phạm nhân.
- Thế có thích hợp không?
Đường Trọng do dự.
- Vì sao lại không thích hợp chứ? Chúng ta truyền bá hạt giống âm nhạc, dù là Thượng đế cũng sẽ ủng hộ chúng ta.
- Ý của tôi nói là... Đường xa lắm.
- Đường xa thì có làm sao? Chỉ cần chúng ta kiên trì thì nhất định có thể đi đến đích.
Diệp Thanh Dương nói:
- Lại nói, cũng bởi đường khó đi nên chúng ta càng cần phải đi qua. Bởi ngoài chúng ta ra thì khả năng sẽ không có ai đi qua được.
- Chỗ ngục giam kia hơi đặc thù, cần phải được xét duyệt.
- Để tôi làm thủ tục cho. Tôi cũng quen vài người ở Yến Kinh.
-...
- Đường Trọng, việc cậu cần làm là liên hệ với cha cậu là xong. Tôi rất mong đợi được gặp ông ấy, thấy vị nghệ thuật gia ẩn cư trong ngục giam ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
- Được rồi.
Đường Trọng bất đắc dĩ đồng ý.
Khoác lác quá, giờ khó xử rồi.
Ngoài việc đánh nhau giết người, hắn thật không biết chòm râu dài có chỗ nào giống nghệ thuật gia đây?
Nhớ tới cái mặt đen không thích nói chuyện của chòm râu dài kia, thật sự không thể tưởng tượng được khi hắn mở miệng hát thì sẽ thành ra thế nào?
- Chuyện này quyết định như vậy đi.
Diệp Thanh Dương vui vẻ nói:
- Tôi phải xử lý chuyện này thỏa đáng nhanh mới được.
- Chúng ta cứ tập trung vào album mới đi. Làm album đi đã.
Đường Trọng nói.
- Đúng thế, không thể chậm trễ được.
Diệp Thanh Dương nói.
Diệp Thanh Dương vào toilet, Trương Hách Bản bê đĩa hoa quả lại, chọc chọc tay Đường Trọng, trêu đùa hắn:
- Nổ to quá mức rồi hả?
- Tạm thời còn chưa sao.
Đường Trọng nói.
- Tôi bảo rồi, cô là một cô gái, con gái ăn nói sao lại không văn minh một chút hả? Cái gì mà nổ nổ chứ? Cô là lưu manh chắc?
- Thế không gọi là nổ thế gọi là gì? Là đánh rắm chắc?
...
- Diệp Thanh Dương muốn đi Hận Sơn sao?
- Đã quyết định như vậy rồi.
Đường Trọng nói.
- Tôi mặc kệ. Dù sao thì anh cũng đã hứa tết này đưa tôi và chị Hồi Âm về quê anh chơi rồi.
Trương Hách Bản nói;
- Chúng ta không cần đi cùng Diệp Thanh Dương.
- Vì sao lại không cần đi cùng? Nhiều người vui hơn.
Đường Trọng thật ra cũng hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ. Dù sao thì Diệp Thanh Dương cũng chỉ cần nghệ sĩ đi theo biểu diễn mà thôi. Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm chính là lựa chọn tốt nhất. Một lần giải quyết được cả hai đám người, tất nhiên Đường Trọng thấy thoải mái tự tại.
Trước kia Đường Trọng chưa từng nghĩ tới Hận Sơn mà mình ở lâu năm lại là một nơi phong thủy tốt như thế, bao nhiêu người muốn tới ngắm nghía.
- Đừng đừng.
Trương Hách Bản xua tay.
- Tôi và chị Hồi Âm tới đó ăn tết âm lịch. Nếu ở với bọn họ thì lúc bọn họ trở về, bọn tôi có phải trở về không? Trở về rồi thì làm sao mà ăn tết âm lịch ở Hận Sơn được? Nếu không trở lại thì bọn họ sẽ dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn chúng tôi, giống như giữa chúng ta có quan hệ phức tạp vậy.
- Quan hệ phức tạp là quan hệ gì?
Đường Trọng trêu chọc.
Trương Hách Bản ném một quả nho vào miệng, nhai tóp tép, khóe miệng tràn ra chất lỏng màu tím, nói:
- Thì nói chúng tôi chơi anh, hoặc ngược lại là anh xơi chúng tôi. Dù sao thì cũng chỉ có hai thể loại này thôi.
-...
Đường Trọng đột nhiên cảm thấy mình mót tiểu, bước nhanh về phía toilet.
Rầm!
Lý Sắt quỳ rạp xuống trước mặt Đường Trọng, dập đầu cồm cộp.
Không phải làm cho có lệ, cũng không phải là diễn kịch mà dập đầu xuống mặt sàn thật.
Đường Trọng tùy tiện ngồi trên ghế uống trà, liếc Lý Sắt một cái, nói:
- Tự cô lạy chứ tôi không bắt buộc đâu nhé.
- Đó là tự tôi muốn lạy.
Lý Sắt ngẩng đầu lên, nước mắt đã ràn rụa.
- Cám ơn, thật sự cám ơn. Tôi biết có làm gì cũng không báo đáp được anh... Tôi chỉ nghĩ tới được có chuyện vái lạy anh vài cái.
Nghe cô nói như vậy, Đường Trọng cũng không để yên.
Hắn trừng lớn mắt, cười lạnh nói:
- Thế nào? Vái vài cái là báo đáp xong à? Thế thì cô cũng được lợi quá đấy nhỉ? Nước mắt trên mặt cô là vui sướng kích động, vừa lạy vừa nghĩ, cái thằng ngốc này, bà chơi mày đấy... Có phải thế không?
- Không phải, không phải như vậy.
Lý Sắt cuống quít phủ nhận.
- Tôi không có ý đó. Chỉ là... Chỉ là tạm thời tôi không thể nghĩ ra các nào khác để báo đáp. Chỉ cần có thể thì tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Anh... Anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẽ đồng ý.
Ánh mắt Đường Trọng nhìn qua. Khuôn mặt Lý Sắt giống như hoa lê dưới mưa, lại cũng đang quật cường nhìn lại Đường Trọng.
Hắn thở dài một hơi. Phụ nữ đã đóng phim, cho dù là chân tình thực lòng thì vẫn cứ có nét như diễn kịch.
Hơn nữa cô ta cũng không phải là không biết phải làm gì giống như bề ngoài cô ta nói.
- Tôi sẽ không yêu cầu linh tinh với cô.
Đường Trọng nói.
Biểu hiện Lý Sắt có vẻ thất vọng nói:
- Thật ra...
- Cô mơ đi.
Đường Trọng từ chối rất nghiêm túc.
- Tôi không có chút cảm tình nào với cô hết. Không có cảm tình mà phát sinh quan hệ thì đúng là ngựa giống. Có cảm tình mới phát sinh quan hệ, như vậy mới là hậu cung. Cô đừng mơ làm xấu danh tiếng của tôi, để tôi biến thành ngựa giống khiến người người chán ghét sao?
-...
Lý Sắt cảm thấy mình lại trúng đao.
Người đàn ông này đã đâm cô thủng lỗ chỗ.
- Sau đây cô có dự định gì không?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi chuẩn bị xuất ngoại.
Lý Sắt nói:
- Mấy năm nay tôi cũng dành dụm được chút tiền, chuẩn bị mang cha mẹ và em trai ra nước ngoài.
- Vậy thì cô chỉ có một con đường chết.
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Cô nghĩ Du Mục sẽ bỏ qua cho cô sao?
-...
Mặt Lý Sắt lộ vẻ hoảng sợ.
Kết cục lần đi Tấn Tây này đã trọn vẹn.
Tuy rằng Lý Sắt không có cơ hội tham gia đàm phán bí mật giữa chòm râu dài và Du gia nhưng từ trên mặt chòm râu dài cũng có thể đoán ra hắn tương đối hài lòng với lần đàm phán này. Nói cách khác, bọn họ đã đạt được lợi ích mà bọn họ muốn, cũng đủ bù lại chuyện Đường Trọng bị thương kia.
Cha mẹ và em trai mình đều được Du Mục thả ra. Rốt cục cô cũng không phải chịu uy hiếp của hắn nữa.
Nhưng lần tới Tấn Tây này cũng khiến cô biết được thực lực của Du gia.
Với tính cách như hổ lửa của Du Mục, có thù tất báo thì hắn sẽ không thể chịu để Du gia tổn thất kinh tế lớn bởi mình bán đứng hắn.
Cô lựa chọn xuất ngoại, tất nhiên là muốn trốn tránh sự trả thù của Du Mục, tránh mọi thứ trong nước.
Nhưng có thể trốn được sao?
Những nơi cô ta tới được thì người của Du Mục không tới được sao?
Thậm chí Du Mục cũng không cần tự mình tới mà tìm một đám sát thủ, xử lý sạch sẽ là được rồi.
- Ở trong nước thì ít nhiều gì cô cũng là một ngôi sao nhỏ. Du Mục dù muốn trả thù cô thì cũng phải hành động âm thầm một chút. Đến nước ngoài thì còn ai để ý tới sự sống chết của cô chứ? Ai biết cô là ai đâu?
Đường Trọng châm biếm nói.
- Tôi biết hắn sẽ không bỏ qua cho tôi.
Lý Sắt đau khổ nói:
- Nhưng tôi cũng không còn cách lựa chọn nào khác. Tôi ở trong nước cũng nguy hiểm như cũ.
- Cô có thể nhờ người hỗ trợ mà.
Đường Trọng cười ha hả nói.
Lý Sắt lại bắt đầu lạy Đường Trọng, nói:
- Đường đại ca, van xin anh cứu tôi. Tôi xin nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, đợi đời hầu hạ anh.
- Cô không thể ra nước ngoài.
Đường Trọng nói.
- Sau khi ra nước ngoài thì chỉ còn một con đường chết. Chỉ sợ là cô có chết cũng không ai phát hiện ra.
- Tốt. Tôi không ra nước ngoài nữa.
Lý Sắt sảng khoái đồng ý.
- Cô cũng không thể tiếp tục làm ngôi sao.
Đường Trọng nói:
- Chỉ cần cô xuất hiện trước công chúng là sẽ cho người của Du Mục có cơ hội ra tay.
Lý Sắt do dự.
Đây là cuộc đời cô, là toàn bộ cuộc đời.
Sau khi đã hưởng thụ qua cuộc sống tiền hô hậu ủng thì làm sao cô có thể tình nguyện trở về cuộc sống bình thường được?
Lại nói, sau Hắc Hiệp, sự nghiệp của cô đang có bước nhảy vọt.
Nếu cô không thể xuất hiện trước công chúng, không thể diễn tiếp, không thể quay quảng cáo, như vậy thì cô sẽ bị giới truyền thông và fan quên rất nhanh.
Lúc đó cô mới trắng tay thật.
- Không phải tôi đang thương lượng với cô đâu.
Đường Trọng lạnh lùng nhìn cô một cái, nói:
- Không muốn chết thì nhất định phải nghe lời tôi.
- Được.
Lý Sắt cắn răng đồng ý.
- Tôi nghe lời anh.
- Tạm thời cho cô mượn cái phòng này sử dụng.
Đường Trọng nói.
- Không được tôi cho phép thì cô không được bước ra khỏi phòng này một bước.
- Được.
Lý Sắt lại gật đầu.
Đường Trọng đưa tay nâng cằm Lý Sắt lên, nhìn từ trên cao xuống với biểu hiện đáng thương bảy phần thật, ba phần giả của cô, nói:
- Tại thời điểm tôi cần cô, ngàn vạn lần cô đừng có do dự, cũng đừng từ chối.
Đường Trọng vỗ vỗ phần eo của mình, nói:
- Lần trước cô muốn nổ chết tôi, lúc này tôi lại cứu cô một lần... Cô đã nợ tôi hai mạng rồi.
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Tiếng nói Lý Sắt vô cùng kiên định.
Đường Trọng cũng thực vừa lòng với thái độ của cô, buông cằm cô đứng lên, nói:
- Có người sẽ chăm sóc cho cô. Đừng làm những chuyện tưởng như thông minh nhưng nghĩ lại thì thấy ngu xuẩn. Cô chắc cũng rõ, tôi cũng không có lòng bao dung và sự nhẫn nại với cô đâu.
��c. Lúc hắn không bận gì cũng thường hát. Làm việc hát, đi đường hát, tắm rửa hát, lúc ngủ cũng hát. Hắn cũng thường xuyên kéo đàn cho phạm nhân lao động tập thể...
Diệp Thanh Dương nghe mà cảm thấy kính trọng, nói:
- Đức nghệ song toàn. Đây mới là đức nghệ song toàn mà. style='mso-special-character:line-break'>