Một phòng nhỏ cho tới một công ty, một thành phố, một quốc gia đều có chuyện tranh đấu gay gắt.
Tập đoàn Cẩm Tú hiện tại đã là một tập đoàn thương mãi giá trị hơn trăm triệu, hơn nữa còn do mấy công ty tạo thành, chuyện tranh cãi mâu thuẫn giữa lợi ích của các nhân viên quản lý tất nhiên là phải có.
Hiện tại người tổng phụ trách tập đoàn Cẩm Tú là Cổ Anh Hùng. Sau khi tiến vào tập đoàn Cẩm Tú, hắn liền gọi một đám cấp dưới có khả năng của mình trước kia tới, nhanh chóng phát triển công ty bất động sản Cẩm Tú.
Cổ Anh Hùng phụ trách nghiệp vụ toàn bộ tập đoàn Cẩm Tú nhưng công tác trọng tâm lại ở công ty bất động sản Cẩm Tú. Công ty bất động sản Cẩm Tú là sản nghiệp có giá trị nhất, quan trọng nhất của tập đoàn Cẩm Tú tại thời điểm này, dù là công ty giải trí Hoa Thanh mới đưa lên sàn chứng khoán cũng còn xa mới so sánh nổi.
Tô Sơn là phó chủ tịch tập đoàn. Từ khi tập đoàn Cẩm Tú chưa thành lập, sản nghiệp của Đường Trọng chưa được chỉnh hợp thì cô đã phụ trách một bộ phận tại công ty bất động sản Cẩm Tú rồi, hơn nữa dựa vào Hồng Ưng hội của mình mà thành lập ra công ty đầu tư Cẩm Tú.
Khi tập đoàn được thành lập, ngoài công việc cô phụ trách trước kia tại công ty bất động sản Cẩm Tú thì cô còn được phân công quản lý quán Cẩm Tú và các công ty con của công ty giải trí Hoa Thanh.
Đại đa số thời gian Cổ Anh Hùng và Tô Sơn đều ở trong trạng thái hợp tác nhưng lúc ý kiến không hợp thì thường xuyên có bài tẩy mới được lật ra.
Cổ Anh Hùng là người tổng phụ trách tập đoàn Cẩm Tú, danh chính ngôn thuận, thủ hạ tinh anh đáng tin vô số, có thể xem làm phe phái có thực lực nhất tại tập đoàn Cẩm Tú.
Tô Sơn tuy nhỏ tuổi nhưng khi còn đi học cũng đã một tay tạo nên hội Hồng Ưng. Sau khi cô tiến vào công ty bất động sản Cẩm Tú, đối mặt với áp lực một tay che trời của Cổ Anh Hùng, cô liền đi tắt lối khác, lấy thành công của công ty đầu tư Cẩm Tú để mở ra cục diện mới, tạo thành quyền uy vô thượng của mình bên trong tập đoàn.
Cô dùng thành tích của mình để chứng minh với mọi người trong công ty, mình cũng không phải chỉ là một cái bình hoa. Cô là quan âm bồ tát có ngọc tịnh bình, có mười vạn thần thông biến hóa vô thượng.
Lại bởi cô còn trẻ tuổi, tiềm năng quá rõ ràng nên một đám cấp dưới là nhân viên cao cấp cũng phất cờ reo hò thay cô. Đường Trọng biết chủ tịch Tôn Văn Lâm của công ty giải trí Hoa Thanh cũng có quan hệ chặt chẽ với cô.
Những người khác cũng có phe phái, có chỗ dựa riêng, người tranh ta cướp, hợp tác cùng thắng.
Cho dù là Đường Trọng có tài hoa hơn người, năng lực xuất chúng nhưng đối mặt với vấn đề khó giải quyết này cũng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.
Lại nói, đứng ở vị trí người lãnh đạo, nếu tất cả mọi người trong công ty đều theo một phe thì đó cũng không phải là chuyện đáng chúc mừng.
Chia để trị!
Hiểu được mấy từ này mới có thể hiểu được chân lý quản lý.
Cũng may mà ngộ tính của Đường Trọng cũng không coi là kém.
Hắn chỉ cần hiểu rõ một chút là được rồi. Dù là phe phái của Cổ Anh Hùng hay phe Tô Sơn, hoặc nói phe Tô Sơn và Tôn Văn Lâm thì chỉ cần bọn họ thuộc phe Đường Trọng hắn, hắn cũng không có gì cần lo lắng.
Hắn không phải là thần, không có khả năng khiến tất cả cấp dưới thống nhất tư tưởng. Điều hắn có thể làm là trong phạm vi khống chế, khiến mọi người cạnh tranh tích cực. Như vậy là đủ rồi.
Nhưng dù là phái Tô Sơn hay phái Cổ Anh Hùng, bọn họ đều đề phòng và mang địch ý với Lâm Vi Tiếu.
Ai bảo Lâm Vi Tiếu nắm mạng lưới tình báo quan trọng nhất tập đoàn Cẩm Tú chứ? Mạng lưới tình báo này không chỉ bao gồm bên ngoài mà còn cả bên trong tập đoàn Cẩm Tú nữa.
Nhân viên cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú tới Macao chơi bạc, khả năng vừa ngồi vào bàn là Đường Trọng đã biết rồi.
Một nhân viên cấp cao lấy quyền hành mưu lợi riêng hoặc bán giá thấp vài tài sản của công ty, có khả năng còn chưa nhận được tiền thì đã bị kiện ra tòa.
Đây là uy lực của hệ thống tình báo mà Lâm Vi Tiếu nắm trong tay.
Người như vậy, ai có thể không sợ, ai có thể không đề phòng chứ?
Cho dù là Cổ Anh Hùng và Tô Sơn có đồng ý nhận giám sát như thế nhưng cũng khiến cho tâm lý của bọn họ bất bình chính là, ai giám sát Lâm Vi Tiếu đây?
Đó cũng là nguyên nhân Cổ Anh Hùng đưa Tô Cẩm Dự tới làm trợ thủ cho Lâm Vi Tiếu, Tô Sơn liền tán thành ngay.
Lâm Vi Tiếu là người phụ trách quán Cẩm Tú, lại bị nhiều nhân vật lớn như vậy theo dõi, cô có thể không sợ hãi được không? Có thể không lo lắng không? Có thể không run như cầy sấy, giống như đi trên miếng băng mỏng không?
Nghe Lâm Vi Tiếu nói xong, Đường Trọng mới phát hiện ra, hóa ra mình thật sự quá ít quan tâm tới cảm thụ của cô gái này.
Cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Vi Tiếu đang mát xa trên đầu mình, hắn dịu dàng nói:
- Có gì phải sợ chứ? Có vấn đề gì thì Con chuột cũng là do anh tạo ra, bọn họ có bất mãn, có oán hận cũng chỉ có thể phát tiết với anh... Có thể làm gì em chứ? Em có làm gì đâu?
Con chuột là tổ chức tình báo trực thuộc quán Cẩm Tú, là do Đường Trọng để Lộc lão mời chào đàn em, lấy đồ tử đồ tôn trải rộng khắp cả nước tạo thành. Bọn họ giống như những con chuột sống rải rác ở các góc của thành thị, ít bị mọi người phát hiện. Nhưng chỉ cần có chút tin tình báo gì cần lưu ý thì bọn họ sẽ chui vào ngay theo các lỗ thủng để nghe ngóng.
Lúc Đường Trọng sáng tạo ra Con chuột cảm thấy mình có quá nhiều kẻ địch, có một số người hỗ trợ giám sát, đối phương có hành động gì thì hắn cũng có chuẩn bị tốt hơn.
Không ngờ Con chuột lại có năng lực sinh sản nhưng chuột thật, trong thời gian chín tháng ngắn ngủi đã bám vào danh nghĩa của quán Cẩm Tú ở khắp nơi, phát triển thành quy mô khổng lồ như hiện nay.
Bọn họ không chỉ giám thị thế lực đối địch với Đường Trọng mà cũng giám sát ngay cả quản lý tầng cao của tập đoàn Cẩm Tú.
Mà cô gái Lâm Vi Tiếu này nắm Con chuột, tất nhiên cũng trở thành con chuột chạy qua đường, bị mọi người hô đánh.
Nghe Đường Trọng an ủi, Lâm Vi Tiếu cũng không cảm thấy thoải mái hơn, cười nói:
- Ai dám phát tiết với anh chứ? Ai dám đi gây phiền toái với anh? Tô Sơn trước kia như nữ thần mà gặp anh cũng nhất định phải dịu dàng như nước hồ Tây Tử còn gì.
Đường Trọng cười cười xấu hổ, nói:
- Chỉ cần anh tin em thì bọn họ không thể làm gì em được.
- Người ở giang hồ, không thể tự quyết. Anh cũng sẽ có lúc không thể tự quyết.
Lâm Vi Tiếu cười khổ:
- Em cũng đọc mấy quyển sách, biết người làm công tác tình báo này hầu như đều không có kết cục tốt. Làm sao em có thể là ngoại lệ được chứ?
Đường Trọng thở dài khe khẽ, nói:
- Chuyện này anh cũng lo lắng lâu rồi. Phân quyền sẽ bài trừ đề phòng của bọn họ với e. Hoặc cho em được hoàn toàn tín nghiệm, để em điều động Con chuột theo ý mình. Em muốn chọn cách nào?
Lâm Vi Tiếu do dự.
Phân quyền sao? Điều này khiến an toàn bản thân của cô được bảo đảm. Nhưng sau khi phân quyền, quán Cẩm Tú có thể phát triển theo quy hoạch của cô nữa không?
Nếu bảo Đường Trọng ủy quyền hết cho mình, lỡ hắn hoài nghi ý đồ của mình thì sao?
- Không dễ lựa chọn phải không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Không, em đã quyết định rồi.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Để một mình em quản lý quán Cẩm Tú và Con chuột đi.
- Vì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì... Em biết em cảm kích anh tới mức nào.
Lâm Vi Tiếu đưa tay ôm cổ Đường Trọng.
- Cho dù người trên toàn bộ thế giới này là kẻ thù của anh thì em cũng sẽ đứng trước che chắn công kích cho anh.
Đường Trọng cười nói:
- Loại khiên thịt thế này thì giao cho đàn ông bọn anh đi. Sao có thể để phụ nữ đứng ra được chứ?
- Không, ở trên giường anh là người đàn ông của em. Ở dưới giường em muốn là người đàn ông của anh.
Lâm Vi Tiếu kiên định nói:
- Chuyện nam giới làm được thì em cũng có thể làm được. Chuyện bọn họ không làm được em cũng làm được.
- Anh tin em.
Đường Trọng ôm cô vào ngực, nói nhỏ.
Khi Đường Trọng đọc báo thấy cha Quan Tâm gặp vấn đề kinh tế mà ngã ngựa thì Đường Trọng mới ý thức được, hai nhà Khương, Đổng giữ sức đã lâu, rốt cục không nhịn được mà ra tay rồi.
Không yên lặng thì không sao, động là một đòn tất sát.
Từ kết quả nhìn lại thì hai nhà liên hợp quả thực chiếm ưu thế rất lớn.
Trước khi ra tay, Đường Trọng không nhận được tin tức liên quan gì. Hiển nhiên bởi lý do Đường Trọng từ chối đính hôn với Đổng Bồ Đề, hai nhà Khương, Đổng đã đồng thời loại trừ ra khỏi vòng tròn lợi ích.
Thậm chí ngay cả Khương Khả Nhân là mẹ Đường Trọng và bà dì nhỏ Khương Khả Khanh cũng không gọi điện tới thông báo trước. Cũng có thể hai người bọn họ không được cho biết. Bởi thế có thể thấy, lúc này những nhân vật hai nhà Khương, Đổng ra mặt đều là cấp cao, lộ quyết tâm tới mức nào.
Tuy rằng bên ngoài chỉ đưa một tin đơn giản nhưng trong tin tức mấy trăm chữ ngắn ngủi, Đường Trọng dường như thấy được cảnh chém giết mưa bom bão đạn.
Thật ra chiến tranh không thấy máu mới là khủng bố nhất!
Quan gia vốn cũng chỉ là một gia tộc mới phát, bởi một người leo lên vị trí cao nên mới khiến địa vị của toàn bộ gia tộc nước lên thuyền lên.
Một gia tộc phát triển nhanh như vậy nhưng nếu so với những gia tộc lâu đời như hai nhà Khương, Đổng thì thật sự là còn kém rất nhiều.
Dậu đổ bìm leo. Quan Nhất Bình vừa ngã ngựa, lập tức có một đám người ngửi mùi máu tanh lao lên. Quan Nhị Thủ bị liên lụy, bị mang đi điều tra. Nhưng Quan Tam Việt và Quan Tâm lại biến mất trong lúc nguy cấp nhất. Từ đầu tới cuối, bọn họ không xuất hiện trong sự kiện này chút nào.
Dựa theo suy đoán của rất nhiều người thì con hổ Quan Nhất Bình đã ngã rồi, Quan Tâm và Quan Tam Việt còn có gì đáng lo đâu? Con hổ không có răng nanh thì làm sao mà ngoạm thịt được?
Nhưng Đường Trọng lại lo lắng nhất hai người Quan Tâm và Quan Tam Việt này.
Đường Trọng hiểu không rõ Quan Tam Việt lắm nhưng lại biết không ít về Quan Tâm. Khô Lâu Hộ nhận lợi ích từ Quan gia. Quan gia rơi đài, Khô lâu hội tổn thất thảm trọng.
Tuy rằng Quan Ý đã chết trong tay người Đổng gia nhưng chẳng lẽ họ không để ý gì tới Quan Tâm sao?
Hiện tại Quan Tâm và Quan Tam Việt nếu đang ẩn nấp lại được Khô Lâu hội ủng hộ thì sẽ mang lại lực phá hoại tới mức nào?
Điểm này Đường Trọng không thể không phòng bị.
Kim Cương chết thảm, một đám tinh anh liên quan với Kim Cương cũng bị bắt hết nhưng không đại biểu cho việc Kim Cương biến mất. Đường Trọng rõ nhất Khô lâu hội mà hắn đối mặt là tồn tại khủng bố tới mức nào. Hắn cũng không dám coi thường chút nào.
Mà càng khiến hắn uất ức vô hạn là chuyện Quan Nhất Bình rơi đài lại chẳng lên quan gì với hắn. Nhưng trong danh sách trả thù của Quan Tâm, chắc chắn hắn sẽ đứng đầu... Đổng Tiểu Bảo đâu? Vì sao lại không tìm Đổng Tiểu Bảo chứ? Khốn kiếp!
Tập đoàn Cẩm Tú hiện tại đã là một tập đoàn thương mãi giá trị hơn trăm triệu, hơn nữa còn do mấy công ty tạo thành, chuyện tranh cãi mâu thuẫn giữa lợi ích của các nhân viên quản lý tất nhiên là phải có.
Hiện tại người tổng phụ trách tập đoàn Cẩm Tú là Cổ Anh Hùng. Sau khi tiến vào tập đoàn Cẩm Tú, hắn liền gọi một đám cấp dưới có khả năng của mình trước kia tới, nhanh chóng phát triển công ty bất động sản Cẩm Tú.
Cổ Anh Hùng phụ trách nghiệp vụ toàn bộ tập đoàn Cẩm Tú nhưng công tác trọng tâm lại ở công ty bất động sản Cẩm Tú. Công ty bất động sản Cẩm Tú là sản nghiệp có giá trị nhất, quan trọng nhất của tập đoàn Cẩm Tú tại thời điểm này, dù là công ty giải trí Hoa Thanh mới đưa lên sàn chứng khoán cũng còn xa mới so sánh nổi.
Tô Sơn là phó chủ tịch tập đoàn. Từ khi tập đoàn Cẩm Tú chưa thành lập, sản nghiệp của Đường Trọng chưa được chỉnh hợp thì cô đã phụ trách một bộ phận tại công ty bất động sản Cẩm Tú rồi, hơn nữa dựa vào Hồng Ưng hội của mình mà thành lập ra công ty đầu tư Cẩm Tú.
Khi tập đoàn được thành lập, ngoài công việc cô phụ trách trước kia tại công ty bất động sản Cẩm Tú thì cô còn được phân công quản lý quán Cẩm Tú và các công ty con của công ty giải trí Hoa Thanh.
Đại đa số thời gian Cổ Anh Hùng và Tô Sơn đều ở trong trạng thái hợp tác nhưng lúc ý kiến không hợp thì thường xuyên có bài tẩy mới được lật ra.
Cổ Anh Hùng là người tổng phụ trách tập đoàn Cẩm Tú, danh chính ngôn thuận, thủ hạ tinh anh đáng tin vô số, có thể xem làm phe phái có thực lực nhất tại tập đoàn Cẩm Tú.
Tô Sơn tuy nhỏ tuổi nhưng khi còn đi học cũng đã một tay tạo nên hội Hồng Ưng. Sau khi cô tiến vào công ty bất động sản Cẩm Tú, đối mặt với áp lực một tay che trời của Cổ Anh Hùng, cô liền đi tắt lối khác, lấy thành công của công ty đầu tư Cẩm Tú để mở ra cục diện mới, tạo thành quyền uy vô thượng của mình bên trong tập đoàn.
Cô dùng thành tích của mình để chứng minh với mọi người trong công ty, mình cũng không phải chỉ là một cái bình hoa. Cô là quan âm bồ tát có ngọc tịnh bình, có mười vạn thần thông biến hóa vô thượng.
Lại bởi cô còn trẻ tuổi, tiềm năng quá rõ ràng nên một đám cấp dưới là nhân viên cao cấp cũng phất cờ reo hò thay cô. Đường Trọng biết chủ tịch Tôn Văn Lâm của công ty giải trí Hoa Thanh cũng có quan hệ chặt chẽ với cô.
Những người khác cũng có phe phái, có chỗ dựa riêng, người tranh ta cướp, hợp tác cùng thắng.
Cho dù là Đường Trọng có tài hoa hơn người, năng lực xuất chúng nhưng đối mặt với vấn đề khó giải quyết này cũng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.
Lại nói, đứng ở vị trí người lãnh đạo, nếu tất cả mọi người trong công ty đều theo một phe thì đó cũng không phải là chuyện đáng chúc mừng.
Chia để trị!
Hiểu được mấy từ này mới có thể hiểu được chân lý quản lý.
Cũng may mà ngộ tính của Đường Trọng cũng không coi là kém.
Hắn chỉ cần hiểu rõ một chút là được rồi. Dù là phe phái của Cổ Anh Hùng hay phe Tô Sơn, hoặc nói phe Tô Sơn và Tôn Văn Lâm thì chỉ cần bọn họ thuộc phe Đường Trọng hắn, hắn cũng không có gì cần lo lắng.
Hắn không phải là thần, không có khả năng khiến tất cả cấp dưới thống nhất tư tưởng. Điều hắn có thể làm là trong phạm vi khống chế, khiến mọi người cạnh tranh tích cực. Như vậy là đủ rồi.
Nhưng dù là phái Tô Sơn hay phái Cổ Anh Hùng, bọn họ đều đề phòng và mang địch ý với Lâm Vi Tiếu.
Ai bảo Lâm Vi Tiếu nắm mạng lưới tình báo quan trọng nhất tập đoàn Cẩm Tú chứ? Mạng lưới tình báo này không chỉ bao gồm bên ngoài mà còn cả bên trong tập đoàn Cẩm Tú nữa.
Nhân viên cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú tới Macao chơi bạc, khả năng vừa ngồi vào bàn là Đường Trọng đã biết rồi.
Một nhân viên cấp cao lấy quyền hành mưu lợi riêng hoặc bán giá thấp vài tài sản của công ty, có khả năng còn chưa nhận được tiền thì đã bị kiện ra tòa.
Đây là uy lực của hệ thống tình báo mà Lâm Vi Tiếu nắm trong tay.
Người như vậy, ai có thể không sợ, ai có thể không đề phòng chứ?
Cho dù là Cổ Anh Hùng và Tô Sơn có đồng ý nhận giám sát như thế nhưng cũng khiến cho tâm lý của bọn họ bất bình chính là, ai giám sát Lâm Vi Tiếu đây?
Đó cũng là nguyên nhân Cổ Anh Hùng đưa Tô Cẩm Dự tới làm trợ thủ cho Lâm Vi Tiếu, Tô Sơn liền tán thành ngay.
Lâm Vi Tiếu là người phụ trách quán Cẩm Tú, lại bị nhiều nhân vật lớn như vậy theo dõi, cô có thể không sợ hãi được không? Có thể không lo lắng không? Có thể không run như cầy sấy, giống như đi trên miếng băng mỏng không?
Nghe Lâm Vi Tiếu nói xong, Đường Trọng mới phát hiện ra, hóa ra mình thật sự quá ít quan tâm tới cảm thụ của cô gái này.
Cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Vi Tiếu đang mát xa trên đầu mình, hắn dịu dàng nói:
- Có gì phải sợ chứ? Có vấn đề gì thì Con chuột cũng là do anh tạo ra, bọn họ có bất mãn, có oán hận cũng chỉ có thể phát tiết với anh... Có thể làm gì em chứ? Em có làm gì đâu?
Con chuột là tổ chức tình báo trực thuộc quán Cẩm Tú, là do Đường Trọng để Lộc lão mời chào đàn em, lấy đồ tử đồ tôn trải rộng khắp cả nước tạo thành. Bọn họ giống như những con chuột sống rải rác ở các góc của thành thị, ít bị mọi người phát hiện. Nhưng chỉ cần có chút tin tình báo gì cần lưu ý thì bọn họ sẽ chui vào ngay theo các lỗ thủng để nghe ngóng.
Lúc Đường Trọng sáng tạo ra Con chuột cảm thấy mình có quá nhiều kẻ địch, có một số người hỗ trợ giám sát, đối phương có hành động gì thì hắn cũng có chuẩn bị tốt hơn.
Không ngờ Con chuột lại có năng lực sinh sản nhưng chuột thật, trong thời gian chín tháng ngắn ngủi đã bám vào danh nghĩa của quán Cẩm Tú ở khắp nơi, phát triển thành quy mô khổng lồ như hiện nay.
Bọn họ không chỉ giám thị thế lực đối địch với Đường Trọng mà cũng giám sát ngay cả quản lý tầng cao của tập đoàn Cẩm Tú.
Mà cô gái Lâm Vi Tiếu này nắm Con chuột, tất nhiên cũng trở thành con chuột chạy qua đường, bị mọi người hô đánh.
Nghe Đường Trọng an ủi, Lâm Vi Tiếu cũng không cảm thấy thoải mái hơn, cười nói:
- Ai dám phát tiết với anh chứ? Ai dám đi gây phiền toái với anh? Tô Sơn trước kia như nữ thần mà gặp anh cũng nhất định phải dịu dàng như nước hồ Tây Tử còn gì.
Đường Trọng cười cười xấu hổ, nói:
- Chỉ cần anh tin em thì bọn họ không thể làm gì em được.
- Người ở giang hồ, không thể tự quyết. Anh cũng sẽ có lúc không thể tự quyết.
Lâm Vi Tiếu cười khổ:
- Em cũng đọc mấy quyển sách, biết người làm công tác tình báo này hầu như đều không có kết cục tốt. Làm sao em có thể là ngoại lệ được chứ?
Đường Trọng thở dài khe khẽ, nói:
- Chuyện này anh cũng lo lắng lâu rồi. Phân quyền sẽ bài trừ đề phòng của bọn họ với e. Hoặc cho em được hoàn toàn tín nghiệm, để em điều động Con chuột theo ý mình. Em muốn chọn cách nào?
Lâm Vi Tiếu do dự.
Phân quyền sao? Điều này khiến an toàn bản thân của cô được bảo đảm. Nhưng sau khi phân quyền, quán Cẩm Tú có thể phát triển theo quy hoạch của cô nữa không?
Nếu bảo Đường Trọng ủy quyền hết cho mình, lỡ hắn hoài nghi ý đồ của mình thì sao?
- Không dễ lựa chọn phải không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Không, em đã quyết định rồi.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Để một mình em quản lý quán Cẩm Tú và Con chuột đi.
- Vì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì... Em biết em cảm kích anh tới mức nào.
Lâm Vi Tiếu đưa tay ôm cổ Đường Trọng.
- Cho dù người trên toàn bộ thế giới này là kẻ thù của anh thì em cũng sẽ đứng trước che chắn công kích cho anh.
Đường Trọng cười nói:
- Loại khiên thịt thế này thì giao cho đàn ông bọn anh đi. Sao có thể để phụ nữ đứng ra được chứ?
- Không, ở trên giường anh là người đàn ông của em. Ở dưới giường em muốn là người đàn ông của anh.
Lâm Vi Tiếu kiên định nói:
- Chuyện nam giới làm được thì em cũng có thể làm được. Chuyện bọn họ không làm được em cũng làm được.
- Anh tin em.
Đường Trọng ôm cô vào ngực, nói nhỏ.
Khi Đường Trọng đọc báo thấy cha Quan Tâm gặp vấn đề kinh tế mà ngã ngựa thì Đường Trọng mới ý thức được, hai nhà Khương, Đổng giữ sức đã lâu, rốt cục không nhịn được mà ra tay rồi.
Không yên lặng thì không sao, động là một đòn tất sát.
Từ kết quả nhìn lại thì hai nhà liên hợp quả thực chiếm ưu thế rất lớn.
Trước khi ra tay, Đường Trọng không nhận được tin tức liên quan gì. Hiển nhiên bởi lý do Đường Trọng từ chối đính hôn với Đổng Bồ Đề, hai nhà Khương, Đổng đã đồng thời loại trừ ra khỏi vòng tròn lợi ích.
Thậm chí ngay cả Khương Khả Nhân là mẹ Đường Trọng và bà dì nhỏ Khương Khả Khanh cũng không gọi điện tới thông báo trước. Cũng có thể hai người bọn họ không được cho biết. Bởi thế có thể thấy, lúc này những nhân vật hai nhà Khương, Đổng ra mặt đều là cấp cao, lộ quyết tâm tới mức nào.
Tuy rằng bên ngoài chỉ đưa một tin đơn giản nhưng trong tin tức mấy trăm chữ ngắn ngủi, Đường Trọng dường như thấy được cảnh chém giết mưa bom bão đạn.
Thật ra chiến tranh không thấy máu mới là khủng bố nhất!
Quan gia vốn cũng chỉ là một gia tộc mới phát, bởi một người leo lên vị trí cao nên mới khiến địa vị của toàn bộ gia tộc nước lên thuyền lên.
Một gia tộc phát triển nhanh như vậy nhưng nếu so với những gia tộc lâu đời như hai nhà Khương, Đổng thì thật sự là còn kém rất nhiều.
Dậu đổ bìm leo. Quan Nhất Bình vừa ngã ngựa, lập tức có một đám người ngửi mùi máu tanh lao lên. Quan Nhị Thủ bị liên lụy, bị mang đi điều tra. Nhưng Quan Tam Việt và Quan Tâm lại biến mất trong lúc nguy cấp nhất. Từ đầu tới cuối, bọn họ không xuất hiện trong sự kiện này chút nào.
Dựa theo suy đoán của rất nhiều người thì con hổ Quan Nhất Bình đã ngã rồi, Quan Tâm và Quan Tam Việt còn có gì đáng lo đâu? Con hổ không có răng nanh thì làm sao mà ngoạm thịt được?
Nhưng Đường Trọng lại lo lắng nhất hai người Quan Tâm và Quan Tam Việt này.
Đường Trọng hiểu không rõ Quan Tam Việt lắm nhưng lại biết không ít về Quan Tâm. Khô Lâu Hộ nhận lợi ích từ Quan gia. Quan gia rơi đài, Khô lâu hội tổn thất thảm trọng.
Tuy rằng Quan Ý đã chết trong tay người Đổng gia nhưng chẳng lẽ họ không để ý gì tới Quan Tâm sao?
Hiện tại Quan Tâm và Quan Tam Việt nếu đang ẩn nấp lại được Khô Lâu hội ủng hộ thì sẽ mang lại lực phá hoại tới mức nào?
Điểm này Đường Trọng không thể không phòng bị.
Kim Cương chết thảm, một đám tinh anh liên quan với Kim Cương cũng bị bắt hết nhưng không đại biểu cho việc Kim Cương biến mất. Đường Trọng rõ nhất Khô lâu hội mà hắn đối mặt là tồn tại khủng bố tới mức nào. Hắn cũng không dám coi thường chút nào.
Mà càng khiến hắn uất ức vô hạn là chuyện Quan Nhất Bình rơi đài lại chẳng lên quan gì với hắn. Nhưng trong danh sách trả thù của Quan Tâm, chắc chắn hắn sẽ đứng đầu... Đổng Tiểu Bảo đâu? Vì sao lại không tìm Đổng Tiểu Bảo chứ? Khốn kiếp!